Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 86
384@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Tối hôm đó, một đêm hỗn loạn.
Sáng sớm, khi Thời Thư còn đang say ngủ, Tạ Vô Sí đã dậy, để người hầu giúp mặc y phục chỉnh tề, áo bào tay rộng màu tía thêu hoa, lặng lẽ rời khỏi cửa.
Thời Thư tỉnh dậy, vội vàng ăn sáng rồi đi tìm Lâm Dưỡng Xuân. Lúc ấy Lâm Dưỡng Xuân đang bày quầy thuốc dưới một gốc cây già giữa khu chợ, bắt mạch khám bệnh cho người ta, vừa thấy cậu liền nói: “Ngươi tối qua phải chăng là quá độ rồi?”
Thời Thư: “Hả? Lão Lâm à, ai chẳng nói trước mặt bác sĩ thì không có gì là riêng tư, nhưng con mắt ông liệu có lão luyện quá không đấy—”
Lâm Dưỡng Xuân: “Đường lệ đen sạm, tinh thần khác hẳn mọi khi. Ta là đại phu, nhìn cái là biết.”
Thời Thư như bị sét đánh ngang tai, im lặng một lát rồi vùi đầu vào công việc. Lời Lâm Dưỡng Xuân nói khiến cậu chấn động không nhỏ, tối qua đúng là quá mức nóng bỏng, chẳng biết từ bao giờ cụm từ “bạn trai” lại trở thành tác nhân k*ch th*ch, tóm lại Thời Thư và hắn hôn nhau rất lâu, đến mức môi trên tê rần, đồ vật trong tay cũng cứ mãi không rời, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên cậu và hắn đụng chạm thân mật như thế.
Tạ Vô Sí là một người đàn ông rất đã. Dù là bị hắn chạm vào hay chạm vào hắn, chỉ cần nhiễm phải t*nh d*c, lý trí sẽ lập tức tan biến sạch sẽ.
Những quy tắc trong đầu Thời Thư dần trở nên mơ hồ, ngược lại là sự may mắn mơ hồ cứ không ngừng tăng lên. Nhiệm vụ hệ thống từng nói… sao đến chỗ Tạ Vô Sí, cậu lại chẳng theo quy luật gì, đầu óc toàn là chuyện rối rắm.
Ánh nắng đầu hạ chiếu lên hàng mày mắt trắng trẻo tuấn tú của Thời Thư, nếu cứ tiếp tục như vậy… Thời Thư cúi đầu thái thuốc, tiện tay bốc thuốc thu tiền.
Lúc này, trong đại doanh Yến Châu đang bận rộn chuẩn bị tiếp viện cho Phùng Trọng Sơn, Tạ Vô Sí cưỡi ngựa dẫn các tướng sĩ rời thành, tạm thời ở trong doanh trại kiểm kê lương thảo quân nhu, bàn bạc việc quân quốc, mấy ngày liền không trở về.
Liên tục hai ba ngày không thấy mặt, trong lòng Thời Thư cũng nảy sinh vài suy nghĩ. Khi đang nghiền thuốc thì ngẫm nghĩ, “bạn trai” hình như cũng chỉ là lời nói suông, thật sự chẳng có cảm giác gì.
“Sao không giống mấy người khác khi yêu, vừa có danh phận là quấn quýt không rời?”
“Sao xác định quan hệ rồi mà cũng chẳng khác gì chưa xác định…”
Khi Thời Thư đang lẩm bẩm, sau lưng bỗng bị vỗ một cái: “Thời Thư!”
Lại là Đỗ Tử Hàm, cậu ta đang ngồi trên một chiếc xe lừa, trên xe chất mấy chiếc giỏ tre lớn, bên trong đầy các loại rau củ trái cây nhiều màu sắc, dưới ánh nắng vỏ ngoài bóng bẩy rực rỡ. Mà Đỗ Tử Hàm đội nón lá, cả người bị nắng làm cho đen đi một lớp.
“Sao lại là ngươi!”
“Ta mang rau tới cho ngươi đấy! Ta giờ trông như nông dân mang rau lên thăm người thân trong thành. Cái lán sát tường ở thôn Bạch Gia bị dỡ mất một cái, mấy dây leo hoa quả bị khô héo, tụi tôi hái được một đống dưa, nghĩ ăn không hết nên mang cho ngươi.” Đỗ Tử Hàm rơm rớm nước mắt: “Đã gần mười ngày rồi chưa gặp ngươi.”
“Ta cũng nhớ ngươi lắm, Tử Hàm.” Thời Thư vỗ lưng cậu ta, quay lại gọi Lâm Dưỡng Xuân: “Lão Lâm, giới thiệu chút, đây là đồng hương khác của ta, tên là Đỗ Tử Hàm.”
Đỗ Tử Hàm thốt lên: “Chẳng lẽ đây chính là Lâm Thái y mà ngươi lấy danh nghĩa để bán thuốc à? Thất lễ thất lễ!”
Thời Thư: “……”
Lâm Dưỡng Xuân vuốt râu, khẽ gật đầu, tiếp tục bắt mạch.
“Tối nay ngươi về không?” Thời Thư dắt con lừa đến ven đường, buộc dưới gốc cây, con lừa nhỏ cứ muốn ăn rau củ trong giỏ, không vui mà giậm chân liên hồi. Thời Thư liền chọn một cây cải nhỏ nhét vào miệng nó, quay lại hỏi Đỗ Tử Hàm, “Giờ chiều rồi, kịp về thôn Bạch Gia à? Hay ở lại nghỉ đi.”
Đỗ Tử Hàm: “Ta không muốn về, cố ý đến tìm ngươi chơi mấy ngày.”
“Vậy thì ngươi tới đúng lúc,” Thời Thư cười hì hì nói, “Lâm Thái y bên này đang thiếu người, gói thuốc xong rồi, ngươi mang sang con hẻm đối diện. Trong hẻm có chó dữ, nhất định phải cẩn thận đó!”
Đỗ Tử Hàm: “……”
Hôm nay không phải ngày chợ, Lâm Dưỡng Xuân định sớm thu dọn quầy thuốc, đến doanh trại dùng bữa với sư gia quản lý thư tín kiêm giữ chức quân y. Thời Thư dắt lừa nhỏ, lừa kéo xe lừa, lọc cọc lộc cộc, đi về phía hành doanh phủ của Đô thống chế. Thời Thư nói: “Ngươi theo ta, tối nay ở với ta.”
Đỗ Tử Hàm đến trước cửa phủ đệ cao lớn này, ngẩng đầu nhìn: “Thật có bản lĩnh, ai trong hiện đại có thể lăn lộn tới mức này với Tạ Vô Sí chứ. Đúng là khôn ngoan xảo quyệt, không gì không tính đến.”
Thời Thư bật cười hai tiếng.
Đỗ Tử Hàm: “Ai xuyên đến rồi theo Tạ Vô Sí cũng đều được hưởng phúc, lão ca này thật trâu, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, vẫn là có quyền có thế mới tốt.”
Thời Thư dắt con lừa dẫn cậu ta đi từ cổng nhỏ: “Tử Hàm, ta có chuyện muốn nói với ngươi, nghe xong đừng ngạc nhiên cũng đừng la to — ta có bạn trai rồi.”
Đỗ Tử Hàm “Hả?” một tiếng, sau đó mừng rỡ như điên: “Mới có mấy hôm mà ngươi đã có người yêu rồi, là ai?”
Thời Thư: “Còn ai vào đây nữa?”
Đỗ Tử Hàm: “……” Vẻ mặt cậu ta dần thay đổi, “Không phải chứ, ngươi theo hắn, đúng là không muốn chịu khổ tí nào luôn à!”
“………………”
Thời Thư dắt lừa vào sân, buộc cạnh máng nước, ném cho nó một quả mướp để gặm, gọi Đỗ Tử Hàm đi ăn: “Ngươi nói cũng đúng đấy. Nói chung giờ ta đang yêu với hắn, thông báo cho ngươi biết một tiếng. Dù sao thế giới này, ngoài ngươi ra chẳng ai hiểu được ta và hắn, người ta đều tưởng hai đứa ta loạn luân.”
Đỗ Tử Hàm: “Chịu thua.”
“Ta cũng là một phần trong play của hai người đấy hả?”
Thời Thư vừa định nói, chợt thấy quản gia hấp tấp chạy ra, vừa hỏi liền biết ngoài phủ hỗn loạn, người ngã ngựa đổ. Thời Thư và Đỗ Tử Hàm ra đến cổng, thấy trên đại lộ có một con ngựa phi nhanh như tên bắn, phía sau theo rất nhiều thị vệ, tay áo lớn tung bay trong gió, tóc bị gió cuốn lên, vó ngựa nặng nề dồn dập cuốn tung bụi đất.
Cờ xí trên thành phần phật bay, trong thành vó ngựa dồn dập. Tạ Vô Sí một tay cầm roi ngựa, thúc ngựa phi tới, trong chớp mắt đã dừng lại trước cửa phủ hành doanh.
Đỗ Tử Hàm: “Bạn trai ngươi đến rồi kìa.”
Trên lưng ngựa cao to, lập tức có người tiến lên dắt ngựa, đỡ bàn đạp. Tạ Vô Sí tung người xuống ngựa, chỉnh lại tay áo, khí thế lẫm liệt vô song, ánh mắt đảo qua đúng lúc nhìn thấy Thời Thư và Đỗ Tử Hàm đang đứng bên cạnh.
