Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 100
192@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Thời Thư đứng dậy định đuổi theo Tạ Vô Sí, chợt nghĩ ra ở đây vẫn còn một người, liền kéo ống quần ngồi xuống: "Ca ca ta quả thực dạ dày không tốt, chúng ta tự ăn vậy."
Tiểu Thụ vẻ mặt hối hận: "Huynh ấy giận rồi sao? Ta cái gì cũng nói cả rồi..."
Thời Thư: "Những lời này không giống lời ngươi sẽ nói."
"Vâng, mẫu thân ta bảo ta học thuộc, Người nói rằng mối thù giữa Đại Cảnh và Bắc Mân đã mở ra, nếu không có chiến tranh mười hai mươi năm sẽ không ngừng, bá tánh sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình. Mà những kẻ chủ chiến của Bắc Mân ngày càng đắc thế hùng mạnh, đều là một thế hệ trẻ tuổi đầy tham vọng, sẽ không chịu bỏ qua. Với phương pháp giao chiến hiện tại của hai quân, muốn chiến thắng trong thời gian ngắn sẽ tiêu hao rất nhiều. Nhưng may mắn thay, năm đại vương tộc Bắc Mân mỗi người một ý, có thể dùng kế ly gián để chia rẽ bọn họ, lôi kéo một số vương, đối kháng với những vương còn lại..."
Thời Thư tay không tự chủ run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng: "Những vương nào? Sao lại mỗi người một ý?"
"Phía Tây có Đồ Sơn Vương, phía Bắc có Ô Thiện Vương, ở giữa có Mạc Hãn Vương, phía Nam có Ma Dục Vương, phía Đông có Trì Trụ Vương. Còn có nhiều bộ tộc cùng tận trung Mân Vương, nhưng mấy đại vương này thường xuyên tranh giành quyền lợi, Nam Vương man rợ hiếu đại hỉ công, Trung Vương lão mưu thâm hiểm, Đông Vương thì thân thiện hơn với Đại Cảnh, nhưng thế lực đang suy yếu..."
Thời Thư cũng không ăn cơm nữa: "Ngươi nói tiếp đi."
"Sau khi chạy về khu Mân, cha mẹ ta quen biết khá nhiều người trong các bộ tộc, trong đó phía sau còn có không ít nghĩa quân người Cảnh, nếu có thể kết thành một sợi dây, nếu đại nhân đồng ý, cha ta có thể giúp đỡ giới thiệu, thúc đẩy liên lạc với bọn họ, đạt được hiệu quả gấp đôi!"
"Thật sự có chuyện như vậy sao?" Thời Thư xúc cơm vào miệng: "Ta sẽ chuyển lời cho Tạ Vô Sí!"
Cơm mềm dẻo, Thời Thư ăn đến khóe miệng dính một hạt cơm, chuẩn bị chạy ra ngoài thì chợt quay lại: "Nhớ ra rồi, ngươi còn chưa nói điều kiện."
Tiểu Thụ sắc mặt tức thì tái nhợt, khó nói nên lời. Một lát sau nhìn chăm chú vào hắn, rồi rơi lệ nói: "Nếu nhất định phải dùng điều kiện, ta không muốn ở Bắc Mân, hãy cho ta về Đông Đô đi. Đó mới là nhà của ta."
"...Ngươi muốn về nhà?"
Người cầu sinh giữa kẽ hở, ở vào hoàn cảnh khó xử, người Cảnh không dung, người Mân khó hòa nhập, không ngờ quan phủ Đại Cảnh lại đối xử khắc nghiệt với họ, nhưng họ lại thừa nhận sự giáo hóa của Đại Cảnh.
Đáng thương.
Thời Thư từ biệt rồi đến tìm Tạ Vô Sí. Đèn ở cửa đang sáng, Thời Thư ăn quá no, nghĩ đến Tạ Vô Sí còn chưa động đũa, liền nghĩ: Tạ Vô Sí có giận không nhỉ?
Vừa đúng lúc đêm giữa hè, trong sân nở rộ từng bụi hoa hồng, hoa chen chúc nhau, hương thơm ngào ngạt, cánh hoa mềm mại. Thời Thư: "Trong sân này còn có hoa hồng sao? Hái vài bông Tạ Vô Sí sẽ vui chứ?"
Thời Thư vội vàng hái vài bông, chạy vào trong nhà.
Trong cửa đèn đuốc sáng trưng, Tạ Vô Sí cúi đầu trước bàn sách, tay đang viết thứ gì đó, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên: "No rồi sao?"
Thời Thư lấy hoa ra, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười: "Tạ Vô Sí, tặng ngươi, hoa hồng, ta lần đầu tiên tặng người khác."
Tạ Vô Sí nhìn nhìn: "Nguyệt quý."
"......"
Tạ Vô Sí lặp lại: "Đây là nguyệt quý."
Thời Thư: "Thì ra đây là nguyệt quý?"
"Trông rất giống, nhận nhầm không sao." Tạ Vô Sí nhận lấy hoa, đặt ở đó, nắm tay Thời Thư xem, xác nhận trên tay hắn không có vết thương nào rồi trở lại bàn.
Thời Thư đến bên cạnh Tạ Vô Sí, ngồi xuống, nói về chuyện vừa rồi trên bàn ăn: "Tiểu Thụ đã nói với ta về kế sách của họ, có muốn nghe không? Thống nhất Bắc Mân thay vì hai quân đối đầu."
Tạ Vô Sí nhìn mấy bông nguyệt quý nhàm chán, dường như không biết sắp xếp thế nào: "Điều kiện là gì?"
Thời Thư: "Hy vọng ngươi có thể tiếp nhận bọn họ."
Tạ Vô Sí lạnh nhạt nói: "Chỉ câu này thôi sao? Không dám đưa ra điều kiện, quá trình chắc chắn không dễ dàng. Ngoài ra, quan hệ, đi làm quen thủ lĩnh các bộ lạc, các lãnh tụ thân thiện hơn với Đại Cảnh, những người có lợi ích cấu kết, cụ thể nên thực hiện thế nào?"
