Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 48: (Bản chỉnh sửa)


Chương 48. Cậu là ai (Bản chỉnh sửa 2) | Editor: caphaos | Beta: Beihe


Theo sau người quản lý đang hoảng sợ là bác sĩ, ông ta đẩy kính mắt, ngoảnh mặt sang chỗ khác, cố giả vờ bình tĩnh.


… Ngu Tiểu Văn lúng túng đứng dậy, tránh sang một bên, rồi lặng lẽ giơ tay điều chỉnh chiếc vòng tay rẻ tiền của mình lên mức cao nhất.


Trên giường vang lên những tiếng sột soạt, Lữ Không Quân chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt anh vẫn dừng trên người Ngu Tiểu Văn.


Ánh mắt đó… vô cùng đáng sợ, vì không thể nhìn thấu trong đó ẩn chứa những cảm xúc gì, nên mới trở nên nguy hiểm như vậy.


Hôm nay nhân viên phục vụ đều đeo mặt nạ, quản lý dịch vụ cũng khó mà nhận diện, nhưng trên đồng phục đều có bảng tên, cô ta liếc nhìn, nhớ ra liền lập tức quát mắng: “Hách Đại Lập, vừa nãy cậu làm gì thế? Đang làm cái gì vậy hả?”


Quản lý dịch vụ thấy vẻ mặt của Lữ Không Quân thì thầm than không ổn, nhanh chóng xin lỗi trước: “Ngài Lữ, thật sự xin lỗi…”


Lữ Không Quân: “Vừa rồi cô gọi cậu ta là gì?”


Quản lý dịch vụ: “… Hả?”


Lữ Không Quân không lặp lại, chỉ dời ánh mắt sang người quản lý dịch vụ.


Shhh—! Quản lý dịch vụ có cảm giác như đang đi bộ bình thường bỗng dưng bị một kẻ điên trong gia tộc nào đó lao tới úp cho một xô nước đá. Vừa khó hiểu lại vừa lạnh thấu xương.


Cô ta rùng mình, như đối diện kẻ địch đáng gờm. Người nhà họ Lữ ở nước S đâu phải dễ trêu. Cô ta lập tức kéo Ngu Tiểu Văn sang, ấn đầu xin lỗi cùng: “… Hách Đại Lập! Cậu ta tên Hách Đại Lập, chỉ là một đứa trẻ ở quê lên, không có kiến thức. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu Hai Lữ! Ngài xem chúng tôi cần phải làm gì mới có thể…”


“Người nước M? Từ quê lên?” Lữ Không Quân cắt ngang lời cô ta, hỏi.


“… Vâng, vâng ạ.” Quản lý dịch vụ nói câu này thì ánh mắt có chút khó hiểu, ngẩng lên nhìn Lữ Không Quân, rồi lại quay sang nhìn Ngu Tiểu Văn.


Lữ Không Quân trầm mặc hai giây, lại nhìn về phía Ngu Tiểu Văn, nhả từng chữ chậm rãi: “Cậu nói cậu tên là Hách Đại Lập?”


Ngu Tiểu Văn liếc nhìn quản lý dịch vụ và bác sĩ. Hai người kia cũng đang nhìn y.


Y chợt nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu lúc này Lữ Không Quân gọi y một tiếng Ngu Tiểu Văn, thì coi như tiêu đời.


“… Ừm. Đúng vậy.” Y siết chặt những ngón tay đã trở nên lạnh ngắt, lấy hết can đảm nói: “Tôi… tên là Hách Đại Lập. Là đội trưởng đội bảo vệ trên tàu du lịch, vừa rồi thấy cậu Lữ sắp ngất nên đưa về. Tôi không có…”


“Đừng nhiều lời nữa, xin lỗi mau.” Quản lý dịch vụ lén thúc vào y, hạ giọng nhắc nhở.


Ngu Tiểu Văn: “… Vừa, vừa rồi tôi đã mạo phạm cậu Lữ, vô cùng xin lỗi.”


