Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 105: Bệnh Nổi

254@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


 


( Đã kịp tiến độ chương hồi lúc mk edit r nhaa)


 


Giường kang cứng nhắc, rơm rạ cấn vào cẳng tay Thời Thư.


 


Thời Thư nhìn vết thương của hắn: "Tạ Vô Sí, viêm nhiễm ngoài việc kiêng đồ cay nóng, cũng phải kiêng phòng the. Ngươi bây giờ tốt nhất nên giữ sức nghỉ ngơi."


 


Tạ Vô Sí: "Không chết được đâu."


 


"..." Thời Thư, "Ca, ta không có ý châm chọc đâu – bây giờ không làm, ngươi sẽ mất mạng à?"


 


Tạ Vô Sí: "Em hiểu ta mà, nghiện t*nh d*c cũng là một bệnh."


 


"Được được được." Thời Thư chống tay nâng người lên, trên giường có mùi long não được phơi nắng, tuy lạ lẫm nhưng cũng có chút cảm khái. Cho đến nay, ở thế giới này đã hai ba năm, Thời Thư vẫn chưa có một chiếc giường cố định với hắn, luôn làm chuyện đó khắp nơi.
Nhưng lý do thực sự là cậu và Tạ Vô Sí chưa bao giờ ổn định.


 


Mỗi ngày đều vội vàng như thể muốn đầu thai, làm việc khắp nơi, gần như không có lúc nào ngơi nghỉ. Vừa trải qua sự căng thẳng của tuyến phòng thủ, giờ đây dừng lại ở đây, trái tim Thời Thư cuối cùng cũng bình yên trở lại.


 


Thời Thư nắm lấy vai Tạ Vô Sí, vui mừng thì líu lo: "Gần đây ta đang nghĩ, nếu lúc ở Chu Gia Thôn Lai Phúc không đưa ta đến gặp ngươi, bây giờ ta đang làm gì nhỉ? Ta có lẽ đã làm rể nhà chị bán bánh bao ở trấn, làm cha dượng cho mấy cô bé rồi, cô ấy nói ta đẹp trai."


 


Tạ Vô Sí véo cằm cậu nâng mặt lên, nhàn nhạt nói: "Đồ vô dụng."


 


"…………"


 


Thời Thư lại vội: "Ta không phải đã không đi sao?"


 


Cánh tay Thời Thư ôm lấy eo hắn, nụ hôn của Tạ Vô Sí đã quấn quýt lấy cậu, mơ hồ vẫn nói: "Còn ngươi  thì sao? Nếu ngươi không gặp ta?"


 


"Có lẽ sẽ ban hành một chính lệnh nào đó, bắt cậu đi phu, đi đồn điền; hoặc là trưng binh, cậu ra chiến trường, chết trong loạn quân."


 


Thời Thư vỗ tay, cười nói: "Đúng là ngươi mà, có phải không để ý còn chém ta luôn không? Ta trực tiếp thành vong hồn dưới đao của ngươi. Lúc đó ta chính là tiểu quỷ đứng dưới thành lầu nhìn ngươi."


 


Trẻ con hàng xóm trong sân đang ồn ào, tiếng trống canh truyền đến trong gió, một giọng khàn khàn già nua, khác với ngôn ngữ của Đại Cảnh, nhưng điều khiến Thời Thư ngạc nhiên là, sau khi đến đây, bất kể ăn uống, đi lại, phong tục sinh hoạt, đình đài lầu gác, lại không có mấy thay đổi so với Đại Cảnh, sau hai trăm năm hòa nhập, nhiều lối sống đã gần như giống nhau.


 


Thời Thư quấn một lọn tóc của hắn, rồi hỏi: "Ca, hay là thôi đi? Hai ta ở vùng địch chiếm đóng, bạo gan quá."


 


Tạ Vô Sí: "Sao, ở vùng địch chiếm đóng, có ai đứng đầu giường nhìn em sao?"


 


"………………"


 


Thời Thư nhận ra: "Ca, tại sao lúc này, ngươi vẫn có vẻ thù địch như vậy."


