Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 71
Chương 71. Thay lòng đổi dạ | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Kết thúc cuộc thẩm vấn buổi chiều, Ngu Tiểu Văn bị đưa trở lại phòng giam. Chị hậu cần đi ngang qua thấy y tiều tụy như sắp chết nên định đến gần chăm sóc, nhưng đã bị cậu cảnh sát đồng nghiệp nháy mắt kéo đi.
Lữ Không Quân ngồi bên giường, lấy một chiếc nhiệt kế đặt vào nách Ngu Tiểu Văn.
Quả nhiên là bị sốt.
Trạng thái tâm lý bất ổn khiến y mất ngủ, gần như gặp ác mộng hằng đêm. Đã rất lâu rồi y không được một giấc yên lành. Thể chất của một Omega cấp thấp khiến y không chống chọi nổi hậu quả, cơn sốt đột ngột kéo theo kỳ đ*ng d*c làm nhiệt độ cơ thể lên đến gần 39 độ, khiến cả phòng giam như bị hong nóng hầm hập.
May mà trên tay y vẫn còn đeo vòng ức chế y tế mà Lữ Không Quân đưa cho, nếu không thì đã vô cùng xấu hổ. Y chỉ cảm thấy nóng đến mức như bị luộc chín, đầu óc trống rỗng, chẳng thể nghĩ nổi điều gì, trong đầu toàn là những mảnh vụn hỗn loạn.
Lữ Không Quân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, một tay cầm cốc nước, tay kia dùng điện thoại xử lý công việc.
“Đêm nay tôi có việc buộc phải hoàn thành, lát nữa sẽ đi.” Anh nói với Ngu Tiểu Văn, “Tôi sẽ bảo đồng nghiệp của cậu cho uống thuốc theo liều lượng, cậu phải uống.”
Khóe mắt Ngu Tiểu Văn khô lại vì nước mắt bị sốt làm bốc hơi. Y cất giọng ngơ ngẩn mơ hồ, nghe chẳng rõ ràng.
Lữ Không Quân đặt điện thoại xuống, dùng đầu ngón tay gạt đi những vệt khô cứng chướng mắt kia.
Mi mắt Ngu Tiểu Văn run run, lại kéo cổ áo ra, để lộ chiếc cổ đỏ bừng phủ một lớp mồ hôi mỏng. Y còn định kéo tiếp nhưng Lữ Không Quân đã ngăn lại, rồi lấy cả áo khoác quân phục đắp thêm lên chăn, quấn y kín mít không lọt một khe hở.
Ngu Tiểu Văn đột nhiên kích động giãy giụa: “Cậu đừng đi! Cậu đừng đi!”
…
Rồi y lại yếu ớt lả xuống lẩm bẩm: “Phải sống cho tốt… cậu…đừng bận tâm đến tôi…”
“…”
Không biết đã bao lâu trôi qua, y mê man choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nhưng nhờ tác dụng của thuốc, đầu óc đã bớt hỗn loạn, tinh thần y cực kỳ suy yếu bảo: “Tôi đang ở đâu vậy?”
“Khách sạn xa hoa.”
Lữ Không Quân đang ngồi bên cạnh xử lý công việc trên điện thoại đáp lại y.
“Hả?” Ngu Tiểu Văn nhìn quanh, phát hiện mình đã quay về phòng giam. Thấy bầu trời ngoài song sắt đã tối đen, y nói: “Đã tỉnh dậy trong phòng giam thì sao lại thấy cậu chứ? Đây là mơ.”
Y dụi dụi mặt, ngửi ngửi chiếc áo khoác quân phục đè trên chăn, rồi ôm chặt lấy nó với vẻ thích thú, áp đôi má đỏ ửng lên trên.
“Tôi mơ giỏi lắm, cho cậu xem thử.” Ngu Tiểu Văn nhắm mắt lại: “Đến tương lai. Tôi muốn thấy mặt cậu đầy nếp nhăn nhưng vẫn khỏe mạnh vui vẻ, ôm chó con phơi nắng.”