Thời Thư gãi đầu: "Sao ngươi đoán được những người mà nàng nhắc đến?"
Tạ Vô Sí: "Từ bên trong quân Mân mà chia rẽ đối phương, ý tưởng ai cũng có thể nghĩ ra, kênh liên lạc mới có giá trị, họ chắc chắn đến để cung cấp sự hữu ích và thông tin về mặt này."
"......" Thời Thư chân thành khen ngợi: "Tạ Vô Sí, ngươi học hành không uổng phí."
Tạ Vô Sí cất hoa kẹp vào nhật ký, bên cạnh đặt bữa ăn khuya, nói: "Hơn nữa, mấu chốt của kế sách này là-- phải đến khu Mân, thâm nhập địch cảnh, liên lạc với các thủ lĩnh bộ lạc, các lãnh tụ vương tộc đó, họ cần ai đảm nhiệm vị trí này?"
Bát cơm ấm nóng, Thời Thư bưng bát, đột nhiên cảm thấy tay lạnh buốt, một cảm giác cảnh giác ập đến, ngẩng đầu Tạ Vô Sí đang nhìn cậu: "Em hỏi nàng chưa?"
Đêm khuya thanh vắng, Thời Thư ngồi trong ghế, trán thỉnh thoảng lại gật gù, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên chúi xuống, rồi lại ngẩng lên, giống như buồn ngủ khi đọc sách trên lớp vậy.
Vạn vật yên tĩnh, cơn buồn ngủ ập đến, căn phòng bên cạnh đã đổi thành Tạ Vô Sí thẩm vấn.
Tiểu Thụ trăm phương nghìn kế khuyên giải, khuyên hắn quay về. Thái độ của hắn lạnh lùng hơn Thời Thư nhiều, một tay đặt trên lưng ghế, tư thế lộ ra vẻ lơ đãng có thể rút lui bất cứ lúc nào, quả nhiên, thái độ của Tiểu Thụ càng thêm cung kính và luống cuống.
Thời Thư ngáp một cái, lau lau nước mắt ẩm ướt, nghe thấy cuộc đối thoại của họ từ phía sau bức vách.
Tiểu Thụ giọng nói kích động: "Chuyện vừa rồi ta đã nói hết với Tiểu Thư ca rồi, cha mẹ ta chạy đến Bắc Mân hơn hai năm, mỗi ngày trồng trọt họp chợ, kết giao với mọi người, còn làm thầy Hán văn cho công tử các gia tộc vương tộc trong bộ lạc, sau nhiều lần liên lạc, mới phát hiện ra các bộ lạc có ý đồ riêng, hắn cùng các thủ lĩnh có quan hệ rất tốt, gả ta vào nhà Trụ Trì Vương, có thể giúp liên lạc và chiêu hàng nội bộ, cùng đại nhân trong ứng ngoài hợp, có khả năng thành công rất lớn!"
Tạ Vô Sí đôi mắt lạnh băng nhìn nàng: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
"Biết!" Tiểu Thụ nói, "Mẫu thân ta nói lần này công phá Duẫn Châu, quan binh thương vong ít nhất mấy chục vạn, bạc tổn thất e rằng có mấy nghìn vạn lượng, đây là thu nhập mấy năm của tài chính! Mà bá tánh gặp nạn lại càng vô số kể... Nếu có thể khai thông đường dây của những kẻ phản đối nội bộ khu Mân, đoạt lấy chính quyền sẽ không tốn một binh một tốt! Cho dù tiêu hao cũng kém xa so với việc đối mặt trực tiếp đánh trận cứng rắn... Cái gọi là phương thức khéo léo nhất!"
Thượng binh phạt mưu, hy sinh trong chiến tranh giữa hai quân là không thể tránh khỏi, nhưng kỳ mưu diệu kế, thường bất ngờ phát huy tác dụng lấy bốn lạng bạt ngàn cân.
Bạo lực đổ máu, tử vong trải đường. Còn chiêu hàng nội bộ, phá vỡ hệ thống phòng thủ của đối phương, sử dụng trí tuệ để giảm thương vong và giành chiến thắng, đây là cách hiệu quả nhất về chi phí.
Tạ Vô Sí nhìn lư hương bốc khói nghi ngút, nói: "Nói tiếp đi."
"Ví dụ Mân chiếm tám phủ mười chín châu, trong đó có ba châu từng là cố địa của Đại Cảnh, nghĩa quân tụ tập, nhiều bộ lạc không hòa thuận với Mân Vương, bọn họ chỉ muốn di cư theo nguồn nước và cỏ, chứ không muốn đánh trận... Trụ Trì Vương thân thiện hơn với người Cảnh, nhưng lại không thể không hưởng ứng chiếu lệnh của Mân Vương mà xuất binh!... Nàng vẻ mặt lo lắng, "Những người này, cha mẹ ta đều có cách liên lạc!"
Tạ Vô Sí: "Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?"
Tiểu Thụ nói: "Ngươi cử người đi cùng ta một chuyến đến khu Mân, xem xét hư thực là được. Chỉ cần--"
Tiểu Thụ vội vàng nói, nhưng lập tức ngậm miệng lại, dường như muốn nói rồi lại thôi, lấy hết dũng khí nhìn chằm chằm hắn.
Tạ Vô Sí: "Cần gì?"
Tiểu Thụ trên đầu toát mồ hôi lạnh, ấp úng, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng khó khăn: "Nếu đại nhân thực sự có ý định liên kết với người bên trong khu Mân, cũng xin đại nhân phái một sứ giả quan trọng, bày tỏ thành ý với họ-- cha ta mới có thể thuyết phục họ."
Tạ Vô Sí đôi mắt gần như trong suốt, vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng: "Các ngươi muốn ai?"
"--Người quan trọng đối với đại nhân."
