Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 61: (Bản chỉnh sửa)


Chương 61. Bí mật không chỉ của một người (Giữ nguyên)


Sân huấn luyện nằm ở vùng ngoại ô Mạn Kinh nên sau khi rời khỏi khu vực quân sự, Diệp Nhất Tam lái xe vào một con đường mòn với những căn nhà cấp bốn đơn sơ ở hai bên. Ở đây không có camera giám sát.


Chẳng bao lâu sau, Diệp Nhất Tam dừng xe sau một rừng cây nhỏ khuất tầm nhìn, nhanh chóng và đầy chán ghét cởi bỏ bộ quân phục của Cục Tình báo trên người. Sau đó, hắn quay sang nhìn Ngu Tiểu Văn cùng với lọ thuốc ức chế và chai dịch dinh dưỡng đang treo ở ghế phụ. 


“Xuống xe.”


Ngu Tiểu Văn không động đậy.


Diệp Nhất Tam xuống xe, đi vòng ra ghế phụ, mở cửa xe rồi giật phăng cây kim tiêm gắn trên mu bàn tay y: “Nhanh xuống xe.” 


Ngu Tiểu Văn: “Á á a, máu của tôi, tĩnh mạch của tôi!!”


Diệp Nhất Tam kéo y xuống xe: “Đi nhanh lên.”


Một chiếc xe khác vừa kịp tới nơi. Diệp Nhất Tam lập tức lôi Ngu Tiểu Văn đang lê bước chậm chạp lên ghế sau của chiếc xe kia.


Sau khi lên xe, Ngu Tiểu Văn phát hiện người lái là Tổng giám đốc Đại Cảnh Hi. Khi hai người vừa ổn định chỗ ngồi, chiếc xe lập tức chuyển bánh, lao về phía vùng ngoại ô xa xôi.


Đi được một lúc, Diệp Nhất Tam nói với Đại Cảnh Hi: “Xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi.”


Đại Cảnh Hi đáp: “Không sao.”


Trong xe lại chìm vào im lặng.


Ngu Tiểu Văn cảm thấy tình hình bây giờ vô cùng tồi tệ. Để suy nghĩ lại: Y đã trở về, y chính là Ngu Tiểu Văn, không còn là Hách Đại Lập nữa, việc bị bắt cũng không liên quan đến Diệp Nhất Tam hay Đại Cảnh Hi. Nhưng việc Diệp Nhất Tam và Đại Cảnh Hi bất ngờ xuất hiện và mang y đi, khiến thân phận Ngu Tiểu Văn lại rơi vào trạng thái con mèo của Schrodinger — kéo tất cả mọi người vào vòng xoáy này.


Vừa nãy y cực kỳ căng thẳng, suốt đường đi luôn sợ đặc vụ Lữ hoặc người từ sân huấn luyện của quân đội đuổi theo, thậm chí lo sẽ có đấu súng ngay trên đường. Bây giờ thì dường như có thể tạm thời thả lỏng một chút.


Y thở dài nặng nề một hơi, hỏi Diệp Nhất Tam: “Đệt, anh tới đây làm gì?”


Đại Cảnh Hi từ gương chiếu hậu nhìn về phía cựu cảnh sát hình sự Omega miệng toàn lời th* t*c nhưng chẳng có vẻ gì là biết ơn kia.


Diệp Nhất Tam trả lời: “Tôi cũng đâu muốn tới. Tôi nghe phong thanh rằng cậu bị Lữ Kỳ Phong bắt ở nước S. Tôi đoán cậu trở về nước là vì sự an toàn của tôi.”


Ngu Tiểu Văn: “Cái rắm. Ai vì anh chứ. Tôi về đây là để tìm cậu hai Lữ, liên quan gì tới anh?”


Diệp Nhất Tam: “…”


Diệp Nhất Tam: “Vậy sao lúc ở nước M cậu lại tách khỏi hắn?”


Ngu Tiểu Văn: “Lúc đó tôi do dự vì sợ cậu ấy bắt mình. Nhưng bây giờ hối hận rồi, trốn chạy khổ quá. Đã vậy cậu ấy còn nói muốn tôi ở bên cạnh, nên tôi quay về tìm cậu ấy thôi.”