Y mở mắt, khung cảnh không thay đổi. Trước mặt vẫn là Lữ Không Quân trẻ tuổi khiến người ta rung động.
“…” Y lại nhắm mắt: “… Chuyển sang một ngày thường nhật nào đó của cậu đi. Tôi muốn lén nhìn xem ngoài mấy quyển sách chuyên ngành y học ra thì cậu còn đọc gì khác không, và tại sao lại giỏi chuyện đó như vậy.”
Y mở mắt, cảnh tượng vẫn không đổi. Hai người vẫn đối diện nhau trên giường. Nhưng đối phương lại giải thích: “Tôi chưa từng đọc mấy thứ đó, chỉ giỏi tưởng tượng thôi.”
Ngu Tiểu Văn ngẩn ra: “Gì cơ? Vậy ra những con thiên nga thép tinh xảo với cách gấp quả trứng, đều do cậu tự tưởng tượng ra à?”
Lữ Không Quân: “.”
Ngu Tiểu Văn: “Tôi còn tưởng cậu học trong sách thủ công… Cậu lợi hại thật, rất giàu trí tưởng tượng. Bảo sao làm một tên trai tân tinh thần mà trên núi Musa vẫn nghĩ ra được đủ trò biến hóa như vậy.”
Lữ Không Quân: “…”
Y lại nhắm mắt: “Tôi muốn đến thời thơ ấu của cậu, xem nhóc con đáng yêu có một không hai ấy lớn lên thế nào.”
Y mở mắt, cảnh tượng vẫn chẳng thay đổi.
“Thôi vậy.” Y lại nhắm mắt lần nữa, “Mơ cũng đâu phải muốn gì được nấy. Gần đây ngày nào tôi cũng mơ thấy cậu, toàn là ác mộng cả. Giờ coi như nghỉ giải lao đi…”
“Tại sao mơ thấy tôi lại toàn là ác mộng?” Lữ Không Quân hỏi.
Hử?
Ngu Tiểu Văn ngồi dậy, vuốt mái tóc ẩm ướt, chà xát hai gò má nóng bừng, nhìn sang đối diện.
Lữ Không Quân ngồi trên ghế cách đó không xa nhìn y, giọng nói lạnh tanh: “Tại sao mơ thấy tôi lại toàn là ác mộng.”
“…” Ôi đệt! Ngu Tiểu Văn hít mạnh một hơi, chống tay lên giường, ngồi thẳng dậy thêm chút nữa. Có vẻ như thật sự không phải mơ.
Ngu Tiểu Văn vô cùng lúng túng, đưa tay che mặt: “Sao cậu lại ở đây.”
“Tôi sắp đi rồi.” Lữ Không Quân nói.
Ngu Tiểu Văn cầm áo khoác quân phục đưa cho anh.
“Tại sao mơ thấy tôi lại toàn là ác mộng.” Lữ Không Quân lại hỏi.
Ngu Tiểu Văn cầm áo một lúc, rồi buông tay xuống, nhìn thẳng vào anh, dứt khoát nói thật: “Tôi nghe cô Trần kể cậu đi tìm Trần Kiến… Sau đó tôi cứ mơ thấy ánh mắt cậu khi nói ‘Tôi có thể nhảy’, nó làm tôi sợ hãi.”
Lữ Không Quân im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Cậu sợ tôi à?”
“Sao có thể!” Ngu Tiểu Văn lắc đầu, “Tôi chỉ sợ mình liên lụy cậu, kéo cậu xuống vũng lầy rắc rối của tôi. Rõ ràng cậu có một cuộc sống tốt đẹp như thế, vậy mà bị tôi hủy hoại mất hai năm. Tôi không muốn tiếp tục hại cậu nữa.”
Nước mắt bất ngờ rơi xuống không kịp báo trước, y nhanh chóng lau đi: “Tại sao cậu lại làm tất cả những điều này cho tôi.”
