Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 136-2

485@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


 


Thời Thư cùng những người dân tị nạn nhổ cỏ chặt cây, họ khai hoang vùng đất hoang vu này, sau này, nơi hoang địa trước mắt sẽ xây dựng thành thành thị thôn trấn, dân cư phồn vinh, thương nghiệp thịnh vượng, bá tánh an cư lạc nghiệp.


 


Cuộc tranh giành quân công giữa các quân biên ải cũng đã sớm bắt đầu, phe chủ chiến chiếm ưu thế trong triều, các quân khu lớn bắt đầu thôn tính lãnh địa của nhau, Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm vào Thái Âm phủ của Phùng Trọng Sơn, cho đến khi bùng nổ loạn Duẫn Châu.


 


Thời Thư ngồi trên xe ngựa, một mạch được chở đến Duẫn Châu; thời tiết oi bức, binh lính đều mệt mỏi rã rời, Thời Thư nằm trên chiếu mát, nghe tiếng máy bắn đá ầm ầm từ thành lầu không xa, không sao ngủ được... Cửa "cạch" một tiếng khẽ mở, Tạ Vô Sí sau khi hạ phiên vẫn còn mặc áo giáp nhỏ, bước vào, để Thời Thư v**t v* cơ thể đang nóng bừng của hắn.


 


Trong thành lửa đạn ngập trời, tiễn bay như mưa từ thành lầu, thi thể bị ném vào trong thành, dịch bệnh bắt đầu lan rộng... Hố chôn xác chứa hàng vạn người đó, ruồi nhặng như sương đen cuồn cuộn, lửa cháy thiêu đốt thân thể binh lính, xương cốt con người nổ lách tách trong lửa.


 


Thời Thư trong khung cảnh đó, mơ màng nhìn tất cả, vết thương sau lưng cậu rỉ máu, loạng choạng quay về thị trấn đầy bụi đất.


 


Khuôn mặt của Tiểu Thụ hiện ra, Thời Thư nhìn chăm chú vào nhóm người này, suy nghĩ trong lòng dường như ngày càng kiên định, vì vậy cậu vác gói đồ, đi lên con đường tìm kiếm hợp tác ở Mân khu. Nhưng bên cạnh cậu, xuất hiện thêm một bóng người, Tạ Vô Sí cùng cậu ngủ ở chùa hoang Yêu Hồ, và hôn sâu cậu trong căn nhà hoang dã.


 


Sự mềm yếu trong lòng Thời Thư dường như bị lay động, cậu khẽ cau mày, nhìn từng khung cảnh trước mắt—


 


Cậu và Tạ Vô Sí nắm tay nhau, tiến về phía trước trong khu phong tỏa của người Mân. Bá tánh của người Mân, cũng đang lao động vất vả trên đồng ruộng, chịu roi quất. Quân Mân thua trận thì uống rượu lớn tiếng trong thành, thương cảm người thân, không mặt mũi nào trở về thảo nguyên.


 


Chợ Thần Đản mười ngày, trong thành người bán hàng tụ tập đông đúc, dân di cư Mân khu đang nhìn về phương Nam xa xôi, khói bụi rơi lệ. Người mẹ trên thảo nguyên cũng đang nhìn về phương Nam, lo lắng cho con cái. Sau thất bại chiến trường, lòng người ly tán, mọi người dùng kiếm sắc chém đứt liên minh, "hoàng—" một tiếng lửa bùng lên, lửa cháy rừng rực từ đám cỏ thu cao đến thắt lưng, người trên thảo nguyên cưỡi ngựa, tranh giành lãnh địa lẫn nhau, tiếng chém giết rung trời động đất.


 


Mũi tên dài, đao cong, Mân vương ngâm nga thơ ca người Cảnh, hoàng tử mang khuôn mặt người Cảnh nhưng lòng đầy thù hận... Dị tộc phân hóa, quy về Tạ thị Yến Châu. Còn trên triều đình, lúc này lại bàn tán xôn xao, từng nhóm quan viên áo đỏ tím, xắn tay áo hô hoán: "Tạ Vô Sí có lòng bất trung! Xin Bệ hạ tước đoạt binh quyền của hắn!"


 


Từng hàng quân cầm giáo dài, từ Đông Đô xuất phát, vượt qua khói bụi cuồn cuộn, tiến về Yến Châu. Xe ngựa kẽo kẹt, mang theo nồi niêu bếp núc, đất đai bụi mù. Và màn mưa từ mái hiên rơi xuống, Tạ Vô Sí chứng kiến giấy trắng mực đen trên thánh chỉ, chỉ quay người bỏ đi, thúc ngựa phi nhanh về tiền tuyến thu phục Mân Cảnh...


 


Thời Thư tim đập mạnh, trên màn hình khói lửa bốc lên, mọi thứ bắt đầu thay đổi, tiếng tù và vang lên trong gió bắc, sứ giả Bắc Mân và sứ giả Đại Cảnh qua lại thư tín, ngón tay đặt trên bản đồ, dùng dao cắt những tờ giấy đánh dấu ranh giới "Thái Âm phủ, Bộ phủ, Vĩnh An phủ"—


 


Bá tánh trong thành tụ tập lại, giận dữ hô hoán, chặn cổng thành không cho quan viên cắt đất vào thành. Lại chặn cổng thành, chống lại tiếng gõ cửa của quân sói xâm nhập quan ải, nhưng "ầm" một tiếng, cổng mở. Quân sói nhập quan, Trung Nguyên chìm xuống, bóng máu tung tóe trong thành, hoàng hôn buông xuống, dưới thành lầu chất đầy những bộ xương tàn.


 


Lời nguyền đỏ máu lan rộng như dịch bệnh khắp Trung Nguyên đại lục, từ một thôn làng đến huyện thành, rồi từ huyện thành lan đến châu phủ, cho đến khi màu đỏ máu nhuộm kín toàn bộ bản đồ Đại Cảnh, một ngọn lửa dữ dội thiêu cháy bản đồ thành tro bụi, khi khói tan đi, là thành trì trong đống đổ nát, bá tánh chết hết, binh lính điên cuồng, d*c v*ng báo thù cuồng nhiệt, quân đội gầm thét đối đầu nhau.


