Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 183: Đêm còn dài

1@-

 
“Đi, đến trường bắn xem thử!”

Cố Trường Bình trầm giọng, sải bước đi về phía trước.

Cao Triều theo sau, cách nửa thân người, không gần cũng chẳng xa.

Hắn thích nhìn bóng lưng của y!

Bóng lưng của y không giống người thường, vừa vững chãi như tùng xanh, lại vừa kiên định như ngọn núi, dẫu có đứng trước quyền quý cao sang, sống lưng kia có hơi cúi, nhưng chưa từng gục ngã.

Đúng là cao ngạo!

Chủ nhân muốn đến trường bắn, hạ nhân lập tức thắp vài ngọn đèn lồng. Đợi bọn họ lui xa, Cố Trường Bình mới lên tiếng: “Năm đó ta cứu ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, cho dù người đứng bên ta khi ấy là một kẻ xa lạ, ta cũng sẽ bắn mũi tên đó.”


“Ta biết. Trong mắt ngươi, ta cũng chẳng phải người thân thích gì.”

Cao Triều cúi đầu, nhìn mũi giày, như đứa trẻ làm sai chuyện, khẽ nói: “Ngươi muốn xem ta là ai cũng được, ta không để tâm. Dù sao thì…”

“Ta không phải người tốt.”

Cao Triều ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn y. Cố Trường Bình chợt nhận ra, người này có đôi mắt đen nhánh, mà sự trong trẻo trong mắt ấy, lại vượt xa chính y.

“Ta từng mơ một giấc mơ.”

Y dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Trong mơ, chính tay ngươi đưa ta vào ngục giam.”

“Không thể nào!”

Cao Triều hét toáng lên: “Tuyệt đối không thể!”

“Chỉ cần ta theo ngươi, ngươi nói sẽ tha cho ta một con đường sống.” Cố Trường Bình không nhịn được, khẽ bật cười: “Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn cái chết.”

Năm ngón tay của Cao Triều xoắn chặt vào nhau một cách kỳ quái.

Những lời đó, hắn đã nghe hiểu rồi!

“Phá trường bắn này đi, giữ lại cũng vô ích.”

Cố Trường Bình xoay người, nghiêm túc nhìn hắn một cái, rồi bước vào màn đêm.

“Cố Trường Bình, ta mẹ nó muốn giữ cả đời!”

Cao Triều gào lên.

Tuổi trẻ luôn cuồng vọng, không thể ngăn cản.

Cố Trường Bình nghe thấy, chỉ hơi cười mỉa.

Cái gọi là “cả đời” nơi miệng một thiếu niên, chẳng qua chỉ là ba năm năm năm thoáng qua như giấc mộng.

Giấc mộng vừa tan, đêm còn dài, cả đời còn dài!

*

Tại Cố phủ.

Có người đang đợi.

Người ấy là Thẩm Trường Canh, hắn đã gà gật trên ghế thái sư. Thấy Cố Trường Bình trở về, hắn dụi mắt, vào thẳng vấn đề: “Vụ lùm xùm ở yến tiệc Lộc Minh lần này, e rằng Tào Minh Khang đã liệt ngươi vào diện 'nguy hiểm', từ nay về sau chắc chắn sẽ giám sát và đề phòng ngươi đặc biệt đấy.”

Cố Trường Bình cởi áo ngoài, chậm rãi dùng khăn tỉ mỉ lau từng ngón tay một.

“Vậy sau này, ngươi định làm gì?” Thẩm Trường Canh gặng hỏi: “Muốn lợi dụng mấy đứa nhóc kia sao?”

Cố Trường Bình vừa lau tay xong định lên tiếng thì Cố Dịch bước vào: “Gia, đã có manh mối về nguồn thu nhập của Trương Tông Kiệt.”

“Nói nghe thử.”

“Trước khi vào Quốc Tử Giám, người mẹ góa của hắn vay mượn khắp nơi gom góp được tám mươi lượng bạc. Khoản bạc này dùng để chi trả học phí và sinh hoạt thường nhật. Ngoài ra, hắn còn mua một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô kinh thành.”

“Tám mươi lượng là không đủ!”

“Đúng vậy. Suốt một năm qua, hắn gần như không xin thêm đồng nào từ nhà, nhưng cuộc sống lại chẳng có vẻ túng thiếu, thậm chí còn gửi được hai trăm lượng vào ngân hàng Duyệt Lai.”

Khóe môi Cố Trường Bình khẽ cong: “Xem ra người này không trong sạch.”

Thẩm Trường Canh gõ nhẹ lên bàn: “Có khi nào hắn cấu kết với Thạch Hổ, bỏ ba đậu vào chén trà của Tĩnh Sinh không?”

Cố Trường Bình: “Nếu vậy thì giữa họ nhất định còn một người trung gian.”

“Thông minh!” Thẩm Trường Canh vỗ bàn: “Thạch Hổ không thể vào Quốc Tử Giám, mà hắn cũng không ngu đến mức trực tiếp giao dịch với Trương Tông Kiệt. Nhỡ đâu Trương Tông Kiệt lỡ miệng khai ra thì hắn tiêu đời.”

Cố Trường Bình: “Nhưng giờ, Trương Tông Kiệt chắc sẽ không làm việc cho Thạch Hổ nữa.”

“Vì sao?”

“Vì hắn đã bám được một chỗ dựa vững chắc hơn.”

“Tào Minh Khang.”

Một đời vua, một đời thần.

