Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 54: (Bản chỉnh sửa)


Chương 54. Tôi điên rồi


Sáng sớm, Ngu Tiểu Văn vừa tỉnh dậy đã thấy Lữ Không Quân đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cách đó không xa, quay mặt về phía mình.


Rèm cửa đã khép vào nên ánh sáng không quá gắt. Ngu Tiểu Văn phải định thần một lúc mới nhận ra đôi mắt trong bóng tối kia vẫn luôn dán chặt vào mình.


Cậu ấy ngồi đó từ khi nào vậy?


Ánh nhìn lặng lẽ ấy khiến Ngu Tiểu Văn thấy rờn rợn, y lạnh toát cả người ngồi bật dậy, đưa tay sờ quần áo, may mà ăn mặc chỉnh tề. Thế là y dứt khoát vén chăn xuống giường: “… Nhìn gì thế? Sao dậy sớm vậy? Cậu đâu cần phải đi làm.”


Đối phương không đáp, cũng chẳng nhúc nhích, chỉ có tròng mắt khẽ chuyển động theo khi y đứng dậy.


Ngu Tiểu Văn nói: “… Hay do tôi chiếm giường của cậu? Chân thành xin lỗi cậu Lữ, hôm qua trông cậu không được khỏe, tôi không dám đi nên mới ở đây ngủ nhờ. Làm phiền cậu rồi. Giờ cậu thấy sao?”


Y vẫn không nhận được câu trả lời. Y liếc nhìn giờ trên điện thoại, rồi nói tiếp: “Không sao thì cậu ngủ bù thêm đi nhé, tôi phải đi làm rồi. Có chuyện gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”


Lúc xỏ giày, y lờ mờ phát hiện hai con thiên nga cùng ba quả trứng nhỏ trên bàn đã biến mất, chỉ còn lại một đống dây thép bị tháo tung, rối nùi.


Tháo dây thép ra để tái sử dụng nhiều lần à. Vị nghệ nhân thủ công này có ý thức bảo vệ môi trường quá nhỉ.


Y nghĩ vậy, xỏ giày vào rồi đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa, sau đó đi thẳng ra cửa, quay người lại đứng nghiêm: “Tạm biệt cậu Lữ.”


Cửa mở ra, cửa đóng lại.


Người đi rất gọn gàng, dứt khoát.


Bầu không khí trong phòng lại trở về yên tĩnh. Một lúc sau, ngón tay của Lữ Không Quân khẽ động đậy.


Lại thêm một lúc nữa, nét mặt của anh dần dần sống động trở lại, hơi thở cũng nặng nề hơn. Rồi anh đứng phắt dậy, bước đến cạnh vali, lấy ra một ống tiêm, nghiến răng, nhanh chóng tự tiêm cho mình một mũi.


Anh siết chặt các ngón tay, cho đến khi các khớp trắng bệch ra, lúc này mới mới từ từ bình tĩnh trở lại.


Trước mắt anh vẫn còn vương lại bóng dáng người mặc đồng phục bảo vệ, ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra.


 “Ngu Tiểu Văn.” Anh thấp giọng nói.


 “Tại sao cậu có thể.”



Sáng mai, con tàu du lịch sẽ cập cảng. Thế nên tối hôm đó sau khi tan ca, Ngu Tiểu Văn và mấy nhân viên bảo vệ có tửu lượng khá bị Giám đốc giữ lại, đi theo vài vị khách thích uống rượu tham dự tiệc chia tay.


Trên bàn tiệc rượu qua chén lại, y bị chuốc mấy ly thì có người kéo y đứng dậy khỏi ghế. Y  ngạc nhiên quay đầu lại, ra là bác sĩ Lữ.


“… Cậu mới tới ăn cơm à? Bọn tôi sắp ăn xong rồi…” Y lờ đờ trong men say nói.


Bác sĩ Lữ lôi y đi ngay trước bao nhiêu con mắt.


