Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 70
Chương 70. Hai năm nay
Vốn dĩ cựu cảnh sát Ngu Tiểu Văn sống trong căn phòng đơn vẫn tạm ổn, nói chuyện với mấy “người quen cũ” phòng bên cũng khá vui vẻ. Nhưng kể từ sau khi cô Trần đến nói những lời đó, y bắt đầu mất ngủ, có chợp mắt thì cũng toàn gặp ác mộng.
Trong mơ, Lữ Không Quân không bất ngờ rơi xuống vực thì cũng đột nhiên trúng đạn, hoặc chính y vươn tay muốn kéo lấy đối phương, kết quả nhào tới mới phát hiện phía sau là vực sâu, chính y lại đẩy Lữ Không Quân xuống.
Sau đó y sẽ giật mình bật dậy trên giường, nắm lấy bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi. Hai năm qua, dù trải qua quãng thời gian cực kỳ khó khăn ở nước M, y cũng chưa bao giờ sợ hãi đến vậy. Giờ đây thậm chí còn tệ hơn khi ấy.
Vì sự trở lại của nghi phạm Ngu Tiểu Văn, vụ án này bắt đầu được tái thẩm tra, do đội thẩm vấn quân bộ và đội cảnh sát hình sự của Sở cảnh sát thành phố phối hợp tiến hành.
Vụ án vốn do Lữ Kỳ Phong chỉ huy Cục Tình báo Bộ An ninh Quốc gia phụ trách, nhưng anh ta vẫn đang xử lý vụ án ở đảo Đỗ Quyên chưa về nước. Thế nên quân bộ lại cử một thẩm vấn viên khác đến phụ trách và tái thẩm. Quân bộ còn đặc biệt cho phép người nhà họ Đinh là Đinh Khai làm phó thẩm vấn tham gia hỗ trợ.
Trước khi tiến hành thẩm vấn, Đinh Khai đã chủ động tìm hiểu trước các bản ghi chép và ghi âm cuộc thẩm vấn của quân đội liên quan đến vụ nhóm Đinh Khải bị rơi xuống vực ở thung lũng Sakya hai năm trước.
Năm đó, bởi vụ “buôn lậu sản phẩm sinh hóa xuyên quốc gia” liên quan đến quân đội nước S và sự cấu kết trong ngoài, để xác định bên chịu trách nhiệm, cảnh sát, quân đội và Bộ An ninh Quốc gia đã lập một tổ điều tra nội bộ, chủ yếu điều tra thân phận viên cảnh sát mất tích và vụ vali thuốc.
Lữ Kỳ Phong chỉ huy Cục Tình báo Bộ An ninh Quốc gia được mời tham gia giám sát phối hợp. Nhưng do có việc xuất ngoại nên không thể dự.
Lữ Không Quân, chủ nhiệm Phòng Nghiên cứu số 2 của Viện Sinh học tham gia thẩm vấn với thân phận dự thính.
… Lại là Lữ Không Quân.
Đinh Khai nheo mắt. Chính người này là kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Đinh, một mực muốn đóng đinh tội trạng của Đinh Khải, khiến vụ án đến nay vẫn chưa có kết quả, nhà họ Đinh cũng vì thế mà mãi không ngóc đầu lên nổi.
Dựa vào thân phận nhà họ Lữ mà hành sự độc đoán, một tay che trời. Đúng là tên khốn đáng chết.
Gã tiếp tục nghe.
Người bị thẩm vấn: xxx.
Vệ binh riêng của Đinh Khải, một trong hai người duy nhất bên quân bộ sống sót trong sự kiện đó, bị tình nghi đã vứt xác cảnh sát nằm vùng Ngu Tiểu Văn.
Gã nhanh chóng lướt qua những phần không quan trọng.
…
Thẩm vấn viên quân đội: “Theo lời khai trước đây của cậu, Đinh Khải đã tiêm cho viên cảnh sát nằm vùng một lượng lớn thuốc chưa rõ nguồn gốc?”
Nghi phạm: “Đúng vậy.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Hãy mô tả lại cảnh tượng lúc đó.”
Nghi phạm: “Ông chủ của chúng tôi… Đinh Khải, muốn ra tay trước khi cảnh sát bắt được X. Nên sau khi nhận được tin tình báo chúng tôi lập tức đi từ Mạn Kinh chạy suốt đêm đến Sakya, tìm đến hang ổ của X. Vừa vào cửa Đinh Khải đã nổ súng bắn chết X, rồi giết cả đàn em của hắn. Lúc ấy chúng tôi nhìn thấy nhóm của X đang tra tấn một viên cảnh sát nằm vùng.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Làm sao cậu biết người đó là cảnh sát nằm vùng?”