Thời Thư giơ tay lên, cười gượng: “Về rồi à?”
Tạ Vô Sí: “Ngày mai nghỉ, xử lý gấp công vụ hai ngày nay, tranh thủ được chút thời gian.”
Thời Thư: “Ta với Tử Hàm đang định ra ngoài ăn cơm, dạo chơi khắp nơi — ngươi có muốn đi cùng không?”
Tạ Vô Sí: “Được, ta đi thay một bộ thường phục trước.”
Tạ Vô Sí từ đại doanh trở về, trời nóng nực, người đầy mồ hôi. Hắn đi thay quần áo, Thời Thư và Đỗ Tử Hàm ngồi xuống trong viện, hai người bắt đầu suy nghĩ.
Đỗ Tử Hàm: “Không nói mấy chuyện khác, nhưng người cậu yêu này, đúng là giống bạn gái thật đấy.”
“……”
Thời Thư: “Hắn giống bạn gái chỗ nào?”
Đỗ Tử Hàm: “Ra ngoài phải đợi anh ta tắm rửa thay đồ cả tiếng, được nuông chiều dỗ dành, thích đẹp, lại quý giá.”
Thời Thư: “Đâu có, ngươi nói hắn làm gì.”
“……”
Vẫn là quán bên cạnh chùa, dưới tán cây hoè lớn đổ bóng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống xà nhà và cầu thang gỗ. Mùa hè đã đến, nơi này trở thành chốn tránh nóng lý tưởng. Lúc này khách không nhiều, người từng gặp mặt vị Đô thống đại nhân ngoài đời cũng ít, đám hộ vệ đều mặc thường phục, còn Tạ Vô Sí khoác một bộ áo dài màu nhạt thêu hoa văn chìm, đi theo sau Thời Thư.
Tạ Vô Sí hiện tại với Đỗ Tử Hàm quan hệ không nóng không lạnh, một người không tỏ ra sát khí, một người thì sợ chọc phải hắn, nói chung là nước sông không phạm nước giếng.
Thời Thư lên lầu, cứ lặp đi lặp lại việc suy nghĩ về cái danh xưng “bạn trai”, cùng một người đàn ông đi đến bước này thật kỳ lạ. Trước đây khi còn đi học, bạn cùng lớp từng đùa: đàn ông thực thụ thì phải làm đàn ông… đàn ông thì cũng bị đàn ông làm.
Thời Thư lên tầng chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, liếc nhìn Tạ Vô Sí một cái rồi lập tức quay đi. Tiểu nhị bước tới hỏi: “Ba vị khách quan muốn gọi món gì ạ?”
Thời Thư nhận lấy thực đơn, trước tiên đưa cho Tạ Vô Sí, sau đó là Tử Hàm, cuối cùng mới đến lượt mình, gọi hai món.
Dù sao ở nhà ba cậu cũng làm vậy, gọi món cho mẹ trước, rồi đến Thời Thư, cuối cùng mới tới lượt ông ấy.
Thời Thư nhìn Tạ Vô Sí một cái rồi dời mắt đi: “Tử Hàm, ngươi với Tống Tư Nam ở Bạch Gia Thôn thế nào? Đã kiểm điểm kỹ càng chưa?”
Đỗ Tử Hàm: “Cũng ổn, rau trồng đã nảy mầm rồi, cô bé kia tên là Tiểu Đông, Tống Tư Nam cho cô ấy chơi chung với bọn nhóc con trai, mỗi ngày luyện võ luyện kiếm, người bình thường còn chưa chắc đánh lại cô ấy.”
Thời Thư: “Ta biết ngay là người có thể đào tạo được.”
Đỗ Tử Hàm: “Ngươi thì sao? Mấy ngày nay ở Yến Châu làm gì?”
Thời Thư uống ngụm trà: “Ta thì ngày nào cũng lang thang, đến giờ thì đi đón bạn trai tan làm.”
Đỗ Tử Hàm: “……”
Thời Thư càng nói mặt càng nóng lên: “Thật ra…”
Ba người hiện đại, hình như cũng chẳng cần nói chuyện mấy thứ cổ đại làm gì. Đỗ Tử Hàm hỏi: “Hai người tính là đang ở bên nhau hay là quay lại rồi?”
Thời Thư: “……”
Thời Thư bắt đầu tay chân không yên, hết nghịch đũa lại gãi bát, rồi nhìn trời: “À, không có đâu.”
Thật xấu hổ quá đi mất, ai hiểu cảm giác này chứ! Nóng bốc thẳng l*n đ*nh đầu! Nếu không phải đang ngồi cạnh cửa sổ, chắc Thời Thư đã chạy trốn rồi, giống hệt hồi cấp ba bị người ta tỏ tình vậy.
“Quay lại rồi chứ gì? Lúc đi ta đã nói là người yêu cũ, ngươi còn không chịu nhận.” Đỗ Tử Hàm liếc trái liếc phải.
Thời Thư một tay xoa mái tóc bồng bềnh của mình, xoa đến rối như bồ công anh, mu bàn tay cậu gầy trắng, nổi lên mấy đường gân xanh, ngón tay thon dài trắng trẻo.
Đỗ Tử Hàm như bừng tỉnh: “Thời Thư, ngươi đùa ta ta đấy à, có phải lúc chạy đi là đã có tình cảm rồi không?”
Thời Thư liếc Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí ngồi ngay ngắn, sau đó liếc sang chỗ khác: “Ngươi có thể đổi chủ đề được không, toàn nói mấy chuyện khiến người ta ngượng muốn chết.”
Thời Thư tất nhiên không thể nói chuyện trèo lên giường, ngoài mặt thì cứng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ.
Đỗ Tử Hàm: “Ta nhìn ra hai người là một đôi từ lâu rồi.”
Tai Thời Thư đỏ ửng, hồi mới vào đại học, trong lớp có ai yêu đương cũng bị trêu như thế, Thời Thư thường là người đứng bên cạnh cười hùa theo, bây giờ đến lượt mình.
Thời Thư quay đầu lén nhìn Tạ Vô Sí, mối quan hệ này được xác định khá tùy tiện, cậu cũng không hiểu rõ tâm trạng của Tạ Vô Sí. Tạ Vô Sí áo xống chỉnh tề, ngón tay cầm tách trà dài thon, không nói gì nhiều.
Là sao chứ.
Vậy tính là bạn trai sao?
Tạ Vô Sí, anh cho tôi chút phản ứng sống động được không.
Món ăn được dọn đầy bàn, toàn là sơn hào hải vị. Thời Thư với Tử Hàm dần dần nói chuyện thoải mái hơn: “Bạch Gia Thôn tốt hơn hay là Thôn Tần tốt hơn?”
Tử Hàm: “Dĩ nhiên là Thôn Tần rồi, còn chỗ nào bằng Thôn Tần được, mỗi ngày phơi nắng nhặt vỏ sò trên bãi biển, toàn thịt cá. Nhưng Bạch Gia Thôn cũng ổn, nhiều người, không đến mức cô đơn.”
Thời Thư gắp một đũa cá vược hấp, gỡ xương xong bỏ vào bát Tạ Vô Sí: “Ta thấy Bạch Gia Thôn cũng không tệ, ít ra còn hơn là cứ phải chạy đường dài. Hơn nửa năm ấy, hầu như chẳng có chỗ nào ngủ tử tế.”
Hai người trong lòng đều hiểu rõ, Đỗ Tử Hàm nói: “Lúc bắt dân chạy nạn, hai đứa mình không muốn tham gia, ngủ ở bãi tha ma ngoài hoang dã ba ngày liền. Nửa đêm ngươi gặp ác mộng, sợ đến tỉnh dậy, trong mơ cứ gọi mãi: ‘Tạ Vô Sí cứu em với!’”
“………………”
Trên mặt Thời Thư vốn còn nụ cười, nghe đến đó liền túm lấy bánh bao nhét vào bát cậu ta: “Miệng ngươi không ngậm lại được à?”
Tạ Vô Sí đang gắp thịt cá, nghe vậy thì khựng lại. Đỗ Tử Hàm đảo mắt liên tục, cắn một miếng bánh bao.
Chia xa hơn một năm, dĩ nhiên Thời Thư từng nghĩ đến Tạ Vô Sí, mà là nghĩ mãi không ngừng, cả người ít nói đi rất nhiều. Sau đó cảm thấy ảnh hưởng tâm trạng quá, liền ép bản thân không nghĩ nữa. Thời gian đó Đỗ Tử Hàm rất ngạc nhiên: “Bạn bè bình thường mà thế này sao? Cắt đứt liên lạc như thất tình vậy?”
Làm sao có thể không nghĩ đến Tạ Vô Sí, người đầu tiên cậu gặp ở thế giới này, cùng cậu ngủ chung một giường suốt một năm trời, những cái ôm, những nụ hôn đều là sự thân mật rất thật. Tạ Vô Sí luôn ôm cậu, hôn cậu, Thời Thư cũng đã quen, xem hắn như anh trai. Sau khi chia tay mới phát hiện, hồi đó Tạ Vô Sí vì không muốn đi ngược đường với cậu mà đã vất vả biết bao, ở bên hắn rất an toàn, bất kể gặp nguy hiểm gì, Tạ Vô Sí đều che chở cho cậu.
