Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 50: (Bản chỉnh sửa)
Chương 50. Cơ hội | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Sáng hôm sau, Đại Lam Sơn đón nhận màn tẩy não khoa học từ Cậu Hai điên nhà họ Lữ.
“Chuyện là như vậy, nên tôi muốn nhờ cậu giúp.” Lữ Không Quân nói xong, kết lại.
Từ sau khi bị di chứng rối loạn pheromone hai năm trước, tư duy của Cậu Hai Lữ này lúc nào cũng có phần kỳ quặc. Như lần này chẳng hạn, một kẻ làm nghiên cứu thí nghiệm y sinh, lại chạy tới Đại học Cảng Đảo để hỏi tư liệu về hải lưu nhiệt đới, còn đi giành giật chuỗi tràng hạt mà mình muốn mua… Nghĩ đến là bực.
“Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?” Đại Lam Sơn hỏi, “Khoa học không được thì quay sang mê tín rồi à?”
Lữ Không Quân lắc đầu: “Nếu cậu luôn tập trung vào một việc nào đó, các thông tin liên quan đến nó sẽ âm thầm tích lũy trong đầu cậu. Đến một ngày nào đó, nó sẽ dẫn dắt hành động của cậu theo cách tương tự như trực giác, tăng xác suất đạt được mục tiêu. Nếu chỉ đơn thuần coi thành tâm tất linh là mê tín thì điều đó đi ngược lại với tinh thần khoa học.”
“Ừm vậy nên… là đạo sĩ và trực giác của cậu đã khoa học chỉ dẫn cậu, tìm ra Hách Đại Lập sao?” Đại Lam Sơn hỏi. Hắn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lỗ mũi rõ ràng đang ngày càng to lên vì nhịn cười.
Lữ Không Quân liếc Đại Lam Sơn một cái, không để tâm đến biểu cảm và giọng điệu của hắn.
Phần lớn những tư liệu Lữ Không Quân đã và đang thu thập đều xoay quanh nước M và đại dương. Trước đây, trong một lần đến Giang Thành tìm manh mối, một vị đạo sĩ đi ngang qua đã nói với anh một câu “Lợi về phía Nam.” Khi nghe câu đó anh liên tưởng ngay đến chuyện tìm người. Vì vậy khi Đại Lam Sơn nói muốn đến Cảng Đảo nước C tham dự buổi đấu giá để mua chuỗi tràng hạt ngọc bích, anh nhớ ra Cảng Đảo cũng ở phía Nam Giang Thành nên quyết định đi.
Chuỗi tràng hạt khiến anh nghĩ đến tôn giáo và lời nói của vị đạo sĩ kia. Tham dự buổi đấu giá cũng là cơ hội để anh bước lên con tàu du lịch trên biển của nước M. Thế nên, anh đã vô thức đấu giá chuỗi tràng hạt, nhờ đó lại gặp được Ngu Tiểu Văn trên tàu…
Không, là một người có đến chín phần giống với Ngu Tiểu Văn.
Việc tập trung lâu dài và móc nối những sự kiện liên quan, chỉ tính là trực giác thôi sao? Bỏ lỡ rất nhiều lần, lắm lúc đi đường vòng vô ích, nhưng cũng coi như nhận được vài hồi đáp nho nhỏ, sao lại không tính là khoa học được.
Đã như vậy, anh không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.
Lữ Không Quân liếc nhìn tập tư liệu về hải lưu đặt trên bàn, nghĩ ngợi, cảm thấy tạm thời chưa cần dùng đến, bèn cất vào ngăn hồ sơ bên hông vali.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi đã theo dõi lai lịch của người tên Diệp Nhất Tam đó, tuyệt đối không phải hạng người tốt lành.” Đại Lam Sơn lại nhắc nhở anh, “Cái tên Hách Đại Lập cũng vậy, cậu đừng để bị lừa. Tôi đã nói rồi, một Omega sao lại xuất hiện trong phòng cậu, biết đâu đó là cái bẫy do ngài Diệp bên nước M giăng ra. Nghĩ kỹ về thân phận của cậu đi.”
Tập tài liệu trong tay Lữ Không Quân vang lên một tiếng động khẽ.
Sau đó anh quay sang nhìn thẳng vào Đại Lam Sơn: “Alpha giống như loài chó vậy, mà tôi lại là chó của chó. Đến cả tôi cũng có thể nhận nhầm người, thì tôi tin rằng hai người đó nhất định có mối liên hệ rất mạnh. Tuy hiện tại tôi còn chưa chắc chắn, nhưng tôi nhất định phải xác nhận chuyện này.”
Đại Lam Sơn vỗ vào sau gáy: “Xác nhận cái gì?”
Lữ Không Quân: “Xác định xem Hách Đại Lập có khả năng là cặp song sinh xa cách nhưng có mức độ vướng víu lượng tử cực kỳ mạnh với bạn cũ của tôi, hoặc ít nhất có quan hệ huyết thống nào đó. Nếu đúng vậy, tôi rất có thể thông qua người này mà tìm ra được bạn cũ của mình.”