Diệp Nhất Tam: “… Lúc cậu thẩm vấn tôi có nghe thấy. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, cậu lại tỏ tình với kẻ bề trên vốn chỉ xem thường và đùa giỡn cậu. Nhưng Lữ Không Quân không phải người tốt, hắn cũng giống như Lữ Kỳ Phong, đều là những Alpha cấp cao không coi ai ra gì, chỉ biết dùng pheromone để sỉ nhục cậu, sẽ không bao giờ thích cậu đâu.”


Ngu Tiểu Văn đỏ mặt: “Anh nghe thấy… Không phải, ai cần cậu ấy thích chứ! Cậu ấy không thích tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi không được thích cậu ấy à? Tôi thích thì tôi chịu!”


Diệp Nhất Tam: “Chỉ vì pheromone thôi sao? Cậu ngốc à. Rõ ràng lúc còn ở trên tàu hắn đã sớm nhìn thấu mọi chuyện rồi còn diễn kịch với cậu, vừa rồi trên xe còn làm ra mấy chuyện đó với cậu nữa.”


Ngu Tiểu Văn: “Vậy thì sao. Tôi chỉ là một Omega cấp thấp, bản năng là phản ứng với pheromone cấp cao. Ngửi thấy cậu ấy là tôi sung sướng như muốn bay lên trời, bị pheromone của cậu ấy làm nhục cũng thấy cuộc đời này đáng sống. Anh đừng lo, mau thả tôi xuống xe đi. Tôi tự về.”



“… Được.” Diệp Nhất Tam cảm thấy không thể đối diện nổi với tên Omega mặt dày này nữa. Hắn quay sang nói với Đại Cảnh Hi: “Dừng xe. Để cậu ta đi bay lên trời.”


Diệp Nhất Tam lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện thành ra thế này, đều là do cậu mang cái vòng tay nguy hiểm kia bên mình, lên tàu rồi mà đầu óc chỉ lo yêu đương nên làm lộ thân phận. Lẽ ra tôi không nên tới đây.”


Sắc mặt Ngu Tiểu Văn lộ chút vẻ áy náy, nhưng rất nhanh lại nói: “Tôi cảm ơn anh. Nhưng có một số chuyện đúng là anh không nên xen vào, không phải từ lâu chúng ta đã mỗi người một ngả rồi sao?”


Diệp Nhất Tam lại nói với Đại Cảnh Hi “Tổng giám đốc Đại, dừng xe.”


Nhưng Đại Cảnh Hi không nghe lời hắn.


Đại Cảnh Hi nghĩ thân thủ Diệp Nhất Tam lợi hại thế này, chắc chắn là đã lấy hết điểm thiên phú ở phần trí não bù qua rồi.


Nếu viên cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ này vì tình cảm mà quay về nước, thì cậu ta đã trở về từ lâu rồi. Cái người tên Ngu Tiểu Văn này chắc chắn biết mình đã đến bước đường cùng nên mới dốc hết sức quay về nước S, cố gắng chôn vùi quá khứ ở nước M, mong rằng vào phút cuối cùng có thể cắt đứt sạch sẽ với Diệp Nhất Tam.


Nhưng cũng chính vì đầu óc của Diệp Nhất Tam không được lanh lợi lắm, nên mới liều lĩnh làm ra chuyện cướp người ngay trước mắt người nhà họ Lữ.


Hậu quả thật không dám tưởng tượng.


Đại Cảnh Hi cũng nhức hết cả đầu.


“Đừng ồn nữa. Bây giờ tất cả đều cùng chung một con thuyền, không ai có thể rời đi được.” Đại Cảnh Hi vừa nói, vừa đạp mạnh chân ga.


Khi anh ta tăng ga, một chiếc xe bất ngờ lao vọt lên sát rạt, tốc độ nhanh đến mức khiến anh có cảm giác như mình càng đạp ga thì xe lại càng chậm đi. Anh ta hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn chiếc xe đó.


Sắc mặt anh ta hơi thay đổi.


Chiếc xe jeep quân dụng gầm rú lao lên phía trước đầu xe của họ, rồi bất ngờ drift một cú phanh gấp, phát ra âm thanh chói tai. Đại Cảnh Hi cũng buộc phải đạp mạnh phanh.


