Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 87
178@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Mặt trời gay gắt, Thời Thư nằm trên ghế dựa dưới bóng tre, trên mặt đắp một chiếc lá sen.
“Làm sao bây giờ, bạn trai cậu đi công tác rồi. Chẳng phải là vừa mới kết hôn thì chồng đã đi xa sao?” – Đỗ Tử Hàm nói.
Thời Thư: “Đi xa thì sao? Bình thường thôi.”
“Anh Bình Thường à, cậu nghĩ gì vậy? Vừa mới bắt đầu yêu, bạn trai đã phải bay khắp nơi vì công việc.”
Thời Thư gỡ lá sen xuống rồi ngồi dậy, lật phơi thảo dược dưới nắng: “Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Bình thường mà.”
“Tiểu Thư, yêu đương mà không rõ ràng thì đừng yêu làm gì. Đừng dính vào tình cảm. Tớ không hiểu nổi hai người bắt đầu từ khi nào nữa, vừa mới một giây trước còn như trong biển nghiệp tình mê, giây sau đã thành đôi rồi. Người ngoài cuộc như tớ đây nhìn chẳng ra gì. Thế cậu đã chấp nhận hết quá khứ của anh ta rồi à?”
Thời Thư: “Cầu đồng tồn dị, học chính trị chưa?”
Đỗ Tử Hàm: “Cậu còn học cái đó nữa à.”
Thời Thư chưa từng nói với ai về hệ thống và chuyện bò lên giường, chăm sóc kỹ lưỡng kim ngân hoa ấm áp, trong đầu lại nhớ tới Tạ Vô Sí.
Vài ngày trước, sau khi Tạ Vô Sí nhận được bức thư ấy, chỉ trì hoãn chốc lát liền lập tức điều một đội quân xuất chinh, đến giờ đã ba bốn ngày trôi qua.
Thời Thư nói: “Tóm lại là tình hình chính là như vậy, cứ sống tạm đã.”
Hiện tại Tạ Vô Sí là đao phủ chuyên dụng của tân đế, là thanh lợi kiếm sắc bén nhất, chỉ thẳng vào bộ máy triều đình mục nát, thể chế trì trệ, đám mọt nước tham lam, trong đó có kẻ mưu cầu cá nhân, trắng đen đảo lộn, tham sống sợ chết, móc xương hút tủy. Từ mấy năm trước khi bắt đầu trọng dụng hắn, thủ đoạn sấm sét của Tạ Vô Sí đã được vận dụng thuần thục.
Quyết đoán kiên cường, cứu người vô số, nhưng cũng nhuộm máu vô vàn nghiệp sát, loại người như vậy sao có thể dễ dàng phân định đúng sai.
Thời Thư nhớ tới lời Tạ Vô Sí nói: “Lần này hắn đi tới Duẫn châu, chẳng phải là vì Phùng Trọng Sơn không chống đỡ nổi nữa nên mới để hắn đến hỗ trợ thay quân sao? Có vài người không tốt đến vậy, nhưng cũng không xấu đến thế. Phùng Trọng Sơn là phái bảo thủ ủng hộ nghị hòa, nhưng không có nghĩa là ông ta b*n n**c.”
Vài ngày trước, đêm cuối cùng trước lúc Tạ Vô Sí lên đường, tuy Thời Thư không thấy công vụ có gì to tát, nhưng hắn ta r vẫn an ủi cậu, đem mọi chuyện giảng giải rõ ràng từng chút một.
“—Phùng Trọng Sơn đời đời được triều đình ban ân, được phong Tiết độ sứ, đã đạt vinh hoa tột đỉnh. Ông ta không có lý do gì để b*n n**c. Là võ tướng lại có quy tắc ‘văn tử gián, võ tử chiến’, nếu như Phùng Trọng Sơn để mất Duẫn châu, để mất cửa ải, thì phải tự sát tạ tội. Ông ta vẫn chưa đến mức sống chán. Có điều, cho dù Phùng Trọng Sơn liều chết giữ thành, thì thứ nhất cũng không thể ngăn nổi thế công hung hãn như sói của quân Bắc Mân đang tràn xuống phía nam, thứ hai là trong nội bộ Đại Cảnh, những quan viên chống lưng cho ông ta cũng đầy rẫy sự kiềm chế.”
“Cái gọi là quốc khố triều đình trống rỗng, quân lương, lương thảo thiếu thốn, viện binh từ các đội quân khác lại càng chậm chạp, phía sau còn có vô số giám quân, thế lực của phe chủ hòa chen chân vào, giờ đây Duẫn châu đã sớm trở thành nơi thể hiện tài năng của các phe. Ví như các quan viên phe bảo thủ, nếu để Duẫn châu thất thủ, sẽ có thể nhân cơ hội này làm lung lay phe chủ chiến; ví như hoàng thân quốc thích, cử cấm quân đến hỗ trợ, nhưng trong quân có bao nhiêu quân số chỉ để ăn lương mà không có người thật? Bọn họ chẳng muốn rước lấy xui xẻo này; lại như các chuyển vận sứ, quan phụ trách lương thảo, quan vận chuyển đường thủy, từ lâu đã tham ô hết thóc gạo vật tư, đến lúc này còn có thể moi được gì ra nữa chứ?”
“Hoàng đế nhìn ra Doãn Châu từ lâu đã có nhiều thế lực đang tranh đấu, nên mới điều ta tới đó, bởi vì ta thuộc phái mới, ít dính líu với đảng cũ, từ khi bắt đầu cải cách tới nay, thủ đoạn cũng đủ sắt máu.”
Với bản thân Tạ Vô Sí mà nói, chính là cảm giác sảng khoái khi lại được vả mặt phản diện, y phải thể hiện uy quyền của mình.