Lữ Không Quân không lên tiếng.



Quản lý dịch vụ đè thấp cổ họng: “Hách Đại Lập! Cậu ra ngoài chờ tôi trước.”


Ngu Tiểu Văn cũng không biết nên nói gì, đành đi ra cửa.


Tiếp đó quản lý đứng thẳng người, lại đổi giọng, dùng chất giọng cung phụng nói với Lữ Không Quân: “Ngài Lữ, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích, xử lý ổn thỏa Hách Đại Lập. Nghe nói ngài không được khỏe, có cần để bác sĩ kiểm tra trước không ạ? Sức khỏe quan trọng hơn.”


“Không cần.” Giọng Lữ Không Quân vang lên sau lưng, “Hai người ra ngoài đi. Bảo vệ ở lại.”


Quản lý dịch vụ: “… Dạ?”


Cô ta quay đầu liếc nhìn Hách Đại Lập: “Cái đó, Ngài Lữ, hay là ngài nghỉ ngơi trước? Chúng tôi nhất định sẽ chỉnh đốn Hách Đại Lập, cho ngài một lời giải thích…”


Lữ Không Quân đưa tay vuốt tóc, để lộ đôi mày đang nhíu chặt, quản lý và bác sĩ lập tức lùi về sau vài bước. Bác sĩ đưa hai tay ra sau lưng túm lấy vạt áo, vẻ mặt hãi hùng.


Lữ Không Quân cố kìm nén sắc mặt, hô hấp cũng dần dần ổn định lại, thở ra một hơi rồi nói: “Cả hai người, ra ngoài trước đi. Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết.”


“Vâng, vâng ạ.”


Quản lý dịch vụ không dám nói thêm, chỉ có thể dẫn bác sĩ ra. Trước khi đi cô còn quay đầu lại, lo lắng nhìn Ngu Tiểu Văn: “Hãy xin lỗi ngài Lữ cho tử tế vào!”


Ngu Tiểu Văn: “…”


Hai người đi rồi, còn khép luôn cửa phòng.


Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.


Lữ Không Quân đưa tay chống lên trán, mạnh mẽ day ấn.


Qua một lát, anh mới ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt Ngu Tiểu Văn.


Tim Ngu Tiểu Văn đập loạn, trong lòng hoảng hốt. Y cố tỏ ra bình thản mà đón lấy ánh mắt đối phương, nhưng nghĩ rằng ánh mắt mình nhất định chẳng được chân thành như bản thân muốn.


Có lẽ, trong mắt Lữ Không Quân, bản thân chỉ là một tên tống tiền đáng ghét đã đường ai nấy đi rất lâu, gặp lại cũng chẳng sao. Nhưng lần tái ngộ này lại không chỉ là chuyện riêng của hai người. Một khi Lữ Không Quân xuất hiện trên tàu du lịch của ngài Diệp, trong trường hợp nguy hiểm như thế này mà lại vô tình để lộ thân phận của mình, thì kết cục của Ngu Tiểu Văn, thậm chí cả Diệp Nhất Tam, hoàn toàn có thể hình dung.


“Cậu nói, cậu tên là Hách Đại Lập?” Không biết bao lâu sau, đối phương mở miệng, trong mắt vẫn là thứ cảm xúc khó nắm bắt. Khóe môi nhếch lên nhưng không giống đang cười.


Cả cơ thể và đầu óc y đều căng thẳng. Ngu Tiểu Văn, vì gặp lại Lữ Không Quân mà quên hết thực tại, hoàn toàn bỏ qua những hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra.


Ngu Tiểu Văn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành giả vờ ngốc nghếch, cầu mong đối phương không truy cứu với một người đã không còn liên quan, còn mình sẽ lẩn tránh trong vài ngày tiếp theo.


“… Ừm.” Y lí nhí nhận bừa.


“Sinh ra ở nước M? Từ quê lên?”



“… Ờ.” Giọng Ngu Tiểu Văn càng nhỏ.