Diệp Nhất Tam phản ứng nhanh, chống tay lên ghế trước mới không bị đập mặt vào. Cơ thể Ngu Tiểu Văn thì cực kỳ yếu ớt, ngồi thẳng cũng đã khó khăn, cú giật mạnh này suýt nữa hất y văng ra ngoài, đầu đập mạnh vào ghế trước, choáng váng mắt hoa.


“Ui da!”


Ngu Tiểu Văn không kịp xoa đầu, lập tức ngó ra ngoài kính chắn gió phía trước. Một người bước xuống từ chiếc jeep, cũng giống như Lữ Không Quân lúc sáng nay, hắn mặc một bộ quân phục chỉnh tề. Khí thế người đó rất hung hăng, nét mặt dữ tợn, bước chân vừa lớn vừa dồn dập.


Hắn giơ cao hai tay rồi đập mạnh xuống nắp ca-pô xe của hội Ngu Tiểu Văn, phát ra một tiếng vang cực lớn khiến người ta giật mình.


“Diệp Nhất Tam! Đồ lừa đảo, mẹ nó, xuống xe cho tôi!”


Là Đại Lam Sơn. Giọng hắn rất to, cách qua kính xe mà vẫn nghe rõ mồn một.


Ba người trong xe im lặng một lúc, không ai lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Lam Sơn phía trước đầu xe. Đại Lam Sơn dang rộng hai tay, cúi đầu tích tụ sức mạnh, trông như một con hươu đực bị x*m ph*m l*nh th*, dựng thẳng hai chiếc sừng lớn, quyết tâm hôm nay phải hất tung hết lũ địch trước mặt.


Sau một khoảng yên lặng khá lâu, Đại Cảnh Hi nói: “Các cậu cứ ngồi yên. Đợi tôi trong xe.”


Nói xong, anh ta mở cửa xe bước xuống.


Con hươu đực khi nhìn thấy người xuống xe thì lập tức thay đổi sắc mặt, đôi lông mày từ dáng vẻ hung dữ như dấu tích biến thành dáng vẻ ấm ức và tủi thân. Hắn chăm chú nhìn Đại Cảnh Hi tiến đến gần, mức độ uất ức ấy cũng theo đó mà tăng lên.


Diệp Nhất Tam nhìn màn biến sắc trên gương mặt Đại Lam Sơn ngoài cửa kính xe một lúc.


Sau đó hắn quay đầu nhìn Ngu Tiểu Văn: “Giá mà Đại Lam Sơn thích cậu thì tốt biết mấy.” 


Ngu Tiểu Văn: “???”



Diệp Nhất Tam: “Chẳng phải cậu rất dễ bị pheromone cấp cao mê hoặc sao? Pheromone của hắn là cấp S, tuy không cao bằng thằng hai Lữ, nhưng với cậu thì thừa sức. Nếu cậu quen hắn, thì sẽ không cần phải nhớ nhung pheromone của tên A cấp cao nhất cặn bã tàn bạo nhà họ Lữ kia nữa, anh trai hắn cũng không phải suốt ngày bị em trai ruột bám lấy đến mức phải lần chuỗi hạt mà chuộc tội, còn bản thân hắn thì cũng không cần phải đeo bám người khác, mà sẽ có được một Omega ngu ngốc chết mê chết mệt pheromone của mình.”


Ngu Tiểu Văn: “… Được thôi. Vậy anh bảo hắn thích tôi đi. Anh tới nói với hắn đi, thử xem băng đạn trong súng của hắn có đầy không.”


Diệp Nhất Tam im lặng.


“Tôi không hiểu. đ*ng d*c chẳng phải có thuốc ức chế sao? Chẳng lẽ não các cậu cũng đ*ng d*c đến mức không nghĩ được gì nữa à?”


Ngu Tiểu Văn: “… Tam Nhi. Anh nói vậy, chẳng lẽ tự cho rằng đầu óc mình sáng suốt lắm sao? Nếu vậy thì lẽ ra anh không nên xuất hiện ở đây.”


Diệp Nhất Tam: “…”


Cả hai lại nhìn về hai người phía trước đầu xe.