Nghi phạm: “Có vẻ như hắn từng va chạm với Đinh Khải, trông có vẻ quen biết. Tôi không rõ lắm, chỉ biết rằng viên cảnh sát đó từng khiến Đinh Khải mất mặt trong lúc làm nhiệm vụ, nên Đinh Khải muốn trả thù, không để người đó chết tử tế.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Mô tả ngoại hình của cảnh sát nằm vùng mà cậu nói.”
Nghi phạm: “Tóc hoa râm, làn da rất đen, nhưng Đinh Khải nói hắn đã cải trang, nên tôi cũng không rõ trông hắn thật sự ra sao. Tôi chỉ thấy hắn bị tra tấn đến mức máu me đầy người, xương sườn và cánh tay cũng gãy, mặt sưng phù không nhận dạng nổi… À, đó là do Đinh Khải sau này đánh thêm. Tôi có nói dù sao cũng không sống nổi, đừng hành hạ hắn nữa. Nhưng Đinh Khải không đồng ý, lại lấy vali thuốc ra tiêm cho hắn.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Cậu và đồng bọn sống sót đi phi tang xác, có tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó không?”
Nghi phạm lắc đầu: “Không. Cả hai chúng tôi đều đứng ở ngoài cửa. Quá tàn nhẫn chúng tôi không dám nhìn.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Vậy tức là cậu thật ra chưa từng tận mắt thấy Đinh Khải tiêm thuốc cho hắn. Đúng không?”
Nghi phạm tiếp tục trả lời: “Không thấy, nhưng có nghe tiếng. Người đó đau đớn vô cùng, nhưng lại cắn răng không la tiếng nào, nghe mà rợn cả người, cả đời này tôi cũng không tài nào quên được. Cảnh sát nằm vùng đó là Omega, không phải kẻ xấu, tôi đã từng đi lính nên không chịu được cảnh đó. Mãi đến khi có người bên trong bảo hắn đã không còn hơi thở nữa, chúng tôi mới vào.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Vậy tức là tất cả những gì cậu biết đều không phải tận mắt chứng kiến. Nếu nói người đó thực ra, giả sử đang diễn trò với Đinh Khải, hoặc lừa được Đinh Khải rồi sau đó bị diệt khẩu, cậu đều không thể chứng minh thật giả. Đúng không?”
Nghi phạm sững sờ: “Nhưng… cái xác đó, thực sự đã chết mà!”
Thẩm vấn viên quân đội: “Vậy cậu có chắc cái xác mà cậu vứt đi chính là viên cảnh sát này không?”
Thẩm vấn viên đẩy một bức ảnh tới.
Nghi phạm nhìn lướt qua, rồi chăm chú nhìn kỹ, thành thật trả lời: “Không nhận ra. Hắn đã cải trang. Tôi không biết mặt thật của hắn, hơn nữa thương tích quá nặng.”
Thẩm vấn viên: “Vậy khi cậu mang xác đi, có nhìn thấy vali thuốc không?”
Nghi phạm: “Có, nó nằm trong tay Đinh Khải.”
Thẩm vấn viên: “Vậy tức là cậu mang đi một cái xác xa lạ, nhưng vali thuốc thuốc thì không rời khỏi xưởng. Và cậu cũng không thể khẳng định cái xác đó là viên cảnh sát này, đúng không?”
Nghi phạm suy nghĩ, nói: “Đúng.”
Đương sự: Từ Kiệt.
Đội viên tiểu đội ba tổ trọng án Sở cảnh sát Thành phố, cựu cộng sự của cảnh sát nằm vùng Ngu Tiểu Văn.
…
Từ Kiệt: “Máu trong xưởng đã được xét nghiệm là của sư phụ tôi Ngu Tiểu Văn, máu chảy lai láng như vậy chẳng lẽ không đủ chứng minh anh ấy bị thương nặng? Còn hỏi cái mẹ gì nữa.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Đồng chí, hiện giờ chúng tôi đang chất vấn về việc viên cảnh sát đó và chiếc hòm thuốc biến mất, không phải nhằm vào bất kỳ cá nhân nào. Mong cậu phối hợp.”