Bên kia bức vách, trong chiếc ghế cạnh bàn, cơn buồn ngủ của Thời Thư tan biến, chân tay có cảm giác cứng đờ đứng thẳng, hắn lập tức đứng dậy uống một ly nước, đi lại vài bước trong phòng.
Ánh nến lung lay, cách bức tường gỗ mỏng manh, tiếng nói lo lắng của Tiểu Thụ truyền đến--
"Sứ giả, đại diện cho thái độ của quốc gia. Chiêu hàng, là tội diệt cửu tộc, người đứng sau khu Mân đang lo lắng quan sát-- mẹ ta nói, cần đệ đệ ruột của đại nhân, Thời Thư cùng chúng ta đi một chuyến đến Bắc Mân, chuyện chiêu hàng nhất định có mười phần chắc chắn."
"Rầm!" Cửa phòng đột nhiên đóng sập.
Thời Thư đi ra sân, xoay người vào nhà, cắm một ống hút tre vào cốc đá bào, uống hai ngụm, lạnh đến mức răng hàm đau nhức.
Áo bào rộng lớn từ cửa bước vào, Thời Thư đón lấy, đưa ống hút cho Tạ Vô Sí: "Uống không? Lạnh lắm."
Tạ Vô Sí: "Không uống."
Mặt hắn không đẹp, đi vào trong: "Nàng nói em đều nghe thấy rồi sao?"
Thời Thư sắc mặt có chút hoảng hốt, dường như vừa từ bất ngờ định thần lại, nói: "Nghe thấy rồi, Trương Khiên đi sứ Tây Vực, thúc đẩy tiến bộ văn minh loài người. Hai quân giao chiến không giết sứ giả, trong chiến tranh, sứ giả phụ trách truyền đạt tình báo. Ta cũng không ngờ, nàng lại muốn ta đi chuyến này."
Tạ Vô Sí: "Cởi y phục."
Thời Thư: "Liên quan gì đến y phục?"
"Vết thương trên lưng em cần bôi thuốc."
Thời Thư như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghe câu nói này, cởi y phục vài ba lần, nằm sấp xuống giường: "Nàng muốn ta đến Bắc Mân làm sứ giả, một là kiểm tra lời nàng nói có đúng sự thật không, hai là liên lạc với các thủ lĩnh bộ lạc và nghĩa quân đó? Nhưng ta nghe nói, đao cong và kỵ binh của Bắc Mân vô địch thiên hạ, chặt đầu như chặt rau, một khi bị bắt sẽ tan xương nát thịt. Tuy nhiên nếu lời nàng nói là thật..."
Tạ Vô Sí lấy thuốc mỡ và khăn, trước tiên lau vết thương trên lưng cậu: "Chuyện này không cần nghĩ nữa, em không thể đi."
"......"
Thời Thư quay đầu nhìn hắn, tay Tạ Vô Sí đặt lên eo Thời Thư, vẻ mặt khá nghiêm trọng, giữa lông mày dường như có suy tư.
"Ta hiểu điều ngươi lo lắng, đó là khu Mân, thâm nhập sâu vào nội bộ quân địch, trên đường nếu sơ sẩy một chút sẽ bị g**t ch*t..." Nhưng trái tim Thời Thư nảy mầm, một ý nghĩ khác hoạt động, "Nếu lời Nguyên Quan nói không sai, chiêu hàng từ nội bộ khu Mân có phải là cách chiến thắng ít thương vong nhất, chi phí thấp nhất không?"
"Binh bất huyết nhận, dựa vào trí tuệ và chiến lược để chiến thắng, chứ không phải bạo lực chiến trường, quả thực là cách khéo léo nhất."
Thời Thư yết hầu khẽ động, nói: "Tình hình chiến sự Duẫn Châu... Tạ Vô Sí, ngươi biết... Nếu có thể chiêu hàng đối phương, có phải sẽ giảm thương vong không..."
"Không cần nói nữa."
Tạ Vô Sí nhẹ nhàng v**t v* lưng hắn, chấm dứt chủ đề này, có thể nói là độc đoán chuyên quyền nói: "Em gần đây đừng ra ngoài nữa, ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, đợi khi quân Mân rút lui, Tiểu Thụ ta sẽ cho người đưa về an toàn."
Thời Thư không ngờ hắn phủ định dứt khoát như vậy, không khí im lặng một lát, rồi nói: "Tạ Vô Sí, ta nói nếu, đối phương không chỉ đích danh ta, ngươi có phải đã phái người đi rồi không?"
"Ừm, ta không muốn lừa em, đây là cơ hội ngàn năm có một."
"Đổi thành ta vì sao không được?"
Thuốc mỡ mát lạnh thoa lên lưng, Tạ Vô Sí không nói gì, một lát sau mới có chút vẻ mệt mỏi nói: "Đổi thành em vì sao không được? Bởi vì em đặc biệt. Thời Thư, đến tận bây giờ em còn chưa hiểu sao? Ta có thể dùng quyền lực của ta dễ dàng để người khác thay ngươi chết, thay em bị thương, hầu hạ em, phục vụ em, bảo vệ an toàn cho em, cho em hưởng vinh hoa phú quý và cuộc sống an nhàn thoải mái. Cho em đạp lên chúng sinh, cao cao tại thượng. Đây là năng lực đắc ý nhất của ta, sự thiên vị của ta dành cho em, vậy mà em lại luôn không để ý."
"......" Thời Thư đoán Tạ Vô Sí sẽ phản đối, nhưng nghe câu nói này cậu sững sờ, im lặng nhìn gối.
"Em có thể đi, không sợ nguy hiểm, nhưng ta sợ. Tất cả cảnh tượng thảm khốc trong thành Duẫn Châu, ta đã thấy, cảnh tàn sát cũng tận mắt chứng kiến, ta tuyệt đối không phải không có khả năng đồng cảm, ta có thể lay chuyển vương triều này, vì thế ta đã đánh đổi mọi thứ, nhưng chỉ có một nguyện vọng-- hy vọng em có thể bình an ở bên cạnh ta."