Đại Lam Sơn nhìn gương mặt đầy vẻ nghiêm túc học thuật của Lữ Không Quân: “…”
Đại Lam Sơn: “Cậu sẽ không vì tôi nghe chẳng hiểu cậu nói gì mà coi thường tôi đấy chứ?”
Lữ Không Quân im lặng một lát: “Không đâu. Dù sao thì đây không phải chuyên ngành của cậu. Nhưng nếu cậu có hứng thú, cứ tự lên mạng tra cứu là được. Có những bài luận văn nghiên cứu thật đấy.”
“Tôi không có hứng thú.” Đại Lam Sơn cười khẽ. “Nhưng đừng trách tôi không nhắc cậu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, rất nhiều đặc công nước M sẽ giả chết hoặc biến mất ra nước ngoài. Hách Đại Lập không phải người đơn giản đâu, thân phận của hắn rất đáng ngờ. Biết đâu hắn thực sự là người cậu đang tìm, nhưng không còn là “bạn cũ” nữa, mà là một tên lừa đảo.”
Đại Lam Sơn vừa nói xong đã cảm nhận được sát khí âm u, đáng sợ tỏa ra từ vị Thượng tá trước mặt. Dù trên tay đối phương đã đeo tận hai chiếc vòng.
Lữ Không Quân nói: “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng mình đang bôi nhọ vị cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ chưa? Đừng võ đoán về một người mà cậu hoàn toàn không hiểu.”
Đại Lam Sơn xua tay: “… Thực ra hắn là ai không quan trọng. Cậu vui là được. Đưa chuỗi hạt cho tôi là xong. Cậu cần tôi làm gì? Gọi điện hẹn hắn ra gặp? Rồi còn gì nữa?”
Lữ Không Quân: “Còn nữa, cậu với cậu ấy không hợp, nhưng cậu ấy đã biết tôi quen cậu. Vì vậy, cậu hãy xử sự hòa nhã một chút để hóa giải hiềm khích lúc trước, khiến cậu ấy không còn nghi ngờ mà chịu đi làm xét nghiệm DNA với tôi, rồi sau đó đến phòng thí nghiệm lượng tử ở nước S để phối hợp làm một số thí nghiệm cảm ứng. Dù thành công hay không, tôi cũng sẽ cho cậu ấy một khoản hậu tạ xứng đáng, chăm lo sinh kế như anh em.”
Trước khi Đại Lam Sơn rời đi, Lữ Không Quân vẫn không yên tâm, lại lần nữa kiên nhẫn dặn dò tên Alpha như chó dại này: “Đại Lam Sơn, đây là cơ hội có khả năng cao nhất mà tôi tìm được cho đến lúc này. Cậu phải cẩn thận, đừng làm hỏng chuyện của tôi.”
Đại Lam Sơn: “Ha ha, ừ.”
“Cảm ơn. ” Lữ Không Quân đóng cửa lại.
Hôm nay số câu Lữ Không Quân nói với hắn còn nhiều hơn cả hai năm qua cộng lại. Rõ ràng là cậu ta đang rất phấn khích.
Đại Lam Sơn cảm thấy một bác sĩ phát điên còn con mẹ nó đáng sợ hơn cả kẻ buôn thần bán thánh.
…
Ngu Tiểu Văn thì cứ thế mà thấp thỏm lo âu, mơ màng mê man, cả đêm chẳng chợp mắt nổi. Sáng hôm sau mang cặp mắt gấu trúc đi làm, ai ngờ Đại Lam Sơn lại chủ động tìm tới, còn gọi điện cho y.
“Hách Đại Lập, tối nay cậu rảnh không?”
Ngu Tiểu Văn cảnh giác, đồng thời cũng căng thẳng.
“Làm gì?”
“Lữ Không Quân nói muốn mời cậu ăn cơm.” Giọng Đại Lam Sơn nghe từng chữ đều mang theo tiếng cười khúc khích. “Có vài chuyện muốn hàn huyên với cậu. Tôi đi cùng để tỏ rõ thành ý.”
“Hả?” Một lúc lâu sau, Ngu Tiểu Văn mới lên tiếng. Đầu óc y chạy hết tốc lực, cố đoán rốt cuộc tình hình bây giờ là thế nào.
“Cậu ta nói, cậu ta nói… Phụt ha ha ha…” Đại Lam Sơn không nhịn được cười rồ một trận, rồi mới tiếp tục: “Cậu ta nói cậu là anh em sinh đôi của một người bạn cũ đã khuất của cậu ta.”
Ngu Tiểu Văn: …
Ngu Tiểu Văn: . . .
Ngu Tiểu Văn: OOO
“… Hả? ? ?”
Sau khi bình tĩnh lại, Ngu Tiểu Văn cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Y từng nghĩ đến khả năng cái ý tưởng “sinh đôi” kỳ quặc kia có phải là phép thử của Lữ Không Quân hay không.
Hôm qua, lúc đầu rõ ràng cậu ấy cho rằng mình là Ngu Tiểu Văn, nhưng sau khi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt thì lại cảm thấy nhận lầm người. Thế mà tại sao lại đột nhiên nói mình giống như anh em sinh đôi?