Thời Thư nghĩ đến những chuyện xưa, nhớ cả những đoạn đường Tạ Vô Sí từng cõng cậu đi qua, trong lòng trào dâng đủ thứ cảm xúc.
Dối trá là thật, hận cũng là thật, tình càng là thật.
Thời Thư nói: “Nhắc gì cái năm ấy hoài vậy, ăn nhiều vào, tối nay ta mời. Giúp Lâm Dưỡng Xuân làm việc ba ngày, giờ trong túi có tiền rồi.”
Đỗ Tử Hàm chẳng sao cả, nhưng cậu ta lại để ý một chuyện khác, nâng chén rượu mời Tạ Vô Sí: “Anh Tạ, em với Thời Thư thật sự không có ý gì đâu, chỉ là bạn thân thôi. Anh tha cho em đi, sau này tuyệt đối không cản đường anh.”
Tạ Vô Sí nâng chén cụng ly với cậu ta.
Đỗ Tử Hàm: “Nói chuyện hiện đại đi, hai người là tình huống gì vậy?”
Thời Thư: “Mẹ tớ dạy chính trị, ba tớ là giảng viên thể dục đại học, vậy thôi.”
Đỗ Tử Hàm: “Cậu biết hồi đó tớ cố gắng cỡ nào mới thi được cao học không? Thi tiếng Anh bốn cấp cũng khổ, thi cao học được bảy mươi điểm. Biết sớm phải xuyên không thế này thì hồi đó tớ khỏi cố gắng cho rồi.”
Xuyên không gần ba năm rồi, giờ nhắc lại vẫn thấy bực.
Thời Thư quay sang nhìn Tạ Vô Sí: “Còn anh thì sao?”
Tạ Vô Sí đáp: “Ta rất thích nơi này.”
“……”
Tạ Vô Sí: “Không có truyền thông phát triển, dân chúng cũng ngu muội, nhìn ai không vừa mắt chỉ cần động ngón tay là có thể g**t ch*t, trắng đen đảo lộn, một tay che trời, chẳng ai dám không nghe lời, ai cũng xem ta như thần linh. Lời khó nghe cũng chẳng truyền đến tai, rất tốt.”
Thời Thư: “……Tạ Vô Sí anh…”
Trên bàn ăn lặng đi một lúc.
Đỗ Tử Hàm khẽ hỏi: “Anh ơi, trước kia anh làm gì ở hiện đại thế?”
Tạ Vô Sí: “Không làm gì, chơi thôi.”
Đỗ Tử Hàm chống trán: “Ký túc bọn em có một cậu nhà giàu, cảm giác của anh thật giống hệt cậu ta. Nhìn ngoài tưởng rất có giáo dưỡng, thật ra vô cùng cá tính.”
Thời Thư lại gắp thêm một đũa cá bỏ vào bát Tạ Vô Sí. Trên đời này sẽ không có người thứ ba biết chuyện Tạ Vô Sí từng tự rạch cổ tay, vừa khóc vừa nói yêu cậu.
Ít nhất trong mắt người khác, Tạ Vô Sí luôn là kẻ kiêu ngạo, cứng cỏi và mạnh mẽ, chỉ có Thời Thư biết đến mặt yếu đuối và bao dung kia của hắn.
Thời Thư khẽ day cằm trắng trẻo của mình, phần thịt bụng cá mềm nhất, gắp lên chấm vào nước chấm rồi đặt vào bát Tạ Vô Sí. Lúc này Đỗ Tử Hàm đã chuyển sang chuyện khác: “Không hiểu sao nhìn anh Tạ thấy hơi quen mặt, chắc tại thường xem tin công nghệ, từng thấy qua anh rồi.”
Chén bát ngổn ngang, ăn xong trời cũng vừa mát. Thời Thư chạy đi thanh toán, ba người cùng nhau xuống tầng. Giờ đã vào mùa hè, guốc gỗ giẫm lên đá phát ra tiếng lách cách, mang theo cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Khi Thời Thư chạy đến Đông Lăng Viên, không ít người đang hóng mát, dưới giàn hoa có một hàng người vừa uống trà vừa đánh bạc. Thời Thư dẫn Tạ Vô Sí đi xem cá vàng, rồi lại xem hoa cỏ.
Đỗ Tử Hàm kinh ngạc nói: “Cá này đẹp quá! Bách điểu triều phượng! Thời Thư, sao cậu phát hiện được chứ, đúng là có mắt nhìn!”
Đỗ Tử Hàm: “Đẹp thật, quá đẹp! Mỏ nó sao lại mọc vậy nhỉ, có đồ ăn vặt không, tớ cho nó ăn mấy miếng.”
Thời Thư: “Có người nuôi cả đám bồ câu, có con khỉ trông, ai đi ngang qua nó liền kéo tay áo xin hạt dẻ ăn—”
Đỗ Tử Hàm: “A a a đừng chạm vào tớ! Tớ sợ khỉ!”
“……”
Thời Thư bật cười ha hả, thấy Đỗ Tử Hàm bị khỉ con kéo đi mua lạc, quay đầu lại mới phát hiện Tạ Vô Sí bước đi chậm rãi, áo bào trắng đơn giản phản chiếu dưới bóng hoa, toát lên khí chất cô độc. Ánh mắt anh dõi theo Thời Thư không rời, thấy Thời Thư quay lại thì lại lập tức dời mắt đi.
Thời Thư lập tức hiểu, đi lùi tới trước mặt anh: “Sao thế?”
Tạ Vô Sí: “Cậu với cậu ta vui vẻ, không cần quan tâm ta.”
Trong lòng Thời Thư nổi lên cảm xúc, tay luồn vào tay áo hắn, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay hắn: “Không vui.”
Thời Thư cũng không tự luyến đến mức hỏi người ta có phải đang ghen không. Nhưng nhân lúc xung quanh ít người, cậu đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.
Nắm chỉ vài giây, Thời Thư đỏ mặt buông tay ra, cùng Tạ Vô Sí ngồi trong lầu nhỏ. Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: “Ta thật không tốt, luôn không kiềm chế được tính chiếm hữu. Thấy cậu ở cùng người khác là trong lòng khó chịu, tâm trạng xuống dốc. Nói cho cùng là vấn đề tâm lý, không có cảm giác an toàn. Ta không muốn cậu ra ngoài chơi vui vẻ mà còn phải để ý sắc mặt ta.”
Thời Thư vốn đang ngắm cá vàng, nghe vậy thì “A?” một tiếng.
Thời Thư: “Sao vậy, ai nói gì ngươi à?”
Tạ Vô Sí: “Không có. Ta dễ nghĩ những chuyện này. Ta rất để ý, nếu không trở thành trung tâm sự chú ý, trong lòng sẽ thấy khó chịu.”
Thời Thư: “…… Cũng chẳng sao mà.”
Nghĩ xong, Thời Thư mới thấy, đây đúng là đề tài mà người đang yêu mới bàn đến.
Tạ Vô Sí thật đã thay đổi, nếu là trước kia, có khi đã sa sầm mặt, hoặc trực tiếp kéo Thời Thư lại bên mình, thể hiện sự độc đoán và ý muốn chiếm hữu cao ngạo kia. Một tia sáng lóe lên trong đầu Thời Thư, cậu không lý do buột miệng: “Cũng chẳng có ai quan trọng hơn ngươi cả.”
Thời Thư đứng dậy, phát hiện Tạ Vô Sí vẫn ngồi im, bèn lại ngồi xuống, ánh mắt đen kịt của Tạ Vô Sí đang nhìn chằm chằm cậu.
Ánh trăng nhàn nhạt, Thời Thư nói đến đây mới phát hiện môi Tạ Vô Sí tái nhợt. Người luôn kiêu ngạo tự phụ, lòng tự tôn và tự ái cao đến mức gần như có bệnh, khi đó đã nói ra câu ấy trong tư thế như thể tự nhận thất bại.
“Ai cũng quan trọng hơn ta.”
Thời Thư đang định nói gì đó thì Đỗ Tử Hàm đã quay lại, túi áo nhét đầy lạc, dắt theo con khỉ, bóc đậu phộng cho nó ăn.
Thời Thư thò tay vào túi cậu ta bốc mấy hạt lạc, bóc ra ném vào miệng: “Vị thảo hương ngâm, ngươi ăn không?”
Cậu đưa cho Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí: “Không ăn, ngoài bữa chính ra, ta không thích ăn gì khác.”
“……”
Tính tiểu thiếu gia.
Gì cũng cần người dỗ.
Thời Thư khẽ chậc một tiếng, may mà ở cổ đại thì tình cảm cứ mập mờ vậy thôi, với điều kiện thế này chỉ có thể ăn cơm uống rượu. Nếu ở hiện đại, Tạ Vô Sí chẳng phải cực khó theo đuổi à? Nhà giàu, trang viên lớn, gia thế hiển hách, danh bạ WeChat toàn là những trai xinh gái đẹp cực phẩm, làm sao theo đuổi nổi?
Chẳng phải phải thuê cả trực thăng thả hoa hồng xuống chắc?
Nghĩ đến đây, Thời Thư mới thấy mấy hôm trước đúng là có phần vội vàng.
Nhưng mặc kệ, yêu rồi tính sau.
Thời Thư cứ ngồi đó, cũng không biết nói gì. Biết Tạ Vô Sí đang giận, cậu cúi đầu đợi hắn giận xong một lúc rồi mới hỏi: “Đi chưa?”