Bên đó, Đại Cảnh Hi vuốt lại tóc, thấp giọng nói với con hươu đực trước đầu xe: “Có chuyện gì thì về nhà rồi nói. Trước tiên cậu dời xe đi đã.”


Khoé miệng Đại Lam Sơn kéo căng một lúc, rồi bất ngờ rút súng ra, chĩa thẳng vào hàng ghế sau trong xe qua kính chắn gió, ánh mắt cũng lập tức giao với ánh mắt của Diệp Nhất Tam đang nhìn mình. Chớp mắt, ánh mắt uất ức kia lại lần nữa chuyển thành ánh mắt nhìn kẻ thù, giọng nói cũng đầy căm hận.


“Diệp Nhất Tam, anh mau xuống xe cho tôi, đừng trốn sau lưng anh tôi như một con rùa rụt cổ. Anh quên anh đã hứa với tôi thế nào rồi sao? Còn dám kéo anh tôi xuống nước nữa, nói không giữ lời, vong ân phụ nghĩa! Hồi đó lẽ ra nên để người ta bắt anh đem xử bắn cho rồi, mẹ nó thằng khốn kiếp!”


Đại Cảnh Hi gằn giọng quát lớn hòng can ngăn: “Đại Lam Sơn! Cậu điên rồi à? Bỏ súng xuống!”


Diệp Nhất Tam mở cửa xe, bước xuống. Ngu Tiểu Văn cũng đành phải xuống theo.


“Xin lỗi.” Diệp Nhất Tam không biện giải, “Tôi thất hứa rồi.”


Tổng giám đốc Đại lập tức đứng chắn trước mặt Diệp Nhất Tam: “Đại Lam Sơn, đừng nổi điên nữa, không như cậu nghĩ đâu, lần này là tôi chủ động liên hệ với cậu ấy.”


Nhưng lời này đối với cậu em trai chẳng hề có chút tác dụng trấn an nào. Nghe xong, tay cầm súng của Đại Lam Sơn dường như còn run lên: “Lúc em làm nhiệm vụ, anh chưa bao giờ chủ động liên lạc với em.”


“… Cậu chấp hành nhiệm vụ thì tôi liên lạc cậu làm gì? Gây rối à?” Đại Cảnh Hi một lần nữa nhấn mạnh: “Cậu bỏ súng xuống đi.”


Rất nhanh, Đại Lam Sơn từ cú sốc lấy lại tinh thần, lại tiếp tục chất vấn Diệp Nhất Tam: “Anh nói đi, anh đã hứa với tôi cái gì? Hử? Tại sao tôi lại giúp anh?”


“Xin lỗi. Tôi thất hứa rồi.” Diệp Nhất Tam lại nhận lỗi lần nữa.


Hắn nhận lỗi tỉnh bơ, như con lợn chết không sợ nước nóng, Đại Lam Sơn lạnh lùng hít sâu một hơi, rồi lên đạn: “Được lắm! Vậy thì trả giá đi.”


“… Đủ rồi! Bây giờ là lúc nào mà còn dây dưa mấy chuyện này.” Đại Cảnh Hi nói với Diệp Nhất Tam và Ngu Tiểu Văn: “Lên xe. Chúng ta đi.” 


“Còn muốn đi? Đừng có mơ! Diệp Nhất Tam, anh bước một bước thử xem, tôi sẽ lập tức nổ súng.” Đại Lam Sơn nghiến răng nói: “Hôm nay tôi nhất định phải giết anh, diệt trừ hậu hoạ!”


“Đại Lam Sơn. Nếu cậu nổ súng thì tôi sẽ ly hôn.” Đại Cảnh Hi đành phải lên tiếng.


Quả nhiên Đại Lam Sơn sững người lại.


Đại Lam Sơn khẽ mím đôi môi đang dần mất đi sắc máu, nhưng không hạ tay xuống: “Đại Cảnh Hi. Anh không được ly hôn đâu. Anh chỉ có thể goá bụa thôi, mãi mãi sẽ không có chuyện ly hôn. Anh à, anh muốn vậy sao?”


Đại Cảnh Hi nhíu mày: “…”


Giữa rừng núi hoang vắng, cảnh tượng náo loạn này trông vô cùng đặc sắc.