"......" Thời Thư không nói nên lời, ý nghĩ làm sứ giả của cậu bị Tạ Vô Sí phủ định, tiếp tục kiên trì cũng vô ích, dù sao cuối cùng người quyết định hợp tác vẫn là Tạ Vô Sí.
Vết thương sau lưng đã được bôi thuốc xong, Thời Thư kéo y phục xuống.
Thời Thư lần cuối cùng thử nói: "Chuyện này rất quan trọng, hay là suy nghĩ lại một chút, nghĩ cách khác?"
"Không cần suy nghĩ nữa, ngươi không thể đi." Tạ Vô Sí hạ tối hậu thư, "Càng không thể lén lút đi, chuyện này đến đây là kết thúc."
Mấy ngày này, quân tình của Bình Dật Xuân và Miêu Nguyên Lương liên tục truyền về, căn cứ lương thực bí mật nằm trên bình nguyên là Khẩn Trang bị đốt cháy, các vật tư công thành khác đều bị thiêu rụi, chưa kể đường lương bị phá hoại, mười mấy thuyền lương thảo bị buôn bán lậu đã được thu hồi, số còn lại đều bị đốt sạch.
Đội quân Bắc Mân này đã áp sát gần ba tháng, giờ đây lương thảo đột nhiên bị cắt đứt, rơi vào trạng thái hỗn loạn, trong khi viện trợ của Dũ Châu lại ngày càng nhiều, cục diện chiến tranh sắp xoay chuyển.
Thời Thư ra ngoài, đúng lúc có người dùng xích khóa cửa, cười hềnh hệch nói: "Nhị công tử, tiểu nhân cũng là chấp hành công vụ, mấy ngày này xin nhị công tử đừng ra ngoài nhé~"
"...Được, được lắm!"
Thời Thư nhìn sợi xích gật đầu, nhấc chân đạp mạnh một cú, "Rầm!" Cửa không hề lay chuyển, vết thương sau lưng bị kéo căng đau buốt.
Thời Thư quay người, đến đình trong sân ngồi xuống.
Tạ Vô Sí ngươi thật lợi hại.
Tiểu Thụ cũng đã được đưa đi, tránh để hai người cấu kết thông tin. Thời Thư ở trong sân, một cảm giác khó tả, chỉ thấy ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung.
Cậu ngồi trong đình ngủ trưa, gác đầu lên bàn đá, không biết có phải bị đập vào không mà răng khôn viêm đau âm ỉ, chỉ thấy đầy miệng mùi máu.
_____
Lời tác giả:
Xin lỗi vì đã gửi phong bì đỏ 600 tệ muộn, chương này tôi đã viết 8000 chữ và xóa đi 4000 chữ...
Đọc phần bình luận, tôi nghĩ vẫn cần phải nói rõ một chút. Chủ đề chính của cuốn sách này là những gì Tạ Vô Sỉ và Thời Thư đã làm khi đạt đến đỉnh cao quyền lực, nhưng ý nghĩa không nằm ở quyền lực. Có một câu nói: "Số phận thông qua những lựa chọn, hết lần này đến lần khác kiểm chứng bạn là ai." Nếu Tạ Vô Sỉ cuối cùng đã "hoàn thành xuất sắc" trò chơi này, thì Thời Thư là người duy nhất đạt được thành tựu phụ lục (ngoại truyện). Cụ thể đó là gì thì tôi tạm thời chưa muốn tiết lộ, cá nhân tôi rất thích thành tựu phụ lục này.
Về một số suy đoán của mọi người về cốt truyện, tôi muốn nói rõ rằng tôi không muốn miêu tả rằng dị tộc đều xấu xa, rồi đánh bại dị tộc để lập công, còn Đại Cảnh thì đương nhiên đại diện cho chính nghĩa. Tạ Vô Sỉ và Thời Thư đều không phải người bản địa, họ sẽ không có cái gọi là tình cảm gia quốc, chỉ có quan điểm về sự công bằng và chính nghĩa cho nhân loại. Vì vậy, người dân Mân ở đây cũng là người tốt, và trong số quan lại của Đại Cảnh cũng có nhiều kẻ xấu, đa số là nạn nhân.
Về lựa chọn của Thời Thư, cậu ấy sẽ không dựa dẫm vào quyền lực. Tôi hiểu rằng mọi người khi đọc truyện cổ trang có lẽ đã quen với việc yêu thích những người có tài năng lớn và tầm nhìn xa, ví dụ như Tạ Vô Sỉ. Anh ấy là người nhất định phải có mặt và đóng vai trò quan trọng trong truyện, còn Thời Thư thì cố gắng làm dịu bớt những tia sáng sắc bén của anh ấy để không làm tổn thương bá tánh. Thời Thư có thể nói là một cá nhân, nhưng cũng có thể là vô số những người vô danh. Nhóm bá tánh này, tôi không muốn họ trở nên vô hình, vì vậy sẽ nhắc đến họ nhiều lần. Bởi vì quan điểm lịch sử cá nhân của tôi là sử quan nhân dân (dân chúng tạo nên lịch sử), xen lẫn một phần sử quan anh hùng (anh hùng vĩ đại tạo nên lịch sử). Sử quan nhân dân có nghĩa là lịch sử được tạo ra bởi nhân dân (trong sách là những người dân thường, binh lính, nô lệ đang sống hoặc đã chết; trong thực tế là mỗi bạn và tôi), còn sử quan anh hùng có nghĩa là lịch sử được tạo ra bởi những anh hùng vĩ đại (ví dụ trong sách là Tạ Vô Sỉ).