 


Giọng Tạ Vô Sí từ tính, là giọng nam quyến rũ có chất, sâu như nước.


 


"Bởi vì em luôn vì lòng chính nghĩa của mình mà từ bỏ ta."


 


Không khí dường như im lặng vài giây.


 


"Ôi! Là ta sai, là ta sai. Ta dập đầu với ngươi nè, tiểu đệ bái phục bái phục ngươi." Thời Thư vội vàng hôn hắn mấy cái, cười hì hì bày tỏ lời xin lỗi, một tay ngoan ngoãn đưa vào vạt áo hắn, vu vơ nghịch.



 


Tạ Vô Sí có vết thương ở chân, trạng thái tinh thần không ổn, tâm trạng dường như không tốt. Có lẽ vì vết thương bị viêm, ngọn lửa nghiệp chướng vô hình được thắp lên, tràn ngập khắp căn phòng, lập tức xua tan không khí im lặng chết chóc.


 


Trong lòng Thời Thư dâng lên một cảm xúc, nắm lấy tay hắn: "Thật cảm khái… Khoảng thời gian ở Duẫn Châu, thức khuya dậy sớm, bây giờ vừa thắng trận xong, lại cùng ta đến vùng Mân xa lạ này. Ngươi còn bị thương, cứ chạy đi chạy lại, không một khắc nào được an nhàn."


 


Giọng Tạ Vô Sí trầm tĩnh: "Tình yêu không hợp với kẻ nuông chiều, tình yêu hợp với chiến binh."


 


Bàn tay Tạ Vô Sí xương xẩu rõ ràng, ấm áp, Thời Thư đan tay vào tay hắn, dấy lên gợn sóng: "Ngươi cũng quá giỏi nói lời hay rồi đó?"


 


Một ngọn đèn dầu mờ ảo, trước cửa sổ trong đêm tối, Thời Thư lại đang nói chuyện yêu đương với một người đàn ông. Vừa nghĩ đến đây, tai Thời Thư liền nóng bừng, đầu gối chống vào mép giường nghiêm túc nói: "Thôi được rồi, chuyện đùa hôm nay dừng tại đây, đi ngủ nhé? Nghỉ ngơi cho tốt, cơ thể mới khỏe mạnh được. Đợi ngươi khỏe rồi chúng ta hãy…"


 


Tạ Vô Sí: "Không ngủ được."


 


Thời Thư: "Sao vậy? Ở chùa hoang làng vắng ngủ sớm, giường mềm thế này lại không ngủ được sao?"


 


Mắt Tạ Vô Sí nhìn cậu: "Em ở cùng ta."


 


"Được được được!" Thời Thư nằm vật ra giường, "Ta ngủ cùng ngươi."


 


Thời Thư nằm xuống, lập tức bị Tạ Vô Sí vòng tay ôm vào lòng, một chân đè lên một chân, hơi thở có thể nghe thấy.


 


"Chăn hẹp thế này sao? Tối nay chỉ có thể ôm nhau ngủ thôi." Thời Thư đắp chăn kỹ cho hắn phía sau, "May mà gần đây không lạnh. Tạ Vô Sí, nếu ngươi không đến, tối nay ta sẽ một mình ngủ ở đây, đêm thì lo lắng sợ hãi, cũng không có gì để nói với hộ vệ, cô độc lẻ loi."


 


Tạ Vô Sí: "Có ta ở đây."


 


Thời Thư mỉm cười, hôn lên đôi môi mỏng của hắn: "Ngủ đi, ngoan~ Tạ ca ca dịu dàng chu đáo~"


 


Tạ Vô Sí: "Thói quen dỗ con gái sao?"


 


Thời Thư: "Không phải, ta chỉ dỗ mỗi ngươi thôi!"


 


Chăn nệm bị đè nặng phát ra tiếng động, Tạ Vô Sí vòng tay ôm cậu chặt hơn, giọng trầm thấp, đáp lại: "Không ngủ được, trò chuyện thêm chút nữa. Kể tiếp cho ta nghe câu chuyện của em, người đàn ông bị thương gặp cô vợ nhỏ, trên giường cô ấy lau cơ thể tr*n tr**ng của hắn, sau đó thì sao?"


