Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 53: (Bản chỉnh sửa)


Chương 53. Lộ danh tính thật (Bản chỉnh sửa) | Editor: caphaos | Beta: Beihe


Cuối cùng vẫn không nhảy hết bản nhạc ấy. Lữ Không Quân ngồi xuống, chỉ im lặng uống rượu. Ngu Tiểu Văn cũng uống với anh vài ly.


Lữ Không Quân tự uống khá nhiều, đến khi buổi vũ hội bước vào phần trò chơi, MC bắt đầu tương tác với khách mời, Ngu Tiểu Văn nhận ra ánh mắt anh đã bắt đầu thẫn thờ, một tay che lấy tai gần sân khấu, tỏ ra mất kiên nhẫn.


Thế là Ngu Tiểu Văn đề nghị: “Đi nhé? Ở đây ồn quá.”


Lữ Không Quân gật đầu.


Hai người rời khỏi quảng trường vườn hoa.


Tửu lượng của bác sĩ Lữ quả thật không khá lắm, anh có vẻ gắng gượng bước cho thẳng thớm. Ngu Tiểu Văn nhân cơ hội định giở trò, nhưng lần nào cũng bị anh tránh đi, còn nói: “Tôi tự đi được.”


Ngu Tiểu Văn thấy anh thật thú vị.


Y giơ tay khẽ chạm lên chóp mũi đối phương: “Tôi biết rồi. Cậu uống say cũng chẳng cần dìu.”


Lữ Không Quân ngạc nhiên chớp mắt, rồi cũng đưa tay sờ sống mũi mình.


Ngu Tiểu Văn biết nhiều người không thích bị người khác chạm vào mũi, nhưng y cứ thích làm vậy với nạn nhân. Nhìn vị bác sĩ lạnh lùng này xem, nửa muốn nổi nóng nửa lại kiềm chế trông thật đáng yêu.


Thế là y lại kiếm chuyện, định đưa tay lên trêu chọc tiếp. Đúng lúc này, con tàu lại rung lắc nghiêng đi một chút. Ngu Tiểu Văn cảm thấy người trước mặt chao đảo hai bước, y lập tức dang tay giữ lấy, đối phương không kịp đề phòng liền bị kéo ngã ập thẳng vào người y.


Ngu Tiểu Văn mất thăng bằng, vô tình va lưng vào trụ lan can phía sau, phát ra tiếng động khá lớn.


Nạn nhân ngây người một lúc, rồi lập tức cố gắng giữ thăng bằng trở lại.


“Cậu bị đụng à?”


“Không sao.” Ngu Tiểu Văn chẳng để bụng. Y đưa tay ra đỡ lấy đối phương.


Nhưng đối phương nhìn chằm chằm y một lúc, lại chậm rãi đẩy ra, nói: “Tôi tự đi được.”


“Bướng thế? Cậu xem cậu loạng choạng thế này, để người ta thấy thì mất uy tín chất lượng dịch vụ tàu của chúng tôi.” Ngu Tiểu Văn vừa nói vừa nhất quyết muốn đỡ lấy dối phương.


“Không cần, cậu buông ra… Tôi… ưm, ưm…” Trong lúc giằng co, Ngu Tiểu Văn nghe thấy một âm thanh chẳng lành, trong lòng thầm kêu hỏng rồi. Sau đó y cúi đầu xuống, ngay sau tiếng “oẹ” vang lên, một thác nước đã xối ngay trước ngực mình.


“.”


Cả hai cùng nhìn chằm chằm vào vết bẩn kia, lặng thinh.


Trên gương mặt vốn luôn điềm tĩnh, lạnh lùng của Lữ Không Quân thoáng hiện vẻ lúng túng mà Ngu Tiểu Văn chưa từng thấy:  “Xin lỗi.”


“Tôi đưa cậu về phòng trước nhé.” Trên người thành ra thế này, Ngu Tiểu Văn đành phải chấm dứt mọi ý đồ giở trò. Y chỉ có thể đi theo bên cạnh, nhìn Lữ Không Quân cứ lảo đa lảo đảo mà vẫn cố chấp tự mình bước về phòng.


Cái dáng vẻ cố đi, thỉnh thoảng còn phải vịn tường, khiến Ngu Tiểu Văn thoáng có ảo giác bóng lưng anh cô đơn vô cùng.


Về đến phòng, Lữ Không Quân ngồi xuống ghế sofa, chống trán, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn.


