Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 200: Cố Ấu Hoa
1@-
Một phụ nhân bước ra, mỉm cười nói: “Tiểu thư mời ngài vào trong.”
“Cảm ơn Cẩm cô.”
Cố Trường Bình chỉnh lại áo xống, bước vào nội đường.
Nội đường rộng lớn chỉ thắp một ngọn đèn, người phụ nữ ngồi trên ghế thái sư, thân mặc bộ áo đỏ, dưới ánh nến trông càng thêm diễm lệ.
Ngũ quan nàng rất đẹp, lớp trang điểm tinh tế che đi những nếp nhăn vụn nơi khóe mắt, Cố Ấu Hoa, tiểu thư khuê các từng làm nghiêng nước nghiêng thành, nay là chủ nhân của Tầm Phương Các.
“Tiểu cô.” Cố Trường Bình khẽ gọi.
Cố Ấu Hoa nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Vị Thất gia nhà họ Tĩnh bị bệnh rồi à?”
Cố Trường Bình gật đầu: “Vì điều tra vụ án của Quách phụ, mà làm việc đến đổ bệnh.”
“Vụ án điều tra đến đâu rồi?”
“Nói là có tiến triển thì chưa, vẫn đang tiếp tục theo dõi.”
“Vụ án nhà họ Quách có thể kéo lão tặc Tào Minh Khang xuống ngựa không?”
“Nếu thêm vào tội bán quan, thì mười phần nắm chắc chín.”
Cố Ấu Hoa từ tốn đứng dậy, Cố Trường Bình lập tức nín thở, vội lùi nửa bước: “Tiểu cô?”
“Trường Bình à…”
Cố Ấu Hoa bước đến gần, đôi môi đỏ thẫm khẽ mấp máy: “Lão tặc ấy, ta phải dùng máu hắn để tế Cố gia. Dù thế nào đi nữa, ngươi chỉ được phép thắng, không được phép thua.”
“Con sẽ cố hết sức.” Cố Trường Bình kính cẩn đáp.
Cố Ấu Hoa khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt hắn, rồi dời lên mí mắt, Cố Trường Bình vì bàn tay lạnh buốt ấy mà rùng mình một cái.
“Đứa trẻ ngoan, không phải cố hết sức, mà là nhất định phải chắc thắng như đinh đóng cột.”
“Vâng!”
Cố Ấu Hoa buông tay, quay người bước ra cửa.
Trời đêm âm u.
Không trăng, không sao.
Trong cơn mơ hồ, nàng như quay về cái đêm đại tuyết lạnh thấu xương, đêm Cố gia bị niêm phong.
Nàng vận áo đỏ, quỳ dưới tuyết, nước mắt rơi lả chả khi nhìn từng người thân bị áp giải lên xe tù.
Sau đó, nàng dùng đồ hồi môn mở Tầm Phương Các, bán đêm đầu tiên của đời mình với giá nghìn lượng vàng.
Lão nam nhân ấy cưỡi trên người nàng, vừa thở hồng hộc như một con heo, nàng vừa đưa ánh mắt lả lơi nhìn lên, vừa cười vừa đau đớn.
Nàng nghĩ, cha mẹ trên trời liệu nhìn thấy có đau lòng cho nàng không, hay là căm ghét nàng?
Nhưng kỳ thực, những điều đó không còn quan trọng.
Khi ngươi không có quyền thế, không có chỗ dựa, thì đừng nói đến thân thể, ngay cả lòng tự trọng cũng chẳng đáng một xu, dù ngươi là đứa con gái được sủng ái nhất của nhà họ Cố.
Vị hoàng đế vô ơn bội nghĩa; bè bạn cũ giậu đổ bìm leo; hôn phu lúc nguy nan lại quay lưng bỏ chạy… nàng từng muốn chết theo người nhà Cố gia, nhưng không thể.
Người nếu đói, thì ăn cơm; khát, thì uống nước; lạnh, thì mặc thêm áo;
Còn nếu hận…
Thì chỉ có thể đem cả đời ra mà trả.
Cố Ấu Hoa khẽ thở dài: “Trường Bình, con lại đây.”
Cố Trường Bình bước tới, đứng bên cạnh nàng: “Tiểu cô?”