 


Tạ Vô Sí đứng trên thành lầu, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ non sông vạn dặm, trong tay cầm quân cờ, nhuộm lại từng tấc bản đồ đỏ máu về màu sắc ban đầu, nhuộm lại những mạch núi sông của hắn, cho đến khi vệt máu đỏ cuối cùng trên bản đồ hoàn toàn biến mất.


 


Đông Đô ba ngàn phồn hoa, vạn trượng hồng trần, tượng Phật cúi đầu. Một khi thành vỡ, đáng thương vạn ngàn phồn hoa, quan cao lộc hậu, đầy thành công khanh, văn nhã đoan trang, chẳng qua chỉ là vong hồn dưới lưỡi đao, dòi bọ bò lúc nhúc trong máu, miếng thịt nát bị Tạ Vô Sí đạp dưới chân.


 


Quốc thể chấn động, thành vỡ! Đế vương chạy về phía tây, thiên hạ gió mưa lay động, xác chất đầy đất, cuối cùng, Tạ Vô Sí cúi đầu đứng trên đỉnh núi, phía sau vạn ngàn thiết kỵ đen đặc như núi, hắn nhìn xuống những mái hiên lầu gác của thành Đông Đô trước mắt, trong tay cầm một cuộn chiếu thư truyền ngôi màu vàng tươi nhuốm máu của đế vương...


 


— Phong đao, cổng thành lại đóng lại.


 


Khung cảnh chuyển động, chim oanh hót líu lo, Thời Thư đứng dưới bậc thang Hạc Động Thư Viện, ngẩng khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, nhìn về phía đình đài lầu gác phồn hoa trước mắt.


 


Vang lên tiếng đọc sách, ánh sáng và bóng tối mờ ảo dưới cây bồ đề, mỗi người đi ngang qua đều bước chân nhẹ nhàng, mặt nở nụ cười; trong đồn điền, người phụ nữ khập khiễng hái những chiếc lá rau xanh biếc, cho vào giỏ, quay đầu dặn con gái: "Dưa đông và bí đỏ đều giữ lại, đợi khi Tiểu Thư ca ca đi đánh trận về, đem đến cho cậu ấy."


 


Người phụ nữ đẩy cửa ra, ngoài hàng rào, đường sá chằng chịt, gà chó nghe tiếng nhau, cây cối xanh tươi, cành cây trĩu nặng những quả vàng óng.


 


Trong thành đang xây những ngôi nhà mới, khôi phục lại dáng vẻ trước chiến loạn; khung cảnh nhảy vọt qua ngàn núi vạn thủy, nhảy đến Mân khu rất xa. Sau chiến tranh, những người phụ nữ trên thảo nguyên Quy Nghĩa nhận được tài vật gửi về, túi đầy kẹo, bánh ngọt mua ở Đông Đô, đĩa và đồ sứ khắc hoa văn người Cảnh.


 


Trong núi thây biển máu, hy vọng mới đã ngưng tụ.


 


"Người chiến thắng của phong trào lịch sử, không phải bộ tộc Hồ này, hay bộ tộc Hồ kia, cũng không phải các sĩ tộc môn phiệt Giang Tả hay sĩ tộc thứ cấp. Khi phong trào lịch sử kết thúc, tất cả chúng đều biến mất khỏi lịch sử. Di sản lịch sử thực sự có giá trị còn lại, là sự khai phá đất đai rộng lớn và sáng tạo văn hóa tinh tế ở Giang Nam, là sự tiến bộ dân tộc phổ biến và sự hòa hợp dân tộc vĩ đại ở phương Bắc. Đây mới là thành tựu của nhân dân, và là hạt nhân của lịch sử."*1.


 


Năm trăm năm tất có vương giả nổi lên, sự nổi lên của họ đột ngột, sự sụp đổ của họ cũng đột ngột.


 


"Thiên hạ cộng chủ" một người có thể đạt được, còn "Mầm mống văn minh" mọi người đều có thể đạt được


 


Chúc mừng người chơi • Thời Thư, đạt được thành tựu—"Hỏa chủng văn hóa"


 


Số phận thông qua lựa chọn, hết lần này đến lần khác để cậu xác minh cậu là ai. Hệ thống sau khi người chơi nhập vào, sẽ quan sát trạng thái trò chơi của mỗi người chơi, và thiết lập một phần cưỡng chế và trùng hợp. Mong được thấu hiểu.


 


Ngoài ra, trong 388 máy chủ mà hệ thống đã thiết lập, chỉ có người chơi • Tạ Tầm đạt được thành tựu "Thiên hạ cộng chủ", lập công lớn lao, bình định loạn lạc thiên hạ, tranh hùng thiên hạ, giành lấy vị trí cửu ngũ chí tôn, trở thành thiên cổ nhất đế.


 


Đóng góp văn minh của các người chơi khác, tức là: ảnh hưởng tích cực đến xã hội loài người, thấp hơn rất nhiều so với người chơi • Thời Thư.


 


Hai vị đồng thời có tư cách thông quan.


 


*Nhắc nhở thân thiện: Thế giới hiện tại sắp chìm vào tĩnh lặng vĩnh cửu, sẽ được trí tuệ nhân tạo đã quan sát hai vị 3 năm 9 tháng mô phỏng thành mô hình thế giới cổ đại phát sinh do sự tồn tại của hai vị. Hai vị có thể trải qua cả đời ở cổ đại trong thang thời gian vĩ mô, và sau khi trở về thế giới thực, có thể hồi tưởng bất cứ lúc nào.


 


*Nhắc nhở thân thiện: Cảm ơn hai vị đã tham gia cuộc phiêu lưu thế giới cổ đại này, hai vị sẽ mang theo ký ức này trở về thế giới thực, và thời gian ở thế giới thực sẽ không tăng lên.


 


*Nhắc nhở thân thiện: Người chơi bị loại đã trở về thế giới thực, không thể mang theo bất kỳ ký ức nào của lần xuyên không này


 


Cảm ơn hai vị đã tham gia, thế giới sẽ được niêm phong sau 30 giây.


 


Đếm ngược: 30, 29, 28, 27, 26...