Thời Thư nghe cũng không sai lệch mấy, nghe xong mấy lời đó, cũng không phản đối. An bài cho Đỗ Tử Hàm nghỉ ngơi trong viện của mình, Thời Thư và Tạ Vô Sí hiếm khi có thời gian trò chuyện rảnh rỗi, bèn ôn lại nhiều chuyện cũ lúc chia ly, bổ sung những điều chưa kịp nói.
Lúc nằm mơ thấy ác mộng ở bãi tha ma rồi tỉnh dậy gọi “Tạ Vô Sí cứu em với!”, đó là thật, trong mơ có một con quỷ lớn đáng sợ, giống như người treo cổ trên cành cây ở Lưu Thủy Am, tay chân đứt lìa, mặt mũi xanh lè dữ tợn, Thời Thư trong mơ quá tuyệt vọng, theo bản năng liền kêu Tạ Vô Sí cứu mạng!
Ban đầu, cậu và Tạ Vô Sí chỉ muốn trò chuyện về chuyện cũ, không ngờ nói chuyện một hồi, rồi lại hôn nhau. Đêm hè oi ả, ga trải giường lụa đã được thay bằng chiếu trúc, màu đồng gần với màu da, hằn lên dấu vết khi chạm vào. Tạ Vô Sí cởi áo, những múi cơ vạm vỡ, đầy dục tính hiện rõ trên chăn, cánh tay săn chắc mạnh mẽ, đúng là một con thú trẻ trung, hùng dũng, hiện thân của d*c v*ng. Thời Thư nằm sấp đối mặt trong vòng tay hắn, khi đã l*n đ*nh, ký ức trở nên mơ hồ.
Tai Thời Thư đỏ bừng, chỉ còn nhớ được sau khi khiến Tạ Vô Sí sung sướng, cậu lại ngồi vắt qua eo hắn, cọ xát vào cơ bụng rắn chắc, nóng bỏng của hắn. Âm thanh, mùi hương, hơi ấm, màn sương, tất cả hòa quyện vào nhau.
Rất nóng, mồ hôi đầm đìa, làn da hai người chạm vào nhau ướt át, ẩm ướt, lòng bàn tay lướt qua nóng ran. Trong mùa hè oi ả, cơ thể tràn đầy sức sống của anh và Tạ Vô Sí không ngừng mệt mỏi ôm hôn, tận hưởng sự k*ch th*ch của t*nh d*c.
Da thịt ma sát vào nhau, môi lưỡi cũng quấn quýt không ngừng, từng tấc da đều dán chặt lấy nhau. Xương vai của Tạ Vô Sí rất cứng, nhưng cơ bắp bao bọc khiến cảm giác chạm vào tốt hơn. Họ ở dưới tấm màn che giường, Thời Thư chỉ nhớ mình không ngừng l**m láp, bàn tay xương xẩu rõ ràng của Tạ Vô Sí v**t v* từ ngực hắn xuống đến d** tai, các khớp xương thô nhưng thon dài, nhẹ nhàng bóp lấy cổ Thời Thư.
Thay đổi rất nhiều tư thế, mồ hôi rịn ra giữa làn da, tuy chưa thực sự nhập vào, nhưng làn da khô khát như bị mồ hôi thấm đẫm. Sức lực của Tạ Vô Sí không nhỏ, Thời Thư cũng không còn phản kháng như trước, thử tiếp nhận sự v**t v* của y. Dục hỏa dâng trào lan tỏa, tính ra Tạ Vô Sí sắp hai mươi sáu tuổi, ngoài hai năm trước từng ra tay với Thời Thư, thì chưa từng có quan hệ thân mật nào, cho nên hiện tại như hố sâu khó lấp, da thịt đầy rẫy sức hút.
Thân mật, thân mật. Bộ dạng Tạ Vô Sí chưa từng có trước mặt người ngoài, Thời Thư đều thấy hết.
Cậu và Tạ Vô Sí trên giường đùa giỡn những thứ chẳng đâu vào đâu, dày vò mãi không thôi.
Nhưng vì sao lại xác nhận mối quan hệ với Tạ Vô Sí, Thời Thư không rõ mục đích.
Với y luôn mất kiểm soát cảm xúc, đã hôn đã chạm vào Tạ Vô Sí, thì phải có danh nghĩa, còn về lý do vì sao lại hôn hắn chạm hắn, tựa như bị tiềm thức thúc đẩy, sau khi làm mấy chuyện mang tính phát tiết, gánh nặng tâm lý của Thời Thư nhẹ đi nhiều.
Nhưng, để Thời Thư thừa nhận là thích hắn, thì khó mà nói được…
Ngoài ra… chuyện bò lên giường. Nếu sau này…
Thời Thư ngáp một cái, quầng thâm dưới mắt hiện rõ: “Nói không rõ, đến tình yêu thuần khiết còn không nói rõ được.”
Đỗ Tử Hàm: “Hả? Nói rõ xem nào.”
Thời Thư: “Không nói rõ nữa, đi bước nào tính bước đó đi.”
Bóng râm mùa hạ kéo dài, sau khi Tạ Vô Sí đến Doãn Châu, Thời Thư cùng Lâm Dưỡng Xuân vào quân doanh, mỗi ngày giúp hắn xử lý dược thảo, thu nhận binh lính bị thương, tẩy rửa khử trùng đồ dùng sinh hoạt.
Yêu đương, nếu lâu rồi không nói chuyện thì cũng như chưa từng. Xác lập quan hệ là để ràng buộc bản thân, một khi niềm tin hơi yếu, ngay cả tự thuyết phục cũng khó.