Từ Kiệt: .
Thẩm vấn viên quân đội: “Cậu từng khai rằng cậu nhìn thấy hai nghi phạm ném xác Ngu Tiểu Văn xuống vực, cậu chạy tới, thấy xác Ngu Tiểu Văn rơi vào thung lũng đúng không?”
Từ Kiệt: “Đúng vậy.”
Thẩm vấn viên quân đội: “Nhưng trong lời khai trước, cậu chỉ mô tả “cậu nhìn thấy một cánh tay trượt xuống thung lũng”. Vậy làm sao chỉ dựa vào một cánh tay mà khẳng định đó là cảnh sát Ngu Tiểu Văn? Trên cơ thể viên cảnh sát có dấu hiệu đặc biệt nào không? Ví dụ như bớt, hình xăm?”
Từ Kiệt: “… Không có.”
Thẩm vấn viên quân bộ: “Vậy tại sao trong đêm mưa lớn, chỉ thoáng thấy một cánh tay lướt qua mà cậu lại xác định đó chính là cảnh sát Ngu Tiểu Văn? Liệu có khả năng trong đó có yếu tố chủ quan, cảm xúc cá nhân khiến cậu nghĩ vậy không?”
Từ Kiệt: “… Tôi nhận ra, tôi dĩ nhiên nhận ra. Ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh ấy!”
Thẩm vấn viên quân bộ: “Có phải vì cậu có tình cảm đặc biệt với Ngu Tiểu Văn, nên cậu mang tâm lý chủ quan từ chối thừa nhận khả năng anh ta không trong sạch?”
Từ Kiệt: “Tôi chắc chắn, thi thể đó chính là sư phụ tôi, tôi không muốn tin, nhưng đúng là anh ấy. Tôi không muốn tin… Nhưng anh ấy chết rồi, vì muốn để đồng nghiệp kết hôn mà lao đầu vào chỗ chết, vì không đánh rắn động cỏ mà hy sinh bản thân, nhờ vậy chúng tôi mới biết được X là ai, mới kìm chân được Đinh Khải, anh làm được gì? Anh dựa vào cái gì mà bôi nhọ sư phụ tôi? Sư phụ tôi bị bệnh cũng không chịu nói với mọi người, vì nhiệm vụ mà hy sinh thảm đến thế, các người còn muốn bôi nhọ anh ấy sao?”
Thẩm vấn viên: “Cảnh sát Từ Kiệt, cậu bình tĩnh thì lời khai mới có sức thuyết phục. Tôi chỉ là người thu thập chứng cứ, lời khai này sẽ được cấp trên nghiên cứu quyết định. Cậu như vậy…”
Từ Kiệt: “Sư phụ tôi Ngu Tiểu Văn đã chết rồi! Tôi tận mắt thấy xác anh ấy rơi xuống vực sâu vạn trượng, bị nước sông cuốn đi! Tôi mà nói dối thì cả nhà tôi chết hết! Cái mẹ gì mà cấp trên nghiên cứu quyết định!”
Từ Kiệt: “Cậu hai Lữ.”
Từ Kiệt (do là cảnh sát phối hợp điều tra nên không bị cố định. Bởi vậy cậu ta giữa chừng vi phạm quy tắc đứng bật dậy, lao đến quỳ xuống bên chân Thượng tá Lữ, nắm lấy chân đối phương mà kéo): “Quân đội mấy người cứ thế mà ức h**p người ta à? Mấy người cứ thế mà ức h**p người ta… mấy người…”
Trần Tử Hàn (tổ trưởng Tổ trọng án, từ phòng giám sát lao vào phòng thẩm vấn kéo Từ Kiệt): “Ê tôi (Nói tục)! Đừng mất mặt nữa Từ Kiệt! Cậu không cần thể diện thì sở cảnh sát vẫn cần đấy!”