 


"Phù—"


 


Thời Thư trong khoảnh khắc, rơi xuống dòng sông lạnh thấu xương. Lồng ngực ngập một dòng nước lớn, đè nén trái tim.


 


"Khụ khụ khụ..."


 


Thời Thư đột ngột ho dữ dội một tiếng, nhả nước ra.


 


Thời Thư vẫy vùng hai tay, kéo xuống tay áo Tạ Vô Sí, sóng biển như bùn cát nhấn chìm người. Dòng nước đẩy cơ thể, Thời Thư tìm được điểm tựa bơi về phía hắn, từng chút một móc ngón tay vào, cho đến khi ôm chặt lấy hắn.


 


"Ta đến rồi, Tạ Vô Sí. Ta đến rồi... Chúng ta có thể về nhà rồi, chúng ta đều không cần chết nữa..."


 


Tóc đen dính vào tai, môi tái nhợt, Thời Thư cúi xuống hôn hắn.


 


Dòng nước gầm thét, không chỉ muốn cuốn trôi thân xác hai người, mà còn muốn cuốn trôi sinh mệnh của họ.


 


Tạ Vô Sí: "Tại sao lại nhảy xuống?"


 


"Em đã nói, em yêu anh."


 


Một đợt sóng đánh tới, nhấn chìm tiếng thì thầm khẽ khàng.


 



Thời Thư nghe tiếng đếm ngược không ngừng nghỉ, báo hiệu sự tĩnh lặng sắp đến của thế giới này.


 


18, 17, 16, 15...


 


Tay Thời Thư v**t v* vết thương trên cổ hắn, hôn lên môi hắn: "Chúng ta cùng về nhà, về thế giới cũ. Tạ Vô Sí, có em đây... Em cho anh một gia đình... Anh đi với em... Anh sẽ luôn có em..."


 


"Được."


 


Tạ Vô Sí liếc mắt, nước nhỏ giọt xuống sống mũi, Thời Thư ôm chặt lấy hắn.


 


Hai người dựa vào nhau, cảm nhận khoảnh khắc duy nhất, mang tầm vũ trụ này, ký ức độc quyền của riêng hai người.


 


3—


 


2—


 


1—


 


Bùm—


 


Thời Thư ôm chặt Tạ Vô Sí, trong đầu lướt qua Bùi Văn Khanh, Tống Tư Nam, Lâm Dưỡng Xuân, lướt qua tất cả, cảm nhận nỗi đau nhói khi thế giới tĩnh lặng.


 


Nước mắt chảy dài.


 


Cổ đại, tạm biệt, cảm ơn các ngươi...


 


Tiếng ve kêu từ cành cây, ngoài cửa sổ trời trong xanh.


 


Một phòng ký túc xá nam sinh sáng sủa rộng rãi, đồng phục áo thun đen, quần đùi, tóc đều cắt rất đẹp trai, đi tất trắng, giày thể thao đủ màu, có hai người nằm ngủ trên bàn, còn có người ngủ trên giường.


 


Đột nhiên, "cạch" một tiếng, ghế bị kéo ra.


 


Tiếng động lập tức đánh thức người đang ngủ trưa, thò đầu ra từ rèm giường: "Đến giờ rồi sao? Chuông báo thức của tôi sao không kêu? Không phải, mới ngủ ba mươi phút, Cặp Sách Nhỏ cậu—"


 


Áo thun đen, dáng người cao ráo, da trắng trẻo, nam sinh tuấn tú đứng nguyên tại chỗ, như vừa tỉnh mộng: "...Ta trở về rồi."


 


"Cậu trở về cái gì? Mơ thấy ác mộng à?" Diêu Diệp nói xong, cúi đầu xuống, "M* nó, huynh đệ, sao cậu lại khóc!"


 


Thời Thư mặt đầy nước mắt, không ngừng chảy, khó lòng thoát ra khỏi thế giới rộng lớn đó.


 


"Tình hình gì vậy? Bị từ chối tỏ tình à?"


 


"Thua game à?"


 


"Lần trước đi thi đấu không được giải à?"


 


Thời Thư lau nước mắt trên mặt: "Đang nói chuyện với ai đó? Có biết người đang đứng trước mặt các cậu là người đã phân hóa dị tộc, thúc đẩy đồn điền, cứu bá tánh, bảo vệ văn mạch, người duy nhất đạt thành tựu đặc biệt, công thần nhỏ được phong vương đầu tiên của tân triều, đại sư y học cứu bá tánh, người nuôi Lai Phúc suốt đời, Tiểu Sách Bao dũng cảm vô địch trí dũng song toàn không?"


 


Cả phòng ký túc xá: "?"


 


Thời Thư nghĩ đến đây, tâm trạng bỗng sáng sủa: "Về rồi! Việc tốt, ta còn làm nhiều việc tốt như vậy!"


 


Thời Thư nghĩ gì đó liền lấy điện thoại ra, tìm Bách Mặc trên WeChat đầu tiên, đang định bấm gọi thì trong linh hồn vang lên nhắc nhở: Cô ấy đang học.


 


Thời Thư đành phải gửi một video: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ."


 


Một lát sau, Thời Thư thấy điện thoại gửi đến một tin nhắn "Hết tiền tiêu vặt rồi à?"


 


"…………"


 


Thời Thư cúi đầu tự xem xét mình, tóc ngắn hơn, dán vào khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, quần áo trên người cũng đúng rồi, về rồi... Tử Hàm cũng về rồi? Lai Phúc đâu? Ở lại cổ đại rồi sao?


 


Tạ Vô Sí? Thời Thư vội vàng lấy điện thoại ra, nhưng vô ích, hệ thống cho người đạt thành tựu liền lập tức về nhà, cậu và Tạ Vô Sí căn bản không kịp lưu thông tin liên lạc.


 


Làm sao đây?


 


Làm sao tìm được hắn?


 


Tạ Vô Sí ít khi nhắc đến chuyện hiện đại, có nói địa chỉ nhà không?


 


Thời Thư vừa lo lắng vừa gãi đầu, chưa được bao lâu, Lương Ngọc Tài đã bò dậy khỏi giường: "Đi thôi, đi học thôi."


