Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 136-1: Hoàn Chính Văn
302@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Chương 136: Ta cho em một gia đình
________
Thời Thư chợt ngây người, đây là ý gì? Thế giới sẽ đóng lại sau ba ngày?
Cậu và Tạ Vô Sí, buộc phải phân định người chiến thắng cuối cùng duy nhất?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Thời Thư toàn thân lạnh toát, cảm xúc muốn trút giận khi từng quyền đánh lên Âm Côn vừa rồi, đều bị rút cạn.
Thời Thư đột ngột ngẩng đầu nhìn lên trời: "Ngươi đùa ta? Ngươi đùa ta đúng không?! Ngươi lại đưa ra một cái kết như vậy!"
"..."
Cậu và Tạ Vô Sí vừa cùng nhau vượt qua chiến hỏa này, vượt qua ngàn núi vạn sông, từ Tương Nam Tự đi qua các châu phủ lớn, đi qua quán trọ Đào Hoa trong đêm và cầu Ván vào sáng sớm, đi qua xương trắng chất thành núi chim kinh hãi bay đi, đi qua biệt ly cũng đi qua trùng phùng, cuối cùng cùng nhau ở trong đêm tuyết Yên Châu sống một cuộc đời tưởng chừng yên bình, nhưng không ngờ chiến hỏa lại nổi lên?
Thời Thư trong lòng bị một lực hút khổng lồ kéo mạnh: "Ta và Tạ Vô Sí còn chưa có tương lai..."
Thời Thư đột nhiên túm lấy Tống Tư Nam, hai mắt đỏ ngầu: "Tư Nam, ngươi có phải người của hệ thống không? Ngươi là người thật sao?"
Tống Tư Nam không hiểu ý cậu: "Cậu đang nói gì vậy? Tiểu Thư. Hệ thống là ý gì?"
"Các ngươi rõ ràng đều là người... ngươi, Lâm thái y, Bùi Văn Khanh..."
Thời Thư lùi lại một bước, trong đầu chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên nhảy xuống bậc thang: "Ngươi đưa Tử Hàm đi trước, ta có một việc quan trọng."
"Sao vậy?"
"Ta phải đi tìm Tạ Vô Sí, ta phải đi tìm hắn..." Thời Thư cuồng chạy đến gốc cây buộc ngựa, lật người lên ngựa, hướng về Đông Đô quất mạnh roi ngựa, ngựa phi như tên bắn.
Móng ngựa phi nước đại trên đường, tiếng gió càng lúc càng siết.
Trái tim Thời Thư co lại thành một khối rất nhỏ, căng thẳng tột độ, những ký ức ấy ùa về. Tạ Vô Sí dạy cậu cưỡi ngựa, để cậu một ngày nào đó thoát khỏi chiến tranh loạn lạc, sau ba ngàn dặm lưu đày trên tuyết nguyên Sâm Châu, Tạ Vô Sí dạy cậu cưỡi ngựa, cũng từng nói một câu.
— Có một ngày, ngươi nhận ra người bạn thân thiết sớm tối bên cạnh ngươi lại là đối thủ lớn nhất trong sự nghiệp của ngươi, tình bạn từng kề vai chiến đấu sẽ bắt đầu vặn vẹo và biến chất, cho đến khi mọi tình cảm không còn gì.
Muốn về nhà, nhưng Thời Thư không nghĩ đến cuối cùng lại phải quyết chiến sống mái với Tạ Vô Sí, chỉ còn lại một người duy nhất.
Móng ngựa phi như bay trên đường, gió rít gào lướt qua tai, khiến Thời Thư không thể thở, cổ họng đau rát, vậy mà lại nghẹn ngào trên lưng ngựa.
Tương lai như màn sương mù trên biển cả, nhưng lúc này, cậu chỉ muốn tìm Tạ Vô Sí.
Từ huyện Trường Dương đến Đông Đô hơn một trăm năm mươi dặm, phi ngựa cuồng chạy cũng mất nửa ngày. Bây giờ đã là hoàng hôn, Thời Thư thúc ngựa chạy trên đường, bóng đêm như hình với bóng.
Trên đường, bóng ma lởn vởn, cú mèo kêu rít, chó hoang sủa điên cuồng ở bãi tha ma, xác chết hài cốt vứt vương vãi bên đường.
Đêm tối vô tận.
Thời Thư suy nghĩ mơ hồ, mọi ký ức quay về điểm ban đầu. Thời Thư từ Chu Gia Trang chạy ba mươi dặm đường, đêm phi đến Tương Nam Tự nơi Tạ Vô Sí ở, mọi thứ lảo đảo, tạo thành một vòng khép kín.
Không ngờ ba ngày cuối cùng, Thời Thư một lần nữa bất chấp tất cả phi đến chỗ Tạ Vô Sí.
Móng ngựa phi nhanh, gió điên cuồng táp vào tai. Quần áo trên người Thời Thư rách nát, trong cổ họng có mùi máu tanh.
Vừa đánh nhau với Âm Côn, bây giờ toàn thân đau nhức, cưỡi ngựa càng xóc nảy, cơn đau trên người càng nhắc nhở cậu. Vượt qua cơn bão đêm, nắm chặt dây cương, mượn ánh đêm để nhận đường, gặp trạm gác thì đưa văn thư đổi ngựa, trạm gác lại tiễn cậu đi một đoạn đường.
Con đường đêm khuya rất yên tĩnh, tiện cho cậu hồi tưởng lại từng chi tiết với Tạ Vô Sí, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc.
"Tạ Vô Sí..."
Trái tim Thời Thư bắt đầu đau nhói, cậu cúi người trên lưng ngựa, móng ngựa vượt qua đường đất vàng, khe núi, rừng thông, đường lớn, bên suối.
Vượt qua đêm tối vô tận, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Bàn tay Thời Thư nắm chặt dây cương đã tê dại, suy nghĩ cũng tê dại, chỉ liên tục hồi tưởng lại mọi thứ về cậu và Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí lúc này đang làm gì?
"Bọn họ không xứng biết điều kiện của ta."
"Ta không vì bất kỳ ai mà thay đổi bản thân, không ai được."
"Làm cứu thế chủ không thể mang lại cho ta bất kỳ kh*** c*m nào. Đạp tất cả mọi người dưới chân, làm chó."
"Ta gần như chỉ yêu bản thân mình."
"..."
Lúc nào cũng thể hiện sự sắc bén của hắn, lúc này, Tạ Vô Sí có thể dễ dàng đẩy mình vào chỗ chết, nhưng Thời Thư biết, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại cậu.
Vậy Tạ Vô Sí bây giờ đang làm gì?
Hắn đã kích hoạt hệ thống này, nhận ra thế giới sẽ chìm vào băng giá vĩnh cửu sau ba ngày, hắn đang nghĩ gì? Hắn sẽ làm gì.
Thời Thư vừa nghĩ đến đây, trong lòng lại đau nhói, hốc mắt ướt đẫm. Cậu biết, Tạ Vô Sí sẽ không làm hại Thời Thư, vậy hắn sẽ làm hại ai?
Thời Thư nghẹn ngào: "Tạ Vô Sí ngươi đợi ta, ta sắp đến rồi... Nếu ngươi dám làm bất cứ điều gì tổn hại đến bản thân..."
Móng ngựa không biết đã phi bao lâu, Thời Thư nóng như lửa đốt, thời gian trôi đi đang bị bóp méo, trở nên có chút tê dại, chỉ biết chạy. Mặt Thời Thư tái mét, không biết đã bao lâu, cơn bão đêm trở nên mỏng manh, chân trời trên ngọn cây xuất hiện màu trắng đục.
"Trời sắp sáng rồi?!... Đông Đô sắp đến rồi..."
Ý thức Thời Thư giật mình, con ngựa bỗng hí dài một tiếng rồi dừng lại, Thời Thư lăn xuống ngựa, con ngựa cúi đầu gặm cỏ dại, không chịu chạy nữa. Thời Thư mới nhận ra, mình vô thức quất roi thúc ngựa nhiều lần, con ngựa đã rất đói và mệt mỏi.
Thời Thư cau mày: "Xin lỗi xin lỗi! Ngươi ở đây đợi người trạm dịch đến dắt ngươi đi, ta... ta phải đi trước rồi."
"Ta phải đi tìm Tạ Vô Sí."