Y có thể nghe thấy bên ngoài phòng tạm giam đủ loại âm thanh ồn ào, nhưng trong phòng lại rất yên tĩnh. Lữ Không Quân ngồi đối diện nhìn y, trông hoàn toàn không hề hợp với khung cảnh đơn sơ này.
Lữ Không Quân nói: “Vì sự an toàn của nhân dân, cậu không tránh phát súng cự ly gần của bọn cướp hung hãn. Viên đạn cách tim chỉ hai centimet, suýt nữa mất mạng. Trên người cậu giờ vẫn còn vết sẹo rất lớn.”
Ngu Tiểu Văn ngỡ ngàng.
“Thân thể mang bệnh, đến cả bắt trộm cũng không đủ sức. Nhưng lúc tóm được nghi phạm quan trọng, cho dù lăn lộn chật vật trong bùn đất, cậu vẫn ghì tội phạm bên dưới.”
Ngu Tiểu Văn: “…”
“Cậu luôn nghĩ mình cô độc, không vướng bận, nên thường chủ động liều mạng nhận mấy nhiệm vụ nằm vùng. Ngay trước mặt tôi bị bọn cặn bã hèn hạ tát vào mặt, thế mà vẫn cười niềm nở.”
Ngừng một chút, Lữ Không Quân lại nói: “Cậu chẳng báo trước mà buông vài câu nhẹ tênh, rồi xóa liên lạc với tôi, thay đồng đội sắp cưới vợ đi làm nhiệm vụ ở Sakya. Kết quả bị hành hạ thê thảm rồi vứt xuống vách núi. Vì biết những chuyện này nên trong lòng tôi không thể chấp nhận kết cục như thế. Không phải vì tôi thương hại cậu. Tất cả những gì tôi làm đều do chính tôi lựa chọn, hai năm qua tôi chưa từng hối hận. Tôi không xem đó là vũng lầy, nên cậu cũng không cần phải bù đắp gì cho tôi.”
Ngu Tiểu Văn im lặng rất lâu. Y dùng móng tay bấu chặt lấy chăn, gắng sức kìm nén cảm xúc.
Một lúc sau, y buông chăn ra.
Rồi y vén chăn bước xuống giường, xỏ giày, nhẹ nhàng đi tới chỗ Lữ Không Quân. Cái ghế sắt nhỏ hàn chết bên bàn thấp hơn một chút, Ngu Tiểu Văn ngồi lên, trông có vẻ thấp bé hơn hẳn. Y khoanh cánh tay đặt trước ngực, đồng thời ngẩng mặt nhìn Lữ Không Quân.
Y thấy cổ đối phương lấm tấm mồ hôi, kèm theo mùi pheromone nhàn nhạt. Nhưng bác sĩ Lữ ưa sạch sẽ này lại không bật điều hòa, cũng chẳng mở cửa sổ ngoài song sắt cho thoáng khí.
Vì mình đang sốt.
Ngu Tiểu Văn cảm nhận được một thứ tình cảm dịu dàng đã lâu không có, đến mức hai cánh tay đều run rẩy. Y lau mắt. Đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng không còn dấu hiệu muốn rơi lệ nữa.
“….” Lữ Không Quân hé miệng, song hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
“Tôi thấy những gì mình từng làm với cậu, thật là ích kỷ và nhỏ nhoi.” Ngu Tiểu Văn thở ra, “Cái từ đó gọi là gì nhỉ, à kém xa.”
Sau đó, y đặt cánh tay lên đùi, một lần nữa thành kính nhìn về phía Lữ Không Quân.
“Tôi đã nghĩ thông rồi. Chỉ khi tôi nỗ lực phối hợp, mới không phụ công sức cậu bỏ ra. Muốn không kéo cậu xuống nước, thì phải thật sự chứng minh Ngu Tiểu Văn tôi trong sạch. Chỉ có vậy mới bớt gây thêm phiền phức cho cậu, vụ án khép lại càng nhanh, cuộc sống của cậu cũng sẽ sớm trở lại quỹ đạo vốn có.”
“Biết vậy là được.” Lữ Không Quân đáp. Ánh mắt anh lại quay về màn hình điện thoại.
“Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.”
Đầu ngón tay Ngu Tiểu Văn cào nhẹ trên đầu gối, rồi ngập ngừng, trang trọng nói: “… Lữ Không Quân, tôi có thể tỏ tình với cậu không?”
“Gì cơ.”
Màn hình điện thoại Lữ Không Quân hiện lên một thông báo nhấp nháy. Anh tắt đi.
Lại một thông báo khác bật sáng. Anh lại tắt đi.
“Cậu có cần xem tin nhắn trước không?” Ngu Tiểu Văn hỏi.
“Không phải chuyện quan trọng.” Lữ Không Quân nói.
Ngu Tiểu Văn cân nhắc rồi nói: “Tôi nhận ra, hai năm trước hành vi tống tiền cùng những lời nói vô trách nhiệm của mình đều là sự quấy rầy đối với cuộc sống của cậu. Vì lúc ấy dám chắc rằng cậu sẽ không tin, nên tôi ăn nói rất tùy tiện. Chính điều đó lại càng khiến cậu cảm thấy bị thiếu tôn trọng. Đến hôm nay, tôi muốn nghiêm túc nói rõ với cậu.”
Lữ Không Quân: “Cậu muốn nói gì.”
Ngu Tiểu Văn nhìn thẳng vào mắt đối phương. Sắc mặt Lữ Không Quân vẫn bình thản, nhưng dưới ánh sáng thay đổi từ màn hình điện thoại, trong mắt anh dường như có một tia sáng bí ẩn đang lặng lẽ chuyển động.
Trong đầu Ngu Tiểu Văn thoáng qua vài hình ảnh của quá khứ.
Y nói với nạn nhân, hôn tôi.
Y nói với nạn nhân, mệnh lệnh.
Ngu Tiểu Văn thích, Ngu Tiểu Văn tống tiền.
Mà nạn nhân lại nói rằng cậu ấy tin Ngu Tiểu Văn. Cậu ấy muốn chứng minh mình vô tội, và đã tìm mình suốt hai năm.
“Cậu là người tốt nhất mà tôi từng gặp từ nhỏ đến lớn, là người duy nhất tôi từng thích.” Ngu Tiểu Văn nói, “Tôi nói ‘từng thích’, là bởi vì hồi cấp 2 tôi đã từng thích cậu…”
Một lúc sau, Lữ Không Quân nói: “Từng thích.”
Ngu Tiểu Văn lựa lời mà nói: “Sau này… ừm, tình cảm đó đã thay đổi rồi.”
Lặng im vài giây.
“Sau này là khi nào?” Lữ Không Quân hỏi, “Là hai năm trước sao?”
“Chắc là bắt đầu từ hai năm trước,” Ngu Tiểu Văn nói, “nhưng không có một mốc cụ thể nào, mà là dần dần thay đổi theo sự hiểu biết. Tuy nhiên, lúc tôi chính thức xác nhận cảm xúc này là mấy hôm trước. Hôm ở Sakya, bác sĩ nói với tôi rằng trong hai năm nay, ông ấy thường xuyên thấy cậu.”
Ngu Tiểu Văn lại không kìm được mà đưa tay che mặt. Y cố gắng khống chế bản thân một lúc, rồi buông tay xuống, nhìn Lữ Không Quân nói tiếp: “Nghĩ đến chuyện cậu bị bệnh mà hết lần này tới lần khác chạy tới Sakya tìm manh mối, khoảnh khắc đó, tôi thật sự… hy vọng cậu chưa bao giờ nhớ đến tôi.”
Ánh mắt Lữ Không Quân khẽ chuyển, hàng mi run run rất khó nhận ra.
“Vậy là,” giọng anh có chút trầm thấp, “cậu vẫn thấy những việc tôi làm là gánh nặng.”
“Sao có thể!” Ngu Tiểu Văn lập tức thanh minh, “Lòng biết ơn của tôi đối với cậu, không sao tả hết. Từ nay về sau tôi nhất định sẽ là một Ngu Tiểu Văn vui vẻ, sống một cuộc đời tử tế, không phụ tấm lòng của cậu.”