“Này, này… Tôi còn chưa chào lãnh đạo với mấy vị khách nữa mà…” Ngu Tiểu Văn với tay về phía Giám đốc.


Lữ Không Quân: “Cậu tan ca rồi.”


Giám đốc và các vị khách khác chẳng ai hé nửa lời về chuyện y bị lôi đi, chỉ im lặng cung kính nhìn theo bóng dáng y biến mất sau cánh cửa phòng tiệc.



Lần này y không say bằng lần đầu theo lãnh đạo đi kính rượu Lữ Không Quân, nhưng bác sĩ Lữ không đẩy y ra như lần trước mà lại dìu y như con ma men, thế là y cũng đành thuận nước đẩy thuyền.


Lúc đi ngang qua boong tàu, y nhìn thấy một bạn nhỏ đang chơi bi, viên bi đã nảy đến tận rìa boong. Chuyện thế này không thể mặc kệ được, y buộc phải can thiệp. Y chỉ có thể đứng thẳng người lại, đi đến nhặt viên bi lên giúp bé, rồi nói với giọng dịu dàng mà nghiêm túc rằng không được chơi bi ở đây, vì sẽ gây nguy hiểm cho người khác lẫn chính bản thân mình.


Sau đó quay lại để tiếp tục được dìu.


Lữ Không Quân chẳng hề bình luận gì về màn giả vờ trắng trợn của y, chỉ lặng lẽ đưa Ngu Tiểu Văn đi về hướng phòng mình.


“Phòng của tôi ở tầng dưới…”


Đối phương hoàn toàn lờ đi như không nghe thấy, chỉ kéo y đi.


Vừa bước vào phòng, Ngu Tiểu Văn lập tức đi thẳng vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, súc miệng, rửa mặt. Y biết đối phương là một Alpha cấp cao nhất, rất nhạy cảm với mùi hương. Vừa nãy chắc đối phương đã phải nhịn lắm rồi. Đã đến phòng của người ta rồi, Ngu Tiểu Văn chủ động rửa bớt hơi rượu và mùi cơ thể nhiều nhất có thể.


Y làm ướt cả cổ áo. Lữ Không Quân đứng ở cửa, dùng một ánh mắt chẳng hề ôn hòa mà nhìn y.


Sau đó y tiện tay rút khăn giấy, lau khô, rồi tự mình đi đến một chiếc ghế, ngồi xuống, xoa mặt cho tỉnh táo hơn. Y cởi bớt khuy cổ, kéo kéo áo. 


Đối phương liếc nhìn vào cổ áo y.


Thời gian lại lặng lẽ trôi qua một lúc, Ngu Tiểu Văn đổi hướng dựa cái đầu nặng trịch của mình sang bên khác, nói ra câu phù hợp với hình tượng hiện giờ: “Cậu Lữ, hôm qua cậu nói có chuyện muốn nói với tôi. Giờ định nói chưa?”


Lữ Không Quân liếc về phía sofa, nhưng không bước tới đó. Thay vào đó anh kéo lấy một cái ghế khác bên cạnh Ngu Tiểu Văn, mạnh mẽ đặt xuống ngay trước mặt y, ngồi đối diện.


Ngu Tiểu Văn chớp mắt, nhìn đối phương.


Lữ Không Quân khoanh tay, ánh mắt dán lên mặt Ngu Tiểu Văn, lông mày nhíu chặt.


“Lên thuyền ba ngày, cậu uống cả ba ngày. Bình thường đi làm ở đây cũng thế à?”


Ngu Tiểu Văn lắc đầu: “… Làm gì có chuyện đó?”


Y bật cười, bổ sung: “Đâu mà sướng vậy. Bọn tôi làm gì có rượu mà uống. Toàn khách uống say rồi quậy thôi, quậy cho đã còn đánh người nữa, bình thường làm gì được như này… Lúc cậu Lữ say, còn giúp tôi lau tóc nữa cơ mà.”


Lữ Không Quân: “… Trong trang viên cậu làm việc, khách còn đánh người?”