Cố Ấu Hoa xoay người, ánh mắt nhìn Cố Trường Bình như hai ngọn lửa bùng cháy giữa đêm tối: “Hãy hứa với ta, để bọn chúng chết, từng đứa từng đứa đều phải chết, chết không có chỗ chôn!”
“Vâng!”
“Lớn tiếng lên!”
“VÂNG!”
“Tốt, tốt! Không hổ là nam nhi của Cố gia!”
Cố Ấu Hoa loạng choạng lùi mấy bước, lẩm bẩm: “Cố gia không có kẻ hèn nhát, Lục ca càng không. Năm đó đại tỷ xuất giá, mười dặm hồng trang khiến người người ngẩn ngơ. Lục ca dắt tay ta, cùng ta đếm từng món một.”
“Huynh ấy nói, Hoa Hoa sau này gả chồng, Lục ca sẽ chuẩn bị đầy đủ cho muội, đến mức vét sạch cả kinh thành. Nơi nào ánh mắt muội lướt qua, nơi ấy sẽ thuộc về muội.”
“Lục ca không nuốt lời, huynh ấy đều đã mang về cho ta. Huynh ấy còn nói, Hoa Hoa à, ngày muội thành thân, Lục ca sẽ cõng muội rời phủ. Cả đời này, Lục ca chưa từng cõng ai, chỉ cõng mỗi muội…”
Nói đến đây, hơi thở Cố Ấu Hoa bỗng trở nên dồn dập.
Cố Trường Bình vội bước tới, mạnh mẽ ôm lấy nàng: “Tiểu cô, cha con đang viết chữ, đừng làm ồn người. Con đưa người vào phòng nghỉ ngơi nhé!”
“Được, được, không được quấy rầy huynh ấy, huynh ấy sẽ giận đó. Ta với con đi nhẹ thôi.” Cố Ấu Hoa ra dấu im lặng: “Nhẹ chút nhé!”
“Vâng!”
Hai người đi vào phòng trong, Cẩm cô đón lấy, dỗ dành tiểu thư uống một chén trà an thần, rồi đỡ nàng lên giường.
Rèm buông xuống, thấy Cố Trường Bình còn đứng đó, Cẩm cô vội nói: “Gia mau về nghỉ đi!”
Cố Trường Bình không động đậy, thản nhiên nói: “Dạo này phát bệnh nhiều hơn rồi.”
Cẩm cô nhìn hắn, khẽ gật đầu thở dài: “Cứ luôn nhớ chuyện ngày xưa, đêm nào cũng gặp ác mộng. Uống thuốc vào cũng không khá hơn là mấy. Gia chịu khó chút vậy.”
“Ta không sao đâu.”
Cố Trường Bình cười cười: “Tầm Phương Các dạo này buôn bán thế nào?”
Cẩm cô: “Vẫn như trước, khá náo nhiệt. Gia cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt. Ta đi đây, khỏi tiễn!”
Cố Trường Bình bước ra cổng lớn, Cẩm cô cũng theo sau mấy bước, đến khi bóng hắn khuất hẳn trong màn đêm mới quay đầu lại.
Bao năm nay, gia cũng chẳng dễ dàng gì.
“Gia!” Cố Dịch theo kịp, vẻ mặt lo lắng: “Không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì?”
“Mắt của người…”
Cố Trường Bình đưa tay sờ mí mắt, máu đã khô đóng vảy, khi nãy, tay của Cố Ấu Hoa không phải v**t v*, mà là bấu mạnh xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn tìm được điểm yếu của hắn để ra tay tàn nhẫn nhất.
Không ai biết rằng, Cố Ấu Hoa, vị các chủ Tầm Phương Các phong hoa tuyệt đại, đã hóa điên chỉ sau ba năm khi Cố gia bị tịch thu.
Cố Trường Bình không muốn nghĩ đến những chuyện buồn ấy, bèn hỏi: “Bên kia sao rồi?”
“Tĩnh Công tử đã hạ sốt, rời khỏi Tầm Phương Các Cao. Công tử đã lấy được hồ sơ vụ án, cùng đến Tĩnh phủ, còn có Từ công tử đi theo.”
Cố Dịch liếc nhìn sắc mặt Cố Trường Bình, nói tiếp: “Gia, Từ công tử là bị thúc thúc mình dẫn tới Tầm Phương Các để mở… mở đường đó.”
“Mở rồi à?”
“Chưa kịp vào phòng thì đã chạy trối chết, giữa đường gặp Cao công tử.”
