Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 104
298@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Suốt cả đêm, Thời Thư chẳng tài nào chợp mắt, mấy bận ba phen đều kiểm tra vết thương của Tạ Vô Sí.
Sáng sớm hôm sau, Thời Thư vừa mở mắt đã vội vàng thu dọn, rửa mặt, lấy bánh màn thầu khô trong bọc ra, ngồi xổm một bên nhìn Tạ Vô Sí đang say giấc.
Tạ Vô Sí mí mắt khép hờ, tư thế ngồi khi ngủ vô cùng đoan chính. Vết thương trên chân hắn đã đóng vảy, song trời nóng, cộng thêm diện tích da rách rộng, khả năng nhiễm trùng rất lớn.
Thời Thư là người đầu tiên nhận ra sự bất thường – Tạ Vô Sí ngủ sâu hơn mọi khi.
Nhìn hắn, Thời Thư khẽ nhấp một ngụm nước, cổ họng "ực" một tiếng. Tạ Vô Sí dù ở hiện đại thân thế hiển hách, quyền cao chức trọng, nhưng khi xuyên đến đây, chịu khổ lại chưa từng than vãn một tiếng, chỉ coi mọi thứ như rác rưởi cần phải quét sạch trên con đường tiến bộ, như những cửa ải cần phải vượt qua trên chặng đường phía trước, chỉ có vậy mà thôi.
Dù là một thiếu gia, tâm tính lại vô cùng mạnh mẽ.
Thời Thư nhìn hắn, bất giác chú ý đến gương mặt Tạ Vô Sí. Đôi mày mắt tuấn tú có vài phần lạnh nhạt, cả người toát lên vẻ cao quý không thể nào nhìn thẳng, ngoại hình vô cùng tuấn tú. Không, với điều kiện của ca ca ta, theo đuổi ai mà chẳng phải chuyện của một ánh mắt? Chẳng phải chỉ cần nhếch ngón tay là đã theo đuổi được rồi sao?
Vậy rốt cuộc là tình huống gì?
Ta cũng quá khó theo đuổi đi?
Gương mặt Thời Thư trắng trẻo tuấn tú, mang vài phần phức tạp, mắt không chớp nhìn hắn, bỗng nhiên, Tạ Vô Sí mở mắt.
Thời Thư vội vàng đưa nước: "Tỉnh rồi sao? Uống chút nước trước đi, sáng sớm thức dậy nửa cốc nước, lợi tiểu thải độc. Hôm nay ngươi phải uống nhiều nước đấy."
Tạ Vô Sí nhận lấy nước uống hai ngụm, trong tầm mắt, Thời Thư bẻ bánh khô thành từng miếng nhỏ. Bánh cứng màu sẫm, bẻ ra những lớp bánh mịn. Theo lý mà nói, có thể mang theo ít bánh bao tinh bột, nhưng sợ bị hỏi lúc kiểm tra hành lý, ngươi một tên nô bộc lại ăn ngon đến thế sao?
Vì vậy Thời Thư chỉ mang loại bánh thô sơ nhất, làm từ ngô, kê, hương vị bình thường, cứng ngắc, nhưng được cái bảo quản được lâu.
Thời Thư bẻ vụn ra, đưa cho Tạ Vô Sí: "Ngươi ăn đi."
Tạ Vô Sí nhìn phần lương khô hắn đưa tới.
Thời Thư: "Ta đã rửa tay rồi, rất sạch sẽ. Ta là người vô cùng sạch sẽ đấy."
Trong mắt Tạ Vô Sí dường như muốn nói gì đó, Thời Thư ngồi xổm một bên nhìn hắn. Liếc nhìn ra ngoài cửa, trời vừa sáng, ánh nắng ban mai nhạt nhòa chiếu xuống núi non và đường xá, thôn xóm một vẻ yên bình, an lành.
Tạ Vô Sí không nói gì, trực tiếp nhướng mày, ra hiệu rất rõ ràng. Thời Thư lập tức hiểu ra, nói: "Ta lại thành con dâu nhỏ, còn phải đút cơm cho nam nhân."
Đút cho hắn từng miếng bánh nhỏ, hai người lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, cũng tiện nói vài câu. Tạ Vô Sí nhẹ nhàng nhai miếng bánh khô cứng, nói: "Hậu truyện của bộ phim truyền hình em xem đó, con dâu nhỏ hầu hạ nam nhân mặc áo, ăn cơm, ngoài việc lau người cho hắn, còn phải đút cơm, cho đi tiểu, cuối cùng là lên giường."
Thời Thư: "Trên giường thì không có. Bị cắt rồi, dù sao ta cũng chưa từng thấy."
Tạ Vô Sí: "Giờ dù có cắt, em còn không hiểu sao."
Thời Thư nhìn chằm chằm hắn.
*
"Ca ca, cái bánh khô này cũng không chặn được miệng huynh à." Thời Thư vội vàng đút nốt miếng bánh còn lại cho hắn ăn.
Tạ Vô Sí không nói nữa, cúi đầu cắn một miếng, khục một tiếng, dường như cắn phải sỏi trong bánh. Thời Thư không nhịn được nói: "Khẩu phần ăn tệ quá, đợi ra khỏi phòng tuyến chúng ta ăn chút đồ ngon."
Cái bánh khô cứng đến nỗi có thể bổ óc chó này, Thời Thư nhai mà đau quai hàm, ăn được nửa cái như chú cừu non gặm cỏ, số còn lại dùng vải bọc kỹ. Thấy trên đường bắt đầu có người qua lại, liền đứng dậy: "Đi thôi?"
Tạ Vô Sí đã thu dọn xong xuôi: "Đi thôi."
Đến chân núi Mông Sơn còn mất một ngày thời gian, trong ngày này biết đâu còn có nguy hiểm gì. Thời Thư đến con đường lớn thông thoáng, mấy hàng đội tuần tra chạy ngang qua, lập tức tim đập như trống, nhưng đội tuần tra này cũng chỉ nhanh chóng chạy qua, có lẽ đã phát hiện ra bọn sơn phỉ tối qua, đang đi xem xét tình hình.
Mặt trời gay gắt như lửa đốt, vương tôn công tử phẩy quạt phe phẩy. Thời Thư nóng toát mồ hôi hột, cậu là do nóng thuần túy, nhưng Tạ Vô Sí trên người lại có không ít vết thương nhỏ, cùng vết sẹo trên chân.
Thời Thư đi hai bước lại nhìn hắn: "Tạ Vô Sí."
Thời Thư càng thêm căng thẳng, Tạ Vô Sí lại rất bình tĩnh: "Ta vẫn ổn, đừng dừng lại, trước tối nay phải đến được Mông Sơn."
Thời Thư đành gật đầu, nước trong bình đã cạn, trước mắt xuất hiện một con suối trong vắt, Thời Thư vội vàng chạy đến lấy nước.
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, khi Tạ Vô Sí đắc thế, Thời Thư ngược lại hiếm khi có thể cùng hắn làm việc gì đó, giờ đây có chút cảm giác trở về quá khứ. Tuy nhiên trong tấm gương phản chiếu, ngoài việc từng cùng hắn chạy khắp đất Đại Cảnh, cảnh tượng thi thể chồng chất trong cửa quan Dận Châu cũng hiện lên –
Chiến hỏa, tàn sát, thi thể, một bước giẫm lên máu nước dao động, xương trắng phơi ngoài đồng. Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà cũng đã trở thành quá khứ xa xôi rồi.
Duẫn Châu chiến thắng, còn hắn và Tạ Vô Sí, lại bước lên một con đường thâm nhập địch cảnh dò la tin tức và hiệp thương, tràn đầy những hy vọng mới.
Thời Thư nhét nút gỗ vào túi nước, lập tức đưa cho Tạ Vô Sí: "Khát không? Uống thêm vài ngụm."