Thời Thư nhận ra con đường quen thuộc, bước chân hơi loạng choạng, quay người chạy về phía Đông Đô. Hơi thở lan tỏa trong cổ họng, Thời Thư nhận ra những con đường này, nhận ra từng bông hoa từng cái cây bên đường, đây đều là ký ức của cậu và Tạ Vô Sí trong thế giới này.
Thời Thư bước trên nền đất cứng, ôm lấy eo bụng đau nhức, cậu biết Tạ Vô Sí có thể định vị tọa độ của cậu trong hệ thống, Tạ Vô Sí lúc này đang làm gì? Hắn đang nghĩ gì?
Nghĩ đến Tạ Vô Sí, kiệt sức cũng có thêm sức mạnh. Thời Thư chạy về phía trước.
Chạy, chạy là bản năng của con người, chỉ có chạy bất chấp tất cả, mới có thể đạt được tình yêu trong lòng.
Trước mắt, xuất hiện từng hàng binh mã, Bình Dật Xuân đi đầu nhìn thấy bóng Thời Thư xuất hiện trong rừng, vội vàng xuống ngựa.
"Điện hạ, mạt tướng đến muộn, xin—"
Trong cổ họng Thời Thư trào ra mùi máu tanh, mồ hôi chảy dọc cằm, khuôn mặt tái nhợt quay về phía hắn: "Cái gì?"
Bình Dật Xuân: "Bệ hạ đêm qua đột nhiên triệu tập quần thần khẩn cấp để huấn chính , xử lý chính sự, viết chiếu thư, biết điện hạ đến, để mạt tướng đến nghênh tiếp—"
Thời Thư: "Hắn ở đâu?"
Bình Dật Xuân: "Mời điện hạ theo ta."
Thời Thư nhận ra sắc mặt của hắn, Bình Dật Xuân dường như biết điều gì đó, khuôn mặt uy nghiêm trầm mặc không nói. Thời Thư nhìn hắn một cái, chạy lên núi, một đoàn lớn Khống Hạc Quân vậy mà đều tụ tập dưới chân núi, khi Thời Thư đi qua, vạn quân, quỳ rạp trên đất phát ra tiếng thần phục: "Tham kiến điện hạ."
Ánh mắt Thời Thư chuyển động, đột nhiên chất vấn Bình Dật Xuân: "Rốt cuộc là sao rồi?"
Bình Dật Xuân giáp trụ nghiêm chỉnh, nói: "Bệ hạ đêm qua ban bố chiếu lệnh, lập điện hạ làm hoàng trữ, hoàng thái đệ."
Nói xong, Bình Dật Xuân quỳ một gối: "Khống Hạc Quân, thề chết hiệu trung điện hạ."
Thời Thư lùi lại một bước: "Không, không đúng... Hắn đâu? Hắn bây giờ đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn! Mau nói cho ta biết!"
"Trên vách đá, đang đợi điện hạ."
Thời Thư quay người vội vàng chạy lên núi, quân đội kiểm soát ngọn núi này, quân đội uy nghiêm năm bước một trạm, mười bước một trạm gác, khi Thời Thư lảo đảo chạy qua, quân đội thân cận của Tạ Vô Sí giáp sắt nghiêm nghị, "soạt" một tiếng, không ai là không cởi giáp quỳ xuống thần phục.
Mắt Thời Thư nóng ran, lòng nóng như lửa đốt: "Tạ Vô Sí, ngươi rốt cuộc đã làm gì? Tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy, ngươi đã làm gì?"
Gió thu trong núi cuồng thịnh, lá rụng xào xạc trên ngọn cây, bóng lưng thanh tú của Thời Thư đạp trên lá khô, một mạch chạy lên vách đá. Một con sông lớn xói mòn đá, để lại tiếng sóng vỗ vào hai bờ.
Thời Thư cuối cùng cũng vượt qua cơn gió mạnh buổi sáng, đi đến vách đá, trời sáng bừng, cậu nhìn thấy bóng dáng Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí không mặc long bào, mà là một bộ quần áo cổ xưa giản dị, là bộ văn nhân trang phục mà họ mặc khi vừa rời Tương Nam Tự, ở Lưu Thủy Am, đó là lần đầu tiên họ có một ngôi nhà.
Bóng dáng Tạ Vô Sí đứng ở bờ sông cuối vách đá, đang nhìn xuống con sông lớn dưới vách đá, nghe thấy động tĩnh liền quay người lại.
Thời Thư chống tay lên đầu gối, kiệt sức, nhìn thẳng vào Tạ Vô Sí, gió bão đột ngột nổi lên, lá thu bay lả tả, vượt qua vô vàn ánh đao kiếm và thời gian.
Nước mắt Thời Thư không kìm được tuôn ra: "Tạ Vô Sí!"
Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Vô Sí nhìn cậu, khẽ hé môi. Dường như muốn bước tới, nhưng bước chân lại thẳng tắp.
Thời Thư vừa khóc, vừa bước tới: "Tạ Vô Sí, ôm ta..."
Mày mắt Tạ Vô Sí bình tĩnh, từ trong ống tay áo thò ra một con dao găm: "Em đừng qua đây trước. Nghe lời ta, đừng hành động bồng bột."
Thời Thư trước mắt mơ hồ, thút thít dừng lại tại chỗ.
Tạ Vô Sí dường như đang hồi tưởng điều gì, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu: "Thời Thư, gặp em, ta rất vui."
Thời Thư đứng yên tại chỗ.
Tạ Vô Sí: "Hệ thống này tương tự như một cuộc thi sinh tồn hàng trăm người trong thế giới cổ đại, chỉ có người duy nhất đạt được thành tựu mới có cơ hội thực hiện nguyện vọng về nhà. Những người khác không đạt điều kiện sẽ bị cơ chế hệ thống đào thải, Đỗ Tử Hàm cũng bị cưỡng chế đào thải như vậy. Ta từ hôm qua kích hoạt hệ thống đến nay đã suy nghĩ rất nhiều, ta cho rằng, cơ hội thắng cuộc này, có ý nghĩa hơn đối với em."
Thời Thư: "Ngươi nói gì?"
Ống tay áo của Tạ Vô Sí bị gió thổi bay, ngữ khí không chút gợn sóng: "Nếu hai người có thể thắng một, dù sao cũng tốt hơn là cùng chết. Em luôn không thể chấp nhận sự dã man của thế giới cổ đại, sự tàn khốc của chiến tranh, cũng khó lòng chịu đựng cảnh cá lớn nuốt cá bé. Nền văn minh và pháp luật hiện đại cao cấp hơn, sẽ khiến em sống vui vẻ hơn."
Thời Thư: "Vậy còn ngươi?! Ta về nhà, ngươi thì sao!"
Tạ Vô Sí: "Ta không muốn quay về thế giới hiện đại."
Nước mắt Thời Thư rơi trên khuôn mặt trắng nõn: "Tại sao?"
Tạ Vô Sí: "Ở đây, ta có thể thử thách giới hạn năng lực của mình, trở thành người thống trị thiên hạ. Quần hùng tranh giành, và chỉ có ta mới lên ngôi hoàng đế. Đối với ta, sự công nhận năng lực đã đủ, ta thích sự tự do tự tại ở đây."
Thời Thư: "Cho dù ngươi nói thế nào, ta cũng sẽ không một mình trở về..."
Tạ Vô Sí nhìn cậu, nói: "Thời Thư, ta đang cân nhắc lợi hại với em. Ta vẫn chưa nói cho em biết, lúc đó ta đến thế giới này là vì tự sát."
Thời Thư: "Cái gì?"
"Ngoại trừ việc theo đuổi những k*ch th*ch lớn hơn, khó tìm thấy ý nghĩa tồn tại. Mối quan hệ của ta với cha mẹ không tốt, có vấn đề tâm lý, cũng không thể xây dựng mối quan hệ thân mật với những người khác, xung quanh thường xuyên có rất nhiều người vây quanh, nhưng ta thấy họ ngu ngốc, phù phiếm, giả tạo, đầu óc rỗng tuếch. Ta luôn vô cùng cô đơn."
"Ta hy vọng có người yêu ta, nhưng lại khinh thường những người sùng bái cuồng nhiệt. Có hứng thú với người khác, nhưng nhanh chóng phát hiện người đó nhạt nhẽo phù phiếm. Những người theo đuổi ta, chỉ biết như chó nằm phục vẫy đuôi, thật nhàm chán. Thế giới đó, khiến ta cảm thấy giả dối, vô nghĩa. Thậm chí khi ta muốn theo đuổi quyền lực và tài phú, thế giới cũng dâng tận tay."
