Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 31
Chương 31. Hồ nước | Editor: caphaos | Beta: Beihe
Nạn nhân im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại Ngu Tiểu Văn.
“Muốn nói luôn ở đây à?”
“…”
Hôm nay Ngu Tiểu Văn mệt đến mức não sắp tê liệt luôn rồi, bây giờ y mới tỉnh táo lại đôi chút, bắt đầu phản ứng lại chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngón tay y siết nhẹ đường may quần, ngoảnh đầu nhìn về cánh cổng lớn của sở cảnh sát.
Sau đó y quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện một vệt ửng hồng. Y nhỏ giọng dặn dò nạn nhân: “Cậu chờ tôi một chút.”
Ngu Tiểu Văn chạy về sở cảnh sát. Y vào phòng làm việc, lấy một cây dù từ giá đựng ở góc tường, hai giây sau, y lại lấy thêm một cây. Quay đầu nói với Trần Tử Hàn: “Tổ trưởng, em ra ngoài chút rồi về ngay.”
Trần Tử Hàn gật đầu ra hiệu: “Khỏi quay lại nữa, về nhà ngủ đi. Mấy ngày nay cậu chưa về nhà rồi.”
“Vậy em đi đây.”
Y lại tới phòng thay đồ, mở tủ cá nhân của mình, soi mình trong chiếc gương nhỏ trên cánh cửa, chỉnh lại tóc tai, rồi lấy theo thuốc mỡ và băng cá nhân.
Khi quay trở lại cổng, y nhìn thấy nạn nhân vẫn giữ nguyên tư thế đứng dõi mắt nhìn về phía mình. Ngu Tiểu Văn có ảo giác như người ấy vẫn giữ tư thế đó từ nãy đến giờ, đến đầu cũng không nhúc nhích.
Cảm giác hoang đường này khiến cánh tay Ngu Tiểu Văn ấm lên đôi chút, tâm trạng vốn nặng nề cũng bắt đầu dịu lại. Y bung dù, nhanh chóng chạy qua. Trước tiên y che cây dù của mình lên đầu cả hai người.
“Bác sĩ Lữ, tôi thấy sau này có khi cậu sẽ sinh chó con thật đấy.” Giọng y mang theo ý cười, trêu chọc nạn nhân.
Nạn nhân nhíu mày: “Mấy chuyện tôi nói hôm đó cậu cứ quên hết đi.”
“Ái chà. Hôm nào cơ? Chẳng lẽ cậu ghi nhớ lời đã nói với cán bộ theo từng ngày luôn sao?”
“…” Miệng nạn nhân mím thành một đường thẳng.
Ngu Tiểu Văn đưa cây dù còn lại cho đối phương, nạn nhân nhận lấy dù, lập tức lùi lại một bước như để vạch rõ ranh giới, rồi bung dù.
Y lại lấy ra thuốc mỡ và băng cá nhân, nạn nhân cúi đầu nhìn.
Ngu Tiểu Văn: “Thuốc tôi hay dùng, nhìn cậu thảm quá. Đưa cậu trước.”
Y ngẩng đầu lên trong bóng râm cây dù, lần nữa quan sát vết thương của nạn nhân.
“Mẹ nó, bị người ta đánh thật à… Cậu là bác sĩ nghiên cứu chứ có phải ra chiến trường đâu. Họ không thể nương tay một chút sao?”
Nạn nhân cầm dù, không lên tiếng.
Ngu Tiểu Văn bóc một miếng băng cá nhân, đưa cho đối phương: “Dán vào vết thương ở khóe miệng trước đi. Thuốc mỡ trị bầm này cậu mang về tự bôi, bôi trước khi ngủ.”
Nạn nhân nhận lấy băng cá nhân, dán vào khóe miệng. Ngu Tiểu Văn giúp đối phương chỉnh lại phần rìa băng cho ngay ngắn rồi ấn chặt. Tiếp đó y đưa nốt thuốc còn lại cho đối phương, nhưng khi đối phương chuẩn bị nhận lấy, Ngu Tiểu Văn lại rụt tay thu thuốc về.
Không phải y cố ý trêu chọc nạn nhân, mà là vì vừa nhắc đến vụ bác sĩ, y mới sực nhớ ra, chủ nghiệm Viện Sinh học chắc chắn có loại thuốc tốt hơn của mình cả ngàn lần. Cảm giác bản thân hơi bao đồng.
“Cậu vẫn nên dùng thuốc của mình đi, bác sĩ Lữ,” y nói.
“Lát nữa tôi phải về thẳng sân huấn luyện. Cảm ơn cán bộ.” Nạn nhân nói, sau đó cầm lấy thuốc mỡ từ tay Ngu Tiểu Văn.