 


Thời Thư: "Sau đó… người đàn ông và cô vợ nhỏ thường đều gặp tai nạn, đến khoảnh khắc sinh tử, hoặc là đàn ông chết phụ nữ thủ tiết, hoặc là phụ nữ chết đàn ông thành góa bụa, tóm lại kết cục không tốt…"


 


Hàng mi Tạ Vô Sí cụp xuống, dường như đã buồn ngủ, giọng nói từ tính vang bên tai cậu: "Kết cục của chúng ta thì sao?"


 


Thời Thư: "Chắc chắn là tốt mà! Ngươi làm hoàng đế, đợi ngươi lên ngôi, phong cho ta một chức quan nhỏ, công chức thời cổ đại cũng được, ta mua một căn nhà nhỏ ở thành để định cư, chúng ta rảnh rỗi thì cùng nhau câu cá –"


 


Thời Thư đang nói thì bên tai không còn tiếng gì nữa, Tạ Vô Sí tựa vào gối, tóc không hề rối, lông mày và đôi mắt lạnh lùng tuấn tú, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.


 


Thời Thư lại gần, hôn lên mặt hắn một cái nữa. Sau đó, Thời Thư điều chỉnh tư thế trong vòng tay hắn, cũng chìm vào một giấc mơ vô cùng yên bình.


 


Ánh trăng ngoài cửa sổ, chiếu vào giữa sân. Một mảnh trăng vắng vẻ sáng trong.


 


Thời Thư đang ngủ say, trong gang tấc, trong bóng tối Tạ Vô Sí từ từ mở mắt, đôi đồng tử đen láy như động đất. Vết thương ở chân âm ỉ đau, mang lại cho Tạ Vô Sí cảm giác quen thuộc mà xa lạ.
Dưới mắt Tạ Vô Sí đỏ sậm, một tay siết lấy cằm Thời Thư, từ từ tiến lại gần hôn lên.


 


Hôn rất sâu, rất mạnh, Thời Thư vốn mơ màng ngủ, bị hôn tỉnh, mở mắt trong bóng tối khó hiểu nhìn người ướt đẫm như vừa dầm nước: "Sao vậy Tạ Vô Sí?"


 


Tạ Vô Sí: "Mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt lắm."



Thời Thư: "Do vết thương bị viêm à? Ngươi sốt rồi!?"


 


Thời Thư vươn tay chạm vào trán hắn, hơi nóng, quả nhiên vẫn đang sốt nhẹ, tình trạng Tạ Vô Sí phát điên vì dịch bệnh vẫn còn rõ mồn một, Thời Thư chuẩn bị đứng dậy: "Ngươi đừng lo lắng, bây giờ có muốn uống chút nước sôi không? Sáng mai ta sẽ lấy thuốc cho ngươi sắc uống?"


 


Thể chất mỗi người khác nhau, trước đây có một cô gái trong lớp cấp ba bị sốt, Thời Thư cõng cô ấy đến phòng y tế, thấy cô ấy mê man mấy tiếng đồng hồ, giật mình.


 


Hơn nữa, từ sau dịch bệnh, Thời Thư cũng lo lắng Tạ Vô Sí để lại di chứng gì, càng trở nên nghiêm trọng hơn.


 


Thời Thư: "Thôi được rồi, ta đi ngay bây giờ –"


 


Thời Thư chống tay vào giường vừa đứng dậy, nhưng cổ tay bị kéo lại, mất thăng bằng, lập tức ngã trở lại giường, Tạ Vô Sí tiến lại gần hôn cậu, môi cậu lập tức bị rách một chút da.


 


Một cảm giác ẩm ướt nóng bỏng: "Chảy máu rồi?"


 


Nhưng giây tiếp theo, giọt máu trên môi đã bị hắn hôn sạch.


 


"Tạ Vô Sí!!!" Thời Thư kêu lên.


 


Trên lông mày đen láy tuấn tú của Tạ Vô Sí, một giọt mồ hôi đang chảy xuống trán, hắn nhắm mắt nói: "Mùi vị thế nào?"