Thời Thư cau chặt mày, mắt đỏ hoe: "Tạ Vô Sí..."
Tạ Vô Sí: "Ta ở đây đã thực hiện mục đích và kế hoạch theo đuổi của mình, chứng minh năng lực của ta, đủ rồi. Cuối cùng chỉ có một cơ hội, chi bằng để em về nhà, Thời Thư, bởi vì có rất nhiều người yêu em đang đợi em—"
Thời Thư đột nhiên lên tiếng: "Ta không nghe, ta không về—"
Tạ Vô Sí lại nói: "Còn có mẹ của em."
"Ngươi đừng nhắc đến bà ấy cho ta!" Thời Thư đột nhiên bùng nổ, "Tạ Vô Sí, ngươi tưởng ta không hiểu lời nói của ngươi sao? Ngươi tưởng ngươi nói cha mẹ ta đang đợi ta về nhà, thì có thể khiến ta từ bỏ ngươi, an tâm chấp nhận lòng tốt của ngươi sao?! Cân nhắc lợi hại, chấp nhận giá trị mà ngươi đã mất bốn năm sớm tối lao động mới đạt được, kế thừa đế vị của ngươi, cướp đoạt thành quả của ngươi, vứt ngươi lại trong thế giới sắp chìm vào sự tĩnh lặng vĩnh cửu này, để ngươi lại cô đơn một mình, ngươi tưởng ta là loại người đó sao?"
Ngón tay Tạ Vô Sí dường như run lên, mặt không cảm xúc nói: "Ta là vì muốn tốt cho em."
Thời Thư nói một tràng: "Ai cần ngươi muốn tốt cho ta chứ?! Ngươi không phải là người rất ích kỷ sao? Ngươi không phải đã từng nói chỉ nghĩ đến cảm nhận của ngươi thôi sao? Tạ Vô Sí... Ngươi không phải đã từng nói ngươi yêu ta sao? Tại sao ngươi không ích kỷ nói rằng: Ngươi muốn ta cùng chết với ngươi, ngươi muốn ta chôn cùng ngươi, ngươi muốn ta chết bên cạnh ngươi, tại sao ngươi không nói như vậy? Đây mới là bản tính của ngươi... Tại sao ngươi không như vậy..."
Thời Thư vừa nói, vừa "òa" một tiếng khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi trong gió. Cậu thật sự có quá nhiều điều muốn nói, thật sự quá tủi thân.
Tạ Vô Sí im lặng, nói: "Tại sao không..."
Thời Thư: "Ta từ tối qua đến giờ, ngươi đang nghĩ gì? Ta vẫn luôn nghĩ về ngươi."
Tạ Vô Sí khẽ thở ra một hơi, đêm qua, hắn đã tỉ mỉ hồi tưởng lại từng chi tiết khi ở bên Thời Thư.
Ba bốn năm nay, họ ngủ cùng nhau trên giường lò sưởi ở Tương Nam Tự, đến Lưu Thủy Am sau, đêm nào cũng ngủ trên cùng một chiếc giường, nước suối chảy róc rách, Tạ Vô Sí đứng bên bờ, nhìn Thời Thư bắt cá rửa chân dưới ánh nắng, rồi lại cùng nhau ngủ ở quán trọ đêm khuya sương xuống, một người nấu cơm một người nhóm lửa...
Quan trọng nhất, là con đường chúng ta đã cùng nhau đi qua trong thế giới này.
Thời Thư đã cùng hắn đi qua ngàn núi vạn sông, trên đường lưu đày ôm hắn cho ăn cháo, cười đùa trêu chọc làm hắn vui vẻ, đưa chiếc chăn ấm nhất cho Tạ Vô Sí.
Thời Thư vào lúc quân vụ bận rộn nhất, đêm đến vẫn ngủ cùng hắn. Đồn trú mệt mỏi rã rời, nhưng ngày đêm đều đi đường xa trở về gặp hắn, từ khi ở bên nhau, vẫn luôn như vậy, chiều theo sự nghiệp của Tạ Vô Sí. Họ cùng nhau trải qua mùa đông lạnh giá, ôm nhau trong chăn sưởi ấm, sống cuộc sống điền viên trong căn nhà nhỏ ở Mân khu, mùa đông tuyết rơi, cùng nhau sưởi lửa, đợi hắn viết xong cả một cuốn nhật ký.
Thời Thư đã thề với hắn, sẽ yêu hắn thật lòng, bất kể lúc nào, hắn là một người như thế nào.
Tạ Vô Sí: "Thời Thư, cảm ơn em đã đối tốt với ta, luôn nghĩ đến cảm nhận của ta. Bất kể ta bệnh tật hay bình thường, chưa bao giờ có ác ý với ta, vẫn luôn yêu ta."
Nước mắt Thời Thư chảy dài: "Ngươi đang nói gì, ý gì?"
Tạ Vô Sí cầm dao găm trong tay, lưỡi kiếm sáng loáng: "Sinh mệnh này, thân thể này, chí này, tâm này, nếu không phải ta cam tâm tình nguyện, không ai có thể có được. Ta để em quay về."
Thời Thư biết hắn muốn làm gì rồi, giận dữ bốc trời, bước tới: "Tạ Vô Sí, ta cầu xin ngươi! Tại sao ngươi lại như vậy? Tại sao ngươi lại tự làm mình bị thương? Ta không muốn cái tốt ngươi dành cho ta, ta muốn mãi mãi ở bên ngươi, ta không muốn ngươi hy sinh bản thân mình để thành toàn cho ta—"
Tạ Vô Sí giơ tay lên, sau lưng Tân Tân xông tới, khóe mắt hắn chảy xuống một giọt nước trong suốt: "Ta muốn em trở về nơi mà tất cả mọi người yêu em. Được em yêu là hạnh phúc của ta."
Lời vừa dứt, Tạ Vô Sí lùi lại một bước.
Gió rít gào, tóc bay tán loạn, con sông lớn dưới vách đá đang chảy xiết, sóng trắng cuồn cuộn gầm rú và gào thét.
Tạ Vô Sí lùi lại một bước nữa, một tảng đá đột ngột bị dẫm hụt, "Đông!" rơi xuống sông, lập tức bị sóng gió và xoáy nước nuốt chửng.
Hộ vệ túm lấy cổ tay Thời Thư, Thời Thư mở to mắt, giây tiếp theo, ánh mắt Tạ Vô Sí rời khỏi mặt cậu, giây tiếp theo, như một con diều đứt dây, bị gió mạnh thổi rơi xuống vách đá.
"Tạ Vô Sí!!!"
Thời Thư phát ra một tiếng rống thê lương trong cổ họng, con dao đoạt được không hề báo trước vung về phía hộ vệ, hộ vệ cũng không lường trước được, vội vàng buông tay, nhưng lập tức muốn bắt lấy.
— Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thời Thư nhảy vút xuống từ vách đá, không chút do dự.
"Ngươi nói gì cân nhắc lợi hại, nhưng ta đây, là người dở nhất khoản cân nhắc lợi hại."
Thời Thư nhảy xuống vách đá, túm lấy tay áo Tạ Vô Sí, cùng hắn rơi xuống nhanh chóng.
Cũng chính khoảnh khắc này, trong đầu Thời Thư, đột nhiên Đinh—! vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống:
Người chơi Tạ Tầm, người chơi Thời Thư nguy hiểm tính mạng, hệ thống bắt đầu thanh toán trước
Tàn binh Mân tộc đã bị bắt giữ toàn bộ, "Hạc Động Thư Viện" bảo vệ thành công, người chơi • Thời Thư đạt được thành tựu ẩn—"Mầm mống văn minh"
Mở khóa thanh thành tựu văn minh ẩn *đang tải—
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Tiểu Thụ, thông qua chi nhánh Tiểu Thụ, Nguyên Quan, tích lũy điểm văn minh—"Hòa hợp dân tộc"
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Bùi Văn Khanh, dẫn dắt Tân chính, tích lũy điểm văn minh—"Cải cách thể chế"
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Âm Côn, g**t ch*t phần tử cực đoan, tích lũy điểm văn minh—"Bảo vệ mạch văn hóa"
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Tống Tư Nam, cùng nhau đồn điền, tích lũy điểm văn minh—"Khai phá đất đai"
Thành tựu cấp A • Kết giao nhân vật đặc biệt: Lâm Dưỡng Xuân, thông qua việc trị dịch, tích lũy điểm văn minh—"Tiến bộ y học"
Thành tựu cấp C • Kết giao nhân vật đặc biệt: Ba mẹ con, đưa vào lương thực năng suất cao, tích lũy điểm văn minh—"Thúc đẩy sản xuất"
Hành vi của người chơi • Thời Thư đã tạo ra ảnh hưởng tích cực sâu sắc đến thế giới hiện tại
Gió mạnh thổi, trái tim Thời Thư như bị vật nặng va đập, mở to mắt, hệ thống đang tải, như đang ở trong rạp chiếu phim, trước mắt đột nhiên xuất hiện từng khung hình—
Đèn xanh ngôi chùa cổ, đêm khuya tĩnh mịch, xuyên qua ô cửa sổ tròn ấy, cậu và Tạ Vô Sí một người ngồi trước bàn đọc sách, một người nằm trên giường gác chân, Thời Thư ngẩng đầu, cười nhìn cuốn sách trước mắt Tạ Vô Sí.