Lữ Không Quân nhíu mày sâu hơn. Anh đứng dậy, từng bước từng bước tiến lại gần Ngu Tiểu Văn. Y bị ép phải lùi về phía tường, không còn đường thoái lui.


Lữ Không Quân cúi đầu khẽ ngửi trên người y. Sau đó ngẩng lên, ánh mắt càng thêm u tối.


Anh nói: “Cậu.”


Chữ ấy vừa bật ra, mí mắt lại run rẩy thêm một lúc.


Thở ra một hơi, rồi mới nói tiếp: “Tại sao… nhất định phải như thế này sao?”


Ngu Tiểu Văn chớp mắt: “Cái gì mà tại sao…”


“Bộp!” Lữ Không Quân siết chặt tay trái đấm thật mạnh vào bức tường ngay bên cạnh đầu Ngu Tiểu Văn, vang dội. Ngu Tiểu Văn khiếp vía hít sâu một hơi, vừa định hỏi xem sao đối phương lại nổi điên, thì các ngón tay phải của người kia đã có phần mạnh bạo vuốt lên má y. Cái chạm sau bao ngày xa cách khiến y ngẩng đầu lên, run rẩy không thốt nên lời.


Y nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Lữ Không Quân, cùng với những ngón tay nóng rực đang rơi xuống gương mặt mình. Thế là tim đập dồn dập, y mím chặt môi, hổn hển thở gấp.


Ngón tay lướt qua cằm y, như muốn nắm lấy, nhưng không thật sự dừng lại, mà luồn vào khe hở dưới mặt nạ.


“Cậu muốn tôi diễn kịch với cậu à? Tôi không làm đâu.”


Lữ Không Quân vừa nói, ngón tay vừa trượt dọc làn da y đi lên, chạm vào khóe mắt y.


Ngu Tiểu Văn vô cớ căng thẳng run rẩy, nắm lấy ngón tay của đối phương, nhưng chẳng có chút sức lực nào: “… Cậu Lữ. Tôi… tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi, nhưng tôi vẫn đang làm việc, tôi phải… phải đi rồi!”


Ngón tay Lữ Không Quân tạm khựng lại, khẽ lặp lại hai chữ y vừa gọi: “Cậu Lữ.”


Rồi tay anh không tiếp tục chạm vào làn da dưới mặt nạ nữa, mà siết lấy cổ họng y. Ngu Tiểu Văn bắt đầu cảm thấy đau và khó thở.


“Từ bao giờ… chúng ta lại xa lạ đến vậy?”


“Lữ… Không… Quân…” Y khàn giọng thốt ra cả họ lẫn tên.


Nghe y gọi ba chữ ấy, đối phương dường như sửng sốt một lúc, bừng tỉnh, tay cũng lơi ra.


Lữ Không Quân lại trầm mặc nhìn Ngu Tiểu Văn một hồi, rồi bất ngờ giật phăng chiếc mặt nạ của y xuống.


.


Hai người nhìn thẳng vào nhau.


Sắc mặt Lữ Không Quân từ lạnh lẽo áp chế chuyển sang kinh ngạc và hoang mang.



Ngu Tiểu Văn nhìn ánh mắt xa lạ và bất ngờ ấy, bỗng nhớ ra mình đang cải trang. Đã quá lâu rồi y không để tâm đến chuyện đó, đã quen với việc xuất hiện dưới gương mặt này, lúc cấp bách lại quên mất chi tiết quan trọng ấy.


Y khẽ thở phào, âm thầm mừng vì vừa rồi chưa lỡ miệng nói ra điều gì quá lộ liễu.


Lữ Không Quân lại ngây người thêm chốc lát, vẻ mặt trở nên ngẩn ngơ: “Xin lỗi… tôi không tỉnh táo lắm.”


Anh nhanh chóng buông Ngu Tiểu Văn ra, sau đó quay người, bước nhanh đến bên giá hành lý, mở vali, lấy ra một hộp thuốc nhỏ.


Rèm cửa khẽ lay động.


