Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 60: (Bản chỉnh sửa)
Chương 60. Biến chất (Bản chỉnh sửa)
Làn gió mát cuốn theo mùi đất ẩm, chắc trời lại mưa. Ngu Tiểu Văn rụt người lại, càng siết chặt ngôi sao nhỏ và tay nắm đã được ủ ấm. Nhưng mọi chuyện không như ý, móng vuốt của y bị gỡ ra, rồi một đợt rung lắc khiến y dần tỉnh táo lại.
Y cố gắng mở mắt, phát hiện đầu mình đang tựa vào ô cửa kính lạnh mát, lộp bộp những hạt mưa nhỏ. Y hơi nghiêng đầu nhìn sang bên ghế lái, thấy Lữ Không Quân đang tựa vào vô lăng, cúi gầm đầu, mặt úp xuống. Một bên mặt anh bị mưa thấm ướt có phần trắng bệch, nhưng vành tai lại đỏ ửng.
Nghe thấy y cử động, đối phương quay mặt sang bảo: “Viện Sinh học đã có ý kiến về việc sử dụng thuốc của Cục Tình báo lâu rồi. Việc tôi thẩm vấn cậu là để điều tra phương thức điều người của Lữ Kỳ Phong, chỉ là công việc thôi. Không có ý gì khác.”
Ngu Tiểu Văn trong cơn mơ màng nghe loáng thoáng câu ấy, còn ngơ ngác nghĩ lại xem vừa rồi Lữ Không Quân đã làm gì mình mà lại có thể bị hiểu là có “ý khác”. Phản ứng vài giây, y mới bật cười: “… Trùng hợp thật. Cậu đến làm việc à. Tôi tưởng đời mình đến đây là hết rồi, ai ngờ… còn có thể gặp lại cậu.”
“Chỉ cần chức năng cơ thể đạt chuẩn sẽ bị đưa trả về Cục Tình báo.” Đối phương đáp.
“…”
Ở chung một khoang xe kín với một Alpha cấp cao nhất. Bản thân bày đủ trò nhếch nhác, đối phương thì lại thờ ơ. Dù mọi chuyện đã qua, mình cũng không còn là tên tống tiền, nhưng khi khung cảnh cũ ấy lặp lại, trong lòng Ngu Tiểu Văn vẫn dâng lên cảm xúc y như xưa, không thể nào kiềm chế nổi.
Y đưa tay, kéo lấy huân chương hoa hồng mai trước cổ đối phương, giật về phía mình một chút.
Y đè nén hơi thở hỗn loạn của mình, nói: “Cơ thể à? Xem ra cậu cũng biết tội phạm có nhân quyền rồi đấy. Trước mặt bao nhiêu người như thế, cậu lại dồn tôi đến mức ngất xỉu. Cơ thể tôi là do cậu làm hỏng. Giờ nói một câu vì công việc là xong chuyện sao? Cậu dựa vào đâu… dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế! Cậu muốn trả thù tôi đúng không?”
Y thấy Lữ Không Quân cúi đầu, chăm chú nhìn những ngón tay mình đang nắm chặt huân chương, liền theo phản xạ mà thả lỏng, sợ làm hỏng vật quý.
Đối phương lại ngẩng đầu nói: “Không giả vờ nữa à? Cán bộ Ngu?”
Nghe thấy cách gọi đã lâu không nghe ấy, Ngu Tiểu Văn sững người.
Lữ Không Quân: “Giả vờ giả vịt, miệng toàn ‘cậu Lữ’ của đội trưởng bảo vệ đâu rồi?”
“…” Ngu Tiểu Văn chợt nhận ra, vừa rồi trong phòng thẩm vấn khi thần trí mơ hồ, mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng. Y đã nói ra câu “Cậu nói muốn giết tôi, tôi thì đã chết rồi”. Mà câu đó, là lời Lữ Không Quân từng nói với Hách Đại Lập.