Từ Kiệt: “Sư phụ tôi chết rồi, một mình anh ấy rơi xuống vách núi tối đen như mực, rồi trôi dạt ra biển! Chúng tôi tìm bao lâu cũng chẳng thấy được một cái xác nguyên vẹn, không tìm được thì nghĩa là phản bội à? Anh ấy đã hy sinh cả mạng sống vì lý tưởng của mình, vậy mà đến quyền giữ vững niềm tin đó cũng bị các người tước đoạt sao? Anh ấy bị tra tấn đến mức cánh tay đều tím đen… Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được… Các người không phải là người…”
Lý Minh (cục trưởng Sở cảnh sát, từ phòng giám sát lao vào phòng thẩm vấn kéo Từ Kiệt): “Từ Kiệt, câm miệng ngay cho tôi! Chuyện này liên quan gì đến Chủ nhiệm Lữ! Người ta thân thể còn chưa hồi phục, nhìn còn chẳng rõ! Vậy mà vẫn tham gia công tác! Cậu đừng lôi người ta vào! Mắt mũi kiểu gì vậy! Cút mau!”
Thẩm vấn viên Trương: “Trước đây bên sở cảnh sát bọn họ từng mắc sai lầm sơ đẳng trong truy bắt m* t**, dẫn đến việc lộ thông tin khiến một cảnh sát hy sinh. Kỷ luật vốn lỏng lẻo, lần này xuất hiện phản bội gây ra hậu quả như vậy thì trách nhiệm của họ càng lớn.”
Lữ Không Quân: “Cậu đã tự mình xác định thân phận phản bội của cảnh sát đó, cùng với bên chịu trách nhiệm vụ việc rồi đúng không?”
Thẩm vấn viên Vương: “Hả? Báo cáo, Thượng tá Lữ. Tôi chỉ đang giả thiết…”
Lữ Không Quân: “Giả thiết? ‘Tôi chỉ là người thu thập chứng cứ, lời khai này sẽ do cấp trên nghiên cứu quyết định.’ Đây là câu cậu vừa nói đúng không? Giờ cậu ngay giữa buổi thẩm vấn bất chấp ảnh hưởng, lại vô trách nhiệm đưa ra giả thiết về kết quả mà cấp trên chưa hề nghiên cứu định đoạt, như vậy có được coi là vượt quyền, khinh thường quân pháp không? Cậu tên gì?”
Thẩm vấn viên Vương: “Thượng, thượng tá Lữ tôi không phải! Tôi không có…”
Lữ Không Quân (giật lấy bảng tên trên đồng phục thẩm vấn viên, nhét vào túi mình): “Tôi sẽ thông báo đến đơn vị trực thuộc của cậu và báo cáo lên Bộ An ninh Quốc gia, trước khi có kết quả xử lý cậu không được tiếp tục bất kỳ công việc nào. Gặp lại ở tòa án quân sự.”
Thẩm vấn viên Trương: “Thượng tá Lữ, nhưng đây không chỉ là ý kiến của hai chúng tôi.”
Lữ Không Quân: “Vậy còn ai nữa? Ông Đinh à?”
Thẩm vấn viên Trương: (không trả lời.)
Lữ Không Quân: “Vậy tức là mấy người thừa nhận sai lầm bắt nguồn từ việc có sự cấu kết chức vụ trong nội bộ quân bộ, thống nhất ‘ý kiến’ mang tính chủ quan áp đặt lên vụ án, đúng không.”
Thẩm vấn viên Trương: (không trả lời.)
Từ Kiệt: “Thượng tá Lữ, anh nói đúng! Bọn họ muốn để sư phụ tôi gánh tiếng oan! Chỉ vì Đinh Khải là người nhà họ Đinh, còn Ngu Tiểu Văn thì chỉ là một cảnh sát nhỏ bé thôi! Nếu như người bị ném xuống thung lũng Sakya là cậu Hai nhà họ Lữ thì sao? Nếu như người bị đánh cho nát bấy, máu me khắp đất, chết thảm chính là anh thì sao? Vậy thì nhà họ Lữ các ng…”
Lý Minh (Cục trưởng): “Đm Từ Kiệt! Mau câm miệng cho tôi!”
Trần Tử Hàn (tổ trưởng Tổ trọng án, lôi Từ Kiệt ra khỏi phòng thẩm vấn): “Cậu điên rồi hả, cậu còn muốn làm việc nữa không!”
…
Tình trạng vụ án: Chưa kết thúc.
Đinh Khai tùy tiện nhìn thoáng qua buổi thẩm vấn bị Lữ Không Quân quấy cho rối tung rối mù kia, lạnh lùng cười khẩy rồi nặng nề ném hồ sơ vụ án hai năm trước xuống bàn.
Đinh Khải chết rồi không thể đối chứng, nhưng Ngu Tiểu Văn lại còn sống quay về. Chứng cứ rõ ràng, hôm nay gã nhất định phải tống Ngu Tiểu Văn vào tù, tốt nhất là xử bắn. Để rửa sạch mọi chuyện của nhà họ Đinh.