Vì đôi khi tôi thấy có vẻ như một số người không hiểu Thời Thư đang làm gì, và cảm thấy anh ấy đang luẩn quẩn, nên tôi vẫn muốn nói rõ điều này.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Thời Thư đứng dậy định đuổi theo Tạ Vô Sí, chợt nghĩ ra ở đây vẫn còn một người, liền kéo ống quần ngồi xuống: "Ca ca ta quả thực dạ dày không tốt, chúng ta tự ăn vậy."
Tiểu Thụ vẻ mặt hối hận: "Huynh ấy giận rồi sao? Ta cái gì cũng nói cả rồi..."
Thời Thư: "Những lời này không giống lời ngươi sẽ nói."
"Vâng, mẫu thân ta bảo ta học thuộc, Người nói rằng mối thù giữa Đại Cảnh và Bắc Mân đã mở ra, nếu không có chiến tranh mười hai mươi năm sẽ không ngừng, bá tánh sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình. Mà những kẻ chủ chiến của Bắc Mân ngày càng đắc thế hùng mạnh, đều là một thế hệ trẻ tuổi đầy tham vọng, sẽ không chịu bỏ qua. Với phương pháp giao chiến hiện tại của hai quân, muốn chiến thắng trong thời gian ngắn sẽ tiêu hao rất nhiều. Nhưng may mắn thay, năm đại vương tộc Bắc Mân mỗi người một ý, có thể dùng kế ly gián để chia rẽ bọn họ, lôi kéo một số vương, đối kháng với những vương còn lại..."
Thời Thư tay không tự chủ run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng: "Những vương nào? Sao lại mỗi người một ý?"
"Phía Tây có Đồ Sơn Vương, phía Bắc có Ô Thiện Vương, ở giữa có Mạc Hãn Vương, phía Nam có Ma Dục Vương, phía Đông có Trì Trụ Vương. Còn có nhiều bộ tộc cùng tận trung Mân Vương, nhưng mấy đại vương này thường xuyên tranh giành quyền lợi, Nam Vương man rợ hiếu đại hỉ công, Trung Vương lão mưu thâm hiểm, Đông Vương thì thân thiện hơn với Đại Cảnh, nhưng thế lực đang suy yếu..."
Thời Thư cũng không ăn cơm nữa: "Ngươi nói tiếp đi."
"Sau khi chạy về khu Mân, cha mẹ ta quen biết khá nhiều người trong các bộ tộc, trong đó phía sau còn có không ít nghĩa quân người Cảnh, nếu có thể kết thành một sợi dây, nếu đại nhân đồng ý, cha ta có thể giúp đỡ giới thiệu, thúc đẩy liên lạc với bọn họ, đạt được hiệu quả gấp đôi!"
"Thật sự có chuyện như vậy sao?" Thời Thư xúc cơm vào miệng: "Ta sẽ chuyển lời cho Tạ Vô Sí!"
Cơm mềm dẻo, Thời Thư ăn đến khóe miệng dính một hạt cơm, chuẩn bị chạy ra ngoài thì chợt quay lại: "Nhớ ra rồi, ngươi còn chưa nói điều kiện."
Tiểu Thụ sắc mặt tức thì tái nhợt, khó nói nên lời. Một lát sau nhìn chăm chú vào hắn, rồi rơi lệ nói: "Nếu nhất định phải dùng điều kiện, ta không muốn ở Bắc Mân, hãy cho ta về Đông Đô đi. Đó mới là nhà của ta."
"...Ngươi muốn về nhà?"
Người cầu sinh giữa kẽ hở, ở vào hoàn cảnh khó xử, người Cảnh không dung, người Mân khó hòa nhập, không ngờ quan phủ Đại Cảnh lại đối xử khắc nghiệt với họ, nhưng họ lại thừa nhận sự giáo hóa của Đại Cảnh.
Đáng thương.
Thời Thư từ biệt rồi đến tìm Tạ Vô Sí. Đèn ở cửa đang sáng, Thời Thư ăn quá no, nghĩ đến Tạ Vô Sí còn chưa động đũa, liền nghĩ: Tạ Vô Sí có giận không nhỉ?
Vừa đúng lúc đêm giữa hè, trong sân nở rộ từng bụi hoa hồng, hoa chen chúc nhau, hương thơm ngào ngạt, cánh hoa mềm mại. Thời Thư: "Trong sân này còn có hoa hồng sao? Hái vài bông Tạ Vô Sí sẽ vui chứ?"
Thời Thư vội vàng hái vài bông, chạy vào trong nhà.
Trong cửa đèn đuốc sáng trưng, Tạ Vô Sí cúi đầu trước bàn sách, tay đang viết thứ gì đó, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên: "No rồi sao?"
Thời Thư lấy hoa ra, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười: "Tạ Vô Sí, tặng ngươi, hoa hồng, ta lần đầu tiên tặng người khác."
Tạ Vô Sí nhìn nhìn: "Nguyệt quý."
"......"
Tạ Vô Sí lặp lại: "Đây là nguyệt quý."
Thời Thư: "Thì ra đây là nguyệt quý?"
"Trông rất giống, nhận nhầm không sao." Tạ Vô Sí nhận lấy hoa, đặt ở đó, nắm tay Thời Thư xem, xác nhận trên tay hắn không có vết thương nào rồi trở lại bàn.
Thời Thư đến bên cạnh Tạ Vô Sí, ngồi xuống, nói về chuyện vừa rồi trên bàn ăn: "Tiểu Thụ đã nói với ta về kế sách của họ, có muốn nghe không? Thống nhất Bắc Mân thay vì hai quân đối đầu."
Tạ Vô Sí nhìn mấy bông nguyệt quý nhàm chán, dường như không biết sắp xếp thế nào: "Điều kiện là gì?"
Thời Thư: "Hy vọng ngươi có thể tiếp nhận bọn họ."
Tạ Vô Sí lạnh nhạt nói: "Chỉ câu này thôi sao? Không dám đưa ra điều kiện, quá trình chắc chắn không dễ dàng. Ngoài ra, quan hệ, đi làm quen thủ lĩnh các bộ lạc, các lãnh tụ thân thiện hơn với Đại Cảnh, những người có lợi ích cấu kết, cụ thể nên thực hiện thế nào?"