"Bánh khô này cũng chẳng ngon, đợi đến thành Mông Sơn, chúng ta ăn một bữa thật ngon, cũng lấy cho huynh ít thuốc."
Tạ Vô Sí tinh thần không bằng hôm qua, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn. Cuối cùng, đến bốn năm giờ chiều, Thời Thư cuối cùng cũng nhìn thấy xa xa phía trước thành lũy – Tạ Vô Sí tìm đến tù binh quân Mân, hỏi ra những người qua lại đông đúc nhất, thành phố trung chuyển lớn nhất trên phòng tuyến, các đoàn thương nhân tấp nập.
"Chúng ta đến rồi, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ngon lành!"
Thời Thư vội vàng tìm một quán ăn ven đường, gọi mấy món. Bánh khô đã ăn ba ngày, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon, nhưng trời quá nóng, hai người gọi một bát mì lạnh.
Thời Thư hỏi mượn ông chủ một cây quạt, quạt cho Tạ Vô Sí, lén lút kiểm tra vết thương sau lưng hắn, quả nhiên, dính một ít mồ hôi, lúc này đang hơi sưng đỏ.
"Mì lạnh đến rồi!" Thời Thư đưa mì cho Tạ Vô Sí, đầu ngón tay lạnh buốt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt: "Ăn xong ngươi ngồi đợi ta một lát, ta đi tìm hiệu thuốc mua ít đồ."
Mì có hương vị Thời Thư chưa từng ăn qua, mềm và mát hơn bánh nướng, bề mặt đặt thịt bò, thịt dê và dưa muối. Thời Thư húp sùn sụt ăn hết phần của mình, Tạ Vô Sí ăn nửa bát, khẩu vị bình thường: "Không ăn nữa."
"Không sao," Thời Thư nhìn bát của hắn, "Nóng quá đều không ăn được cơm, chúng ta cứ đến quán trọ nghỉ ngơi trước, tối ngươi đói ta sẽ làm chút gì đó cho ngươi ăn."
Tạ Vô Sí: "Bây giờ đúng là không ăn nổi, tối rồi tính."
Thời Thư nhận lấy bát của Tạ Vô Sí, ăn nốt mấy đũa mì còn lại.
Khi hắn động đũa, Tạ Vô Sí cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên người hắn, dường như không có dự liệu này. Thời Thư cầm đũa gãi gãi đầu: "Lãng phí cũng không hay lắm nhỉ."
Tạ Vô Sí không nói gì, Thời Thư nói: "Cha ta tuy ghét bỏ, nhưng mẹ ta ăn không hết ông ấy vẫn ăn." Rồi lại bưng bát, uống nốt cả chỗ canh còn lại, "Ta phải ăn nhiều một chút, có sức mới chăm sóc được ngươi."
Thời Thư bỗng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, sắp xếp ổn thỏa cho hắn, rồi quạt cho hắn một chút gió, liền đi đến hiệu thuốc trên phố mua thuốc. Vào tiệm, nói: "Mua ít băng phiến, huyết kiệt và long não—" Lời vừa dứt, sau lưng còn có một bóng người, cũng bước vào.
"Ông chủ, mua ít thuốc giải nhiệt."
"Tân Bân?" Thời Thư quay đầu nhìn thấy hắn.
Tân Bân đối mắt với hắn, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mua xong thuốc cùng nhau đi ra ngoài cửa: "Nhị công tử, tiểu nhân cuối cùng cũng đợi được người rồi! Sao lại mua những loại thuốc này? Nhị công tử bị thương sao?"
"Ta không bị thương," Thời Thư ra hiệu về phía quán mì không xa, "Ca ca ta bị chút vết thương ngoài da."
"..."
Thời Thư nói xong, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy vẻ mặt đen tối, trời sụp đổ trên khuôn mặt một người, Tân Bân đột ngột truy vấn: "Đại nhân sao lại đến đây?!"
Thời Thư: "Hắn lo cho ta, một đường đưa ta đến đây."
Tân Bân im lặng không nói một lời. Ba giây im lặng nhất trong lịch sử. Là hộ vệ của Tạ Vô Sí, Tân Bân không chỉ cảm thấy trời sụp đổ, thậm chí còn có chút muốn chết: "...Đại nhân lại đích thân đến."
Thời Thư có thể hiểu được ý nghĩa khác: "...Ừm, ngươi đã ăn cơm chưa? Món mì kia khá ngon, ta gọi cho ngươi một bát nhé? Tối nay chúng ta cứ nghỉ ngơi trong thành, ngày mai lại lên đường."
Tân Bân càng thêm im lặng: "Bẩm nhị công tử, vừa ăn rồi, nhưng tiểu nhân không nghe rõ, người nói là: chúng ta?"
Thời Thư: "Ca ca ta chuẩn bị đi cùng."
Tân Bân hoàn toàn nghẹn lời, trong đầu hiện lên cảnh tượng hắn mới thấy không lâu, đại nhân nhà họ ôm hôn em trai ruột một cách nồng nhiệt. Sau khoảng lặng đến rợn tóc gáy, hắn nói: "Nhị công tử đi trước đi, tiểu nhân sẽ đi thông báo cho những người khác, bố trí lại."
Nhiều hộ vệ cải trang, đang âm thầm bảo vệ họ. Thời Thư gật đầu, nói: "Cảm ơn ngươi."
Thời Thư nói chuyện xong với hắn, vội vàng cầm gói thuốc quay về quán mì. Tạ Vô Sí ngồi ở chỗ mát, cây quạt đặt bên cạnh, một thân áo lam giản dị, nhưng mặc trên người hắn lại vô cùng thoát tục.
Tạ Vô Sí một tay chống cằm, cán quạt đặt ở xương cổ tay hắn, Thời Thư đến gần, hạ giọng nói: "Ta đã gặp Tân Bân rồi, bọn họ đang ở trong bóng tối, chắc cải trang thành phu khuân vác hoặc người qua đường, ở xung quanh chúng ta."
"Ừm," Tạ Vô Sí nói, "Chúng ta tạm thời an toàn rồi."
Trái tim đang treo lơ lửng của Thời Thư cuối cùng cũng buông xuống: "Chúng ta mau tìm một quán trọ nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi sắc thuốc tiêu viêm."
Chặng đường tiếp theo là đến huyện Nguyên thuộc phủ Vĩnh An dưới núi Đông Bình, cũng chính là nơi quân đồn trú của Trụ Trì Vương, liên lạc với rất nhiều người trong toàn bộ châu phủ. Giờ đã ra khỏi phòng tuyến, nguy hiểm tuy giảm, nhưng trên đường này vẫn có thể có những nguy hiểm khác.
Đi một bước, tính một bước.
Suốt ba ngày liền, Thời Thư và Tạ Vô Sí đều gấp rút lên đường với cường độ cao, ban đêm cũng không ngủ ngon giấc, đặc biệt là Thời Thư tinh thần căng thẳng đến mức có chút kiệt sức, hắn và Tạ Vô Sí giờ đây mong muốn nhất chính là một cái giường, hai người họ được ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, Thời Thư không thể đặt phòng ở khách sạn cao cấp, theo thân phận giả mạo của hắn và Tạ Vô Sí, chỉ có thể đặt chỗ trọ bình thường.
Thời Thư nhìn đông nhìn tây, dừng lại ở một con hẻm nhỏ giống như nhà dân, đi vào qua con đường nhỏ quanh co như lòng dê, một gian phòng ngủ chật hẹp, ông chủ nói: "Nước xin tự múc nhé."
"Cảm ơn."
Ông chủ vừa đi, Thời Thư mượn ấm sắc thuốc nấu thuốc, ở sân sau đi lại loanh quanh, trong phòng Tạ Vô Sí đang thu dọn hành lý. Thời Thư bước vào nằm vật xuống giường: "Tốt quá rồi, tốt quá!"
Tạ Vô Sí: "Tốt cái gì?"
