Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 47: (Bản chỉnh sửa)
Chương 47. Trùng phùng (Bản chỉnh sửa 2) | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Ngày tháng sống theo khuôn phép luôn trôi qua rất nhanh.
Sau một năm rưỡi điều trị, Ngu Tiểu Văn về cơ bản đã không còn cần đến bất kỳ loại thuốc hỗ trợ nào nữa, chỉ cần định kỳ đến bệnh viện để cung cấp dữ liệu cơ thể là được. Nửa năm trước, y cũng bắt đầu tập luyện đều đặn với cường độ cao hơn, cố gắng đưa thể chất của mình trở lại gần mức trước khi mắc bệnh. Bây giờ mỗi sáng y đều dậy sớm, không quản mưa gió chạy vòng quanh sân trống bên cạnh ký túc xá, sau đó tập xà đơn, xà kép.
Dạo gần đây y càng chạy càng nhanh, toàn bộ tổ an ninh có tận bảy tám Alpha, nhưng không một ai có thể đuổi kịp y. Có lời đồn rằng, ai có thể đuổi kịp đội trưởng Hách Đại Lập trong lúc chạy bền sẽ được ngửi pheromone Omega của y (hàng độc trong tổ an ninh), khiến ai nấy đều hăm hở thử sức, song vẫn chưa ai thành công nhận được “phần thưởng” đó.
Mọi người chạy xong đều ngã lăn ra đất, còn đội trưởng Omega thì lại xắn tay áo, để lộ cẳng tay rắn rỏi, rồi rảo bước thong thả với nụ cười tươi rói.
“Để tôi xem thử ai dám tiếp tục bịa chuyện bậy bạ về tôi nữa? Hửm? Muốn ngửi pheromone thì tự mẹ nó đi mà cưới vợ.”
Đồng chí Hách Đại Lập với cái tên rất oai phong vừa được thăng chức lên tiểu đội trưởng đội ba của tổ an ninh được hai tháng thì nhận được một công việc cũng khá lớn.
Người đứng đầu tập đoàn của bọn họ, ngài Diệp, cũng chính là cấp trên trực tiếp của đặc công Diệp Nhất Tam, đã mua một con tàu du lịch ở Cảng Đảo nước C. Ông ấy dự định sẽ tổ chức lễ hạ thủy chính thức tại một cảng lớn tên là Cảng Bí Mật trên đảo.
Có một buổi đấu giá quy mô lớn được tổ chức ở Cảng Đảo, nghe nói lúc đó sẽ có rất nhiều thương nhân giàu có và nhân vật nổi tiếng từ các quốc gia khác đến tham dự, vì vậy, người tổ chức – ngài Diệp – dự định sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người ngay trên con tàu du lịch. Nếu ai có hứng thú, họ cũng có thể trực tiếp lên tàu, cùng tham gia lễ ra mắt sản phẩm mới và hội chợ công nghệ sinh học và dược phẩm năm nay của công ty dược M.
Đây là sự kiện một mũi tên trúng nhiều đích, nên ngài Diệp rất xem trọng. Ông ấy có tiền, cực kỳ nhiều tiền, nhưng nước M khá nhỏ, cơ hội để các doanh nhân nơi đây làm chủ, nở mày nở mặt trước mọi người không nhiều. Do đó ông điều động hàng loạt những nhân viên an ninh, phục vụ ưu tú nhất từ các doanh nghiệp của mình, quyết tâm tổ chức hoàn hảo nhất có thể.
Tiểu đội ba của Ngu Tiểu Văn đã được chọn để tham gia chuyến đi này. Nghe nói Cảng Đảo nằm ngay ở nước C, nên y đặc biệt thích thú.
Khi gọi điện báo cho Diệp Nhất Tam về việc này, y hỏi: “Tam Nhi, sông và biển thông nhau đúng không? Vậy có cơ hội ghé đến Giang Thành xem thử không?”
“Không.” Diệp Nhất Tam đang chuẩn bị cho chuyến công tác của mình. Lần này hắn có một nhiệm vụ quan trọng khác nên không thể cùng đến Cảng Đảo.