 


Thời Thư: "Đi học?" Lâu lắm rồi không đi học, suýt nữa quên mình mới 18 tuổi.
Thời Thư soi gương, quả nhiên đã trở lại tuổi 18. Cậu cùng bạn cùng phòng xuống lầu, những tòa nhà ngăn nắp của trường, đường chạy bằng nhựa, và những hàng cây xanh rợp bóng.


 


Thời Thư: "Ta trở về rồi..."


 


Và, cậu đã có một cuộc phiêu lưu mà không ai có thể tưởng tượng được.


 


Thời Thư cả người vẫn còn trong trạng thái lơ lửng, cho đến khi kết thúc tiết học này, cùng bạn cùng phòng ra cổng trường ăn cơm.


 


Thời Thư liếc nhìn con phố náo nhiệt: "Ta trở về rồi?"


 


Diêu Văn Bác nói: "Thời ca, cậu đã đọc 'trở về rồi' cả buổi chiều rồi, đây là câu thần chú gì vậy?"


 


Thời Thư bước đi trên bóng cây, vẫn còn trong cảm giác thoát ly. Mấy người anh em bên cạnh vừa đi vừa lướt điện thoại: "Trời ơi, cái quần tất đen này! Tuyệt vời!"


 


"..."


 


Lương Ngọc Tài nhảy lên ném bóng rổ một cái, vòng tay ôm vai Thời Thư: "Ăn gì? Tôi mua cái bánh rán ăn tạm, đói không chịu nổi."


 


Thời Thư đứng ở ngã tư, bạn cùng phòng chuẩn bị đi ăn cơm, trước tiên mua ít đồ ăn vặt lót dạ. Thời Thư: "Bây giờ tôi không muốn ăn lắm, bữa chính rồi tính sau."


 


Cuộc sống hiện đại bình thường, yên bình...? Thời Thư nhìn đông nhìn tây, bạn cùng phòng vừa đi vừa tán gẫu: "Xe của ai đây, đỗ ở ven đường ra vẻ nhỉ?"


 


Thời Thư nhìn thoáng qua, cổng trường thường xuyên đậu xe sang, các thiếu gia giàu có đưa đón bạn gái. Đặc biệt là ở thủ đô, người giàu có rất nhiều.


 


Con trai nói chuyện xe cộ rất bình thường, Thời Thư không có hứng thú lắm, không ngừng hồi tưởng về triều đại xuyên không, những người và sự việc đó. Thời Thư đứng dưới bóng cây, ngón tay trắng trẻo cầm chai nước khoáng, gãi gãi tóc.



 


Trước mắt, một chiếc Maybach màu đen dừng lại, Thời Thư nhìn thẳng phía trước.


 


Diêu Diệp nói: "M* nó, chiếc xe này ngầu thật."


 


Lương Ngọc Tài: "Người đàn ông này còn ngầu hơn chứ?"


 


"Người đàn ông này quả thật ngầu hơn xe, hiếm khi thấy chủ xe sang lại ngầu hơn xe."


 


Thời Thư nghĩ bụng: "Hay là quay một video nhỉ, video có thể có mấy chục triệu lượt xem, lỡ đâu Tạ Vô Sí lướt thấy thì sao."


 


"Ôi trời, đúng là đẹp trai chết tiệt. Một người đàn ông sao có thể đẹp trai đến mức này chứ?" Lương Ngọc Tài kinh ngạc thốt lên.


 


Thời Thư bực mình: "Đồng tính nam tránh xa ta ra."


 


"Không phải, cậu xem đi."


 


Thời Thư thật sự không muốn nhìn, nhưng nhận thấy không khí xung quanh, nhiều người đang liếc nhìn. Thời Thư ngẩng đầu, ánh nắng lập tức chiếu vào mắt.


 


Xe sang vừa đậu, trên cánh cửa xe có bàn tay gân xanh nổi lên, người đàn ông vừa bước xuống xe, một bộ vest cao cấp màu đen được cắt may vừa vặn, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, hắn bước xuống xe, dưới mắt bị tóc che phủ một vẻ lạnh lùng, dáng người cao ráo nổi bật trong đám đông.


 


Diêu Diệp: "Cậu có hiểu cấp độ của người giàu không? Thấy không, trước sau có xe bảo mẫu hộ tống, bên trong toàn là vệ sĩ."


 


Quả nhiên, đối phương vừa xuống xe, chiếc xe bảo mẫu lập tức có mấy người đàn ông cao hơn mét tám mặc vest bước xuống, mặt không cảm xúc, quan sát đám đông.


 


Điện thoại Thời Thư đổ chuông, số lạ: "Alo."


 


Tạ Vô Sí đóng cửa xe: "Ta đang ở cổng trường em, ra đây."


 


Thời Thư: "Sao anh biết số điện thoại của em?"


 


"Sổ hộ khẩu của em ta còn xem qua rồi, thời khóa biểu hiện tại không có tiết, ở đâu?"


 


Thời Thư: "..."


 


Không phải huynh đệ, ta phạm tội gì rồi sao?


 


Thời Thư bước tới: "Tạ Vô Sí!"


 


Âm thanh phát ra từ loa điện thoại, trùng khớp với âm thanh thực tế.


 


Dòng người tấp nập, như hội tụ vạn ngàn mảnh vỡ, hai ánh mắt vượt qua thời không đối diện nhau. Bóng dáng thiếu niên dưới bóng cây thanh tú phóng khoáng, tóc ngắn dán vào tai trắng trẻo, đang ngẩng đầu mỉm cười.


 


Thời Thư nhìn hắn hai mắt, cho đến khi Tạ Vô Sí bước đến trước mặt: "Nhìn vẻ mặt của em, lại không quen rồi sao?"


 


Mấy người bạn cùng phòng đang trong trạng thái đứng hình, Thời Thư nói: "Giới thiệu một chút, hắn là bạn của ta—"


 


Tạ Vô Sí sửa lại: "Bạn trai."


 


Thời Thư lập tức sửa lời: "Hắn là bạn trai ta. Các cậu đi ăn đi, ta đi cùng hắn."


 


"Bạn trai? Cậu hôm qua còn mắng đồng tính nam, Thời Thư cậu đùa tôi." Lương Ngọc Tài nói.