"Hai ngày nay ngủ trên ván đá đúng là đã quá đủ rồi, lưng đau ê ẩm, cuối cùng cũng có chỗ nghỉ ngơi." Thời Thư ngồi thẳng dậy, "Tạ Vô Sí, ngươi lại đây."
Tạ Vô Sí tiến lại gần, Thời Thư liền vươn tay cởi áo hắn, cả nửa thân trên hoàn toàn tr*n tr**.
Tạ Vô Sí nhướng mày: "Sao vậy?"
Trong sân người ra người vào, quán trọ nhỏ này lại có khá nhiều khách. Thời Thư vạch áo hắn ra, nói: "Áo cởi ra giặt, ngươi không có bộ nào khác, nhưng may mắn là trời nóng, ngươi cứ trần thế này đã, đợi ta xử lý vết thương sau lưng ngươi."
Tạ Vô Sí nói: "Bây giờ là buổi chiều, người ra vào ngoài cửa. Nghe nói chưa? Nhà người xưa, ban ngày sẽ không đóng cửa đâu."
Thời Thư: "Vì sao?"
"Đóng cửa lại người khác sẽ nghĩ, ban ngày ban mặt, nhà này có phải đang bạch nhật tuyên dâm không." Tạ Vô Sí nói, "Ngươi chắc chắn muốn đóng lại chứ?"
Thời Thư nhịn hai giây, xoay người chắn ngang hắn: "Cái khác ta không quản, cửa ta đóng chắc chắn, không cho ngươi cho người khác thấy. Hơn nữa – ai sẽ nghĩ hai thằng đàn ông lại bạch nhật tuyên dâm chứ?"
Thời Thư bước lên đóng cửa, nhìn thấy Tân Bân đang cải trang thành người qua đường cùng đến quán trọ, đang đi đến sân sau: "..."
Tân Bân quay mặt đi.
Thời Thư tránh ánh mắt của hắn, đóng cửa lại, ngồi dưới mái hiên sắc thuốc. Dùng than củi, sắc thuốc mất nhiều thời gian. Tân Bân canh ở ngõ hẻm, bề ngoài cải trang thành người qua đường đang hóng mát, thực chất luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh. Không cần nói, bên ngoài quán trọ cũng có người truyền tin. Một khi gặp nguy hiểm, có thể báo tin sớm hơn đội tuần tra.
Thời Thư đối mắt với hắn mấy lần, cuối cùng đứng dậy, vào trong phòng rồi đóng cửa lại: "Không nhịn nữa!"
Hắn và Tạ Vô Sí hai ngày nay đều không ngủ ngon, ngoài việc hắn hoạt động mỗi đêm, trong am hoang hầu như không thể nằm xuống, đá gối lưng vô cùng cứng, tư thế dựa lưng vào tường lại không ngủ ngon. Thời Thư bước vào, áo Tạ Vô Sí đã giặt sạch, treo ở cửa sổ chỗ thoáng gió, hắn đang ngồi ở mép giường, hầu như không có việc gì làm.
Thời Thư không mang theo gì cả, có một bức thư tay của Tạ Vô Sí giấu trong túi áo lót, trong bọc thì toàn là lương khô, quần áo, tiền bạc, ngoài ra không mang theo bất cứ thứ gì không hợp với thân phận.
Thời Thư đóng cửa lại, đến gần: "Ngươi có thể ngủ một lát trước, đợi ta xong xuôi sẽ gọi ngươi. Bị thương tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều, cơ thể có thời gian hồi phục."
Tạ Vô Sí: "Bây giờ là năm giờ chiều, không ngủ được."
Thời Thư đến gần hơn, nói: "Có gì mà không ngủ được, bạn cùng phòng của ta lúc không luyện tập thì ngủ từ sáng đến tối, rồi lại ngủ đến sáng. Tiếp theo còn mấy ngày đường phải từ từ đi, bây giờ phải hồi phục thật tốt."
Tạ Vô Sí: "Ta một mình, không muốn ngủ."
"..."
Thời Thư gãi gãi đầu, đã hiểu, đến gần ngồi xuống mép giường: "Ta nằm cùng ngươi nhé, được không."
Nói thật lòng, ngủ cũng phải có người bầu bạn, ca ca huynh quả thật là sĩ diện quá lớn rồi. Thời Thư vừa nói xong, liền nằm vật xuống giường, lập tức cảm thấy tứ chi như dính chặt vào giường: "Chết tiệt, sảng khoái quá!"
Hắn kéo Tạ Vô Sí nằm xuống, cho đến khi Tạ Vô Sí nằm ở phía trong giường, Thời Thư nằm ở phía ngoài giường. Trong gối có mùi hạt cỏ, lại là kiểu dáng Đông Đô, khiến người ta nhớ đến cái giường đã ngủ ở Tương Nam Tự và Lưu Thủy Am.
Thời Thư nằm cùng hắn trên giường, nói: "Ta ngủ cùng huynh nhé, nhưng ta không thể ngủ say, bếp lửa ngoài cửa vẫn đang cháy, ta chỉ có thể nằm cùng huynh một lát thôi."
Nhưng, khoảnh khắc Thời Thư nằm lên giường, cảm thấy Địa Mẫu nhân từ đang gọi hắn, hãy ngủ đi, hãy an nghỉ đi... Thời Thư đột nhiên trợn to mắt, cố gắng hết sức chống cự bằng ý chí: "Ta không thể ngủ, ta không thể ngủ."
Cuối cùng, Thời Thư bật dậy như cá chép hóa rồng, "Ta không thể nằm nữa, nằm nữa là ngủ thật mất! Ta phải đứng, thuốc của ngươi—"
Nhưng giây sau, lại bị kéo cổ tay, ôm vào lòng. Thời Thư đập đầu vào làn da nóng bỏng, xương quai xanh và lồng ngực. Tạ Vô Sí nói: "Đừng cố sức nữa, thuốc ngoài cửa, ngoài em ra còn có người sẽ trông chừng."
Thời Thư ngửi thấy mùi hương trên người hắn, cơ thể nam tính trẻ trung nóng bỏng, tràn đầy sức sống, dường như có thể xúc tác vô số yếu tố hóa học. Thời Thư nhìn chằm chằm vào bóng tối dưới yết hầu hắn, những đường vân trên da: "Tân Bân sao?"
"Sao, đồng cảm với hắn rồi?"
"............"
Không nói gì khác, Thời Thư nằm vào lòng Tạ Vô Sí, mới nhận ra mấy ngày nay tinh thần mình căng thẳng đến mức nào. Hắn hơi nghiêng người, nghĩ đến khu vực phòng tuyến được tuần tra thiết lập các chốt gác liên tục, thành Mông Sơn hiện tại cũng không tuyệt đối an toàn, thậm chí trên chặng đường sắp tới, bất kỳ cuộc truy bắt nào cũng có thể khiến họ phải bắt đầu chạy trốn.
Tóc Thời Thư bị rối xù, hơi ngẩng đầu, một khuôn mặt vô cùng tuấn tú trắng trẻo, có chút nét thiếu niên: "Vậy thì ngủ một lát cùng nhau cũng được, vừa hay ta cũng rất buồn ngủ."
Sống chết mệt mỏi, cảm giác u ám ập đến trong đầu Thời Thư,quả thật đã ngủ thiếp đi. Có lẽ vì luôn ngửi thấy hơi thở của Tạ Vô Sí, bất kể là khi mới gặp gỡ, hay là bây giờ, đều khiến hắn ngủ rất sâu.
Thời Thư phát ra tiếng thở đều đặn, tay chân cũng dần dần duỗi thẳng, cuối cùng duỗi ra thành hình chữ "Đại", cho đến khi buộc phải bị ôm vào lòng, có chút phản kháng đẩy hai cái, nhưng lực siết chặt hắn lại không thể chống cự.