Ngoài lều của quân y, mỗi ngày đều phơi đầy dược liệu, băng gạc, gió thổi qua khiến chúng bay phần phật trên sào tre. Thời Thư giúp bắt mạch, sắc thuốc, tiếp đón bệnh nhân, may mà Tạ Vô Sí vẫn còn tốt, mỗi ngày đều gửi thư cho cậu.
Lâm Dưỡng Xuân nói: “Thời tiết càng ngày càng nóng, binh lính say nắng càng lúc càng nhiều, mấy ngày gần đây cần chuẩn bị càng nhiều Ích khí hoàn, Tiểu lang Tạ, ngươi phải vất vả rồi!”
Thời Thư: “Lão Lâm, theo ngươi chưa từng có ngày nào yên ổn.”
Lâm Dưỡng Xuân tặc lưỡi một tiếng: “Làm việc thiện, tích đức, Tiểu lang à, ngươi là người có phúc!”
Thời Thư mỗi ngày vừa mở mắt ra là bắt tay vào làm việc, lại còn là người thật thà, làm việc là làm thật, đến lúc nghỉ ngơi thì thường nằm trên giường mát đến độ không còn sức mà nhấc ngón tay, ngủ còn sâu hơn cả heo chết, gần như chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Trong thời gian đó, Tạ Vô Sí gửi đến không ít thư.
Lời tình cảm thì vẫn nên nói trực tiếp, viết trong thư nếu bị chặn lại, với thế giới này sẽ là một chấn động khổng lồ. Cho nên trong mỗi bức thư hàng ngày của Tạ Vô Sí chỉ viết chuyện sinh hoạt, ăn món gì, mấy giờ thức dậy, mấy giờ nghỉ ngơi, báo cáo hành trình thường nhật an toàn.
“Chậc…”
Chẳng đau chẳng ngứa, nhạt như nước lã.
Thời Thư không biết nên viết gì, lúc đầu còn hồi âm mấy câu, sau đó vì trong quân doanh có quá nhiều binh lính say nắng, bận rộn đến độ chân không chạm đất, chỉ còn đánh dấu trong thư một cái “đã đọc”, để người đưa thư mang về.
Hôm đó, từ Doãn Châu cử một nhóm người quay về, đến thẳng doanh trại quân y. Lúc Thời Thư cầm khăn bước vào, nghe thấy người kia đang nói chuyện với Lâm Dưỡng Xuân: “Lâm thái y, binh lính của Mân quân dưới nắng hè vẫn đang công thành, giờ thi thể ngoài thành không được xử lý kịp thời, mùa hè phân hủy thối rữa quá nhanh, e là sẽ phát sinh ôn dịch!”
Lâm Dưỡng Xuân mặc áo ngoài mỏng, đang điều chế dược phẩm, mồ hôi đầm đìa: “Nói rõ ràng đi.”
“Đô thống chế đại nhân có lệnh, mời ngài đến Duẫn Châu phòng ngừa ôn dịch!”
Lâm Dưỡng Xuân ném cái chậu trong tay xuống đất: “Tốc độ cứu người không bằng tốc độ các ngươi giết người!”
Thời Thư bước vào cửa hỏi: “Chiến sự Duẫn Châu ra sao?”
Người kia đáp: “Quân Bắc Mân công thành đã hơn một tháng, lương thảo và vật tư trong thành sớm đã bị cắt đứt, hiện đang vận chuyển bổ sung. Còn dưới thành thì vườn trống nhà trống, tất cả đều bị tàn sát, đốt phá, cướp bóc, xác chết chất thành đống, người trong thành ném ra ngoài, quân Mân ngoài thành lại ném bừa khắp nơi… Tiểu nhân nhìn từ trong thành ra, bốn phía toàn là mùi xác thối…”
“Còn có quân đội Bắc Mân cố ý dùng máy bắn đá ném xác chết mang bệnh dịch vào trong thành Duẫn Châu. Những thi thể đó mang theo bệnh hạch, bệnh phong, sốt rét, bọn họ muốn mở rộng thương vong và lây nhiễm, hòng đồ sát cả thành!”
“……”
Thời Thư nghe mà cả tai lẫn lòng đều lạnh toát, như rơi xuống hầm băng: “Cố ý ném xác mang bệnh vào trong thành?!”
“Đúng vậy! Hiện giờ lại đang vào mùa nóng, ôn độc lan rất nhanh, nếu xảy ra lây lan trên diện rộng, thì cả thành có thể chết sạch!”
Sắc mặt Lâm Dưỡng Xuân trở nên đáng sợ: “Rốt cuộc là ai trong quân Bắc Mân? Lại có thể nghĩ ra thủ đoạn độc ác đến vậy? Thật quá đỗi kinh hãi! Kinh hãi tột độ…”
Vào thời Xuân Thu, chiến tranh còn chú trọng lễ nghi, càng về sau, đức hạnh của chiến tranh càng mai một, mọi thứ đều vì chiến thắng.
Thời Thư: “Sư phụ, chúng ta đi chứ?”
Lâm Dưỡng Xuân: “Đi!”
Thời Thư vội vã cùng Lâm Dưỡng Xuân lên đường đến Duẫn Châu. Suốt hành trình có quân xa hộ tống, trong nắng gắt như thiêu đốt, xe ngựa chạy như bay trên quan đạo, phụ trách đón tiếp Thái y Lâm là vài binh lính Đại Cảnh từng đến tiền tuyến Duẫn Châu.
Trong rừng rậm rạp, không khí khá mát mẻ, Thời Thư ngồi trên sạp xe, lấy bình nước ra uống một ngụm, trong đầu đang nghĩ về chặng đường đến Duẫn Châu này.