Hắn trả lời: “Cảng Đảo là biển phía Nam, còn Giang Thành là sông phía Bắc.”
“Biển phía Nam à?” Ngu Tiểu Văn nói, “Vậy khí hậu ở Cảng Đảo chắc cũng không khác nước S là mấy nhỉ?”
Nghe y lại nhắc đến nước S, Diệp Nhất Tam dừng lại: “Tôi đoán lần này chắc sẽ có khách quý từ nước S tham dự, cậu nhớ chú ý thân phận của mình. Nếu bị lộ, cả hai chúng ta đều sẽ gặp rắc rối. Chưa kể ngài Diệp cũng có mặt trên tàu.”
“Sẽ không đâu.” Ngu Tiểu Văn im lặng một lúc rồi trả lời: “Những người tôi từng quen sẽ chẳng ai đi xem mấy buổi đấu giá đó đâu. Huống hồ tôi còn cải trang rồi. Yên tâm đi.”
Vài ngày sau, họ tiến hành tham gia huấn luyện trên tàu du lịch. Tiểu đội ba được phân công vào vị trí rất thuận lợi, đó là đội cơ động, nghĩa là có thể đến bất cứ tầng nào, chỗ nào trên tàu. Ai nấy đều rất phấn khởi.
Sự xa hoa của chiếc tàu du lịch này không cần phải bàn. Nhân viên phục vụ ở nước M và trang viên đều đã quá quen với sự phô trương của ngài Diệp. Nhưng các vị khách quý rõ ràng vẫn không khỏi cảm thán trước tiềm lực tài chính của một tài phiệt dược phẩm đến từ một quốc gia khiêm tốn như thế này.
Hôm đó, đúng vào một dịp lễ Tây đang thịnh hành ở Cảng Đảo, nhiều người sẽ đeo mặt nạ hoặc mặc trang phục lạ mắt ra đường. Để hòa nhập với phong tục địa phương, ngài Diệp cũng cho nhân viên phục vụ trên tàu hóa trang. Chỉ có điều, bảo vệ thì bất tiện khi mặc đồ khó nhận dạng, nên chỉ đeo mặt nạ che nửa trên khuôn mặt.
Buổi tối, Ngu Tiểu Văn và Đại Quang nhận được điều động từ tổ an ninh, phụ trách trông chừng ở cửa phòng yến tiệc, xem khách có cần gì không.
Tuy người giàu nước M cũng rất biết hưởng thụ và cầu kỳ, nhưng vẫn không sánh được sự tinh tế của khách Cảng Đảo. Đại Quang tò mò nên cứ mải ngắm một quý bà mang găng tay tơ tằm qua mặt nạ, Ngu Tiểu Văn liền chống tay đẩy cậu một cái, không cho nhìn nữa: “Này, cẩn thận kẻo rớt con mắt ra đấy.”
Đại Quang vội thu ánh nhìn.
Mấy vị khách đến sớm thoải mái bắt đầu trò chuyện về buổi đấu giá hoành tráng hai ngày nay.
“Các vị nghĩ xem, người “thắp đèn trời” cho chuỗi tràng hạt ngọc bích kia là ai vậy?” Một quý ông lớn tuổi hỏi.
“Dù sao thì cũng là người thiếu hiểu biết.” Quý bà phe phẩy chiếc quạt, vòng tay lấp lánh ánh xanh.
“Có tiền, nhưng lại không biết thưởng thức.” Một người đàn ông khác đồng tình nói, “Rất nhiều món sưu tầm bị trả giá lên trời một cách phí phạm. Như chuỗi tràng hạt ngọc bích kia chẳng hạn, chỉ được đẽo đúng một hạt từ khối Long Thạch nguyên vẹn, vậy mà lại bị đẩy giá ngang với một chiếc vòng tay.”
Quý bà lắc đầu nói: “Mấy chục triệu chỉ để mua chuỗi hạt đầu thừa đuôi thẹo. Thật ra tôi cũng khá ưng nó, nhưng vung tiền như thế thì không đáng.”