Đêm biến chùa tăng, hai người cùng đứng trong rừng cây đen tối, lén lút nhìn vào trung tâm mâu thuẫn, sự đối đầu giữa Thế tử và trụ trì trước ngọn đuốc tháp Phật.
Trời quang nắng gắt, một tay dắt lừa, Tạ Vô Sí đứng trên con đường đi đến trị dịch phủ Thư Khang, Thời Thư bên bờ sông vốc nước uống, hai người một cao một thấp nhìn nhau.
Dịch bệnh trong thành, Thời Thư cầm ấm thuốc, trán đeo khăn lụa, Tạ Vô Sí ôm kiếm từ phía sau, dựa vào cột gỗ, nhìn bã thuốc trong bát cậu...
— Khung cảnh nhanh chóng lướt qua, từ từ tải ban đầu, dần dần trở thành từng khung hình động, phản chiếu trong đồng tử Thời Thư—
Tạ Vô Sí mắc dịch bệnh, sắc mặt tái nhợt, dựa vào cột nhà rạch cổ tay chảy máu; Thời Thư từ lầu Hồng Tú nhảy xuống, lao vào lòng Tạ Vô Sí, cuối đám đông là hai huynh đệ nhà họ Hứa; con thuyền nhỏ lênh đênh trên sông Lạc Thủy, Thời Thư nằm trên ván giường, Tạ Vô Sí cúi người, ngón tay thon dài ấn lên môi cậu...
Tiếp đó là, Thời Thư nhìn hình xăm ở đùi hắn, rồi tiếp đó, Thời Thư ngồi trên ván gỗ xe ngựa, cúi đầu nhìn Tạ Vô Sí dùng mai rùa gieo tiền đồng, khuôn mặt thiếu niên thanh tú—
Lương Vương thọ yến, Thời Thư ngủ trong chăn của Tạ Vô Sí, nghe tiếng hắn và Thế tử đàm đạo đêm; mua một căn nhà mới; Tạ Vô Sí lấy sổ sách thẳng thắn dâng tấu lên Hoàng đế về tân chính, lật đổ quyền thần Phong Lộc, bị giam giữ tại Ô Đài tham gia "Canh bạc mười ngày", Thời Thư xách cơm đến ngục Ô Đài thăm hắn, rồi quay người lại, Tạ Vô Sí mặc áo bào tròn cổ màu đỏ thẫm, nhậm chức Ngự sử, Lan Đài Khống Hạc, bắt đầu tuần tra tân chính toàn quốc...
Rồi tiếp đó, nắng hè gay gắt, Thời Thư và hắn ngủ trên ván gỗ quán trọ, đêm không ngủ được; nửa đêm, Thời Thư bị hắn gọi dậy, cùng nhau đi đến Đại Bạch Cương, gặp phải thổ phỉ mai phục trước, Thời Thư được hắn cõng trên lưng, đi qua bãi tha ma, đi đến làng của bá tánh.
Phủ Tiềm An mưa như trút nước, đám đông trong mưa lớn la hét "Mau gặt lúa! Phơi lúa! Lương thảo thối rữa trên đồng, e rằng sẽ gây ra biến loạn dân chúng! Sẽ nổi loạn!", còn các nhà địa chủ lớn thì im như thóc... Rừng cây màu xanh lam có vầng trăng tròn đó, Thời Thư nằm trên thảm cỏ mềm mại mùa hè, nghe tiếng ve kêu, được dắt tay v**t v* ngực và bụng Tạ Vô Sí...
"Cứ tận hưởng đi."
Tạ Vô Sí cúi người, môi hắn và cậu môi kề môi... Thời Thư lần đầu tiên thông qua góc nhìn thứ ba, nhìn thấy toàn bộ bản thân và Tạ Vô Sí, tuy nhiên, khung cảnh vẫn đang lật trang cực nhanh, tải toàn bộ những gì đã diễn ra trong gần bốn năm qua—
Tiếp theo, là tân chính thất bại, Tạ Vô Sí trở thành tù nhân, lưu đày ba ngàn dặm. Thời Thư quấn vải vào cùm chân cho hắn, lau mặt và cơ thể cho hắn, đêm khuya, Tạ Vô Sí ôm chặt cậu vào lòng, da thịt kề sát, hôn gáy cậu, ngón tay thon dài v**t v* xương thịt trắng nõn của thiếu niên...
Trên đường tuyết rơi, Thời Thư chạy xuống từ sườn núi, Tạ Vô Sí mang gông cùm mặt mày phong trần phía sau; năm mới mùa đông đó, Thời Thư ôm Tạ Vô Sí cả buổi chiều, dỗ hắn ăn sơn trà, chọc hắn cười, an ủi hắn khi bệnh tật triền miên, còn bắn một quả pháo, giấy đỏ bay khắp phòng, lần đầu tiên cùng hắn đón Tết ở cổ đại.
Tiếp theo là Sâm Châu, Tạ Vô Sí ở giám tư kết giao Triệu Thế Duệ; gió tuyết dữ dội, một sân tứ hợp viện. Thời Thư dẫn Lai Phúc và Đỗ Tử Hàm, đến đường lương thực bị tuyết phủ để xúc tuyết, Tạ Vô Sí cưỡi ngựa xuyên qua bão tuyết đến, đón cậu về nhà.
Những đêm đông ở Sâm Châu, Thời Thư không đêm nào là không được hắn ôm vào lòng, sau khi cưỡng hôn lại ôm ngủ trần, thậm chí còn bị hắn hôn tỉnh giấc. Thời Thư vô cùng bối rối, cũng có chút nửa đẩy nửa xuôi, dù sao cũng là huynh đệ.
— Thời Thư nhìn những khung cảnh lướt qua nhanh chóng trước mắt, trong lòng dâng lên từng tầng sóng gợn, cảm khái vô vàn—Hệ thống chuyển cảnh, bắt đầu hướng về những khung cảnh rộng lớn và nặng nề hơn.
Tướng lĩnh trên thành lầu mùa đông lạnh giá, binh lính chiến đấu dưới thành, tàn tích lương thảo bị đốt cháy giữa rừng thông phủ tuyết... Vết máu do chữ "Hận" khắc trên cổ tay Tống Tư Nam... Thời Thư trốn khỏi phủ Đại Thịnh, đi trên đường Sơn Âm, quay đầu nhìn thoáng qua thành lâu.
Chớp mắt thời gian trôi qua, đầu xuân nắng ráo, trong quán trà, bá tánh vận chuyển lương thảo run rẩy bàn tán về Đô thống chế họ Tạ, Thời Thư uống bát trà nóng đó, rồi quay đầu lại, áo bào của võ tướng cao cấp phi ngựa nhanh như gió lướt qua mũi cậu, Tạ Vô Sí dừng lại trên cầu ván thu thuế, cầm roi ngựa quay người lại.
Chiến tranh Bắc Mân bắt đầu, từng đoàn từng đoàn bá tánh đen đủi bị chiến loạn ảnh hưởng lang thang trên đường, Thời Thư đứng ở ngã tư tổ chức trật tự, lớn tiếng hô: "Theo chúng tôi đi! Đến đồn điền mới! Đừng sợ, Tạ tướng quân cho chúng ta chỗ ở, sẽ không không có nhà đâu!"