Tạ Vô Sí đứng dậy, con khỉ vừa ăn no, Đỗ Tử Hàm đem hết lạc trong túi đổ vào túi nước dãi của nó, xoa đầu nó: “Tự đi chơi đi nhé.”
Nghe nói Đông Lăng Viên từng là lăng mộ của một phi tần triều trước, giờ đã thành công viên, âm khí dày đặc, đến mùa hè lại là nơi tránh nóng lý tưởng. Ba người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng khác gì đi dạo phố, đi đến một rừng trúc. Đỗ Tử Hàm đi trước, quay đầu lại, Thời Thư và Tạ Vô Sí đã nắm tay nhau.
Đỗ Tử Hàm lau mặt: Phiền thật.
Cặp đôi chết tiệt.
Thời Thư cũng có phần mơ hồ, cậu nắm một lát rồi buông tay, tay của Tạ Vô Sí quá nóng, dễ ra mồ hôi, không thoải mái cho lắm.
Nhưng vừa buông ra, người lại có vẻ không vui.
Đại thiếu gia.
Thời Thư vừa rời khỏi liền vui vẻ trở lại, chạy nhảy khắp nơi trong rừng trúc, thỉnh thoảng còn đem về vài thứ linh tinh. Cậu cùng Đỗ Tử Hàm chạy loạn, leo lên một sườn đồi cao.
Tạ Vô Sí: “Xuống đi, đó là mộ phần của người ta.”
Thời Thư chạy xuống, Đỗ Tử Hàm sợ đến mức hét thảm một trận.
Nhưng Thời Thư rất nghe lời, mỗi lần chạy một hồi đều quay lại bên cạnh Tạ Vô Sí, chóp mũi trắng trẻo ướt mồ hôi, môi đỏ răng trắng, nói vài câu với anh rồi lại chạy đi.
“Chó mới cần kiểm tra có nghe lời hay không, người thì không cần.”
Khi Tạ Vô Sí đứng yên một chỗ, giọng nói ấy vang lên trong ký ức.
“Rõ ràng anh hận gia đình mình nhất, nhưng cuối cùng lại trở thành chính những người như họ. Giẫm đạp người mình không yêu, kiểm soát người mình yêu, kiểm tra, đánh giá xem đối phương có nghe lời không, không nghe lời thì lại huấn luyện đi huấn luyện lại.”
“Có thể huấn luyện được chó nghe lời, nhưng không huấn luyện được người.”
“Tình yêu đang kiểm soát anh, anh chịu đủ đau khổ, lại dùng nó để kiểm soát người khác.”
Ánh mắt Tạ Vô Sí dừng lại, hắn nhớ đến trang viên hoa lệ kia, tấm thảm được chọn lựa kỹ càng, người phụ nữ ngồi trên sofa vẫy tay gọi hắn. Có lẽ là từng ngày từng đêm, mỗi lần bị mẹ gọi đến, lòng bàn tay hắn đều run rẩy, rơi vào trạng thái căng thẳng phản xạ.
Yêu mẹ nhất ư?
Đôi khi cậu bé nghĩ, người mà cậu yêu nhất là bảo mẫu ăn cơm ngủ chung với cậu, mỗi ngày mặc tất, mặc quần áo, đút ăn, xách cặp đưa đón đi học. Ngôn ngữ ở trường và ở nhà không giống nhau, cậu đều có thể giao tiếp, chỉ là ở trường có quá nhiều kẻ ngu xuẩn, luôn có người nhìn cậu bằng ánh mắt lạ. Cho nên cậu cực kỳ ghét kẻ ngu.
Có lúc tan học tâm trạng không tốt, bảo mẫu bế cậu lên xe hơi dài, dỗ cười, đút sữa, cởi giày, về nhà rồi gọi từng giáo viên dạy lớp phụ đạo lần lượt vào học tiếp.
Cậu bé chuyện gì cũng nói với bảo mẫu, sau này mẹ hỏi yêu ai nhất, cậu nói yêu người luôn bên cạnh mình là mẹ. Kết quả không cần nói thêm gì nữa, bảo mẫu bị thay liên tục, còn bị yêu cầu giữ khoảng cách. Từ lúc ấy, vì tuổi còn nhỏ, mỗi lần đứng trước sofa đợi câu hỏi quen thuộc đều cảm thấy bất an.
Hồi nhỏ từng phản kháng đôi lần, kết quả thường là người phụ nữ kia đột nhiên gào thét chửi bới, đánh đập, bạo lực lạnh, khóc lóc, rồi nhốt vào phòng tối ba ngày không cho ăn. Khi đã có lòng tự tôn, mỗi ngày đều nói “không”, có một kỳ nghỉ hè đêm nào cũng bị nhốt, ban ngày vẫn phải đi học như bình thường, bảo mẫu cũng không cho ăn, dù mở miệng xin, cũng chỉ nhận lại lời đáp lưỡng lự lạnh nhạt.
Tình yêu có điều kiện, ngoan thì mới có yêu, không nghe lời thì không có.
Về sau phát hiện nói dối có thể dễ dàng né tránh những mâu thuẫn đó, mở miệng một lần rồi thì ngày càng trơn tru, sau này thành thói quen nói dối, với trí tuệ của hắn thì rất đơn giản, mười mấy tuổi đã nhìn thấu người nhà muốn gì.
Nói chung, sau khi bắt đầu nói dối, gia đình tạm thời yên ổn. Tạ Vô Sí đúng là nhiễm phải không ít thói xấu, thứ gì người nhà phản đối hắn liền chú ý quan sát, đến mức hoàn toàn trở thành đồng tính, trái ngược với bầu không khí ngột ngạt trong nhà, anh đắm chìm trong k*ch th*ch, táo bạo, trụy lạc, vô độ và sa ngã.
Nhưng ít nhất về mặt h*m m**n kiểm soát, hắn từng nghĩ mình không đến mức ấy.
Thế nhưng những cảm xúc khó hiểu đó cứ trào lên, Tạ Vô Sí phát hiện mình vẫn quá vô thức, bỏ qua cơ chế phòng vệ trong tâm lý.
Lá trúc xào xạc, Tạ Vô Sí đứng yên tại chỗ, bóng tối phủ trên mặt, đêm hè tự có cái mát lạnh. Hành vi của nhiều người đều bị tiềm thức chi phối, nhưng có người ý thức được, có người lại không, đó chính là lẽ thường của lòng người, nếu biết tự soi xét, thì có thể tránh được những hành động khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Chẳng bao lâu, Thời Thư chạy về: “Ngươi nghĩ gì đấy? Lại thất thần à?”
Tạ Vô Sí buông tay xuống, nói: “Ta muốn về rồi.”
“Đi thôi, cũng muộn rồi. Đỗ Tử Hàm!”
Đỗ Tử Hàm: “Không chơi nữa à?”
“Muộn rồi, để mai đi.”
Ba người đi trong lăng viên, quay về hành doanh đại phủ. Vừa vào cửa, Đỗ Tử Hàm đến ở viện Thời Thư, Thời Thư nghĩ ngợi một lúc, theo Tạ Vô Sí đi cùng một lối.
Đêm khuya yên tĩnh, Thời Thư nhớ lại chuyện mập mờ đêm trước, từ hôm đó đến giờ cậu và Tạ Vô Sí mấy ngày không gặp, dường như vẫn chưa thân mật trở lại.
Thời Thư vào phòng, lấy dũng khí ôm lấy Tạ Vô Sí từ phía sau.
Không ngờ, trong phòng loạn cả lên, có người đang chờ sẵn, Lâm Diêm vội vàng giơ một phong thư lên nói: “Đại nhân, có mật thư của công công Từ!”
Công công Từ chính là thái giám thân cận bên cạnh đương kim Hoàng đế.
Thời Thư giả vờ bình thản, Tạ Vô Sí dưới ánh đèn mở thư ra, liếc một cái, rồi đốt thành tro ngay trên ngọn đèn.
“Mài dao.”
—Trong mắt dân chúng, Tạ Vô Sí là tân chính lang quân, là hiền thần có đức, trấn giữ biên ải. Nhưng trên quan trường, anh còn một cái tên khác: Diêm Vương sống, kẻ thu xác. Kẻ mà người khác không thể xử lý nổi thì để anh ra tay, người mà kẻ khác không giết được thì để anh giết, lý do không gì khác ngoài việc anh tàn nhẫn quyết đoán, thủ đoạn cao minh, ra tay dứt khoát.
Tạ Vô Sí xem xong thư, trong mắt hiện lên bóng tối, tựa như đang suy tư điều gì đó.
Thời Thư chờ anh lên giường: “Sao thế?”
Tạ Vô Sí: “Hoàng thượng sai ta đi công vụ, đến Quân Châu giết mấy người.”
_____
[Tác giả]
Nói chi tiết chuyện lên giường.
Chương 71 bị báo cáo là có hại cho trẻ vị thành niên nên đã bị khóa rồi, dù Tạ Vô Sí chưa từng nói đến việc tàn sát thành phố nhưng vẫn bị ảnh hưởng, cần phải sửa; Chương 84 cũng bị báo cáo, hai ngày nay tôi đang trong ngày đèn đỏ, cộng thêm tay hơi bị thương, chưa kịp sửa, các bảo bối chờ tôi một chút nhé~
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Tối hôm đó, một đêm hỗn loạn.