Vai Thời Thư trắng trẻo mảnh khảnh, bị ôm vào lòng bởi phần thân trên tr*n tr** màu sẫm, gần như không phải là vóc dáng cân xứng. Tạ Vô Sí khép mí mắt lại, lúc này hắn đau đầu dữ dội, đang ở vào thời điểm tinh thần cực kỳ cáu kỉnh và gay gắt.
Có lẽ liên quan đến vết thương bị viêm, có lẽ liên quan đến việc mấy ngày nay lo lắng cho Thời Thư, tinh thần hắn một khi gay gắt sẽ mất ngủ, đi theo là một quyết định tốt, nếu không những ngày tiếp theo, hắn sẽ phải trải qua trong mất ngủ và cáu kỉnh.
Tuy nhiên thói quen mất ngủ, lại có thể truy ngược về rất lâu trước đây.
Tạ Vô Sí trong trạng thái tư duy hoạt động cao độ, đã suy nghĩ kỹ càng mọi việc ở đầu phòng tuyến bên kia, sắp xếp đâu vào đấy, sẽ không xảy ra vấn đề, thư từ trình bày chiến sự tâm phúc của hắn sẽ viết xong gửi cho bệ hạ, còn Bắc quân thì có trật tự trở về Yến Châu, quân đội chiến thắng sĩ khí vững chắc, hơn nữa các tướng lĩnh đều tại vị, tuyệt đối trung thành và ủng hộ hắn, trật tự có thể ổn định.
Còn về việc thâm nhập khu vực Mân liên lạc với người khác, cũng có một phần nắm chắc, tương lai tuy có bất định, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Ngẫu nhiên nguy cơ và mạo hiểm, chỉ càng làm tăng thêm sự thú vị của hắn, càng khiến hắn khẳng định thân phận thiên mệnh của mình.
Tuy nhiên, buông tay để Thời Thư đi làm, lại sẽ vô cùng lo lắng.
Triệu chứng quen thuộc, cơ thể có chút mệt mỏi, tinh thần lại hưng phấn cao độ. Tạ Vô Sí vẫn chưa ngủ được, giữa chừng tỉnh dậy uống thuốc, cho đến khi màn đêm buông xuống, Thời Thư dụi mắt ngồi thẳng dậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy sắc trời, Thời Thư "Ối trời" một tiếng liền nhảy khỏi giường, bị Tạ Vô Sí giữ lại: "Đừng vội, thuốc ta đã uống rồi."
Căn phòng này rất chật hẹp, Thời Thư quay trở lại. Tạ Vô Sí nằm nghiêng, Thời Thư ngồi xổm xuống: "Vậy ngươi đói chưa? Buổi chiều cũng không ăn nhiều lắm."
Tạ Vô Sí: "Hơi đói."
Thời Thư: "Vậy ngươi muốn ăn gì, ta xem có thể tìm được không, đi mua cho ngươi."
Thời Thư lau lau mồ hôi không tồn tại, không, đối tượng đáng sợ nhất vẫn đến rồi. Thời Thư đến bên giường ngồi xuống: "Tùy tình hình thôi, ta không phải đàn ông vẽ bánh, khả năng cao sẽ mua cho ngươi, vì ta tính tình tốt."
Thời Thư đưa tay sờ mặt hắn, Tạ Vô Sí cứ như một vị hoàng đế vậy, Thời Thư nằm xuống rồi hỏi tiếp: "Ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi."
Tạ Vô Sí: "Em không chịu ngồi yên, vừa có sức là phải xả ra ngay."
Thời Thư: "A? Ta lo ngươi đói lắm đấy."
Tạ Vô Sí đưa tay vuốt cằm Thời Thư: "Yêu đương với người, phải biết nói lời ngon tiếng ngọt, điều khiển và dẫn dắt cảm xúc của người khác, thú vị, khiến người ta vui vẻ, nhưng lại biết cân bằng, những gã công tử đào hoa thường có những đặc tính này."
Thời Thư bị hắn véo mặt: "Nhưng ta lại không phải công tử đào hoa."
Tạ Vô Sí: "Nói vài câu tình tứ đi. Chỉ biết đói không, nóng không."
Thời Thư trợn tròn mắt: "Ta không biết nói."
Ý gì?
Ngươi thích Tiểu Thư lạnh lùng vô vị, bắc cực cảng không đóng băng à?
Thời Thư không nhịn được: "Ý gì? Ngươi thích kiểu đó à? Ngươi nói rõ đi, ngươi thích lãng mạn đúng không? Ngươi thích kiểu viết tiểu thuyết dài cả vạn chữ cho ngươi đúng không? Nói đi!"
Tạ Vô Sí cúi xuống hôn hắn, Thời Thư lẩm bẩm: "Được được được. Ha, ta sắp giận rồi đấy."
Thời Thư chỉ tự nhiên nói chuyện, nói xong tự mình giận hai giây rồi lại tự bật cười, mới nhận ra Tạ Vô Sí đang trêu chọc, rồi lại hừ một tiếng.
Nhưng thực ra Thời Thư là kiểu con trai trong gió mùa hè trong lành, mặc sơ mi trắng đạp xe qua phố xá, đi ngang qua cửa hàng thẻ bài siêu anh hùng, sẽ đặc biệt dừng lại nhìn qua ô kính.
Thời Thư dừng lại hai giây: "Không được đâu, vẫn phải ăn cơm."
Nói xong, bất chấp Tạ Vô Sí cản trở, Thời Thư đi vào nhà bếp của quán, tìm thấy nồi cháo đang ủ ấm, múc một bát rồi lấy ra một quả trứng gà luộc.
Một chiếc đèn dầu xiêu vẹo, hai bóng người tựa vào nhau, hai người mệt mỏi vì đã đi đường dài. Thời Thư bưng bát: "Tạ Vô Sí, có lúc huynh cứ như một người cha sống vậy, nhưng có lúc lại như một thiếu gia."
Tạ Vô Sí: "Tùy hứng."
"Ăn một miếng đi." Thời Thư ngồi trên giường, việc được nghỉ ngơi ngắn ngủi trong sự căng thẳng này khiến tâm trạng hắn rất tốt, "Tối nay cuối cùng cũng có một cái giường rồi, nhất định phải ngủ thật ngon, bù lại những ngày trước. Tinh thần đầy đủ, tiếp theo còn nhiều việc phải bận."
Thời Thư đợi hắn ăn xong, đặt đồ về chỗ cũ. Hắn phát hiện ra, Tạ Vô Sí có một tật xấu nhỏ, sẽ kiểm soát và sai khiến hắn một cách vô hại, có lẽ muốn xem Thời Thư có thuận theo hắn không.
Trong mắt hắn, sự phục tùng đại diện cho tình yêu, sự phản kháng đại diện cho việc không yêu.
Nhưng hành vi này, có lẽ đã trải qua nhiều lần "kiểm tra sự phục tùng" trong quá khứ, nên mới dùng cách này để kiểm chứng người khác.
Thời Thư không bận tâm, đó không phải là chuyện gì to tát, nếu hắn muốn chơi, Thời Thư cũng có thể phối hợp, sẽ khiến Tạ Vô Sí có cảm giác an toàn.
Con người chính là như vậy. Sau khi bị thương nhiều lần rồi lành lại, sẽ mọc ra những chai sạn khiến người khác đau đớn.
Và Thời Thư vừa hay lại rất chậm hiểu. Vừa nằm vật xuống giường, Tạ Vô Sí vừa vặn rửa mặt xong cũng lên giường. Vừa định nhắm mắt, trước mắt, bóng người phủ xuống.
Thời Thư cảm nhận được hơi thở bất an của Tạ Vô Sí, mở mắt, nhiệt độ cơ thể nóng rực, cơ ngực nổi bật, đầy sức hấp dẫn, người Tạ Vô Sí phủ xuống: "Làm không?"
_____
Tác giả:
Cơn nghiện "anh" của tôi đã đến rồi!
Chương tiếp theo sẽ có "khẩu".