Tạ Vô Sí phụ trách trấn giữ Trường Bình phủ và Tín Cố phủ, xưa nay vẫn yên ổn, tuy là vùng biên giới bất an, nhưng sau một thời gian ở đó, Thời Thư lại cảm nhận được sự yên bình hiếm có.
Vậy mà giờ đây, ngày lành chưa kéo dài được bao lâu, hắn lại phải lao vào chiến trường tiếp theo, nơi ấy đang chìm trong khói lửa chiến tranh, không biết có bao nhiêu nguy hiểm rình rập, có khi đi không có ngày về!
Thật chịu thua.
Sau khi trốn thoát khỏi chiến tranh, cảm giác căng thẳng lại ập về.
Thời Thư uống nước ấm, bên trong có vài lá bạc hà phơi khô, uống vài ngụm liền thấy mát mẻ hẳn. Phía trước không xa, mấy binh lính đang tán gẫu.
“Đám chó Mân kia, sao bây giờ lại thông minh hơn trước rồi?”
Có vài binh lính từng tham gia cuộc giao tranh giữa Đại Cảnh và Bắc Mân hai mươi năm trước, nói: “Hai mươi năm trước, lúc ấy bọn chúng vẫn chỉ là lũ man tộc chạy từ bộ lạc ra, không có nơi cố định, sống dưới chân núi bên dòng sông Đằng Đa ở Bắc Mân, là đám dân chăn nuôi đầu trọc. Lúc đầu bộ lạc chỉ có mấy ngàn người, sau này được thiên chi kiêu tử của họ là Nguyên Cách Nhĩ dẫn dắt, thành lập đội quân phản kháng Đại Cảnh, cưỡi ngựa xông lên giết chém – cũng nhờ vận khí của bọn chúng tốt, dựa vào sự liều lĩnh man rợ, mà liên tiếp đánh hạ ba châu sáu phủ của Đại Cảnh!”
“Nhưng dù khi đó tình thế thuận lợi đến vậy, chúng cũng không dám đánh xuống phía nam, chỉ dám xông xáo trên đồng bằng, dùng cách đốt phá cướp bóc để nuôi quân. Nếu đánh xuống nam, căn cơ không vững, lại không hiểu văn trị của Đại Cảnh, dù có chiếm được cũng không thể cai trị, lỡ thất bại là cả quân đoàn bị diệt.”
“Vì thế quân Mân không đánh tiếp, nghị hòa hai mươi năm. Khi đó tham vọng không lớn, sau khi chiếm được vùng phía bắc Trà Hà thì ngoan ngoãn ở yên bên ấy. Nhưng lần này biên giới lại dậy sóng, Bắc Mân thực sự quá đáng sợ…”
“Đám súc sinh ấy… ta cứ tưởng quân Bắc Mân chỉ biết dũng mãnh hiếu chiến, chỉ có sức mạnh man rợ, còn về mưu lược thì kém xa Đại Cảnh – không ngờ, lần này áp sát thành mà không ai có cách đối phó!”
Thời Thư cắn quả khô, khạc một cái, quả này chưa rửa sạch, sau phải đi tìm Đỗ Tử Hàn tính sổ.
Tim hắn đập có chút khác thường, khó mở lời.
Mấy binh lính kia vẫn tiếp tục trò chuyện.
“Cụ thể thế nào thì không rõ, chỉ nghe một vài tin đồn. Tóm lại, từ sau hiệp định Trà Hà hơn hai mươi năm trước, quân Mân tuy tạm thời thu binh, nhưng chưa bao giờ từ bỏ âm mưu tiến xuống phương nam, đổi niên hiệu, thay đỉnh đổi vạc, trọng dụng nhân tài Đại Cảnh, học theo lễ nhạc giáo hóa của chúng ta.”
“Còn Đại Cảnh thì sao? Đám kẻ có quyền thế ở tầng lớp trên vẫn chẳng coi trọng gì, người có quyền thì suốt ngày tìm mỹ nhân chơi trò dâm ô, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Quân Mân giỏi cưỡi ngựa săn bắn… bọn họ liền ném người Mân vào núi sâu, để họ bị hổ báo ăn thịt… còn có người nói cấm dân Mân thông hôn để tuyệt diệt nòi giống, đầu óc có vấn đề rồi sao?”
“……”
Thời Thư ngẩng đầu nhìn – là một thanh niên còn rất trẻ, như là người có học rồi nhập ngũ làm việc.
Không thể không nói, hắn nói đúng. Bắt người phương bắc làm nô lệ, cấm kết hôn, không cho sinh sản, là muốn tuyệt chủng người ta.
Tóm lại, trong việc căm thù quân địch, Đại Cảnh và Bắc Mân đều như nhau, chẳng khác gì cùng một giuộc.
Nói tới đây, Thời Thư chợt nhớ đến cặp huynh đệ, Nguyên Quan và Nguyên Hạc, còn có Tiểu Thụ, không biết giờ ra sao rồi. Đã trốn đi đâu, hiện tại sống thế nào?
Thời Thư nhảy xuống xe ngựa, vươn vai một cái. Đã là buổi chiều, nhưng ánh nắng vẫn gay gắt, hắn giẫm lên mấy viên đá vụn rồi đi về phía trước vài bước, một tòa thành quan xuất hiện trước mắt.
Thời Thư hỏi: “Đây là đâu?”
Thị vệ đáp: “Là thành nhỏ tên Lam Tiên, cách Duẫn Châu mấy chục dặm, hiện đang là nơi các vị đại nhân như Đô thống chế cùng chư vị giám quân điều khiển từ xa. Hai vị sẽ đóng quân tại đây, mọi tin khẩn về quân tình sẽ được phái người chuyển đến Duẫn Châu, không cần đến tiền tuyến chiến đấu nữa.”
