Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 103: Phủ Lâm An

1@-

 

Tĩnh Bảo: “…”

Câu đó là ý gì chứ?

Sao ngươi lại xem thường ta?

Đúng lúc ấy, một luồng nhiệt xộc thẳng xuống dưới bụng dưới kèm theo cơn đau quặn.

“Tiểu Tĩnh, ta…”

“Thanh Sơn, ta thấy hơi khó chịu, để ta nghỉ một lát sẽ ổn thôi.” Tĩnh Bảo chống tay lên trán, yếu ớt nói.


Từ Thanh Sơn nghe mà bốc hỏa.

Khốn kiếp cái nhà nhị phòng họ Tĩnh, các ngươi rốt cuộc đã làm gì với tên ẻo lả này, ta… ta… ta con mẹ nó không để yên cho các ngươi đâu!

Còn đang mắng, thì một nha hoàn đến báo rằng Nhị lão gia đang tới đây.

Tĩnh Bảo định đứng dậy đón, nhưng bị Từ Thanh Sơn ấn ngồi lại ghế: “Ngươi đừng động đậy, ta và Cao Triều sẽ ra đón ông ta.”

“Cái đó…”

“Đừng có cái đó cái nọ gì nữa, cứ ngồi yên đấy.”

Từ Thanh Sơn khi nghiêm mặt, khí thế toát ra cũng đủ khiến người ta khiếp vía. Tĩnh Bảo cũng muốn tranh thủ để cơn đau dịu bớt nên cứ để mặc hắn vậy.



Từ xa, Tĩnh nhị gia đã thấy bốn thiếu niên tuấn tú đứng ngay cổng sân.

Ông vừa từ nha môn trở về, vừa bước khỏi kiệu đã thấy xe ngựa phủ Trưởng công chúa đỗ trước cổng, mới biết có quý nhân đến, giật mình đến nỗi chưa kịp cởi quan bào đã vội vã chạy tới.

“Bốn vị công tử, ta vừa từ nha môn về, thất lễ rồi.”

Tiền Tam Nhất chẳng buồn ngẩng mắt: “Có phải đến gặp ngươi đâu, thất lễ cái gì chứ?”

Uông Tần Sinh hừ lạnh: “Đúng vậy, nghĩ nhiều rồi đấy, Tĩnh đại nhân.”

Cao Mỹ nhân phe phẩy quạt: “Chỉ là một tiểu quan phẩm ngũ mà thôi, bản công tử chẳng thèm để vào mắt.”

Từ Thanh Sơn mặt lạnh như tiền, không nói một lời.

Tĩnh Nhị lão gia đứng ngẩn ra, không hiểu mình đã đắc tội với bọn họ lúc nào.

Tiền Tam Nhất lạnh lùng: “Trên đời này mà có người còn nhỏ nhen hơn cả ta? Đây là lần đầu tiên ta thấy đấy.”

Uông Tần Sinh nói như đọc thơ: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.” (Quân tử yêu tiền, nhưng lấy tiền có đạo lý.)

Cao Mỹ nhân trợn mắt: “Ở kinh thành này, chưa ai dám bắt nạt người của ta cả.”

Từ Thanh Sơn vận khí đan điền, dậm mạnh chân một cái, viên gạch xanh dưới chân lập tức vỡ nát, dùng hành động thực tế để thể hiện: ai dám bắt nạt người của Cao mỹ nhân thì kết cục sẽ như vậy.

Tĩnh Nhị lão gia: “…”

Tĩnh Nhị lão gia suýt nữa tức đến hôn mê, đám nhóc này đúng là quá kiêu ngạo, quá càn rỡ, quá vô pháp vô thiên!



“Lão gia, rõ ràng là như thế, Thất gia méc tội với bọn họ, nên người ta ra mặt thay Thất gia rồi.”

Tiểu Thúy dâng rượu, nhưng Tĩnh Nhị lão gia gạt tay đẩy ra, bực bội mắng: “Tiểu súc sinh, học hành chẳng ra gì, chỉ giỏi ăn nói bậy bạ.”

Tiểu Thúy bĩu môi: “Lão gia, giờ người ta mới chỉ là một thư sinh Quốc Tử Giám mà đã lợi hại thế kia, thu phục được cả con trai phủ Trưởng công chúa, cháu nội Định Bắc hầu, sau này e rằng…”

“Sao?”

Tĩnh Nhị lão gia đập mạnh bàn: “Ta muốn xem, nó có còn cái ‘sau này’ không!”

Dứt lời, ông rời khỏi giường tre, bước vào thư phòng, vừa mài mực vừa trầm tư, lát sau viết liền một chữ to trên giấy: Giết!

Lượng nhỏ chẳng phải quân tử, vô độc bất trượng phu.
(Muốn làm việc lớn không thể thiếu tàn nhẫn.)

Chỉ còn mấy tháng nữa là kỳ thi Thu, ta tuyệt đối không thể để thằng nhãi này bước vào trường thi!



Phủ Lâm An Cách đó ngàn dặm, Tĩnh phủ.

Không còn cảnh kèn trống rình rang, chứng đau đầu của Lục thị cũng dịu đi phần nào.

Mấy ngày nay phủ lo chuyện tang lễ, khách khứa tới lui đi đi lại lại, bà phải quản việc lớn nhỏ trong ngoài, mệt đến sắp chết.

Hôm nay, cuối cùng thì cỗ quan tài của Đỗ thị cũng được đưa đi an táng, mọi thứ mới tạm yên ổn.

Lý ma ma đưa sổ sách lại: “Phu nhân, chi phí đưa tang đã thống kê xong, tổng cộng năm nghìn lượng bạc.”