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Suốt cả đêm, Thời Thư chẳng tài nào chợp mắt, mấy bận ba phen đều kiểm tra vết thương của Tạ Vô Sí.
Sáng sớm hôm sau, Thời Thư vừa mở mắt đã vội vàng thu dọn, rửa mặt, lấy bánh màn thầu khô trong bọc ra, ngồi xổm một bên nhìn Tạ Vô Sí đang say giấc.
Tạ Vô Sí mí mắt khép hờ, tư thế ngồi khi ngủ vô cùng đoan chính. Vết thương trên chân hắn đã đóng vảy, song trời nóng, cộng thêm diện tích da rách rộng, khả năng nhiễm trùng rất lớn.
Thời Thư là người đầu tiên nhận ra sự bất thường – Tạ Vô Sí ngủ sâu hơn mọi khi.
Nhìn hắn, Thời Thư khẽ nhấp một ngụm nước, cổ họng "ực" một tiếng. Tạ Vô Sí dù ở hiện đại thân thế hiển hách, quyền cao chức trọng, nhưng khi xuyên đến đây, chịu khổ lại chưa từng than vãn một tiếng, chỉ coi mọi thứ như rác rưởi cần phải quét sạch trên con đường tiến bộ, như những cửa ải cần phải vượt qua trên chặng đường phía trước, chỉ có vậy mà thôi.
Dù là một thiếu gia, tâm tính lại vô cùng mạnh mẽ.
Thời Thư nhìn hắn, bất giác chú ý đến gương mặt Tạ Vô Sí. Đôi mày mắt tuấn tú có vài phần lạnh nhạt, cả người toát lên vẻ cao quý không thể nào nhìn thẳng, ngoại hình vô cùng tuấn tú. Không, với điều kiện của ca ca ta, theo đuổi ai mà chẳng phải chuyện của một ánh mắt? Chẳng phải chỉ cần nhếch ngón tay là đã theo đuổi được rồi sao?
Vậy rốt cuộc là tình huống gì?
Ta cũng quá khó theo đuổi đi?
Gương mặt Thời Thư trắng trẻo tuấn tú, mang vài phần phức tạp, mắt không chớp nhìn hắn, bỗng nhiên, Tạ Vô Sí mở mắt.
Thời Thư vội vàng đưa nước: "Tỉnh rồi sao? Uống chút nước trước đi, sáng sớm thức dậy nửa cốc nước, lợi tiểu thải độc. Hôm nay ngươi phải uống nhiều nước đấy."
Tạ Vô Sí nhận lấy nước uống hai ngụm, trong tầm mắt, Thời Thư bẻ bánh khô thành từng miếng nhỏ. Bánh cứng màu sẫm, bẻ ra những lớp bánh mịn. Theo lý mà nói, có thể mang theo ít bánh bao tinh bột, nhưng sợ bị hỏi lúc kiểm tra hành lý, ngươi một tên nô bộc lại ăn ngon đến thế sao?
Vì vậy Thời Thư chỉ mang loại bánh thô sơ nhất, làm từ ngô, kê, hương vị bình thường, cứng ngắc, nhưng được cái bảo quản được lâu.
Thời Thư bẻ vụn ra, đưa cho Tạ Vô Sí: "Ngươi ăn đi."
Tạ Vô Sí nhìn phần lương khô hắn đưa tới.
Thời Thư: "Ta đã rửa tay rồi, rất sạch sẽ. Ta là người vô cùng sạch sẽ đấy."
Trong mắt Tạ Vô Sí dường như muốn nói gì đó, Thời Thư ngồi xổm một bên nhìn hắn. Liếc nhìn ra ngoài cửa, trời vừa sáng, ánh nắng ban mai nhạt nhòa chiếu xuống núi non và đường xá, thôn xóm một vẻ yên bình, an lành.
Tạ Vô Sí không nói gì, trực tiếp nhướng mày, ra hiệu rất rõ ràng. Thời Thư lập tức hiểu ra, nói: "Ta lại thành con dâu nhỏ, còn phải đút cơm cho nam nhân."
Đút cho hắn từng miếng bánh nhỏ, hai người lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, cũng tiện nói vài câu. Tạ Vô Sí nhẹ nhàng nhai miếng bánh khô cứng, nói: "Hậu truyện của bộ phim truyền hình em xem đó, con dâu nhỏ hầu hạ nam nhân mặc áo, ăn cơm, ngoài việc lau người cho hắn, còn phải đút cơm, cho đi tiểu, cuối cùng là lên giường."
Thời Thư: "Trên giường thì không có. Bị cắt rồi, dù sao ta cũng chưa từng thấy."
Tạ Vô Sí: "Giờ dù có cắt, em còn không hiểu sao."
Thời Thư nhìn chằm chằm hắn.
*
"Ca ca, cái bánh khô này cũng không chặn được miệng huynh à." Thời Thư vội vàng đút nốt miếng bánh còn lại cho hắn ăn.
Tạ Vô Sí không nói nữa, cúi đầu cắn một miếng, khục một tiếng, dường như cắn phải sỏi trong bánh. Thời Thư không nhịn được nói: "Khẩu phần ăn tệ quá, đợi ra khỏi phòng tuyến chúng ta ăn chút đồ ngon."
Cái bánh khô cứng đến nỗi có thể bổ óc chó này, Thời Thư nhai mà đau quai hàm, ăn được nửa cái như chú cừu non gặm cỏ, số còn lại dùng vải bọc kỹ. Thấy trên đường bắt đầu có người qua lại, liền đứng dậy: "Đi thôi?"
Tạ Vô Sí đã thu dọn xong xuôi: "Đi thôi."
Đến chân núi Mông Sơn còn mất một ngày thời gian, trong ngày này biết đâu còn có nguy hiểm gì. Thời Thư đến con đường lớn thông thoáng, mấy hàng đội tuần tra chạy ngang qua, lập tức tim đập như trống, nhưng đội tuần tra này cũng chỉ nhanh chóng chạy qua, có lẽ đã phát hiện ra bọn sơn phỉ tối qua, đang đi xem xét tình hình.
Mặt trời gay gắt như lửa đốt, vương tôn công tử phẩy quạt phe phẩy. Thời Thư nóng toát mồ hôi hột, cậu là do nóng thuần túy, nhưng Tạ Vô Sí trên người lại có không ít vết thương nhỏ, cùng vết sẹo trên chân.
Thời Thư đi hai bước lại nhìn hắn: "Tạ Vô Sí."
Thời Thư càng thêm căng thẳng, Tạ Vô Sí lại rất bình tĩnh: "Ta vẫn ổn, đừng dừng lại, trước tối nay phải đến được Mông Sơn."
Thời Thư đành gật đầu, nước trong bình đã cạn, trước mắt xuất hiện một con suối trong vắt, Thời Thư vội vàng chạy đến lấy nước.
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, khi Tạ Vô Sí đắc thế, Thời Thư ngược lại hiếm khi có thể cùng hắn làm việc gì đó, giờ đây có chút cảm giác trở về quá khứ. Tuy nhiên trong tấm gương phản chiếu, ngoài việc từng cùng hắn chạy khắp đất Đại Cảnh, cảnh tượng thi thể chồng chất trong cửa quan Dận Châu cũng hiện lên –
Chiến hỏa, tàn sát, thi thể, một bước giẫm lên máu nước dao động, xương trắng phơi ngoài đồng. Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà cũng đã trở thành quá khứ xa xôi rồi.
Duẫn Châu chiến thắng, còn hắn và Tạ Vô Sí, lại bước lên một con đường thâm nhập địch cảnh dò la tin tức và hiệp thương, tràn đầy những hy vọng mới.
Thời Thư nhét nút gỗ vào túi nước, lập tức đưa cho Tạ Vô Sí: "Khát không? Uống thêm vài ngụm."
"Bánh khô này cũng chẳng ngon, đợi đến thành Mông Sơn, chúng ta ăn một bữa thật ngon, cũng lấy cho huynh ít thuốc."
