Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 101
386@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Ánh nắng trắng xóa chiếu rọi sân đình, giữa non bộ và rừng trúc là một vài bóng mát.
"Ào ào...", tiếng nước chảy róc rách. Thời Thư đứng bên giếng nước, cúi đầu uống một ngụm nước lạnh buốt, cong lưng, nửa lưng trần trắng nõn tinh khiết, những vết sẹo đã bong vảy.
"Ục ục..." Thời Thư nhổ nước ra, súc miệng sạch sẽ mùi máu, "Cái răng này còn đau mấy ngày nữa? Cánh cửa này còn đóng mấy ngày nữa? Mấy ngày rồi? Sẽ giam ta bao lâu?"
Thời Thư vừa định ngậm thêm lát gừng vào miệng, thì ở cổng sân, Tạ Vô Sí, trong bộ quan phục màu đỏ tía, bước vào.
Trong chớp mắt, Thời Thư nhướng mày, "mất thị lực" nhanh như chớp, tăng tốc lao vút vào trong nhà.
Tiếng bước chân theo sát phía sau, Thời Thư đi đến thư phòng giả vờ đọc sách, Tạ Vô Sí đến thư phòng, Thời Thư lại chạy về phòng ngủ, nghĩ bụng lần này Tạ Vô Sí sẽ không đuổi theo nữa. Nhưng tiếng bước chân vẫn nối gót.
Thời Thư ngồi xuống giường, tiện tay lật một cuốn sách, giả vờ đọc. Không ngờ, Tạ Vô Sí đến ngồi cạnh cậu: "Răng vẫn đau à?"
Thời Thư đặt sách xuống, nói chuyện như bình thường: "Cũng được, bây giờ cơ bản là sắp khỏi rồi, không có gì to tát. Mấy ngày nay ngươi ở đâu vậy?"
"Bàn bạc quân vụ."
Tay Tạ Vô Sí vươn ra chạm vào mặt cậu. Hàm dưới trắng nõn thanh tú, da thịt sạch sẽ mịn màng. Thời Thư để hắn v**t v* mặt, không nói gì, cho đến khi Tạ Vô Sí dùng ngón cái ấn nhẹ, khẽ nạy khóe môi cậu.
Lòng ngón tay rất nóng, Thời Thư dứt khoát mở môi cho hắn xem: "Khi nào ta mới có thể ra khỏi cái cửa này?"
Tạ Vô Sí lảng tránh câu hỏi này. Thời Thư không nhịn được lại bật cười, khi hai người im lặng, Tạ Vô Sí để ý đến chuyện khác, lật tấm trải giường lên, trong tay lấy ra một hộp thuốc mỡ, kéo ra một đoạn ruột cừu khô.
"..." Tim Thời Thư đập mạnh một cái, sau đó lại bình tĩnh lại, không có chút xấu hổ đặc biệt nào, nói: "Đúng vậy, là ta cố ý đặt ở đây, Tạ Vô Sí, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để lên giường với ngươi rồi."
Thời Thư nằm vật ra giường: "Nếu ta có thể sinh, ta sẽ sinh cho ngươi một ổ, ta sẽ luôn ở trong hậu cung của ngươi để trông giữ cho ngươi."
Tạ Vô Sí: "Thời Thư."
Thời Thư rất tức giận, suy nghĩ một lát vẫn nói: "Vốn dĩ, ngươi không đồng ý với kế sách của Tiểu Thụ, chuyện này sẽ không thành công rồi, ta cũng không phải người hy sinh mạng sống như vậy, không hiểu tại sao nhất định phải giam ta lại, có lẽ ngươi nghĩ, ngươi là vì ta tốt. Mà đúng là ngươi cũng vì ta tốt thật."
"Tạ Vô Sí, ta không bằng ngươi. Nên ngươi thay ta quyết định, thực ra không có gì sai cả."
Giọng Tạ Vô Sí càng thêm thâm thúy: "Thời Thư."
"Thế giới này vốn dĩ là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ là ta chậm chạp không hiểu rõ đạo lý này, ta không chỉ không hiểu rõ tất cả những điều này, ngay cả trái tim mình cũng sắp không hiểu được rồi."
Thời Thư quay người đi: "Ta vẫn nên bớt nói lời giận dỗi, kẻo làm tổn thương ai đó."
Nằm xuống giường, Thời Thư cầm hộp thuốc mỡ mà Lâm Dưỡng Xuân đưa cho, nhìn chằm chằm vào nắp hộp có vân xoắn, vặn mở rồi lại xoay lại, căn chỉnh các hoa văn cho thẳng hàng, cứ thế chơi mãi.
"Ngươi còn muốn giam ta bao lâu?"
Tạ Vô Sí: "Quân Mân rút quân, ban sư hồi Yến Châu."
Thời Thư đổi sang tư thế thoải mái hơn: "Cũng tốt."
Thế là hai người đều không nói gì nữa, chìm vào im lặng. Mùa hè rất nóng, lúc này lại là giữa tháng tám nóng bức, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống khắp mặt đất, nhiệt độ nung đốt mặt đất, ngay cả khi trong phòng có đặt đá lạnh, cũng không thể chống lại cảm giác oi bức khó chịu bốc lên.
Thời Thư đặt hộp xuống, "Ngủ trưa không? Ta ngủ cùng ngươi một lát."
Tạ Vô Sí đã cởi áo treo lên tường từ sớm, màn sa buông xuống đầu giường, Thời Thư lên giường nằm cạnh Tạ Vô Sí, ngón tay kéo dải áo của hắn đùa nghịch.
Thời Thư giúp Tạ Vô Sí cởi áo, ghé lại hôn nhẹ hắn, rồi ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Trước mắt dường như có chút hoa mắt, đưa tay dụi một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những đường dệt của tấm màn.
Thời Thư sức khỏe vẫn luôn rất tốt, mấy ngày nay bị giam cầm quá nhàm chán, ngày nào cũng ngủ từ sáng đến tối, ngủ quá nhiều nên bắt đầu đau đầu như búa bổ.
Không ngủ được, nhàm chán nhớ lại những chuyện trước đây, nhớ lại trong thiền viện Tương Nam Tự, hai người chen chúc trên một chiếc giường thiền không lớn, Tạ Vô Sí lúc đầu rõ ràng có chứng sợ bẩn, Thời Thư lúc đó tỉnh dậy đi vệ sinh, Tạ Vô Sí đang kiểm tra xem giường có bẩn không.
"..." Lúc đó, Thời Thư cũng khó xử lắm, nói với hắn, "Ca, ta không phải loại con trai phai màu đâu."
Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: "Tốt nhất là không phải."
Nói không phải thì không phải. Khiến Thời Thư sau này mỗi ngày thức dậy, đều kiểm tra xem mình có bị phai màu không, trên chăn có dấu hiệu ố vàng không. Nhưng Thời Thư từ nhỏ đến lớn đều không phai màu, nói không phai màu thì không phai màu, Tạ Vô Sí cuối cùng cũng không còn nhìn cậu bằng ánh mắt thành kiến nữa.
Nghĩ đến đây, Thời Thư không nhịn được muốn cười, Tạ Vô Sí luôn giả vờ giả vờ chết tiệt. Tuy nhiên, hắn rất tỉ mỉ, gần như vẹn toàn, đối xử với Thời Thư rất tốt, sẽ đưa cậu đi khám đông y, hàng ngày đúng giờ bắt cậu uống thuốc bắc, các hòa thượng trong chùa còn lén lút đưa cậu đi ăn thịt, sợ Thời Thư thiếu máu mà bệnh chết.
Nghĩ đến đây, Thời Thư: Hì hì.
Nhưng lại nghĩ đến, lúc đó mục đích không trong sáng: Không hì hì.
Thời Thư thu lại nụ cười một chút. Tạ Vô Sí nuôi Lai Phúc cũng rất tốt, mặc dù hắn rõ ràng không thích chó, ghét vật nuôi, Lai Phúc có một tật xấu là hay nhảy xổ vào người, lúc đầu cũng hay nhảy xổ vào người Tạ Vô Sí, làm bẩn áo cà sa của hắn.
Nhưng Tạ Vô Sí không thể đánh chó trước mặt Thời Thư được!
Một ngày nọ, Thời Thư vừa thức dậy, liền thấy Tạ Vô Sí đang ở dưới cây bồ đề trong thiền viện, cầm bánh bao đang huấn luyện chó, bẻ từng miếng nhỏ ra, bảo Lai Phúc "ngồi xuống", "bắt tay", "tay trái", "tay phải", "đếm số", "nằm xuống", "tha về", kèm theo khuôn mặt nhìn chó của hắn, quả là tuyệt vời.
Thời Thư vốn còn thắc mắc, Lai Phúc, một con chó vàng lớn như ngươi sao lại biết đếm số, là chó thần trời sinh sao? Thì ra là do Tạ Vô Sí huấn luyện mà thành! Tuy nhiên, vì Thời Thư thức dậy quá muộn, còn Tạ Vô Sí thường dậy sớm bắt đầu một ngày tốt đẹp, nên Thời Thư đã bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian của hắn.
Nghĩ đến đây, Thời Thư lại cảm thấy buồn cười, khóe miệng khó mà kìm được.
Tuy nhiên, lúc đó Tạ Vô Sí có từng nghĩ không: Thời Thư đúng là một đứa trẻ phiền phức, tự mình còn chưa nuôi nổi, lại còn nuôi một con chó. Đúng là một đứa trẻ tùy hứng và vô lý. Ăn của hắn, uống của hắn, lại còn không coi mình là người ngoài.
Thời Thư khẽ hừ một tiếng trong lòng, đổi tư thế ngủ trong gối, rồi nghĩ đến lần đầu tiên Tạ Vô Sí bộc lộ bản tính thật của mình. Đó là ngày đưa Tiểu Thụ đến ngôi làng cách đó bốn mươi dặm, khi trở về trời đã tối.
Trước đó, Thời Thư luôn nghĩ Tạ Vô Sí là một người rất cao quý, nhìn vẻ bề ngoài của hắn, sẽ cho rằng người này đã được giáo dục tinh hoa cấp cao. Chưa kể khuôn mặt mê hoặc do gen ưu việt tạo ra, cách nói chuyện, cách dùng từ ngữ thậm chí cả cách ngắt nghỉ giọng điệu của hắn, dường như đều được rèn luyện có chủ đích, tự mang một vẻ "ngươi thấp kém hơn ta, ta nói chuyện với ngươi là cho ngươi thể diện, ngoan ngoãn làm đàn em đi" cao quý.
Thời Thư khi quen hắn, hàng ngày đều lén lau mồ hôi sau lưng, thầm nghĩ, hắn thật là ra vẻ.
Hắn đúng là đồ giả tạo. Nếu đăng TikTok chắc mấy chục vạn "trai tự tin" sẽ vỡ mộng bình luận "trà xanh nam", "thằng giả bộ" kiểu người đó.
Nhưng lúc đó, Thời Thư mới phát hiện Tạ Vô Sí lại không kiểm soát được nửa dưới, bị k*ch th*ch rất dễ c**ng c*ng, quả thực khiến tình hình khá phức tạp. Có lẽ từ lúc đó, cậu và Tạ Vô Sí mới trở nên thân thiết hơn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thời Thư không tốt không xấu, dù sao thì lần đầu tiên bị súng chĩa vào, cảm giác đó thực sự khó tả! Giống như một cô gái thẳng, đột nhiên có một mỹ nữ xinh đẹp c** đ* trước mặt mình, một mặt thấy rất đẹp, một mặt lại rất ngượng.
Thời Thư cố gắng nhớ lại hành trình của mình với Tạ Vô Sí. Ở chùa Tương Nam mãi không tốt, sư huynh bên cạnh ghét chó, thỉnh thoảng thấy Lai Phúc là làm bộ muốn đánh nó, dù không đánh thật nhưng Thời Thư cũng không thích một ngôi chùa toàn nam đồng.