Thế chẳng khác nào tự nhận tội. Xem ra cách thẩm vấn của Lữ Không Quân quả thật có hiệu quả… cũng may là Lữ Kỳ Phong không biết nguồn gốc câu nói đó, nếu không mình đã bị đóng đinh kết tội rồi.
Y mím môi, sắc mặt tái xám, không nói gì. Xem ra y vẫn hợp làm cảnh sát hơn là làm tội phạm. Miệng lưỡi không giữ kín được.
Lữ Không Quân lại nói: “Người mà cậu từng muốn làm gì thì làm, sau khi trùng phùng lại thành người ở thế thượng phong, khó chịu lắm nhỉ, thậm chí một giây cũng không muốn ở lại.”
“Cậu đang nói cái gì vậy… Chẳng hiểu cậu đang nói gì.” Ngu Tiểu Văn buông hồng mai ra, lùi về chỗ cũ, ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ, cứng đầu đáp lời.
Phía ghế lái không còn tiếng động nữa, y liền quay đầu nhìn sang, lại bất ngờ bị bóp má.
“Chỉ có hai chúng ta thôi, đừng diễn nữa.” Giọng điệu Lữ Không Quân lạnh đi mấy phần: “Dám tự quay về, cũng đỡ cho tôi phải đi bắt. Đã nhớ tôi từng nói gặp lại sẽ giết cậu, tại sao còn quay lại tìm chết? Thật sự nghĩ tôi dễ tính đến mức bị cậu lừa hết lần này đến lần khác, chỉ cần cậu giả vờ đáng thương rơi vài giọt nước mắt là tôi chịu thua sao?”
Đối phương bất ngờ áp sát khiến y choáng váng, lại còn bóp mặt. Ngu Tiểu Văn cố nuốt nước bọt trước khi mở miệng, rồi nắm lấy cánh tay đối phương để chống cự, thở gấp nói: “Cho tôi thuốc ức chế. Cho tôi… Tôi nào có… giả vờ đáng thương bao giờ!”
Đối phương im lặng nhìn Ngu Tiểu Văn, ngón tay lại càng siết chặt hơn.
“Cậu nói xem.”
Đôi mắt anh sáng rực như dã thú.
Ngu Tiểu Văn không ngừng cọ xát hai đầu gối: “Tôi không biết… tôi không biết! … Thế nên cậu đưa tôi ra đây, là để xử riêng à? … Tôi muốn, muốn thuốc ức chế! Rồi chúng ta có sao nói vậy!”
“Thuốc ức chế? Cậu không phải đã chọn cái khác rồi sao.” Đầu lưỡi của dã thú nhẹ nhàng l**m qua răng nanh.
“Vừa rồi chưa bị tiêm thuốc nói thật, chắc vẫn nhớ rõ mình đã nói gì đấy chứ. Hay lại định lừa tôi?”
Ngu Tiểu Văn nhìn môi lưỡi và răng nanh của đối phương, cảm nhận hơi thở gần trong gang tấc, đầu óc dần sập nguồn, y vô thức há miệng, thò ra chút lưỡi, ngẩng lên áp lại gần.
Đôi mắt đối phương vẫn gắt gao nhìn gương mặt y, nhưng đến khoảnh khắc cuối, lại bất ngờ né đi nụ hôn, để cơ thể khao khát của y hụt hẫng, như thể vừa chạm được vào cành gỗ cứu mạng thì phát hiện đó chỉ là rơm rác.
Trong cơn xoáy lốc ấy, cảm giác nhục nhã nơi Ngu Tiểu Văn càng thêm dữ dội. Y đưa tay che mặt. Dùng chút lý trí còn sót lại để khống chế bản thân, thậm chí còn tự bấm mạnh vào đùi mình.
Bàn tay ấy bị chặn lại, rồi bị ép xuống. Đối phương ghé sát hơn.
“Muốn không? Nói thật cho tôi nghe.” Giọng nói cùng hơi thở nóng hổi vang ngay bên tai, một bàn tay khác cũng đã đặt xuống bên dưới.