Ngu Tiểu Văn xé một gói trà nhỏ, pha xong mang đến ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh anh, đặt ly lên bàn trà, trêu chọc: “Sao thế? Uống nhiều quá à? Khó chịu hả? Hối hận rồi chứ gì?”


Lữ Không Quân nhìn xuống vết ố trước ngực y, gương mặt đầy áy náy: “Làm bẩn áo cậu thế này, xin lỗi.”


“Không sao. Tôi đi xả nước chút là được.” Ngu Tiểu Văn đứng dậy đi vào phòng tắm.


Y vặn vòi nước, xối tạm chỗ dơ trước ngực. May mà diện tích gặp nạn không lớn lắm, chỉ cần kéo phần vải dưới cổ áo xuống giặt qua là ổn.


Rất nhanh sau đó y xử lý xong, tạm cởi hai khuy áo ở cổ, lật phần cổ áo lên, tách chỗ ướt ra khỏi da. Rồi y bước ra khỏi phòng tắm, dựa vào bàn, khoanh tay, mỉm cười nhìn con ma men Lữ Không Quân.


Mặt tên kia đã đỏ bừng, cả người còn nguyên quần áo nằm dài trên giường. Vì chưa c** đ* nên còn kỹ càng lót ga giường ở dưới thân.


“Cởi ra rồi ngủ, mặc thế này khó chịu lắm. Cần tôi giúp không?” Ngu Tiểu Văn nói.


Đối phương lập tức ngoảnh mặt sang một bên.


“…” Cái dáng vẻ chẳng thèm để ý tới người khác này đúng là y như cũ chẳng đổi chút nào.


Ngu Tiểu Văn nghĩ vậy, liền vô thức liếc nhìn chiếc bàn phía sau.


Trên bàn, ngoài máy tính xách tay, vài tập tài liệu, còn có mấy món nhỏ màu bạc sáng. Bên cạnh những vật nhỏ ấy là một chiếc hộp đựng dây kẽm cuộn tròn, cùng một chiếc nhíp, trông hệt như một góc làm đồ thủ công. Những món bạc nhỏ kia chính là sản phẩm được tạo từ dây kẽm đó.



Ngu Tiểu Văn chăm chú nhìn kỹ những tác phẩm đó. Trông vừa giống vịt, cũng vừa giống chim.


Y nhặt một món thủ công bằng kẽm cỡ hạt đậu lên, đặt trong lòng bàn tay mà ngắm nghía. Vì cái cổ của nó khá dài, Ngu Tiểu Văn đoán đây là con thiên nga.


Hóa ra bác sĩ Lữ còn biết gấp thiên nga!


Lữ Không Quân thích thiên nga thật, xem ra món quà mình tặng đâu có sai.


Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Văn lại thấy được an ủi phần nào. Y cầm thêm một con khác lên, cũng đặt trong lòng bàn tay thưởng thức. Ngắm nghía một lúc, y nhìn sang ba món nhỏ còn lại. Chúng không phải thiên nga, mà là những quả cầu được quấn bằng dây kẽm. Ngu Tiểu Văn nhấc một quả lên cau mày quan sát, rồi chợt nghĩ rất có thể đó chính là trứng thiên nga.


“Phụt hì hì…” Y bật cười thành tiếng.


Không biết tiếng cười của mình có làm phiền đối phương không, y quay đầu lại nhìn. Ngu Tiểu Văn bất ngờ trông thấy Lữ Không Quân đang mở to mắt, bất động nhìn về phía y.


“… Tưởng cậu ngủ rồi chứ.”


Ngu Tiểu Văn cầm mấy món nhỏ đi đến, rồi chìa lòng bàn tay ra cho Lữ Không Quân xem:  “Đây là đồ thủ công à?”


Hai con thiên nga trắng bạc tinh xảo, một lớn một nhỏ. Chúng duyên dáng nằm trong lòng bàn tay Ngu Tiểu Văn, hơi lệch nhau trước sau, trông như đang song hành trên mặt hồ gợn sóng, quấn quýt bơi cùng nhau.


Bên cạnh còn có ba quả trứng lăn lóc không yên.


“Phối hợp tay mắt, và độ chuẩn xác… luyện tập kiểm soát.” Lữ Không Quân ngẩn người nhìn đàn thiên nga một lúc rồi khẽ nhắm mắt lại, cau mày xoa nhẹ huyệt thái dương.