“Có lẽ người đó chỉ tới vì món này,” Quý ông lớn tuổi nói.
“Người ở Hải Thành kia mới quá quắt hơn nữa kìa, hắn…” Người đàn ông khác ghé sát lại thầm thì với quý ông lớn tuổi, Ngu Tiểu Văn không nghe được gì.
Một lúc sau, bộ đàm của y vang lên, tổ trưởng tổ an ninh gọi y đi tuần một vòng ở khu vực nghỉ vườn hoa.
Y dặn dò Đại Quang vài câu rồi đi về phía đó.
Khu vực nghỉ vườn hoa nằm trên tầng thượng của tàu du lịch, nhanh nhất là đi đường tắt từ sảnh tiệc lên boong tàu, vòng qua đuôi tàu rồi lên thang máy đến khu vườn bể bơi trên tầng thượng.
Trời đã tối, phần lớn khách mời đều đang ở phòng tiệc hoặc quầy bar để thư giãn giao lưu và vui chơi, trên boong tàu chỉ lác đác vài người hóng gió. Bên trong thì đèn đuốc sáng trưng, nhưng trên boong tàu chỉ có những ngọn đèn nhỏ lờ mờ, tạo nên một không khí tĩnh lặng và khuếch đại như bến cảng.
Ngu Tiểu Văn bước đi rất nhanh, không quá chú ý điều gì. Mãi đến khi y thấy một bóng người trong khoảng tối đằng trước, không hiểu sao lại thu hút ánh nhìn của y trong vài giây. Khi đi ngang qua sau lưng người đó, Ngu Tiểu Văn nghe thấy vị khách đang vịn lan can, cúi đầu về phía biển dùng giọng mũi nhỏ như không nói: “Ngủ ngon.”
“…” Ngu Tiểu Văn nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không, đồng thời bản năng cảnh giác khiến y dừng bước, nói với bóng người ấy: “Thưa cậu, xin hỏi cậu có cần giúp đỡ…”
“…”
Không biết đã đứng sững bao lâu.
Vị khách kia bước vài bước về phía y với vẻ mặt cứng đờ, còn Ngu Tiểu Văn thì không thể nhấc nổi chân lên. Y giống như một con thỏ rơi vào bẫy, trừng mắt nhìn đối phương đang dần tiến lại gần mình.
Người đó đứng ngay trước mặt y, còn Ngu Tiểu Văn như thể nghe được tiếng mưa rơi trên boong tàu.
… Đây là ảo thanh do hồi ức tái hiện lại một cảnh tượng xưa cũ trong trí nhớ sao?
Là từ Mạn Kinh, nơi mùa mưa không bao giờ dứt?
Đối phương cúi đầu nhìn xuống, y cũng theo bản năng cúi đầu nhìn theo. Dưới ánh đèn, y thật sự thấy có chất lỏng màu sẫm đang nhỏ giọt trên sàn boong tàu, nhưng hình như không phải mưa. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát hình sự, y thậm chí có thể suy ra độ cao dựa trên phạm vi văng của giọt bắn… Y ngẩng đầu nhìn lại gương mặt đối phương, quả nhiên, dưới mũi và hai bên mép của đối phương loang một màu sẫm tương tự.
“Này! Sao cậu–…”
Lại chảy máu mũi nữa?!
Đối phương dường như muốn giơ tay chạm vào mặt nạ của y, nhưng thật không may, rất nhanh sau đó lại ngã gục lên vai y trong tư thế cứng ngắc giống hệt như lần chảy máu mũi hai năm trước. Còn Ngu Tiểu Văn thì đã quen quá rồi, lập tức đỡ lấy người kia đúng vào khoảnh khắc ấy.
“…”
Đối phương đảo mắt cố gắng lấy ra một chiếc thẻ phòng trong túi áo ra nhét vào tay y, rồi nắm chặt.
