Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 51: (Bản chỉnh sửa)

Chương 51. Người tôi thích (Bản chỉnh sửa) | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Nhà hàng này không phải hội trường chính của bữa tiệc, mà chỉ là một nhà hàng Âu nhỏ. Ban ngày, với tư cách là thành viên gia đình của Ủy ban Quân Đội nước S, Lữ Không Quân đã được ngài Diệp tiếp đón long trọng riêng. Anh cũng đã báo lại hôm nay mình không khỏe nên sẽ không tham gia tiệc tối, rồi đặt trước một phòng riêng ở đây.

Nhưng trong nhà hàng Tây lại có một quản lý cấp cao kiêm giám đốc vận tải của công ty Dược M phục kích sẵn, thấy bóng dáng hai người thì ông ta đã lập tức bước tới chào đón.

Giám đốc: “Ngài Lữ!”

Ngay sau đó vị giám đốc quay sang khiển trách Ngu Tiểu Văn: “Cậu! Sao cậu chỉ biết che ô cho mình vậy?!”

Ông ta nhanh chóng bước tới nhỏ giọng trách móc dồn dập tên bảo vệ chưa được huấn luyện này: “Trong tình huống thế này, dù có đứng dưới mưa thì cũng phải che ô cho khách! Cậu không biết à?”

“… Xin lỗi.” Ngu Tiểu Văn lại giương ô che lên đầu Lữ Không Quân.

Giám đốc khom người: “Ngài Lữ, nghe nói ngài không được khỏe, ngài Diệp đã dặn chúng tôi phải chăm sóc ngài thật chu đáo. Còn chuyện này nữa…”

Ông ta ấn vai đội trưởng Hách, ép y cúi chào cùng mình: “Nghe nói tên nhóc này hôm qua đã mạo phạm ngài, hôm nay nhất định phải cho chúng tôi cơ hội để chuộc lỗi.”

Lữ Không Quân thấy giám đốc tiếp xúc vô tư thân mật quá, đặt mạnh tay lên vai đội trưởng bảo vệ, cánh tay gần như ôm trọn cả sau gáy y.

Anh nhìn một lát, rồi dời ánh mắt đi, nói: “Không có đâu.”

Giám đốc phản ứng rất lanh lẹ, lập tức phân phó đội trưởng bảo vệ: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cất ô về giá đi.”

Lữ Không Quân đứng yên, chờ đội trưởng bảo vệ cất ô xong, ba người mới cùng nhau vào nhà hàng.

Lữ Không Quân còn chuyện hệ trọng liên quan đến vướng víu lượng tử cần phải bàn với Hách Đại Lập. Có mặt giám đốc ở đây, anh không tiện nói. Thế nên anh bảo với giám đốc: “Thật ra cũng không cần tạ lỗi, ông cứ lo việc của mình đi.”

“Ù ôi sao mà được,” Vị giám đốc nhiệt tình dẫn hai người tiến vào phòng riêng, “Công ty dược M chúng tôi kiêng kỵ nhất là tiếp đãi không chu đáo, cậu bảo vệ này chỉ là ít trải đời, chưa từng gặp nhân vật lớn như ngài. Mong ngài rộng lượng bỏ qua, đã đến đây rồi thì cùng dùng bữa một chút đi. Chúng tôi đảm bảo ngài sẽ có cảm giác như ở nhà.”

“… Ấy chà,” Vị giám đốc đảo mắt, dường như vừa cung kính vừa tùy ý kéo câu chuyện sang chủ đề chính, “Thật sự thì nếu ngài có thể tham dự triển lãm ở nước M thì chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn về sản phẩm…”

Lữ Không Quân nói: “Tôi sẽ đi.”

“?” Vị giám đốc sững sờ, trước đó ông ta nghe nói Lữ Không Quân đã từ chối lời mời.

Nhiệm vụ thế là xong rồi sao!

Giám đốc vô cùng vui mừng: “Ngài, chuyện này tốt quá…”

Đại Lam Sơn đã ngồi đợi sẵn trong nhà hàng, thấy họ đến hắn cũng bước tới. Vị giám đốc cũng lập tức niềm nở chào hỏi hắn: “Cậu Hai tập đoàn Dược Đại Thị, ngưỡng mộ đã lâu, xin gửi lời hỏi thăm đến chủ tịch Đại giúp tôi nhé…”

Nói xong ông ta tiếp tục dẫn khách lên lầu, đi đến phòng riêng.

Đại Lam Sơn cố tình đi chậm lại một chút, hạ giọng châm chọc Ngu Tiểu Văn: “Này, cậu cũng được đấy, còn có cả “anh trai liệt sĩ” nữa cơ đấy.”

“…Cái gì?” Hồi sáng chỉ nghe thằng ngốc họ Đại này nói là sinh đôi. Ngu Tiểu Văn sửng sốt, “Liệt sĩ gì.”