Thu thập lại độ điệp để gom đủ quân phí, đến Lưu Thủy Am thì rất tốt, Thời Thư thích cái sân nhỏ hoang vắng giữa rừng đào, một lối nhỏ được mở ra giữa đám cỏ cao ngang eo, gian nhà bên cạnh là một ngôi nhà ma có người chết, Thời Thư lúc đó rất nhát gan, buổi tối đi vệ sinh cũng phải kéo Tạ Vô Sí đi cùng.
Thông thường, Thời Thư sẽ lay Tạ Vô Sí đang nằm trên giường thức dậy, nói: "Anh Tạ, anh, em muốn đi tiểu. Anh có đi không?"
Sau đó Tạ Vô Sí trong một sự im lặng khiến người ta muốn quỳ xuống gọi cha, đứng dậy, đi cùng cậu đến nhà xí bên ngoài cửa. Thời Thư đi qua cánh cửa của ngôi nhà hung hiểm đó cũng sợ hãi, bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nói chuyện khác với Tạ Vô Sí, dù sao cũng không muốn để lộ sự nhát gan của mình, Tạ Vô Sí còn phải có câu không câu trả lời những chủ đề cậu cố lôi kéo.
"Tạ Vô Sí, đêm nay mặt trăng này, thật là mặt trăng!"
Tạ Vô Sí: "Ừm."
Rồi Thời Thư đi vào nhà xí, nhà xí lại ở gần cái cây cổ thụ bị chết treo người, Thời Thư cần Tạ Vô Sí bảo vệ cậu không rời nửa bước, rồi sau khi đi xong thì điên cuồng rửa tay chạy vào, chạy trước hắn.
Nghĩ đến đây, Thời Thư khó hiểu mà cong môi cười. Lúc đó cảm thấy Tạ Vô Sí giống như anh trai nhà bên, một vị thần toàn năng trong game, một đại gia ở lớp bên cạnh học cực giỏi nhưng lại giả vờ giả vờ chết tiệt, mọi người tuy mỗi ngày sau giờ học đều bàn tán "Anh em ơi anh ấy giả bộ quá đi!", nhưng thực ra rất ngưỡng mộ hắn, Thời Thư cũng vậy, rất bám hắn, cực kỳ cực kỳ bám hắn, xuất phát từ bản năng của đàn ông muốn làm đàn em cho người lợi hại.
Thời Thư cũng chỉ mới mười tám tuổi, rất thích làm đàn em cho người khác, hồi nhỏ làm đàn em cho bố mẹ, lớn hơn chút thì làm đàn em cho chị họ, bây giờ thì làm đàn em cho Tạ Vô Sí, tóm lại là một đời làm đàn em.
Thời Thư thật sự rất thích Tạ Vô Sí, ở Lưu Thủy Am mỗi ngày mở mắt ra là lại hỏi Tạ Vô Sí đi đâu rồi? Sao đi làm về vẫn chưa thấy? Người đâu? Người đâu? Nghe thấy tiếng chó Lai Phúc sủa, hai người cùng chạy vào rừng đào, quấn quýt lấy Tạ Vô Sí đang xách cơm về.
Tạ Vô Sí phải hét "Dừng lại" mới ngăn được hai chú chó con lao vào người hắn.
Xuyên không về cổ đại không hề dễ dàng, ở Chu Gia Trang mọi người đối xử với cậu cũng khá tốt, nhưng gã nam đồng b**n th** đó nói chuyện rất khó nghe, đàn ông thì túm tụm lại nói chuyện con cái, vợ con, Thời Thư cũng chẳng có gì để nói, vẫn là ở cùng đồng bào của mình vui vẻ hơn.
Từ lúc đó, Thời Thư đã thực sự rất thích Tạ Vô Sí như một người bạn, rất thích hắn, có lẽ còn một phần tâm lý ngưỡng mộ sức mạnh. Thời Thư sẵn sàng cùng hắn làm bất cứ điều gì, và cảm thấy hạnh phúc, dù là cùng nhau đi xa, ăn gió nằm sương, hay đến thành phố bị dịch bệnh, cậu đều rất vui vẻ, rất vui vẻ. Tạ Vô Sí có một khả năng, hắn không nhất thiết phải cho cậu sự phản hồi về mặt tình cảm, thậm chí có thể đi ngược lại, nhưng ở bên cạnh hắn tuyệt đối là sống tốt nhất và có cảm giác an toàn nhất.
Giống như chơi game ôm đùi vậy, chơi game bắn súng sinh tồn, Thời Thư thường cảm thấy tai mình ù đi vì tiếng súng đạn rầm rầm, đợi đến khi cậu khó khăn ho sù sụ bò ra khỏi làn khói, bóng dáng cao lớn của Tạ Vô Sí che chắn trước mặt, tay cầm súng, cảnh giác xung quanh nói: "Kẻ địch đã giải quyết hết rồi."
Thời Thư sẽ có cảm giác "…Không phải anh em ơi anh" đó.
Muốn quỳ xuống dập đầu Tạ Vô Sí.
Khẽ trở mình, tấm trải giường phát ra tiếng "cạch" nhẹ, một phần suy nghĩ của Thời Thư bị cắt ngang. Không biết tại sao không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ dường như càng gần với cái kết cục tồi tệ đó. Mùa đông ở phủ Đại Thịnh, Sâm Châu quá lạnh, băng tuyết thấu xương, khi nhớ lại vùng đất cực lạnh trong ký ức, trong đầu Thời Thư gần như chỉ còn lại màu trắng xóa che khuất bầu trời, rừng cây gió rít, những mảng màu đỏ tươi nhuộm máu, chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của con người.
Cậu cũng thích Tạ Vô Sí, muốn cùng hắn nương tựa vào nhau, Đỗ Tử Hàm dù tốt nhưng không bằng Tạ Vô Sí. Cùng nhau đi ba nghìn dặm, Thời Thư thấy hắn cũng có lúc bị thương, khi phát hiện ra bí mật này, trái tim Thời Thư và hắn càng gần nhau hơn.
Hơn nữa Tạ Vô Sí là tên đại ác ôn, thật sự là một kẻ xấu xa đáng ghét. Đáng ghét. Từ đó về sau hắn cứ hôn rồi sờ mó cậu mãi, Thời Thư cũng thật sự không còn cách nào khác, không phải ai bắt Tạ Vô Sí có bệnh sao? Anh em ôm một cái thì có gì đâu? Chỉ là Thời Thư vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với tình yêu đã biến chất đó. Nhưng theo Tạ Vô Sí vẫn rất vui vẻ, nếu không xảy ra chuyện đó, Thời Thư nghĩ cố gắng sống qua cả đời cũng được thôi?
Mẹ kiếp, Tạ Vô Sí có gì không tốt? Sống cả đời với hắn thì sao chứ?
Nghĩ đến đây, Thời Thư vẫn không nhịn được muốn cười.
Một năm sau khi rời đi, Thời Thư dường như đang mơ, cậu ở bãi biển Tần thôn, mỗi ngày nói với Tử Hàm rằng muốn ngắm hoàng hôn, thực ra là đang nghĩ về Tạ Vô Sí.
Cái tên này, Thời Thư thực sự rất muốn đánh hắn, biết thế lúc đi đã đánh cho một trận rồi đi, đúng là một tên khốn, Thời Thư lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là hận thù thuần túy, nhưng lúc đó vẻ mặt đầy máu của hắn cũng rất đáng sợ, khiến Thời Thư thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Thời Thư không có quá nhiều cảm nhận về tình yêu, giống như cái khiếu này chưa từng được khai mở vậy, với một tâm trạng phức tạp hồi tưởng rất lâu, vẫn không thể hiểu ra.
Yêu... nhưng không ngờ gặp lại đã là thân phận cách biệt.
...
Thời Thư vừa nghĩ vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ là một vùng xác chết đỏ lòm. Cậu lại nhìn thấy bãi tha ma đó, những con muỗi đen kịt bay lượn trên đó, xác chết chất đống như núi, chó hoang nhe nanh gặm xương cốt, một ngọn lửa bỗng chốc nuốt chửng tất cả bọn chúng –
Thời Thư mồ hôi lạnh đầm đìa, bất ngờ tỉnh giấc từ trong mơ, "A!" một tiếng kêu thảm thiết, đang căng thẳng hít thở. Tạ Vô Sí đi đến đầu giường cởi áo, ngoài cửa có người nói: "Đại nhân, có hai người tên Nguyên Quan và Nguyên Hách muốn gặp!"
Thời Thư sững sờ một giây, Tạ Vô Sí chỉnh lại ống tay áo, không biết đang nghĩ gì, một lát sau nói: "Cho họ vào."
"Sao họ lại đến?"
"Đề xuất của Tiểu Thụ không phải là không có giá trị, trong lịch sử cũng có Liên minh Mã Kiều, nhà Đường và Đế quốc Ả Rập đã ký kết liên minh; Hoắc Khứ Bệnh phân hóa Hung Nô, khiến các bộ vương của Hung Nô đầu hàng nhà Hán; Nhạc Phi phân hóa tướng lĩnh quân Kim; và 'Liên minh trên biển' của nhà Tống, liên kết với Kim chống Liêu. Riêng Liên minh trên biển, từ khi đưa ra đề xuất đến khi hoàn toàn thực hiện mất ba năm. Một chiến lược có ảnh hưởng lớn, cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể hoàn thành. Đây quả thực là một ý tưởng có lợi, tôi sẽ tìm cách thúc đẩy chuyện này."
Thời Thư nhìn hắn.
Tạ Vô Sí: "Tiểu Thụ đã được đưa về, hai người họ chuẩn bị trực tiếp nói với tôi về kế hoạch này, đi không? Cùng đi."
Trên mặt đất, Nguyên Quan mặc một chiếc áo dài màu xanh lam giản dị của văn nhân đang phủ phục quỳ gối không đứng dậy.
Bên cạnh ông là Nguyên Hách với khuôn mặt người Mân được quấn bằng vải, trời nóng bức, mồ hôi thấm đẫm vải bông, ẩm ướt khó chịu, cả hai đều quỳ trên mặt đất.
Tạ Vô Sí bước vào cửa, giọng điệu tuy không tệ, nhưng hành động không hề đỡ dậy, đi thẳng đến ngồi vào ghế thái sư gỗ lê hoa: "Hai năm trước ở phố Bắc Lai Nô, bản quan còn uống một bát trà thanh ở nhà hai vị. Mời đứng dậy."
Hai người đứng dậy, khi nhìn thấy Thời Thư bên cạnh, Nguyên Quan đột nhiên lại quỳ xuống: "Nhị công tử."
Thời Thư nhìn ông, nghĩ đến người đàn ông ốm yếu ở phố Bắc Lai Nô, rồi nghĩ đến độc sĩ hiến kế ở Duẫn Châu, thực sự khó có thể kết hợp hai người đó lại, nói: "Mời đứng dậy, mời đứng dậy."
Nguyên Quan nở một nụ cười thiện ý, Thời Thư im lặng, quay mặt sang nhìn bức tường.
"Hai vị đặc biệt đến đây, có việc gì quan trọng?"
Nguyên Quan vội vàng lấy ra một cuốn sổ từ trong lòng: "Đại nhân, đây là bản đồ địa hình vùng Mân hậu, tiểu nhân đến đây vẫn là vì chuyện mà tiểu nữ đã đề xuất mấy ngày trước."
"Trụ Trì Vương hiện đang trấn giữ ở Vĩnh An phủ và Đa Cách phủ, thuộc hạ có thể liên lạc chính là nghĩa quân người Cảnh và thủ lĩnh bộ lạc trong hai phủ này. Trụ Trì Vương từ trước đến nay đều ngưỡng mộ văn hóa người Cảnh – ở Bắc Mân, giới quý tộc thượng lưu đều lấy việc thông thạo văn hóa người Cảnh làm vinh dự, các quý phu nhân mỗi khi Đông Đô có kiểu trang sức và trang điểm mới, lập tức phải sai người mua về, nam tử càng tranh nhau học tập văn hóa người Cảnh. Còn vị Trụ Trì Vương này, tiểu nhân đã ở cùng ông ta hai năm, thường xuyên nghe ông ta than thở về sự man rợ của người Mân, ông ta sùng bái văn chương, thích đồ cổ, có ý muốn quy thuận quân Cảnh."