 


Diêu Diệp: "À? Cậu cũng là đồng tính nam à?"


 


"Không phải anh em, thật sự là #sinh viên thể dục tất trắng#1m80#0 rồi nhỉ."


 


Xong rồi, không bắt kịp "meme" rồi, hay là trốn vào chăn học thuộc hai ngày rồi hãy nói chuyện với bọn họ. Thời Thư nói thêm vài câu, cùng Tạ Vô Sí đi.


 


Cảm giác thật xa lạ.


 


Tạ Vô Sí: "Lên xe."


 


Thời Thư định ngồi vào ghế sau, ngón tay Tạ Vô Sí dừng lại trên cửa sổ xe, nhìn cậu một lát: "Ý gì? Ghế phụ."


 


Thời Thư đi vòng qua ghế phụ, Tạ Vô Sí nghiêng người, thắt dây an toàn cho cậu.
Lưng Thời Thư cứng đờ không nhúc nhích, Tạ Vô Sí thu lại ánh mắt: "Hai ngày không lên giường, là phải thẳng lại, lần sau ăn mấy phát của ta mới cong lại được."


 


"……………"


 


"Không phải, huynh đệ, ngươi nói gì vậy?"


 


Thời Thư vừa nghẹn họng, vừa thầm nghĩ cái mùi vị khắc nghiệt và lối ra tay nhanh như chớp này đúng là Tạ Vô Sí, tuyệt đối không nhận nhầm người.


 


Tạ Vô Sí đánh tay lái, xe lùi ra: "Đi đâu ăn cơm."


 


Thời Thư: "Tùy tiện đi."


 


"Trở về có quen không?"


 


Thời Thư: "Không quen, em phải dành thời gian suy nghĩ kỹ về họ, và cả Lai Phúc nữa, nghĩ đến họ trong lòng rất phức tạp."


 


Tạ Vô Sí: "Không sao, muốn gặp họ thì ta đưa cậu đến công ty xem, mô hình thế giới đều ở đó, có thể trải nghiệm bất cứ lúc nào."


 


Thời Thư: "Anh vẫn đầu tư vào trò chơi đó à?"


 


Tạ Vô Sí: "Vừa cắt."


 


"…………"


 


Đợi đèn giao thông, xe dừng lại. Thời Thư luôn có chút ngại nhìn Tạ Vô Sí, gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt mày tuấn tú của Tạ Vô Sí, nhìn người vẫn như nhìn chó, giống hệt hắn ở cổ đại, nhưng bộ vest này và mái tóc ngắn của hắn lại rất khác so với ấn tượng.


 


Hoàng đế cổ đại, ngoài Tạ Vô Sí, Thời Thư hầu như không cảm thấy áp lực từ các hoàng đế khác, nhưng sau khi trở về hiện đại, Tạ Vô Sí rất chân thực, khiến người ta cảm nhận được gia thế ưu việt và sự giáo dục tốt của hắn, và tuyệt đối không phải tầng lớp mà người bình thường có thể gặp được, khác hẳn những người mà Thời Thư từng gặp.


 


Tạ Vô Sí: "Tối nay có về trường không?"


 


Thời Thư: "Ta quên thời khóa biểu rồi, em xem đã. Tối nay không có tiết."


 



Tạ Vô Sí: "Vậy tối nay em ở bên ta."


 


Thời Thư lại khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu, Tạ Vô Sí mặt không cảm xúc, không phải, cảnh này sao lại giống như kim chủ bao nuôi nam sinh viên đại học thế này?


 


Thời Thư: "À, được thôi."


 


Tạ Vô Sí nghiêng đầu, ngón tay trắng trẻo của Thời Thư gãi gãi tóc, nhìn thấy chứng minh thư của hắn đặt trên xe: "Tạ Tầm."


 


Thời Thư: "Em gọi anh tên nào?"


 


"Đều được."


 


Thời Thư nhìn đi nhìn lại, thấy có hộp thuốc đặt trong tủ nhỏ, lấy ra xem. Tạ Vô Sí lái xe, Thời Thư để giảm bớt sự ngượng ngùng, liền lục lọi khắp xe, nghiên cứu kỹ thành phần của thuốc: "Trị bệnh gì?"


 


Tạ Vô Sí: "Rối loạn trầm cảm."


 


Thời Thư: "Ồ." Cậu nhìn kỹ thuốc, rồi ghi nhớ cả cách dùng và tên thuốc.


 


Thời Thư thấy trên tủ có một hộp quà, ngại không dám hỏi, lục lọi hết đồ trong tủ nhỏ, chỉ riêng hộp quà đó là không động đến. Cũng đúng thôi, vẫn chưa thân thiết mà.


 


Tạ Vô Sí có thể thấy những hành động nhỏ của Thời Thư bằng khóe mắt, khẽ mỉm cười, nhưng cũng không nói gì.


 


Một lát sau, xe dừng lại. Thời Thư vừa xuống xe, phát hiện đó là khu biệt thự: "Cơm đâu? Không phải nói đi ăn cơm sao?"


 


Tạ Vô Sí: "Bây giờ, để em nhớ ta là ai quan trọng hơn."


 


Thời Thư tuy biết nhưng vẫn hỏi một cách tượng trưng: "Anh muốn làm gì?"


 


Tài xế đi đỗ xe, Thời Thư đi trong khu biệt thự này. Thật là phục, ở cổ đại cứng rắn như vậy, về hiện đại lại biết sức ép của hiện thực. Thời Thư với tâm trạng không mấy thoải mái nhưng cũng kệ đi, cùng Tạ Vô Sí vào nhà.


 


Trong biệt thự có người giúp việc, mặc đồng phục người hầu gái. Quỳ dưới đất lau nhà. Thời Thư nhìn thêm hai cái: "Trời ơi."


 


Mẹ tôi là giáo viên chính trị.


 


Tạ Vô Sí cởi áo vest ngoài, mở cửa vào phòng: "Vào đây."


 


Thời Thư đành phải đi theo vào, chậm mấy bước, vừa vào cửa Tạ Vô Sí đã cởi áo, lộ ra lồng ngực săn chắc và cơ bụng, Thời Thư lập tức bị ấn vào tường, cổ tay bị hắn nắm lấy, nụ hôn lập tức rơi xuống.


