Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 104: Lão phu nhân

1@-

 

Tĩnh Bình Vận đưa tay làm động tác cứa cổ, tay lão phu nhân đang lần chuỗi tràng hạt chợt khựng lại.

“Đứa nào? Đứa lớn hay đứa nhỏ?”

Tĩnh Bình Vận hạ thấp giọng nói: “Đứa nhỏ thì không có ý nghĩa gì, ý của nhị ca chắc chắn là đứa lớn!”

Lão phu nhân mệt mỏi dựa lưng vào ghế thái sư, nhắm chặt mắt, hồi lâu mới lên tiếng: “Nhị ca con làm việc xưa nay thận trọng, nếu không bị ép đến đường cùng, sẽ không ra tay độc ác.”

Tĩnh Bình Vận gật đầu: “Mẫu thân, người quyết định đi. Muốn mọi việc kín kẽ không để lộ sơ hở thì phải có kế hoạch chu toàn, không thể xong trong một sớm một chiều.”

Tay lão phu nhân khẽ run khi cầm chuỗi tràng hạt, hồi lâu mới thở dài một tiếng, khẽ gật đầu.

Tĩnh Bình Vận lại nói: “Con nghe nói nhị tẩu mời mẫu thân lên kinh thành ở một thời gian, mẫu thân nên đi theo cũng tốt, tránh cho người khác nghi ngờ.”

Lão phu nhân không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống.

Tĩnh Bình Vận vừa đi, trong chính đường lập tức tĩnh lặng.

Bà lúc này mới mở mắt, bước đến gần vách tường, ngẩng đầu nhìn bức họa người đàn ông treo trên tường, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Đừng trách ta lòng dạ độc ác. Ta gả vào Tĩnh gia, hầu hạ ông vất vả mấy chục năm, vậy mà đến cuối cùng, trong lòng ông vẫn canh cánh không quên con tiện nhân chết sớm kia. Cho dù ta sinh cho ông ba đứa con trai, ông cũng chưa từng ghi nhận chút gì tốt của ta, lại còn giao cả gia nghiệp cho con của tiện nhân đó.”

Hai hàng lệ đục ngầu chảy xuống má bà.

“Ngươi vô tình thì ta sẽ vô nghĩa. Mai sau xuống dưới đó gặp nhau, đừng ai oán trách ai.”

“Người đâu!”

“Lão phu nhân?”

“Đi báo với nhị phu nhân, bảo bà ấy ta sẽ cùng họ lên kinh thành. Ba ngày sau lập tức khởi hành!”



“Cái gì, lão phu nhân thật sự muốn lên kinh thành?” Lục thị thất sắc hỏi.

Lý ma ma đáp: “Đồ đạc đều đang được thu xếp rồi, ba ngày nữa đi đường thủy lên kinh.”

Lục thị trầm mặc hồi lâu, thở dài: “A Bảo ở lại một mình bên đó, biết làm sao bây giờ…”

Lý ma ma nói: “Phu nhân phải nhanh chóng viết thư cho hầu gia, đại tiểu thư và thất gia, căn dặn đôi điều.”

“Phải rồi, đúng đúng!”

Lục thị vội vàng sai Lý ma ma mài mực, đích thân viết ba phong thư, sai người đem đi trong đêm, gửi gấp về kinh thành.

Thư gửi đi rồi, trong lòng Lục thị vẫn cảm thấy thấp thỏm. Bà thật không hiểu vì sao tự nhiên lão phu nhân lại muốn lên kinh.

Thứ nhất, bà đã lớn tuổi, từ trước đến giờ vốn lười di chuyển.

Thứ hai, sao bà có thể yên tâm giao cả Tĩnh gia vào tay mình?

“Lão gia về chưa?”

“Chưa ạ, sai người về báo là sẽ về muộn, dặn phu nhân đừng đợi.”

“Ai thèm đợi ông ta!”

Lục thị giận dữ: “Cả ngày không thấy mặt, chết quách ngoài kia cho rồi!”

Lý ma ma nghe vậy chỉ biết thở dài trong lòng.

Lão gia này càng lớn tuổi càng vô phép.

Trong phủ vừa xong chuyện tang sự, ông bị giữ lại mấy ngày, tang vừa xong thì đã biến mất tăm. Chẳng trách người ở phủ Lâm An đều bảo ông là kẻ vô dụng.

Mấy năm nay, nếu không nhờ thất gia có chí, nhà mẹ đẻ của phu nhân lại vững vàng, chỉ e đại phòng này đã bị ăn sạch đến tận xương rồi.



Tĩnh Bảo nhận được thư từ phủ Lâm An khi tháng Sáu đã đến, vết thương nơi tay gần như đã khỏi, nàng đang chuẩn bị ngày mai quay lại Quốc Tử Giám học.

Tính toán thời gian, khoảng mười ngày nữa là lão phu nhân sẽ đến kinh thành.

Những năm gần đây, càng học hành giỏi giang, lão phu nhân lại càng không vừa mắt nàng, hai người đã giao đấu không dưới vài lần, có thắng có thua.

Nhưng một chữ “hiếu” đè nặng, dù bản lĩnh cao đến đâu, có lúc nàng cũng đành phải cúi đầu.

A Nghiễn thấy nàng cầm thư lơ đãng, ánh mắt lười biếng, chẳng buồn nói chuyện, bèn vội lên tiếng: “Hầu gia và đại tiểu thư đều đã nhận được thư rồi, ngài không cần quá lo.”

Tĩnh Bảo vẫn im lặng.