Đây hẳn cũng là điều quân bộ vui mừng trông thấy.
Một lát sau, thẩm vấn viên gọi nhân chứng Từ Kiệt vào trước.
Nếu cậu không thể tự mình giải thích hợp lý thì sẽ phải đối mặt với cáo buộc làm chứng giả. Thế nhưng Từ Kiệt lại trông rất vui, mặt mày hớn hở, hoàn toàn không có chút tự giác nào về việc bị cáo buộc vi phạm.
Thẩm vấn viên quân đội: “Theo lời khai trước của cậu, cậu nói cậu chắc chắn 100% rằng vệ binh của Đinh Khải đã ném đi thi thể cảnh sát Ngu Tiểu Văn. Vậy giờ thi thể đó lại sống dậy, cậu giải thích thế nào?”
Từ Kiệt: “Tôi cam đoan cái xác bị ném xuống chính là sư phụ tôi. Còn vì sao lại sống, thì chỉ có thể nói là người tốt được báo đáp thôi!”
“Người tốt được báo đáp?” Đinh Khai bật cười lạnh: “Bình thường cán bộ Từ cũng xử lý án như thế này à? Vậy tính mạng và tài sản của dân chúng thành phố Mạn Kinh chúng tôi quả thật đáng lo ngại.”
Từ Kiệt: “… Chuyện này tôi thật sự không rõ. Nhưng sư phụ tôi còn sống quay về, thì nhất định sẽ cho các người một lời giải thích. Tôi chỉ có thể nói tôi không nói dối, và tôi tin sư phụ tôi.”
Toàn là lời thừa thãi.
Dựa trên thông tin về Diệp Nhất Tam do Cục Tình báo cung cấp cách đây không lâu, lần này cũng thẩm vấn luôn tổng giám đốc tập đoàn Dược Đại thị Đại Cảnh Hi.
Đại Cảnh Hi là người chủ động đến phối hợp điều tra. Anh ta chứng minh rằng công dân nước M Diệp Nhất Tam dùng tên giả là Nguyễn Đại Chí, từng có qua lại làm ăn với mình, cho nên anh ta quả thật đã giúp Nguyễn Đại Chí cứu một người bị thương, đưa về Đại thị tịnh dưỡng. Nhưng anh ta không biết nội tình vụ án cũng như bí mật trong chiếc vali. Theo quan sát tiếp xúc, anh ta cho rằng Nguyễn và Ngu có vẻ như trước đây không quen biết, nhưng không dám chắc hai người đó có che giấu Đại Cảnh Hi để mưu đồ gì hay không.
Đại Cảnh Hi cam đoan việc mình làm chỉ là chăm sóc người bị thương, hoàn toàn không hề vi phạm quốc pháp trong bất kỳ tình huống biết rõ nào, tập đoàn Dược Đại thị cũng sẵn sàng chấp nhận điều tra.
Đến buổi chiều hôm đó, thẩm vấn viên quân đội bắt đầu tập trung thẩm vấn cựu cảnh sát sở cảnh sát thành phố Mạn Kinh, nay là nghi phạm phản quốc Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn với vẻ bình thản thành thật, kể ra một câu chuyện cực kỳ ly kỳ.
Nghi phạm nói, chiếc vali đen kia là do Đinh Khải liên kết với tổ chức buôn lậu thuốc xuyên quốc gia trộm từ nước M, bên trong chứa đựng bí mật y dược của nước M. Bởi vậy Diệp Nhất Tam cần đem chiếc vali trở về nước M. Trong lúc Diệp Nhất Tam đi tìm chiếc vali, tình cờ cứu được mình đang cận kề cái chết. Để giữ bí mật, cũng để tiếp tục thử nghiệm hiệu quả dược phẩm trong vali đen, vì thế Ngu Tiểu Văn phải sống tiếp với thân phận người nước M và tiếp nhận trị liệu.
Thẩm vấn viên quân đội hỏi: “Ý của cậu là, chuyện của Đinh Khải không phải do cậu làm, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là do Diệp Nhất Tam làm, đúng không?”
Ngu Tiểu Văn nghĩ một chút, rồi thành thật trả lời: “Diệp Nhất Tam nói là anh ta làm. Nhưng cũng có thể là để thị uy tôi, bắt tôi nghe lời anh ta mà giữ kín bí mật. Thật hay giả, chỉ có anh ta mới biết được.”