Đại Lam Sơn hất cằm về phía Lữ Không Quân: “Cậu tưởng người ta vì sao lại để tâm đến một thằng bảo vệ như cậu? Bởi vì cậu ta nghĩ cậu là người thân của một cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ…”

Đại Lam Sơn nhịn không nổi nữa, bật cười khúc khích, rồi nhanh chóng thu lại, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ: “Bất kể cậu thực sự là cái quái gì, lượng tử hay ion gì cũng được, chúc mừng nhé, cậu phát tài rồi. Leo lên được người Lữ Không Quân, từ giờ mặc kệ trước đây cậu làm gì, thì cũng coi như đã xóa sạch quá khứ.”

Ngu Tiểu Văn đứng tại chỗ ngẩn ra vài giây, rồi mới lần nữa nhấc đấu gối của mình lên, tiếp tục bước đi.

Bốn người ngồi vào bàn trong phòng nhỏ. Bên trái Lữ Không Quân là Đại Lam Sơn, bên phải là vị giám đốc, còn Ngu Tiểu Văn ngồi ở đối diện.

Giám đốc đứng dậy nâng một ly rượu. Bác sĩ Lữ không uống, ông ta cũng không ép, chỉ tự động nói vài câu xã giao, bày tỏ sự kính trọng và hiếu khách, sau đó tự mình uống cạn.

Còn trong đầu Ngu Tiểu Văn lúc này vẫn là bão tố.

Sự xuất hiện của mối tình đầu kéo theo bầu không khí ẩm ướt của Mạn Kinh trong ký ức. Ngu Tiểu Văn vẫn luôn tự nhắc mình đừng để bản thân cảm nhận bầu không khí ấy, phải chậm chạp, phải coi nó chỉ như một làn gió thoảng qua. Bởi vì y đã không thể quay về nữa, nhớ càng nhiều thì càng thêm đau lòng. Y phải học cách chấp nhận.

Nhưng cụm từ “cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ” như vết nước loang nhanh trên khăn ăn thấm sâu vào lòng y, khiến y nặng nề, lần nữa kéo y về với những cảm xúc đã từng trải qua.

Ngu Tiểu Văn biết rõ bản thân chưa bao giờ được xác nhận là “Hi sinh vì nhiệm vụ”, “Liệt sĩ”, với thân phận kẻ phản bội của mình, cũng chỉ bởi vì thiếu chứng cứ trực tiếp, nên mới luôn ở trạng thái chưa quyết định ở cấp chính thức.

Nhưng Lữ Không Quân lại cho rằng y là “cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ”.

Thì ra là bởi tin rằng Ngu Tiểu Văn là một cảnh sát tốt, chắc chắn đã chết rồi, nên khi gặp một người giống hệt mới đưa ra thiết lập “sinh đôi” đầy thú vị kia.

… Chuyện này rất Lữ Không Quân,

“Đại Lập, cậu cũng phải kính một ly đi.” Giám đốc ở bên cạnh chọc vào y, y mới sực tỉnh.

Y giơ ly rượu lên, rồi đứng dậy.

“Tôi…”

Ngu Tiểu Văn vừa thốt ra đại từ nhân xưng này, cảm xúc lại càng dâng trào.

Lữ Không Quân. Người tôi thích. Cậu ấy rất tốt rất đơn thuần.

Nghĩ đến việc mình vừa rồi còn suy đoán về Lữ Không Quân bằng lòng dạ kẻ tiểu nhân, lại nghĩ đến chuyện, hóa ra, trong lòng mối tình đầu rất tốt ấy, Ngu Tiểu Văn đã là một người chết. Bởi thế y lại không kìm được nhớ về những ngày đêm khó nhọc sau khi vừa đổi thân phận, vì chia ly và ấm ức phải chịu đựng. Tay y hơi run rẩy, đành đặt ly rượu xuống bàn trước.

Một lúc sau, nói: “Cậu thật sự là một… một người rất rất tốt.”

Bị kẻ xấu bắt nạt, rồi lại bị kẻ xấu lừa gạt.

Thậm chí còn muốn chăm sóc cho người thân “liệt sĩ” nữa.

Ngu Tiểu Văn bỗng nhiên thấy hối hận vì đã từng tống tiền anh. Y nâng ly rượu lên, giọng nói khàn đi: “Thật sự, xin lỗi.”

“Tôi, tôi không biết nói chuyện.” Y lại vội vàng chữa cho câu nói kỳ quặc vừa thốt ra, rồi ngửa đầu uống cạn, muốn dùng men rượu che lấp vành mắt đỏ lên vô cớ của mình.

Hách Đại Lập: “Cậu Lữ, cậu thật sự quá tốt. Nghĩa khí ngút trời!”

“Này, cậu…” Giám đốc toát mồ hôi hột vì trình độ văn hóa và phong cách ăn nói của đội trưởng bảo vệ.

Lữ Không Quân nhìn y, biểu cảm vẫn rất bình thản. Nhưng anh lại nâng ly nhấp chút rượu.

Đại Lam Sơn quan sát cảnh tượng trước mắt, cười khẽ khinh bỉ, nhưng cuối cùng cũng không nói ra điều mình muốn nói.

