Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 201: Vụ án Quách gia

1@-

 
Trên bản án, giấy trắng mực đen ghi rõ...

Năm Kiến Vũ thứ bốn mươi ba, ngày mười lăm tháng bảy, giờ Tý.

Trên quan đạo cách phủ Nam Ninh bốn mươi hai dặm, xảy ra một vụ án mạng. Tên cướp giết người rồi bỏ trốn, hiện trường không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Năm mươi tám người nhà họ Quách, cùng bốn vị quan sai của Hình Hộ hộ tống, không ai sống sót.

Tĩnh Bảo nổi giận: “Sáu mươi hai mạng người chết thảm, vậy mà chỉ một câu ‘tên cướp giết người rồi bỏ trốn’ lập tức kết án? Người Hình Bộ ăn cơm không làm việc à?”

Cao Triều liếc nàng một cái đầy lạnh lùng: “Không thế thì sao gọi là ‘án treo’? Nếu cái gì cũng rõ ràng cả rồi thì cần chúng ta điều tra làm gì nữa? Nói đi, nhìn ra điểm nào khả nghi chưa?”


Tĩnh Bảo không ngờ miệng chó nhà này lại phun ra được lời có lý, hơi bất ngờ, nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta thấy có hai điểm khả nghi. Thứ nhất, không có báo cáo khám nghiệm tử thi của phủ Nam Ninh, chuyện này không hợp lẽ.”

Cao Triều gật đầu: “Tuy phủ Nam Ninh nằm nơi xa xôi, nhưng dù chim sẻ nhỏ cũng có đủ ngũ tạng, không thể làm việc qua loa như vậy. Đây đúng là một điểm đáng ngờ.”

Tĩnh Bảo tiếp lời: “Công cụ gây án là gì? Mục đích giết người là gì? Sáu mươi hai người, không chừa lại một ai, số lượng hung thủ hẳn không ít, vậy mà trong án không nhắc một chữ nào!”

Cao Triều: “Đó chính là điểm khả nghi thứ hai!”

Tĩnh Bảo: “Án làm sơ sài như vậy là Cố Dịch không muốn phá án. Có thể thấy năm đó tất cả chứng cứ đều đã bị xóa sạch, chúng ta muốn tra, khó rồi!”

“Không phải khó đâu, là khó như lên trời. Phủ Nam Ninh cách kinh thành mười vạn tám ngàn dặm, chẳng lẽ chúng ta thực sự phải vượt ngàn dặm đi điều tra?”

Cao Triều nhướng mày trái phải, vẻ lười biếng: “Dù có đi cũng vô dụng, năm năm trôi qua, thi thể đều thành xương trắng cả rồi, tra cái rắm gì nữa!”

Tĩnh Bảo thở ra một hơi, ánh mắt lại rơi xuống bản án, cố tìm thêm chút manh mối từ hàng chữ trên giấy.

Nàng cứ cảm thấy bản án này có một điểm bất thường mơ hồ, như ẩn như hiện, xua mãi không đi.

Nếu là nàng làm Thị Lang Hình Bộ, nhìn thấy bản án như vậy, phản ứng đầu tiên sẽ là gì?

“Tiểu Thất, bốn vị quan sai kia tên là gì, ta giúp ngươi đi hỏi thử!” Không biết từ lúc nào, Từ Thanh Sơn đã định thần lại, còn chu đáo hỏi một câu.

Tĩnh Bảo chợt ngẩng đầu lên.

Đúng rồi, nàng biết có điều gì không ổn rồi!

“Bản án này căn bản không ghi tên bốn vị quan sai đó! Họ chết khi đang thi hành công vụ, triều đình lại không hề có bất kỳ lời nào sao?”

“Đúng là không hợp lý, ít nhất cũng phải có tiền phúng viếng chứ!” Cao Triều khoanh tay nói.

Mắt Tĩnh Bảo lập tức sáng rực: “Vì xuất phát từ kinh thành, có thể bốn người họ đều là người trong kinh. Nếu tìm được thân nhân, biết đâu họ biết được gì đó?”

“Không có danh sách, thì tìm ai bây giờ?” Từ Thanh Sơn lại cẩn thận đưa ra nghi vấn: “Chẳng lẽ đi hỏi người Hình Bộ? Như vậy khác gì rút dây động rừng?”

Ánh mắt Tĩnh Bảo thoáng tối lại.

Đúng vậy, không tên không họ, biết hỏi ai?

Có tiếng gõ cửa.

Giọng A Nghiễn vang lên bên ngoài: “Gia, Cố Dịch tới, nói muốn gặp một lát.”

“Mời vào!”

Cố Dịch đẩy cửa bước vào, lấy ra một phong thư từ trong áo: “Đây là gia nhờ ta chuyển đến cho các vị công tử.”

“Đưa ta xem!” Cao Triều giật lấy, rút tờ giấy bên trong, trên đó viết rõ ràng bốn cái tên cùng chức vị của họ tại Hình Bộ.

“Năm đó sau khi gia nhận được thư của Quách phụ, đã âm thầm điều tra. Sau khi bốn người này chết trong công vụ, có ba người nhà đã dời về quê, chỉ còn một người thân vẫn ở lại kinh thành.”

“Người ở lại kinh thành đó tên gì?” Tĩnh Bảo hỏi.

“Tên là Từ Tuấn, sống tại thôn Thanh Dương, ngoại thành phía nam.”