Ngu Tiểu Văn: “Ờ. Gặp loại hung dữ, mấy bảo vệ Alpha nhát gan đều trốn ra sau lưng tôi hết. Cả bạn cùng phòng tôi cũng vậy.”


Lữ Không Quân: “… Lúc làm việc ở trang viên, cậu cũng ở chung với Alpha đó?”


Ngu Tiểu Văn: “Ờ, giữa chừng cũng có người xin vào ở chung với tôi, nhưng tôi thấy Đại Quang cũng ổn nên không đổi.”


“…”


Lông mi Lữ Không Quân run run, hít sâu một hơi rồi thở ra.


Hình như còn bật ra một tiếng cười lạnh.


Ngu Tiểu Văn nhìn thấy vòng tay ức chế kép lộ ra nơi cổ tay của đối phương, nghĩ thầm: ít nhất hiện giờ thân thể mình vẫn khỏe mạnh. Không ngờ người không khỏe lại là cậu Hai Lữ.


Đương nhiên y tuyệt đối không có tâm trạng hả hê gì, ngược lại còn có chút lo lắng. Y muốn hỏi về bệnh tình của đối phương, nhưng Lữ Không Quân lại đột nhiên trực tiếp lên tiếng hỏi trước: “Vết thương do súng trên ngực cậu là sao?”


“Sao…”


Y cúi đầu kéo nhẹ cổ áo.



Nhất thời không biết trả lời thế nào.


Lữ Không Quân duỗi chân ra trước, gần như chạm vào chân y, người cũng hơi nghiêng về phía trước, nhìn nhìn chằm chằm y, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Có thể đừng lừa tôi được không?”


 “…”


Nói câu đó xong, lông mày Lữ Không Quân quả thật nhíu rất chặt. Nhưng Ngu Tiểu Văn có lẽ đã bị men say làm choáng váng, thế nào lại nghe ra được một chút ý vị như đang cầu xin. Vì vậy thần kinh y bỗng dưng bị kích động, cả người run rẩy, ký ức tận đáy lòng vốn cố ép không nghĩ tới nay lại trào ra không kìm nổi.


Ngu Tiểu Văn từng tống tiền Lữ Không Quân, thế mà đối phương cho đến tận bây giờ vẫn tin y là một người tốt.


Trong khi hiện giờ mình lại đang lấy một thân phận khác để lừa dối cậu ấy.


Y bất chợt đưa tay che mắt. Ngu Tiểu Văn thật quá xấu xa!


“Haha chuyện đó thì… vớ vẩn thôi! Ừm… tôi, có thể… có thể không nói được không?” Y gồng cổ họng, cố ép ra tiếng cười. Thế nên giọng điệu nghe rất kỳ quặc, lại hơi lớn tiếng.


Bởi vì tôi là một cảnh sát hình sự, vì cứu người dân mà đứng chắn trước họng súng, nên vết thương do đạn mới có dấu vết cháy xém.


Bởi vì tôi là một cảnh sát hình sự đặc biệt tốt, cực kỳ trong sạch.


Bởi vì tôi là Ngu Tiểu Văn, Hách Đại Lập chính là Ngu Tiểu Văn, không phải là anh em sinh đôi của một liệt sĩ nào cả!


Lồng ngực y chắc chắn đang phập phồng rất rõ ràng, nhưng y không thể kiểm soát được.


… Đệt. Lộ rồi. Chắc chắn lộ rồi. Cái gì mà ý chí của Ngu Tiểu Văn có thể sánh ngang với gián điệp chứ, toàn mẹ nó nói bừa. Không thể kiểm soát được nữa.


Mà đối phương rất lâu vẫn không lên tiếng, thế nên Ngu Tiểu Văn buông tay xuống, nhìn đối phương.