Tạ Vô Sí uống trà, vén nắp liếc nhìn một cái rồi đặt xuống.
Thái độ của Nguyên Quan vô cùng thành khẩn, nói tiếp: "Ngoài ra, nhiều bộ lạc tiểu vương thường xuyên bị quân đội của Trung Vương và Mân Vương ức h**p, xâm chiếm ruộng đất. Hàng năm đến mùa chăn thả, bộ lạc của Mân Vương liền lùa bò dê đi khắp nơi, họ dám giận nhưng không dám nói, dân oán cũng sôi sục. Đặc biệt sau chiến tranh, sự bóc lột càng trở nên nghiêm trọng."
"Thứ ba, Vĩnh An phủ hai mươi năm trước từng là cố thổ của người Cảnh, bấy nhiêu năm qua, vẫn luôn có nghĩa quân người Hán chiếm giữ các ngọn núi, không thể bị quân Mân tiêu diệt, hô hào tập hợp được hàng vạn người, hình thành thế giặc cướp Lương Sơn Bạc, dựng cờ nước của người Cảnh, tự xưng là 'Di Dân Quân', vẫn chưa bị đánh bại."
Nguyên Quan đứng trả lời, trán đầy mồ hôi, trước tiên trình bày tình hình, sau đó nói: "Đại nhân, nếu có thể liên kết ba thế lực này, cùng đại nhân bàn bạc thời gian địa điểm khởi binh, trong ứng ngoài hợp, có thể đánh trúng yếu huyệt của quân Mân, nhanh chóng chiếm được châu phủ. Sẽ là công lao lớn cho đại nhân!"
Quy tắc cơ bản của việc thuyết phục, là dùng lợi ích để thuyết phục, dùng lợi ích để lay động. Tạ Vô Sí không trả lời câu hỏi này: "Hiện nay Bắc Mân và Đại Cảnh giao chiến khẩn cấp, quân Mân trị quân nghiêm chỉnh, đề phòng ám cọc và gián điệp, hai vị mạo hiểm tính mạng ra khỏi trại e rằng không dễ dàng?"
Mồ hôi chảy trên khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Quan, hắn quỳ xuống đất: "Tiểu nữ sau khi trở về, nói rằng đại nhân có lẽ nghi ngờ có gian trá, huynh đệ tiểu nhân liền lấy tính mạng đến đây để nói rõ, chỉ cầu đại nhân chấp nhận lương sách!"
Tạ Vô Sí dường như bận rộn công vụ, có chút lơ đãng: "Nguyên đại nhân, công lao bất thế phân hóa Bắc Mân công phá thành trì, một khi đạt được hai vị đều có công lao lớn, chẳng lẽ hai vị không có điều gì cầu xin?"
Nguyên Quan: "Huynh đệ chúng tôi, chỉ cầu đại nhân sau khi lập công lớn, ở Đông Đô ban cho huynh đệ tôi nhà cửa ruộng đất tốt, tước vị cao, nhiều vàng bạc, không còn bị thế nhân biết đến với thân phận nô lệ."
Tạ Vô Sí đậy chén trà xuống, nói: "Những thứ này, ngươi để người Mân ném xác chết vào thành Duẫn Châu, quân Mân chẳng lẽ không từng hứa hẹn ngươi quan cao lộc hậu sao?"
"..."
Câu nói này của Tạ Vô Sí, rõ ràng là một câu hỏi dồn ép chọc vào xương sống người khác, ngược lại còn mang chút ý trêu chọc.
Nguyên Quan biết quả nhiên đây là một trở ngại không thể vượt qua, thành thật nói: "Lúc đó huynh đệ tiểu nhân tưởng rằng không thể trở về Đại Cảnh nữa, muốn tìm kế sinh nhai ở Bắc Mân, nên đã dùng một số độc kế. Độc kế này cũng là do Âm Côn vương tử chỉ thị... Cho đến đêm đó, huynh đệ tiểu nhân tình cờ gặp được Nhị công tử."
Nghe thấy tên mình, Thời Thư chống vào ghế, ngẩng đầu nhìn ông ta.
Nguyên Quan cười với Thời Thư, nụ cười rất phức tạp, nói: "Tiểu nhân chưa từng nghĩ rằng lại có thể gặp lại ân công, mà Tạ đại nhân cũng đã trấn thủ biên cương, cai quản thiên hạ. Vốn dĩ không dám trèo cao, sợ đại nhân đã quên, lại càng ghét bỏ tiểu nhân là tiện nô bỏ trốn về phương Bắc. Chính là huynh đệ nhà tôi đã gặp mặt nhị công tử trong hào, lại còn được nhị công tử nhận ra, tiểu nhân lúc đó mới lấy hết dũng khí, sai tiểu nữ đến hiến kế."
Gia đình Nguyên Quan rõ ràng cũng đã đánh cược mạng sống: "Nếu không phải nhị công tử thiện tâm, kế sách này tiểu nhân vạn vạn lần không dám hiến cho người Cảnh, chỉ sợ vừa thấy tướng mạo huynh đệ tiểu nhân đã bị giết rồi."
"Vậy ngươi cũng biết, người Cảnh và người Mân không dung hợp."
Tạ Vô Sí đứng dậy, chân giẫm lên những viên gạch lát sàn, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: "Kế sách của Nguyên đại nhân có khả thi hay không, bản quan tạm thời không bàn tới, nhưng vừa mở miệng đã muốn đệ đệ của bản quan, lại còn đi đến vùng nguy hiểm của Mân, thực sự khó mà tin được người khác."
"Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân... gia đình tiểu nhân già trẻ lớn bé, ba miệng ăn, mục đích cũng chỉ là sống sót mà thôi. Tiểu nhân thật sự là... ngoài Nhị công tử ra, khó mà tin tưởng ai khác..."
Nguyên Quan cố gắng nói, "Tiểu nhân có một phương pháp chu toàn có thể bảo đảm Nhị công tử bình an tiến vào vùng Mân, giả trang thành tiểu bộc của tiểu nhân, cải trang đổi quần áo cùng về Mân, ở tại nhà tiểu nhân, việc xoay sở lôi kéo do tiểu nhân phụ trách, chỉ cần đến ngày đã định Nhị công tử lộ mặt một chút, để an lòng mọi người, sau đó có thể mời Nhị công tử quay về rồi!"
Thời Thư không cần phải giao thiệp với nhóm người đó, cậu là một sự thành ý.
Thành ý, chính là chỉ cần lộ mặt một chút là được.
Hiện tại, mức độ nguy hiểm của cậu đã giảm xuống rất thấp.
Tuy nhiên, Tạ Vô Sí không nói gì, nói: "Hai vị cứ nghỉ ngơi trước, bản quan tự sẽ cân nhắc."
Trong phòng, hai người ngồi xuống, Nguyên Quan thay Nguyên Hách tháo chiếc khăn trùm mặt, một khuôn mặt kiên nghị trắng bệch vì mồ hôi lộ ra, lau mồ hôi.
Hai người ngồi uống vài ngụm nước lạnh, Nguyên Hách đã sớm không nhịn được mà đầy mặt nhục nhã: "Ta thấy thật sự không nên đến chuyến này, người Cảnh đều coi chúng ta như chó, không cần thiết phải đến. Tạ Đô Thống Chế này cũng vậy."
Nguyên Quan bình tĩnh hơn một chút: "Anh em chúng ta không có gì cả, lại muốn được người khác tin tưởng, vốn đã rất khó khăn, cứ bình thường mà đối mặt đi."
"Lão tử thật sự chịu đủ rồi." Nguyên Hách nói giọng thô lỗ, uống cạn cốc nước.
Nguyên Quan cởi áo sau lưng hắn, vô số vết sẹo chằng chịt, bị mồ hôi ngấm vào bốc mùi. Nguyên Quan ngồi xuống lại: "Vẫn nóng tính như vậy, chúng ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta bốn mươi ba, em bốn mươi rồi."
"Bốn mươi rồi à, anh nói khi nào mới có một mảnh ruộng, ta cũng muốn lui về điền viên rồi."
"Lui về điền viên? Trồng trọt ở núi Tần An huyện Nguyên, em lại nhất định muốn ra ngoài, không nỡ những cuốn sách em viết, còn nói là văn tông từ bản, nhất định phải đưa đến Đại Cảnh để in ấn."
Nguyên Quan hừ một tiếng cười: "Anh chưa bao giờ đọc sách."
"Nhưng dù đọc hay không đọc sách, đời này cũng đã đến bốn mươi rồi."
"Bốn mươi thì sao, chết ta cũng không sợ, ta chỉ muốn lưu danh thiên cổ."
Lưu danh thiên cổ. Vị trí của danh và lợi, thậm chí là ngang bằng. Không có văn nhân nào không muốn lưu danh thiên cổ, ghi danh sử sách. Nguyên Quan lấy ra gói hành lý bên cạnh, hóa ra là một cuộn giấy trắng mực đen dày cộm, có cái đã sờn rách mục nát, cho thấy sự mài giũa sâu sắc: "Nếu Tạ đại nhân vẫn không tin ta, ta đành phải dâng cuốn sách này. Đây là tâm huyết cả đời viết nên, nếu bội ước, hãy để ông ta thiêu rụi hàng triệu bản thảo của ta đi."
"Những tờ giấy đó của em? Nhưng chỉ là những tờ giấy hư vô mờ ảo này, có thể thuyết phục được hắn không?"
"Nếu những tờ giấy này vô dụng, vậy ta cũng không còn gì cả." Nguyên Quan cười một cách tiêu điều.
Cách đó không xa, trong một căn phòng khác, Thời Thư đang ngồi trên ghế.
Bản đồ đặt trên bàn, mấy xấp dày cộm, một bản đồ đường đi chi tiết hơn. Tạ Vô Sí ngồi cạnh cậu, lật từng trang bản đồ, và so sánh với một bản đồ khác do trinh sát mang về.
"Núi non, làng mạc, cầu cống, cứ điểm, đều được đánh dấu rõ ràng." Tạ Vô Sí nói, "Bản đồ còn hoàn chỉnh hơn."
Thời Thư nhận ra những ký tự đặc biệt mang tính biểu tượng, Tạ Vô Sí khoanh vùng vị trí phòng tuyến: "Những nơi trên có quân đội canh giữ nghiêm ngặt, tính chất quân sự nặng hơn. Sau khi vượt qua phòng tuyến, là nơi ở của dân thường. Năm đó hai anh em Âm Côn có thể du lịch ở Đại Cảnh, phía sau vùng Mân cũng là nơi người Mân và người Cảnh sống xen kẽ. Hòa lẫn vào người Hán giả làm dân thường, sẽ không gây chú ý."
"Nguy hiểm nhất là khu vực phòng tuyến, vượt qua được thì dễ nói."
Thời Thư nhìn chằm chằm vào các đường nét của sông và núi, trong lòng một trận căng thẳng: "Ta..."
"Thời Thư, đừng lo lắng."
Thời Thư nhìn bản đồ trước mắt, khi mọi việc chỉ có một phác thảo đại khái, cậu dường như có cảm xúc. Nhưng khi từng bước được liệt kê ra trước mắt, lại thấy bước nào cũng gian nan.
"Ta đang nghĩ, có lẽ ta không nên kiểm soát em, để em tự do lựa chọn sẽ tốt hơn." Tạ Vô Sí đột nhiên nói.
Thời Thư đứng dậy, chân có chút mềm nhũn. Cùng Tạ Vô Sí ra khỏi cửa, những bông nguyệt quý trong sân đang nở rộ, hương thơm ngào ngạt, Thời Thư đưa tay hái thêm một bông đặt vào lòng Tạ Vô Sí.