 


Thời Thư: "..."


 


"Đã nếm thử mùi vị đàn ông rồi, vẫn là trai thẳng sao?"


 


"Hả?!"


 


Thời Thư: Quả nhiên vừa bị bệnh là hơi điên rồi sao?


 


Thời Thư: "...Thôi được rồi, ngươi cứ hôn đi. Ai cũng có lúc yếu lòng, ngươi trước đây nói, cái ôm có ý nghĩa an ủi. Ôm ta đi, không sao cả."


 


Thời Thư nhẹ nhàng vén tóc bên tai hắn, giống như ở những trạm dịch trong ba ngàn dặm lưu đày, cùng Tạ Vô Sí nương tựa vào nhau ở thế giới này. Bản thân hắn rất mạnh mẽ, nhưng xung quanh đầy rẫy bầy sói, nếu hắn muốn dựa dẫm vào ai, thì ngoài chính mình ra không còn ai khác nữa…


 


Tháng Tám nóng nực, hơi thở phập phồng, tiếng ve sầu ếch nhái mơ hồ.
Trong phòng, Thời Thư và hắn hôn nhau, thời gian vô tình trôi qua từng chút một.
...
...
...


 


Sáng hôm sau, ánh nắng vừa chiếu lên mái hiên, người đi đường đã ríu rít rời khỏi quán trọ, bước ra đường lớn.


 


Một ngày mới đã bắt đầu!


 


Tân Bân ăn mặc giản dị đang đợi ở cửa, quan sát những người dân đi ngang qua, phía sau tai xẹt một tiếng, Thời Thư đột nhiên từ trong cửa xông ra, mặc một chiếc áo ngắn màu xanh, dáng vẻ thiếu niên gọn gàng sắc sảo.


 


"Nhị công tử?"


 


Thời Thư che miệng: "Sớm, đi thôi."


 


"Đại nhân đâu? Nhị công tử dùng bữa sáng không?"


 


"Các ngươi cứ tùy ý, ta thế nào cũng được."


 


Thời Thư tùy tiện chỉ tay ra phía sau, Tân Bân nhìn theo. Thời tiết trong xanh, mặt trời rực rỡ. Tạ Vô Sí bước qua ngưỡng cửa, mặc một chiếc áo choàng dài màu nhạt của thường dân, nâng tay chỉnh lại nếp gấp ở cổ tay áo, xách một bọc hành lý vô cùng đơn giản. Nếu không phải khuôn mặt hắn quá nổi bật, thì không nhìn ra điều gì bất thường. Hắn đi theo sau lưng Thời Thư.


 



 


Tân Bân giả vờ như không đoán ra điều gì, tiến lên, thương lượng với Tạ Vô Sí: "Đại nhân, tối qua đã gặp mặt gia đình Nguyên Quan rồi, bọn họ đã tự mình đi Nguyên Huyện sắp xếp, chúng ta tiếp theo sẽ đi liên tục ba ngày."


 


"Ừm, ngươi phụ trách liên lạc với người ở Yến Châu, và còn có tin tức cần truyền ra ngoài."


 


"...Đang chú ý."


 


"..."


 


Khi họ nói chuyện, Thời Thư đi đến chỗ xa hơn một chút, cuối cùng cũng buông tay, khóe môi đau nhói. Cậu đi dạo quanh chợ trong bán kính mười mét.


 


Không bằng sự phồn hoa của Đông Đô, các thành phố ở vùng Mân bán nhiều sản vật núi rừng và nông sản, hàng hóa ít hơn nhiều.


 


Thời Thư tò mò nhìn đông ngó tây, ngoài lông thú như hươu nai, gấu đen, nhung hươu ngâm rượu, da rắn, linh chi, còn có nhiều loại rau tươi vừa mới đào lên, một loại cây rễ củ khổng lồ giống củ cải gọi là 'bốc lưu khắc', dính đầy bùn đất. Trong quân doanh ở Yến Châu, Thời Thư còn đặc biệt rửa sạch nó, dùng để hầm thịt dê.