“Cho tôi được không?” Ngu Tiểu Văn nói, “Tôi chưa từng thấy thiên nga đẹp thế này bao giờ.”


Có mấy thứ này, đến lúc hồi tưởng lại sẽ có vật thật, đúng là một sự nâng cấp lớn.


Nhưng Lữ Không Quân lại chẳng dễ bị dỗ ngọt: “Không được.”


Ngu Tiểu Văn không ngờ Lữ Không Quân lại keo kiệt thế. Y ngồi xổm xuống, đối diện với gương mặt anh, mặt dày xin xỏ: “Thứ này khó làm lắm sao? Thế thì cho tôi một con thôi được không?”


Y vẫn bị từ chối khéo: “Cái này, không được. Tôi có thể làm cho cậu… cái khác.”


Lữ Không Quân xoa mặt, quay đầu nhìn Ngu Tiểu Văn, giọng khàn khàn nói: “Nhưng mà tôi muốn nghỉ một lát trước. Cậu về trước đi… Khi nào khá hơn tôi sẽ nói chuyện với cậu…”


Anh bỗng nhiên im bặt. Ánh mắt dừng trên phần cổ áo mở rộng của Ngu Tiểu Văn.


Nhưng bản thân Ngu Tiểu Văn lại chẳng hề hay biết: “Được rồi. Thế tôi về trước nhé? Cậu nghỉ ngơi đi. Chừng nào thấy khá hơn thì gọi tôi nói chuyện của cậu.”


Chuẩn bị đứng dậy thì cổ tay y lại bị giữ chặt.


“Hửm?” Ngu Tiểu Văn hỏi, “Sao thế? Lại khó chịu à? Cậu uống chút trà đi.”


Lữ Không Quân không nói, cái tay giữ chặt tay y cũng chẳng nhúc nhích.


“…”


Lữ Không Quân chẳng có phản ứng gì, chỉ bất động, trừng mắt nhìn thẳng vào y như một pho tượng thạch cao thời Phục Hưng. Ngu Tiểu Văn bị nhìn chằm chằm đến mức lông tơ dựng ngược. Y toan gỡ những ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình của đối phương: “Sao thế cậu Lữ, khó chịu lắm à?”


Vài giây sau, đối phương buông tay y ra.


Ngu Tiểu Văn quan sát tên ma men này, nhận ra đôi môi vốn đỏ hồng của anh giờ đã tái đi. Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì cho cam. Ánh mắt y trở nên thận trọng: “Cậu Lữ? Cậu thấy thế nào rồi?”


Im lặng.


Một lát sau, Lữ Không Quân mới mở miệng: “Làm bẩn áo cậu thế này, tôi vô cùng xin lỗi.”


“… Phù.” Ngu Tiểu Văn thở phào: “Tôi còn tưởng cậu không khỏe cơ, dù sao cậu cũng đâu uống được nhiều…”


Y không nói thêm, bưng ly trà trên bàn đầu giường đưa cho đối phương: “Uống chút trà trước đã, từ từ thôi.”


Đối phương lại nhìn chằm chằm vào y, rồi thẳng người ngồi dậy khỏi giường, cầm lấy ly trà.


Anh cúi đầu, chậm rãi thổi một hơi, nói: “Đội trưởng Hách, e rằng người cậu cũng bẩn rồi. Cậu tắm ở chỗ tôi đi, vừa hay tôi có máy giặt sấy nhanh, lúc cậu tắm thì cho vào giặt, lát nữa là khô ngay.”


Ngu Tiểu Văn xua tay: “Không đến mức ấy. Tôi tự giặt rồi đem phơi, mai là khô ngay ấy mà.”


“Chỗ này khí ẩm, ngày mai đã phải rời tàu, nếu không khô thì cất vào sẽ bị mốc.” Bác sĩ Lữ nói năng rành mạch, đồng thời còn đưa ra quan điểm của một vị khách cao cấp không thể phản bác: “Đội trưởng Hách, cậu muốn tôi cứ áy náy mãi sao?”


“…” Ôi đệt.


Ngu Tiểu Văn gãi đầu: “Vậy tôi để quần áo lại đây giặt, rồi về tắm cũng được mà.”



“Cậu định tr*n tr**ng đi về à?” Lữ Không Quân nói, “Chẳng lẽ chê tôi thế sao.”