Tạ Vô Sí tinh thần không bằng hôm qua, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn. Cuối cùng, đến bốn năm giờ chiều, Thời Thư cuối cùng cũng nhìn thấy xa xa phía trước thành lũy – Tạ Vô Sí tìm đến tù binh quân Mân, hỏi ra những người qua lại đông đúc nhất, thành phố trung chuyển lớn nhất trên phòng tuyến, các đoàn thương nhân tấp nập.
"Chúng ta đến rồi, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ngon lành!"
Thời Thư vội vàng tìm một quán ăn ven đường, gọi mấy món. Bánh khô đã ăn ba ngày, cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon, nhưng trời quá nóng, hai người gọi một bát mì lạnh.
Thời Thư hỏi mượn ông chủ một cây quạt, quạt cho Tạ Vô Sí, lén lút kiểm tra vết thương sau lưng hắn, quả nhiên, dính một ít mồ hôi, lúc này đang hơi sưng đỏ.
"Mì lạnh đến rồi!" Thời Thư đưa mì cho Tạ Vô Sí, đầu ngón tay lạnh buốt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt: "Ăn xong ngươi ngồi đợi ta một lát, ta đi tìm hiệu thuốc mua ít đồ."
Mì có hương vị Thời Thư chưa từng ăn qua, mềm và mát hơn bánh nướng, bề mặt đặt thịt bò, thịt dê và dưa muối. Thời Thư húp sùn sụt ăn hết phần của mình, Tạ Vô Sí ăn nửa bát, khẩu vị bình thường: "Không ăn nữa."
"Không sao," Thời Thư nhìn bát của hắn, "Nóng quá đều không ăn được cơm, chúng ta cứ đến quán trọ nghỉ ngơi trước, tối ngươi đói ta sẽ làm chút gì đó cho ngươi ăn."
Tạ Vô Sí: "Bây giờ đúng là không ăn nổi, tối rồi tính."
Thời Thư nhận lấy bát của Tạ Vô Sí, ăn nốt mấy đũa mì còn lại.
Khi hắn động đũa, Tạ Vô Sí cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên người hắn, dường như không có dự liệu này. Thời Thư cầm đũa gãi gãi đầu: "Lãng phí cũng không hay lắm nhỉ."
Tạ Vô Sí không nói gì, Thời Thư nói: "Cha ta tuy ghét bỏ, nhưng mẹ ta ăn không hết ông ấy vẫn ăn." Rồi lại bưng bát, uống nốt cả chỗ canh còn lại, "Ta phải ăn nhiều một chút, có sức mới chăm sóc được ngươi."
Thời Thư bỗng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, sắp xếp ổn thỏa cho hắn, rồi quạt cho hắn một chút gió, liền đi đến hiệu thuốc trên phố mua thuốc. Vào tiệm, nói: "Mua ít băng phiến, huyết kiệt và long não—" Lời vừa dứt, sau lưng còn có một bóng người, cũng bước vào.
"Ông chủ, mua ít thuốc giải nhiệt."
"Tân Bân?" Thời Thư quay đầu nhìn thấy hắn.
Tân Bân đối mắt với hắn, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mua xong thuốc cùng nhau đi ra ngoài cửa: "Nhị công tử, tiểu nhân cuối cùng cũng đợi được người rồi! Sao lại mua những loại thuốc này? Nhị công tử bị thương sao?"
"Ta không bị thương," Thời Thư ra hiệu về phía quán mì không xa, "Ca ca ta bị chút vết thương ngoài da."
"..."
Thời Thư nói xong, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy vẻ mặt đen tối, trời sụp đổ trên khuôn mặt một người, Tân Bân đột ngột truy vấn: "Đại nhân sao lại đến đây?!"
Thời Thư: "Hắn lo cho ta, một đường đưa ta đến đây."
Tân Bân im lặng không nói một lời. Ba giây im lặng nhất trong lịch sử. Là hộ vệ của Tạ Vô Sí, Tân Bân không chỉ cảm thấy trời sụp đổ, thậm chí còn có chút muốn chết: "...Đại nhân lại đích thân đến."
Thời Thư có thể hiểu được ý nghĩa khác: "...Ừm, ngươi đã ăn cơm chưa? Món mì kia khá ngon, ta gọi cho ngươi một bát nhé? Tối nay chúng ta cứ nghỉ ngơi trong thành, ngày mai lại lên đường."
Tân Bân càng thêm im lặng: "Bẩm nhị công tử, vừa ăn rồi, nhưng tiểu nhân không nghe rõ, người nói là: chúng ta?"
Thời Thư: "Ca ca ta chuẩn bị đi cùng."
Tân Bân hoàn toàn nghẹn lời, trong đầu hiện lên cảnh tượng hắn mới thấy không lâu, đại nhân nhà họ ôm hôn em trai ruột một cách nồng nhiệt. Sau khoảng lặng đến rợn tóc gáy, hắn nói: "Nhị công tử đi trước đi, tiểu nhân sẽ đi thông báo cho những người khác, bố trí lại."
Nhiều hộ vệ cải trang, đang âm thầm bảo vệ họ. Thời Thư gật đầu, nói: "Cảm ơn ngươi."
Thời Thư nói chuyện xong với hắn, vội vàng cầm gói thuốc quay về quán mì. Tạ Vô Sí ngồi ở chỗ mát, cây quạt đặt bên cạnh, một thân áo lam giản dị, nhưng mặc trên người hắn lại vô cùng thoát tục.
Tạ Vô Sí một tay chống cằm, cán quạt đặt ở xương cổ tay hắn, Thời Thư đến gần, hạ giọng nói: "Ta đã gặp Tân Bân rồi, bọn họ đang ở trong bóng tối, chắc cải trang thành phu khuân vác hoặc người qua đường, ở xung quanh chúng ta."
"Ừm," Tạ Vô Sí nói, "Chúng ta tạm thời an toàn rồi."
Trái tim đang treo lơ lửng của Thời Thư cuối cùng cũng buông xuống: "Chúng ta mau tìm một quán trọ nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi sắc thuốc tiêu viêm."
Chặng đường tiếp theo là đến huyện Nguyên thuộc phủ Vĩnh An dưới núi Đông Bình, cũng chính là nơi quân đồn trú của Trụ Trì Vương, liên lạc với rất nhiều người trong toàn bộ châu phủ. Giờ đã ra khỏi phòng tuyến, nguy hiểm tuy giảm, nhưng trên đường này vẫn có thể có những nguy hiểm khác.
Đi một bước, tính một bước.
Suốt ba ngày liền, Thời Thư và Tạ Vô Sí đều gấp rút lên đường với cường độ cao, ban đêm cũng không ngủ ngon giấc, đặc biệt là Thời Thư tinh thần căng thẳng đến mức có chút kiệt sức, hắn và Tạ Vô Sí giờ đây mong muốn nhất chính là một cái giường, hai người họ được ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, Thời Thư không thể đặt phòng ở khách sạn cao cấp, theo thân phận giả mạo của hắn và Tạ Vô Sí, chỉ có thể đặt chỗ trọ bình thường.
Thời Thư nhìn đông nhìn tây, dừng lại ở một con hẻm nhỏ giống như nhà dân, đi vào qua con đường nhỏ quanh co như lòng dê, một gian phòng ngủ chật hẹp, ông chủ nói: "Nước xin tự múc nhé."
"Cảm ơn."
Ông chủ vừa đi, Thời Thư mượn ấm sắc thuốc nấu thuốc, ở sân sau đi lại loanh quanh, trong phòng Tạ Vô Sí đang thu dọn hành lý. Thời Thư bước vào nằm vật xuống giường: "Tốt quá rồi, tốt quá!"
Tạ Vô Sí: "Tốt cái gì?"