Ngu Tiểu Văn ngó quanh một vòng, gãi gãi mặt: “Haiz, tất cả là lỗi của tôi. Người một nhà các anh, mau mau về nhà rồi nói chuyện đàng hoàng đi.”



Không ai đáp lại y. Bầu không khí vô cùng căng thẳng, mỗi lúc một nặng nề, như một quả bóng bay đã phồng đến mức gần như trong suốt.


Y lại kéo tay áo Diệp Nhất Tam: “Tam Nhi… Anh cũng tranh thủ lúc chưa ai chú ý, mau tự đi trước đi. Giờ tôi là Ngu Tiểu Văn, không phải Hách Đại Lập, giữa chúng ta không có quan hệ gì, anh không cần phải lo cho tôi, cũng đừng tự kéo mình vào. Hơn nữa, Lữ Không Quân đưa tôi ra ngoài là để thi hành công vụ, nếu tôi mất tích, cậu ấy cũng phải chịu trách nhiệm… Cho nên, bây giờ tôi quay về, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt.”


Đại Lam Sơn có chút ngạc nhiên. Hắn từng nghĩ Hách Đại Lập tiếp cận nhà họ Lữ chỉ để câu được con cá Hai Lữ, nhưng không ngờ y lại là một kẻ si mê tình yêu đến vậy. Hoặc cũng có thể là do Omega cấp thấp khi gặp phải Alpha cấp siêu sẽ biến thành như thế.


Hắn cười xuỳ rồi nói: “Cậu lo cho Lữ Không Quân làm gì. Dù hắn có vứt cậu đi, thì ai dám làm gì nhà họ Lữ? Nhưng nếu cậu bị Lữ Kỳ Phong bắt được, thì mạng cũng chẳng còn. Đồ ngu.”


“Tiểu Sơn.” Đại Cảnh Hi thở dài, “Chẳng phải cậu cũng hiểu rõ rồi sao? Giờ cậu gây rối ở đây, chẳng có lợi cho ai hết. Tôi hứa với cậu, lần này đưa bọn họ đi xong, từ nay về sau chúng tôi sẽ không còn liên quan gì nữa, xem như không quen biết.”


Đại Lam Sơn không nói gì, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ uất ức.


Một lúc sau, hắn chỉ khẽ gọi: “Anh.”


Đại Cảnh Hi nhìn hắn thêm một hồi, rồi hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Đại Lam Sơn đi ra một bên để nói chuyện riêng.


Một lát sau, tiếng Đại Lam Sơn vang lên.


“Không cần.” Giọng hắn lạnh lùng đầy cứng rắn, “Em không cần anh dùng bản thân làm điều kiện để đổi lấy lợi ích cho hắn, cũng không cần anh phải đối tốt với em vì hắn. Những gì em hứa với anh, là bởi vì em yêu anh.”


Đại Lam Sơn ôm ghì lấy anh trai mình, siết chặt. Đại Cảnh Hi liếc mắt sang, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.


“…” Ngu Tiểu Văn và Diệp Nhất Tam quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục im lặng.


Hai người cùng nhau quay lại, Đại Lam Sơn đi phía sau với vẻ mặt lạnh lùng, bất mãn. Đại Cảnh Hi nói với Ngu Tiểu Văn: “Đường rời khỏi nước S của các cậu đã chuẩn bị xong rồi, tối ngày kia, tại núi Musa gần đây, vị trí cụ thể ở chỗ này. Đến lúc đó hai người tự tách nhau ra, cố gắng thu nhỏ mục tiêu, chú ý an toàn.”


Nói rồi Đại Cảnh Hi lấy điện thoại ra, cho y xem một tin nhắn, xác nhận y đã đọc kỹ mới xóa đi, bỏ điện thoại vào túi.


“Chỉ là phải chờ thêm hai ngày nữa. Bây giờ thân phận của Ngu Tiểu Văn đã bị lộ, không thể ở cùng Diệp Nhất Tam được. Tôi đã chuẩn bị cho hai cậu hai chỗ trú ẩn riêng. Tiểu Sơn sẽ đưa cậu tới chỗ của cậu, còn tôi sẽ đưa Diệp Nhất Tam.”