“Tôi không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên hy vọng tôi không nhớ đến cậu.” Lữ Không Quân nói, “Chính vì nhớ đến cậu nên tôi mới đi tìm.”
“… Ừm.”
Ngu Tiểu Văn không biết phải giải thích thế nào về loại cảm xúc thoạt trông có vẻ mâu thuẫn nhưng thực chất lại tích cực, sinh ra từ trưởng thành và sự thành toàn này. Đối với Lữ Không Quân người luôn được nhiều người quý mến nhưng chưa từng thử yêu ai, có lẽ điều đó hơi phức tạp.
Suy nghĩ một lúc, y bộc bạch với đối phương: “Lúc mới bắt đầu thích cậu, tôi cảm thấy lồng ngực mình chật quá, không thể nào chứa nổi tình cảm ấy, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác đó thật kỳ diệu, gần như là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời. Vì chỉ có cậu mới đem lại trải nghiệm ấy, nên nếu không gặp được cậu, cả đời này tôi sẽ không bao giờ có được nữa. Thế là sẽ thấy hụt hẫng, vương vấn không thôi, như thể trái tim bị thiêu đốt âm ỉ, đau đớn không cách nào thoát ra. Cho nên, tôi đã từng mơ mộng cậu cũng nhìn thấy tôi, thậm chí còn ghen tỵ với từng Omega ngang hàng có thể sánh vai cùng cậu.”
Ngu Tiểu Văn thẳng thắn đến mức có chút ngượng ngùng, nhưng đây là lần cuối cùng, y không muốn quanh co lòng vòng nữa.
“Cậu chắc khó mà hiểu được cảm giác này nhỉ? Dù sao cậu cũng chẳng có cơ hội nào để trải qua một mối tình đơn phương mà.”
Lữ Không Quân không trả lời.
Ngu Tiểu Văn đặt tay lên ngực, tựa như đang cố gắng cảm nhận thật sâu sắc, để có thể truyền đạt chính xác hơn cho đối phương.
“Nhưng bây giờ, nơi này của tôi lại thấy rất bình yên. Giống như trong không gian nhỏ bé này có một cánh cửa mở ra, bên trong là cả một thế giới bao la vô tận. Tôi bắt đầu nhận ra, chỉ cần được gặp cậu, tôi đã sở hữu rất nhiều rồi. Thế giới này có cậu, thì tôi sẽ mãi mãi vui vẻ vì được sống trong một thế giới có cậu.”
Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu. Y lại nói thầm trong lòng.
Sau đó Ngu Tiểu Văn hít sâu hai lần, khàn giọng, trực tiếp thốt ra: “Tôi nghĩ, thứ chấp niệm không tốt dành cho cậu, cuối cùng cũng đã được thanh lọc và hóa thành một thứ khác rồi.”
Lữ Không Quân vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhìn y, dường như không hề bất ngờ trước những lời này.
“Vì thế, từ nay tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của cậu. Chúng ta,” Giọng Ngu Tiểu Văn không khống chế được mà nghẹn lại một chút, nhưng y lập tức nhếch khóe môi cười, “chỉ làm những người bạn bình thường nhất thôi, kiểu như Tết đến tôi nhắn chúc mừng năm mới, cậu chỉ trả lời cảm ơn ấy. Không cần nói gì thêm.”
Ánh mắt y sáng rực, đưa tay về phía đối phương: “Tôi xin một lần nữa chân thành xin lỗi cậu vì chuyện hai năm trước. Tên tống tiền phiền toái đã liên tục quấy rầy cậu sẽ không còn xuất hiện nữa. Bây giờ tôi chỉ là một người bạn bình thường, không hơn không kém. Tôi biết những việc cậu làm không phải để báo đáp, mà tôi cũng chẳng có gì để báo đáp. Nhưng tôi mong cậu hiểu, cậu đã giúp tôi quá nhiều, tôi sẽ mãi mãi biết ơn cậu. Miễn là cậu cần, tôi sẽ không ngần ngại xông pha núi đao biển lửa, sẵn sàng trả giá tất cả vì cậu. Người bạn của tôi.”