Thời Thư hỏi: "Ngươi có muốn ta đi không?"
Tạ Vô Sí: "Ta sẽ rất lo lắng cho em, một người vốn dĩ có dũng khí phi thường, nhưng khi vào khu vực địch, vẫn không thể ngủ ngon. Em lúc đó không ngủ được, ta cũng không ngủ được."
Thời Thư: "Không ngủ được cũng tốt, gần đây ta không ngủ được toàn nhớ lại chuyện cũ, thấy cũng khá vui."
"Nhớ lại những gì?"
"Nhớ lại từ khi chúng ta mới quen đến nay," Thời Thư chợt nghĩ, "Tạ Vô Sí, thực ra ta có một chuyện có lỗi với anh, vẫn chưa nói với anh."
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, Tạ Vô Sí trở thành thiên hạ cộng chủ, thì dù không thỏa mãn điều kiện giết những người xuyên không khác cũng sẽ mở khóa hệ thống. Đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ thấy thời gian mở khóa của Thời Thư, hiểu rõ những gì cậu từng làm.
"Làm sai, không sao cả." Tạ Vô Sí nghiêng đầu, đối mắt, "Tôi chỉ muốn biết, bây giờ còn sai không?"
"..."
Sóng nhiệt lướt qua mái hiên và ngói của sân, trong ao từng tầng lá sen nhấp nhô sóng, thỉnh thoảng có vài con chim bói cá bay qua.
Trong lòng Thời Thư một trận sóng gió, lưng tê dại không biết nên nói gì, đôi mắt nâu khẽ mở, chỉ cảm thấy thế giới tĩnh lặng.
Tạ Vô Sí nhìn cậu một lúc lâu, rồi quay mắt đi, bình tĩnh nói: "Trước khi em sửa chữa lỗi lầm này, Thời Thư, ta sẽ để em sống, dù là trước cửa Quỷ Môn Quan, ta cũng sẽ giành em về."
Đêm khuya, trong sân đèn đóm sáng trưng.
Phía sau cửa sổ thư phòng chiếu ra ánh đèn mờ ảo, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng truyền ra từ trong cửa, Tân Bân và các hộ vệ lần lượt bước ra khỏi cửa, cầm bản đồ cưỡi ngựa lao đi trong đêm về phía xa.
Cuộc trò chuyện của Tạ Vô Sí với Nguyên Quan và Nguyên Hách vẫn tiếp tục.
Tạ Vô Sí đang tra hỏi từng chi tiết trên đường đi, để kiểm tra xem lời nói của đối phương có bao nhiêu phần thật, Nguyên Quan và Nguyên Hách dù sao cũng không có sức lực dồi dào như hắn, khi tinh thần mệt mỏi con người gần như không thể suy nghĩ, lời nói cũng sẽ có nhiều sơ hở hơn, nhưng vẫn phải đối phó với những câu hỏi của Tạ Vô Sí.
Thời Thư đang lục tung đồ đạc, tìm quần áo có thể mang theo, không ngờ "choang!" một tiếng giòn tan, có thứ gì đó rơi xuống đất, hóa ra là con dao găm nạm ngọc.
Ngắn gọn và sắc bén, thích hợp mang theo bên người. Thời Thư nhìn thấy con dao găm này, trong đầu chợt lóe lên cảm giác khi nó cọ vào da thịt mấy ngày trước, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Cậu liền lục tìm quần áo nhẹ nhàng. Một chiếc q**n l*t thoải mái không tìm thấy, Thời Thư đang tìm kiếm thì cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Tạ Vô Sí bước vào.
Thời Thư dừng động tác thu dọn quần áo.
Tạ Vô Sí vừa ra khỏi cuộc thẩm vấn, tinh thần vẫn rất tỉnh táo, nói: "Quân Mân đã hết lương thực bảy ngày rồi, thời gian cũng sắp đến, ngày mai ta sẽ đánh trống cho quân đội xuất thành Duẫn Châu, cùng với quân tiếp viện từ bên sườn đánh úp, để đánh tan quân đội Bắc Mân."
"Quân bại trận bỏ binh khí giáp trụ mà chạy, tinh thần của tướng lĩnh quân Mân sẽ bị thu hút, em cũng nhân lúc hỗn loạn vượt qua biên giới. Bên kia ta đã sắp xếp người rồi, tối nay sẽ vượt biên sang, đến trước đợi em."
"Không đi cùng Nguyên Quan Nguyên Hách, sau khi qua biên phòng sẽ hội quân dưới chân núi Mông Sơn. Đến đó, nếu không thoải mái lập tức quay về."
"Chuyến này nhiều nhất là một tháng, em đi gặp họ một lần, việc thỏa thuận nội dung tác chiến cụ thể giao cho chúng ta xử lý."
Thời Thư nghe hắn sắp xếp đâu ra đấy, nắm chặt gói hành lý trong tay. Tạ Vô Sí lật xem quần áo trong đó, mở ngăn tủ khác, lấy ra một xấp q**n l*t đã cuộn tròn, đặt vào túi, đúng là chiếc mà Thời Thư không tìm thấy.
Con dao găm thì Tạ Vô Sí tìm một chiếc đai da, ghé lại vén áo Thời Thư: "Buộc ở đây."
Đai da được buộc vào đùi, Tạ Vô Sí đã thị phạm cho Thời Thư vài lần.
"Con dao này, có thể hướng về bất cứ ai."
Thời Thư lên tiếng: "Tạ Vô Sí."
"Đợi em về nói rõ cho ta biết, chuyện có lỗi với ta là gì." Tạ Vô Sí nói, "Ta muốn biết."
Thời Thư: "Em..."
Tạ Vô Sí: "Bây giờ em cứ ấp úng không nói nên lời như vậy, khiến ta nghi ngờ liệu trong một năm rưỡi em rời xa ta, có phải đã lên giường với người khác không."
Thời Thư: "Không có."
Mái tóc dễ xù của Thời Thư cũng được vuốt gọn gàng, giống như một đứa trẻ sắp đi xa, được gia đình chuẩn bị hành lý và túi nước, rồi chỉnh lại khăn quàng đỏ. Tạ Vô Sí đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu một lát không chớp mắt.
Thời Thư chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Tạ Vô Sí, đây là sinh nhật thứ ba của anh."
"Đúng vậy."
Thời Thư: "Nếu ta đi, có phải sẽ không thể ở bên anh đón sinh nhật không?"
"Không quan trọng, về rồi đền bù cho ta."
Thời Thư đang định nói, trên đùi truyền đến một cảm giác căng chặt, khiến người ta khó chịu, hóa ra vẫn là con dao găm đó. Thời Thư tháo con dao xuống, đặt lên bàn. Con dao này, chế tác tinh xảo, nhưng thời điểm xuất hiện lại vừa vặn khiến Thời Thư trong lòng không vui.
Thời Thư nhìn chằm chằm con dao này, trong lòng một cảm giác bồn chồn, nhưng lại không thể nói rõ. Thời Thư đành gật đầu với Tạ Vô Sí: "Ta nhất định sẽ trở về."
Trên tường thành Duẫn Châu, trống lớn trầm đục vang lên, bụi bám trên mặt trống rơi xuống.
Tiếng tù và vang vọng mây trời.
Dưới tường thành Duẫn Châu cao mấy chục trượng, mấy đạo quân giao chiến với nhau, như những đám mây đen cuồn cuộn trước cơn bão, đang quấn lấy nhau, nuốt chửng, tan rã. Quân Mân không thể chống cự, cục diện chiến trường đã đến lúc thu hoạch thắng lợi.
Quân Cảnh xuất thành khiêu chiến, quân tiếp viện từ cánh sườn ập đến, từng con ngựa phi nhanh chóng xông thẳng vào quân địch, phá tan đội hình.
Trên những bức tường thành nhấp nhô, những lá cờ thêu chữ "Tạ" phấp phới trong gió. Trên đỉnh cao nhất của răng tường, Tạ Vô Sí cùng Phùng Trọng Sơn và nhiều tướng lĩnh khác đứng trên lầu Duẫn Châu, quan sát cảnh quân Mân hoảng loạn chạy trốn, bỏ giáp vứt vũ khí, tan tác như gió cuốn mây tan.
"Đại nhân! Quân Đông lộ báo thắng!"
"Quân Tây lộ báo thắng!"
"Tướng trấn thủ thành báo thắng!"
"..."
Từng tiếng một, đại bộ phận quân địch đang tháo chạy, trong khi quân Thắng Tiệp vẫn tiếp tục truy kích, liên tục phá tan đội ngũ đã hỗn loạn của đối phương.
Ngoài tiếng hò reo giết chóc hào hùng dưới thành Duẫn Châu, trên con đường nhỏ trong rừng rậm ngoài thành, Thời Thư xách gói hành lý đang đi trên con đường núi cây cối rậm rạp, một tiếng chim ưng gào thét xé ngang bầu trời, Thời Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, nhìn ngọn núi lớn và dòng sông lớn ngăn cách hai tộc người.
"Nhị công tử, qua ngọn núi này là đến biên giới, trạm biên phòng canh gác nghiêm ngặt, tiểu nhân không thể hộ tống chu toàn, xin nhị công tử đi một mình." Tiếng hộ vệ nhắc nhở Thời Thư.
Thời Thư đáp lời, mồ hôi chảy dọc theo hàm dưới trắng nõn, tầm nhìn trở lại tiêu điểm: "Ta hiểu."
Cuối cùng vẫn bước trên con đường này. Một mình đi đến vùng Mân, để thăm dò tin tức hư thực và liên lạc với lực lượng phía sau địch, để giảm thiểu thương vong, giao tiếp và thể hiện mức độ thân thiện... nhưng tương lai chưa biết, tiền đồ mờ mịt. Nhìn ánh sao xa xăm, con đường đi lại toàn là sương mù, bước chân lảo đảo, tình thế biến ảo khôn lường.
Thời Thư nuốt khan, bước chân trên mặt đất, như đạp trên bông.
"Giá!" Đột nhiên, vài con ngựa phi nước đại lao như điện xẹt đến, Thời Thư và người đi đường quay mắt nhìn, những con ngựa cao lớn đang lao tới một cách nguy hiểm trên con đường núi hẹp.
Thời Thư: "Tạ Vô Sí, sao anh lại đến đây?"
Tạ Vô Sí lật người xuống ngựa: "Ta không yên tâm, đưa em đi một đoạn đường."
Trong lòng Thời Thư dâng lên một gợn sóng: "Ta có thể trở về."
Nhưng Tạ Vô Sí dường như có dấu hiệu hối hận, sắc mặt không tốt. Ở trạm biên phòng, nếu là ba năm người đàn ông tráng niên đi cùng nhau, chắc chắn sẽ bị gọi lại hỏi lai lịch. Nếu là một người đàn ông, khả năng bị quân Mân tuần tra nghi ngờ sẽ thấp hơn nhiều, dù sao ở biên phòng cũng có dân thường sinh hoạt hàng ngày.
Thời Thư cần đi một mình, đi qua một đoạn phòng tuyến rất dài.
Con đường nhỏ cây cối xanh tốt, Thời Thư giẫm lên cỏ dại, bên cạnh là dòng suối róc rách. Thời Thư nói thêm: "Ta sẽ cẩn thận."
Vượt qua rừng rậm, trước mắt bỗng nhiên rộng mở. Quả nhiên, nhờ quân Mân đang hoảng loạn chạy trốn, hoặc tranh giành một con đường nào đó, binh lính Mân đã đi chi viện, số lính tuần tra tháp canh đã giảm đi rất nhiều, dọc đường càng thêm vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài người dân Đại Mân đi qua.
Thời Thư nhìn đông nhìn tây, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chuẩn bị bước chân lên con đường quan lộ phía đối diện. Tạ Vô Sí giơ tay cởi bỏ chiếc áo choàng hoa lệ trên người, bên trong là một bộ quần áo của dân thường, nói: "Ta đưa em đi thêm một đoạn nữa."