"Hai ngày nay ngủ trên ván đá đúng là đã quá đủ rồi, lưng đau ê ẩm, cuối cùng cũng có chỗ nghỉ ngơi." Thời Thư ngồi thẳng dậy, "Tạ Vô Sí, ngươi lại đây."
Tạ Vô Sí tiến lại gần, Thời Thư liền vươn tay cởi áo hắn, cả nửa thân trên hoàn toàn tr*n tr**.
Tạ Vô Sí nhướng mày: "Sao vậy?"
Trong sân người ra người vào, quán trọ nhỏ này lại có khá nhiều khách. Thời Thư vạch áo hắn ra, nói: "Áo cởi ra giặt, ngươi không có bộ nào khác, nhưng may mắn là trời nóng, ngươi cứ trần thế này đã, đợi ta xử lý vết thương sau lưng ngươi."
Tạ Vô Sí nói: "Bây giờ là buổi chiều, người ra vào ngoài cửa. Nghe nói chưa? Nhà người xưa, ban ngày sẽ không đóng cửa đâu."
Thời Thư: "Vì sao?"
"Đóng cửa lại người khác sẽ nghĩ, ban ngày ban mặt, nhà này có phải đang bạch nhật tuyên dâm không." Tạ Vô Sí nói, "Ngươi chắc chắn muốn đóng lại chứ?"
Thời Thư nhịn hai giây, xoay người chắn ngang hắn: "Cái khác ta không quản, cửa ta đóng chắc chắn, không cho ngươi cho người khác thấy. Hơn nữa – ai sẽ nghĩ hai thằng đàn ông lại bạch nhật tuyên dâm chứ?"
Thời Thư bước lên đóng cửa, nhìn thấy Tân Bân đang cải trang thành người qua đường cùng đến quán trọ, đang đi đến sân sau: "..."
Tân Bân quay mặt đi.
Thời Thư tránh ánh mắt của hắn, đóng cửa lại, ngồi dưới mái hiên sắc thuốc. Dùng than củi, sắc thuốc mất nhiều thời gian. Tân Bân canh ở ngõ hẻm, bề ngoài cải trang thành người qua đường đang hóng mát, thực chất luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh. Không cần nói, bên ngoài quán trọ cũng có người truyền tin. Một khi gặp nguy hiểm, có thể báo tin sớm hơn đội tuần tra.
Thời Thư đối mắt với hắn mấy lần, cuối cùng đứng dậy, vào trong phòng rồi đóng cửa lại: "Không nhịn nữa!"
Hắn và Tạ Vô Sí hai ngày nay đều không ngủ ngon, ngoài việc hắn hoạt động mỗi đêm, trong am hoang hầu như không thể nằm xuống, đá gối lưng vô cùng cứng, tư thế dựa lưng vào tường lại không ngủ ngon. Thời Thư bước vào, áo Tạ Vô Sí đã giặt sạch, treo ở cửa sổ chỗ thoáng gió, hắn đang ngồi ở mép giường, hầu như không có việc gì làm.
Thời Thư không mang theo gì cả, có một bức thư tay của Tạ Vô Sí giấu trong túi áo lót, trong bọc thì toàn là lương khô, quần áo, tiền bạc, ngoài ra không mang theo bất cứ thứ gì không hợp với thân phận.
Thời Thư đóng cửa lại, đến gần: "Ngươi có thể ngủ một lát trước, đợi ta xong xuôi sẽ gọi ngươi. Bị thương tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều, cơ thể có thời gian hồi phục."
Tạ Vô Sí: "Bây giờ là năm giờ chiều, không ngủ được."
Thời Thư đến gần hơn, nói: "Có gì mà không ngủ được, bạn cùng phòng của ta lúc không luyện tập thì ngủ từ sáng đến tối, rồi lại ngủ đến sáng. Tiếp theo còn mấy ngày đường phải từ từ đi, bây giờ phải hồi phục thật tốt."
Tạ Vô Sí: "Ta một mình, không muốn ngủ."
"..."
Thời Thư gãi gãi đầu, đã hiểu, đến gần ngồi xuống mép giường: "Ta nằm cùng ngươi nhé, được không."
Nói thật lòng, ngủ cũng phải có người bầu bạn, ca ca huynh quả thật là sĩ diện quá lớn rồi. Thời Thư vừa nói xong, liền nằm vật xuống giường, lập tức cảm thấy tứ chi như dính chặt vào giường: "Chết tiệt, sảng khoái quá!"
Hắn kéo Tạ Vô Sí nằm xuống, cho đến khi Tạ Vô Sí nằm ở phía trong giường, Thời Thư nằm ở phía ngoài giường. Trong gối có mùi hạt cỏ, lại là kiểu dáng Đông Đô, khiến người ta nhớ đến cái giường đã ngủ ở Tương Nam Tự và Lưu Thủy Am.
Thời Thư nằm cùng hắn trên giường, nói: "Ta ngủ cùng huynh nhé, nhưng ta không thể ngủ say, bếp lửa ngoài cửa vẫn đang cháy, ta chỉ có thể nằm cùng huynh một lát thôi."
Nhưng, khoảnh khắc Thời Thư nằm lên giường, cảm thấy Địa Mẫu nhân từ đang gọi hắn, hãy ngủ đi, hãy an nghỉ đi... Thời Thư đột nhiên trợn to mắt, cố gắng hết sức chống cự bằng ý chí: "Ta không thể ngủ, ta không thể ngủ."
Cuối cùng, Thời Thư bật dậy như cá chép hóa rồng, "Ta không thể nằm nữa, nằm nữa là ngủ thật mất! Ta phải đứng, thuốc của ngươi—"
Nhưng giây sau, lại bị kéo cổ tay, ôm vào lòng. Thời Thư đập đầu vào làn da nóng bỏng, xương quai xanh và lồng ngực. Tạ Vô Sí nói: "Đừng cố sức nữa, thuốc ngoài cửa, ngoài em ra còn có người sẽ trông chừng."
Thời Thư ngửi thấy mùi hương trên người hắn, cơ thể nam tính trẻ trung nóng bỏng, tràn đầy sức sống, dường như có thể xúc tác vô số yếu tố hóa học. Thời Thư nhìn chằm chằm vào bóng tối dưới yết hầu hắn, những đường vân trên da: "Tân Bân sao?"
"Sao, đồng cảm với hắn rồi?"
"............"
Không nói gì khác, Thời Thư nằm vào lòng Tạ Vô Sí, mới nhận ra mấy ngày nay tinh thần mình căng thẳng đến mức nào. Hắn hơi nghiêng người, nghĩ đến khu vực phòng tuyến được tuần tra thiết lập các chốt gác liên tục, thành Mông Sơn hiện tại cũng không tuyệt đối an toàn, thậm chí trên chặng đường sắp tới, bất kỳ cuộc truy bắt nào cũng có thể khiến họ phải bắt đầu chạy trốn.
Tóc Thời Thư bị rối xù, hơi ngẩng đầu, một khuôn mặt vô cùng tuấn tú trắng trẻo, có chút nét thiếu niên: "Vậy thì ngủ một lát cùng nhau cũng được, vừa hay ta cũng rất buồn ngủ."
Sống chết mệt mỏi, cảm giác u ám ập đến trong đầu Thời Thư,quả thật đã ngủ thiếp đi. Có lẽ vì luôn ngửi thấy hơi thở của Tạ Vô Sí, bất kể là khi mới gặp gỡ, hay là bây giờ, đều khiến hắn ngủ rất sâu.
Thời Thư phát ra tiếng thở đều đặn, tay chân cũng dần dần duỗi thẳng, cuối cùng duỗi ra thành hình chữ "Đại", cho đến khi buộc phải bị ôm vào lòng, có chút phản kháng đẩy hai cái, nhưng lực siết chặt hắn lại không thể chống cự.