“… Hả? Không phải.” Ngu Tiểu Văn chợt nhận ra người mà y cho là tình yêu hoàn hảo cũng có những khuyết điểm riêng. Lòng tự tôn cao quá mức. Sau khi ói lên người mình thì cả con người như đổi khác.


Ha ha.


Mà vẫn dễ thương thật.


Ngu Tiểu Văn chiều anh, cười híp mắt đứng dậy bảo: “Được rồi, được rồi. Vậy tôi tắm sạch sẽ ở đây, không để cậu áy náy nữa. Nhưng đừng có nhìn lén đấy.”


“Phải rửa cho sạch.” Lữ Không Quân nói, “Ra ngoài tôi sẽ ngửi thử.”


Ngu Tiểu Văn ngẩn người, tim giật thót, rồi chợt ngộ ra người ta chỉ là một Alpha có khứu giác quá nhạy, y thở hắt: “Yên tâm, tôi sẽ tắm ba lần, đảm bảo khiến cậu hài lòng.”


Y vừa nói vừa làm động tác ok đầy ẩn ý, rồi đi vào phòng tắm


Lữ Không Quân bắt đầu uống trà ừng ực, sau đó đi đến cạnh vali, mở hộp thuốc, lấy ra hai viên màu trắng nuốt xuống. Rồi anh lại lấy kim tiêm, chích vào cánh tay. Anh siết chặt hộp thuốc, môi run rẩy, th* d*c dữ dội. Cho đến khi nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, anh lập tức bước nhanh rời khỏi phòng.


Ngu Tiểu Văn, chắc chắn đã chết.


Trước đó cậu hai Lữ vẫn tin tưởng vào điều này không chút nghi ngờ. Nhưng bây giờ thì…


Anh nghĩ, thực ra cũng có tài liệu chỉ ra rằng song sinh có thể bị thương ở cùng một vị trí. Nhưng khả năng mà hình dạng vết thương lại hoàn toàn giống nhau thì có không? Bảo vệ ở chỗ giải trí mà cũng có thể bị thương bởi vũ khí hạng nặng sao?


Lúc này, các bảo vệ còn đang làm việc nên khu ký túc xá dưới boong tàu rất yên tĩnh, chỉ có Thượng tá Lữ đang nổi điên lục tung phòng của Hách Đại Lập.


Có mùi Alpha!


Trước đó, tên Alpha kia có nói bọn họ xưa nay vẫn sống lẫn lộn ABO với nhau.


Thứ mùi A nhạt nhẽo đó chẳng là gì với Lữ Không Quân, nhưng Omega sao có thể chịu đựng sống chung lâu dài với thứ mùi như vậy?


Muốn giết người.


Anh không tìm thấy gì cả. Mãi cho đến khi nắn cả hành lý của Hách Đại Lập, anh mới phát hiện ra một vòng tròn phồng lên ở giữa lớp kẹp.


Anh kéo khóa lớp kẹp, rút thứ ở bên trong ra, giơ lên trước mắt nhìn kỹ.


Là một chiếc vòng tay màu đen. Giống hệt chiếc mình từng có vài năm trước.


Lữ Không Quân cố giữ bình tĩnh, đặt vòng tay trở lại chỗ cũ, rồi nhanh chóng sắp xếp căn phòng về nguyên trạng, rời khỏi ký túc xá. Chẳng bao lâu sau, anh quay lại, lấy ra một chiếc điện thoại cũ đời trước, mở nguồn, rồi lại lấy chiếc vòng đen ra, đặt lên đế sạc không dây mang theo, đồng thời bật nguồn.


Bấm mở ứng dụng trên điện thoại, bắt đầu kết nối.


Bạn có muốn bật quyền giám sát không? → Yes


Đang kết nối…


Đã kết nối. Chào mừng trở lại, cán bộ Tiểu Ngu.


“…”


Lữ Không Quân đúng là hơi quá chén, tay run đến mức chẳng nhìn rõ chữ. Anh đặt điện thoại xuống đất, nằm rạp người ngó chăm chú. Xác nhận chúng là thật, từng nét từng chữ, hiện rõ trên màn hình.


Anh nhìn những dòng chữ ấy, cho đến khi màn hình tắt ngóm.


Máu trong người anh cuồn cuộn, gần như vượt khỏi giới hạn chịu đựng của tim, toàn thân như bốc cháy. Nếu không phải đã chuẩn bị trước, uống thuốc, tiêm thuốc, có lẽ ngay cả chiếc vòng tay cũng đã bị sức nóng ấy làm nổ tung.