Thời Thư gãi đầu: "Sao ngươi đoán được những người mà nàng nhắc đến?"
Tạ Vô Sí: "Từ bên trong quân Mân mà chia rẽ đối phương, ý tưởng ai cũng có thể nghĩ ra, kênh liên lạc mới có giá trị, họ chắc chắn đến để cung cấp sự hữu ích và thông tin về mặt này."
"......" Thời Thư chân thành khen ngợi: "Tạ Vô Sí, ngươi học hành không uổng phí."
Tạ Vô Sí cất hoa kẹp vào nhật ký, bên cạnh đặt bữa ăn khuya, nói: "Hơn nữa, mấu chốt của kế sách này là-- phải đến khu Mân, thâm nhập địch cảnh, liên lạc với các thủ lĩnh bộ lạc, các lãnh tụ vương tộc đó, họ cần ai đảm nhiệm vị trí này?"
Bát cơm ấm nóng, Thời Thư bưng bát, đột nhiên cảm thấy tay lạnh buốt, một cảm giác cảnh giác ập đến, ngẩng đầu Tạ Vô Sí đang nhìn cậu: "Em hỏi nàng chưa?"
Đêm khuya thanh vắng, Thời Thư ngồi trong ghế, trán thỉnh thoảng lại gật gù, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên chúi xuống, rồi lại ngẩng lên, giống như buồn ngủ khi đọc sách trên lớp vậy.
Vạn vật yên tĩnh, cơn buồn ngủ ập đến, căn phòng bên cạnh đã đổi thành Tạ Vô Sí thẩm vấn.
Tiểu Thụ trăm phương nghìn kế khuyên giải, khuyên hắn quay về. Thái độ của hắn lạnh lùng hơn Thời Thư nhiều, một tay đặt trên lưng ghế, tư thế lộ ra vẻ lơ đãng có thể rút lui bất cứ lúc nào, quả nhiên, thái độ của Tiểu Thụ càng thêm cung kính và luống cuống.
Thời Thư ngáp một cái, lau lau nước mắt ẩm ướt, nghe thấy cuộc đối thoại của họ từ phía sau bức vách.
Tiểu Thụ giọng nói kích động: "Chuyện vừa rồi ta đã nói hết với Tiểu Thư ca rồi, cha mẹ ta chạy đến Bắc Mân hơn hai năm, mỗi ngày trồng trọt họp chợ, kết giao với mọi người, còn làm thầy Hán văn cho công tử các gia tộc vương tộc trong bộ lạc, sau nhiều lần liên lạc, mới phát hiện ra các bộ lạc có ý đồ riêng, hắn cùng các thủ lĩnh có quan hệ rất tốt, gả ta vào nhà Trụ Trì Vương, có thể giúp liên lạc và chiêu hàng nội bộ, cùng đại nhân trong ứng ngoài hợp, có khả năng thành công rất lớn!"
Tạ Vô Sí đôi mắt lạnh băng nhìn nàng: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"
"Biết!" Tiểu Thụ nói, "Mẫu thân ta nói lần này công phá Duẫn Châu, quan binh thương vong ít nhất mấy chục vạn, bạc tổn thất e rằng có mấy nghìn vạn lượng, đây là thu nhập mấy năm của tài chính! Mà bá tánh gặp nạn lại càng vô số kể... Nếu có thể khai thông đường dây của những kẻ phản đối nội bộ khu Mân, đoạt lấy chính quyền sẽ không tốn một binh một tốt! Cho dù tiêu hao cũng kém xa so với việc đối mặt trực tiếp đánh trận cứng rắn... Cái gọi là phương thức khéo léo nhất!"
Thượng binh phạt mưu, hy sinh trong chiến tranh giữa hai quân là không thể tránh khỏi, nhưng kỳ mưu diệu kế, thường bất ngờ phát huy tác dụng lấy bốn lạng bạt ngàn cân.
Bạo lực đổ máu, tử vong trải đường. Còn chiêu hàng nội bộ, phá vỡ hệ thống phòng thủ của đối phương, sử dụng trí tuệ để giảm thương vong và giành chiến thắng, đây là cách hiệu quả nhất về chi phí.
Tạ Vô Sí nhìn lư hương bốc khói nghi ngút, nói: "Nói tiếp đi."
"Ví dụ Mân chiếm tám phủ mười chín châu, trong đó có ba châu từng là cố địa của Đại Cảnh, nghĩa quân tụ tập, nhiều bộ lạc không hòa thuận với Mân Vương, bọn họ chỉ muốn di cư theo nguồn nước và cỏ, chứ không muốn đánh trận... Trụ Trì Vương thân thiện hơn với người Cảnh, nhưng lại không thể không hưởng ứng chiếu lệnh của Mân Vương mà xuất binh!... Nàng vẻ mặt lo lắng, "Những người này, cha mẹ ta đều có cách liên lạc!"
Tạ Vô Sí: "Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?"
Tiểu Thụ nói: "Ngươi cử người đi cùng ta một chuyến đến khu Mân, xem xét hư thực là được. Chỉ cần--"
Tiểu Thụ vội vàng nói, nhưng lập tức ngậm miệng lại, dường như muốn nói rồi lại thôi, lấy hết dũng khí nhìn chằm chằm hắn.
Tạ Vô Sí: "Cần gì?"
Tiểu Thụ trên đầu toát mồ hôi lạnh, ấp úng, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng khó khăn: "Nếu đại nhân thực sự có ý định liên kết với người bên trong khu Mân, cũng xin đại nhân phái một sứ giả quan trọng, bày tỏ thành ý với họ-- cha ta mới có thể thuyết phục họ."
Tạ Vô Sí đôi mắt gần như trong suốt, vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng: "Các ngươi muốn ai?"
"--Người quan trọng đối với đại nhân."