Đôi mắt của Lữ Không Quân ở gần trong gang tấc, rất rõ ràng, nhưng ánh mắt bên trong lại có chút lạ lẫm. Hình như là đau lòng, hoặc bao dung, hoặc… chỉ là do mình đã say, nên ánh sáng vàng mờ ảo tạo cho gương mặt đẹp đẽ ấy một ảo giác dịu dàng và mập mờ. Bởi thế Ngu Tiểu Văn mới có thể nhìn thấy trong đôi mắt luôn lạnh lùng, bình tĩnh kia, những cảm xúc chưa từng thuộc về nó.


Y dụi đôi mắt say khướt, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng ánh mắt đó đã rời đi.


“Được rồi.” Đối phương ngồi trở lại, rất lâu cũng không lên tiếng, lông mày vẫn nhíu chặt. Anh nhìn Ngu Tiểu Văn, bất chợt hít mạnh một hơi, quai hàm cũng căng ra: “Cậu…”


Dường như có điều gì đó sắp thốt ra.


Nhưng gắng gượng một lúc, anh lại thở hắt ra. Cuối cùng cũng không nặng lời.


Chỉ nói: “Thôi. Giờ không muốn nói thì đừng nói.”


Anh giơ tay điều chỉnh vòng tay, rút điện thoại, cúi mắt nhìn dữ liệu theo dõi.


Ngu Tiểu Văn hơi ngượng ngùng. Dù gì trước đây y cũng từng là tên tống tiền làm trời làm đất với đối phương, ai ngờ đổi thân phận xong lại để lại ấn tượng là một tên mít ướt. Y chỉnh lại sắc mặt, liếc nhìn qua màn hình điện thoại đối phương, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao thế?”


“Không có gì. Kiểm tra định kỳ thôi.” Lữ Không Quân vẫn nhìn điện thoại.


Ngu Tiểu Văn: “Không sao thật à? Hôm qua cậu còn chảy máu mũi đấy.”


Nhìn dữ liệu một lúc, Lữ Không Quân đặt điện thoại di động xuống, tắt màn hình.


Sau đó nói: “Cậu có để ý, nhưng cậu vẫn bỏ đi.”


“…” Ngu Tiểu Văn sững sờ, rồi chỉ vào vị trí vốn nên đeo bộ đàm trên vai: “Vì lúc đó có việc.”


Hai người nhìn nhau.



Ngu Tiểu Văn đứng dậy: “… Không còn sớm nữa, tôi về đây, cậu Lữ cũng nghỉ sớm đi.”


“Chờ đã.” Đối phương cũng đứng lên, “Cậu định quay về cái ký túc xá đó sao?”


“Ừm.” Ngu Tiểu Văn đáp lời rồi đi về phía cửa. Y đi rất chậm, nhưng khoảng cách với đối phương vẫn dần xa.


Y nghe thấy Lữ Không Quân đem hơi thở hít mạnh khi nãy phóng ra thật mạnh.


“Cậu chờ một chút.” Lữ Không Quân gọi y lại, “Trong ký túc xá đó vẫn còn một Alpha.”


“Đúng vậy.” Ngu Tiểu Văn quay người lại nhìn anh, giải thích: “Bọn tôi đều sống vậy cả. Bạn cùng phòng của tôi rất tốt, chỉ là một đứa nhỏ rất đơn thuần.”


 “Đơn thuần à.” Lữ Không Quân khẽ cười lạnh.


“Cậu thật sự chẳng hiểu gì về Alpha cả.”


“…” Vậy thì cậu dạy tôi đi?


Ngu Tiểu Văn suýt nữa đã buột miệng trêu ghẹo đối phương, nhưng may mà y kìm lại được. Giờ y không còn là tên tống tiền nắm thóp, ngày nào hay ngày đó, có thể thả lỏng lời nói như trước nữa rồi.


Thế nhưng đối phương dường như lại nhìn thấu suy nghĩ của y, chậm rãi tiến đến gần. Cởi áo khoác vest tiện tay ném sang một bên, kéo lỏng cà vạt, cúi đầu nhìn y: “Cậu biết hành vi làm tổ của Alpha chứ?”