 


Lưng Thời Thư hơi cứng, từ từ, Tạ Vô Sí hôn sâu cậu, l**m môi và lưỡi cậu, Thời Thư nhận ra sự quen thuộc của nụ hôn này.


 


Tạ Vô Sí hôn cậu một lúc, cảm giác ngượng ngùng của Thời Thư hoàn toàn biến mất, hai mắt nhìn hắn.


 


Tạ Vô Sí: "Em cái tật dễ mất trí nhớ, động tí là thẳng lại, còn nói cho ta một gia đình, lừa ta sao?"


 


Thời Thư: "Em không lừa anh."


 


Tạ Vô Sí thì thầm: "Làm sao cho ta một gia đình?"


 


Thời Thư đỏ mặt: "Em nhất định chịu trách nhiệm với anh, đối tốt với anh, em nói lời giữ lời."


 


Tạ Vô Sí: "Em nhảy từ vách đá xuống cùng ta, ta đã biết rồi."


 


Thời Thư cười một tiếng, nói với Tạ Vô Sí những lời xấu hổ như vậy, nghĩ kỹ lại còn hơi ngượng. Khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo tuấn tú hơi đỏ, chuyển đề tài: "Còn hôn nữa không?"


 


Tạ Vô Sí: "Muốn không?"


 


Thời Thư gật đầu: "Ưm ưm."


 


Tạ Vô Sí bóp cằm cậu, khẽ v**t v*: "Người giúp việc đang nấu cơm. Ăn cơm trước đã, ăn xong ta đi mua bao cao su."


 


"..."


 


Không phải.


 


Thời Thư chưa kịp nói hết câu, nụ hôn lại rơi xuống. Một khi hôn nhau, cơ thể bắt đầu nóng lên, khi Thời Thư giúp hắn v**t v*, cậu cúi đầu nhìn thấy hình xăm đen sắc bén, ẩn mình trong làn da sẫm màu bên cạnh bụi cây.


 


Tạ Vô Sí khẽ th* d*c: "Mạnh hơn chút."


 


Thời Thư làm mạnh hơn, đôi mắt đen láy của Tạ Vô Sí nhìn xuống cậu, từ bên cạnh lấy ra điện thoại. Thời Thư: "Anh làm gì?"


 


Tạ Vô Sí: "Video đầu tiên."


 


Thời Thư: "..."


 


Đồ d*m đ*ng.


 


Tuy nhiên, Thời Thư mới chợt nhớ ra: "Mặc dù ở cổ đại chúng ta quen nhau hơn ba năm rồi, nhưng về nhà em mới 18 tuổi. Lạ thật, em hình như vẫn là trai thẳng thuần khiết nhỉ? Chưa từng nắm tay ai cả."


 


Tạ Vô Sí: "Không sao, cứ coi như là 18 tuổi, chúng ta lại yêu nhau một lần nữa."


 


Tâm Thời Thư khẽ rung động, giọng Tạ Vô Sí bên tai cậu, th* d*c khàn khàn gợi cảm, một lát sau, hắn dùng khăn giấy lau sạch, chỉnh tề mặc lại chiếc áo sơ mi trắng.


 


Một khi mặc quần áo vào, hắn lại trở lại vẻ cấm dục, quý phái và trầm ổn rất xa lạ.


 


Tạ Vô Sí vươn tay lấy điện thoại của Thời Thư, ngồi trên giường: "Thêm thông tin liên lạc."


 


Thời Thư: "Ồ." Tuy nhiên, Thời Thư lại thấy hắn mở những ứng dụng khác, cả album ảnh, bao gồm cả lượt thích trên trang web video và trang nhắn tin riêng.


 


Thời Thư: "Anh làm gì?"


 


"Kiểm tra điện thoại. Xem lúc 18 tuổi có từng like nữ streamer quần tất đen không."


 


"..."


 


Thời Thư: "Chắc là không đâu, em không thích xem cái đó."


 


Thời Thư ngồi bên cạnh nhìn Tạ Vô Sí kiểm tra điện thoại của cậu, ngoài danh sách like còn có danh sách chat, người nhắn tin riêng rất nhiều, nhưng Thời Thư chưa bao giờ trả lời. Lướt qua một lúc, Thời Thư cười rạng rỡ: "Thấy chưa, em đã nói rồi, em không xem gì cả."



 


Tạ Vô Sí chống một tay lên giường, tay kia cởi nút cổ áo sơ mi. Ngón tay thon dài và xương quai xanh. Thời Thư nhìn thấy động tác này, không hiểu sao tai nóng bừng, cổ họng khô rát, xong rồi, lần này thật sự xong rồi. Nhà họ Thời tuyệt hậu.


 


Tạ Vô Sí kiểm tra xong các ứng dụng, rồi kiểm tra danh sách mạng xã hội.


 


Thời Thư sau một năm yêu đương với cái đầu gỗ cũng đã thông suốt, việc Tạ Vô Sí kiểm tra điện thoại sẽ giúp hắn giảm bớt sự kiểm soát, tuy có riêng tư, nhưng Thời Thư không có gì giấu giếm trong tin nhắn, nên cũng không sao cả.


 


Không sao, Tạ Vô Sí có nhu cầu tình cảm cao, cứ để hắn vui vẻ một chút.


 


Tạ Vô Sí lướt vài tin nhắn, thêm Thời Thư làm bạn bè, đổi ghi chú và ghim lên đầu.


 


Mắt Thời Thư sáng ngời, nhìn Tạ Vô Sí làm xong tất cả, ném điện thoại lên giường: "Tâm trạng phức tạp..."


 


Về nhà rồi. Có lẽ là lưu luyến không rời, nhưng Thời Thư sẽ luôn nhớ đến họ.


 


Cậu vươn tay, Tạ Vô Sí ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Anh là bạn trai của em sao?"


 


Thời Thư: "Đương nhiên rồi."


 


"Bây giờ em ở trường, ta ở công ty, không như ở cổ đại nương tựa vào nhau, em cũng không thể ra khỏi trường gặp ta mỗi ngày—"


 


Thời Thư thẳng người dậy, ánh mắt đối diện với Tạ Vô Sí. Chưa kịp nghĩ ra nói gì, điện thoại Thời Thư đột nhiên reo lên, là cuộc gọi video từ Bách Mặc.