 


Ngoài ra, trong giỏ còn có những cây nấm xám xịt.


 


Thời Thư ngồi xổm trước quầy hàng, đưa tay chỉ vào nấm, dân chúng Mân nói được cả hai thứ tiếng, mỉm cười với cậu: "Tiểu lang quân, mua không?"


 


Thời Thư: "Ta xem đã."


 


Vừa xem, trong lòng Thời Thư đã có nhận định: "Đại Cảnh và Đại Mân đã đánh nhau cả trăm năm mà vẫn chưa thống nhất, luôn chia cắt rồi hợp nhất, nhưng dân chúng thì lại hiểu rõ tập tính của nhau, nhiều loại rau củ quả và cách thức ăn uống, sinh hoạt đều giống hệt nhau."


 


Thời Thư lại gãi gãi đầu cây nấm dại nhỏ, chống đầu gối đứng dậy: "Dân chúng đều nghèo khổ quá..."


 


Chế độ quân sự của quân Mân đang chuyển từ chế độ cướp bóc sang chế độ trả lương, đánh thêm vài trận nữa, nếu cứ không thắng được, binh lính theo chế độ cướp bóc sẽ bị tiêu hao hết, đến lúc đó sẽ phải trưng binh mộ lính, những người dân này e rằng cũng sẽ không dễ sống.


 


Vì vậy, dù không có chỗ để ăn, Thời Thư vẫn mua một giỏ nấm.


 


Đi dạo một lúc, Thời Thư dừng lại ở quầy bán thuốc.


 


Trên tấm bạt dầu có đặt mấy cái đầu trâu, đầu gấu, da trăn, xác rắn, bọ cạp, rết khổng lồ, những loại thảo dược không tên, chưa từng thấy ở Đại Cảnh. Thời Thư thấy ông chủ đang chữa trị vết thương ở chân cho người khác, nhai nát thảo dược rồi nhổ vào vết thương, "Bốp!" một cái tát.


 


"Chết tiệt, tri kỷ thất lạc của Lâm Dưỡng Xuân... Rảnh rỗi gọi hắn đến xem, hắn nhất định sẽ rất hứng thú."


 


Thần y mặc trang phục giống như thầy cúng, ngẩng đầu lên: "Mua thuốc không?"


 


Thời Thư che mặt, nói lảng sang chuyện khác và mua một lọ thuốc chống viêm.


 


Trở lại bên xe ngựa, Tân Bân liên lạc với những người khác, đi khắp nơi báo tin. Nói tóm lại, đó là một nhóm đặc vụ chuyên trách việc hộ tống hoặc ám sát qua biên giới.


 


Thời Thư xách lọ thuốc nhảy lên xe ngựa, đưa tay vén ống quần Tạ Vô Sí: "Mua thuốc cho ngươi rồi, vết thương của ngươi đó."


 


Tạ Vô Sí đang ngồi thẳng tắp trong xe ngựa, đã thay một bộ trang phục sang trọng, phù hợp với việc ngồi xe ngựa. Lúc này, hắn đã khôi phục lại vẻ đoan trang và khí chất thống lĩnh. Tuy nhiên, tinh thần hắn không tốt lắm, viêm nhiễm dễ gây buồn ngủ, ngủ mê. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh, khẽ mở mắt.


 


Phía sau tai Thời Thư nóng lên, cậu thản nhiên xử lý vết thương: "Vẫn nên tĩnh dưỡng mới tốt."


 


Thời Thư không dám ngẩng đầu, Tạ Vô Sí chú ý đến giỏ nấm kia, nhàn nhạt nói: "Tối qua vẫn chưa ăn đủ sao?"


 


Thời Thư sững sờ một giây, mới phản ứng lại: "Tạ Vô Sí, ta nói ngươi, ta, ngươi, ta, ta, ngươi –"



Đây là lời người nói ra sao?


 


Thời Thư lắp bắp, Tạ Vô Sí cụp mắt, chuyển chủ đề: "Đây là nấm tùng nhung, hầm canh, hấp, ăn sống đều ngon."