Tân đế không động đến Thạch thượng thư là vì hai lý do: Thứ nhất, ngoài hai đứa con ra, Thạch thượng thư không có gì đáng bị chỉ trích. Thứ hai, ngôi vị hoàng đế vừa yên ổn, đã động đến lão thần của tiên đế thì chẳng hợp đạo lý Đại Tần.

Lạnh nhạt là biện pháp hay.

Thế nên Thạch thượng thư đang dần bị thất sủng thấy rõ.

Trương Tông Kiệt có thể đỗ giải nguyên, rõ ràng không phải kẻ ngu. Hắn cũng đã nhận ra cái cây nhà họ Thạch không thể bám lâu, bèn vội vàng đầu quân cho Tào Minh Khang, bám lấy cành cao khác.

Cố Trường Bình đột ngột đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.

Trầm ngâm hồi lâu, hắn nói: “Trương Tông Kiệt là người của Tào Minh Khang. Năm kẻ bái sư ta, nếu ông ta muốn ra tay, sẽ không làm công khai.”

“Vậy hắn sẽ dùng Trương Tông Kiệt?” Thẩm Trường Canh hỏi.

“Mười phần chắc tám chín.”

Cố Trường Bình quay đầu liếc Cố Dịch: “Âm thầm phái người theo dõi Trương Tông Kiệt.”

“Vâng.” Cố Dịch lập tức rời đi.

Thẩm Trường Canh bước lại, đứng cạnh Cố Trường Bình, ánh mắt đảo một vòng rồi khẽ nói: “Chúng ta có thể lợi dụng năm đứa nhỏ đó để đấu với Trương Tông Kiệt thử.”

“Năm chọi một, ý hay đấy.”

Cố Trường Bình đẩy cửa sổ ra.

Ánh trăng rọi xuống gương mặt hắn, phủ lên một tầng sáng như làn khói mỏng, khiến đường nét hắn chìm trong sương mù mơ hồ.

*

Tại Di Hồng Viện.

Thạch Hổ đẩy gã trai trong lòng ra, liếc nhìn thị vệ. Thị vệ lập tức đuổi người kia ra ngoài.

Quách Bồi Càn tranh thủ ngồi xuống, tu một ngụm rượu, nói: “Thạch công tử, thằng nhóc kia nói đã bỏ thứ đó vào rồi, không thành cũng chẳng trách hắn, chỉ trách là mạng Tĩnh Sinh quá cứng!”

“Hắn còn dám nói không phải lỗi của mình?”

Thạch Hổ chát một tiếng ném mạnh chén rượu.

Quách Bồi Càn sợ hãi liếc hắn, lại nói: “Hắn còn bảo Tĩnh Sinh đã nghi ngờ, sau này nhất định sẽ đề phòng, không muốn làm những chuyện thất đức nữa.”

“Hắn mọc cánh rồi, bám được cành cao thì chê chủ cũ hả?” Ánh mắt Thạch Hổ lóe sát khí: “Hắn tưởng ta không dám phơi bày hết chuyện bẩn thỉu của hắn sao?”

“Chuyện đó…”

Sắc mặt Quách Bồi Càn trắng bệch: “Lôi hắn ra thì cũng kéo cả ta theo, Thạch công tử chẳng phải làm khó ta sao?”

“Mẹ kiếp ngươi...”

Thạch Hổ túm lấy hắn, gương mặt vì giận dữ mà vặn vẹo.

“Thạch công tử đừng tức, cùng lắm thì ta đi tìm người khác!” Quách Bồi Càn nịnh nọt: “Chỉ cần vung bạc đủ, sợ gì không có người chịu làm.”

“Ông đây ném cho ngươi hai nghìn lượng, đến tiếng vang cũng chẳng thấy, còn dám nói vậy à? Cút!”

“Ta cút, ta cút ngay!”

Quách Bồi Càn lập tức cuốn xéo.

Ra đến cửa, hắn quay đầu phì một tiếng về phía phòng: Hừ, còn làm ra vẻ là con trai thượng thư nữa chứ! Cái chức kia giữ được hay không còn chưa biết. Nếu không vì bạc, ông đây có đi giúp làm chuyện thất đức không?

Quách Bồi Càn ưỡn ngực, ngẩng đầu rời đi.

Trong phòng.

Thạch Hổ đập mạnh tay xuống bàn, trán nổi đầy gân xanh.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, tình thế kinh thành đã thay đổi long trời lở đất. Nhà mình dần suy bại, còn phủ Tuyên Bình hầu thì vững như bàn thạch.

Lão già kia giờ là cấp trên trực tiếp của hắn, bề ngoài nhân hậu, ôn hòa, nhưng hắn không tin, người đó lại chịu để con gái mình chết một cách oan uổng.

Nếu kỳ thi mùa xuân này thằng nhãi kia lại có tên trên bảng vàng, chẳng khác nào giúp phủ Tuyên Bình củng cố thêm thế lực. Đến lúc đó, nhà họ Thạch càng thêm nguy khốn.

Chính vì hiểu rõ điều đó, hắn mới liều lĩnh động tay vào kỳ thi mùa thu, nào ngờ người tính không bằng trời tính.

Thạch Hổ cắn răng, hận đến nghiến nát tim gan!

“Đại gia!”

Thị vệ ngoài cửa lên tiếng: “Có người muốn gặp gia.”

“Con mẹ nó, ai?”

“Ta!”

Cửa mở ra, một nam nhân bước vào, mắt dài, mũi ưng, khoảng hơn ba mươi.

Thạch Hổ sững người.

Sao lại là hắn?

Nam nhân nọ nhìn hắn, nhếch môi cười lạnh: “Thạch công tử, chúng ta ngồi xuống bàn chuyện làm ăn, được chứ?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 183: Đêm còn dài
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...