Nghe xong, ánh mắt Cố Trường Bình lóe lên, trong đầu dần hiện lên cảnh Từ Thanh Sơn bỏ chạy, còn Từ Bình đuổi theo sau chửi rủa.
“Gia, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Bản hồ sơ ấy đối với bọn họ chắc chẳng có nhiều giá trị. Hãy tung tin người kia còn sống đi!”
Vừa dứt lời, một tia chớp xé rách bầu trời.
Cố Trường Bình nhìn lên, lẩm bẩm: “Có lẽ đây là cơn giông cuối cùng của năm nay.”
Mưa đến rất nhanh, kèm theo những tiếng sấm trầm đục.
Tĩnh Bảo rửa mặt thay đồ, thay sang bộ y phục sạch sẽ rồi ra hoa sảnh. A Man lo lắng, cứ theo sát phía sau nàng.
“Hồ sơ vụ án đâu, để ta xem!”
“Tắm có lâu gì đâu, ngươi là sợ trên người ám mùi đàn bà à!” Cao Triều càu nhàu, quay đầu lại thì thấy Từ Thanh Sơn đang đờ đẫn nhìn chằm chằm Tĩnh Bảo.
Hắn thầm nhủ:Tên nhóc này chẳng phải bảo sẽ dạy dỗ người yêu à? Sao thấy người ta rồi lại câm như hến thế này!
Đúng là nhát như cáy!
Tĩnh Bảo thấy bụng dưới hơi khó chịu, chẳng buồn hỏi những lời vớ vẩn kia của Cao Triều từ đâu ra, bèn lấy hồ sơ trong tay hắn, bắt đầu xem.
Vừa xem một cái, sắc mặt nàng đã sầm xuống: “Sao chỉ có vài dòng vỏn vẹn thế này?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Sân sau của Tầm Phương Các thông ra một khu vườn nhỏ.
Hoa cỏ trong khu vườn ấy từ lâu đã chết sạch, phảng phất một mùi tử khí lạnh lẽo.
Đó là thứ tử khí đến cả ánh mặt trời hay hoa tươi cũng không thể xua tan.
Lớp mặt nạ da người trên mặt Cố Trường Bình đã bị gỡ xuống, hắn đứng giữa sân, lưỡng lự.
Nơi đây là chốn ở của người thân duy nhất trên đời còn có quan hệ huyết thống với hắn, nói theo lý thì nơi này mới là nhà thực sự của hắn.
Nhưng cứ mỗi lần đứng ở nơi này, trong lòng hắn lại thấp thỏm bất an.
Dù có sống lại một đời, cảm giác đó vẫn không đổi!
Một phụ nhân bước ra, mỉm cười nói: “Tiểu thư mời ngài vào trong.”
“Cảm ơn Cẩm cô.”
Cố Trường Bình chỉnh lại áo xống, bước vào nội đường.
Nội đường rộng lớn chỉ thắp một ngọn đèn, người phụ nữ ngồi trên ghế thái sư, thân mặc bộ áo đỏ, dưới ánh nến trông càng thêm diễm lệ.
Ngũ quan nàng rất đẹp, lớp trang điểm tinh tế che đi những nếp nhăn vụn nơi khóe mắt, Cố Ấu Hoa, tiểu thư khuê các từng làm nghiêng nước nghiêng thành, nay là chủ nhân của Tầm Phương Các.
“Tiểu cô.” Cố Trường Bình khẽ gọi.
Cố Ấu Hoa nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Vị Thất gia nhà họ Tĩnh bị bệnh rồi à?”
Cố Trường Bình gật đầu: “Vì điều tra vụ án của Quách phụ, mà làm việc đến đổ bệnh.”
“Vụ án điều tra đến đâu rồi?”
“Nói là có tiến triển thì chưa, vẫn đang tiếp tục theo dõi.”
“Vụ án nhà họ Quách có thể kéo lão tặc Tào Minh Khang xuống ngựa không?”
“Nếu thêm vào tội bán quan, thì mười phần nắm chắc chín.”
Cố Ấu Hoa từ tốn đứng dậy, Cố Trường Bình lập tức nín thở, vội lùi nửa bước: “Tiểu cô?”