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Ánh nắng trắng xóa chiếu rọi sân đình, giữa non bộ và rừng trúc là một vài bóng mát.
"Ào ào...", tiếng nước chảy róc rách. Thời Thư đứng bên giếng nước, cúi đầu uống một ngụm nước lạnh buốt, cong lưng, nửa lưng trần trắng nõn tinh khiết, những vết sẹo đã bong vảy.
"Ục ục..." Thời Thư nhổ nước ra, súc miệng sạch sẽ mùi máu, "Cái răng này còn đau mấy ngày nữa? Cánh cửa này còn đóng mấy ngày nữa? Mấy ngày rồi? Sẽ giam ta bao lâu?"
Thời Thư vừa định ngậm thêm lát gừng vào miệng, thì ở cổng sân, Tạ Vô Sí, trong bộ quan phục màu đỏ tía, bước vào.
Trong chớp mắt, Thời Thư nhướng mày, "mất thị lực" nhanh như chớp, tăng tốc lao vút vào trong nhà.
Tiếng bước chân theo sát phía sau, Thời Thư đi đến thư phòng giả vờ đọc sách, Tạ Vô Sí đến thư phòng, Thời Thư lại chạy về phòng ngủ, nghĩ bụng lần này Tạ Vô Sí sẽ không đuổi theo nữa. Nhưng tiếng bước chân vẫn nối gót.
Thời Thư ngồi xuống giường, tiện tay lật một cuốn sách, giả vờ đọc. Không ngờ, Tạ Vô Sí đến ngồi cạnh cậu: "Răng vẫn đau à?"
Thời Thư đặt sách xuống, nói chuyện như bình thường: "Cũng được, bây giờ cơ bản là sắp khỏi rồi, không có gì to tát. Mấy ngày nay ngươi ở đâu vậy?"
"Bàn bạc quân vụ."
Tay Tạ Vô Sí vươn ra chạm vào mặt cậu. Hàm dưới trắng nõn thanh tú, da thịt sạch sẽ mịn màng. Thời Thư để hắn v**t v* mặt, không nói gì, cho đến khi Tạ Vô Sí dùng ngón cái ấn nhẹ, khẽ nạy khóe môi cậu.
Lòng ngón tay rất nóng, Thời Thư dứt khoát mở môi cho hắn xem: "Khi nào ta mới có thể ra khỏi cái cửa này?"
Tạ Vô Sí lảng tránh câu hỏi này. Thời Thư không nhịn được lại bật cười, khi hai người im lặng, Tạ Vô Sí để ý đến chuyện khác, lật tấm trải giường lên, trong tay lấy ra một hộp thuốc mỡ, kéo ra một đoạn ruột cừu khô.
"..." Tim Thời Thư đập mạnh một cái, sau đó lại bình tĩnh lại, không có chút xấu hổ đặc biệt nào, nói: "Đúng vậy, là ta cố ý đặt ở đây, Tạ Vô Sí, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để lên giường với ngươi rồi."
Thời Thư nằm vật ra giường: "Nếu ta có thể sinh, ta sẽ sinh cho ngươi một ổ, ta sẽ luôn ở trong hậu cung của ngươi để trông giữ cho ngươi."
Tạ Vô Sí: "Thời Thư."
Thời Thư rất tức giận, suy nghĩ một lát vẫn nói: "Vốn dĩ, ngươi không đồng ý với kế sách của Tiểu Thụ, chuyện này sẽ không thành công rồi, ta cũng không phải người hy sinh mạng sống như vậy, không hiểu tại sao nhất định phải giam ta lại, có lẽ ngươi nghĩ, ngươi là vì ta tốt. Mà đúng là ngươi cũng vì ta tốt thật."
"Tạ Vô Sí, ta không bằng ngươi. Nên ngươi thay ta quyết định, thực ra không có gì sai cả."
Giọng Tạ Vô Sí càng thêm thâm thúy: "Thời Thư."
"Thế giới này vốn dĩ là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ là ta chậm chạp không hiểu rõ đạo lý này, ta không chỉ không hiểu rõ tất cả những điều này, ngay cả trái tim mình cũng sắp không hiểu được rồi."
Thời Thư quay người đi: "Ta vẫn nên bớt nói lời giận dỗi, kẻo làm tổn thương ai đó."
Nằm xuống giường, Thời Thư cầm hộp thuốc mỡ mà Lâm Dưỡng Xuân đưa cho, nhìn chằm chằm vào nắp hộp có vân xoắn, vặn mở rồi lại xoay lại, căn chỉnh các hoa văn cho thẳng hàng, cứ thế chơi mãi.
"Ngươi còn muốn giam ta bao lâu?"
Tạ Vô Sí: "Quân Mân rút quân, ban sư hồi Yến Châu."
Thời Thư đổi sang tư thế thoải mái hơn: "Cũng tốt."
Thế là hai người đều không nói gì nữa, chìm vào im lặng. Mùa hè rất nóng, lúc này lại là giữa tháng tám nóng bức, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống khắp mặt đất, nhiệt độ nung đốt mặt đất, ngay cả khi trong phòng có đặt đá lạnh, cũng không thể chống lại cảm giác oi bức khó chịu bốc lên.
Thời Thư đặt hộp xuống, "Ngủ trưa không? Ta ngủ cùng ngươi một lát."
Tạ Vô Sí đã cởi áo treo lên tường từ sớm, màn sa buông xuống đầu giường, Thời Thư lên giường nằm cạnh Tạ Vô Sí, ngón tay kéo dải áo của hắn đùa nghịch.
Thời Thư giúp Tạ Vô Sí cởi áo, ghé lại hôn nhẹ hắn, rồi ngủ, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Trước mắt dường như có chút hoa mắt, đưa tay dụi một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những đường dệt của tấm màn.
Thời Thư sức khỏe vẫn luôn rất tốt, mấy ngày nay bị giam cầm quá nhàm chán, ngày nào cũng ngủ từ sáng đến tối, ngủ quá nhiều nên bắt đầu đau đầu như búa bổ.
Không ngủ được, nhàm chán nhớ lại những chuyện trước đây, nhớ lại trong thiền viện Tương Nam Tự, hai người chen chúc trên một chiếc giường thiền không lớn, Tạ Vô Sí lúc đầu rõ ràng có chứng sợ bẩn, Thời Thư lúc đó tỉnh dậy đi vệ sinh, Tạ Vô Sí đang kiểm tra xem giường có bẩn không.
"..." Lúc đó, Thời Thư cũng khó xử lắm, nói với hắn, "Ca, ta không phải loại con trai phai màu đâu."
Tạ Vô Sí nhàn nhạt nói: "Tốt nhất là không phải."
Nói không phải thì không phải. Khiến Thời Thư sau này mỗi ngày thức dậy, đều kiểm tra xem mình có bị phai màu không, trên chăn có dấu hiệu ố vàng không. Nhưng Thời Thư từ nhỏ đến lớn đều không phai màu, nói không phai màu thì không phai màu, Tạ Vô Sí cuối cùng cũng không còn nhìn cậu bằng ánh mắt thành kiến nữa.
Nghĩ đến đây, Thời Thư không nhịn được muốn cười, Tạ Vô Sí luôn giả vờ giả vờ chết tiệt. Tuy nhiên, hắn rất tỉ mỉ, gần như vẹn toàn, đối xử với Thời Thư rất tốt, sẽ đưa cậu đi khám đông y, hàng ngày đúng giờ bắt cậu uống thuốc bắc, các hòa thượng trong chùa còn lén lút đưa cậu đi ăn thịt, sợ Thời Thư thiếu máu mà bệnh chết.
Nghĩ đến đây, Thời Thư: Hì hì.
Nhưng lại nghĩ đến, lúc đó mục đích không trong sáng: Không hì hì.
Thời Thư thu lại nụ cười một chút. Tạ Vô Sí nuôi Lai Phúc cũng rất tốt, mặc dù hắn rõ ràng không thích chó, ghét vật nuôi, Lai Phúc có một tật xấu là hay nhảy xổ vào người, lúc đầu cũng hay nhảy xổ vào người Tạ Vô Sí, làm bẩn áo cà sa của hắn.
Nhưng Tạ Vô Sí không thể đánh chó trước mặt Thời Thư được!
Một ngày nọ, Thời Thư vừa thức dậy, liền thấy Tạ Vô Sí đang ở dưới cây bồ đề trong thiền viện, cầm bánh bao đang huấn luyện chó, bẻ từng miếng nhỏ ra, bảo Lai Phúc "ngồi xuống", "bắt tay", "tay trái", "tay phải", "đếm số", "nằm xuống", "tha về", kèm theo khuôn mặt nhìn chó của hắn, quả là tuyệt vời.
Thời Thư vốn còn thắc mắc, Lai Phúc, một con chó vàng lớn như ngươi sao lại biết đếm số, là chó thần trời sinh sao? Thì ra là do Tạ Vô Sí huấn luyện mà thành! Tuy nhiên, vì Thời Thư thức dậy quá muộn, còn Tạ Vô Sí thường dậy sớm bắt đầu một ngày tốt đẹp, nên Thời Thư đã bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian của hắn.
Nghĩ đến đây, Thời Thư lại cảm thấy buồn cười, khóe miệng khó mà kìm được.
Tuy nhiên, lúc đó Tạ Vô Sí có từng nghĩ không: Thời Thư đúng là một đứa trẻ phiền phức, tự mình còn chưa nuôi nổi, lại còn nuôi một con chó. Đúng là một đứa trẻ tùy hứng và vô lý. Ăn của hắn, uống của hắn, lại còn không coi mình là người ngoài.
Thời Thư khẽ hừ một tiếng trong lòng, đổi tư thế ngủ trong gối, rồi nghĩ đến lần đầu tiên Tạ Vô Sí bộc lộ bản tính thật của mình. Đó là ngày đưa Tiểu Thụ đến ngôi làng cách đó bốn mươi dặm, khi trở về trời đã tối.
Trước đó, Thời Thư luôn nghĩ Tạ Vô Sí là một người rất cao quý, nhìn vẻ bề ngoài của hắn, sẽ cho rằng người này đã được giáo dục tinh hoa cấp cao. Chưa kể khuôn mặt mê hoặc do gen ưu việt tạo ra, cách nói chuyện, cách dùng từ ngữ thậm chí cả cách ngắt nghỉ giọng điệu của hắn, dường như đều được rèn luyện có chủ đích, tự mang một vẻ "ngươi thấp kém hơn ta, ta nói chuyện với ngươi là cho ngươi thể diện, ngoan ngoãn làm đàn em đi" cao quý.
Thời Thư khi quen hắn, hàng ngày đều lén lau mồ hôi sau lưng, thầm nghĩ, hắn thật là ra vẻ.
Hắn đúng là đồ giả tạo. Nếu đăng TikTok chắc mấy chục vạn "trai tự tin" sẽ vỡ mộng bình luận "trà xanh nam", "thằng giả bộ" kiểu người đó.
Nhưng lúc đó, Thời Thư mới phát hiện Tạ Vô Sí lại không kiểm soát được nửa dưới, bị k*ch th*ch rất dễ c**ng c*ng, quả thực khiến tình hình khá phức tạp. Có lẽ từ lúc đó, cậu và Tạ Vô Sí mới trở nên thân thiết hơn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thời Thư không tốt không xấu, dù sao thì lần đầu tiên bị súng chĩa vào, cảm giác đó thực sự khó tả! Giống như một cô gái thẳng, đột nhiên có một mỹ nữ xinh đẹp c** đ* trước mặt mình, một mặt thấy rất đẹp, một mặt lại rất ngượng.
Thời Thư cố gắng nhớ lại hành trình của mình với Tạ Vô Sí. Ở chùa Tương Nam mãi không tốt, sư huynh bên cạnh ghét chó, thỉnh thoảng thấy Lai Phúc là làm bộ muốn đánh nó, dù không đánh thật nhưng Thời Thư cũng không thích một ngôi chùa toàn nam đồng.