Nửa người như bị điện giật.
Ngu Tiểu Văn cảm thấy một nỗi xấu hổ khó tả và hoảng loạn vây lấy mình. Thế nhưng cơ thể lại theo nhịp bàn tay đối phương mà run rẩy, ngay cả tròng mắt cũng bắt đầu không khống chế nổi, đảo ngược lên trên.
Trong kỳ đ*ng d*c được đối phương thỏa mãn, thân thể sẽ sinh ra ảo giác ngọt ngào như được yêu thương, đồng thời cũng khơi gợi thêm nhiều khao khát khác. Y lập tức như tan chảy. Thuận nước đẩy thuyền, lại muốn hôn lên, nhưng vẫn bị tránh né.
… Ngu Tiểu Văn vì sự từ chối rõ ràng ấy mà thấy xấu hổ, nhưng lại không thể thoát ra khỏi sự khống chế của đối phương.
Y vừa hổ thẹn, vừa chỉ có thể thuận theo bàn tay kia mà nghe lời.
“Cậu, ưm, cậu hư rồi…”
“Hư sao? Cậu làm sao biết tôi thay đổi. Cậu hiểu rõ tôi lắm à?” Lữ Không Quân nói, “Cái người thiếu niên từng đọc sách trong phòng thiết bị, đánh quần vợt trên sân bóng ấy, có lẽ ngay từ đầu đã chẳng phải kiểu người như cậu tưởng. Có lẽ cậu chưa từng thực sự thích tôi, kể cả vào lúc cậu cho là mình thật lòng nhất.”
“…”
Ngay sau đó, đến cả cơn sốt đ*ng d*c cũng dịu xuống đôi chút.
Sao lại nói như vậy được…
. . .
Cậu ấy đã đọc rồi!
Cậu ấy đã đọc cái thứ mình viết đó rồi?! … Từ bao giờ?!
“Cậu… Ưm!”
Lời y bị chặn lại.
Y bị đè ép xuống ghế ngồi, gần như sắp nghẹt thở. Thế nên không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện kia, chỉ có thể tiếp tục lênh đênh chìm nổi. Ngu Tiểu Văn không khống chế được mà vòng tay ôm chặt lấy cơ thể đối phương. Không được hôn, y bèn lợi dụng khoảng không chật hẹp mà cọ cọ, quấn quýt, cố gắng tận hưởng mùi hương pheromone dễ chịu trên người đối phương. Ngu Tiểu Văn giống như một con chuột nhỏ nhớp nháp bẩn thỉu. Lắc lư cái đuôi, chui tọt vào bồn tắm trong vắt ấm áp, mơ màng trôi nổi. Từ trong ra ngoài đều bị đối phương thấm đẫm vào tận xương cốt và lông da.
Y co giật đá mạnh hai chân, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cao vút.
Thế nhưng Lữ Không Quân lại dừng lại, để người bên dưới đau đớn vặn vẹo. Anh cúi mắt, hỏi: “Nói cho tôi biết. Cậu về nước là vì bảo vệ Diệp Nhất Tam? Hay là…”
Một lát sau, anh mới bổ sung thêm hai chữ: “chuyện khác.”
“… Cậu mau tiếp tục đi!” Ngu Tiểu Văn bấu chặt lưng anh không cho rời ra, “Dù tôi có là đồ khốn, tôi cũng từng hiến nước cho cậu mà, Lữ Không Quân!”
Lặng thinh.
“Chỉ từng hiến nước thôi sao?”
“Không thì là gì?” Ngu Tiểu Văn buột miệng.
Ánh mắt của Lữ Không Quân nhìn y tối tăm, khó dò.
Cốc cốc
Có người gõ vào kính xe.
Quá bất ngờ, cả hai đều sững lại, dừng động tác, th* d*c rồi nhìn nhau một lúc. Tiếng gõ cửa xe lại vang lên. Lúc này Ngu Tiểu Văn mới từ tư thế bị ép xuống ghế ngồi dậy, xoa mặt rồi chỉnh lại quần áo.
