Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 182: Phủ công chúa

1@-

 Câu nói ấy chẳng khác nào một gậy đập thẳng vào đầu, khiến Từ Thanh Sơn choáng váng đến quay cuồng.

“Đồ ẻo ta, ta…”

“Ngươi tất nhiên không nghĩ đến, bởi vì nhà họ Từ các ngươi con cháu đầy đàn, thiếu một mình ngươi, nhà họ Từ vẫn vận hành như thường. Còn ta thì sao?”

Tĩnh Bảo nhìn hắn, trong bóng tối, ánh mắt nàng như hai que diêm vừa được quẹt sáng, rọi thẳng lên gương mặt Từ Thanh Sơn.

Tim Từ Thanh Sơn đột nhiên lỡ một nhịp.

Thì ra, lý do tên ẻo lả không thèm để ý tới hắn, là vì chuyện con cái!



“Nhị thúc, nhị thúc!”

Từ Thanh Sơn như một trận gió xông vào, làm Từ Bình và vợ ông là Phí thị giật mình tách vội ra.

Từ Bình khoác đại chiếc áo choàng, từ phòng trong bước ra; còn Phí thị thì vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Lần cuối cùng thằng nhóc này không phép tắc lao vào như vậy là hồi nó sáu tuổi.

Có chuyện gì xảy ra rồi?

“Nhị thúc, đàn ông với đàn ông… sinh con kiểu gì?”

Cát thị: “…”

“Phụt…”

Từ Bình đang ngồi ngoài phòng phun thẳng ngụm trà nguội, trợn trừng đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen, nhìn chằm chằm Từ Thanh Sơn.

Thằng nhãi này… bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?

Từ Thanh Sơn đầu óc rối loạn, thấy nhị thúc nhà mình như sắp bị dọa chết, bèn cáu lên: “Thôi, nói với thúc cũng không rõ ràng được, nghỉ đi!”

“Cái đồ…”

Chưa kịp để Từ Bình chửi thêm, ai kia đã như một cơn gió cuốn đi mất.

Từ Bình tức đến phát khóc, trút giận vào không khí: “Từ Thanh Sơn, ngươi muốn ăn đòn à, đừng tưởng ta không dám đánh ngươi, ông đây… ông đây… sao huynh ta lại sinh ra cái đồ súc sinh như ngươi chứ, đúng là nghiệt súc mà!”

Từ Thanh Sơn đã đi xa rồi.

Về đến phòng, hắn nằm phịch xuống giường, trợn mắt thất thần.

Bóng lộn muốn có con, mà mình lại là đàn ông, không thể sinh con cho y được, chuyện sinh con này vẫn phải tìm phụ nữ.

Phụ nữ?

Trước mắt Từ Thanh Sơn hiện lên một cảnh tượng, tên ẻo lả đè một người phụ nữ dưới thân, người phụ nữ ấy ngực nở mông to…

Không được!

Từ Thanh Sơn bật ngồi dậy.

Bóng lộn nhất định phải là của hắn, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được chạm vào!

Hay là…

Mình miễn cưỡng đi ngủ với một người phụ nữ, sinh giúp hắn một đứa?

Không đúng, đứa con ấy là của nhà họ Từ, đâu phải họ Tĩnh!

Cách này không được, cách kia cũng không xong, ông trời muốn ép chết Từ Thanh Sơn ta hay sao!



“Gia dùng lý do con cái để đuổi Từ công tử đi thật à?”

“Chứ còn cách nào?”

“Nhưng ta thấy Từ công tử đúng là phương diện nào cũng tốt, rất xứng với Thất gia nhà ta.”

“Ngươi thấy xứng với Thất gia, chẳng lẽ chỉ có mình Từ công tử? Lục Biểu thiếu gia ngươi cũng thấy xứng còn gì!”

“Thì đúng, ai bảo diện mạo Thất gia nhà ta, nhân phẩm, tài học… thứ nào cũng xuất sắc.”

“Thân phận có xuất sắc được không?”

“… Ca, huynh sao cứ nói trúng ngay chỗ đau thế?”

“A Man, ngươi có thể xuân tâm nhộn nhạo, nhưng đừng kéo cả gia nhà chúng ta trượt dốc theo!”

“Muội xuân tâm… muội nào có xuân tâm gì…”

“Khụ khụ khụ…”

Hai người đang chụm đầu tán chuyện giật bắn mình quay lại, thấy hoảng hốt: “Gia?!”

Tĩnh Bảo giơ tay làm động tác “suỵt”, cười hờ hững: “Các ngươi lo cho đại sự cả đời của gia là chuyện tốt, nhưng nửa đêm nửa hôm rồi, có thể đừng lo lắng ngay trước phòng gia không? Gia không muốn nghe mà cũng nghe hết rồi!”

Hai huynh muội xấu hổ cúi gằm mặt.

Tĩnh Bảo đi vào trong phòng, rót một chén trà nguội, uống cạn rồi hít sâu một hơi, hai tay xoa mặt, cười khẽ.

Lôi chuyện con cái ra, quả là đòn sát thủ đối phó Từ Thanh Sơn, quả nhiên tên nhóc kia không dám hó hé lấy một câu, bèn bỏ chạy mất hút.

Từ nay chắc cũng chẳng dám dây dưa nàng nữa.

Một chiêu hạ gục kẻ địch!

Hoàn hảo!

Chỉ là…

Tĩnh Bảo chậm rãi ngẩng đầu từ lòng bàn tay, bên nàng thì đã giải quyết xong, còn bên Cố Trường Bình thì sao?