Nhưng thăm dò như vậy thì nhằm mục đích gì? Có ý nghĩa gì đâu. Nếu cậu ấy đã cho rằng mình chính là Ngu Tiểu Văn, thì với thân phận của cậu ấy, muốn thế nào cũng được, cần gì phải vòng vo như thế?
Nghĩ tới nghĩ lui, dù thế nào đi nữa, Ngu Tiểu Văn vẫn quyết định tạm thời tương kế tựu kế. Đã dám đưa ra giả thuyết đó, thì mình chỉ có thể thuận theo, tuyệt đối không thể tự vạch trần thân phận, để rồi liên lụy đến Diệp Nhất Tam và người anh trai nhà họ Đại.
Thôi kệ, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Chuyện đó vốn chẳng quan trọng, dù sao cũng chỉ gặp được mấy lần rồi bọn họ sẽ quay về nước thôi. Ngu Tiểu Văn nghĩ.
Thế là trước bữa ăn, y đến trước chỗ boong tàu gần lối vào nhà hàng để đợi Lữ Không Quân.
Y vô cùng buồn chán nên tiện tay ngắt một bông hoa thơm nhỏ từ giỏ hoa, cắn nhẹ giữa răng, sau đó nhét hai tay vào túi, nhìn xung quanh. Không lâu sau, y trông thấy Lữ Không Quân ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt, sắc mặt trầm tư nhìn mình.
Tim y đập nhanh hơn, bông hoa trong miệng ngừng lại, sau đó bị y lấy ra cầm nơi tay, y xoay mấy vòng trên đầu ngón tay, rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Y giơ tay vẫy nhẹ, bước đến rồi đứng lại. Y nhìn thẳng vào mắt đối phương, ngẩn người một thoáng rồi nhoẻn miệng cười: “Cậu Lữ, cứ như đang mơ vậy, tôi thật không ngờ lại quen biết cậu theo cách này. Đừng nói chứ, tôi từng nghe kể mình là đứa trẻ mồ côi được nhặt về từ vùng biên giới, hóa ra tôi vẫn còn một người anh sinh đôi!”
“…” Cậu Lữ há miệng nhưng không nói gì. Sắc mặt anh trông không tốt lắm.
Ngu Tiểu Văn quan sát, nghĩ rằng vấn đề về pheromone của cậu ấy có lẽ vẫn chưa khỏi hẳn.
Hôm nay hết lễ, người anh em sinh đôi của cựu tên tống tiền mặc đồng phục bảo vệ không còn đeo mặt nạ nữa, trông đúng là có khác biệt khá rõ với Ngu Tiểu Văn. Lữ Không Quân bắt đầu thấy bất an, có lẽ giữa hàng trăm triệu người trên Trái Đất này thật sự tồn tại một người có mùi hương, thần thái giống hệt như vậy. Có phải mình đã quá tự tin rồi không.
Đối phương ngậm một đóa hoa nhỏ nhìn Lữ Không Quân, sau đó đặt bông hoa vào lòng bàn tay, mỉm cười. Khoảnh khắc ấy lại thấy cực kỳ giống.
… Giống vô cùng.
Đội trưởng bảo vệ bước đến, nói chuyện với anh. Y nói gì đó, anh cũng chẳng nghe rõ. Trong đầu anh chỉ vang lên âm thanh khác.
(… Tôi thật sự yêu cậu. Ban đầu tôi chẳng có gì cả, không ràng buộc, chẳng thiết tha sống chết. Nhưng chỉ cần nghĩ đến… nếu, sau này, không thể gặp lại cậu nữa, tim tôi như vỡ nát, còn đau hơn cả thân thể tôi. Cậu biết không?…)
Rất giống. Nhưng Ngu Tiểu Văn, đã chết rồi.
Đôi mắt màu trà giống hệt cựu tên tống tiền khẽ lóe sáng, dường như đưa ra một câu hỏi nào đó với anh.
Quan sát anh thêm một lát, rồi nghiêm túc cất cao giọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Không sao.” Anh trả lời.
Sắc trời dần tối, từng giọt mưa phùn đặc trưng của vùng biển bắt đầu rơi xuống.
Đội trưởng bảo vệ nhìn quanh một lúc, lập tức chạy nhanh đến giá để ô trước cửa nhà hàng lấy một chiếc ô, rồi chạy trở lại, sau đó rất tự nhiên đứng sát lại, che chiếc ô lên đầu hai người. Trên đầu vang lên tiếng mưa rơi lộp bộp lẫn xào xạc.
Đội trưởng bảo vệ vuốt lại mái tóc ngắn hơi ẩm, ngẩng đầu nhìn anh.
“Trời mưa rồi, đi thôi, chúng ta vào trong chờ.” Y hơi nheo mắt lại. Giọng điệu của y mang theo thói quen ra lệnh, chẳng giống cách một nhân viên bảo vệ đối xử với khách quý chút nào.
Lữ Không Quân nhìn y, khẽ lùi lại nửa bước, mặc dù nửa vai anh đã thấm đẫm nước mưa.
Vài giây sau, anh khẽ nói: “Ừm.”
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 50: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