Anh nghiến răng, cũng từng chữ từng chữ, chậm rãi gọi ra cái tên đầy đủ của cán bộ Tiểu Ngu.


“Ngu, Tiểu, Văn.”



Khi Ngu Tiểu Văn tắm rửa xong, quần áo thật ra vẫn chưa sấy khô được bao nhiêu. Nhưng y vốn không cầu kỳ, lười chờ đợi, còn ẩm mà cứ thế lấy ra mặc luôn. Trên đầu y trùm một chiếc khăn tắm, từ phòng tắm bước ra.


Y thấy Lữ Không Quân vẫn y như trước khi mình đi tắm, ngồi ở mép giường, tay cầm ly trà mà nãy y vừa pha cho, cúi đầu nhìn vào đó.


Ngu Tiểu Văn vừa lau tóc vừa nói: “Ha, ngồi lâu thế mà không đổi tư thế à? Không mỏi cổ sao?”


Lúc này Lữ Không Quân mới đặt ly trà lên bàn, sau đó quay đầu nhìn y: “Lại đây.”


Ngu Tiểu Văn liền đi tới, ngồi xuống mép chăn ngay cạnh anh.



“Rồi, tới rồi đây.” Y trùm khăn trên đầu, mỉm cười nói.


Ánh mắt Lữ Không Quân hơi đờ, nhìn y, rồi chậm rãi chuyển lên chiếc khăn trắng trên đỉnh đầu y, như thể đang chìm vào hồi ức.


“Đang mơ à.” Lữ Không Quân nói.


“Hửm?” Ngu Tiểu Văn chớp mắt, giọng điệu có chút trêu chọc: “Đúng rồi, đang mơ.”


Lữ Không Quân nhìn một lúc: “Lại là mơ.”


Lại?


“Ừm.” Ngu Tiểu Văn nghiêm túc thấp giọng trêu ghẹo, “Tụi mình đang mơ cùng nhau đấy. Cậu muốn làm gì nào?”


Lữ Không Quân lại nhìn y, giống như thật sự đang suy nghĩ về câu hỏi ấy.


Sau đó anh chậm rãi nâng cánh tay, đặt bàn tay lên chiếc khăn trên đầu y, x** n*n, lau tóc cho y. 


“…” Áp lực mềm mại và cảm giác ấm nóng từ trên đỉnh đầu khiến Ngu Tiểu Văn bỗng không kìm được cơn chua xót nơi tuyến lệ, thế là y rụt cổ lại, nắm chặt tay đối phương: “Không, không cần… Không, không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?”


Lữ Không Quân hơi dừng động tác, khẽ cụp mắt xuống nhìn thẳng vào y, ánh mắt ngây ra một cách khó hiểu.


“Cậu muốn nói về chuyện anh em song sinh của tôi đúng không. Vậy nên, cậu Lữ quen thân với người anh em kia của tôi lắm à?” Ngu Tiểu Văn đưa tay ra trước mặt anh, khẽ quơ quơ.


Lữ Không Quân chỉ hơi nhấc mí mắt lên, như bừng tỉnh, rồi nói: “Cậu nghĩ sao? Cậu cho rằng chúng tôi có quan hệ gì.”


Đối phương bỗng nhiên như mất hết cảm giác về khoảng cách, nghiêng người sát lại gần hơn. Ngu Tiểu Văn theo bản năng đưa tay sờ ra sau gáy trống trơn. Động tác khựng lại, rồi y vội giả vờ gãi gãi, nhanh chóng bỏ tay xuống.


Lữ Không Quân nhìn động tác của y.


Ngu Tiểu Văn lập tức giả bộ tự nhiên: “Nghe cậu Đại bảo người đó là cảnh sát? Tôi nghĩ, dù sao cậu cũng có thân phận cao như vậy, mà anh em của tôi cũng chỉ là một cảnh sát bình thường. Vậy giữa hai người chắc… ừm, chỉ là quan hệ công việc thôi nhỉ?”


“Quan hệ công việc.”


Lữ Không Quân lặp lại câu nói đó, rồi khẽ bật cười khúc khích.


Một lúc lâu sau, anh giơ tay lên. Ngu Tiểu Văn liếc thấy, ngón tay đối phương khẽ móc lấy cổ áo mình, rồi dùng hai ngón chậm rãi vuốt đi giọt nước còn đọng ở nếp gấp nơi cổ áo.