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Chương 136: Ta cho em một gia đình
________
Thời Thư chợt ngây người, đây là ý gì? Thế giới sẽ đóng lại sau ba ngày?
Cậu và Tạ Vô Sí, buộc phải phân định người chiến thắng cuối cùng duy nhất?
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Thời Thư toàn thân lạnh toát, cảm xúc muốn trút giận khi từng quyền đánh lên Âm Côn vừa rồi, đều bị rút cạn.
Thời Thư đột ngột ngẩng đầu nhìn lên trời: "Ngươi đùa ta? Ngươi đùa ta đúng không?! Ngươi lại đưa ra một cái kết như vậy!"
"..."
Cậu và Tạ Vô Sí vừa cùng nhau vượt qua chiến hỏa này, vượt qua ngàn núi vạn sông, từ Tương Nam Tự đi qua các châu phủ lớn, đi qua quán trọ Đào Hoa trong đêm và cầu Ván vào sáng sớm, đi qua xương trắng chất thành núi chim kinh hãi bay đi, đi qua biệt ly cũng đi qua trùng phùng, cuối cùng cùng nhau ở trong đêm tuyết Yên Châu sống một cuộc đời tưởng chừng yên bình, nhưng không ngờ chiến hỏa lại nổi lên?
Thời Thư trong lòng bị một lực hút khổng lồ kéo mạnh: "Ta và Tạ Vô Sí còn chưa có tương lai..."
Thời Thư đột nhiên túm lấy Tống Tư Nam, hai mắt đỏ ngầu: "Tư Nam, ngươi có phải người của hệ thống không? Ngươi là người thật sao?"
Tống Tư Nam không hiểu ý cậu: "Cậu đang nói gì vậy? Tiểu Thư. Hệ thống là ý gì?"
"Các ngươi rõ ràng đều là người... ngươi, Lâm thái y, Bùi Văn Khanh..."
Thời Thư lùi lại một bước, trong đầu chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên nhảy xuống bậc thang: "Ngươi đưa Tử Hàm đi trước, ta có một việc quan trọng."
"Sao vậy?"
"Ta phải đi tìm Tạ Vô Sí, ta phải đi tìm hắn..." Thời Thư cuồng chạy đến gốc cây buộc ngựa, lật người lên ngựa, hướng về Đông Đô quất mạnh roi ngựa, ngựa phi như tên bắn.
Móng ngựa phi nước đại trên đường, tiếng gió càng lúc càng siết.
Trái tim Thời Thư co lại thành một khối rất nhỏ, căng thẳng tột độ, những ký ức ấy ùa về. Tạ Vô Sí dạy cậu cưỡi ngựa, để cậu một ngày nào đó thoát khỏi chiến tranh loạn lạc, sau ba ngàn dặm lưu đày trên tuyết nguyên Sâm Châu, Tạ Vô Sí dạy cậu cưỡi ngựa, cũng từng nói một câu.
— Có một ngày, ngươi nhận ra người bạn thân thiết sớm tối bên cạnh ngươi lại là đối thủ lớn nhất trong sự nghiệp của ngươi, tình bạn từng kề vai chiến đấu sẽ bắt đầu vặn vẹo và biến chất, cho đến khi mọi tình cảm không còn gì.
Muốn về nhà, nhưng Thời Thư không nghĩ đến cuối cùng lại phải quyết chiến sống mái với Tạ Vô Sí, chỉ còn lại một người duy nhất.
Móng ngựa phi như bay trên đường, gió rít gào lướt qua tai, khiến Thời Thư không thể thở, cổ họng đau rát, vậy mà lại nghẹn ngào trên lưng ngựa.
Tương lai như màn sương mù trên biển cả, nhưng lúc này, cậu chỉ muốn tìm Tạ Vô Sí.
Từ huyện Trường Dương đến Đông Đô hơn một trăm năm mươi dặm, phi ngựa cuồng chạy cũng mất nửa ngày. Bây giờ đã là hoàng hôn, Thời Thư thúc ngựa chạy trên đường, bóng đêm như hình với bóng.
Trên đường, bóng ma lởn vởn, cú mèo kêu rít, chó hoang sủa điên cuồng ở bãi tha ma, xác chết hài cốt vứt vương vãi bên đường.
Đêm tối vô tận.
Thời Thư suy nghĩ mơ hồ, mọi ký ức quay về điểm ban đầu. Thời Thư từ Chu Gia Trang chạy ba mươi dặm đường, đêm phi đến Tương Nam Tự nơi Tạ Vô Sí ở, mọi thứ lảo đảo, tạo thành một vòng khép kín.
Không ngờ ba ngày cuối cùng, Thời Thư một lần nữa bất chấp tất cả phi đến chỗ Tạ Vô Sí.
Móng ngựa phi nhanh, gió điên cuồng táp vào tai. Quần áo trên người Thời Thư rách nát, trong cổ họng có mùi máu tanh.
Vừa đánh nhau với Âm Côn, bây giờ toàn thân đau nhức, cưỡi ngựa càng xóc nảy, cơn đau trên người càng nhắc nhở cậu. Vượt qua cơn bão đêm, nắm chặt dây cương, mượn ánh đêm để nhận đường, gặp trạm gác thì đưa văn thư đổi ngựa, trạm gác lại tiễn cậu đi một đoạn đường.
Con đường đêm khuya rất yên tĩnh, tiện cho cậu hồi tưởng lại từng chi tiết với Tạ Vô Sí, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc.
"Tạ Vô Sí..."
Trái tim Thời Thư bắt đầu đau nhói, cậu cúi người trên lưng ngựa, móng ngựa vượt qua đường đất vàng, khe núi, rừng thông, đường lớn, bên suối.
Vượt qua đêm tối vô tận, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Bàn tay Thời Thư nắm chặt dây cương đã tê dại, suy nghĩ cũng tê dại, chỉ liên tục hồi tưởng lại mọi thứ về cậu và Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí lúc này đang làm gì?
"Bọn họ không xứng biết điều kiện của ta."
"Ta không vì bất kỳ ai mà thay đổi bản thân, không ai được."
"Làm cứu thế chủ không thể mang lại cho ta bất kỳ kh*** c*m nào. Đạp tất cả mọi người dưới chân, làm chó."
"Ta gần như chỉ yêu bản thân mình."
"..."
Lúc nào cũng thể hiện sự sắc bén của hắn, lúc này, Tạ Vô Sí có thể dễ dàng đẩy mình vào chỗ chết, nhưng Thời Thư biết, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại cậu.
Vậy Tạ Vô Sí bây giờ đang làm gì?
Hắn đã kích hoạt hệ thống này, nhận ra thế giới sẽ chìm vào băng giá vĩnh cửu sau ba ngày, hắn đang nghĩ gì? Hắn sẽ làm gì.
Thời Thư vừa nghĩ đến đây, trong lòng lại đau nhói, hốc mắt ướt đẫm. Cậu biết, Tạ Vô Sí sẽ không làm hại Thời Thư, vậy hắn sẽ làm hại ai?
Thời Thư nghẹn ngào: "Tạ Vô Sí ngươi đợi ta, ta sắp đến rồi... Nếu ngươi dám làm bất cứ điều gì tổn hại đến bản thân..."
Móng ngựa không biết đã phi bao lâu, Thời Thư nóng như lửa đốt, thời gian trôi đi đang bị bóp méo, trở nên có chút tê dại, chỉ biết chạy. Mặt Thời Thư tái mét, không biết đã bao lâu, cơn bão đêm trở nên mỏng manh, chân trời trên ngọn cây xuất hiện màu trắng đục.
"Trời sắp sáng rồi?!... Đông Đô sắp đến rồi..."
Ý thức Thời Thư giật mình, con ngựa bỗng hí dài một tiếng rồi dừng lại, Thời Thư lăn xuống ngựa, con ngựa cúi đầu gặm cỏ dại, không chịu chạy nữa. Thời Thư mới nhận ra, mình vô thức quất roi thúc ngựa nhiều lần, con ngựa đã rất đói và mệt mỏi.
Thời Thư cau mày: "Xin lỗi xin lỗi! Ngươi ở đây đợi người trạm dịch đến dắt ngươi đi, ta... ta phải đi trước rồi."
"Ta phải đi tìm Tạ Vô Sí."
Thời Thư nhận ra con đường quen thuộc, bước chân hơi loạng choạng, quay người chạy về phía Đông Đô. Hơi thở lan tỏa trong cổ họng, Thời Thư nhận ra những con đường này, nhận ra từng bông hoa từng cái cây bên đường, đây đều là ký ức của cậu và Tạ Vô Sí trong thế giới này.