“Trường Bình à…”
Cố Ấu Hoa bước đến gần, đôi môi đỏ thẫm khẽ mấp máy: “Lão tặc ấy, ta phải dùng máu hắn để tế Cố gia. Dù thế nào đi nữa, ngươi chỉ được phép thắng, không được phép thua.”
“Con sẽ cố hết sức.” Cố Trường Bình kính cẩn đáp.
Cố Ấu Hoa khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt hắn, rồi dời lên mí mắt, Cố Trường Bình vì bàn tay lạnh buốt ấy mà rùng mình một cái.
“Đứa trẻ ngoan, không phải cố hết sức, mà là nhất định phải chắc thắng như đinh đóng cột.”
“Vâng!”
Cố Ấu Hoa buông tay, quay người bước ra cửa.
Trời đêm âm u.
Không trăng, không sao.
Trong cơn mơ hồ, nàng như quay về cái đêm đại tuyết lạnh thấu xương, đêm Cố gia bị niêm phong.
Nàng vận áo đỏ, quỳ dưới tuyết, nước mắt rơi lả chả khi nhìn từng người thân bị áp giải lên xe tù.
Sau đó, nàng dùng đồ hồi môn mở Tầm Phương Các, bán đêm đầu tiên của đời mình với giá nghìn lượng vàng.
Lão nam nhân ấy cưỡi trên người nàng, vừa thở hồng hộc như một con heo, nàng vừa đưa ánh mắt lả lơi nhìn lên, vừa cười vừa đau đớn.
Nàng nghĩ, cha mẹ trên trời liệu nhìn thấy có đau lòng cho nàng không, hay là căm ghét nàng?
Nhưng kỳ thực, những điều đó không còn quan trọng.
Khi ngươi không có quyền thế, không có chỗ dựa, thì đừng nói đến thân thể, ngay cả lòng tự trọng cũng chẳng đáng một xu, dù ngươi là đứa con gái được sủng ái nhất của nhà họ Cố.
Vị hoàng đế vô ơn bội nghĩa; bè bạn cũ giậu đổ bìm leo; hôn phu lúc nguy nan lại quay lưng bỏ chạy… nàng từng muốn chết theo người nhà Cố gia, nhưng không thể.
Người nếu đói, thì ăn cơm; khát, thì uống nước; lạnh, thì mặc thêm áo;
Còn nếu hận…
Thì chỉ có thể đem cả đời ra mà trả.
Cố Ấu Hoa khẽ thở dài: “Trường Bình, con lại đây.”
Cố Trường Bình bước tới, đứng bên cạnh nàng: “Tiểu cô?”
Cố Ấu Hoa xoay người, ánh mắt nhìn Cố Trường Bình như hai ngọn lửa bùng cháy giữa đêm tối: “Hãy hứa với ta, để bọn chúng chết, từng đứa từng đứa đều phải chết, chết không có chỗ chôn!”
“Vâng!”
“Lớn tiếng lên!”
“VÂNG!”
“Tốt, tốt! Không hổ là nam nhi của Cố gia!”
Cố Ấu Hoa loạng choạng lùi mấy bước, lẩm bẩm: “Cố gia không có kẻ hèn nhát, Lục ca càng không. Năm đó đại tỷ xuất giá, mười dặm hồng trang khiến người người ngẩn ngơ. Lục ca dắt tay ta, cùng ta đếm từng món một.”
“Huynh ấy nói, Hoa Hoa sau này gả chồng, Lục ca sẽ chuẩn bị đầy đủ cho muội, đến mức vét sạch cả kinh thành. Nơi nào ánh mắt muội lướt qua, nơi ấy sẽ thuộc về muội.”
“Lục ca không nuốt lời, huynh ấy đều đã mang về cho ta. Huynh ấy còn nói, Hoa Hoa à, ngày muội thành thân, Lục ca sẽ cõng muội rời phủ. Cả đời này, Lục ca chưa từng cõng ai, chỉ cõng mỗi muội…”
Nói đến đây, hơi thở Cố Ấu Hoa bỗng trở nên dồn dập.
Cố Trường Bình vội bước tới, mạnh mẽ ôm lấy nàng: “Tiểu cô, cha con đang viết chữ, đừng làm ồn người. Con đưa người vào phòng nghỉ ngơi nhé!”
“Được, được, không được quấy rầy huynh ấy, huynh ấy sẽ giận đó. Ta với con đi nhẹ thôi.” Cố Ấu Hoa ra dấu im lặng: “Nhẹ chút nhé!”