Lữ Không Quân không động đậy.
Một lúc sau, anh nói: “Đã qua lâu như vậy rồi, không thích nữa cũng bình thường. Tôi đã biết từ lâu, không có gì bất ngờ.”
“…” Ngu Tiểu Văn không tìm được lời nào để đáp lại.
Thế là y không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ lắc bàn tay mình, hy vọng đối phương sẽ nắm lấy.
“Sau này có thể làm bạn với tôi không?” Ngu Tiểu Văn mỉm cười, nhưng giọng điệu lại mang theo sự van nài.
Lữ Không Quân cúi đầu, khẽ xoắn xoắn những ngón tay đang đan vào nhau, nhưng không hề nắm lấy tay y. Sau đó giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Ừ, cậu thích là được. Dù gì thì không có tôi, cậu vẫn còn nhiều người khác để chọn mà. Chúc cậu sau này hạnh phúc.”
Cửa đột ngột bị đẩy mạnh ra.
“Anh Tiểu Văn!”
Một tên ngốc hấp tấp lao vào, vươn tay sờ trán Ngu Tiểu Văn, rồi chẳng buồn hỏi han đã đỡ lấy y, ép ngồi lại xuống giường.
“Sốt cao thế này còn cố xuống đất đi lung tung, có gì không thể nằm nói được à?”
“Đừng đẩy anh…” Đầu óc Ngu Tiểu Văn quay cuồng vì sốt, chẳng phải đối thủ của thằng ngốc ấy, y chỉ có thể nhắm chặt mắt ôm đầu nằm xuống giường, “Mẹ nó cậu nhẹ thôi, buông tay!”
Từ Kiệt liếc nhìn thượng tá Lữ bên cạnh. Sau buổi thẩm vấn chiều nay, bí mật của Ngu Tiểu Văn đã không còn là bí mật nữa. Mọi người đều đã biết rõ sự thật, nhưng thứ lan truyền nhanh nhất, có sức ảnh hưởng nhất, lại là mấy tin đồn tình ái. Chỉ trong chốc lát đã len lỏi khắp từng tầng từng phòng của tòa nhà Sở Cảnh sát.
Vậy nên Từ Kiệt cũng biết, vị thượng tá Alpha hàng đầu với thân phận cực cao này, chính là “mối tình không được hồi đáp” mà sư phụ mình từng cố gắng tiếp cận hai năm trước.
Từ Kiệt nhận ra thượng tá Lữ cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Trên người người này mang theo khí thế u ám của một Alpha cấp cao nhất, khiến lông tơ cậu đồng loạt dựng đứng như kim thép, ánh nhìn chạm nhau giữa hai người khiến Từ Kiệt cảm thấy vô cùng… vô cùng khó chịu, cơ lưng theo bản năng căng cứng cả lại. Nhưng sư phụ đã ra nông nỗi này, cậu cũng chẳng còn để tâm nhiều đến vậy.
Cậu cắn răng lấy can đảm quay đầu nhìn Ngu Tiểu Văn, nắm lấy bàn tay nóng rực như nước sôi của sư phụ, lo lắng cúi sát xuống thấp giọng nói: “Sư phụ, có cần em cho chút pheromone không? Vị trà sữa có thể an ủi tâm trạng đấy.”
Ngu Tiểu Văn vốn đã sốt đến rệu rã còn bị Từ Kiệt đẩy mạnh một cái, đầu óc y quay cuồng như sóng lật, suýt nữa nôn ra: “Cút, không thèm!”
Từ Kiệt vội kéo chăn đắp cho y: “Tổ trưởng Trần nói lát nữa sẽ qua thăm anh.”
Ngu Tiểu Văn: “Đừng cho ai tới cả. Ồn chết đi được. Anh chỉ muốn ngủ một lúc… Anh mệt phát điên, vừa rồi mới đỡ hơn chút thì bị cậu đẩy cho choáng váng lại…”
Y nhắm mắt quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng ngất lịm.