Thời Thư bước trên nền đất cứng, ôm lấy eo bụng đau nhức, cậu biết Tạ Vô Sí có thể định vị tọa độ của cậu trong hệ thống, Tạ Vô Sí lúc này đang làm gì? Hắn đang nghĩ gì?
Nghĩ đến Tạ Vô Sí, kiệt sức cũng có thêm sức mạnh. Thời Thư chạy về phía trước.
Chạy, chạy là bản năng của con người, chỉ có chạy bất chấp tất cả, mới có thể đạt được tình yêu trong lòng.
Trước mắt, xuất hiện từng hàng binh mã, Bình Dật Xuân đi đầu nhìn thấy bóng Thời Thư xuất hiện trong rừng, vội vàng xuống ngựa.
"Điện hạ, mạt tướng đến muộn, xin—"
Trong cổ họng Thời Thư trào ra mùi máu tanh, mồ hôi chảy dọc cằm, khuôn mặt tái nhợt quay về phía hắn: "Cái gì?"
Bình Dật Xuân: "Bệ hạ đêm qua đột nhiên triệu tập quần thần khẩn cấp để huấn chính , xử lý chính sự, viết chiếu thư, biết điện hạ đến, để mạt tướng đến nghênh tiếp—"
Thời Thư: "Hắn ở đâu?"
Bình Dật Xuân: "Mời điện hạ theo ta."
Thời Thư nhận ra sắc mặt của hắn, Bình Dật Xuân dường như biết điều gì đó, khuôn mặt uy nghiêm trầm mặc không nói. Thời Thư nhìn hắn một cái, chạy lên núi, một đoàn lớn Khống Hạc Quân vậy mà đều tụ tập dưới chân núi, khi Thời Thư đi qua, vạn quân, quỳ rạp trên đất phát ra tiếng thần phục: "Tham kiến điện hạ."
Ánh mắt Thời Thư chuyển động, đột nhiên chất vấn Bình Dật Xuân: "Rốt cuộc là sao rồi?"
Bình Dật Xuân giáp trụ nghiêm chỉnh, nói: "Bệ hạ đêm qua ban bố chiếu lệnh, lập điện hạ làm hoàng trữ, hoàng thái đệ."
Nói xong, Bình Dật Xuân quỳ một gối: "Khống Hạc Quân, thề chết hiệu trung điện hạ."
Thời Thư lùi lại một bước: "Không, không đúng... Hắn đâu? Hắn bây giờ đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn! Mau nói cho ta biết!"
"Trên vách đá, đang đợi điện hạ."
Thời Thư quay người vội vàng chạy lên núi, quân đội kiểm soát ngọn núi này, quân đội uy nghiêm năm bước một trạm, mười bước một trạm gác, khi Thời Thư lảo đảo chạy qua, quân đội thân cận của Tạ Vô Sí giáp sắt nghiêm nghị, "soạt" một tiếng, không ai là không cởi giáp quỳ xuống thần phục.
Mắt Thời Thư nóng ran, lòng nóng như lửa đốt: "Tạ Vô Sí, ngươi rốt cuộc đã làm gì? Tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy, ngươi đã làm gì?"
Gió thu trong núi cuồng thịnh, lá rụng xào xạc trên ngọn cây, bóng lưng thanh tú của Thời Thư đạp trên lá khô, một mạch chạy lên vách đá. Một con sông lớn xói mòn đá, để lại tiếng sóng vỗ vào hai bờ.
Thời Thư cuối cùng cũng vượt qua cơn gió mạnh buổi sáng, đi đến vách đá, trời sáng bừng, cậu nhìn thấy bóng dáng Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí không mặc long bào, mà là một bộ quần áo cổ xưa giản dị, là bộ văn nhân trang phục mà họ mặc khi vừa rời Tương Nam Tự, ở Lưu Thủy Am, đó là lần đầu tiên họ có một ngôi nhà.
Bóng dáng Tạ Vô Sí đứng ở bờ sông cuối vách đá, đang nhìn xuống con sông lớn dưới vách đá, nghe thấy động tĩnh liền quay người lại.
Thời Thư chống tay lên đầu gối, kiệt sức, nhìn thẳng vào Tạ Vô Sí, gió bão đột ngột nổi lên, lá thu bay lả tả, vượt qua vô vàn ánh đao kiếm và thời gian.
Nước mắt Thời Thư không kìm được tuôn ra: "Tạ Vô Sí!"
Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Vô Sí nhìn cậu, khẽ hé môi. Dường như muốn bước tới, nhưng bước chân lại thẳng tắp.
Thời Thư vừa khóc, vừa bước tới: "Tạ Vô Sí, ôm ta..."
Mày mắt Tạ Vô Sí bình tĩnh, từ trong ống tay áo thò ra một con dao găm: "Em đừng qua đây trước. Nghe lời ta, đừng hành động bồng bột."
Thời Thư trước mắt mơ hồ, thút thít dừng lại tại chỗ.
Tạ Vô Sí dường như đang hồi tưởng điều gì, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu: "Thời Thư, gặp em, ta rất vui."
Thời Thư đứng yên tại chỗ.
Tạ Vô Sí: "Hệ thống này tương tự như một cuộc thi sinh tồn hàng trăm người trong thế giới cổ đại, chỉ có người duy nhất đạt được thành tựu mới có cơ hội thực hiện nguyện vọng về nhà. Những người khác không đạt điều kiện sẽ bị cơ chế hệ thống đào thải, Đỗ Tử Hàm cũng bị cưỡng chế đào thải như vậy. Ta từ hôm qua kích hoạt hệ thống đến nay đã suy nghĩ rất nhiều, ta cho rằng, cơ hội thắng cuộc này, có ý nghĩa hơn đối với em."
Thời Thư: "Ngươi nói gì?"
Ống tay áo của Tạ Vô Sí bị gió thổi bay, ngữ khí không chút gợn sóng: "Nếu hai người có thể thắng một, dù sao cũng tốt hơn là cùng chết. Em luôn không thể chấp nhận sự dã man của thế giới cổ đại, sự tàn khốc của chiến tranh, cũng khó lòng chịu đựng cảnh cá lớn nuốt cá bé. Nền văn minh và pháp luật hiện đại cao cấp hơn, sẽ khiến em sống vui vẻ hơn."
Thời Thư: "Vậy còn ngươi?! Ta về nhà, ngươi thì sao!"
Tạ Vô Sí: "Ta không muốn quay về thế giới hiện đại."
Nước mắt Thời Thư rơi trên khuôn mặt trắng nõn: "Tại sao?"
Tạ Vô Sí: "Ở đây, ta có thể thử thách giới hạn năng lực của mình, trở thành người thống trị thiên hạ. Quần hùng tranh giành, và chỉ có ta mới lên ngôi hoàng đế. Đối với ta, sự công nhận năng lực đã đủ, ta thích sự tự do tự tại ở đây."
Thời Thư: "Cho dù ngươi nói thế nào, ta cũng sẽ không một mình trở về..."
Tạ Vô Sí nhìn cậu, nói: "Thời Thư, ta đang cân nhắc lợi hại với em. Ta vẫn chưa nói cho em biết, lúc đó ta đến thế giới này là vì tự sát."
Thời Thư: "Cái gì?"
"Ngoại trừ việc theo đuổi những k*ch th*ch lớn hơn, khó tìm thấy ý nghĩa tồn tại. Mối quan hệ của ta với cha mẹ không tốt, có vấn đề tâm lý, cũng không thể xây dựng mối quan hệ thân mật với những người khác, xung quanh thường xuyên có rất nhiều người vây quanh, nhưng ta thấy họ ngu ngốc, phù phiếm, giả tạo, đầu óc rỗng tuếch. Ta luôn vô cùng cô đơn."
"Ta hy vọng có người yêu ta, nhưng lại khinh thường những người sùng bái cuồng nhiệt. Có hứng thú với người khác, nhưng nhanh chóng phát hiện người đó nhạt nhẽo phù phiếm. Những người theo đuổi ta, chỉ biết như chó nằm phục vẫy đuôi, thật nhàm chán. Thế giới đó, khiến ta cảm thấy giả dối, vô nghĩa. Thậm chí khi ta muốn theo đuổi quyền lực và tài phú, thế giới cũng dâng tận tay."
