Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 252: Cháu gái ruột

1@-

 
Tĩnh Bảo còn chưa kịp phản ứng thì Tĩnh Nhược Tụ đã bật dậy cái “vèo”: “Ta ra đón một chút.”

“Tỷ gấp cái gì? Ngồi xuống ăn cho yên ổn đi.”

Tĩnh Bảo lạnh lùng liếc nàng một cái, quay sang A Man nói: “Đi, bế đứa nhỏ lại cho ta xem.”

Tĩnh Nhược Tụ lo lắng hỏi: “A Bảo, chỉ bế con bé đến thôi, có ổn không? Tam tỷ phu muội...”

“Ta với tam tỷ phu không thân thiết đến mức đó, mặc kệ hắn thấy ổn hay không.”

Tĩnh Nhược Tụ đỏ bừng cả mặt, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lòng bàn tay đến nỗi gần như rỉ máu.


Tĩnh Bảo đột nhiên dịu giọng: “Tam tỷ, tỷ nhất định phải nhớ kỹ, dù cho tỷ không thể sinh con cũng đừng bao giờ cảm thấy bản thân thấp kém hơn người khác. Tỷ là tiểu thư của Tĩnh phủ.”

Tĩnh Nhược Tố nhẹ nhàng vỗ tay Tĩnh Nhược Tụ an ủi, Tĩnh Nhược Tụ quay người dùng khăn tay lau nước mắt.

“Không đúng rồi!”

Tĩnh Bảo chợt phản ứng lại: “Chẳng lẽ...”

Tĩnh Nhược Tụ rưng rưng gật đầu: “Vệ di nương cũng đến, còn dẫn theo hai đứa con trai.”

Trời ạ!

Tĩnh Bảo tức đến muốn ngửa ra sau.

Vào kinh ứng thí mà còn mang cả vợ lớn vợ bé con cái theo. Hắn đến đây đọc sách thi cử hay định diễn vở "gia đình hòa thuận tình thâm" thế?

Đang tức giận thì một luồng gió lạnh lùa vào, A Man bế một bé gái trắng trẻo, xinh xắn như ngọc bước vào. Con bé vừa tròn tám tháng, mắt mày cong cong, da dẻ trắng nõn nà, ai nhìn cũng phải xuýt xoa khen đáng yêu.

Trái tim Tĩnh Bảo lập tức hóa thành nước, vội vàng đứng lên bế lấy, thơm một cái rõ kêu: “Tam tỷ, con bé tên là Phó Dao Sâm phải không?”

“Tên ở nhà là Dao Dao.” Tĩnh Nhược Tụ thấy con gái, khuôn mặt cũng tươi sáng hẳn lên.

“Dao Dao, gọi cậu nào, cậuuu… cậuuu...” Tĩnh Bảo nhỏ nhẹ dỗ dành.

Cô bé nhìn chằm chằm Tĩnh Bảo một lúc lâu, rồi vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ nàng, dúi đầu vào lòng.

“Đại tỷ, tam tỷ, biểu ca, mau nhìn xem, nó… nó ôm ta kìa!” Tĩnh Bảo kích động hét lên.

Chuyện lạ lắm sao!

Tĩnh Nhược Tố bật cười: “Dao Dao là thân cận với muội. Nào, để dì bế một chút nào.”

“Đại tỷ, chờ chút, ta còn chưa bế đủ đâu!”

“Chờ gì chứ, ngươi bế cháu gái mà không chịu buông tay à?”

Tĩnh Nhược Tố nhận lấy đứa trẻ, ý tứ sâu xa: “Ngươi với Hoài Kỳ đều là đàn ông, đều có việc đứng đắn phải làm. Bế trẻ, dỗ trẻ là việc của phụ nữ chúng ta. Đúng không Dao Dao, để dì thơm một cái nào!”

Tĩnh Bảo trống tay, khuôn mặt cũng lộ ra chút mất mát, ánh mắt liếc sang Lục Hoài Kỳ: đàn ông không thể dỗ con sao?

Lục Hoài Kỳ nhún vai: Dù sao ta chưa từng dỗ!

Lục Hoài Kỳ bước đến, vỗ đầu Tĩnh Thất như vỗ chó con: “Ăn xong rồi thì đi với ta một chuyến về hầu phủ.”

Tĩnh Bảo mất một lúc mới tiêu hóa được cái sự thật là mình không được dỗ trẻ, thở dài một tiếng, cam chịu đi theo ra khỏi nội đường.

Đại Tần là vậy đấy.

Đàn ông lo kiếm tiền nuôi nhà, phụ nữ lo nội trợ nuôi con;

Đời đàn ông là ở tiền sảnh, đời phụ nữ là ở hậu viện;

Đàn ông có thể ba thê bôn thiếp, phụ nữ phải thủ tiết một lòng;

Nam nữ ba tuổi không ngồi chung mâm...

Cha bế cháu chứ không bế con...

Từng quy củ từng luật lệ trói chặt con người trong đó, không được bước quá một bước, cũng không được xâm phạm lẫn nhau, đó là lễ nghi, là quy tắc.

Mẹ nó chứ!

Vừa đi được mấy bước, chợt nghe từ xa có tiếng quát tháo. Tĩnh Bảo lập tức dừng chân, lạnh giọng: “Ai đang la hét om sòm ngoài kia?”