Đồng thời nói: “Ừ. Cũng xem như vậy đi. Cậu ấy ra mệnh lệnh gì thì tôi làm cái đó.”


Ngu Tiểu Văn: “…”


Y như bị nhét một nắm lông chó vào trong cổ áo. Từ lưng trên xuống lưng dưới, toàn bộ sống lưng Ngu Tiểu Văn bắt đầu ngứa ran rõ rệt.


Lữ Không Quân: “Cậu có muốn biết cậu ấy đã ra lệnh cho tôi những gì không?”


“… Cậu ấy, ra lệnh cho cậu sao.” Ngu Tiểu Văn không biết phải đáp thế nào. Báo ứng đến rồi!


“Thật ra tôi không muốn biết lắm. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi mà.” Một lúc sau, y ngồi thẳng dậy, nhìn đối phương: “Cho dù tôi không hiểu cậu muốn nói điều gì, nhưng tôi muốn nói trước rằng, tôi không cần sự giúp đỡ.”


“Cậu Lữ hôm nay cũng nên nghỉ sớm đi, tôi xin phép về trước.” Ngu Tiểu Văn đứng dậy.


“Về đâu?”


Ngu Tiểu Văn trả lời rất tự nhiên: “Về ký túc xá ngủ.”


Đối phương nheo mắt lại.


Y đột nhiên bị ôm bổng lên, ném xuống giường. 


“Oái!”


Ngay sau đó một thân hình khác cũng đè xuống, đầu mũi cọ vào vùng gáy mềm mại nhạy cảm của y, hít sâu một hơi.


Dòng thủy triều lập tức trào dâng khắp cơ thể, Ngu Tiểu Văn co rụt lưng, nuốt chặt tiếng kêu thét vào tận cổ họng.


Sao! Tự dưng!


Đối phương khàn khàn, giọng trầm thấp gọi: “Ngu Tiểu Văn.”


! ! !


Cái tên gần hai năm chưa từng nghe thấy này bất ngờ đánh mạnh vào thần kinh Ngu Tiểu Văn, khiến từng sợi lông tơ trên người y dựng đứng.



Lữ Không Quân: “Cậu chết chắc rồi…”


Ngu Tiểu Văn lập tức lăn sang một bên: “Cậu Lữ! Cậu nhận nhầm người rồi! Tôi… tôi là Hách Đại Lập! Tôi là bảo vệ đó!”


Đối phương lao tới tóm lấy y, kéo trở lại, rồi cưỡi lên, một lần nữa đè y xuống giường: “Tôi muốn… g**t ch*t cậu.”


“Tỉnh lại đi! Đây không phải là mơ đâu!” Ngu Tiểu Văn chống tay vào người anh, lớn tiếng nói không ngừng, cố đánh thức đối phương: “Oan có đầu nợ có chủ! Tôi là… anh em sinh đôi của người đó! Tôi… ưm…”


“Cậu là ai. Hửm? Cậu nói đi, cậu là ai?”


Đối phương dường như chẳng nghe lọt lời giải thích, giọng điệu bình thản, thậm chí dịu dàng mà hỏi, thế nhưng thân thể lại càng áp chặt, nghiền ép Ngu Tiểu Văn như đang nhào nặn một cục bột. Đau đớn, nhưng trong cơn đau lại xen lẫn một chút kh*** c*m. Khiến Ngu Tiểu Văn vô sỉ mà sinh ra phản ứng, không nhịn được bật ra tiếng hừ hừ khe khẽ. Vì thế, y âm thầm mặc cho đối phương mượn rượu làm càn, lấy giấc mơ để trút hận lên tên tống tiền. Dù cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ, nhưng hai tai y vẫn đỏ bừng nằm dưới người đối phương, len lén cọ người vào ga giường.


Trong giây lát chỉ còn tiếng thở giao thoa của hai người.


Ngay lúc mười ngón tay Ngu Tiểu Văn siết chặt lại, ánh mắt dại đi nhìn vào quầng sáng của đèn bàn, sắp chịu không nổi nữa thì yết hầu của đối phương lại phát ra tiếng nuốt đầy nhẫn nhịn, rồi bất ngờ lật sang một bên, đồng thời bịt chặt miệng, nhắm chặt hai mắt lại.