Đại Lam Sơn lập tức nói: “Để em đưa Diệp Nhất Tam đi.”


Đại Cảnh Hi im lặng.


Đại Lam Sơn nói: “Sao? Anh còn sợ em làm hại anh ta à?”


Đại Cảnh Hi quay sang nhìn Đại Lam Sơn: “Tôi sợ Diệp Nhất Tam làm hại cậu.”


Diệp Nhất Tam: “Không đâu, Tổng giám đốc Đại, cậu ấy là em trai anh mà.”


Đại Lam Sơn hừ lạnh với Diệp Nhất Tam: “Em trai cái gì, tôi là chồng anh ấy. Với lại sao anh tự tin thế, anh nghĩ mình làm được gì tôi à? Muốn thử không?”


Đại Cảnh Hi nói: “Thử cái gì mà thử. Cậu ta làm nghề này mà. Cậu so cái này làm gì, cậu ta cũng đâu có biết lái máy bay.”


Đại Lam Sơn: “Không phải máy bay, là máy b** ch**n đ**. Máy bay dân dụng hay trực thăng cũng là máy bay, nhưng chồng anh đây là phi công máy b** ch**n đ** đang tại ngũ của đội không quân chủ lực quốc gia.”


Đại Cảnh Hi: “… Đi được chưa.”


Đại Cảnh Hi quay người đi về phía xe mình: “Ngu Tiểu Văn, cậu đi xe với tôi.”


Vẻ mặt Ngu Tiểu Văn hơi phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người đi theo.




Đại Cảnh Hi lái xe đưa Ngu Tiểu Văn tới nơi trú ẩn an toàn.


Anh ta lái một đoạn đường, đưa xe vào một thung lũng hẻo lánh, dừng trước một căn nhà đơn sơ nhưng kín đáo. Mưa lại bắt đầu rơi lộp bộp, trời cũng tối sầm lại, cảnh vật núi non xa xa đều bị mưa mù che phủ, chỉ còn lại những bóng dáng mơ hồ.


Sau khi dừng xe, Đại Cảnh Hi quay đầu nhìn Ngu Tiểu Văn một cái. Anh ta không hiểu rõ về người cựu cảnh sát hình sự này, nhưng cũng cảm nhận được đối phương không hề thả lỏng dù chỉ một chút sau khi tạm thời được cứu.


Một lúc sau, Đại Cảnh Hi nói: “Trưa nay tôi gặp Lữ Không Quân.”


“… À.” Ngu Tiểu Văn quay đầu nhìn anh.


Đại Cảnh Hi: “Công ty tôi có một lô thuốc mới đang được nghiên cứu và cần được Viện Sinh học phê duyệt. Vậy nên hôm nay tôi đã đến Viện Sinh học để tham gia cuộc họp. Trong lúc họp, Lữ Không Quân bước vào hội trường, cầm một văn bản tìm trưởng nhóm đạo đức y tế ký tên. Nói là đã nộp đủ bằng chứng và báo cáo liên quan, hôm nay cần lập tức thực thi giám sát công tác của Cục Tình báo.”


Vẻ mặt Ngu Tiểu Văn có chút thay đổi, Đại Cảnh Hi lại hỏi: “Là vì cậu sao?”


“…” Ngu Tiểu Văn nhớ lại những gì Lữ Không Quân đã nói trên xe. Sau đó lắc đầu trả lời: “Là công vụ của cậu ấy. Cậu ấy tham công tiếc việc lắm. Là kiểu người bị kẻ xấu tống tiền mà còn muốn thương lượng xem có thể để cậu ấy họp xong rồi hẵng tống tiếp được không ấy.”


Đến nước này rồi, Ngu Tiểu Văn nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng như cục đá trong tủ lạnh của Lữ Không Quân, một tảng băng tinh khiết không bao giờ tan chảy, cũng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.


Đại Cảnh Hi nhớ lại ấn tượng về cậu Hai Lữ lúc trưa, thấy hình như đúng là như vậy.


“Đúng vậy, sáng kiểm tra thể lực, trưa làm nhiệm vụ, chiều còn áp giải tội phạm đi báo cáo công tác, quả thật rất liều mạng, đúng phong cách của người nhà họ Lữ. Nhưng dám để tội phạm truyền dịch trên xe rồi tự mình bỏ đi cũng thật là… Lúc đầu tôi còn chẳng tin Diệp Nhất Tam làm được.”