Thời Thư cau chặt mày, mắt đỏ hoe: "Tạ Vô Sí..."
Tạ Vô Sí: "Ta ở đây đã thực hiện mục đích và kế hoạch theo đuổi của mình, chứng minh năng lực của ta, đủ rồi. Cuối cùng chỉ có một cơ hội, chi bằng để em về nhà, Thời Thư, bởi vì có rất nhiều người yêu em đang đợi em—"
Thời Thư đột nhiên lên tiếng: "Ta không nghe, ta không về—"
Tạ Vô Sí lại nói: "Còn có mẹ của em."
"Ngươi đừng nhắc đến bà ấy cho ta!" Thời Thư đột nhiên bùng nổ, "Tạ Vô Sí, ngươi tưởng ta không hiểu lời nói của ngươi sao? Ngươi tưởng ngươi nói cha mẹ ta đang đợi ta về nhà, thì có thể khiến ta từ bỏ ngươi, an tâm chấp nhận lòng tốt của ngươi sao?! Cân nhắc lợi hại, chấp nhận giá trị mà ngươi đã mất bốn năm sớm tối lao động mới đạt được, kế thừa đế vị của ngươi, cướp đoạt thành quả của ngươi, vứt ngươi lại trong thế giới sắp chìm vào sự tĩnh lặng vĩnh cửu này, để ngươi lại cô đơn một mình, ngươi tưởng ta là loại người đó sao?"
Ngón tay Tạ Vô Sí dường như run lên, mặt không cảm xúc nói: "Ta là vì muốn tốt cho em."
Thời Thư nói một tràng: "Ai cần ngươi muốn tốt cho ta chứ?! Ngươi không phải là người rất ích kỷ sao? Ngươi không phải đã từng nói chỉ nghĩ đến cảm nhận của ngươi thôi sao? Tạ Vô Sí... Ngươi không phải đã từng nói ngươi yêu ta sao? Tại sao ngươi không ích kỷ nói rằng: Ngươi muốn ta cùng chết với ngươi, ngươi muốn ta chôn cùng ngươi, ngươi muốn ta chết bên cạnh ngươi, tại sao ngươi không nói như vậy? Đây mới là bản tính của ngươi... Tại sao ngươi không như vậy..."
Thời Thư vừa nói, vừa "òa" một tiếng khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi trong gió. Cậu thật sự có quá nhiều điều muốn nói, thật sự quá tủi thân.
Tạ Vô Sí im lặng, nói: "Tại sao không..."
Thời Thư: "Ta từ tối qua đến giờ, ngươi đang nghĩ gì? Ta vẫn luôn nghĩ về ngươi."
Tạ Vô Sí khẽ thở ra một hơi, đêm qua, hắn đã tỉ mỉ hồi tưởng lại từng chi tiết khi ở bên Thời Thư.
Ba bốn năm nay, họ ngủ cùng nhau trên giường lò sưởi ở Tương Nam Tự, đến Lưu Thủy Am sau, đêm nào cũng ngủ trên cùng một chiếc giường, nước suối chảy róc rách, Tạ Vô Sí đứng bên bờ, nhìn Thời Thư bắt cá rửa chân dưới ánh nắng, rồi lại cùng nhau ngủ ở quán trọ đêm khuya sương xuống, một người nấu cơm một người nhóm lửa...
Quan trọng nhất, là con đường chúng ta đã cùng nhau đi qua trong thế giới này.
Thời Thư đã cùng hắn đi qua ngàn núi vạn sông, trên đường lưu đày ôm hắn cho ăn cháo, cười đùa trêu chọc làm hắn vui vẻ, đưa chiếc chăn ấm nhất cho Tạ Vô Sí.
Thời Thư vào lúc quân vụ bận rộn nhất, đêm đến vẫn ngủ cùng hắn. Đồn trú mệt mỏi rã rời, nhưng ngày đêm đều đi đường xa trở về gặp hắn, từ khi ở bên nhau, vẫn luôn như vậy, chiều theo sự nghiệp của Tạ Vô Sí. Họ cùng nhau trải qua mùa đông lạnh giá, ôm nhau trong chăn sưởi ấm, sống cuộc sống điền viên trong căn nhà nhỏ ở Mân khu, mùa đông tuyết rơi, cùng nhau sưởi lửa, đợi hắn viết xong cả một cuốn nhật ký.
Thời Thư đã thề với hắn, sẽ yêu hắn thật lòng, bất kể lúc nào, hắn là một người như thế nào.
Tạ Vô Sí: "Thời Thư, cảm ơn em đã đối tốt với ta, luôn nghĩ đến cảm nhận của ta. Bất kể ta bệnh tật hay bình thường, chưa bao giờ có ác ý với ta, vẫn luôn yêu ta."
Nước mắt Thời Thư chảy dài: "Ngươi đang nói gì, ý gì?"
Tạ Vô Sí cầm dao găm trong tay, lưỡi kiếm sáng loáng: "Sinh mệnh này, thân thể này, chí này, tâm này, nếu không phải ta cam tâm tình nguyện, không ai có thể có được. Ta để em quay về."
Thời Thư biết hắn muốn làm gì rồi, giận dữ bốc trời, bước tới: "Tạ Vô Sí, ta cầu xin ngươi! Tại sao ngươi lại như vậy? Tại sao ngươi lại tự làm mình bị thương? Ta không muốn cái tốt ngươi dành cho ta, ta muốn mãi mãi ở bên ngươi, ta không muốn ngươi hy sinh bản thân mình để thành toàn cho ta—"
Tạ Vô Sí giơ tay lên, sau lưng Tân Tân xông tới, khóe mắt hắn chảy xuống một giọt nước trong suốt: "Ta muốn em trở về nơi mà tất cả mọi người yêu em. Được em yêu là hạnh phúc của ta."
Lời vừa dứt, Tạ Vô Sí lùi lại một bước.
Gió rít gào, tóc bay tán loạn, con sông lớn dưới vách đá đang chảy xiết, sóng trắng cuồn cuộn gầm rú và gào thét.
Tạ Vô Sí lùi lại một bước nữa, một tảng đá đột ngột bị dẫm hụt, "Đông!" rơi xuống sông, lập tức bị sóng gió và xoáy nước nuốt chửng.
Hộ vệ túm lấy cổ tay Thời Thư, Thời Thư mở to mắt, giây tiếp theo, ánh mắt Tạ Vô Sí rời khỏi mặt cậu, giây tiếp theo, như một con diều đứt dây, bị gió mạnh thổi rơi xuống vách đá.
"Tạ Vô Sí!!!"
Thời Thư phát ra một tiếng rống thê lương trong cổ họng, con dao đoạt được không hề báo trước vung về phía hộ vệ, hộ vệ cũng không lường trước được, vội vàng buông tay, nhưng lập tức muốn bắt lấy.
— Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thời Thư nhảy vút xuống từ vách đá, không chút do dự.
"Ngươi nói gì cân nhắc lợi hại, nhưng ta đây, là người dở nhất khoản cân nhắc lợi hại."
Thời Thư nhảy xuống vách đá, túm lấy tay áo Tạ Vô Sí, cùng hắn rơi xuống nhanh chóng.
Cũng chính khoảnh khắc này, trong đầu Thời Thư, đột nhiên Đinh—! vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống:
Người chơi Tạ Tầm, người chơi Thời Thư nguy hiểm tính mạng, hệ thống bắt đầu thanh toán trước
Tàn binh Mân tộc đã bị bắt giữ toàn bộ, "Hạc Động Thư Viện" bảo vệ thành công, người chơi • Thời Thư đạt được thành tựu ẩn—"Mầm mống văn minh"
Mở khóa thanh thành tựu văn minh ẩn *đang tải—
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Tiểu Thụ, thông qua chi nhánh Tiểu Thụ, Nguyên Quan, tích lũy điểm văn minh—"Hòa hợp dân tộc"
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Bùi Văn Khanh, dẫn dắt Tân chính, tích lũy điểm văn minh—"Cải cách thể chế"
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Âm Côn, g**t ch*t phần tử cực đoan, tích lũy điểm văn minh—"Bảo vệ mạch văn hóa"
Thành tựu cấp S • Kết giao nhân vật đặc biệt: Tống Tư Nam, cùng nhau đồn điền, tích lũy điểm văn minh—"Khai phá đất đai"
Thành tựu cấp A • Kết giao nhân vật đặc biệt: Lâm Dưỡng Xuân, thông qua việc trị dịch, tích lũy điểm văn minh—"Tiến bộ y học"
Thành tựu cấp C • Kết giao nhân vật đặc biệt: Ba mẹ con, đưa vào lương thực năng suất cao, tích lũy điểm văn minh—"Thúc đẩy sản xuất"
Hành vi của người chơi • Thời Thư đã tạo ra ảnh hưởng tích cực sâu sắc đến thế giới hiện tại
Gió mạnh thổi, trái tim Thời Thư như bị vật nặng va đập, mở to mắt, hệ thống đang tải, như đang ở trong rạp chiếu phim, trước mắt đột nhiên xuất hiện từng khung hình—
Đèn xanh ngôi chùa cổ, đêm khuya tĩnh mịch, xuyên qua ô cửa sổ tròn ấy, cậu và Tạ Vô Sí một người ngồi trước bàn đọc sách, một người nằm trên giường gác chân, Thời Thư ngẩng đầu, cười nhìn cuốn sách trước mắt Tạ Vô Sí.