Vai Thời Thư trắng trẻo mảnh khảnh, bị ôm vào lòng bởi phần thân trên tr*n tr** màu sẫm, gần như không phải là vóc dáng cân xứng. Tạ Vô Sí khép mí mắt lại, lúc này hắn đau đầu dữ dội, đang ở vào thời điểm tinh thần cực kỳ cáu kỉnh và gay gắt.
Có lẽ liên quan đến vết thương bị viêm, có lẽ liên quan đến việc mấy ngày nay lo lắng cho Thời Thư, tinh thần hắn một khi gay gắt sẽ mất ngủ, đi theo là một quyết định tốt, nếu không những ngày tiếp theo, hắn sẽ phải trải qua trong mất ngủ và cáu kỉnh.
Tuy nhiên thói quen mất ngủ, lại có thể truy ngược về rất lâu trước đây.
Tạ Vô Sí trong trạng thái tư duy hoạt động cao độ, đã suy nghĩ kỹ càng mọi việc ở đầu phòng tuyến bên kia, sắp xếp đâu vào đấy, sẽ không xảy ra vấn đề, thư từ trình bày chiến sự tâm phúc của hắn sẽ viết xong gửi cho bệ hạ, còn Bắc quân thì có trật tự trở về Yến Châu, quân đội chiến thắng sĩ khí vững chắc, hơn nữa các tướng lĩnh đều tại vị, tuyệt đối trung thành và ủng hộ hắn, trật tự có thể ổn định.
Còn về việc thâm nhập khu vực Mân liên lạc với người khác, cũng có một phần nắm chắc, tương lai tuy có bất định, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Ngẫu nhiên nguy cơ và mạo hiểm, chỉ càng làm tăng thêm sự thú vị của hắn, càng khiến hắn khẳng định thân phận thiên mệnh của mình.
Tuy nhiên, buông tay để Thời Thư đi làm, lại sẽ vô cùng lo lắng.
Triệu chứng quen thuộc, cơ thể có chút mệt mỏi, tinh thần lại hưng phấn cao độ. Tạ Vô Sí vẫn chưa ngủ được, giữa chừng tỉnh dậy uống thuốc, cho đến khi màn đêm buông xuống, Thời Thư dụi mắt ngồi thẳng dậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy sắc trời, Thời Thư "Ối trời" một tiếng liền nhảy khỏi giường, bị Tạ Vô Sí giữ lại: "Đừng vội, thuốc ta đã uống rồi."
Căn phòng này rất chật hẹp, Thời Thư quay trở lại. Tạ Vô Sí nằm nghiêng, Thời Thư ngồi xổm xuống: "Vậy ngươi đói chưa? Buổi chiều cũng không ăn nhiều lắm."
Tạ Vô Sí: "Hơi đói."
Thời Thư: "Vậy ngươi muốn ăn gì, ta xem có thể tìm được không, đi mua cho ngươi."
Thời Thư lau lau mồ hôi không tồn tại, không, đối tượng đáng sợ nhất vẫn đến rồi. Thời Thư đến bên giường ngồi xuống: "Tùy tình hình thôi, ta không phải đàn ông vẽ bánh, khả năng cao sẽ mua cho ngươi, vì ta tính tình tốt."
Thời Thư đưa tay sờ mặt hắn, Tạ Vô Sí cứ như một vị hoàng đế vậy, Thời Thư nằm xuống rồi hỏi tiếp: "Ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi."
Tạ Vô Sí: "Em không chịu ngồi yên, vừa có sức là phải xả ra ngay."
Thời Thư: "A? Ta lo ngươi đói lắm đấy."
Tạ Vô Sí đưa tay vuốt cằm Thời Thư: "Yêu đương với người, phải biết nói lời ngon tiếng ngọt, điều khiển và dẫn dắt cảm xúc của người khác, thú vị, khiến người ta vui vẻ, nhưng lại biết cân bằng, những gã công tử đào hoa thường có những đặc tính này."
Thời Thư bị hắn véo mặt: "Nhưng ta lại không phải công tử đào hoa."
Tạ Vô Sí: "Nói vài câu tình tứ đi. Chỉ biết đói không, nóng không."
Thời Thư trợn tròn mắt: "Ta không biết nói."
Ý gì?
Ngươi thích Tiểu Thư lạnh lùng vô vị, bắc cực cảng không đóng băng à?
Thời Thư không nhịn được: "Ý gì? Ngươi thích kiểu đó à? Ngươi nói rõ đi, ngươi thích lãng mạn đúng không? Ngươi thích kiểu viết tiểu thuyết dài cả vạn chữ cho ngươi đúng không? Nói đi!"
Tạ Vô Sí cúi xuống hôn hắn, Thời Thư lẩm bẩm: "Được được được. Ha, ta sắp giận rồi đấy."
Thời Thư chỉ tự nhiên nói chuyện, nói xong tự mình giận hai giây rồi lại tự bật cười, mới nhận ra Tạ Vô Sí đang trêu chọc, rồi lại hừ một tiếng.
Nhưng thực ra Thời Thư là kiểu con trai trong gió mùa hè trong lành, mặc sơ mi trắng đạp xe qua phố xá, đi ngang qua cửa hàng thẻ bài siêu anh hùng, sẽ đặc biệt dừng lại nhìn qua ô kính.
Thời Thư dừng lại hai giây: "Không được đâu, vẫn phải ăn cơm."
Nói xong, bất chấp Tạ Vô Sí cản trở, Thời Thư đi vào nhà bếp của quán, tìm thấy nồi cháo đang ủ ấm, múc một bát rồi lấy ra một quả trứng gà luộc.
Một chiếc đèn dầu xiêu vẹo, hai bóng người tựa vào nhau, hai người mệt mỏi vì đã đi đường dài. Thời Thư bưng bát: "Tạ Vô Sí, có lúc huynh cứ như một người cha sống vậy, nhưng có lúc lại như một thiếu gia."
Tạ Vô Sí: "Tùy hứng."
"Ăn một miếng đi." Thời Thư ngồi trên giường, việc được nghỉ ngơi ngắn ngủi trong sự căng thẳng này khiến tâm trạng hắn rất tốt, "Tối nay cuối cùng cũng có một cái giường rồi, nhất định phải ngủ thật ngon, bù lại những ngày trước. Tinh thần đầy đủ, tiếp theo còn nhiều việc phải bận."
Thời Thư đợi hắn ăn xong, đặt đồ về chỗ cũ. Hắn phát hiện ra, Tạ Vô Sí có một tật xấu nhỏ, sẽ kiểm soát và sai khiến hắn một cách vô hại, có lẽ muốn xem Thời Thư có thuận theo hắn không.
Trong mắt hắn, sự phục tùng đại diện cho tình yêu, sự phản kháng đại diện cho việc không yêu.
Nhưng hành vi này, có lẽ đã trải qua nhiều lần "kiểm tra sự phục tùng" trong quá khứ, nên mới dùng cách này để kiểm chứng người khác.
Thời Thư không bận tâm, đó không phải là chuyện gì to tát, nếu hắn muốn chơi, Thời Thư cũng có thể phối hợp, sẽ khiến Tạ Vô Sí có cảm giác an toàn.
Con người chính là như vậy. Sau khi bị thương nhiều lần rồi lành lại, sẽ mọc ra những chai sạn khiến người khác đau đớn.
Và Thời Thư vừa hay lại rất chậm hiểu. Vừa nằm vật xuống giường, Tạ Vô Sí vừa vặn rửa mặt xong cũng lên giường. Vừa định nhắm mắt, trước mắt, bóng người phủ xuống.
Thời Thư cảm nhận được hơi thở bất an của Tạ Vô Sí, mở mắt, nhiệt độ cơ thể nóng rực, cơ ngực nổi bật, đầy sức hấp dẫn, người Tạ Vô Sí phủ xuống: "Làm không?"
_____
Tác giả:
Cơn nghiện "anh" của tôi đã đến rồi!
Chương tiếp theo sẽ có "khẩu".
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 104
10.0/10 từ 10 lượt.