Ngu Tiểu Văn đứng ở cửa, nhìn về phía Lữ Không Quân. Có lẽ là phản xạ tự nhiên, Ngu Tiểu Văn cảm thấy có lẽ bên ngoài đang mưa.


Bác sĩ Lữ cụp mắt, thành thạo và lặng lẽ mở hộp thuốc. Rồi kéo tay áo, gấp lại xắn lên. Ngu Tiểu Văn nhìn thấy trên cổ tay anh có đeo vòng tay. Chiếc vòng tay ấy hình như không đơn giản, mà là một chiếc nối với một chiếc khác phía sau.


“…Cậu Lữ, sao cậu lại, đeo hai chiếc vòng tay vậy?” Ngu Tiểu Văn đưa tay xoa cổ họng, hỏi. Y thấy hai vòng ấy được cố định bằng một cái chốt.


Lữ Không Quân trả lời: “Chiếc màu trắng là vòng tăng cường. Tôi không thể kiểm soát tốt pheromone của mình, đây là dụng cụ hỗ trợ điều trị y tế.”


Ngu Tiểu Văn: “… Không thể ‘kiểm soát tốt’ pheromone?”


Lữ Không Quân, vị vương giả lạnh nhạt này trước giờ còn chẳng cần đeo vòng tay cơ mà? Không phải dù mình có thả pheromone thế nào cậu ấy cũng chẳng hề phản ứng, chỉ có Alpha ở đỉnh kim tự tháp như cậu ấy điều khiển và chơi đùa người khác sao?


Lữ Không Quân lấy ra hai ống tiêm trong hộp thuốc, xé vỏ bao.


“… Cậu không sao chứ?” Ngu Tiểu Văn nhớ lại hành vi bất thường vừa rồi của anh, khẽ giọng hỏi. Y ngẩng đầu, tập trung nhìn gương mặt đối phương một lát, rồi lại nhanh chóng liếc xuống ống tiêm trong tay anh. 


“Không sao.” Lữ Không Quân nói, “Không phải vấn đề gì lớn. Tôi sẽ khỏi.”


Ngu Tiểu Văn: “Ồ… thế thì tốt.”


Ngu Tiểu Văn nghĩ, chắc cũng giống lần trước thôi? Kỳ dịch cảm đột ngột bùng phát, nói trắng ra chính là anh tự nhịn đến b**n th** rồi phát tác. Chỉ là bây giờ phương pháp điều trị đã tiến bộ, văn minh hơn chút.


Y nói: “Sao lại tự làm khổ mình thế chứ.”


Tay Lữ Không Quân khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào y.


Ánh mắt ấy vô cùng phức tạp, như ngơ ngác, nhưng lại dường như ẩn chứa ý nghĩa khác, khiến Ngu Tiểu Văn không thể ngay lập tức hiểu nổi. Khi y còn muốn nghiên cứu kỹ hơn, chuông cửa vang lên.


“Ding dong.”


Ngu Tiểu Văn bừng tỉnh, quay người đi mở cửa.


Đại Lam Sơn nghe nói Lữ Không Quân ngất xỉu, nên chạy qua xem thế nào. Hắn gõ cửa, nhưng người mở cửa lại là Hách Đại Lập. Cúc cổ áo tên bảo vệ đang mở, vốn cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng vừa thấy ánh mắt Đại Lam Sơn liếc qua cổ mình, y lập tức đưa tay cài lại cúc, trông càng thêm đáng nghi.



Đại Lam Sơn sững người, vô thức hỏi một câu: “Hách Đại Lập? Cậu cũng ở đây à? Diệp Nhất Tam đâu?”


Tên bảo vệ nhìn hắn, lại quay đầu nhìn về phía Lữ Không Quân, trông có vẻ bất ngờ vì hai người này quen nhau. Sau đó trả lời: “… Anh ấy không đến.”