Ngu Tiểu Văn trầm ngâm một lúc, giọng khàn khàn nói: “Cậu ấy đôi khi, rất dễ bị lừa.”


Đại Cảnh Hi nói tiếp: “Hai ngày tới cứ ở đây đi, đến lúc đó tự mình rời đi. Những chuyện còn lại tôi sẽ không can thiệp nữa.”


Ngu Tiểu Văn: “Cảm ơn Tổng giám đốc Đại.”


“Đừng cảm ơn, tôi không giúp không công đâu,” Đại Cảnh Hi nói, “Tôi chỉ là một thương nhân không có lợi thì chẳng dậy sớm, còn Diệp Nhất Tam là một đặc công liều mạng chỉ nghe lệnh ngài Diệp. Có lẽ cậu là người vô tội nhất trong đám này.”


Vì chỗ trú ẩn khá gần, nên Ngu Tiểu Văn không nhận lấy cây dù của Đại Cảnh Hi, mà xuống xe, giơ tay che mưa, lao nhanh về phía ngôi nhà đứng sừng sững trong bóng tối.


Thể trạng yếu ớt, nhưng y vẫn cố gắng chạy thật nhanh dưới mưa. Khi tới trước cửa, y vuốt nước trên hai cánh tay, rồi cúi xuống tìm chìa khóa giấu dưới chậu hoa bên cửa, chuẩn bị c*m v** ổ khóa.


Nhưng còn chưa kịp xoay chìa, cánh cửa đột nhiên khẽ rung động. Hình như không khóa.


Ngu Tiểu Văn sửng sốt một lúc, rồi rút chìa khóa ra, đặt lại dưới chậu hoa, nhẹ nhàng kéo cửa, lặng lẽ bước vào trong một bước.


Trong nhà tối om. Đồ đạc không nhiều, không gian trống trải, còn có mùi ẩm mốc ngột ngạt, dường như đã lâu không có ai ở. Tiếng mưa ồn ào vang dội, xuyên qua cánh cửa mở rộng và những khung cửa sổ đóng chặt, tạo nên hai âm trường khác biệt, khiến căn phòng vừa có vẻ tĩnh lặng, lại vừa như ẩn chứa điều gì đó bất thường.


Y đứng yên vài giây, thả nhẹ tiếng bước chân, rồi bước thêm vài bước vào trong.


Sau vài bước, da y căng lên, hơi thở gần như ngừng lại. Dường như y nghe thấy một âm thanh nhỏ, yếu ớt từ một góc của hành lang, sâu trong căn phòng vọng ra.


Rất nhỏ, rất mơ hồ. Nghe như tiếng người, song lại có chút méo mó, khiến người ta vô thức nhận ra rằng đó không phải là giọng của ai đó đang trò chuyện, mà giống âm thanh phát ra từ chiếc radio hơn. 


Một ngôi nhà đơn độc giữa vùng ngoại ô hoang vu, một căn phòng đã lâu không có ai ở. Trong bóng tối, tại sao lại có một chiếc radio đang phát?


Nếu là người bình thường thì chắc chắn đã sợ vỡ mật, quay đầu bỏ chạy. Nhưng Ngu Tiểu Văn là cảnh sát hình sự từng chết một lần, nên không biết sợ là gì. Y chỉ càng thêm cẩn trọng, nín thở, mở to mắt, lắng tai nghe, nâng cao độ nhạy bén của cả năm giác quan, siết chặt nắm tay rồi từng bước tiến về phía sảnh trước của hành lang.


Âm thanh của “radio” dường như cũng trở nên rõ ràng hơn khi tiếng mưa ngoài cửa dần xa đi.


“… Tôi thật sự yêu cậu. Ban đầu tôi chẳng có gì cả, không ràng buộc, chẳng thiết tha sống chết. Nhưng chỉ cần nghĩ đến… nếu, sau này, không thể gặp lại cậu nữa, tim tôi như vỡ nát, còn đau hơn cả thân thể tôi. Cậu biết không?…”


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 61: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...