Ngu Tiểu Văn còn chưa thỏa mãn cử động mấy cái, nhìn sang.


“…”


“Ngu Tiểu Văn. Cậu không được đi đâu hết. Chờ tôi tỉnh rượu.” Lữ Không Quân cất giọng nghèn nghẹn vì gắng kìm lại cơn buồn nôn, cười lạnh rít: “Cậu chết chắc rồi.”


Con ma men này. Đúng là hơi đáng sợ.


Ngu Tiểu Văn điều chỉnh lại vòng tay, ép xuống cảm giác kia. Y nhìn mí mắt đỏ bừng còn đang run rẩy của đối phương, khẽ nghiêng người lại gần: “Nghiêm trọng đến vậy à? Ngu Tiểu Văn đã làm chuyện xấu xa lắm sao?”


Lữ Không Quân mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn y.


“Cậu làm gì trong lòng cậu rõ nhất. Cậu muốn tôi sống không yên.”


“… Nghiêm trọng thế à?” Ngu Tiểu Văn nghẹn giọng, lại đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi đối phương, “Ngu Tiểu Văn đúng là một thằng khốn xảo trá, nhưng cậu ấy nhất định hy vọng cậu sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi.”


“…” Lữ Không Quân im lặng một lúc.


“Cậu sống tốt không?” Rồi anh hỏi Ngu Tiểu Văn.


Đối phương chỉ khẽ nói ra câu ấy, nhưng Ngu Tiểu Văn lại chẳng hiểu sao bị khơi gợi mạnh mẽ, tim run lên từng hồi, ký ức nơi đáy lòng vốn cố sức không nghĩ đến giờ lại cuồn cuộn tràn ra.


Y lập tức nhìn sang hướng khác, đưa lưng về phía Lữ Không Quân.


Y cố gắng kìm lại run rẩy nơi bờ vai.


“Cậu sống tốt lắm, phổng phao ra hẳn, sắc mặt cũng rất khá.” Lữ Không Quân tự hỏi tự đáp, giọng lạnh lùng.


Anh đưa cổ tay mang theo hai chiếc vòng tay ra, dùng ngón tay kẹp lấy cằm Ngu Tiểu Văn: “Chờ đi, tôi tỉnh rượu rồi sẽ chỉnh đốn cậu cho ra trò, cũng để cậu cả đời khó quên.”


Ngu Tiểu Văn: “Bác sĩ Lữ cũng biết chỉnh đốn người ta cơ à?”


Đầu ngón tay đối phương siết chặt thêm, men dọc theo yết hầu mỏng manh của y, rồi ở phía sau tai y gằn từng chữ: “Chỉ chỉnh mình cậu thôi.”


“… Thật vinh hạnh. “


Ngu Tiểu Văn lau mặt xong, quay lại, ép bàn tay kia xuống, kéo chăn đắp cho anh. Muốn xuống giường, nhưng không thành. Thế là dứt khoát nằm luôn xuống.


Hai người nằm đối mặt nhau.


“Vậy trước khi tỉnh rượu, có thể đừng ghét Ngu Tiểu Văn được không?” Y nói.


“…”


Khoảng cách hai người rất gần. Lữ Không Quân nhìn vào mắt y, khóe miệng ghìm xuống, lông mày cũng chau lại.


Họ chung một tấm chăn, cùng nằm dưới đó.


Ngu Tiểu Văn không chỉ nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất, mà còn ngang nhiên dùng đầu ngón tay vẽ lại đường nét trên gương mặt đối phương. Từ gò má, đến sống mũi thẳng tắp, rồi đến đôi môi mềm mại đầy đặn. Đối phương vẫn nhìn y bằng ánh mắt u uất hận thù, nhưng lại chậm chạp như mất đi sức chống cự, không có động tác gì.


… Còn sống. Ấm nóng. Thực tại.


Mối tình đầu duy nhất, bạn đời trong mộng.


Đầu ngón tay y lướt qua hàng lông mày rậm rạp sắc nét của đối phương, rồi lại dùng đầu ngón tay chống lên giữa ấn đường đang nhíu chặt: “Thôi đừng cố. Muốn ghét thì cứ ghét đi.”


Lữ Không Quân bóp lấy ngón tay y, rất mạnh, hơi nhói. Nhưng Ngu Tiểu Văn vẫn không rút ra.


Lữ Không Quân chậm rãi nhắm mắt lại.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 53: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...