A Nghiễn nói: “Nếu không ổn, thì chuyển qua ở hầu phủ, không chạm mặt càng sạch sẽ.”

“Ta không buồn vì chuyện đó, chỉ là thấy lão phu nhân không nên đến vào lúc này!” Tĩnh Bảo nhíu hàng lông mày mảnh dài.

“Biểu thiếu gia đến rồi?”

Lại là hắn nữa!

Tĩnh Bảo càng thêm bực bội.

Không biết dạo này thằng nhóc đó bị gì, ba ngày hai bữa chạy đến viện nàng, lần nào cũng ngồi lì nửa ngày, khiến nàng mấy lần phải nhịn tiểu.

Lục Hoài Kỳ hớn hở chạy vào: “Tiểu Thất, đại biểu tỷ đang ở Lầu Ngoại Lâu, bảo ta đến mời ngươi.”

Tĩnh Bảo hỏi: “Mời ta làm gì?”

Lục Hoài Kỳ nháy mắt ra hiệu: “Mai ngươi trở lại Quốc Tử Giám rồi, tỷ ấy đã đến chùa cầu xin một quẻ cho ngươi, tiện thể mời ngươi ăn bữa ngon, nói chuyện tình hình phương Nam.”

Tĩnh Bảo nhíu mày: Hóa ra đại tỷ cũng đang lo lắng.



Lúc đến Lầu Ngoại Lâu thì đã là đầu giờ chiều, bình thường đã qua giờ ăn, vậy mà trong đại sảnh vẫn còn vài ba bàn khách chưa rời đi.

Xem ra việc buôn bán không tệ.

Vào lầu hai, nơi đây là phòng riêng dành cho người trong nhà, trang trí bên trong hoàn toàn mang phong cách phủ Lâm An.

Tĩnh Bảo đang định đẩy cửa thì liếc mắt thấy hai người cùng bước vào từ cửa lớn, tay nàng chợt khựng lại.

Một trong hai người là Cố Trường Bình đã mấy hôm không gặp, nàng hoảng hốt rụt đầu, nhanh chóng nép vào trong phòng.

Lục Hoài Kỳ thấy nàng cử động nhanh nhẹn, trong lòng an tâm: xem ra tay của Tiểu Thất đã hoàn toàn bình phục.

Trong phòng riêng, Tĩnh Nhược Tố ngồi một mình, sắc mặt không được tốt.

Tĩnh Bảo nhìn một lúc rồi hỏi: “Tỷ giận ai à?”

Tĩnh Nhược Tố che giấu biểu cảm, nhướng mày: “Chẳng phải vừa nhận được thư từ phủ Lâm An, đang lo cho đệ sao?”

“Có gì mà lo? Binh đến thì tướng chặn, nước tràn thì đất ngăn, đệ lại sợ bà ta chắc?”

Tĩnh Bảo ngồi xuống, kiêu hãnh cười, trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán sát phạt khiến cả Tĩnh Nhược Tố, người đang nắm quyền điều hành gia tộc to lớn, cũng bị chấn động.

Đúng vậy!

Đến cả hầu phủ cũng có thể cứu về, một lão phu nhân thì có gì đáng sợ? Chẳng qua là còn nể mặt đạo hiếu mà nhường nhịn, nếu phải nhường, thì nhường vậy thôi.

A Bảo của nàng không gây chuyện, nhưng cũng chẳng sợ chuyện!

Tĩnh Nhược Tố cầm tay nàng lên, tỉ mỉ quan sát, dù thuốc có tốt đến đâu cũng vẫn để lại chút vết tích. Nghĩ đến chuyện đứa nhỏ này giấu cả nàng, cơn giận lại dâng lên.

“Sau này chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, đệ phải báo cho ta biết ngay.”

“Báo, nhất định sẽ báo!”

Tĩnh Bảo chớp mắt với Lục Hoài Kỳ, Lục Hoài Kỳ vội cười: “Biểu tỷ, gọi món đi, bồi bổ cho Tiểu Thất, mai đệ ấy lại bị nhốt vào rồi!”

“Phải phải, gọi món!”



Ở một phòng khác.

Cố Trường Bình nhấp một ngụm trà, nói: “Gọi ta đến, vậy mà lại không mở lời, cái tính này của ngươi càng ngày càng quái đản. Nếu không phải nể tình quen nhau từ nhỏ, ta đã chẳng buồn để ý đến ngươi rồi!”

“Ngươi không muốn để ý đến ta là vì ta tính khí kỳ lạ, hay là vì... vì Uyển Nhi?”

Cố Trường Bình nhìn hắn một lúc rồi bật cười lạnh: “Liên quan gì đến muội muội ngươi?”

Tô Bỉnh Văn tự rót cho mình một chén rượu, uống nửa chén, khẽ nói: “Bao năm tình nghĩa, nàng vẫn luôn chờ ngươi. Chỉ cần ngươi nói một câu, gật đầu một cái, thì cái vị trí trắc phi đó, nàng tuyệt đối sẽ không nhận.”

Cố Trường Bình dường như cười nhạt một tiếng, nhưng nụ cười vụt tắt rất nhanh, ánh mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ.

Thiên hạ chỉ biết vị trí trắc phi đó là do thái tử vì muốn lôi kéo nhà họ Tô, đã cầu xin hoàng đế bệnh nặng ban hôn.

Nhưng nào ai biết, người thực sự bỏ công nhiều nhất phía sau… lại là Tô Uyển Nhi. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 104: Lão phu nhân
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...