Nguyên Cát vội chạy tới: “Bẩm Thất gia, là Vệ di nương đang oán trách viện quá nhỏ, còn nói các công tử không có phòng học.”

“Tam tỷ phu ta đâu?”

Nguyên Cát vừa định nói thì liếc mắt thấy: “Gia, tới rồi!”

Phó Thành Hề tiến lại gần: “A Bảo, trong phủ có viện nào rộng chút không, tốt nhất là có ánh nắng để làm phòng học. Vệ di nương dẫn theo hai đứa nhỏ, viện nhỏ quá không đủ chỗ ở.”

Dù Tĩnh Bảo có tốt tính mấy, nghe đến đó cũng nổi giận.

“Tam tỷ phu dù sao cũng là người đọc sách, huynh đệ ta một năm rưỡi không gặp, câu đầu tiên ngươi mở miệng lại là xin viện cho một di nương, thật chu đáo quá mức rồi đó.”

Phó Thành Hề như bị đâm một nhát, vội vàng giải thích: “Ta… ta định ổn định hết mọi người rồi sẽ trò chuyện với ngươi mà!”

Tĩnh Bảo cười nhạt: “Ở khách đ**m hai ngày không thấy ngươi gấp, giờ vào phủ rồi lại đột nhiên sốt ruột?”

…Phó Thành Hề nghẹn lời, thầm nghĩ: sao tên em vợ này lắm mồm như đàn bà thế không biết.

“Nguyên Cát, đi gọi Phó đại gia đến.”

“Đang yên đang lành gọi đại ca ta làm gì, huynh ấy đang bận mà!”

“Ta muốn nói chuyện với người hiểu lý lẽ.”

Phó Thành Hề: “…” Ý là ta không hiểu lý lẽ?

Phó Thành Đạo nhận tin lập tức vội vã tới, Tĩnh Bảo bước lên hành lễ: “Mong Phó đại ca lượng thứ, Tĩnh phủ chia làm hai hướng đông tây, phía đông ta ở, phía tây dành cho gia đình Phó đại ca. Viện lớn phía tây có ba gian, một gian để đại ca và đại tẩu ở, một gian cho tam tỷ và tam tỷ phu, còn một gian, ta để dành cho cháu gái ruột ta. Sắp xếp như vậy có ổn không?”

Bốn chữ “cháu gái ruột” được nhấn rất rõ ràng, Phó Thành Đạo nào nghe không hiểu, vội trả lời: “Rất ổn.”

Chỉ là Phó Thành Hề lại ngớ ra nói: “Dao Dao còn nhỏ, cứ để ở với mẹ là được, viện lớn dùng vậy chỉ uổng phí, chi bằng để Vệ di nương và hai đứa con ở đó.”

“Quy củ nhà họ Phó ta không quản, nhưng ở Tĩnh phủ, quy củ do ta định. Phó đại ca, xin thất lễ!”

Phó Thành Đạo giận tím mặt, trừng mắt nhìn đệ đệ: “Không thất lễ, Thất gia sắp xếp rất chu đáo, là chúng ta đã gây phiền toái rồi.”

“Đại ca!”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Phó Thành Đạo tức đến cực điểm, cũng chẳng khách khí gì nữa: “Trước mặt Lục công tử mà ngươi còn la hét om sòm, còn ra thể thống gì?”

Lục Hoài Kỳ duỗi tay dài khoác lên vai Tĩnh Bảo, cười nhạt: “Một ả thiếp thôi mà, cũng đáng để đám đàn ông các người náo loạn vậy sao?”

Tĩnh Bảo quay sang mỉm cười với Lục Hoài Kỳ, rồi nghiêm túc: “Xin lỗi biểu ca, ta sai rồi.”

“Biết sai biết sửa là tốt, đừng như có người, rõ ràng sai mà còn tưởng mình đúng!”

Phó Thành Hề: “…” Nói ta đấy à?

Tĩnh Bảo cười nói: “Phó đại ca, ta có việc phải đến hầu phủ một chuyến. Bữa tối phòng bếp đã chuẩn bị xong, hôm nay gấp gáp, đại ca cũng vất vả cả ngày rồi, cứ nghỉ ngơi trước. Ngày mai giữa trưa ta sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho đại ca và đại tẩu.”

Không hề nhắc đến Phó tứ gia, như thể hắn chỉ là vật trang trí.

Phó Thành Đạo dẫn người đi xa rồi, bèn nghiêm giọng: “Lão Tứ, đầu óc ngươi thông minh lên một chút đi, đừng suốt ngày nói lời ngu ngốc, làm chuyện ngu xuẩn nữa!”

“Đại ca, ta chỉ muốn hai đứa con có chỗ ở tốt một chút, sao lại là ngu?”

Phó Thành Đạo nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, hất tay áo bỏ đi.

Thôi, nói với tên ngu này cũng vô ích.



Khi đến hầu phủ thì trời cũng đã tối.

Tĩnh Bảo sợ làm phiền người trong phủ, đề nghị đi cửa sau.

Lục Hoài Kỳ vừa dặn Tuyết Thanh đi gọi Ngũ muội, vừa dẫn Tĩnh Bảo vào phủ qua cửa hông.

Hai người vừa ngồi xuống thì Lục Cẩm Vân từ từ bước vào, thấy Tĩnh Bảo thì sững lại, nước mắt rơi xuống.

“Lục biểu ca, cho ta nói riêng với Ngũ cô nương vài câu. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 252: Cháu gái ruột
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...