 


Thời Thư bắt máy: "Mẹ, ba."


 


"Bé cưng, con đang ở đâu vậy? Không ở ký túc xá à, chiều nay gọi video cho mẹ nói nhớ mẹ, sao vậy, tâm trạng không tốt sao?"


 


Thời Thư: "Bây giờ tâm trạng con đã tốt rồi." Tuy nhiên, Thời Thư đưa tay kéo Tạ Vô Sí vào khung hình.


 


"Ba mẹ, con muốn nói với ba mẹ một chuyện."


 


Bách Mặc mặt cười tươi: "Đây là bạn con à? Chàng trai này đẹp trai quá."


 


Thời Thư: "Bạn... trai. Con và anh ấy đang yêu nhau. Cuối tuần này con về nhà, mẹ dọn phòng con nhé, con dẫn hắn về ở hai ngày."


 


Biểu cảm của Bách Mặc và Thời Luân lập tức cứng đờ: "Con nói gì! Đồ súc sinh! Con đang trêu bố mẹ à? Đừng đùa nữa! Có tin mẹ đánh con không!"


 


Thời Thư dứt khoát cúi xuống hôn nhẹ Tạ Vô Sí: "Không, con yêu anh ấy, con muốn sống với anh ấy cả đời."


 


"Đừng đùa nữa! Cả đời, đâu phải chuyện nói mấy câu là được? Con mới mười mấy tuổi con hiểu gì về cả đời chứ!"


 


Mái tóc đen nhánh của Tạ Vô Sí rủ xuống mắt, hắn nhìn vào ống kính, hai vị phụ huynh đang cố gắng hiểu rõ tình hình, vừa nói sẽ đánh Thời Thư, vừa không quên cười thân thiện với Tạ Vô Sí.


 


Thời Thư: "Chào hỏi một tiếng chứ?"


 


Tạ Vô Sí nhìn vào ống kính, nói: "Chú, dì khỏe không, cháu tên là..." Hắn dừng lại một chút.


 


"Tạ Tầm."


 


Cuộc gọi video kết thúc.


 


Thời Thư và Tạ Vô Sí cùng nằm trên giường, Thời Thư nói: "Ai bảo 18 tuổi không hiểu cả đời chứ. Ở cổ đại chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đối tốt với em nhất, có thể ở bên Tạ Vô Sí làm hoàng đế, về nhà lại có thể ở bên Tạ Tầm, tương đương với việc yêu ngươi hai kiếp!"


 


Tạ Vô Sí: "Được, thế giới này, chúng ta lại yêu nhau một lần nữa."


 


----------HẾT TRUYỆN------------


Tác giả:


 


Chào mọi người, câu chuyện cuối cùng cũng đi đến đây, câu chuyện của Thời Thư và Tạ Vô Sí cũng đã kết thúc, 15 ngày nữa sẽ có 3 vạn chữ phiên ngoại phúc lợi, đúng vào đêm Giao thừa, sẽ gửi đến mọi người.


 


Tôi muốn trò chuyện với mọi người về tác phẩm này, từ tác phẩm về Mạnh Hoan và Lận Bạc Chu, tôi đã viết hai cuốn tiểu thuyết về những người có năng lực quyền mưu không quá xuất chúng khi xuyên không về cổ đại. Tôi nghĩ, đây có lẽ là một cách giải cấu ngược lại dưới lượng độc giả của rất nhiều nhân vật chính tài giỏi, độc giả cũng có thể dễ dàng nhìn thấy điểm đáng yêu, vì vậy từ cuốn trước đến bây giờ, dữ liệu dường như đều khá tốt.


 


Lý do của sự đi ngược lại này là vì tôi khá thích tiểu thuyết thể loại cổ đại, đặc biệt là triều đình quyền mưu, vô cùng yêu thích những nhân vật chính trực, kiên cường, vì dân thỉnh mệnh. Dưới những ảnh hưởng đó, tôi sẽ cảm thấy sau khi xuyên không, có thể sinh tồn đến cực hạn và thăng tiến nhanh chóng là rất sảng khoái và phong độ, còn nếu không thể sinh tồn đến cực hạn mà mỗi ngày đều "á á á á! Cứu mạng!" thì cũng ngốc nghếch đáng yêu. Hai loại thiết lập nhân vật chính này, trong quan niệm của tôi đều là lẽ thường tình, rất đáng xem, và tương thích.


 


Rất lâu trước đây, tôi chuẩn bị viết một cuốn tiểu thuyết cổ phong với những mối tình và thù hận hoành tráng, vì thế tôi đã học lịch sử khoảng nửa năm, đọc luận văn, chuyên khảo, một số lịch sử thực tế, chiến tranh, càng đọc lịch sử như vậy, tầm nhìn của tôi càng lệch lạc, tôi nhận ra mình dần hình thành một quan điểm, vào tháng 2 năm nay, tôi đã viết một dòng trạng thái chỉ mình tôi thấy trên vòng bạn bè: Lần này viết một lịch sử quan điểm của nhân dân [yêu tim]. Thật ra bản thân tôi không phải chuyên ngành lịch sử, từ này tôi nhìn thấy mơ hồ khi đọc luận văn, nên đã có ấn tượng đó, và tự ý quyết định như vậy. Vì vậy, mọi người nhìn lại cuốn sách này, có lẽ sẽ hiểu tại sao Thời Thư luôn giữ vững một lập trường nào đó, và tuyệt đối không thay đổi.


 


Tuy nhiên, anh hùng và đại chúng, đồng thời cùng tồn tại trong tâm trí tôi. Tôi đã hỏi một người bạn tiến sĩ chuyên ngành lịch sử, và bạn ấy cũng nói với tôi rằng, đây chỉ là những quan điểm khác nhau khi nhìn nhận lịch sử. Thời Thư và Tạ Vô Sí, từ tiêu đề sách và thậm chí cả trong tựa đề của tôi, những ẩn ý về "ngày" và "trăng", đều thể hiện nội hàm sâu sắc hơn về thiết lập nhân vật của họ.