Bên kia bức vách, trong chiếc ghế cạnh bàn, cơn buồn ngủ của Thời Thư tan biến, chân tay có cảm giác cứng đờ đứng thẳng, hắn lập tức đứng dậy uống một ly nước, đi lại vài bước trong phòng.
Ánh nến lung lay, cách bức tường gỗ mỏng manh, tiếng nói lo lắng của Tiểu Thụ truyền đến--
"Sứ giả, đại diện cho thái độ của quốc gia. Chiêu hàng, là tội diệt cửu tộc, người đứng sau khu Mân đang lo lắng quan sát-- mẹ ta nói, cần đệ đệ ruột của đại nhân, Thời Thư cùng chúng ta đi một chuyến đến Bắc Mân, chuyện chiêu hàng nhất định có mười phần chắc chắn."
"Rầm!" Cửa phòng đột nhiên đóng sập.
Thời Thư đi ra sân, xoay người vào nhà, cắm một ống hút tre vào cốc đá bào, uống hai ngụm, lạnh đến mức răng hàm đau nhức.
Áo bào rộng lớn từ cửa bước vào, Thời Thư đón lấy, đưa ống hút cho Tạ Vô Sí: "Uống không? Lạnh lắm."
Tạ Vô Sí: "Không uống."
Mặt hắn không đẹp, đi vào trong: "Nàng nói em đều nghe thấy rồi sao?"
Thời Thư sắc mặt có chút hoảng hốt, dường như vừa từ bất ngờ định thần lại, nói: "Nghe thấy rồi, Trương Khiên đi sứ Tây Vực, thúc đẩy tiến bộ văn minh loài người. Hai quân giao chiến không giết sứ giả, trong chiến tranh, sứ giả phụ trách truyền đạt tình báo. Ta cũng không ngờ, nàng lại muốn ta đi chuyến này."
Tạ Vô Sí: "Cởi y phục."
Thời Thư: "Liên quan gì đến y phục?"
"Vết thương trên lưng em cần bôi thuốc."
Thời Thư như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghe câu nói này, cởi y phục vài ba lần, nằm sấp xuống giường: "Nàng muốn ta đến Bắc Mân làm sứ giả, một là kiểm tra lời nàng nói có đúng sự thật không, hai là liên lạc với các thủ lĩnh bộ lạc và nghĩa quân đó? Nhưng ta nghe nói, đao cong và kỵ binh của Bắc Mân vô địch thiên hạ, chặt đầu như chặt rau, một khi bị bắt sẽ tan xương nát thịt. Tuy nhiên nếu lời nàng nói là thật..."
Tạ Vô Sí lấy thuốc mỡ và khăn, trước tiên lau vết thương trên lưng cậu: "Chuyện này không cần nghĩ nữa, em không thể đi."
"......"
Thời Thư quay đầu nhìn hắn, tay Tạ Vô Sí đặt lên eo Thời Thư, vẻ mặt khá nghiêm trọng, giữa lông mày dường như có suy tư.
"Ta hiểu điều ngươi lo lắng, đó là khu Mân, thâm nhập sâu vào nội bộ quân địch, trên đường nếu sơ sẩy một chút sẽ bị g**t ch*t..." Nhưng trái tim Thời Thư nảy mầm, một ý nghĩ khác hoạt động, "Nếu lời Nguyên Quan nói không sai, chiêu hàng từ nội bộ khu Mân có phải là cách chiến thắng ít thương vong nhất, chi phí thấp nhất không?"
"Binh bất huyết nhận, dựa vào trí tuệ và chiến lược để chiến thắng, chứ không phải bạo lực chiến trường, quả thực là cách khéo léo nhất."
Thời Thư yết hầu khẽ động, nói: "Tình hình chiến sự Duẫn Châu... Tạ Vô Sí, ngươi biết... Nếu có thể chiêu hàng đối phương, có phải sẽ giảm thương vong không..."
"Không cần nói nữa."
Tạ Vô Sí nhẹ nhàng v**t v* lưng hắn, chấm dứt chủ đề này, có thể nói là độc đoán chuyên quyền nói: "Em gần đây đừng ra ngoài nữa, ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, đợi khi quân Mân rút lui, Tiểu Thụ ta sẽ cho người đưa về an toàn."
Thời Thư không ngờ hắn phủ định dứt khoát như vậy, không khí im lặng một lát, rồi nói: "Tạ Vô Sí, ta nói nếu, đối phương không chỉ đích danh ta, ngươi có phải đã phái người đi rồi không?"
"Ừm, ta không muốn lừa em, đây là cơ hội ngàn năm có một."
"Đổi thành ta vì sao không được?"
Thuốc mỡ mát lạnh thoa lên lưng, Tạ Vô Sí không nói gì, một lát sau mới có chút vẻ mệt mỏi nói: "Đổi thành em vì sao không được? Bởi vì em đặc biệt. Thời Thư, đến tận bây giờ em còn chưa hiểu sao? Ta có thể dùng quyền lực của ta dễ dàng để người khác thay ngươi chết, thay em bị thương, hầu hạ em, phục vụ em, bảo vệ an toàn cho em, cho em hưởng vinh hoa phú quý và cuộc sống an nhàn thoải mái. Cho em đạp lên chúng sinh, cao cao tại thượng. Đây là năng lực đắc ý nhất của ta, sự thiên vị của ta dành cho em, vậy mà em lại luôn không để ý."
"......" Thời Thư đoán Tạ Vô Sí sẽ phản đối, nhưng nghe câu nói này cậu sững sờ, im lặng nhìn gối.
"Em có thể đi, không sợ nguy hiểm, nhưng ta sợ. Tất cả cảnh tượng thảm khốc trong thành Duẫn Châu, ta đã thấy, cảnh tàn sát cũng tận mắt chứng kiến, ta tuyệt đối không phải không có khả năng đồng cảm, ta có thể lay chuyển vương triều này, vì thế ta đã đánh đổi mọi thứ, nhưng chỉ có một nguyện vọng-- hy vọng em có thể bình an ở bên cạnh ta."