Thời Thư hiểu ra: “Ca ca ta…”
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Mặt trời gay gắt, Thời Thư nằm trên ghế dựa dưới bóng tre, trên mặt đắp một chiếc lá sen.
“Làm sao bây giờ, bạn trai cậu đi công tác rồi. Chẳng phải là vừa mới kết hôn thì chồng đã đi xa sao?” – Đỗ Tử Hàm nói.
Thời Thư: “Đi xa thì sao? Bình thường thôi.”
“Anh Bình Thường à, cậu nghĩ gì vậy? Vừa mới bắt đầu yêu, bạn trai đã phải bay khắp nơi vì công việc.”
Thời Thư gỡ lá sen xuống rồi ngồi dậy, lật phơi thảo dược dưới nắng: “Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Bình thường mà.”
“Tiểu Thư, yêu đương mà không rõ ràng thì đừng yêu làm gì. Đừng dính vào tình cảm. Tớ không hiểu nổi hai người bắt đầu từ khi nào nữa, vừa mới một giây trước còn như trong biển nghiệp tình mê, giây sau đã thành đôi rồi. Người ngoài cuộc như tớ đây nhìn chẳng ra gì. Thế cậu đã chấp nhận hết quá khứ của anh ta rồi à?”
Thời Thư: “Cầu đồng tồn dị, học chính trị chưa?”
Đỗ Tử Hàm: “Cậu còn học cái đó nữa à.”
Thời Thư chưa từng nói với ai về hệ thống và chuyện bò lên giường, chăm sóc kỹ lưỡng kim ngân hoa ấm áp, trong đầu lại nhớ tới Tạ Vô Sí.
Vài ngày trước, sau khi Tạ Vô Sí nhận được bức thư ấy, chỉ trì hoãn chốc lát liền lập tức điều một đội quân xuất chinh, đến giờ đã ba bốn ngày trôi qua.
Thời Thư nói: “Tóm lại là tình hình chính là như vậy, cứ sống tạm đã.”
Hiện tại Tạ Vô Sí là đao phủ chuyên dụng của tân đế, là thanh lợi kiếm sắc bén nhất, chỉ thẳng vào bộ máy triều đình mục nát, thể chế trì trệ, đám mọt nước tham lam, trong đó có kẻ mưu cầu cá nhân, trắng đen đảo lộn, tham sống sợ chết, móc xương hút tủy. Từ mấy năm trước khi bắt đầu trọng dụng hắn, thủ đoạn sấm sét của Tạ Vô Sí đã được vận dụng thuần thục.
Quyết đoán kiên cường, cứu người vô số, nhưng cũng nhuộm máu vô vàn nghiệp sát, loại người như vậy sao có thể dễ dàng phân định đúng sai.
Thời Thư nhớ tới lời Tạ Vô Sí nói: “Lần này hắn đi tới Duẫn châu, chẳng phải là vì Phùng Trọng Sơn không chống đỡ nổi nữa nên mới để hắn đến hỗ trợ thay quân sao? Có vài người không tốt đến vậy, nhưng cũng không xấu đến thế. Phùng Trọng Sơn là phái bảo thủ ủng hộ nghị hòa, nhưng không có nghĩa là ông ta b*n n**c.”
Vài ngày trước, đêm cuối cùng trước lúc Tạ Vô Sí lên đường, tuy Thời Thư không thấy công vụ có gì to tát, nhưng hắn ta r vẫn an ủi cậu, đem mọi chuyện giảng giải rõ ràng từng chút một.
“—Phùng Trọng Sơn đời đời được triều đình ban ân, được phong Tiết độ sứ, đã đạt vinh hoa tột đỉnh. Ông ta không có lý do gì để b*n n**c. Là võ tướng lại có quy tắc ‘văn tử gián, võ tử chiến’, nếu như Phùng Trọng Sơn để mất Duẫn châu, để mất cửa ải, thì phải tự sát tạ tội. Ông ta vẫn chưa đến mức sống chán. Có điều, cho dù Phùng Trọng Sơn liều chết giữ thành, thì thứ nhất cũng không thể ngăn nổi thế công hung hãn như sói của quân Bắc Mân đang tràn xuống phía nam, thứ hai là trong nội bộ Đại Cảnh, những quan viên chống lưng cho ông ta cũng đầy rẫy sự kiềm chế.”
“Cái gọi là quốc khố triều đình trống rỗng, quân lương, lương thảo thiếu thốn, viện binh từ các đội quân khác lại càng chậm chạp, phía sau còn có vô số giám quân, thế lực của phe chủ hòa chen chân vào, giờ đây Duẫn châu đã sớm trở thành nơi thể hiện tài năng của các phe. Ví như các quan viên phe bảo thủ, nếu để Duẫn châu thất thủ, sẽ có thể nhân cơ hội này làm lung lay phe chủ chiến; ví như hoàng thân quốc thích, cử cấm quân đến hỗ trợ, nhưng trong quân có bao nhiêu quân số chỉ để ăn lương mà không có người thật? Bọn họ chẳng muốn rước lấy xui xẻo này; lại như các chuyển vận sứ, quan phụ trách lương thảo, quan vận chuyển đường thủy, từ lâu đã tham ô hết thóc gạo vật tư, đến lúc này còn có thể moi được gì ra nữa chứ?”
“Hoàng đế nhìn ra Doãn Châu từ lâu đã có nhiều thế lực đang tranh đấu, nên mới điều ta tới đó, bởi vì ta thuộc phái mới, ít dính líu với đảng cũ, từ khi bắt đầu cải cách tới nay, thủ đoạn cũng đủ sắt máu.”
Với bản thân Tạ Vô Sí mà nói, chính là cảm giác sảng khoái khi lại được vả mặt phản diện, y phải thể hiện uy quyền của mình.