Sáng sớm, khi Thời Thư còn đang say ngủ, Tạ Vô Sí đã dậy, để người hầu giúp mặc y phục chỉnh tề, áo bào tay rộng màu tía thêu hoa, lặng lẽ rời khỏi cửa.
Thời Thư tỉnh dậy, vội vàng ăn sáng rồi đi tìm Lâm Dưỡng Xuân. Lúc ấy Lâm Dưỡng Xuân đang bày quầy thuốc dưới một gốc cây già giữa khu chợ, bắt mạch khám bệnh cho người ta, vừa thấy cậu liền nói: “Ngươi tối qua phải chăng là quá độ rồi?”
Thời Thư: “Hả? Lão Lâm à, ai chẳng nói trước mặt bác sĩ thì không có gì là riêng tư, nhưng con mắt ông liệu có lão luyện quá không đấy—”
Lâm Dưỡng Xuân: “Đường lệ đen sạm, tinh thần khác hẳn mọi khi. Ta là đại phu, nhìn cái là biết.”
Thời Thư như bị sét đánh ngang tai, im lặng một lát rồi vùi đầu vào công việc. Lời Lâm Dưỡng Xuân nói khiến cậu chấn động không nhỏ, tối qua đúng là quá mức nóng bỏng, chẳng biết từ bao giờ cụm từ “bạn trai” lại trở thành tác nhân k*ch th*ch, tóm lại Thời Thư và hắn hôn nhau rất lâu, đến mức môi trên tê rần, đồ vật trong tay cũng cứ mãi không rời, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên cậu và hắn đụng chạm thân mật như thế.
Tạ Vô Sí là một người đàn ông rất đã. Dù là bị hắn chạm vào hay chạm vào hắn, chỉ cần nhiễm phải t*nh d*c, lý trí sẽ lập tức tan biến sạch sẽ.
Những quy tắc trong đầu Thời Thư dần trở nên mơ hồ, ngược lại là sự may mắn mơ hồ cứ không ngừng tăng lên. Nhiệm vụ hệ thống từng nói… sao đến chỗ Tạ Vô Sí, cậu lại chẳng theo quy luật gì, đầu óc toàn là chuyện rối rắm.
Ánh nắng đầu hạ chiếu lên hàng mày mắt trắng trẻo tuấn tú của Thời Thư, nếu cứ tiếp tục như vậy… Thời Thư cúi đầu thái thuốc, tiện tay bốc thuốc thu tiền.
Lúc này, trong đại doanh Yến Châu đang bận rộn chuẩn bị tiếp viện cho Phùng Trọng Sơn, Tạ Vô Sí cưỡi ngựa dẫn các tướng sĩ rời thành, tạm thời ở trong doanh trại kiểm kê lương thảo quân nhu, bàn bạc việc quân quốc, mấy ngày liền không trở về.
Liên tục hai ba ngày không thấy mặt, trong lòng Thời Thư cũng nảy sinh vài suy nghĩ. Khi đang nghiền thuốc thì ngẫm nghĩ, “bạn trai” hình như cũng chỉ là lời nói suông, thật sự chẳng có cảm giác gì.
“Sao không giống mấy người khác khi yêu, vừa có danh phận là quấn quýt không rời?”
“Sao xác định quan hệ rồi mà cũng chẳng khác gì chưa xác định…”
Khi Thời Thư đang lẩm bẩm, sau lưng bỗng bị vỗ một cái: “Thời Thư!”
Lại là Đỗ Tử Hàm, cậu ta đang ngồi trên một chiếc xe lừa, trên xe chất mấy chiếc giỏ tre lớn, bên trong đầy các loại rau củ trái cây nhiều màu sắc, dưới ánh nắng vỏ ngoài bóng bẩy rực rỡ. Mà Đỗ Tử Hàm đội nón lá, cả người bị nắng làm cho đen đi một lớp.
“Sao lại là ngươi!”
“Ta mang rau tới cho ngươi đấy! Ta giờ trông như nông dân mang rau lên thăm người thân trong thành. Cái lán sát tường ở thôn Bạch Gia bị dỡ mất một cái, mấy dây leo hoa quả bị khô héo, tụi tôi hái được một đống dưa, nghĩ ăn không hết nên mang cho ngươi.” Đỗ Tử Hàm rơm rớm nước mắt: “Đã gần mười ngày rồi chưa gặp ngươi.”
“Ta cũng nhớ ngươi lắm, Tử Hàm.” Thời Thư vỗ lưng cậu ta, quay lại gọi Lâm Dưỡng Xuân: “Lão Lâm, giới thiệu chút, đây là đồng hương khác của ta, tên là Đỗ Tử Hàm.”
Đỗ Tử Hàm thốt lên: “Chẳng lẽ đây chính là Lâm Thái y mà ngươi lấy danh nghĩa để bán thuốc à? Thất lễ thất lễ!”
Thời Thư: “……”
Lâm Dưỡng Xuân vuốt râu, khẽ gật đầu, tiếp tục bắt mạch.
“Tối nay ngươi về không?” Thời Thư dắt con lừa đến ven đường, buộc dưới gốc cây, con lừa nhỏ cứ muốn ăn rau củ trong giỏ, không vui mà giậm chân liên hồi. Thời Thư liền chọn một cây cải nhỏ nhét vào miệng nó, quay lại hỏi Đỗ Tử Hàm, “Giờ chiều rồi, kịp về thôn Bạch Gia à? Hay ở lại nghỉ đi.”
Đỗ Tử Hàm: “Ta không muốn về, cố ý đến tìm ngươi chơi mấy ngày.”
“Vậy thì ngươi tới đúng lúc,” Thời Thư cười hì hì nói, “Lâm Thái y bên này đang thiếu người, gói thuốc xong rồi, ngươi mang sang con hẻm đối diện. Trong hẻm có chó dữ, nhất định phải cẩn thận đó!”
Đỗ Tử Hàm: “……”
Hôm nay không phải ngày chợ, Lâm Dưỡng Xuân định sớm thu dọn quầy thuốc, đến doanh trại dùng bữa với sư gia quản lý thư tín kiêm giữ chức quân y. Thời Thư dắt lừa nhỏ, lừa kéo xe lừa, lọc cọc lộc cộc, đi về phía hành doanh phủ của Đô thống chế. Thời Thư nói: “Ngươi theo ta, tối nay ở với ta.”
Đỗ Tử Hàm đến trước cửa phủ đệ cao lớn này, ngẩng đầu nhìn: “Thật có bản lĩnh, ai trong hiện đại có thể lăn lộn tới mức này với Tạ Vô Sí chứ. Đúng là khôn ngoan xảo quyệt, không gì không tính đến.”
Thời Thư bật cười hai tiếng.
Đỗ Tử Hàm: “Ai xuyên đến rồi theo Tạ Vô Sí cũng đều được hưởng phúc, lão ca này thật trâu, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, vẫn là có quyền có thế mới tốt.”
Thời Thư dắt con lừa dẫn cậu ta đi từ cổng nhỏ: “Tử Hàm, ta có chuyện muốn nói với ngươi, nghe xong đừng ngạc nhiên cũng đừng la to — ta có bạn trai rồi.”
Đỗ Tử Hàm “Hả?” một tiếng, sau đó mừng rỡ như điên: “Mới có mấy hôm mà ngươi đã có người yêu rồi, là ai?”
Thời Thư: “Còn ai vào đây nữa?”
Đỗ Tử Hàm: “……” Vẻ mặt cậu ta dần thay đổi, “Không phải chứ, ngươi theo hắn, đúng là không muốn chịu khổ tí nào luôn à!”
“………………”
Thời Thư dắt lừa vào sân, buộc cạnh máng nước, ném cho nó một quả mướp để gặm, gọi Đỗ Tử Hàm đi ăn: “Ngươi nói cũng đúng đấy. Nói chung giờ ta đang yêu với hắn, thông báo cho ngươi biết một tiếng. Dù sao thế giới này, ngoài ngươi ra chẳng ai hiểu được ta và hắn, người ta đều tưởng hai đứa ta loạn luân.”
Đỗ Tử Hàm: “Chịu thua.”
“Ta cũng là một phần trong play của hai người đấy hả?”
Thời Thư vừa định nói, chợt thấy quản gia hấp tấp chạy ra, vừa hỏi liền biết ngoài phủ hỗn loạn, người ngã ngựa đổ. Thời Thư và Đỗ Tử Hàm ra đến cổng, thấy trên đại lộ có một con ngựa phi nhanh như tên bắn, phía sau theo rất nhiều thị vệ, tay áo lớn tung bay trong gió, tóc bị gió cuốn lên, vó ngựa nặng nề dồn dập cuốn tung bụi đất.
Cờ xí trên thành phần phật bay, trong thành vó ngựa dồn dập. Tạ Vô Sí một tay cầm roi ngựa, thúc ngựa phi tới, trong chớp mắt đã dừng lại trước cửa phủ hành doanh.
Đỗ Tử Hàm: “Bạn trai ngươi đến rồi kìa.”
Trên lưng ngựa cao to, lập tức có người tiến lên dắt ngựa, đỡ bàn đạp. Tạ Vô Sí tung người xuống ngựa, chỉnh lại tay áo, khí thế lẫm liệt vô song, ánh mắt đảo qua đúng lúc nhìn thấy Thời Thư và Đỗ Tử Hàm đang đứng bên cạnh.