Tĩnh Bảo nhìn sang Cao Triều, người kia nhún vai: “Mai ngủ đã rồi hẵng đi tìm.”

“Sợ đêm dài lắm mộng, đi sớm một chút thì hơn.” Tĩnh Bảo nói.

“Sớm là sớm thế nào?”

“Canh ba một khắc!”

“Ngươi đúng là…” Cao Triều buông lời chửi thề, nhưng nhớ ra Cố Dịch còn ở đây nên vội sửa miệng: “Được rồi, vì Cố Trường Bình, ta liều mạng vì nghĩa khí vậy!”

“Thế còn ta?” Từ Thanh Sơn hỏi.

“Huynh đệ, chiến trường của ngươi là Quốc Tử Giám.” Cao Triều đi qua vỗ vai hắn: “Yên tâm, ta không có hứng thú với người yêu của ngươi đâu!”

Tĩnh Bảo lườm hắn một cái.

Người này vẫn là chó không nhả được ngà voi!

“Từ Công tử, ngày mai gia sẽ phái Tề Lâm đi cùng hai vị công tử.” Cố Dịch nói.

Một luồng nóng hừng hực dâng lên từ bụng dưới, Tĩnh Bảo gắng gượng giữ vẻ mặt bình thường, hỏi vu vơ: “Hắn đi rồi, ai hầu hạ tiên sinh?”

Cố Dịch nhìn nàng kỳ lạ: “Ta!”



Cố Dịch vừa đi, Từ Thanh Sơn lập tức nghiêm túc mở lời: “Cao Triều, ngươi ra trước đi, ta có mấy lời muốn nói với Tiểu Thất.”

Cao Triều tưởng hắn cuối cùng cũng có dáng vẻ đàn ông, không nói hai lời, sảng khoái bước ra.

Nếu lúc đó hắn đứng ngoài thư phòng mà nghe được đôi câu, e là sẽ đâm thủng màng tai mình, bởi vì câu đầu tiên Từ Thanh Sơn nói là: “Tiểu Thất, ta là bị thúc phụ kéo ta đến Tầm Hoan Các, nhưng ta không làm gì cả, chỉ uống vài chén rượu rồi lén chuồn đi, ngươi đừng hiểu lầm.”

Lúc này bụng dưới Tĩnh Bảo đau âm ỉ, chỉ muốn nhanh chóng đuổi người để còn về giường nghỉ ngơi, vội vàng nói: “Không hiểu lầm, không hiểu lầm!”

“Thật sự không hiểu lầm?”

“Thật mà, không hiểu lầm!”

Từ Thanh Sơn ngắm nhìn sắc mặt Tĩnh Bảo, cố tìm chút manh mối gì đó thể hiện sự giấu giếm.

Đáng tiếc, không có!

Cũng đúng!

Loại người như hắn, đến cả chuyện dưới kia chảy máu mãi còn giấu, thì chuyện nhỏ thế này sao có thể hiện trên mặt?

“Thái y viện có mấy vị thái y già quen biết với cha ta, hôm nào để họ khám cho ngươi một chút?” Hắn nói.

Tĩnh Bảo chưa hiểu ngay: “Sao lại cần thái y?”

“Bởi vì ngươi…”

Lời nghẹn lại trong cổ họng Từ Thanh Sơn.

Nếu giờ nói ra triệu chứng, người này chắc chắn lại trốn tránh, chi bằng đợi sắp xếp bên Thái y viện xong rồi hẵng nói.

“Ngươi trông không được khỏe.” Hắn ho một tiếng: “Thôi, tự điều dưỡng cho tốt đi, ta đi đây!”

Chờ người đi rồi, Tĩnh Bảo quay đầu hỏi: “A Man, sắc mặt ta thật sự khó coi lắm sao?”

“Chẳng khác gì nữ quỷ.” A Man bĩu môi: “Nhưng Từ Công tử kia đúng là quan tâm thật đấy, gia thấy sao?”

Tĩnh Bảo nhìn nàng có hơi suy nghĩ: “A Man, gần đây ngươi phải lòng ai rồi đúng không?”

“Đâu… đâu có!”

“Không có, vậy sao thấy nam nhân nào cũng khen hay?”

“Cái… cái đó… là vì nghĩ cho gia mà!”

“Gia là đàn ông, sau này nên tìm phụ nữ, ngươi làm vậy chẳng phải mượn việc công để mưu việc tư à, A Man!”

A Man: “…”

Cô nhóc nghẹn họng, mặt đỏ như gấc, đứng ngẩn ra một hồi rồi giậm chân, vung bím tóc, xấu hổ đến mức không chịu nổi mà hét lên: “Gia thật đáng ghét!”

Đáng ghét sao?

Tĩnh Bảo sờ sờ mũi, chẳng qua là muốn yên tĩnh chút thôi.

Về phòng, nàng uống một bát nước gừng đỏ nóng hổi, rồi lăn ra ngủ, không mộng mị gì cả.

Canh ba một khắc, Tĩnh Bảo tỉnh dậy đúng giờ, rửa mặt sơ qua rồi lên xe ngựa.

Xe đến cửa nam kinh thành, vừa nhìn đã thấy Tề Lâm đứng đợi dưới gốc cây. Ánh mắt Tĩnh Bảo chạm vào hắn, tim bất giác đập mạnh mấy cái. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 201: Vụ án Quách gia
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...