Thời Thư nghe cũng không sai lệch mấy, nghe xong mấy lời đó, cũng không phản đối. An bài cho Đỗ Tử Hàm nghỉ ngơi trong viện của mình, Thời Thư và Tạ Vô Sí hiếm khi có thời gian trò chuyện rảnh rỗi, bèn ôn lại nhiều chuyện cũ lúc chia ly, bổ sung những điều chưa kịp nói.
Lúc nằm mơ thấy ác mộng ở bãi tha ma rồi tỉnh dậy gọi “Tạ Vô Sí cứu em với!”, đó là thật, trong mơ có một con quỷ lớn đáng sợ, giống như người treo cổ trên cành cây ở Lưu Thủy Am, tay chân đứt lìa, mặt mũi xanh lè dữ tợn, Thời Thư trong mơ quá tuyệt vọng, theo bản năng liền kêu Tạ Vô Sí cứu mạng!
Ban đầu, cậu và Tạ Vô Sí chỉ muốn trò chuyện về chuyện cũ, không ngờ nói chuyện một hồi, rồi lại hôn nhau. Đêm hè oi ả, ga trải giường lụa đã được thay bằng chiếu trúc, màu đồng gần với màu da, hằn lên dấu vết khi chạm vào. Tạ Vô Sí cởi áo, những múi cơ vạm vỡ, đầy dục tính hiện rõ trên chăn, cánh tay săn chắc mạnh mẽ, đúng là một con thú trẻ trung, hùng dũng, hiện thân của d*c v*ng. Thời Thư nằm sấp đối mặt trong vòng tay hắn, khi đã l*n đ*nh, ký ức trở nên mơ hồ.
Tai Thời Thư đỏ bừng, chỉ còn nhớ được sau khi khiến Tạ Vô Sí sung sướng, cậu lại ngồi vắt qua eo hắn, cọ xát vào cơ bụng rắn chắc, nóng bỏng của hắn. Âm thanh, mùi hương, hơi ấm, màn sương, tất cả hòa quyện vào nhau.
Rất nóng, mồ hôi đầm đìa, làn da hai người chạm vào nhau ướt át, ẩm ướt, lòng bàn tay lướt qua nóng ran. Trong mùa hè oi ả, cơ thể tràn đầy sức sống của anh và Tạ Vô Sí không ngừng mệt mỏi ôm hôn, tận hưởng sự k*ch th*ch của t*nh d*c.
Da thịt ma sát vào nhau, môi lưỡi cũng quấn quýt không ngừng, từng tấc da đều dán chặt lấy nhau. Xương vai của Tạ Vô Sí rất cứng, nhưng cơ bắp bao bọc khiến cảm giác chạm vào tốt hơn. Họ ở dưới tấm màn che giường, Thời Thư chỉ nhớ mình không ngừng l**m láp, bàn tay xương xẩu rõ ràng của Tạ Vô Sí v**t v* từ ngực hắn xuống đến d** tai, các khớp xương thô nhưng thon dài, nhẹ nhàng bóp lấy cổ Thời Thư.
Thay đổi rất nhiều tư thế, mồ hôi rịn ra giữa làn da, tuy chưa thực sự nhập vào, nhưng làn da khô khát như bị mồ hôi thấm đẫm. Sức lực của Tạ Vô Sí không nhỏ, Thời Thư cũng không còn phản kháng như trước, thử tiếp nhận sự v**t v* của y. Dục hỏa dâng trào lan tỏa, tính ra Tạ Vô Sí sắp hai mươi sáu tuổi, ngoài hai năm trước từng ra tay với Thời Thư, thì chưa từng có quan hệ thân mật nào, cho nên hiện tại như hố sâu khó lấp, da thịt đầy rẫy sức hút.
Thân mật, thân mật. Bộ dạng Tạ Vô Sí chưa từng có trước mặt người ngoài, Thời Thư đều thấy hết.
Cậu và Tạ Vô Sí trên giường đùa giỡn những thứ chẳng đâu vào đâu, dày vò mãi không thôi.
Nhưng vì sao lại xác nhận mối quan hệ với Tạ Vô Sí, Thời Thư không rõ mục đích.
Với y luôn mất kiểm soát cảm xúc, đã hôn đã chạm vào Tạ Vô Sí, thì phải có danh nghĩa, còn về lý do vì sao lại hôn hắn chạm hắn, tựa như bị tiềm thức thúc đẩy, sau khi làm mấy chuyện mang tính phát tiết, gánh nặng tâm lý của Thời Thư nhẹ đi nhiều.
Nhưng, để Thời Thư thừa nhận là thích hắn, thì khó mà nói được…
Ngoài ra… chuyện bò lên giường. Nếu sau này…
Thời Thư ngáp một cái, quầng thâm dưới mắt hiện rõ: “Nói không rõ, đến tình yêu thuần khiết còn không nói rõ được.”
Đỗ Tử Hàm: “Hả? Nói rõ xem nào.”
Thời Thư: “Không nói rõ nữa, đi bước nào tính bước đó đi.”
Bóng râm mùa hạ kéo dài, sau khi Tạ Vô Sí đến Doãn Châu, Thời Thư cùng Lâm Dưỡng Xuân vào quân doanh, mỗi ngày giúp hắn xử lý dược thảo, thu nhận binh lính bị thương, tẩy rửa khử trùng đồ dùng sinh hoạt.
Yêu đương, nếu lâu rồi không nói chuyện thì cũng như chưa từng. Xác lập quan hệ là để ràng buộc bản thân, một khi niềm tin hơi yếu, ngay cả tự thuyết phục cũng khó.