“Chép thêm một bản, đem đến cho lão phu nhân xem.”

“Lão nô sẽ sai người đi chép ngay.”

“Khoan đã, tiểu công tử ngủ rồi chứ?”

“Ngủ rồi.”

Lục thị vẫy tay, ý bảo Lý ma ma khoan đi: “Người đàn bà đó quả thực nghe lời lão gia, đã rời khỏi phủ Lâm An rồi chứ?”

Lý ma ma đáp: “Lại nhận thêm một ngàn lượng bạc, còn không biết điều nữa thì thôi rồi. Người của lão gia theo sát, thấy nàng ta rời khỏi cổng thành, còn lén bám theo tận hai trăm dặm.”

Lục thị cười khổ: “Mấy ngàn lượng bạc mà rước về một nghiệp chướng, trong lòng ta…”

“Phu nhân, đừng nghĩ đến bạc làm gì, sau này tiểu công tử chỉ nhận phu nhân là mẫu thân, tương lai cũng là chỗ dựa cho người.”

“Hy vọng là vậy…”

Lục thị thở dài: “Không biết tình hình ở kinh thành thế nào, ta thật chẳng yên tâm để A Bảo ở đó một mình.”

Lục thị quả thực khó xử.

Bỏ lại trượng phu và bao chuyện trong phủ để lên kinh, thì phủ này thiếu tay bà trông coi, tất sẽ loạn như nồi cám.

Nhưng nếu ở lại phủ Lâm An, vài tháng nữa là A Bảo dự kỳ thi mùa thù. Lỡ xảy ra chuyện gì…

“Người bên nhị phòng có nói khi nào sẽ quay lại kinh không?”

Lý ma ma: “Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, đợi lão phu nhân hồi phục chút đã.”

Lão phu nhân vì mất cháu dâu, lại thêm mấy ngày mưa dầm ẩm ướt ở Lâm An, nên đã ngã bệnh.

Sắc mặt Lục thị thoáng thay đổi: “Bà nói xem, lão phu nhân lần này có theo về kinh luôn không?”

Lý ma ma lắc đầu: “Khó mà nói trước được.”

Lục thị ngẫm nghĩ: “Lát nữa bà đưa sổ sách qua, tiện thể thăm dò ý bà ấy một chút.”

Vinh Hỷ Đường, đèn đuốc sáng trưng.

Lão phu nhân Hồng thị đang lần tràng hạt, bên cạnh là nhị tức phụ Triệu thị hầu hạ uống thuốc.

Triệu thị đưa chén không cho nha hoàn phía sau, khoát tay ra hiệu cho tất cả lui xuống.

“Thưa mẫu thân, con dâu muốn mời người về kinh ở ít ngày, một là để chúng con được hiếu kính người; hai là để người giúp trấn áp Thất gia.”

“Thất gia làm sao?” Lão phu nhân chỉ khẽ mở mí mắt.

Triệu thị thở dài: “Người đừng nhắc nữa, giờ hắn đã vào Quốc Tử Giám, trong mắt còn có ai nữa đâu. Sau này nếu đỗ cao, e là còn không biết sẽ kiêu căng đến thế nào!”

Vài lời bâng quơ, lão phu nhân Hồng thị sao lại không nghe ra được ẩn ý trong đó? Có điều, bảo bà bỏ cả cái phủ lớn này mà đi…

“Ta không đi đâu!”

Lão phu nhân lạnh giọng: “Phủ Lâm An mới là gốc rễ, bao nhiêu cửa hàng, ruộng đất, nếu ta không trông, chẳng phải để đại phòng chiếm lợi hết sao?”

Triệu thị thầm nhủ: "Bà ở lại thì cũng có khác gì đâu, cuối cùng chẳng vẫn là đại phòng được lợi mà?"

Thực ra nàng mời lão phu nhân đi kinh thành, mục đích chính không phải để trấn áp Tĩnh Thất. Thất gia chỉ là chiêu đánh lạc hướng, người nàng muốn trấn áp thật sự chính là người trượng phu tâm tư bất chính kia.

Có mẹ già bên cạnh, hắn còn dám làm càn như trước sao?

Một nàng dâu cả đã chết, nếu nhị phòng và tam phòng cũng có chuyện, dù che giấu cỡ nào, bên ngoài cũng sẽ dấy lên nghi ngờ.

Chẳng lẽ nhà họ Tĩnh không khắc thứ gì, chỉ toàn khắc con dâu?

“Lão phu nhân, Tam lão gia đến rồi.”

Lão phu nhân liếc Triệu thị: “Tang sự cũng xong rồi, các người chọn ngày lành sớm về kinh đi. Nhị gia ở lại kinh thành một mình, không có ai chăm sóc, ta thật không yên lòng.”

Thấy bà đã quyết, Triệu thị đành đáp khẽ: “Vâng.”

Một lát sau, một nam tử trung niên sải bước vào, chính là Tam lão gia nhà họ Tĩnh, Tĩnh Bình Vận.

Tĩnh Bình Vận năm nay vừa tròn bốn mươi, giữ chức huyện thừa huyện Bình Khê, chỉ là một tiểu quan thất phẩm.

Huyện Bình Khê thuộc phủ Lâm An, cách hơn hai trăm dặm. Mỗi ngày đi một trăm dặm thì hai ngày là tới nơi; nếu thúc ngựa phi nhanh, thì một ngày một đêm là đủ.

Tĩnh Bình Vận bước đến trước mặt lão phu nhân, móc ra một phong thư từ ngực áo: “Nhị ca sai người khẩn cấp gửi về.”

Lúc này trời đã tối, mắt lão phu nhân kém hẳn: “Trong thư viết gì thế?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 103: Phủ Lâm An
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...