“Vâng!”
Rèm buông xuống, thấy Cố Trường Bình còn đứng đó, Cẩm cô vội nói: “Gia mau về nghỉ đi!”
Cố Trường Bình không động đậy, thản nhiên nói: “Dạo này phát bệnh nhiều hơn rồi.”
Cẩm cô nhìn hắn, khẽ gật đầu thở dài: “Cứ luôn nhớ chuyện ngày xưa, đêm nào cũng gặp ác mộng. Uống thuốc vào cũng không khá hơn là mấy. Gia chịu khó chút vậy.”
“Ta không sao đâu.”
Cố Trường Bình cười cười: “Tầm Phương Các dạo này buôn bán thế nào?”
Cẩm cô: “Vẫn như trước, khá náo nhiệt. Gia cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt. Ta đi đây, khỏi tiễn!”
Cố Trường Bình bước ra cổng lớn, Cẩm cô cũng theo sau mấy bước, đến khi bóng hắn khuất hẳn trong màn đêm mới quay đầu lại.
Bao năm nay, gia cũng chẳng dễ dàng gì.
“Gia!” Cố Dịch theo kịp, vẻ mặt lo lắng: “Không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì?”
“Mắt của người…”
Cố Trường Bình đưa tay sờ mí mắt, máu đã khô đóng vảy, khi nãy, tay của Cố Ấu Hoa không phải v**t v*, mà là bấu mạnh xuống.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn tìm được điểm yếu của hắn để ra tay tàn nhẫn nhất.
Không ai biết rằng, Cố Ấu Hoa, vị các chủ Tầm Phương Các phong hoa tuyệt đại, đã hóa điên chỉ sau ba năm khi Cố gia bị tịch thu.
Cố Trường Bình không muốn nghĩ đến những chuyện buồn ấy, bèn hỏi: “Bên kia sao rồi?”
“Tĩnh Công tử đã hạ sốt, rời khỏi Tầm Phương Các Cao. Công tử đã lấy được hồ sơ vụ án, cùng đến Tĩnh phủ, còn có Từ công tử đi theo.”
Cố Dịch liếc nhìn sắc mặt Cố Trường Bình, nói tiếp: “Gia, Từ công tử là bị thúc thúc mình dẫn tới Tầm Phương Các để mở… mở đường đó.”
“Mở rồi à?”
“Chưa kịp vào phòng thì đã chạy trối chết, giữa đường gặp Cao công tử.”
Nghe xong, ánh mắt Cố Trường Bình lóe lên, trong đầu dần hiện lên cảnh Từ Thanh Sơn bỏ chạy, còn Từ Bình đuổi theo sau chửi rủa.
“Gia, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Bản hồ sơ ấy đối với bọn họ chắc chẳng có nhiều giá trị. Hãy tung tin người kia còn sống đi!”
Vừa dứt lời, một tia chớp xé rách bầu trời.
Cố Trường Bình nhìn lên, lẩm bẩm: “Có lẽ đây là cơn giông cuối cùng của năm nay.”
Mưa đến rất nhanh, kèm theo những tiếng sấm trầm đục.
Tĩnh Bảo rửa mặt thay đồ, thay sang bộ y phục sạch sẽ rồi ra hoa sảnh. A Man lo lắng, cứ theo sát phía sau nàng.
“Hồ sơ vụ án đâu, để ta xem!”
“Tắm có lâu gì đâu, ngươi là sợ trên người ám mùi đàn bà à!” Cao Triều càu nhàu, quay đầu lại thì thấy Từ Thanh Sơn đang đờ đẫn nhìn chằm chằm Tĩnh Bảo.
Hắn thầm nhủ:Tên nhóc này chẳng phải bảo sẽ dạy dỗ người yêu à? Sao thấy người ta rồi lại câm như hến thế này!
Đúng là nhát như cáy!
Tĩnh Bảo thấy bụng dưới hơi khó chịu, chẳng buồn hỏi những lời vớ vẩn kia của Cao Triều từ đâu ra, bèn lấy hồ sơ trong tay hắn, bắt đầu xem.
Vừa xem một cái, sắc mặt nàng đã sầm xuống: “Sao chỉ có vài dòng vỏn vẹn thế này?”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 200: Cố Ấu Hoa
10.0/10 từ 22 lượt.