Lữ Không Quân rút bốn tờ giấy từ hộp khăn, hai tờ để lau tay, hai tờ đưa cho y.
Thấy y đã lấy lại được chút thể diện, Lữ Không Quân hạ kính xe xuống một khe nhỏ. Binh sĩ đứng trong cơn mưa phùn, trên người mặc quân phục, tay áo mang phù hiệu của Cục Tình báo. Hắn khựng lại một chút rồi lập tức lùi một bước, sau đó điều chỉnh vòng tay, cúi đầu quay mặt sang chỗ khác.
“Không cần.” Lữ Không Quân nói.
“… Đây là mệnh lệnh từ cấp trên,” người đàn ông trông càng thêm bối rối “Cũng chỉ là làm theo quy định thôi. Nếu tôi cứ thế quay về sẽ bị kỷ luật. Ngài cũng biết chỉ huy của chúng tôi rất coi trọng vụ án này mà.”
Lữ Không Quân im lặng, quan sát mặt hắn.
Người kia lại càng cúi đầu thấp hơn.
“Hình như tôi chưa từng gặp cậu.”
“… À, tôi vừa được điều chuyển từ bộ phận khác của Bộ An ninh Quốc gia. Ngài có cần xem giấy tờ không?” Người kia ngẩng đầu lên, ngoại hình bình thường, chỉ có đôi mắt sâu thẳm, khiến người ta cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi.
Lữ Không Quân vốn xa cách trong giao tiếp, không chú ý cũng chẳng giỏi nhớ mặt người. Thế nên anh không nói gì thêm, chỉ mở khóa cửa xe phía sau.
Binh sĩ cúi chào rồi lên xe. Sau đó hắn lại mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm nghị điều chỉnh vòng tay. Ánh mắt hướng về phía ghế phụ.
Không rõ có phải vì xấu hổ hay không, Ngu Tiểu Văn nhắm mắt lại giả chết. Nhưng hàng mi của y vẫn không thể giấu được sự run rẩy.
Lữ Không Quân nhìn y một lúc, sau đó hạ kính cửa xe để tản bớt mùi pheromone của cả hai.
Anh khởi động xe. Khi đi ngang qua một phòng khám nhỏ, anh ra lệnh cho binh sĩ phía sau: “Vào trong gọi bác sĩ trực ra đây, truyền dịch cho nghi phạm. Dùng glucose, chất ức chế nồng độ 30% và dung dịch bổ sung dinh dưỡng, tỉ lệ phối hợp là năm – ba – hai.”
Binh sĩ nhận lệnh, xuống xe rồi đi vào phòng khám.
“Cơ thể cậu quá suy nhược, không thích hợp dùng chất ức chế độ tinh khiết cao, dễ gây ra tác dụng phụ. Truyền cái này trước để dịu bớt. Cố chịu một chút.” Anh nói, “Tôi phải đi báo cáo công tác trước, rồi sẽ đưa cậu về nhà.”
Ngu Tiểu Văn nói: “… Về nhà?”
“Nếu không thì đưa cậu đến Sở thành phố tạm giam, để họ phụ trách việc hồi phục sức khỏe cho cậu.” Lữ Không Quân nói, “Cậu có muốn gặp lại mấy người bạn cũ không?”
Ngu Tiểu Văn im lặng.
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ của phòng khám cùng binh sĩ bước ra. Sau khi Lữ Không Quân cẩn thận xác nhận thành phần thuốc, bác sĩ tiến hành mở hộp, pha trộn rồi truyền dịch cho Ngu Tiểu Văn.
Cậu Hai Lữ treo bình nhựa truyền dịch lên tay nắm an toàn phía trên ghế phụ, điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt rồi lại khởi động xe, lái thẳng về sân huấn luyện của Quân bộ ở vùng ngoại ô Mạn Kinh.