Thu thập lại độ điệp để gom đủ quân phí, đến Lưu Thủy Am thì rất tốt, Thời Thư thích cái sân nhỏ hoang vắng giữa rừng đào, một lối nhỏ được mở ra giữa đám cỏ cao ngang eo, gian nhà bên cạnh là một ngôi nhà ma có người chết, Thời Thư lúc đó rất nhát gan, buổi tối đi vệ sinh cũng phải kéo Tạ Vô Sí đi cùng.
Thông thường, Thời Thư sẽ lay Tạ Vô Sí đang nằm trên giường thức dậy, nói: "Anh Tạ, anh, em muốn đi tiểu. Anh có đi không?"
Sau đó Tạ Vô Sí trong một sự im lặng khiến người ta muốn quỳ xuống gọi cha, đứng dậy, đi cùng cậu đến nhà xí bên ngoài cửa. Thời Thư đi qua cánh cửa của ngôi nhà hung hiểm đó cũng sợ hãi, bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nói chuyện khác với Tạ Vô Sí, dù sao cũng không muốn để lộ sự nhát gan của mình, Tạ Vô Sí còn phải có câu không câu trả lời những chủ đề cậu cố lôi kéo.
"Tạ Vô Sí, đêm nay mặt trăng này, thật là mặt trăng!"
Tạ Vô Sí: "Ừm."
Rồi Thời Thư đi vào nhà xí, nhà xí lại ở gần cái cây cổ thụ bị chết treo người, Thời Thư cần Tạ Vô Sí bảo vệ cậu không rời nửa bước, rồi sau khi đi xong thì điên cuồng rửa tay chạy vào, chạy trước hắn.
Nghĩ đến đây, Thời Thư khó hiểu mà cong môi cười. Lúc đó cảm thấy Tạ Vô Sí giống như anh trai nhà bên, một vị thần toàn năng trong game, một đại gia ở lớp bên cạnh học cực giỏi nhưng lại giả vờ giả vờ chết tiệt, mọi người tuy mỗi ngày sau giờ học đều bàn tán "Anh em ơi anh ấy giả bộ quá đi!", nhưng thực ra rất ngưỡng mộ hắn, Thời Thư cũng vậy, rất bám hắn, cực kỳ cực kỳ bám hắn, xuất phát từ bản năng của đàn ông muốn làm đàn em cho người lợi hại.
Thời Thư cũng chỉ mới mười tám tuổi, rất thích làm đàn em cho người khác, hồi nhỏ làm đàn em cho bố mẹ, lớn hơn chút thì làm đàn em cho chị họ, bây giờ thì làm đàn em cho Tạ Vô Sí, tóm lại là một đời làm đàn em.
Thời Thư thật sự rất thích Tạ Vô Sí, ở Lưu Thủy Am mỗi ngày mở mắt ra là lại hỏi Tạ Vô Sí đi đâu rồi? Sao đi làm về vẫn chưa thấy? Người đâu? Người đâu? Nghe thấy tiếng chó Lai Phúc sủa, hai người cùng chạy vào rừng đào, quấn quýt lấy Tạ Vô Sí đang xách cơm về.
Tạ Vô Sí phải hét "Dừng lại" mới ngăn được hai chú chó con lao vào người hắn.
Xuyên không về cổ đại không hề dễ dàng, ở Chu Gia Trang mọi người đối xử với cậu cũng khá tốt, nhưng gã nam đồng b**n th** đó nói chuyện rất khó nghe, đàn ông thì túm tụm lại nói chuyện con cái, vợ con, Thời Thư cũng chẳng có gì để nói, vẫn là ở cùng đồng bào của mình vui vẻ hơn.
Từ lúc đó, Thời Thư đã thực sự rất thích Tạ Vô Sí như một người bạn, rất thích hắn, có lẽ còn một phần tâm lý ngưỡng mộ sức mạnh. Thời Thư sẵn sàng cùng hắn làm bất cứ điều gì, và cảm thấy hạnh phúc, dù là cùng nhau đi xa, ăn gió nằm sương, hay đến thành phố bị dịch bệnh, cậu đều rất vui vẻ, rất vui vẻ. Tạ Vô Sí có một khả năng, hắn không nhất thiết phải cho cậu sự phản hồi về mặt tình cảm, thậm chí có thể đi ngược lại, nhưng ở bên cạnh hắn tuyệt đối là sống tốt nhất và có cảm giác an toàn nhất.
Giống như chơi game ôm đùi vậy, chơi game bắn súng sinh tồn, Thời Thư thường cảm thấy tai mình ù đi vì tiếng súng đạn rầm rầm, đợi đến khi cậu khó khăn ho sù sụ bò ra khỏi làn khói, bóng dáng cao lớn của Tạ Vô Sí che chắn trước mặt, tay cầm súng, cảnh giác xung quanh nói: "Kẻ địch đã giải quyết hết rồi."
Thời Thư sẽ có cảm giác "…Không phải anh em ơi anh" đó.
Muốn quỳ xuống dập đầu Tạ Vô Sí.
Khẽ trở mình, tấm trải giường phát ra tiếng "cạch" nhẹ, một phần suy nghĩ của Thời Thư bị cắt ngang. Không biết tại sao không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ dường như càng gần với cái kết cục tồi tệ đó. Mùa đông ở phủ Đại Thịnh, Sâm Châu quá lạnh, băng tuyết thấu xương, khi nhớ lại vùng đất cực lạnh trong ký ức, trong đầu Thời Thư gần như chỉ còn lại màu trắng xóa che khuất bầu trời, rừng cây gió rít, những mảng màu đỏ tươi nhuộm máu, chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của con người.
Cậu cũng thích Tạ Vô Sí, muốn cùng hắn nương tựa vào nhau, Đỗ Tử Hàm dù tốt nhưng không bằng Tạ Vô Sí. Cùng nhau đi ba nghìn dặm, Thời Thư thấy hắn cũng có lúc bị thương, khi phát hiện ra bí mật này, trái tim Thời Thư và hắn càng gần nhau hơn.
Hơn nữa Tạ Vô Sí là tên đại ác ôn, thật sự là một kẻ xấu xa đáng ghét. Đáng ghét. Từ đó về sau hắn cứ hôn rồi sờ mó cậu mãi, Thời Thư cũng thật sự không còn cách nào khác, không phải ai bắt Tạ Vô Sí có bệnh sao? Anh em ôm một cái thì có gì đâu? Chỉ là Thời Thư vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với tình yêu đã biến chất đó. Nhưng theo Tạ Vô Sí vẫn rất vui vẻ, nếu không xảy ra chuyện đó, Thời Thư nghĩ cố gắng sống qua cả đời cũng được thôi?
Mẹ kiếp, Tạ Vô Sí có gì không tốt? Sống cả đời với hắn thì sao chứ?
Nghĩ đến đây, Thời Thư vẫn không nhịn được muốn cười.
Một năm sau khi rời đi, Thời Thư dường như đang mơ, cậu ở bãi biển Tần thôn, mỗi ngày nói với Tử Hàm rằng muốn ngắm hoàng hôn, thực ra là đang nghĩ về Tạ Vô Sí.
Cái tên này, Thời Thư thực sự rất muốn đánh hắn, biết thế lúc đi đã đánh cho một trận rồi đi, đúng là một tên khốn, Thời Thư lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là hận thù thuần túy, nhưng lúc đó vẻ mặt đầy máu của hắn cũng rất đáng sợ, khiến Thời Thư thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Thời Thư không có quá nhiều cảm nhận về tình yêu, giống như cái khiếu này chưa từng được khai mở vậy, với một tâm trạng phức tạp hồi tưởng rất lâu, vẫn không thể hiểu ra.
Yêu... nhưng không ngờ gặp lại đã là thân phận cách biệt.
...
Thời Thư vừa nghĩ vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ là một vùng xác chết đỏ lòm. Cậu lại nhìn thấy bãi tha ma đó, những con muỗi đen kịt bay lượn trên đó, xác chết chất đống như núi, chó hoang nhe nanh gặm xương cốt, một ngọn lửa bỗng chốc nuốt chửng tất cả bọn chúng –
Thời Thư mồ hôi lạnh đầm đìa, bất ngờ tỉnh giấc từ trong mơ, "A!" một tiếng kêu thảm thiết, đang căng thẳng hít thở. Tạ Vô Sí đi đến đầu giường cởi áo, ngoài cửa có người nói: "Đại nhân, có hai người tên Nguyên Quan và Nguyên Hách muốn gặp!"
Thời Thư sững sờ một giây, Tạ Vô Sí chỉnh lại ống tay áo, không biết đang nghĩ gì, một lát sau nói: "Cho họ vào."
"Sao họ lại đến?"
"Đề xuất của Tiểu Thụ không phải là không có giá trị, trong lịch sử cũng có Liên minh Mã Kiều, nhà Đường và Đế quốc Ả Rập đã ký kết liên minh; Hoắc Khứ Bệnh phân hóa Hung Nô, khiến các bộ vương của Hung Nô đầu hàng nhà Hán; Nhạc Phi phân hóa tướng lĩnh quân Kim; và 'Liên minh trên biển' của nhà Tống, liên kết với Kim chống Liêu. Riêng Liên minh trên biển, từ khi đưa ra đề xuất đến khi hoàn toàn thực hiện mất ba năm. Một chiến lược có ảnh hưởng lớn, cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể hoàn thành. Đây quả thực là một ý tưởng có lợi, tôi sẽ tìm cách thúc đẩy chuyện này."
Thời Thư nhìn hắn.
Tạ Vô Sí: "Tiểu Thụ đã được đưa về, hai người họ chuẩn bị trực tiếp nói với tôi về kế hoạch này, đi không? Cùng đi."
Trên mặt đất, Nguyên Quan mặc một chiếc áo dài màu xanh lam giản dị của văn nhân đang phủ phục quỳ gối không đứng dậy.
Bên cạnh ông là Nguyên Hách với khuôn mặt người Mân được quấn bằng vải, trời nóng bức, mồ hôi thấm đẫm vải bông, ẩm ướt khó chịu, cả hai đều quỳ trên mặt đất.
Tạ Vô Sí bước vào cửa, giọng điệu tuy không tệ, nhưng hành động không hề đỡ dậy, đi thẳng đến ngồi vào ghế thái sư gỗ lê hoa: "Hai năm trước ở phố Bắc Lai Nô, bản quan còn uống một bát trà thanh ở nhà hai vị. Mời đứng dậy."
Hai người đứng dậy, khi nhìn thấy Thời Thư bên cạnh, Nguyên Quan đột nhiên lại quỳ xuống: "Nhị công tử."
Thời Thư nhìn ông, nghĩ đến người đàn ông ốm yếu ở phố Bắc Lai Nô, rồi nghĩ đến độc sĩ hiến kế ở Duẫn Châu, thực sự khó có thể kết hợp hai người đó lại, nói: "Mời đứng dậy, mời đứng dậy."
Nguyên Quan nở một nụ cười thiện ý, Thời Thư im lặng, quay mặt sang nhìn bức tường.
"Hai vị đặc biệt đến đây, có việc gì quan trọng?"
Nguyên Quan vội vàng lấy ra một cuốn sổ từ trong lòng: "Đại nhân, đây là bản đồ địa hình vùng Mân hậu, tiểu nhân đến đây vẫn là vì chuyện mà tiểu nữ đã đề xuất mấy ngày trước."
"Trụ Trì Vương hiện đang trấn giữ ở Vĩnh An phủ và Đa Cách phủ, thuộc hạ có thể liên lạc chính là nghĩa quân người Cảnh và thủ lĩnh bộ lạc trong hai phủ này. Trụ Trì Vương từ trước đến nay đều ngưỡng mộ văn hóa người Cảnh – ở Bắc Mân, giới quý tộc thượng lưu đều lấy việc thông thạo văn hóa người Cảnh làm vinh dự, các quý phu nhân mỗi khi Đông Đô có kiểu trang sức và trang điểm mới, lập tức phải sai người mua về, nam tử càng tranh nhau học tập văn hóa người Cảnh. Còn vị Trụ Trì Vương này, tiểu nhân đã ở cùng ông ta hai năm, thường xuyên nghe ông ta than thở về sự man rợ của người Mân, ông ta sùng bái văn chương, thích đồ cổ, có ý muốn quy thuận quân Cảnh."