Đêm biến chùa tăng, hai người cùng đứng trong rừng cây đen tối, lén lút nhìn vào trung tâm mâu thuẫn, sự đối đầu giữa Thế tử và trụ trì trước ngọn đuốc tháp Phật.
Trời quang nắng gắt, một tay dắt lừa, Tạ Vô Sí đứng trên con đường đi đến trị dịch phủ Thư Khang, Thời Thư bên bờ sông vốc nước uống, hai người một cao một thấp nhìn nhau.
Dịch bệnh trong thành, Thời Thư cầm ấm thuốc, trán đeo khăn lụa, Tạ Vô Sí ôm kiếm từ phía sau, dựa vào cột gỗ, nhìn bã thuốc trong bát cậu...
— Khung cảnh nhanh chóng lướt qua, từ từ tải ban đầu, dần dần trở thành từng khung hình động, phản chiếu trong đồng tử Thời Thư—
Tạ Vô Sí mắc dịch bệnh, sắc mặt tái nhợt, dựa vào cột nhà rạch cổ tay chảy máu; Thời Thư từ lầu Hồng Tú nhảy xuống, lao vào lòng Tạ Vô Sí, cuối đám đông là hai huynh đệ nhà họ Hứa; con thuyền nhỏ lênh đênh trên sông Lạc Thủy, Thời Thư nằm trên ván giường, Tạ Vô Sí cúi người, ngón tay thon dài ấn lên môi cậu...
Tiếp đó là, Thời Thư nhìn hình xăm ở đùi hắn, rồi tiếp đó, Thời Thư ngồi trên ván gỗ xe ngựa, cúi đầu nhìn Tạ Vô Sí dùng mai rùa gieo tiền đồng, khuôn mặt thiếu niên thanh tú—
Lương Vương thọ yến, Thời Thư ngủ trong chăn của Tạ Vô Sí, nghe tiếng hắn và Thế tử đàm đạo đêm; mua một căn nhà mới; Tạ Vô Sí lấy sổ sách thẳng thắn dâng tấu lên Hoàng đế về tân chính, lật đổ quyền thần Phong Lộc, bị giam giữ tại Ô Đài tham gia "Canh bạc mười ngày", Thời Thư xách cơm đến ngục Ô Đài thăm hắn, rồi quay người lại, Tạ Vô Sí mặc áo bào tròn cổ màu đỏ thẫm, nhậm chức Ngự sử, Lan Đài Khống Hạc, bắt đầu tuần tra tân chính toàn quốc...
Rồi tiếp đó, nắng hè gay gắt, Thời Thư và hắn ngủ trên ván gỗ quán trọ, đêm không ngủ được; nửa đêm, Thời Thư bị hắn gọi dậy, cùng nhau đi đến Đại Bạch Cương, gặp phải thổ phỉ mai phục trước, Thời Thư được hắn cõng trên lưng, đi qua bãi tha ma, đi đến làng của bá tánh.
Phủ Tiềm An mưa như trút nước, đám đông trong mưa lớn la hét "Mau gặt lúa! Phơi lúa! Lương thảo thối rữa trên đồng, e rằng sẽ gây ra biến loạn dân chúng! Sẽ nổi loạn!", còn các nhà địa chủ lớn thì im như thóc... Rừng cây màu xanh lam có vầng trăng tròn đó, Thời Thư nằm trên thảm cỏ mềm mại mùa hè, nghe tiếng ve kêu, được dắt tay v**t v* ngực và bụng Tạ Vô Sí...
"Cứ tận hưởng đi."
Tạ Vô Sí cúi người, môi hắn và cậu môi kề môi... Thời Thư lần đầu tiên thông qua góc nhìn thứ ba, nhìn thấy toàn bộ bản thân và Tạ Vô Sí, tuy nhiên, khung cảnh vẫn đang lật trang cực nhanh, tải toàn bộ những gì đã diễn ra trong gần bốn năm qua—
Tiếp theo, là tân chính thất bại, Tạ Vô Sí trở thành tù nhân, lưu đày ba ngàn dặm. Thời Thư quấn vải vào cùm chân cho hắn, lau mặt và cơ thể cho hắn, đêm khuya, Tạ Vô Sí ôm chặt cậu vào lòng, da thịt kề sát, hôn gáy cậu, ngón tay thon dài v**t v* xương thịt trắng nõn của thiếu niên...
Trên đường tuyết rơi, Thời Thư chạy xuống từ sườn núi, Tạ Vô Sí mang gông cùm mặt mày phong trần phía sau; năm mới mùa đông đó, Thời Thư ôm Tạ Vô Sí cả buổi chiều, dỗ hắn ăn sơn trà, chọc hắn cười, an ủi hắn khi bệnh tật triền miên, còn bắn một quả pháo, giấy đỏ bay khắp phòng, lần đầu tiên cùng hắn đón Tết ở cổ đại.
Tiếp theo là Sâm Châu, Tạ Vô Sí ở giám tư kết giao Triệu Thế Duệ; gió tuyết dữ dội, một sân tứ hợp viện. Thời Thư dẫn Lai Phúc và Đỗ Tử Hàm, đến đường lương thực bị tuyết phủ để xúc tuyết, Tạ Vô Sí cưỡi ngựa xuyên qua bão tuyết đến, đón cậu về nhà.
Những đêm đông ở Sâm Châu, Thời Thư không đêm nào là không được hắn ôm vào lòng, sau khi cưỡng hôn lại ôm ngủ trần, thậm chí còn bị hắn hôn tỉnh giấc. Thời Thư vô cùng bối rối, cũng có chút nửa đẩy nửa xuôi, dù sao cũng là huynh đệ.
— Thời Thư nhìn những khung cảnh lướt qua nhanh chóng trước mắt, trong lòng dâng lên từng tầng sóng gợn, cảm khái vô vàn—Hệ thống chuyển cảnh, bắt đầu hướng về những khung cảnh rộng lớn và nặng nề hơn.
Tướng lĩnh trên thành lầu mùa đông lạnh giá, binh lính chiến đấu dưới thành, tàn tích lương thảo bị đốt cháy giữa rừng thông phủ tuyết... Vết máu do chữ "Hận" khắc trên cổ tay Tống Tư Nam... Thời Thư trốn khỏi phủ Đại Thịnh, đi trên đường Sơn Âm, quay đầu nhìn thoáng qua thành lâu.
Chớp mắt thời gian trôi qua, đầu xuân nắng ráo, trong quán trà, bá tánh vận chuyển lương thảo run rẩy bàn tán về Đô thống chế họ Tạ, Thời Thư uống bát trà nóng đó, rồi quay đầu lại, áo bào của võ tướng cao cấp phi ngựa nhanh như gió lướt qua mũi cậu, Tạ Vô Sí dừng lại trên cầu ván thu thuế, cầm roi ngựa quay người lại.
Chiến tranh Bắc Mân bắt đầu, từng đoàn từng đoàn bá tánh đen đủi bị chiến loạn ảnh hưởng lang thang trên đường, Thời Thư đứng ở ngã tư tổ chức trật tự, lớn tiếng hô: "Theo chúng tôi đi! Đến đồn điền mới! Đừng sợ, Tạ tướng quân cho chúng ta chỗ ở, sẽ không không có nhà đâu!"
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 136-1: Hoàn Chính Văn
10.0/10 từ 10 lượt.