Còn nữa!

Hắn muốn kéo Tào Minh Khang ngã ngựa, nhưng nhỡ việc không thành, lại bị Tào Minh Khang kéo ngã thì sao?

Tĩnh Bảo vô thức siết chặt nắm tay.

Niềm vui hạng hai kỳ thi mùa thu tiêu tan sạch sẽ.



Góc cổng bên phủ Trưởng Công chúa.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Cao Triều vẫn chưa có ý định bước xuống.

Cố Trường Bình vén rèm lên, ánh sáng từ hai chiếc lồng đèn đỏ to treo bên cổng hắt vào, lập tức rọi sáng khoang xe.

Cao Triều còn chưa quen ánh sáng, khẽ nheo mắt, khi tầm nhìn còn mờ mịt thì đã thấy Cố Trường Bình nhảy xuống xe, quay người lại, hàng mi khẽ rủ, ánh đèn chiếu lên như vết dao rạch thẳng vào tim hắn.

Hắn ngẩn ngơ nghĩ, đây là lần thứ mấy rạch vào tim hắn rồi?

Không nhớ nổi nữa.

“Xuống đi!”

“Vội gì chứ!”

Cao Triều chậm rãi nhích người, vừa đứng vững dưới đất, đã nghe Cố Trường Bình nói tiếp: “Lâu lắm chưa vào phủ công chúa, đi dạo cùng ta một vòng đi.”

Cao Triều lập tức giãn mày, rồi lại chau mày.

Hắn hơi chần chừ, mang theo chút nghi hoặc: “…Nếu định từ chối thì ta không muốn nghe nữa, nghe đủ rồi.”

Cố Trường Bình nhướng mày, quay người bước vào phủ công chúa.

Duyên phận giữa hắn và Cao Triều, phải kể từ Thập Nhị lang.

Trưởng công chúa lấy chồng, lập phủ, hơn mười năm không sinh được con, tiên đế sợ nàng tuyệt tự, định chọn một đứa bé ngoan ngoãn trong hoàng tộc, nhận làm con thừa tự cho trưởng công chúa.

Trưởng công chúa chọn trúng Thập Nhị lang.

Sinh mẫu của Thập Nhị lang là Quý phi, mà Quý phi chỉ có mình hắn là con trai, tất nhiên không chịu.

Đang ầm ĩ thì trưởng công chúa lại mang thai, chín tháng sau sinh ra bảo bối Cao Triều, tiên đế vui đến độ còn hơn tự mình sinh con, ban thưởng liên tục không dứt tới phủ trưởng công chúa.

Ban đầu Quý phi hận trưởng công chúa thấu xương, chỉ muốn sống mái với nàng, nhưng giờ người ta có con rồi, bà lại cảm thấy trưởng công chúa có mắt nhìn người, nên bảo Thập Nhị lang thường xuyên tới phủ công chúa lui tới.

Thập Nhị lang không muốn đi một mình, bên thường kéo theo hắn.

Có thể nói, tuy hắn chỉ lớn hơn Cao Triều mấy tuổi, nhưng gần như chứng kiến đứa nhỏ ấy trưởng thành từng chút một.

Cao Triều lớn thêm chút nữa thì thích bám theo hắn và Thập Nhị lang. Thập Nhị lang bị làm phiền quá, bèn dỗ hắn chơi trò trốn tìm.

Họ trốn, để tên ngốc ấy đi tìm. Tên ngốc ấy có thể tìm cả ngày, nhưng thực ra Thập Nhị lang đã sớm lôi hắn chuồn đi mất rồi.

Lớn hơn nữa, hắn không đến phủ công chúa nữa. Lần sau gặp lại Cao Triều là ở thảo nguyên Mạc Bắc mùa thu.

Đại Tần dùng võ lập quốc, các vị đế vương rất mê săn bắn. Tiên đế mỗi năm vào thu đều dẫn phi tần và các đại thần đến Mạc Bắc, hắn bị Thập Nhị lang kéo đi cùng.

Năm ấy, trong buổi săn ở Mạc Bắc xảy ra biến cố, có kẻ nhân cơ hội làm loạn, định ám sát hoàng đế.

Mũi tên lén bắn tới, lúc đó hắn ở gần Cao Triều nhất, bèn nhanh chóng kéo cung đỡ tên, cứu Cao Triều một mạng.

Từ đó, thằng nhóc này bèn khắc hắn vào lòng.

“Ngươi thấy phủ công chúa có gì thay đổi không?”

Giọng nói của Cao Triều cắt đứt dòng hồi tưởng, Cố Trường Bình nhìn hắn.

“Không thay đổi gì, vẫn y như xưa.”

“Trường bắn đó, ta vẫn giữ lại đấy!”

Từ sau khi Cố Trường Bình bắn mũi tên ấy, Cao Triều cứ đòi học bắn cung, đến cả trưởng công chúa cũng mở miệng, hắn đành phải dạy.

Phò mã của trưởng công chúa vì thế còn cố ý xây riêng một trường bắn trong phủ, mỗi tháng mùng một và mười lăm, Cố Trường Bình đến nửa ngày, dạy Cao Triều thuật bắn cung.

Nửa ngày ấy, cả trường bắn chỉ có hai người bọn hắn, là khoảng thời gian Cao Triều mong đợi nhất mỗi tháng, cũng là khoảng thời gian khiến hắn thấp thỏm nhất. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 182: Phủ công chúa
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...