Thẩm vấn viên lại hỏi: “Vậy người tên Diệp Nhất Tam này hiện giờ ở đâu?”
Ngu Tiểu Văn nói: “Diệp Nhất Tam đã chết rồi. Chết ở Vô Tướng Thành trên đảo Đỗ Quyên. Vì cứu tôi, anh ta lọt vào sổ đen của ngài Diệp, đã bị sát thủ “xử lý” rồi.”
“Đẩy hết mọi chuyện lên đầu một kẻ đã chết.” Đinh Khai hừ một tiếng, nghiến răng nói, “Chết thì không đối chứng được chứ gì? Cậu tính toán cũng giỏi thật. Cậu ôm ý định này, chờ hắn chết rồi mới dám quay về đúng không?”
Ngu Tiểu Văn thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế. Anh ta chết rồi, nên tôi mới quay về. Vì khi anh ta còn sống, tôi không thể khôi phục thân phận.”
Đinh Khai đứng bật dậy, bước tới trước mặt y, cười lạnh: “Ngu Tiểu Văn, tôi biết cậu là người vô cùng gian xảo, giỏi nói dối và thao túng lòng người. Không chỉnh đốn cậu thì cậu sẽ chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn.”
Ngu Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn gã: “Liên quan đến tình tiết vụ án này, những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi vì mạng sống mới phải rời đi khi vụ án chưa được kết thúc, phán thế nào tôi cũng chấp nhận. Nhưng hai năm trước tôi quả thật là một cảnh sát trong sạch, xứng đáng với quốc gia và với chính bản thân mình. Còn Đinh Khải thì là một kẻ phản quốc buôn lậu, sâu mọt của quân bộ. Cả nhà họ Đinh các người, thực sự không một ai biết gì sao?”
Đinh Khai trừng mắt nghẹn lời mấy giây, đường gân hàm dưới cũng căng chặt, rồi bất chợt định giơ tay tát. Ngu Tiểu Văn theo phản xạ nhắm mắt lại.
Cửa vang lên một tiếng, bàn tay của Đinh Khai cũng chưa vung xuống.
Lữ Không Quân bước tới: “Cậu đang làm gì vậy.”
Đinh Khai ngẩn ra một lúc, theo bản năng đáp: “Tôi có làm gì đâu.”
Lữ Không Quân: “Cậu đánh cậu ấy.”
Đinh Khai: “… Vẫn chưa.”
Lữ Không Quân dùng câu trần thuật: “Cậu muốn đánh cậu ấy.”
Đinh Khai hậm hực bỏ cánh tay đang giơ lơ lửng của mình xuống: “Đệt, người tôi muốn đánh nhiều lắm. Anh em tôi chết rồi! Lữ Không Quân, cậu đừng có ỷ thế h**p người quá đáng nhé?”
Vị trung tá Thủy quân lục chiến với thân hình toàn cơ bắp này, khi đối mặt với Lữ Không Quân, dường như vô cớ lại chùn bước. Ngu Tiểu Văn nhìn gã, rồi lại nhìn cậu Hai Lữ.
Lữ Không Quân chăm chú nhìn Đinh Khai một lúc, dường như có rất nhiều điều muốn nói, muốn làm.
Nhưng cuối cùng chỉ nói: “Quay lại ngồi đi.”
Sau đó, chính anh cũng ngồi xuống đối diện, nhìn Ngu Tiểu Văn.
Một lúc sau, thẩm vấn viên và cả Đinh Khai dường như đều đưa mắt nhìn về phía thượng tá Lữ.
Một lúc sau, Lữ Không Quân hỏi: “Mấy ngày nay ở đây thế nào?”
“Ừm, cũng ổn mà.” Ngu Tiểu Văn nói, “Mọi người đều chăm sóc tôi rất tốt, bên cạnh còn hay có người quen cũ ghé qua, rảnh rỗi thì trò chuyện vài câu.”
Ngu Tiểu Văn hỏi: “Chuyện chứng cứ sao rồi?”
Lữ Không Quân im lặng một lúc, rồi nói: “Cái USB đó tuy đã được bọc chống nước, nhưng bị côn trùng cắn thủng, nước thấm vào, ngâm quá lâu nên có vài chỗ bị hư hại. Cậu biết chuyện này rồi chứ?”