Từ Kiệt liếc nhìn thượng tá Lữ bên cạnh. Dù vậy cậu vẫn lễ phép hỏi anh: “Nếu ngài có việc thì cứ đi trước. Tối nay tôi có thể ở lại chăm sóc sư phụ.”
Thượng tá Lữ lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu hơn mười giây. Từ Kiệt không hiểu vì sao, chỉ thấy nghẹt thở.
“Cậu chăm sóc?” Đối phương cười giả lả một tiếng.
Lông tơ trên người Từ Kiệt lại dựng thẳng hơn nữa.
Lữ Không Quân nói: “Tôi sẽ đưa cậu ấy đi. Bệnh cậu ấy nặng thế này, ở đây ồn quá không hợp để nghỉ ngơi.”
Từ Kiệt vội mở ba lô: “Tôi có mang nút tai, còn mua cả thuốc nữa.”
“Không được uống thuốc bậy bạ.” Lữ Không Quân bảo.
“Đâu có bậy bạ… Không phải chỉ sốt thôi sao?” Từ Kiệt lôi gói thuốc hạ sốt mình mua ra.
Lữ Không Quân: “Có loại thuốc hạ sốt, có loại thuốc kháng sinh, không hề giống. Thuốc cho kỳ đ*ng d*c và thuốc hạ sốt lại càng khác. Cậu định chọn bừa một viên cho cậu ấy uống mặc kệ hiệu quả, hay cho uống hết để ngộ độc, rồi lại dùng pheromone của cậu l*m t*nh hình tệ thêm?”
Từ Kiệt: “Tôi đâu có…”
… Cậu tránh ánh mắt đối phương, vuốt mạnh cánh tay để dập đi cảm giác rờn rợn trên da.
Từ Kiệt: “Bên chúng tôi có người hành y, hay để tôi gọi anh ta tới?”
“Pháp y à?” Lữ Không Quân đi tới, cúi người luồn tay dưới thân bệnh nhân: “Tôi sẽ gọi cho cục trưởng xin đưa người đi khám bệnh.”
Người vốn là do thượng tá Lữ đưa về, giờ anh mang đi, về mặt an toàn tất nhiên không thành vấn đề. Chỉ là cục trưởng Lý dặn phải giữ kín hết mức, tuyệt đối đừng để truyền tới tai quân bộ. Thế nên ông dặn dò Từ Kiệt lén đưa hai người đi từ cửa sau.
Lữ Không Quân lái xe đến khoảng đất trống phía sau, Từ Kiệt cẩn thận đặt sư phụ đang mê man vào ghế phụ.
“Làm phiền cậu rồi.” Lữ Không Quân nhìn Từ Kiệt nói.
“Hả?” Từ Kiệt vô cùng hoang mang, đây rõ ràng là sư phụ tôi thì có gì đâu mà phiền, “Phiền ngài mới đúng. Có cần tôi đi theo giúp…”
Lữ Không Quân đã đặt chân lên ga: “Đóng cửa lại, tôi phải lái xe.”
Chiếc xe rồ máy phóng vút đi.
Từ Kiệt đứng hưởng hết khói xe, ngẩn ngơ nhìn theo hướng xe biến mất.
Thật ra cậu Hai nhà họ Lữ này rất tận tâm với vụ án này, cũng rất công bằng liêm minh. Chuyện đến nước này còn phải cảm ơn anh ấy vì đã không hùa theo đám người bên quân đội. Nhưng tính khí con người này, còn kỳ quặc hơn cả lời đồn.
Trong đầu cậu lại hiện lên cảnh cậu Hai Lữ ôm lấy sư phụ, đi vòng qua mình.
… Đây chính là “mối tình không được hồi đáp” sao?
Chó độc thân chẳng hiểu nổi. Từ Kiệt vuốt vuốt mấy sợi lông tơ trên cánh tay vừa được giải thoát, rồi quay người đi vào.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 71
10.0/10 từ 39 lượt.