Thời Thư giơ tay lên, cười gượng: “Về rồi à?”
Tạ Vô Sí: “Ngày mai nghỉ, xử lý gấp công vụ hai ngày nay, tranh thủ được chút thời gian.”
Thời Thư: “Ta với Tử Hàm đang định ra ngoài ăn cơm, dạo chơi khắp nơi — ngươi có muốn đi cùng không?”
Tạ Vô Sí: “Được, ta đi thay một bộ thường phục trước.”
Tạ Vô Sí từ đại doanh trở về, trời nóng nực, người đầy mồ hôi. Hắn đi thay quần áo, Thời Thư và Đỗ Tử Hàm ngồi xuống trong viện, hai người bắt đầu suy nghĩ.
Đỗ Tử Hàm: “Không nói mấy chuyện khác, nhưng người cậu yêu này, đúng là giống bạn gái thật đấy.”
“……”
Thời Thư: “Hắn giống bạn gái chỗ nào?”
Đỗ Tử Hàm: “Ra ngoài phải đợi anh ta tắm rửa thay đồ cả tiếng, được nuông chiều dỗ dành, thích đẹp, lại quý giá.”
Thời Thư: “Đâu có, ngươi nói hắn làm gì.”
“……”
Vẫn là quán bên cạnh chùa, dưới tán cây hoè lớn đổ bóng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống xà nhà và cầu thang gỗ. Mùa hè đã đến, nơi này trở thành chốn tránh nóng lý tưởng. Lúc này khách không nhiều, người từng gặp mặt vị Đô thống đại nhân ngoài đời cũng ít, đám hộ vệ đều mặc thường phục, còn Tạ Vô Sí khoác một bộ áo dài màu nhạt thêu hoa văn chìm, đi theo sau Thời Thư.
Tạ Vô Sí hiện tại với Đỗ Tử Hàm quan hệ không nóng không lạnh, một người không tỏ ra sát khí, một người thì sợ chọc phải hắn, nói chung là nước sông không phạm nước giếng.
Thời Thư lên lầu, cứ lặp đi lặp lại việc suy nghĩ về cái danh xưng “bạn trai”, cùng một người đàn ông đi đến bước này thật kỳ lạ. Trước đây khi còn đi học, bạn cùng lớp từng đùa: đàn ông thực thụ thì phải làm đàn ông… đàn ông thì cũng bị đàn ông làm.
Thời Thư lên tầng chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, liếc nhìn Tạ Vô Sí một cái rồi lập tức quay đi. Tiểu nhị bước tới hỏi: “Ba vị khách quan muốn gọi món gì ạ?”
Thời Thư nhận lấy thực đơn, trước tiên đưa cho Tạ Vô Sí, sau đó là Tử Hàm, cuối cùng mới đến lượt mình, gọi hai món.
Dù sao ở nhà ba cậu cũng làm vậy, gọi món cho mẹ trước, rồi đến Thời Thư, cuối cùng mới tới lượt ông ấy.
Thời Thư nhìn Tạ Vô Sí một cái rồi dời mắt đi: “Tử Hàm, ngươi với Tống Tư Nam ở Bạch Gia Thôn thế nào? Đã kiểm điểm kỹ càng chưa?”
Đỗ Tử Hàm: “Cũng ổn, rau trồng đã nảy mầm rồi, cô bé kia tên là Tiểu Đông, Tống Tư Nam cho cô ấy chơi chung với bọn nhóc con trai, mỗi ngày luyện võ luyện kiếm, người bình thường còn chưa chắc đánh lại cô ấy.”
Thời Thư: “Ta biết ngay là người có thể đào tạo được.”
Đỗ Tử Hàm: “Ngươi thì sao? Mấy ngày nay ở Yến Châu làm gì?”
Thời Thư uống ngụm trà: “Ta thì ngày nào cũng lang thang, đến giờ thì đi đón bạn trai tan làm.”
Đỗ Tử Hàm: “……”
Thời Thư càng nói mặt càng nóng lên: “Thật ra…”
Ba người hiện đại, hình như cũng chẳng cần nói chuyện mấy thứ cổ đại làm gì. Đỗ Tử Hàm hỏi: “Hai người tính là đang ở bên nhau hay là quay lại rồi?”
Thời Thư: “……”
Thời Thư bắt đầu tay chân không yên, hết nghịch đũa lại gãi bát, rồi nhìn trời: “À, không có đâu.”
Thật xấu hổ quá đi mất, ai hiểu cảm giác này chứ! Nóng bốc thẳng l*n đ*nh đầu! Nếu không phải đang ngồi cạnh cửa sổ, chắc Thời Thư đã chạy trốn rồi, giống hệt hồi cấp ba bị người ta tỏ tình vậy.
“Quay lại rồi chứ gì? Lúc đi ta đã nói là người yêu cũ, ngươi còn không chịu nhận.” Đỗ Tử Hàm liếc trái liếc phải.
Thời Thư một tay xoa mái tóc bồng bềnh của mình, xoa đến rối như bồ công anh, mu bàn tay cậu gầy trắng, nổi lên mấy đường gân xanh, ngón tay thon dài trắng trẻo.
Đỗ Tử Hàm như bừng tỉnh: “Thời Thư, ngươi đùa ta ta đấy à, có phải lúc chạy đi là đã có tình cảm rồi không?”
Thời Thư liếc Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí ngồi ngay ngắn, sau đó liếc sang chỗ khác: “Ngươi có thể đổi chủ đề được không, toàn nói mấy chuyện khiến người ta ngượng muốn chết.”
Thời Thư tất nhiên không thể nói chuyện trèo lên giường, ngoài mặt thì cứng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ.
Đỗ Tử Hàm: “Ta nhìn ra hai người là một đôi từ lâu rồi.”
Tai Thời Thư đỏ ửng, hồi mới vào đại học, trong lớp có ai yêu đương cũng bị trêu như thế, Thời Thư thường là người đứng bên cạnh cười hùa theo, bây giờ đến lượt mình.
Thời Thư quay đầu lén nhìn Tạ Vô Sí, mối quan hệ này được xác định khá tùy tiện, cậu cũng không hiểu rõ tâm trạng của Tạ Vô Sí. Tạ Vô Sí áo xống chỉnh tề, ngón tay cầm tách trà dài thon, không nói gì nhiều.
Là sao chứ.
Vậy tính là bạn trai sao?
Tạ Vô Sí, anh cho tôi chút phản ứng sống động được không.
Món ăn được dọn đầy bàn, toàn là sơn hào hải vị. Thời Thư với Tử Hàm dần dần nói chuyện thoải mái hơn: “Bạch Gia Thôn tốt hơn hay là Thôn Tần tốt hơn?”
Tử Hàm: “Dĩ nhiên là Thôn Tần rồi, còn chỗ nào bằng Thôn Tần được, mỗi ngày phơi nắng nhặt vỏ sò trên bãi biển, toàn thịt cá. Nhưng Bạch Gia Thôn cũng ổn, nhiều người, không đến mức cô đơn.”
Thời Thư gắp một đũa cá vược hấp, gỡ xương xong bỏ vào bát Tạ Vô Sí: “Ta thấy Bạch Gia Thôn cũng không tệ, ít ra còn hơn là cứ phải chạy đường dài. Hơn nửa năm ấy, hầu như chẳng có chỗ nào ngủ tử tế.”
Hai người trong lòng đều hiểu rõ, Đỗ Tử Hàm nói: “Lúc bắt dân chạy nạn, hai đứa mình không muốn tham gia, ngủ ở bãi tha ma ngoài hoang dã ba ngày liền. Nửa đêm ngươi gặp ác mộng, sợ đến tỉnh dậy, trong mơ cứ gọi mãi: ‘Tạ Vô Sí cứu em với!’”
“………………”
Trên mặt Thời Thư vốn còn nụ cười, nghe đến đó liền túm lấy bánh bao nhét vào bát cậu ta: “Miệng ngươi không ngậm lại được à?”
Tạ Vô Sí đang gắp thịt cá, nghe vậy thì khựng lại. Đỗ Tử Hàm đảo mắt liên tục, cắn một miếng bánh bao.
Chia xa hơn một năm, dĩ nhiên Thời Thư từng nghĩ đến Tạ Vô Sí, mà là nghĩ mãi không ngừng, cả người ít nói đi rất nhiều. Sau đó cảm thấy ảnh hưởng tâm trạng quá, liền ép bản thân không nghĩ nữa. Thời gian đó Đỗ Tử Hàm rất ngạc nhiên: “Bạn bè bình thường mà thế này sao? Cắt đứt liên lạc như thất tình vậy?”
Làm sao có thể không nghĩ đến Tạ Vô Sí, người đầu tiên cậu gặp ở thế giới này, cùng cậu ngủ chung một giường suốt một năm trời, những cái ôm, những nụ hôn đều là sự thân mật rất thật. Tạ Vô Sí luôn ôm cậu, hôn cậu, Thời Thư cũng đã quen, xem hắn như anh trai. Sau khi chia tay mới phát hiện, hồi đó Tạ Vô Sí vì không muốn đi ngược đường với cậu mà đã vất vả biết bao, ở bên hắn rất an toàn, bất kể gặp nguy hiểm gì, Tạ Vô Sí đều che chở cho cậu.