Y muốn rút ra xem là phòng số mấy, nhưng mãi không rút nổi. Đúng lúc đó có một nhân viên phục vụ đi ngang qua, y liền gọi lại nhờ giúp đỡ.
“Này, anh bạn! Lại đây giúp một tay.”
Nhưng tay y vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay đang chặt cứng như xác chết của đối phương, nên đành nhờ nhân viên phục vụ cúi xuống xem giúp số phòng.
“Khu A phòng 208.” Nhân viên phục vụ nhìn xong nói với y, biểu cảm trở nên nghiêm trọng: “Khu A, bệnh nhân này là khách quý! Có cần báo ngay cho ngài Diệp không ạ?”
“… Giờ chưa cần!” Ngu Tiểu Văn vội nói, “Bây giờ báo cho ngài Diệp cũng không giải quyết được gì, gọi bác sĩ đến phòng 208 đi! Tôi đưa người về phòng trước đã.”
“Ờ, ờ!” Nhân viên phục vụ liên tục gật đầu rồi chạy đi.
Y vác người đến trước cửa phòng A208, nâng đôi tay vẫn đang bện chặt lấy nhau quẹt thẻ, cả hai cùng chen vào bên trong. Y đặt người kia nằm xuống giường, nhưng tay vẫn bị nắm chặt, không tài nào rút ra được.
Trước đó y đã xem qua danh sách khách mời, không có Lữ Không Quân. Nhưng có vài người là do ngài Diệp gửi thiệp mời sau khi đến Cảng Đảo, nên mình không biết… cũng phải…
Nhưng Lữ Không Quân đến tham dự buổi đấu giá?
Chẳng lẽ thứ đấu giá là bộ cốc becher phiên bản đặc biệt à.
Đầu óc Ngu Tiểu Văn rối bời.
Bình tĩnh.
Ngu Tiểu Văn vẫn luôn cho rằng chỉ cần không quay về nước S, khả năng gặp lại người quen sẽ bằng không. Bởi trước đây, vòng tròn sống của y rất hẹp, chưa từng ra nước ngoài, lần được ra khỏi tỉnh cũng chỉ nhằm truy bắt tội phạm liên tỉnh.
Không ngờ lần gặp lại người quen thì đụng ngay một nhân vật nặng ký.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là nhân vật nhẹ ký nhất. Bởi trong những người y quen biết, chỉ có Lữ Không Quân là người không thèm để tâm đến việc có gặp lại y hay không. Gặp rồi cũng như không gặp, nên kể cả tên tống tiền bị lộ, cũng gần giống như không bị lộ.
Nhưng, một công chức của nước S chuyển công tác sang làm bảo vệ trên du thuyền của nước M? Cậu ấy thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhận ra vấn đề gì sao?
… Bảo là ở đây lương cao. Nói đại vậy thôi, dù sao cậu ấy cũng chẳng bận tâm mình đi đâu, biết đâu còn cảm thấy nhẹ nhõm khi thằng cháu trời đánh này cuối cùng cũng ra nước ngoài, không còn xài chung hộ chiếu nữa thì càng mừng ấy chứ.
Đúng vậy.
Y nghiêng người nhìn ra cửa phòng vẫn mở toang, không thấy ai đi ngang qua.
Lại thử rút tay lần nữa, nhưng bàn tay kia vì hôn mê mà như khóa cứng, làm thế nào cũng không rút ra được. Cuối cùng Ngu Tiểu Văn chỉ có thể dùng tay còn lại mò mẫm bật sáng chiếc đèn bàn tù mù bên cạnh giường.
Sau đó y quay đầu, nhìn gương mặt của đối phương.
… Toàn là máu.
Cậu ấy lại bước vào kỳ dịch cảm như lần nọ à? Vậy mà còn lang thang bên ngoài làm gì.
Ngu Tiểu Văn cảm thấy hơi bực mình. Sao người này lần nào cũng vậy?
Ngu Tiểu Văn nhìn một lúc, dần thu khăn ướt về tay mình, lén lút dùng đầu ngón tay thay thế một chút.