Ngu Tiểu Văn nói: “Ừm, biết. “
Lữ Không Quân: “Hôm nay tôi vừa từ chỗ bạn bên trung tâm thông tin về, cậu ấy bảo đang nghĩ cách giúp tôi. Có lẽ cậu sẽ còn phải đợi ở đây một thời gian nữa.”
“Ừ.” Ngu Tiểu Văn thoải mái lắc lư người từ bên này sang bên kia, “Đúng lúc bù lại khoảng trống thông tin hai năm nay. Ở đây chẳng khác gì một trạm tình báo, lớp cấp tốc cho tôi tái hòa nhập Mạn Kinh!”
“Vất vả cho cậu rồi thượng tá Lữ.” Ngu Tiểu Văn nói thêm.
“Thượng tá Lữ.” Lữ Không Quân lặp lại cách xưng hô này, “Đây là cách gọi chỉ dành riêng cho phòng thẩm vấn à?”
Ngu Tiểu Văn im lặng hơn mười giây, không trả lời.
Thẩm vấn viên bên cạnh cầm tài liệu trên bàn lên xem.
Còn Đinh Khai thì lạnh lùng cười nhìn Lữ Không Quân, trong lòng âm thầm khoái trá vì tin chứng cứ bị hỏng.
Một lúc sau, Lữ Không Quân nói với Ngu Tiểu Văn: “Có phải cậu trách tôi đã đưa cậu về không? Ở nước M cậu sống rất thoải mái, vốn không muốn về.”
“Sao cậu lại nghĩ thế? Vài hôm trước tôi còn nói rồi mà, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà. Được sống là chính mình, tôi thấy rất yên tâm, thật đấy. Cậu cũng biết, trước kia tôi không về là vì có vài nguyên nhân đặc biệt. Nhưng đương nhiên, tôi vẫn muốn được là chính mình! Tôi còn có thể gặp… gặp, ờ… rất nhiều người quen. Thật sự tuyệt lắm. Nói thật, sau khi trở về, cho dù có phải ngồi tù, tôi vẫn thấy vui.”
“Tôi đưa cậu về không phải để cậu ngồi tù.” Lữ Không Quân cau mày, nói: “Mà là để tìm ra sự thật.”
Ngu Tiểu Văn lập tức đáp: “Tôi đương nhiên biết! Ý tôi là… tôi đã thấy mình rất may mắn rồi. Được sống và làm Ngu Tiểu Văn, thế là mãn nguyện lắm rồi, cậu không cần… Ý tôi là, ừm, tôi đã làm phiền cậu quá nhiều rồi. À, vết thương của cậu thế nào? Còn đau không?”
Song Lữ Không Quân chẳng hề để tâm đến sự quan tâm của y, mà vẫn bám chặt lấy đề tài trước đó.
“Cậu mãn nguyện nhưng tôi thì không. Một khi đã đưa cậu trở về, tôi nhất định phải làm đến cùng.”
“Cậu…” Nụ cười của Ngu Tiểu Văn thoáng gượng gạo, sắc mặt cũng tái đi, dường như còn vô thức co người lại: “Cậu không cần như vậy. Cậu còn có những việc quan trọng hơn, cậu là phần tử trí thức cao cấp, có rất nhiều dự án nghiên cứu đang chờ cậu. Đừng lãng phí quá nhiều tinh lực vào chuyện của tôi.”
Lữ Không Quân: “Lãng phí tinh lực.”
Hình như anh khẽ bật cười một tiếng.
“Cậu có biết lần đầu tôi gặp cậu, tại sao lại nhận nhầm cậu là anh em sinh đôi của Ngu Tiểu Văn không?” Anh nói.
Ngu Tiểu Văn ngồi thẳng dậy một chút, lắc đầu, rất nghiêm túc nhìn Lữ Không Quân, chờ anh đưa ra đáp án.
Lữ Không Quân: “Có lẽ cậu không hiểu. Muốn nhận ra cậu, tôi vốn chẳng cần nhìn mặt.”
Người bình thường có lẽ sẽ không để ý đến câu nói này. Nhưng đối với hai người từng có quá khứ chung đụng, họ tự nhiên sẽ hiểu cách đối phương định nghĩa dựa trên những khía cạnh ‘khác’ mà mình quen thuộc.