 


Thời Thư: "Trông khá đáng yêu."


 


"Đáng yêu là được, Nguyên Huyện mà chúng ta sắp đến, nằm dưới chân núi Đông Bình Lĩnh. Đông Bình Lĩnh là dãy núi lớn nhất ở cánh phải Bắc Mân, cũng là nơi phát nguyên của các bộ lạc Bắc Mân thời kỳ đầu –"


 


Tạ Vô Sí nói: "Em đến đó, có thể xem họ chăn cừu, hoặc đi săn trên núi."


 


Thời Thư: "Ta làm việc mà, ta phải giao lưu với thủ lĩnh của họ."


 


Tạ Vô Sí hỏi: "Vết thương ở khóe môi có sao không."


 


Thời Thư: "Không phải, sao lại còn nhắc đến?"


 


Tạ Vô Sí: "Ồ?"


 


Thời Thư vừa nghĩ đến chuyện này, cả tai đỏ bừng, Tạ Vô Sí này thật là lắm tật. Tối qua giúp hắn thì thôi đi, Tạ Vô Sí còn thì thầm bên tai cậu liên tục "cứ hôn ta đi", "ngoan", "ta thích", "bé cưng, mạnh hơn chút nữa", tuy là dỗ dành nhưng căn bản không ngừng lại, đêm dài đằng đẵng không rõ ngày, hai người quấn quýt hồi lâu.


 


Thời Thư vốn cho rằng Tạ Vô Sí đã khá phóng túng rồi, giới hạn của con người rốt cuộc ở đâu chứ?


 


Tai Thời Thư đỏ bừng, muốn chạy trốn, bôi thuốc cho hắn xong thì nhìn hắn uống nước, dường như có dấu hiệu buồn ngủ, cậu nhảy xuống xe ngựa "à à à" một trận chạy, trên đầu vang vọng âm thanh.


 


Đã ra khỏi thành, Tân Bân phụ trách lái xe, Thời Thư chạy đi mấy bước, lát sau lại xuống sông mò cá, lát nữa lại muốn trèo cây, nói chung là hoàn toàn không yên tĩnh được.


 


Tân Bân nhìn cậu một lúc: "Cái này."


 


Cái này.


 


Thời Thư chạy chưa được bao xa, đi ngang qua trạm kiểm soát thành, có lẽ sẽ có lính gác, lúc này mới quay lại xe ngựa, ngoan ngoãn ngồi cùng Tạ Vô Sí.


 


"Nhị công tử, mệt thì nghỉ ngơi đi."


 


Thời Thư xua tay: "Ngươi không hiểu đâu."


 


Vào trong, Tạ Vô Sí tựa lưng vào ghế, đang ngủ bù, ba ngày tiếp theo chỉ đi đường mà không có lịch trình nào khác. Thấy hắn ngủ, Thời Thư cuối cùng cũng có thể ngồi yên, nhìn hắn ngẩn người.
Đúng là bó tay.


 


Trai tân gặp cực phẩm.


 


Trai thẳng ở làng tân thủ gặp yêu nữ cấp max.


 


Tạ Vô Sí thực ra vẫn còn vài tật xấu, thích vật hóa người khác, gì mà "có thích ta không?", "có hài lòng với kỹ năng hôn của ta không?", "hôn thêm nữa", đây là lời người có thể nói ra sao?


 


Thời Thư chống trán, nhìn hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, thực sự không biết nói gì.
Trời ơi, chẳng lẽ nửa đời sau đều phải làm thế này với Tạ Vô Sí sao?


 


Ngón tay trắng nõn của Thời Thư gãi nhẹ mái tóc mềm mại, nhìn lông mày và đôi mắt hắn khẽ nhíu lại, dường như vết thương bị viêm khiến hắn không thoải mái.


 


Thời Thư lấy nước ra, làm ẩm môi Tạ Vô Sí, ngồi xuống bên cạnh hắn, để Tạ Vô Sí tựa vào vai mình.


 


"Không đau đâu, cứ dựa vào ta mà ngủ đi, sẽ thoải mái hơn."


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 105: Bệnh Nổi
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...