Tạ Vô Sí uống trà, vén nắp liếc nhìn một cái rồi đặt xuống.
Thái độ của Nguyên Quan vô cùng thành khẩn, nói tiếp: "Ngoài ra, nhiều bộ lạc tiểu vương thường xuyên bị quân đội của Trung Vương và Mân Vương ức h**p, xâm chiếm ruộng đất. Hàng năm đến mùa chăn thả, bộ lạc của Mân Vương liền lùa bò dê đi khắp nơi, họ dám giận nhưng không dám nói, dân oán cũng sôi sục. Đặc biệt sau chiến tranh, sự bóc lột càng trở nên nghiêm trọng."
"Thứ ba, Vĩnh An phủ hai mươi năm trước từng là cố thổ của người Cảnh, bấy nhiêu năm qua, vẫn luôn có nghĩa quân người Hán chiếm giữ các ngọn núi, không thể bị quân Mân tiêu diệt, hô hào tập hợp được hàng vạn người, hình thành thế giặc cướp Lương Sơn Bạc, dựng cờ nước của người Cảnh, tự xưng là 'Di Dân Quân', vẫn chưa bị đánh bại."
Nguyên Quan đứng trả lời, trán đầy mồ hôi, trước tiên trình bày tình hình, sau đó nói: "Đại nhân, nếu có thể liên kết ba thế lực này, cùng đại nhân bàn bạc thời gian địa điểm khởi binh, trong ứng ngoài hợp, có thể đánh trúng yếu huyệt của quân Mân, nhanh chóng chiếm được châu phủ. Sẽ là công lao lớn cho đại nhân!"
Quy tắc cơ bản của việc thuyết phục, là dùng lợi ích để thuyết phục, dùng lợi ích để lay động. Tạ Vô Sí không trả lời câu hỏi này: "Hiện nay Bắc Mân và Đại Cảnh giao chiến khẩn cấp, quân Mân trị quân nghiêm chỉnh, đề phòng ám cọc và gián điệp, hai vị mạo hiểm tính mạng ra khỏi trại e rằng không dễ dàng?"
Mồ hôi chảy trên khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Quan, hắn quỳ xuống đất: "Tiểu nữ sau khi trở về, nói rằng đại nhân có lẽ nghi ngờ có gian trá, huynh đệ tiểu nhân liền lấy tính mạng đến đây để nói rõ, chỉ cầu đại nhân chấp nhận lương sách!"
Tạ Vô Sí dường như bận rộn công vụ, có chút lơ đãng: "Nguyên đại nhân, công lao bất thế phân hóa Bắc Mân công phá thành trì, một khi đạt được hai vị đều có công lao lớn, chẳng lẽ hai vị không có điều gì cầu xin?"
Nguyên Quan: "Huynh đệ chúng tôi, chỉ cầu đại nhân sau khi lập công lớn, ở Đông Đô ban cho huynh đệ tôi nhà cửa ruộng đất tốt, tước vị cao, nhiều vàng bạc, không còn bị thế nhân biết đến với thân phận nô lệ."
Tạ Vô Sí đậy chén trà xuống, nói: "Những thứ này, ngươi để người Mân ném xác chết vào thành Duẫn Châu, quân Mân chẳng lẽ không từng hứa hẹn ngươi quan cao lộc hậu sao?"
"..."
Câu nói này của Tạ Vô Sí, rõ ràng là một câu hỏi dồn ép chọc vào xương sống người khác, ngược lại còn mang chút ý trêu chọc.
Nguyên Quan biết quả nhiên đây là một trở ngại không thể vượt qua, thành thật nói: "Lúc đó huynh đệ tiểu nhân tưởng rằng không thể trở về Đại Cảnh nữa, muốn tìm kế sinh nhai ở Bắc Mân, nên đã dùng một số độc kế. Độc kế này cũng là do Âm Côn vương tử chỉ thị... Cho đến đêm đó, huynh đệ tiểu nhân tình cờ gặp được Nhị công tử."
Nghe thấy tên mình, Thời Thư chống vào ghế, ngẩng đầu nhìn ông ta.
Nguyên Quan cười với Thời Thư, nụ cười rất phức tạp, nói: "Tiểu nhân chưa từng nghĩ rằng lại có thể gặp lại ân công, mà Tạ đại nhân cũng đã trấn thủ biên cương, cai quản thiên hạ. Vốn dĩ không dám trèo cao, sợ đại nhân đã quên, lại càng ghét bỏ tiểu nhân là tiện nô bỏ trốn về phương Bắc. Chính là huynh đệ nhà tôi đã gặp mặt nhị công tử trong hào, lại còn được nhị công tử nhận ra, tiểu nhân lúc đó mới lấy hết dũng khí, sai tiểu nữ đến hiến kế."
Gia đình Nguyên Quan rõ ràng cũng đã đánh cược mạng sống: "Nếu không phải nhị công tử thiện tâm, kế sách này tiểu nhân vạn vạn lần không dám hiến cho người Cảnh, chỉ sợ vừa thấy tướng mạo huynh đệ tiểu nhân đã bị giết rồi."
"Vậy ngươi cũng biết, người Cảnh và người Mân không dung hợp."
Tạ Vô Sí đứng dậy, chân giẫm lên những viên gạch lát sàn, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: "Kế sách của Nguyên đại nhân có khả thi hay không, bản quan tạm thời không bàn tới, nhưng vừa mở miệng đã muốn đệ đệ của bản quan, lại còn đi đến vùng nguy hiểm của Mân, thực sự khó mà tin được người khác."
"Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân... gia đình tiểu nhân già trẻ lớn bé, ba miệng ăn, mục đích cũng chỉ là sống sót mà thôi. Tiểu nhân thật sự là... ngoài Nhị công tử ra, khó mà tin tưởng ai khác..."
Nguyên Quan cố gắng nói, "Tiểu nhân có một phương pháp chu toàn có thể bảo đảm Nhị công tử bình an tiến vào vùng Mân, giả trang thành tiểu bộc của tiểu nhân, cải trang đổi quần áo cùng về Mân, ở tại nhà tiểu nhân, việc xoay sở lôi kéo do tiểu nhân phụ trách, chỉ cần đến ngày đã định Nhị công tử lộ mặt một chút, để an lòng mọi người, sau đó có thể mời Nhị công tử quay về rồi!"
Thời Thư không cần phải giao thiệp với nhóm người đó, cậu là một sự thành ý.
Thành ý, chính là chỉ cần lộ mặt một chút là được.
Hiện tại, mức độ nguy hiểm của cậu đã giảm xuống rất thấp.
Tuy nhiên, Tạ Vô Sí không nói gì, nói: "Hai vị cứ nghỉ ngơi trước, bản quan tự sẽ cân nhắc."
Trong phòng, hai người ngồi xuống, Nguyên Quan thay Nguyên Hách tháo chiếc khăn trùm mặt, một khuôn mặt kiên nghị trắng bệch vì mồ hôi lộ ra, lau mồ hôi.
Hai người ngồi uống vài ngụm nước lạnh, Nguyên Hách đã sớm không nhịn được mà đầy mặt nhục nhã: "Ta thấy thật sự không nên đến chuyến này, người Cảnh đều coi chúng ta như chó, không cần thiết phải đến. Tạ Đô Thống Chế này cũng vậy."
Nguyên Quan bình tĩnh hơn một chút: "Anh em chúng ta không có gì cả, lại muốn được người khác tin tưởng, vốn đã rất khó khăn, cứ bình thường mà đối mặt đi."
"Lão tử thật sự chịu đủ rồi." Nguyên Hách nói giọng thô lỗ, uống cạn cốc nước.
Nguyên Quan cởi áo sau lưng hắn, vô số vết sẹo chằng chịt, bị mồ hôi ngấm vào bốc mùi. Nguyên Quan ngồi xuống lại: "Vẫn nóng tính như vậy, chúng ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta bốn mươi ba, em bốn mươi rồi."
"Bốn mươi rồi à, anh nói khi nào mới có một mảnh ruộng, ta cũng muốn lui về điền viên rồi."
"Lui về điền viên? Trồng trọt ở núi Tần An huyện Nguyên, em lại nhất định muốn ra ngoài, không nỡ những cuốn sách em viết, còn nói là văn tông từ bản, nhất định phải đưa đến Đại Cảnh để in ấn."
Nguyên Quan hừ một tiếng cười: "Anh chưa bao giờ đọc sách."
"Nhưng dù đọc hay không đọc sách, đời này cũng đã đến bốn mươi rồi."
"Bốn mươi thì sao, chết ta cũng không sợ, ta chỉ muốn lưu danh thiên cổ."
Lưu danh thiên cổ. Vị trí của danh và lợi, thậm chí là ngang bằng. Không có văn nhân nào không muốn lưu danh thiên cổ, ghi danh sử sách. Nguyên Quan lấy ra gói hành lý bên cạnh, hóa ra là một cuộn giấy trắng mực đen dày cộm, có cái đã sờn rách mục nát, cho thấy sự mài giũa sâu sắc: "Nếu Tạ đại nhân vẫn không tin ta, ta đành phải dâng cuốn sách này. Đây là tâm huyết cả đời viết nên, nếu bội ước, hãy để ông ta thiêu rụi hàng triệu bản thảo của ta đi."
"Những tờ giấy đó của em? Nhưng chỉ là những tờ giấy hư vô mờ ảo này, có thể thuyết phục được hắn không?"
"Nếu những tờ giấy này vô dụng, vậy ta cũng không còn gì cả." Nguyên Quan cười một cách tiêu điều.
Cách đó không xa, trong một căn phòng khác, Thời Thư đang ngồi trên ghế.
Bản đồ đặt trên bàn, mấy xấp dày cộm, một bản đồ đường đi chi tiết hơn. Tạ Vô Sí ngồi cạnh cậu, lật từng trang bản đồ, và so sánh với một bản đồ khác do trinh sát mang về.
"Núi non, làng mạc, cầu cống, cứ điểm, đều được đánh dấu rõ ràng." Tạ Vô Sí nói, "Bản đồ còn hoàn chỉnh hơn."
Thời Thư nhận ra những ký tự đặc biệt mang tính biểu tượng, Tạ Vô Sí khoanh vùng vị trí phòng tuyến: "Những nơi trên có quân đội canh giữ nghiêm ngặt, tính chất quân sự nặng hơn. Sau khi vượt qua phòng tuyến, là nơi ở của dân thường. Năm đó hai anh em Âm Côn có thể du lịch ở Đại Cảnh, phía sau vùng Mân cũng là nơi người Mân và người Cảnh sống xen kẽ. Hòa lẫn vào người Hán giả làm dân thường, sẽ không gây chú ý."
"Nguy hiểm nhất là khu vực phòng tuyến, vượt qua được thì dễ nói."
Thời Thư nhìn chằm chằm vào các đường nét của sông và núi, trong lòng một trận căng thẳng: "Ta..."
"Thời Thư, đừng lo lắng."
Thời Thư nhìn bản đồ trước mắt, khi mọi việc chỉ có một phác thảo đại khái, cậu dường như có cảm xúc. Nhưng khi từng bước được liệt kê ra trước mắt, lại thấy bước nào cũng gian nan.
"Ta đang nghĩ, có lẽ ta không nên kiểm soát em, để em tự do lựa chọn sẽ tốt hơn." Tạ Vô Sí đột nhiên nói.
Thời Thư đứng dậy, chân có chút mềm nhũn. Cùng Tạ Vô Sí ra khỏi cửa, những bông nguyệt quý trong sân đang nở rộ, hương thơm ngào ngạt, Thời Thư đưa tay hái thêm một bông đặt vào lòng Tạ Vô Sí.