Ngoài lều của quân y, mỗi ngày đều phơi đầy dược liệu, băng gạc, gió thổi qua khiến chúng bay phần phật trên sào tre. Thời Thư giúp bắt mạch, sắc thuốc, tiếp đón bệnh nhân, may mà Tạ Vô Sí vẫn còn tốt, mỗi ngày đều gửi thư cho cậu.
Lâm Dưỡng Xuân nói: “Thời tiết càng ngày càng nóng, binh lính say nắng càng lúc càng nhiều, mấy ngày gần đây cần chuẩn bị càng nhiều Ích khí hoàn, Tiểu lang Tạ, ngươi phải vất vả rồi!”
Thời Thư: “Lão Lâm, theo ngươi chưa từng có ngày nào yên ổn.”
Lâm Dưỡng Xuân tặc lưỡi một tiếng: “Làm việc thiện, tích đức, Tiểu lang à, ngươi là người có phúc!”
Thời Thư mỗi ngày vừa mở mắt ra là bắt tay vào làm việc, lại còn là người thật thà, làm việc là làm thật, đến lúc nghỉ ngơi thì thường nằm trên giường mát đến độ không còn sức mà nhấc ngón tay, ngủ còn sâu hơn cả heo chết, gần như chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Trong thời gian đó, Tạ Vô Sí gửi đến không ít thư.
Lời tình cảm thì vẫn nên nói trực tiếp, viết trong thư nếu bị chặn lại, với thế giới này sẽ là một chấn động khổng lồ. Cho nên trong mỗi bức thư hàng ngày của Tạ Vô Sí chỉ viết chuyện sinh hoạt, ăn món gì, mấy giờ thức dậy, mấy giờ nghỉ ngơi, báo cáo hành trình thường nhật an toàn.
“Chậc…”
Chẳng đau chẳng ngứa, nhạt như nước lã.
Thời Thư không biết nên viết gì, lúc đầu còn hồi âm mấy câu, sau đó vì trong quân doanh có quá nhiều binh lính say nắng, bận rộn đến độ chân không chạm đất, chỉ còn đánh dấu trong thư một cái “đã đọc”, để người đưa thư mang về.
Hôm đó, từ Doãn Châu cử một nhóm người quay về, đến thẳng doanh trại quân y. Lúc Thời Thư cầm khăn bước vào, nghe thấy người kia đang nói chuyện với Lâm Dưỡng Xuân: “Lâm thái y, binh lính của Mân quân dưới nắng hè vẫn đang công thành, giờ thi thể ngoài thành không được xử lý kịp thời, mùa hè phân hủy thối rữa quá nhanh, e là sẽ phát sinh ôn dịch!”
Lâm Dưỡng Xuân mặc áo ngoài mỏng, đang điều chế dược phẩm, mồ hôi đầm đìa: “Nói rõ ràng đi.”
“Đô thống chế đại nhân có lệnh, mời ngài đến Duẫn Châu phòng ngừa ôn dịch!”
Lâm Dưỡng Xuân ném cái chậu trong tay xuống đất: “Tốc độ cứu người không bằng tốc độ các ngươi giết người!”
Thời Thư bước vào cửa hỏi: “Chiến sự Duẫn Châu ra sao?”
Người kia đáp: “Quân Bắc Mân công thành đã hơn một tháng, lương thảo và vật tư trong thành sớm đã bị cắt đứt, hiện đang vận chuyển bổ sung. Còn dưới thành thì vườn trống nhà trống, tất cả đều bị tàn sát, đốt phá, cướp bóc, xác chết chất thành đống, người trong thành ném ra ngoài, quân Mân ngoài thành lại ném bừa khắp nơi… Tiểu nhân nhìn từ trong thành ra, bốn phía toàn là mùi xác thối…”
“Còn có quân đội Bắc Mân cố ý dùng máy bắn đá ném xác chết mang bệnh dịch vào trong thành Duẫn Châu. Những thi thể đó mang theo bệnh hạch, bệnh phong, sốt rét, bọn họ muốn mở rộng thương vong và lây nhiễm, hòng đồ sát cả thành!”
“……”
Thời Thư nghe mà cả tai lẫn lòng đều lạnh toát, như rơi xuống hầm băng: “Cố ý ném xác mang bệnh vào trong thành?!”
“Đúng vậy! Hiện giờ lại đang vào mùa nóng, ôn độc lan rất nhanh, nếu xảy ra lây lan trên diện rộng, thì cả thành có thể chết sạch!”
Sắc mặt Lâm Dưỡng Xuân trở nên đáng sợ: “Rốt cuộc là ai trong quân Bắc Mân? Lại có thể nghĩ ra thủ đoạn độc ác đến vậy? Thật quá đỗi kinh hãi! Kinh hãi tột độ…”
Vào thời Xuân Thu, chiến tranh còn chú trọng lễ nghi, càng về sau, đức hạnh của chiến tranh càng mai một, mọi thứ đều vì chiến thắng.
Thời Thư: “Sư phụ, chúng ta đi chứ?”
Lâm Dưỡng Xuân: “Đi!”
Thời Thư vội vã cùng Lâm Dưỡng Xuân lên đường đến Duẫn Châu. Suốt hành trình có quân xa hộ tống, trong nắng gắt như thiêu đốt, xe ngựa chạy như bay trên quan đạo, phụ trách đón tiếp Thái y Lâm là vài binh lính Đại Cảnh từng đến tiền tuyến Duẫn Châu.
Trong rừng rậm rạp, không khí khá mát mẻ, Thời Thư ngồi trên sạp xe, lấy bình nước ra uống một ngụm, trong đầu đang nghĩ về chặng đường đến Duẫn Châu này.
Tạ Vô Sí phụ trách trấn giữ Trường Bình phủ và Tín Cố phủ, xưa nay vẫn yên ổn, tuy là vùng biên giới bất an, nhưng sau một thời gian ở đó, Thời Thư lại cảm nhận được sự yên bình hiếm có.