"......" Thời Thư không nói nên lời, ý nghĩ làm sứ giả của cậu bị Tạ Vô Sí phủ định, tiếp tục kiên trì cũng vô ích, dù sao cuối cùng người quyết định hợp tác vẫn là Tạ Vô Sí.
Vết thương sau lưng đã được bôi thuốc xong, Thời Thư kéo y phục xuống.
Thời Thư lần cuối cùng thử nói: "Chuyện này rất quan trọng, hay là suy nghĩ lại một chút, nghĩ cách khác?"
"Không cần suy nghĩ nữa, ngươi không thể đi." Tạ Vô Sí hạ tối hậu thư, "Càng không thể lén lút đi, chuyện này đến đây là kết thúc."
Mấy ngày này, quân tình của Bình Dật Xuân và Miêu Nguyên Lương liên tục truyền về, căn cứ lương thực bí mật nằm trên bình nguyên là Khẩn Trang bị đốt cháy, các vật tư công thành khác đều bị thiêu rụi, chưa kể đường lương bị phá hoại, mười mấy thuyền lương thảo bị buôn bán lậu đã được thu hồi, số còn lại đều bị đốt sạch.
Đội quân Bắc Mân này đã áp sát gần ba tháng, giờ đây lương thảo đột nhiên bị cắt đứt, rơi vào trạng thái hỗn loạn, trong khi viện trợ của Dũ Châu lại ngày càng nhiều, cục diện chiến tranh sắp xoay chuyển.
Thời Thư ra ngoài, đúng lúc có người dùng xích khóa cửa, cười hềnh hệch nói: "Nhị công tử, tiểu nhân cũng là chấp hành công vụ, mấy ngày này xin nhị công tử đừng ra ngoài nhé~"
"...Được, được lắm!"
Thời Thư nhìn sợi xích gật đầu, nhấc chân đạp mạnh một cú, "Rầm!" Cửa không hề lay chuyển, vết thương sau lưng bị kéo căng đau buốt.
Thời Thư quay người, đến đình trong sân ngồi xuống.
Tạ Vô Sí ngươi thật lợi hại.
Tiểu Thụ cũng đã được đưa đi, tránh để hai người cấu kết thông tin. Thời Thư ở trong sân, một cảm giác khó tả, chỉ thấy ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung.
Cậu ngồi trong đình ngủ trưa, gác đầu lên bàn đá, không biết có phải bị đập vào không mà răng khôn viêm đau âm ỉ, chỉ thấy đầy miệng mùi máu.
_____
Lời tác giả:
Xin lỗi vì đã gửi phong bì đỏ 600 tệ muộn, chương này tôi đã viết 8000 chữ và xóa đi 4000 chữ...
Đọc phần bình luận, tôi nghĩ vẫn cần phải nói rõ một chút. Chủ đề chính của cuốn sách này là những gì Tạ Vô Sỉ và Thời Thư đã làm khi đạt đến đỉnh cao quyền lực, nhưng ý nghĩa không nằm ở quyền lực. Có một câu nói: "Số phận thông qua những lựa chọn, hết lần này đến lần khác kiểm chứng bạn là ai." Nếu Tạ Vô Sỉ cuối cùng đã "hoàn thành xuất sắc" trò chơi này, thì Thời Thư là người duy nhất đạt được thành tựu phụ lục (ngoại truyện). Cụ thể đó là gì thì tôi tạm thời chưa muốn tiết lộ, cá nhân tôi rất thích thành tựu phụ lục này.
Về một số suy đoán của mọi người về cốt truyện, tôi muốn nói rõ rằng tôi không muốn miêu tả rằng dị tộc đều xấu xa, rồi đánh bại dị tộc để lập công, còn Đại Cảnh thì đương nhiên đại diện cho chính nghĩa. Tạ Vô Sỉ và Thời Thư đều không phải người bản địa, họ sẽ không có cái gọi là tình cảm gia quốc, chỉ có quan điểm về sự công bằng và chính nghĩa cho nhân loại. Vì vậy, người dân Mân ở đây cũng là người tốt, và trong số quan lại của Đại Cảnh cũng có nhiều kẻ xấu, đa số là nạn nhân.
Về lựa chọn của Thời Thư, cậu ấy sẽ không dựa dẫm vào quyền lực. Tôi hiểu rằng mọi người khi đọc truyện cổ trang có lẽ đã quen với việc yêu thích những người có tài năng lớn và tầm nhìn xa, ví dụ như Tạ Vô Sỉ. Anh ấy là người nhất định phải có mặt và đóng vai trò quan trọng trong truyện, còn Thời Thư thì cố gắng làm dịu bớt những tia sáng sắc bén của anh ấy để không làm tổn thương bá tánh. Thời Thư có thể nói là một cá nhân, nhưng cũng có thể là vô số những người vô danh. Nhóm bá tánh này, tôi không muốn họ trở nên vô hình, vì vậy sẽ nhắc đến họ nhiều lần. Bởi vì quan điểm lịch sử cá nhân của tôi là sử quan nhân dân (dân chúng tạo nên lịch sử), xen lẫn một phần sử quan anh hùng (anh hùng vĩ đại tạo nên lịch sử). Sử quan nhân dân có nghĩa là lịch sử được tạo ra bởi nhân dân (trong sách là những người dân thường, binh lính, nô lệ đang sống hoặc đã chết; trong thực tế là mỗi bạn và tôi), còn sử quan anh hùng có nghĩa là lịch sử được tạo ra bởi những anh hùng vĩ đại (ví dụ trong sách là Tạ Vô Sỉ).
Vì đôi khi tôi thấy có vẻ như một số người không hiểu Thời Thư đang làm gì, và cảm thấy anh ấy đang luẩn quẩn, nên tôi vẫn muốn nói rõ điều này.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 100
10.0/10 từ 10 lượt.