 


Dù bản thân đang trong một mớ hỗn loạn, nhưng tôi vẫn hoàn thành câu chuyện này. Đối với tác phẩm này, luôn có nhiều tiếng nói không thích, tôi tôn trọng cách hiểu của mọi người. Sau khi tôi viết phiên ngoại ABO đó, nó đã bị đẩy đến mức cực điểm. Sau khi viết xong, tôi đã đọc được những lời của mọi người, và cũng tự kiểm điểm. Tóm tắt phiên ngoại: Thời Thư là một Alpha đến một trường học tham gia cuộc thi chạy đường dài, sau khi cuộc thi kết thúc, cậu vào phòng tắm của nhà vệ sinh trống để rửa mồ hôi trên người, lúc này, cậu ngửi thấy mùi pheromone mất kiểm soát từ một căn phòng cách vách. Tưởng là Alpha, cậu đi đến giúp đỡ, nhưng kết quả lại là một Enigma có thể đánh dấu Alpha. Cậu bị kéo vào nhà vệ sinh và bị đánh dấu, cả hai bắt đầu ph*t t*nh và "đôi". Đây là hơn một nghìn từ đầu tiên, tôi cho rằng đó là một tai nạn do pheromone mất kiểm soát gây ra, nhưng nhiều người lại định nghĩa nó là cưỡng h**p, tôi tôn trọng cách hiểu của mọi người. Tôi cần phải xin lỗi, trong một cuốn tiểu thuyết có phong cách thống nhất, việc đột nhiên xuất hiện một tình tiết mạnh như vậy, thực sự sẽ gây ra tác động lớn đối với những độc giả có khẩu vị ôn hòa, điểm này là lỗi của tôi, xin lỗi những độc giả đã bị tôi làm cho tổn thương. Những độc giả đã để lại bình luận trong chương này, tôi đều đã gửi hai phong bao lì xì, và cũng sẽ quyên góp 10.000 tệ dưới danh nghĩa của Thời Thư và Tạ Vô Sí trên Weibo, hy vọng sẽ tích lũy phúc khí và may mắn cho những độc giả thân yêu của tôi, chúc mọi người tương lai thuận lợi.


 


Đây là diễn biến sự việc, đại khái là như vậy. Tuy nhiên, tôi cũng muốn làm rõ một số tin đồn: Tôi chưa từng viết cảnh cưỡng ép ở nơi công cộng. Tôi viết là hai người ở riêng trong nhà vệ sinh, bị vệ sĩ ngăn lại, và sau đó không có bất kỳ người ngoài nào biết chuyện. Đây là nguyên văn trong sách, không hề thay đổi. Nếu người qua đường bị ảnh hưởng bởi những lời giải thích mang tính cảm xúc, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi.


 


Sau khi viết xong Mạnh Hoan và Lận Bạc Chu, tôi rơi vào giai đoạn bế tắc kéo dài một năm rưỡi. Thời Thư và Tạ Vô Sí, tôi đã gửi gắm vào họ sự đấu tranh của mình với tư cách là một tác giả nhút nhát để thoát khỏi vùng an toàn: viết thêm nhiều tình tiết, nhảy ra những khung cảnh lớn hơn, viết những tình cảm rộng lớn hơn, viết một nhân vật chính lương thiện, chính trực, thoát ly khỏi quyền mưu danh lợi, tuyệt đối không thay đổi, dũng cảm bày tỏ quan điểm về thế giới. Một bộ phận độc giả có ý kiến khác về điều này, bây giờ các chiều đánh giá nhân vật ngày càng đa dạng, tuy nhiên, việc đánh giá bằng điểm nổi bật nhưng tiêu chuẩn lại không thống nhất, và tôi cũng không nghĩ có ai yêu Thời Thư hơn tôi. Vì vậy, xin đừng so sánh.


 


Những lời công kích cá nhân nhắm vào tôi, tôi nhanh chóng quên đi. Tuy nhiên, khi thấy những biệt danh xấu xí dành cho Thời Thư, những biệt danh xấu xí dành cho Tạ Vô Sí, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, rất nhiều lần đã vì họ mà mất bình tĩnh. Dù sao đi nữa, hy vọng tất cả mọi người khi đọc truyện đều được thoải mái, vui vẻ. Tôi yêu các nhân vật của mình, và tôi cũng muốn bảo vệ họ thật tốt.


 


Câu chuyện của Thời Thư và Tạ Vô Sí, khi tôi viết đến giữa chừng, vào đêm sau lễ Thần Đản và cuộc đàm phán với vương tộc dị tộc, khi họ thoát khỏi cổng thành, giữa khói tiền vàng, quang cảnh kỳ lạ, họ nắm tay nhau chạy trên cồn cát, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác trọn vẹn, nghĩ đến cái kết, tôi cũng đã xác định rõ vị trí của họ trong mấy năm ở cổ đại này—


 


Đây là một cuộc phiêu lưu của những người dũng cảm.


 


Thời Thư và Tạ Vô Sí, đều là những người chiến thắng trong cuộc phiêu lưu này.


 


Thật sự rất cảm ơn mọi người, vô cùng may mắn khi nhận được sự yêu thích của mọi người, và đã theo dõi đến hết truyện, tôi thật sự rất cảm ơn, khi kết thúc trong lòng có rất nhiều sự tiếc nuối, nhưng câu chuyện nào rồi cũng sẽ có lúc kết thúc.


 


Tôi muốn kéo lời cảm nghĩ cuối cùng về tác phẩm này trở lại câu đầu tiên của nó.


 


"Bồ Đề Yết Bạch, Độc giả Cát Tường."


 


Chúc mọi người sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, thuận buồm xuôi gió, tiền tài sung túc.


 


Bản in của cuốn sách này đã được ký hợp đồng với nhà xuất bản Mo Tie, mọi người hãy chú ý theo dõi nhé ~


 


Nếu có cơ hội gặp lại mọi người, thì còn gì bằng.


 


Bình luận chương này đều sẽ được phát lì xì ~
________


 


Không biết nói gì luôn, truyện hay vãii !!!, ta nói đọc xong hết nó đã gì đâu á~ ultr cảm giác lâng lâng quá đi


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 136-2
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...