Vậy mà giờ đây, ngày lành chưa kéo dài được bao lâu, hắn lại phải lao vào chiến trường tiếp theo, nơi ấy đang chìm trong khói lửa chiến tranh, không biết có bao nhiêu nguy hiểm rình rập, có khi đi không có ngày về!
Thật chịu thua.
Sau khi trốn thoát khỏi chiến tranh, cảm giác căng thẳng lại ập về.
Thời Thư uống nước ấm, bên trong có vài lá bạc hà phơi khô, uống vài ngụm liền thấy mát mẻ hẳn. Phía trước không xa, mấy binh lính đang tán gẫu.
“Đám chó Mân kia, sao bây giờ lại thông minh hơn trước rồi?”
Có vài binh lính từng tham gia cuộc giao tranh giữa Đại Cảnh và Bắc Mân hai mươi năm trước, nói: “Hai mươi năm trước, lúc ấy bọn chúng vẫn chỉ là lũ man tộc chạy từ bộ lạc ra, không có nơi cố định, sống dưới chân núi bên dòng sông Đằng Đa ở Bắc Mân, là đám dân chăn nuôi đầu trọc. Lúc đầu bộ lạc chỉ có mấy ngàn người, sau này được thiên chi kiêu tử của họ là Nguyên Cách Nhĩ dẫn dắt, thành lập đội quân phản kháng Đại Cảnh, cưỡi ngựa xông lên giết chém – cũng nhờ vận khí của bọn chúng tốt, dựa vào sự liều lĩnh man rợ, mà liên tiếp đánh hạ ba châu sáu phủ của Đại Cảnh!”
“Nhưng dù khi đó tình thế thuận lợi đến vậy, chúng cũng không dám đánh xuống phía nam, chỉ dám xông xáo trên đồng bằng, dùng cách đốt phá cướp bóc để nuôi quân. Nếu đánh xuống nam, căn cơ không vững, lại không hiểu văn trị của Đại Cảnh, dù có chiếm được cũng không thể cai trị, lỡ thất bại là cả quân đoàn bị diệt.”
“Vì thế quân Mân không đánh tiếp, nghị hòa hai mươi năm. Khi đó tham vọng không lớn, sau khi chiếm được vùng phía bắc Trà Hà thì ngoan ngoãn ở yên bên ấy. Nhưng lần này biên giới lại dậy sóng, Bắc Mân thực sự quá đáng sợ…”
“Đám súc sinh ấy… ta cứ tưởng quân Bắc Mân chỉ biết dũng mãnh hiếu chiến, chỉ có sức mạnh man rợ, còn về mưu lược thì kém xa Đại Cảnh – không ngờ, lần này áp sát thành mà không ai có cách đối phó!”
Thời Thư cắn quả khô, khạc một cái, quả này chưa rửa sạch, sau phải đi tìm Đỗ Tử Hàn tính sổ.
Tim hắn đập có chút khác thường, khó mở lời.
Mấy binh lính kia vẫn tiếp tục trò chuyện.
“Cụ thể thế nào thì không rõ, chỉ nghe một vài tin đồn. Tóm lại, từ sau hiệp định Trà Hà hơn hai mươi năm trước, quân Mân tuy tạm thời thu binh, nhưng chưa bao giờ từ bỏ âm mưu tiến xuống phương nam, đổi niên hiệu, thay đỉnh đổi vạc, trọng dụng nhân tài Đại Cảnh, học theo lễ nhạc giáo hóa của chúng ta.”
“Còn Đại Cảnh thì sao? Đám kẻ có quyền thế ở tầng lớp trên vẫn chẳng coi trọng gì, người có quyền thì suốt ngày tìm mỹ nhân chơi trò dâm ô, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Quân Mân giỏi cưỡi ngựa săn bắn… bọn họ liền ném người Mân vào núi sâu, để họ bị hổ báo ăn thịt… còn có người nói cấm dân Mân thông hôn để tuyệt diệt nòi giống, đầu óc có vấn đề rồi sao?”
“……”
Thời Thư ngẩng đầu nhìn – là một thanh niên còn rất trẻ, như là người có học rồi nhập ngũ làm việc.
Không thể không nói, hắn nói đúng. Bắt người phương bắc làm nô lệ, cấm kết hôn, không cho sinh sản, là muốn tuyệt chủng người ta.
Tóm lại, trong việc căm thù quân địch, Đại Cảnh và Bắc Mân đều như nhau, chẳng khác gì cùng một giuộc.
Nói tới đây, Thời Thư chợt nhớ đến cặp huynh đệ, Nguyên Quan và Nguyên Hạc, còn có Tiểu Thụ, không biết giờ ra sao rồi. Đã trốn đi đâu, hiện tại sống thế nào?
Thời Thư nhảy xuống xe ngựa, vươn vai một cái. Đã là buổi chiều, nhưng ánh nắng vẫn gay gắt, hắn giẫm lên mấy viên đá vụn rồi đi về phía trước vài bước, một tòa thành quan xuất hiện trước mắt.
Thời Thư hỏi: “Đây là đâu?”
Thị vệ đáp: “Là thành nhỏ tên Lam Tiên, cách Duẫn Châu mấy chục dặm, hiện đang là nơi các vị đại nhân như Đô thống chế cùng chư vị giám quân điều khiển từ xa. Hai vị sẽ đóng quân tại đây, mọi tin khẩn về quân tình sẽ được phái người chuyển đến Duẫn Châu, không cần đến tiền tuyến chiến đấu nữa.”
Thời Thư hiểu ra: “Ca ca ta…”
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 87
10.0/10 từ 10 lượt.