Ngu Tiểu Văn theo bản năng liếc về phía tấm gương hai chiều, nơi đó hẳn sẽ có rất nhiều đồng nghiệp bên sở cảnh sát đang quan sát tình hình trong phòng thẩm vấn. Tất nhiên y chẳng thể thấy gì.
Lữ Không Quân nói: “Nhưng tôi không thể coi như cậu còn sống. Vì tôi nghĩ nếu không thể hoàn toàn tin tưởng cậu, thì cũng chẳng khác nào tôi giống với những người ngoài cuộc bên quân bộ, phụ lòng hy sinh và niềm tin của cậu. Một cuộc đời ngắn ngủi của Ngu Tiểu Văn sẽ chẳng còn ý nghĩa. Thế nên tôi thà tin vào cơ học lượng tử.”
“Tôi vẫn là một bác sĩ, ngốc không?”
Trong mắt Ngu Tiểu Văn lóe lên ánh sáng long lanh, hai bàn tay trước mặt cũng siết chặt lại. Y mở miệng, sắc mặt tái nhợt, dường như định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ mấp máy không thành tiếng.
Lữ Không Quân dừng một thoáng, rồi nói tiếp: “Hai năm trước, tôi đã suy đoán rất nhiều lần về lý do cậu tiếp cận tôi, nhưng đến khi biết được sự thật thì người đã chết rồi. Nghĩ đến việc trong giây phút cuối đời cậu chỉ muốn níu giữ một tình yêu không được hồi đáp, nghĩ đến việc cậu phải chịu đựng bệnh tật và sự dày vò phi nhân tính, hy sinh khi đang làm nhiệm vụ mà vẫn không thể giữ được sự trong sạch. Sinh lý mất kiểm soát, tâm lý cũng không tránh khỏi. Trong quá trình trị liệu tôi rất khó khống chế bản thân, chính mục tiêu muốn trả lại sự trong sạch cho cậu đã giúp tôi kiên trì đến cùng.”
Lữ Không Quân: “Hai năm nay tôi đã dùng hết mọi cách có thể nghĩ ra để tìm di hài của cậu. Cậu không biết tôi đã trải qua những gì, nên không có tư cách để buông một câu nhẹ nhàng rằng ‘đừng lãng phí tinh lực’. Suốt hai năm tôi như một kẻ ngốc, mải miết tìm kiếm một thứ vốn chẳng tồn tại, tôi cũng phải cho bản thân một lời giải thích. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết, chỉ cần cậu phối hợp với tôi là được.”
Ngu Tiểu Văn: “… Lữ Không Quân. “
Hơi thở của nghi phạm trở nên gấp gáp, thân thể cũng run rẩy không thể khống chế.
Lữ Không Quân nhìn chằm chằm y một lúc, lập tức đứng bật dậy sải bước đi tới, ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên trán y.
Lữ Không Quân hơi kinh ngạc đối diện với ánh mắt y, rồi lại đặt tay lên mặt y: “… Cậu sốt cao như vậy, sao không nói?”
Nghi phạm dùng bàn tay nóng rực siết chặt lấy tay anh, răng va vào nhau lập cập: “Lữ Không Quân, tôi… tôi chỉ là một tên tống tiền đáng ghét, bẩn thỉu, nhân lúc người ta gặp nạn mà lợi dụng. Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? Cậu nên quên tôi đi. Quan tâm tôi có trong sạch hay không để làm gì? Chỉ vì thấy tôi chẳng có gì trong tay nên cảm thấy quá thảm thương sao?”
“…”
“Đừng thương hại tôi được không… Cậu như vậy, tôi biết làm sao đây? Tôi phải bù đắp cho cậu thế nào mới được. Hai năm trước tôi nên chọn cách chết sạch sẽ vì bệnh… thì cậu đã có thể sống yên ổn rồi…”
“…” Lữ Không Quân đột nhiên rất muốn ấn bàn tay đang đặt trên mặt Ngu Tiểu Văn xuống cổ y, dạy cho cái kẻ khắc tinh trong mệnh này một bài học, nói cho y biết những lời nào Lữ Không Quân có thể nhẫn nhịn, những lời nào tuyệt đối không được buông bừa.
Nhưng anh đã kiềm chế được.
Lữ Không Quân đứng dậy, hít sâu một hơi, rồi thở ra.
“Hôm nay đến đây thôi. Cậu ấy không khỏe, đưa về phòng tạm giam trước đi.”
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 70
10.0/10 từ 39 lượt.