Toàn bộ cảm giác tập trung vào mấy milimét vuông nơi đầu ngón tay. Theo từng đường khăn di chuyển, y chạm vào má, cằm, và cả đôi môi khép chặt mềm mại của đối phương.
Y cảm nhận tỉ mỉ, không suy nghĩ gì, cũng chẳng có tà niệm, chỉ là nhìn thấy người tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại, nên muốn sờ thử xem có giống trong ký ức không, để hiện thực lạ lẫm giao hòa với hồi ức xưa cũ.
Ốm đi rồi sao?… Nhưng thực ra cũng chưa từng sờ kỹ bao giờ, mờ nhạt quá.
Y lau xong mặt anh thì mới hoàn hồn lại, cũng rút tay về. Y không phát hiện đối phương đã mở mắt trong bóng tối tự bao giờ. Gần như không có hô hấp mà chỉ lặng lẽ nhìn y.
Ngu Tiểu Văn khựng người, không rõ là do lúng túng hay kinh hãi.
Y toan đứng dậy nhưng ngay lập tức bị một cánh tay mạnh mẽ siết lấy eo, kéo mạnh xuống. Lữ Không Quân như bị chính động tác dứt khoát ấy của mình khởi động lại, anh bắt đầu hít thở, song lại rất dồn dập. Anh nheo đôi mắt ươn ướt ngẩng đầu nhìn người đang gắng gượng chống cự giữa không trung, hơi hé môi.
Ngu Tiểu Văn nhìn thấy đầu lưỡi anh lướt qua chiếc răng nanh, liền nhớ lại cảnh tượng bộc phát trong kỳ dịch cảm của anh lần trước. Y ngay lập tức chống người dậy, nhưng cổ đã bị một lực mạnh không cho phép kháng cự ép xuống, cực kỳ gần với gương mặt đối phương. Bác sĩ Lữ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chòng chọc vào y.
Mười ngón tay của Ngu Tiểu Văn bỗng siết chặt lại. Y cũng căng thẳng mà nhìn chằm chằm lại đối phương, không biết có nên mở lời hay không.
“…”
Im ắng.
Dường như chỉ có đôi mắt đang khóa chặt y kia đang dần tỉnh táo. Càng tỉnh, ánh sáng trong đó lại càng sắc bén hệt mãnh thú rình mồi. Những ngón tay đang ấn chặt sau gáy Ngu Tiểu Văn cũng như gọng kìm, càng siết càng mạnh, khiến y đau buốt. Hơi thở gấp gáp của Lữ Không Quân phả lên mặt y, nhanh đến mức lồng ngực cũng vì thế mà phập phồng dữ dội bất thường.
Ngón tay Lữ Không Quân vẫn đang dùng sức, khiến cả hai vẫn áp sát vào nhau, cho đến khi bị cản bởi chiếc mặt nạ của Ngu Tiểu Văn.
“…”
“Cậu…”
Không biết qua bao lâu, Lữ Không Quân mới phát ra một âm tiết. Giọng khàn đục, u ám đến mức gần như nghe không rõ, xa lạ đến mức chẳng còn giống anh nữa.
“Cậu bảo vệ kia!”
Đối phương vừa thốt ra được một chữ, đã bị át bởi một giọng nữ đè thấp hớt hải vang lên ở cửa, ngay sau đó ánh đèn sáng tỏ.
“Ôi trời ơi, cậu đang làm gì với khách vậy hả?”
Đúng lúc người quản lý dịch vụ của tàu du lịch đang đi cùng bác sĩ. Vừa hay tin khách phòng A208 ngất xỉu, cô vội lật sổ đăng kí xem tên, vừa biết danh tính thì biến sắc hối hả chạy đến xem tình hình. Kết quả, vừa đến đã chứng kiến cảnh nhân viên bảo vệ của trang viên đè lên người con trai của một ủy viên quân đội nước S, trông như thừa nước đục thả câu.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Story
Chương 47: (Bản chỉnh sửa)
10.0/10 từ 39 lượt.