Thời Thư nghĩ đến những chuyện xưa, nhớ cả những đoạn đường Tạ Vô Sí từng cõng cậu đi qua, trong lòng trào dâng đủ thứ cảm xúc.
Dối trá là thật, hận cũng là thật, tình càng là thật.
Thời Thư nói: “Nhắc gì cái năm ấy hoài vậy, ăn nhiều vào, tối nay ta mời. Giúp Lâm Dưỡng Xuân làm việc ba ngày, giờ trong túi có tiền rồi.”
Đỗ Tử Hàm chẳng sao cả, nhưng cậu ta lại để ý một chuyện khác, nâng chén rượu mời Tạ Vô Sí: “Anh Tạ, em với Thời Thư thật sự không có ý gì đâu, chỉ là bạn thân thôi. Anh tha cho em đi, sau này tuyệt đối không cản đường anh.”
Tạ Vô Sí nâng chén cụng ly với cậu ta.
Đỗ Tử Hàm: “Nói chuyện hiện đại đi, hai người là tình huống gì vậy?”
Thời Thư: “Mẹ tớ dạy chính trị, ba tớ là giảng viên thể dục đại học, vậy thôi.”
Đỗ Tử Hàm: “Cậu biết hồi đó tớ cố gắng cỡ nào mới thi được cao học không? Thi tiếng Anh bốn cấp cũng khổ, thi cao học được bảy mươi điểm. Biết sớm phải xuyên không thế này thì hồi đó tớ khỏi cố gắng cho rồi.”
Xuyên không gần ba năm rồi, giờ nhắc lại vẫn thấy bực.
Thời Thư quay sang nhìn Tạ Vô Sí: “Còn anh thì sao?”
Tạ Vô Sí đáp: “Ta rất thích nơi này.”
“……”
Tạ Vô Sí: “Không có truyền thông phát triển, dân chúng cũng ngu muội, nhìn ai không vừa mắt chỉ cần động ngón tay là có thể g**t ch*t, trắng đen đảo lộn, một tay che trời, chẳng ai dám không nghe lời, ai cũng xem ta như thần linh. Lời khó nghe cũng chẳng truyền đến tai, rất tốt.”
Thời Thư: “……Tạ Vô Sí anh…”
Trên bàn ăn lặng đi một lúc.
Đỗ Tử Hàm khẽ hỏi: “Anh ơi, trước kia anh làm gì ở hiện đại thế?”
Tạ Vô Sí: “Không làm gì, chơi thôi.”
Đỗ Tử Hàm chống trán: “Ký túc bọn em có một cậu nhà giàu, cảm giác của anh thật giống hệt cậu ta. Nhìn ngoài tưởng rất có giáo dưỡng, thật ra vô cùng cá tính.”
Thời Thư lại gắp thêm một đũa cá bỏ vào bát Tạ Vô Sí. Trên đời này sẽ không có người thứ ba biết chuyện Tạ Vô Sí từng tự rạch cổ tay, vừa khóc vừa nói yêu cậu.
Ít nhất trong mắt người khác, Tạ Vô Sí luôn là kẻ kiêu ngạo, cứng cỏi và mạnh mẽ, chỉ có Thời Thư biết đến mặt yếu đuối và bao dung kia của hắn.
Thời Thư khẽ day cằm trắng trẻo của mình, phần thịt bụng cá mềm nhất, gắp lên chấm vào nước chấm rồi đặt vào bát Tạ Vô Sí. Lúc này Đỗ Tử Hàm đã chuyển sang chuyện khác: “Không hiểu sao nhìn anh Tạ thấy hơi quen mặt, chắc tại thường xem tin công nghệ, từng thấy qua anh rồi.”
Chén bát ngổn ngang, ăn xong trời cũng vừa mát. Thời Thư chạy đi thanh toán, ba người cùng nhau xuống tầng. Giờ đã vào mùa hè, guốc gỗ giẫm lên đá phát ra tiếng lách cách, mang theo cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Khi Thời Thư chạy đến Đông Lăng Viên, không ít người đang hóng mát, dưới giàn hoa có một hàng người vừa uống trà vừa đánh bạc. Thời Thư dẫn Tạ Vô Sí đi xem cá vàng, rồi lại xem hoa cỏ.
Đỗ Tử Hàm kinh ngạc nói: “Cá này đẹp quá! Bách điểu triều phượng! Thời Thư, sao cậu phát hiện được chứ, đúng là có mắt nhìn!”
Đỗ Tử Hàm: “Đẹp thật, quá đẹp! Mỏ nó sao lại mọc vậy nhỉ, có đồ ăn vặt không, tớ cho nó ăn mấy miếng.”
Thời Thư: “Có người nuôi cả đám bồ câu, có con khỉ trông, ai đi ngang qua nó liền kéo tay áo xin hạt dẻ ăn—”
Đỗ Tử Hàm: “A a a đừng chạm vào tớ! Tớ sợ khỉ!”
“……”
Thời Thư bật cười ha hả, thấy Đỗ Tử Hàm bị khỉ con kéo đi mua lạc, quay đầu lại mới phát hiện Tạ Vô Sí bước đi chậm rãi, áo bào trắng đơn giản phản chiếu dưới bóng hoa, toát lên khí chất cô độc. Ánh mắt anh dõi theo Thời Thư không rời, thấy Thời Thư quay lại thì lại lập tức dời mắt đi.
Thời Thư lập tức hiểu, đi lùi tới trước mặt anh: “Sao thế?”
Tạ Vô Sí: “Cậu với cậu ta vui vẻ, không cần quan tâm ta.”
Trong lòng Thời Thư nổi lên cảm xúc, tay luồn vào tay áo hắn, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay hắn: “Không vui.”
Thời Thư cũng không tự luyến đến mức hỏi người ta có phải đang ghen không. Nhưng nhân lúc xung quanh ít người, cậu đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.
Nắm chỉ vài giây, Thời Thư đỏ mặt buông tay ra, cùng Tạ Vô Sí ngồi trong lầu nhỏ. Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: “Ta thật không tốt, luôn không kiềm chế được tính chiếm hữu. Thấy cậu ở cùng người khác là trong lòng khó chịu, tâm trạng xuống dốc. Nói cho cùng là vấn đề tâm lý, không có cảm giác an toàn. Ta không muốn cậu ra ngoài chơi vui vẻ mà còn phải để ý sắc mặt ta.”
Thời Thư vốn đang ngắm cá vàng, nghe vậy thì “A?” một tiếng.
Thời Thư: “Sao vậy, ai nói gì ngươi à?”
Tạ Vô Sí: “Không có. Ta dễ nghĩ những chuyện này. Ta rất để ý, nếu không trở thành trung tâm sự chú ý, trong lòng sẽ thấy khó chịu.”
Thời Thư: “…… Cũng chẳng sao mà.”
Nghĩ xong, Thời Thư mới thấy, đây đúng là đề tài mà người đang yêu mới bàn đến.
Tạ Vô Sí thật đã thay đổi, nếu là trước kia, có khi đã sa sầm mặt, hoặc trực tiếp kéo Thời Thư lại bên mình, thể hiện sự độc đoán và ý muốn chiếm hữu cao ngạo kia. Một tia sáng lóe lên trong đầu Thời Thư, cậu không lý do buột miệng: “Cũng chẳng có ai quan trọng hơn ngươi cả.”
Thời Thư đứng dậy, phát hiện Tạ Vô Sí vẫn ngồi im, bèn lại ngồi xuống, ánh mắt đen kịt của Tạ Vô Sí đang nhìn chằm chằm cậu.
Ánh trăng nhàn nhạt, Thời Thư nói đến đây mới phát hiện môi Tạ Vô Sí tái nhợt. Người luôn kiêu ngạo tự phụ, lòng tự tôn và tự ái cao đến mức gần như có bệnh, khi đó đã nói ra câu ấy trong tư thế như thể tự nhận thất bại.
“Ai cũng quan trọng hơn ta.”
Thời Thư đang định nói gì đó thì Đỗ Tử Hàm đã quay lại, túi áo nhét đầy lạc, dắt theo con khỉ, bóc đậu phộng cho nó ăn.
Thời Thư thò tay vào túi cậu ta bốc mấy hạt lạc, bóc ra ném vào miệng: “Vị thảo hương ngâm, ngươi ăn không?”
Cậu đưa cho Tạ Vô Sí, Tạ Vô Sí: “Không ăn, ngoài bữa chính ra, ta không thích ăn gì khác.”
“……”
Tính tiểu thiếu gia.
Gì cũng cần người dỗ.
Thời Thư khẽ chậc một tiếng, may mà ở cổ đại thì tình cảm cứ mập mờ vậy thôi, với điều kiện thế này chỉ có thể ăn cơm uống rượu. Nếu ở hiện đại, Tạ Vô Sí chẳng phải cực khó theo đuổi à? Nhà giàu, trang viên lớn, gia thế hiển hách, danh bạ WeChat toàn là những trai xinh gái đẹp cực phẩm, làm sao theo đuổi nổi?
Chẳng phải phải thuê cả trực thăng thả hoa hồng xuống chắc?
Nghĩ đến đây, Thời Thư mới thấy mấy hôm trước đúng là có phần vội vàng.
Nhưng mặc kệ, yêu rồi tính sau.
Thời Thư cứ ngồi đó, cũng không biết nói gì. Biết Tạ Vô Sí đang giận, cậu cúi đầu đợi hắn giận xong một lúc rồi mới hỏi: “Đi chưa?”