Giám đốc nhìn thấy Lữ Không Quân vừa mới đưa ly rượu lên môi, rồi lại nhìn sang Hách Đại Lập. Ngay lập tức hiểu ngay, nhận ra lời quản lý nói quả không sai.

Ông ta liền đứng dậy nói với bảo vệ: “Nào Đại Lập, cậu ngồi sang bên này, cùng ngài Lữ uống chút đi.”

Nhưng sau khi đổi chỗ, tên bảo vệ này chẳng những không uống “cùng” ngài Lữ, mà chỉ như con sâu rượu tham lam, liên tục rót vào bụng mấy loại rượu hạng sang mà ngày thường không dám chạm. Mặc cho vị giám đốc liên tục nháy mắt ra hiệu, y vẫn cứ làm như không thấy.

Cho đến khi ngài Lữ cũng nhắc nhở y: “Đừng uống nữa.”

Tên bảo vệ mất mặt ấy đã say đến nỗi ánh mắt đờ đẫn, chỉ còn lại kiểu nhìn dán chặt dinh dính dai dẳng của kẻ say, cứ thế chăm chú dõi theo Lữ Không Quân không rời.

Giám đốc lập tức tuyên bố: “… Thôi, tôi thấy bữa ăn cũng gần xong rồi nhỉ? Hay hôm nay kết thúc ở đây thôi?”

“Hai vị khách quý nghỉ ngơi trên tàu vẫn ổn chứ? Có yêu cầu gì thì cứ báo trực tiếp với tôi.”

Giám đốc xã giao vài câu, mấy người cùng đứng dậy rời khỏi phòng.

Ở cửa có đội viên bảo an kiêm bạn cùng phòng của Hách Đại Lập, tên là Đại Quang, thấy họ đi ra, cậu liền bước tới gần hơn. Sau khi Đại Quang cúi chào khách, cậu đi đến bên đội trưởng, hỏi: “Anh Đại Lập, sao anh uống nhiều thế. Để em đưa anh về ký túc trước.”

Giám đốc lập tức nói: “Ngài Lữ, tôi thấy ngài cũng uống khá nhiều. Hay để Đại Lập đưa ngài về nhé.”

Ông ta nhẹ nhàng đẩy lưng đội trưởng đội bảo vệ Hách một cái, bước chân Hách Đại Lập loạng choạng ngã chúi về phía trước, buộc ngài Lữ phải dang tay đỡ lấy gã say này.

Đại Quang hơi lo lắng, thì thầm thật nhỏ sau lưng vị giám đốc: “Giám đốc! Anh Đại Lập là bảo vệ, chứ không phải cái đó, anh ấy ở trang viên cũng chỉ làm bảo vệ thôi, như vậy không hợp…”

“Câm miệng.” Giám đốc nhỏ giọng nói, “Nói bậy gì thế. Lo chuyện bao đồng.”

“Anh Đại Lập!” Đại Quang không thể ngăn cản, chỉ có thể gọi đối phương bằng giọng nói nhỏ hết mức có thể, mong đối phương ý thức được tình cảnh của mình. Nhưng anh Đại Lập hoàn toàn chẳng hay biết gì, cứ thế không chút đề phòng ngả vào người ta. Bình thường anh Đại Lập lanh lợi khéo léo ứng phó đâu ra đấy, thế này đã bị lũ xấu ép uống đến mức nào rồi? Đại Quang vô cùng lo lắng cho y.

Nhưng không ngờ vị khách kia lại từ chối thiện ý của giám đốc, quay sang bảo Đại Quang: “Đội trưởng của các cậu cũng uống nhiều rồi, cậu đưa cậu ta về nghỉ đi.”

Rồi vị khách lại nhìn sang quản lý: “Tôi muốn lên boong tàu hóng gió rồi mới về phòng.”

Giám đốc sững người: “… Được, vậy tốt thôi ngài Lữ. Ngài cứ tự nhiên.”

Vị khách nói với đội trưởng bảo vệ: “Hôm nay cậu say rồi thì cứ nghỉ trước đi. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện chính với cậu.”

Nói rồi vị khách giao đội trưởng bảo vệ cho Đại Quang.

Đại Quang đỡ Hách Đại Lập về phòng. Sau khi nằm xuống giường, Hách Đại Lập cứ quay mặt vào tường, im lặng không nhúc nhích. Đại Quang vô cùng lo lắng, gọi y mấy tiếng cũng không thấy trả lời.

Cậu sốt sắng nắm lấy vai đối phương, lật người y lại để nhìn kỹ: “Anh Đại Lập!”

Nhìn thấy khuôn mặt của anh Đại Lập, Đại Quang sững sờ. Đối phương không phát ra âm thanh nào, nhưng gương mặt lại đầy nước mắt. Thì ra nãy giờ y vẫn lặng lẽ khóc. Từ trước tới nay Đại Quang chưa từng thấy dáng vẻ này của Hách Đại Lập.

“Anh, sao anh lại…”

Hách Đại Lập dùng cánh tay che mặt: “Không sao, anh chỉ say rượu rồi phát điên thôi.”


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 51: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...