Thời Thư hỏi: "Ngươi có muốn ta đi không?"
Tạ Vô Sí: "Ta sẽ rất lo lắng cho em, một người vốn dĩ có dũng khí phi thường, nhưng khi vào khu vực địch, vẫn không thể ngủ ngon. Em lúc đó không ngủ được, ta cũng không ngủ được."
Thời Thư: "Không ngủ được cũng tốt, gần đây ta không ngủ được toàn nhớ lại chuyện cũ, thấy cũng khá vui."
"Nhớ lại những gì?"
"Nhớ lại từ khi chúng ta mới quen đến nay," Thời Thư chợt nghĩ, "Tạ Vô Sí, thực ra ta có một chuyện có lỗi với anh, vẫn chưa nói với anh."
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, Tạ Vô Sí trở thành thiên hạ cộng chủ, thì dù không thỏa mãn điều kiện giết những người xuyên không khác cũng sẽ mở khóa hệ thống. Đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ thấy thời gian mở khóa của Thời Thư, hiểu rõ những gì cậu từng làm.
"Làm sai, không sao cả." Tạ Vô Sí nghiêng đầu, đối mắt, "Tôi chỉ muốn biết, bây giờ còn sai không?"
"..."
Sóng nhiệt lướt qua mái hiên và ngói của sân, trong ao từng tầng lá sen nhấp nhô sóng, thỉnh thoảng có vài con chim bói cá bay qua.
Trong lòng Thời Thư một trận sóng gió, lưng tê dại không biết nên nói gì, đôi mắt nâu khẽ mở, chỉ cảm thấy thế giới tĩnh lặng.
Tạ Vô Sí nhìn cậu một lúc lâu, rồi quay mắt đi, bình tĩnh nói: "Trước khi em sửa chữa lỗi lầm này, Thời Thư, ta sẽ để em sống, dù là trước cửa Quỷ Môn Quan, ta cũng sẽ giành em về."
Đêm khuya, trong sân đèn đóm sáng trưng.
Phía sau cửa sổ thư phòng chiếu ra ánh đèn mờ ảo, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng truyền ra từ trong cửa, Tân Bân và các hộ vệ lần lượt bước ra khỏi cửa, cầm bản đồ cưỡi ngựa lao đi trong đêm về phía xa.
Cuộc trò chuyện của Tạ Vô Sí với Nguyên Quan và Nguyên Hách vẫn tiếp tục.
Tạ Vô Sí đang tra hỏi từng chi tiết trên đường đi, để kiểm tra xem lời nói của đối phương có bao nhiêu phần thật, Nguyên Quan và Nguyên Hách dù sao cũng không có sức lực dồi dào như hắn, khi tinh thần mệt mỏi con người gần như không thể suy nghĩ, lời nói cũng sẽ có nhiều sơ hở hơn, nhưng vẫn phải đối phó với những câu hỏi của Tạ Vô Sí.
Thời Thư đang lục tung đồ đạc, tìm quần áo có thể mang theo, không ngờ "choang!" một tiếng giòn tan, có thứ gì đó rơi xuống đất, hóa ra là con dao găm nạm ngọc.
Ngắn gọn và sắc bén, thích hợp mang theo bên người. Thời Thư nhìn thấy con dao găm này, trong đầu chợt lóe lên cảm giác khi nó cọ vào da thịt mấy ngày trước, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Cậu liền lục tìm quần áo nhẹ nhàng. Một chiếc q**n l*t thoải mái không tìm thấy, Thời Thư đang tìm kiếm thì cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Tạ Vô Sí bước vào.
Thời Thư dừng động tác thu dọn quần áo.
Tạ Vô Sí vừa ra khỏi cuộc thẩm vấn, tinh thần vẫn rất tỉnh táo, nói: "Quân Mân đã hết lương thực bảy ngày rồi, thời gian cũng sắp đến, ngày mai ta sẽ đánh trống cho quân đội xuất thành Duẫn Châu, cùng với quân tiếp viện từ bên sườn đánh úp, để đánh tan quân đội Bắc Mân."
"Quân bại trận bỏ binh khí giáp trụ mà chạy, tinh thần của tướng lĩnh quân Mân sẽ bị thu hút, em cũng nhân lúc hỗn loạn vượt qua biên giới. Bên kia ta đã sắp xếp người rồi, tối nay sẽ vượt biên sang, đến trước đợi em."
"Không đi cùng Nguyên Quan Nguyên Hách, sau khi qua biên phòng sẽ hội quân dưới chân núi Mông Sơn. Đến đó, nếu không thoải mái lập tức quay về."
"Chuyến này nhiều nhất là một tháng, em đi gặp họ một lần, việc thỏa thuận nội dung tác chiến cụ thể giao cho chúng ta xử lý."
Thời Thư nghe hắn sắp xếp đâu ra đấy, nắm chặt gói hành lý trong tay. Tạ Vô Sí lật xem quần áo trong đó, mở ngăn tủ khác, lấy ra một xấp q**n l*t đã cuộn tròn, đặt vào túi, đúng là chiếc mà Thời Thư không tìm thấy.
Con dao găm thì Tạ Vô Sí tìm một chiếc đai da, ghé lại vén áo Thời Thư: "Buộc ở đây."
Đai da được buộc vào đùi, Tạ Vô Sí đã thị phạm cho Thời Thư vài lần.
"Con dao này, có thể hướng về bất cứ ai."
Thời Thư lên tiếng: "Tạ Vô Sí."
"Đợi em về nói rõ cho ta biết, chuyện có lỗi với ta là gì." Tạ Vô Sí nói, "Ta muốn biết."
Thời Thư: "Em..."
Tạ Vô Sí: "Bây giờ em cứ ấp úng không nói nên lời như vậy, khiến ta nghi ngờ liệu trong một năm rưỡi em rời xa ta, có phải đã lên giường với người khác không."
Thời Thư: "Không có."
Mái tóc dễ xù của Thời Thư cũng được vuốt gọn gàng, giống như một đứa trẻ sắp đi xa, được gia đình chuẩn bị hành lý và túi nước, rồi chỉnh lại khăn quàng đỏ. Tạ Vô Sí đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu một lát không chớp mắt.
Thời Thư chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Tạ Vô Sí, đây là sinh nhật thứ ba của anh."
"Đúng vậy."
Thời Thư: "Nếu ta đi, có phải sẽ không thể ở bên anh đón sinh nhật không?"
"Không quan trọng, về rồi đền bù cho ta."
Thời Thư đang định nói, trên đùi truyền đến một cảm giác căng chặt, khiến người ta khó chịu, hóa ra vẫn là con dao găm đó. Thời Thư tháo con dao xuống, đặt lên bàn. Con dao này, chế tác tinh xảo, nhưng thời điểm xuất hiện lại vừa vặn khiến Thời Thư trong lòng không vui.
Thời Thư nhìn chằm chằm con dao này, trong lòng một cảm giác bồn chồn, nhưng lại không thể nói rõ. Thời Thư đành gật đầu với Tạ Vô Sí: "Ta nhất định sẽ trở về."
Trên tường thành Duẫn Châu, trống lớn trầm đục vang lên, bụi bám trên mặt trống rơi xuống.
Tiếng tù và vang vọng mây trời.
Dưới tường thành Duẫn Châu cao mấy chục trượng, mấy đạo quân giao chiến với nhau, như những đám mây đen cuồn cuộn trước cơn bão, đang quấn lấy nhau, nuốt chửng, tan rã. Quân Mân không thể chống cự, cục diện chiến trường đã đến lúc thu hoạch thắng lợi.
Quân Cảnh xuất thành khiêu chiến, quân tiếp viện từ cánh sườn ập đến, từng con ngựa phi nhanh chóng xông thẳng vào quân địch, phá tan đội hình.
Trên những bức tường thành nhấp nhô, những lá cờ thêu chữ "Tạ" phấp phới trong gió. Trên đỉnh cao nhất của răng tường, Tạ Vô Sí cùng Phùng Trọng Sơn và nhiều tướng lĩnh khác đứng trên lầu Duẫn Châu, quan sát cảnh quân Mân hoảng loạn chạy trốn, bỏ giáp vứt vũ khí, tan tác như gió cuốn mây tan.
"Đại nhân! Quân Đông lộ báo thắng!"
"Quân Tây lộ báo thắng!"
"Tướng trấn thủ thành báo thắng!"
"..."
Từng tiếng một, đại bộ phận quân địch đang tháo chạy, trong khi quân Thắng Tiệp vẫn tiếp tục truy kích, liên tục phá tan đội ngũ đã hỗn loạn của đối phương.
Ngoài tiếng hò reo giết chóc hào hùng dưới thành Duẫn Châu, trên con đường nhỏ trong rừng rậm ngoài thành, Thời Thư xách gói hành lý đang đi trên con đường núi cây cối rậm rạp, một tiếng chim ưng gào thét xé ngang bầu trời, Thời Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, nhìn ngọn núi lớn và dòng sông lớn ngăn cách hai tộc người.
"Nhị công tử, qua ngọn núi này là đến biên giới, trạm biên phòng canh gác nghiêm ngặt, tiểu nhân không thể hộ tống chu toàn, xin nhị công tử đi một mình." Tiếng hộ vệ nhắc nhở Thời Thư.
Thời Thư đáp lời, mồ hôi chảy dọc theo hàm dưới trắng nõn, tầm nhìn trở lại tiêu điểm: "Ta hiểu."
Cuối cùng vẫn bước trên con đường này. Một mình đi đến vùng Mân, để thăm dò tin tức hư thực và liên lạc với lực lượng phía sau địch, để giảm thiểu thương vong, giao tiếp và thể hiện mức độ thân thiện... nhưng tương lai chưa biết, tiền đồ mờ mịt. Nhìn ánh sao xa xăm, con đường đi lại toàn là sương mù, bước chân lảo đảo, tình thế biến ảo khôn lường.
Thời Thư nuốt khan, bước chân trên mặt đất, như đạp trên bông.
"Giá!" Đột nhiên, vài con ngựa phi nước đại lao như điện xẹt đến, Thời Thư và người đi đường quay mắt nhìn, những con ngựa cao lớn đang lao tới một cách nguy hiểm trên con đường núi hẹp.
Thời Thư: "Tạ Vô Sí, sao anh lại đến đây?"
Tạ Vô Sí lật người xuống ngựa: "Ta không yên tâm, đưa em đi một đoạn đường."
Trong lòng Thời Thư dâng lên một gợn sóng: "Ta có thể trở về."
Nhưng Tạ Vô Sí dường như có dấu hiệu hối hận, sắc mặt không tốt. Ở trạm biên phòng, nếu là ba năm người đàn ông tráng niên đi cùng nhau, chắc chắn sẽ bị gọi lại hỏi lai lịch. Nếu là một người đàn ông, khả năng bị quân Mân tuần tra nghi ngờ sẽ thấp hơn nhiều, dù sao ở biên phòng cũng có dân thường sinh hoạt hàng ngày.
Thời Thư cần đi một mình, đi qua một đoạn phòng tuyến rất dài.
Con đường nhỏ cây cối xanh tốt, Thời Thư giẫm lên cỏ dại, bên cạnh là dòng suối róc rách. Thời Thư nói thêm: "Ta sẽ cẩn thận."
Vượt qua rừng rậm, trước mắt bỗng nhiên rộng mở. Quả nhiên, nhờ quân Mân đang hoảng loạn chạy trốn, hoặc tranh giành một con đường nào đó, binh lính Mân đã đi chi viện, số lính tuần tra tháp canh đã giảm đi rất nhiều, dọc đường càng thêm vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài người dân Đại Mân đi qua.
Thời Thư nhìn đông nhìn tây, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chuẩn bị bước chân lên con đường quan lộ phía đối diện. Tạ Vô Sí giơ tay cởi bỏ chiếc áo choàng hoa lệ trên người, bên trong là một bộ quần áo của dân thường, nói: "Ta đưa em đi thêm một đoạn nữa."
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 101
10.0/10 từ 10 lượt.