Tạ Vô Sí đứng dậy, con khỉ vừa ăn no, Đỗ Tử Hàm đem hết lạc trong túi đổ vào túi nước dãi của nó, xoa đầu nó: “Tự đi chơi đi nhé.”
Nghe nói Đông Lăng Viên từng là lăng mộ của một phi tần triều trước, giờ đã thành công viên, âm khí dày đặc, đến mùa hè lại là nơi tránh nóng lý tưởng. Ba người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng khác gì đi dạo phố, đi đến một rừng trúc. Đỗ Tử Hàm đi trước, quay đầu lại, Thời Thư và Tạ Vô Sí đã nắm tay nhau.
Đỗ Tử Hàm lau mặt: Phiền thật.
Cặp đôi chết tiệt.
Thời Thư cũng có phần mơ hồ, cậu nắm một lát rồi buông tay, tay của Tạ Vô Sí quá nóng, dễ ra mồ hôi, không thoải mái cho lắm.
Nhưng vừa buông ra, người lại có vẻ không vui.
Đại thiếu gia.
Thời Thư vừa rời khỏi liền vui vẻ trở lại, chạy nhảy khắp nơi trong rừng trúc, thỉnh thoảng còn đem về vài thứ linh tinh. Cậu cùng Đỗ Tử Hàm chạy loạn, leo lên một sườn đồi cao.
Tạ Vô Sí: “Xuống đi, đó là mộ phần của người ta.”
Thời Thư chạy xuống, Đỗ Tử Hàm sợ đến mức hét thảm một trận.
Nhưng Thời Thư rất nghe lời, mỗi lần chạy một hồi đều quay lại bên cạnh Tạ Vô Sí, chóp mũi trắng trẻo ướt mồ hôi, môi đỏ răng trắng, nói vài câu với anh rồi lại chạy đi.
“Chó mới cần kiểm tra có nghe lời hay không, người thì không cần.”
Khi Tạ Vô Sí đứng yên một chỗ, giọng nói ấy vang lên trong ký ức.
“Rõ ràng anh hận gia đình mình nhất, nhưng cuối cùng lại trở thành chính những người như họ. Giẫm đạp người mình không yêu, kiểm soát người mình yêu, kiểm tra, đánh giá xem đối phương có nghe lời không, không nghe lời thì lại huấn luyện đi huấn luyện lại.”
“Có thể huấn luyện được chó nghe lời, nhưng không huấn luyện được người.”
“Tình yêu đang kiểm soát anh, anh chịu đủ đau khổ, lại dùng nó để kiểm soát người khác.”
Ánh mắt Tạ Vô Sí dừng lại, hắn nhớ đến trang viên hoa lệ kia, tấm thảm được chọn lựa kỹ càng, người phụ nữ ngồi trên sofa vẫy tay gọi hắn. Có lẽ là từng ngày từng đêm, mỗi lần bị mẹ gọi đến, lòng bàn tay hắn đều run rẩy, rơi vào trạng thái căng thẳng phản xạ.
Yêu mẹ nhất ư?
Đôi khi cậu bé nghĩ, người mà cậu yêu nhất là bảo mẫu ăn cơm ngủ chung với cậu, mỗi ngày mặc tất, mặc quần áo, đút ăn, xách cặp đưa đón đi học. Ngôn ngữ ở trường và ở nhà không giống nhau, cậu đều có thể giao tiếp, chỉ là ở trường có quá nhiều kẻ ngu xuẩn, luôn có người nhìn cậu bằng ánh mắt lạ. Cho nên cậu cực kỳ ghét kẻ ngu.
Có lúc tan học tâm trạng không tốt, bảo mẫu bế cậu lên xe hơi dài, dỗ cười, đút sữa, cởi giày, về nhà rồi gọi từng giáo viên dạy lớp phụ đạo lần lượt vào học tiếp.
Cậu bé chuyện gì cũng nói với bảo mẫu, sau này mẹ hỏi yêu ai nhất, cậu nói yêu người luôn bên cạnh mình là mẹ. Kết quả không cần nói thêm gì nữa, bảo mẫu bị thay liên tục, còn bị yêu cầu giữ khoảng cách. Từ lúc ấy, vì tuổi còn nhỏ, mỗi lần đứng trước sofa đợi câu hỏi quen thuộc đều cảm thấy bất an.
Hồi nhỏ từng phản kháng đôi lần, kết quả thường là người phụ nữ kia đột nhiên gào thét chửi bới, đánh đập, bạo lực lạnh, khóc lóc, rồi nhốt vào phòng tối ba ngày không cho ăn. Khi đã có lòng tự tôn, mỗi ngày đều nói “không”, có một kỳ nghỉ hè đêm nào cũng bị nhốt, ban ngày vẫn phải đi học như bình thường, bảo mẫu cũng không cho ăn, dù mở miệng xin, cũng chỉ nhận lại lời đáp lưỡng lự lạnh nhạt.
Tình yêu có điều kiện, ngoan thì mới có yêu, không nghe lời thì không có.
Về sau phát hiện nói dối có thể dễ dàng né tránh những mâu thuẫn đó, mở miệng một lần rồi thì ngày càng trơn tru, sau này thành thói quen nói dối, với trí tuệ của hắn thì rất đơn giản, mười mấy tuổi đã nhìn thấu người nhà muốn gì.
Nói chung, sau khi bắt đầu nói dối, gia đình tạm thời yên ổn. Tạ Vô Sí đúng là nhiễm phải không ít thói xấu, thứ gì người nhà phản đối hắn liền chú ý quan sát, đến mức hoàn toàn trở thành đồng tính, trái ngược với bầu không khí ngột ngạt trong nhà, anh đắm chìm trong k*ch th*ch, táo bạo, trụy lạc, vô độ và sa ngã.
Nhưng ít nhất về mặt h*m m**n kiểm soát, hắn từng nghĩ mình không đến mức ấy.
Thế nhưng những cảm xúc khó hiểu đó cứ trào lên, Tạ Vô Sí phát hiện mình vẫn quá vô thức, bỏ qua cơ chế phòng vệ trong tâm lý.
Lá trúc xào xạc, Tạ Vô Sí đứng yên tại chỗ, bóng tối phủ trên mặt, đêm hè tự có cái mát lạnh. Hành vi của nhiều người đều bị tiềm thức chi phối, nhưng có người ý thức được, có người lại không, đó chính là lẽ thường của lòng người, nếu biết tự soi xét, thì có thể tránh được những hành động khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Chẳng bao lâu, Thời Thư chạy về: “Ngươi nghĩ gì đấy? Lại thất thần à?”
Tạ Vô Sí buông tay xuống, nói: “Ta muốn về rồi.”
“Đi thôi, cũng muộn rồi. Đỗ Tử Hàm!”
Đỗ Tử Hàm: “Không chơi nữa à?”
“Muộn rồi, để mai đi.”
Ba người đi trong lăng viên, quay về hành doanh đại phủ. Vừa vào cửa, Đỗ Tử Hàm đến ở viện Thời Thư, Thời Thư nghĩ ngợi một lúc, theo Tạ Vô Sí đi cùng một lối.
Đêm khuya yên tĩnh, Thời Thư nhớ lại chuyện mập mờ đêm trước, từ hôm đó đến giờ cậu và Tạ Vô Sí mấy ngày không gặp, dường như vẫn chưa thân mật trở lại.
Thời Thư vào phòng, lấy dũng khí ôm lấy Tạ Vô Sí từ phía sau.
Không ngờ, trong phòng loạn cả lên, có người đang chờ sẵn, Lâm Diêm vội vàng giơ một phong thư lên nói: “Đại nhân, có mật thư của công công Từ!”
Công công Từ chính là thái giám thân cận bên cạnh đương kim Hoàng đế.
Thời Thư giả vờ bình thản, Tạ Vô Sí dưới ánh đèn mở thư ra, liếc một cái, rồi đốt thành tro ngay trên ngọn đèn.
“Mài dao.”
—Trong mắt dân chúng, Tạ Vô Sí là tân chính lang quân, là hiền thần có đức, trấn giữ biên ải. Nhưng trên quan trường, anh còn một cái tên khác: Diêm Vương sống, kẻ thu xác. Kẻ mà người khác không thể xử lý nổi thì để anh ra tay, người mà kẻ khác không giết được thì để anh giết, lý do không gì khác ngoài việc anh tàn nhẫn quyết đoán, thủ đoạn cao minh, ra tay dứt khoát.
Tạ Vô Sí xem xong thư, trong mắt hiện lên bóng tối, tựa như đang suy tư điều gì đó.
Thời Thư chờ anh lên giường: “Sao thế?”
Tạ Vô Sí: “Hoàng thượng sai ta đi công vụ, đến Quân Châu giết mấy người.”
_____
[Tác giả]
Nói chi tiết chuyện lên giường.
Chương 71 bị báo cáo là có hại cho trẻ vị thành niên nên đã bị khóa rồi, dù Tạ Vô Sí chưa từng nói đến việc tàn sát thành phố nhưng vẫn bị ảnh hưởng, cần phải sửa; Chương 84 cũng bị báo cáo, hai ngày nay tôi đang trong ngày đèn đỏ, cộng thêm tay hơi bị thương, chưa kịp sửa, các bảo bối chờ tôi một chút nhé~
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 86
10.0/10 từ 10 lượt.