“Không đến mà cậu đã đi câu rồi.” Đại Lam Sơn bước lên mấy bước, khịt mũi ngửi mùi trong phòng, rồi lập tức hiểu ra, khẽ cười lạnh một tiếng. Hắn nhìn thấy biểu cảm thắc mắc của Hách Đại Lập, nhưng lại đầy lo lắng liếc nghiêng về phía Lữ Không Quân đang ở sau lưng.


Bộ đàm trên vai tên bảo vệ vang lên: “Đội trưởng Hách, Tiểu Trương với Tiểu Trịnh vừa đưa một vị khách uống say về phòng, tiệc tối thiếu người trực.”


Bảo vệ Hách Đại Lập nhìn Đại Lam Sơn, lại nhìn Lữ Không Quân. Cả vẻ mặt lẫn bước chân đều có chút do dự. Đại Lam Sơn liền nói: “Này, người ta gọi kìa. Cậu không nghe thấy à? Còn không mau đi?”


“…” Y mím môi, đành bấm bộ đàm đáp: “Đã rõ.”


Cậu bảo vệ ấy dường như mang đầy tâm sự mà rời đi.


“Cậu quen cậu ta à?” Lữ Không Quân ở đằng sau lên tiếng.


“Quen chứ.” Đại Lam Sơn vừa nói vừa đi vào phòng, mở cửa sổ, để gió biển lùa vào. Hai tên này chắc chắn vừa làm chuyện gì đó. Cả căn phòng vương mùi mờ ám.


“Bảo vệ ở trang viên nhà ngài Diệp. Chẳng phải tôi đã kể với cậu rồi sao, anh trai tôi có người ở bên ngoài. Tôi điều tra một Alpha rất lâu, tên bảo vệ này vô cùng thân thiết với gã đó.”


Một lúc sau, Lữ Không Quân lặp lại: “Thân thiết. Cậu ta có một Alpha thân thiết.”


Đại Lam Sơn nhún vai: “Khó nói là quan hệ ra sao. Nói chung là mập mờ không rõ.”


Hắn quay lại ngồi xuống sofa, bắt chéo chân.


“Này, cậu thực sự hứng thú với Omega này sao? Thôi bỏ đi. Không phải người tốt lành gì đâu.”


Lữ Không Quân hỏi: “Cậu nói cậu đã điều tra Alpha kia lâu rồi. Thế còn tên Hách Đại Lập này điều tra chưa?”


Đại Lam Sơn: “Ừm, tên này là một cô nhi ở nước M, một Omega cấp thấp, từ nhỏ không cha không mẹ, ở dưới miền Nam lên thủ đô làm công, giờ đang làm bảo vệ ở một trang viên thuộc dược phẩm M.”


Đại Lam Sơn lại cười hừ một tiếng: “Nhưng tôi chỉ tự tra thôi, chưa chắc đã kỹ. Nếu cậu muốn biết hắn là ai thì bảo anh cậu tra giúp đi? Tra cho kỹ vào. Tên Omega này không đơn giản đâu, cậu đừng dại mà sập bẫy…”


Nói đến đây Đại Lam Sơn bỗng nhận ra điều gì đó, lập tức khéo léo đổi giọng: “… Nhưng cũng chẳng đáng vì một kẻ tép riu thế này mà kinh động đến cả chỉ huy đặc vụ Lữ Kỳ Phong đâu.”


Lữ Không Quân im lặng.


Đại Lam Sơn vì chuyện mình lỡ nhắc đến Lữ Kỳ Phong mà hối hận lắm, tiện miệng vớt vát: “Thôi, chút chuyện cỏn con, chẳng cần rùm beng tìm Lữ Kỳ Phong làm gì. Dây vào hắn thế nào cũng chẳng có gì tốt.”


Lữ Không Quân ôm hộp thuốc, vẫn không nói thêm lời nào.



UPDATE ngày 24 tháng 8 năm 2025: Bản chỉnh sửa đã lượt bỏ đôi chút, mình nghĩ bản chỉnh sửa này sẽ khiến mạch truyện trôi chảy và hợp lí hơn á hehehe.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 48: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...