“Tất nhiên.” Ngu Tiểu Văn lập tức trả lời. Đối phương tiến lại gần khiến tai y hơi nóng lên, vô thức sờ ra sau gáy, rồi ngay lập tức thả tay xuống.


Lữ Không Quân nhìn động tác của y.


Rồi lại hỏi: “Vậy cậu từng thấy cậu bạn Alpha cùng phòng làm tổ trước mặt mình chưa?”


Ngu Tiểu Văn sững lại, gãi má nói: “Sao có thể chứ? … Cậu ta làm chuyện đó… chắc chắn sẽ không để tôi thấy… nhỉ?”


Bác sĩ Lữ chỉ ra: “Trong kỳ dịch cảm, Alpha sẽ dùng quần áo hoặc đồ vật có lưu giữ pheromone hay mùi hương của Omega để bao quanh mình, điều này giúp họ mô phỏng khung cảnh được quan tâm cao độ, thậm chí còn liên tưởng đến việc đối phương đang đ*ng d*c vì mình, từ đó thỏa mãn nhu cầu được chú ý của Alpha. Một bảo vệ trẻ tuổi ở ký túc xá, trong phòng chỉ có hai người, vậy lúc cậu ta cần những thứ đó, cậu nghĩ cậu ta có thể dùng đồ của ai để xây tổ?”


“… …” Ngu Tiểu Văn nhớ lại, hơi biến sắc. “Không thể nào?”


Bác sĩ Lữ: “Có lẽ những bộ quần áo cậu tiện tay vứt ra, những món đồ cậu đã dùng, đều đã bị người ta lấy để làm tất cả những gì có thể làm. Đến khi cậu quay về vẫn hoàn toàn không hay biết gì.”


“…” Ngu Tiểu Văn nhất thời khó mà chấp nhận được. Bố mẹ y mất sớm, những chuyện liên quan đến AO, y cũng chỉ mới hiểu sơ qua sau khi đi làm và nghe đồng nghiệp nói.


“… Alpha nào cũng vậy sao?” Xem ra y không thể tin được.


Bác sĩ Lữ khựng lại, không trả lời câu hỏi này.


Suy nghĩ một lúc, Ngu Tiểu Văn nói: “Đây đều là suy đoán thôi. Tôi sẽ quay về thu thập chứng cứ, nếu đúng là vậy, tôi sẽ bảo cậu ta đừng có dùng quần áo của ông đây nữa.”


“Cảm ơn cậu đã phổ cập kiến thức.” Trên mặt Ngu Tiểu Văn thật sự mang theo vẻ hơi phản cảm, “Đúng là lần đầu tôi mới biết còn có khả năng này…”


Y vội vàng quay người, bước đi hơi loạng choạng, Lữ Không Quân liền đưa tay kéo lại: “Vậy thì giờ cậu đã hiểu Alpha hơn một chút rồi. Họ giống dã thú hơn cậu nghĩ nhiều đấy.”


“Được, tôi biết rồi.”


Ngu Tiểu Văn nghĩ, hai năm nay cũng tích góp được chút tiền, hay là ra ngoài thuê nhà ở riêng cho rồi.


Người đang đỡ y mở miệng: “Ví dụ như tôi, thật ra tôi mắc chứng kiểm soát pheromone rất nghiêm trọng, cậu cũng thấy rồi đó. Ở nước S tôi thường phải dùng tổ pheromone mô phỏng do bác sĩ đưa, còn lần này ra ngoài thì không mang theo.”


Ngu Tiểu Văn: “…”



Lữ Không Quân nói xong thì buông tay.


Ngu Tiểu Văn lại bước thêm hai bước về phía cửa, rất chậm. Nhưng sau lưng không còn vang lên bất kỳ âm thanh nào nữa.