“Lúc cậu đi báo cáo sẽ nhốt tôi ở phòng khác à?” Trên đường đi, nghi phạm ngồi cạnh đột nhiên hỏi.
Lữ Không Quân quay đầu nhìn y một cái: “Đào đâu ra phòng mà nhốt. Cậu ngồi yên trong xe chờ tôi.”
Lữ Không Quân đỗ xe ở bãi đậu, nói với hai người họ: “Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Lữ Không Quân liếc nhìn y, rồi quay sang binh sĩ ngồi ở ghế sau. Binh sĩ kia đang dựa vào ghế lim dim ngủ, nghe vậy thì giật mình ngồi thẳng dậy: “Tôi có còng tay. Có cần khóa lại không ạ?”
Lữ Không Quân nhìn cổ tay Ngu Tiểu Văn vẫn còn hằn vết bầm tím, không nói gì, trực tiếp rút chìa khóa xe rồi bước xuống.
Sau đó anh lại đứng yên bên cửa xe một lúc, rồi quay lại, mở cửa lần nữa, cúi người nói với Ngu Tiểu Văn: “Đây là sân huấn luyện của quân đội, kẻ khả nghi lảng vảng lung tung sẽ bị bắn chết ngay lập tức. Khuyên cậu đừng làm chuyện ngu ngốc.”
“….” Ngu Tiểu Văn nhìn anh như muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời, chỉ có ánh mắt dán chặt vào bóng lưng anh không rời. Cho đến khi Lữ Không Quân đóng cửa xe, lùi lại, xoay người rời đi, anh dường như vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ấy đang tập trung lên người mình.
…
Trên đường tới hội trường, trong đầu Lữ Không Quân cứ hiện lên biểu cảm muốn nói lại thôi của tên lừa đảo kia.
Khi báo cáo công tác, có lẽ ở đâu đó đang diễn ra một cuộc huấn luyện nào đấy. Thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên. Phòng họp mở cửa sổ nên nghe rất rõ. Mỗi lần có tiếng súng, Thượng tá Lữ lại phải nhìn ra ngoài một cái.
Lữ Không Quân: “Từ khi đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm phòng thí nghiệm, tôi đã chủ trì tổng cộng bảy dự án nghiên cứu y sinh cấp quốc gia trọng điểm, bao gồm…”
“Đoàng!” Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng súng, mang theo tiếng vọng xa xăm.
Anh lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
“Thượng tá Lữ! Thượng tá Lữ!” Người ghi biên bản cuộc họp bên cạnh khẽ nhắc: “Giới thiệu thời gian giữ chức vụ trước đã.”
“…”
Lại nhảy đoạn.
Tôi, Lữ Không Quân. Đọc tài liệu lại nhảy đoạn.
Anh không đợi đến khi cuộc họp kết thúc, mà ngay sau khi hoàn thành phần báo cáo của mình liền rời khỏi hội trường ngay lập tức. Trên đường đi về bãi đậu xe, anh lại nghe thấy những loạt súng dày đặc hơn cả khi nãy, nhưng lúc này anh đã có thể phân biệt được, những tiếng súng đó đều phát ra từ khu huấn luyện binh lính ở phía bên kia.
Vì vậy, bước chân anh cũng không còn quá vội vã nữa.
Khi đến chỗ đậu xe của mình, anh khựng lại.
… Anh liên tục kiểm tra lại ký ức, liệu có phải mình đã nhớ nhầm vị trí.
Chỗ lẽ ra phải đậu chiếc xe của mình, giờ lại trống hoác. Như thể tất cả chỉ là ảo giác, rằng hôm nay mình chưa từng rời khỏi sân huấn luyện, và đối phương căn bản cũng chưa từng xuất hiện ở đây.
Anh đứng ngây người một lúc.
Mưa đã tạnh. Ánh nắng ban chiều rực rỡ, không khí trở nên oi ả và ẩm ướt.
Anh cảm thấy hơi choáng váng.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 60: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