… Ngu Tiểu Văn biết đối phương không thích mùi của mình, nhưng hồi ở Khu Cam lại có tác dụng. Với tính cách của Lữ Không Quân, hẳn là cậu ấy sẽ không chủ động đi xin pheromone từ một Omega xa lạ nào khác, mấy ngày sắp tới, nếu không có biện pháp thay thế, cậu ấy sẽ tiếp tục phát bệnh. Chẳng phải chính Lữ Không Quân đã nói sao? Pheromone đâu phải để làm nước hoa, dù có dễ chịu hay không, thì cũng vẫn tốt hơn là để bệnh tái phát rồi chảy máu mũi chứ.


Y suy tư một lát, cuối cùng vẫn chủ động quay lại, nói: “Nếu cậu thực sự cần, tôi có thể giúp, cho cậu một ít pheromone. Cậu có muốn không?”


Lữ Không Quân nhìn y một lúc, lặng lẽ đưa một chiếc áo choàng ngủ sang.


“… Áo ngủ?”


“Nồng độ pheromone của cậu sẽ ảnh hưởng đến thời gian lưu giữ. Cậu cứ ngủ lại đây đi, giữ được lâu hơn.” Lữ Không Quân tháo cà vạt, cởi áo sơ mi, thay áo ngủ rồi vào phòng tắm rửa mặt.


… Ngu Tiểu Văn mơ màng làm theo mọi thứ, cuối cùng bò lên ghế sofa.


Lữ Không Quân kéo y dậy, đặt lên giường, đắp chăn cho y, rồi cũng lên giường từ phía bên kia.


Hai người nằm song song nhau.


Lữ Không Quân ngẩng đầu nhìn trần nhà, còn Ngu Tiểu Văn lại quay sang nhìn anh.


Hai đêm liền chung chăn chung gối, cứ như đang mơ vậy.


Đây là niềm vui ngoài dự kiến mà số phận ban cho Ngu Tiểu Văn, một niềm vui mà y vốn không đáng có. Y phải khắc ghi thật kỹ, để niềm vui ấy thấm vào từng ngày sau này, giúp y có thể cô độc mà vẫn sống tốt cả đời.


Nhưng không hiểu vì sao, trên gương mặt lạnh lùng của bác sĩ Lữ lại lộ ra vẻ mâu thuẫn mơ hồ, như thể đang dùng ý chí để đấu cờ với trần nhà. 


“Nghĩ gì thế?” Cục cưng. Ngu Tiểu Văn không nhịn được mà hỏi.


Rất lâu sau, Lữ Không Quân mới bình tĩnh trả lời y.


“Tôi nghĩ tôi điên rồi.”


Ngu Tiểu Văn hiểu ngay rằng anh đang nói đến chuyện vấn đề pheromone của mình. Nhìn vòng tay kép trên cổ tay đối phương, y lại thấy chua xót đau lòng. Thế là y nói: “Nếu cần, cán… đội trưởng tôi đây có thể cho cậu pheromone mỗi ngày.”


Ngu Tiểu Văn biết Lữ Không Quân sắp sang nước M, trừ thời gian trên tàu ra, các hoạt động hội nghị cũng chỉ diễn ra trong ba bốn ngày. Đoán chừng trước khi quay về nước S, giai đoạn này anh sẽ thiếu phương pháp điều trị. Vậy thì mỗi tối giúp anh làm tổ, chẳng khác nào trở thành một viên viên nén hương O giải phóng chậm tạm thời.


Đối phương không thể tin nổi mà nhìn y.


“Mỗi ngày?”


“Ừ.”


“Cậu lừa tôi.”


Ngu Tiểu Văn giơ tay đến gần mấy lọn tóc bên mắt đen của anh, rồi lại rụt về.


“Không lừa cậu đâu.”


Đôi mắt nạn nhân nhìn bàn tay y thả xuống, rồi quay về nhìn thẳng vào mắt y, im lặng dõi theo.


Môi hé ra, đầu lưỡi cũng lượn vòng bên cạnh chiếc răng nanh Alpha.


Vẻ mặt ấy khiến tim Ngu Tiểu Văn nảy loạn, nhưng đối phương lại đột ngột quay đầu đi, run rẩy nhắm mắt lại.


Giọng khàn đặc: “Tôi điên rồi.”


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 54: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...