Không hổ là bác sĩ, đầu ngón tay đối phương có độ chính xác cực cao, trong bóng tối vẫn có thể nắm chuẩn mà không chạm vào lòng bàn tay của Ngu Tiểu Văn dù chỉ một chút.
Ngu Tiểu Văn càng cười tươi hơn: “Hồi cậu trong kỳ dịch cảm vẫn đáng yêu hơn.”
Nạn nhân: “… Đừng nhắc lại chuyện đó nữa.”
“Hay là hai chúng ta… khụ… đến công viên Hương Mang đi?” Ngu Tiểu Văn thu tay về, “Ở đó có một cái hồ, hợp với chúng ta.”
…
“Trung tá Giả, sao ký túc xá của các cậu chỉ còn hai người thôi vậy?” Viên sĩ quan quản lý ký túc xá hình như không biết chuyện xảy ra vào ban ngày, nên lúc kiểm tra phòng đã hỏi.
Lục Nhân Giả không muốn nói với đối phương lần thứ 100 rằng mình họ Lục nữa. Gã chỉ đứng nghiêm trả lời: “Hai người họ đánh nhau, một người nhập viện, một người chở đi.”
Viên quản lý ngạc nhiên: “… Đinh Khai không muốn sống nữa à? Ai cũng dám đánh.”
“Ngược lại, là bị đánh.” Lục Nhân Giả trả lời.
“…” Viên quản lý ra ngoài.
Một lát sau, ông lại bước vào nửa bước, hỏi: “Vậy tối nay họ có về không? Nếu không về thì phải báo cáo.”
Rồi ông nhỏ giọng nhắc nhở: “Tối nay có lãnh đạo cấp cao bên quân bộ xuống, kiểm tra phỏng vấn và sát hạch đột xuất, rất quan trọng. Chuẩn bị tốt vào. Nhớ thông báo cho Thượng tá Lữ.”
“Vâng, tôi sẽ báo cho cậu ấy.”
Lục Nhân Giả quay lại, liếc nhìn cái tên cuồng anh trai đang nằm giường đối diện, chăm chú ngắm ảnh trên điện thoại. Qua khoảng thời gian tiếp xúc, gã biết khi tên điên này xem ảnh vợ (anh trai) của mình, hắn sẽ cắt đứt mọi nhận thức về thế giới xung quanh, như bước vào trạng thái tĩnh tâm của lão sư ngồi thiền. Dù ba người còn lại trong phòng có gây lộn ngay trước mặt hắn, hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.
“Đại Lam Sơn,” Lục Nhân Giả gọi thẳng tên hắn.
Lúc này đối phương mới ngẩng đầu lên nhìn gã.
“Đinh Khai chắc chắn không về được rồi, cậu gọi cho Lữ Không Quân hỏi thử đi.”
Đại Lam Sơn: “Sao tôi phải gọi?”
Lục Nhân Giả dừng lại: “Sao cậu không thể gọi?”
Đại Lam Sơn: “Tôi đâu có quen cậu ta. Không phải anh thân với cậu ta lắm sao? Ngày nào cũng xoay quanh nịnh hót. Gặp cơ hội thế này mà không nắm bắt à?”
Lục Nhân Giả cố nhịn cơn giận, nói: “… Vợ tôi có một danh sách Alpha cho phép tôi trò chuyện, Lữ Không Quân không nằm trong danh sách đó, nên muốn gọi thì phải báo cáo. Cậu tiện thì gọi luôn đi, bớt nói nhảm.”
Đại Lam Sơn tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó như hiểu ra chuyện gì đó. Đoán chắc là do Lục Nhân Giả “lỡ dại” bị phát hiện, nên giờ bị người nhà quản thúc chặt chẽ.
Hắn nhếch mép hừ một tiếng khinh bỉ.
Lục Nhân Giả cảm thấy bực bội, thời gian qua gã luôn phải chịu đựng hành vi quái dị b**n th** của tên điên này, giờ lại còn bị cười hừ mỉa mai. Gã nói: “Cậu hừ cái đéo gì? Ha ha, cậu cũng muốn được vợ quản chặt lắm chứ gì? Nhưng vợ cậu chỉ ước cậu ngoại tình thôi ấy nhỉ? Để còn có cớ tránh xa cậu ra hơn. Ngày nào cũng bị tên điên nhìn chằm chằm thì ai mà chịu cho nổi. Hay để tôi gọi cho anh trai cậu trước?”
Đại Lam Sơn: “…”
Hắn bước xuống giường, bẻ bẻ khớp ngón tay.
…
Phòng ký túc xá A208 đêm nay trống trơn. Không ai kịp tham gia buổi phỏng vấn của cấp trên.
Và tất nhiên cũng chẳng có ai gọi điện thông báo việc này cho Lữ Không Quân.
…
Đằng sau sở cảnh sát có một công viên. Cổng vào khá đông người, có người tản bộ, có người dắt chó đi dạo, hoặc dẫn con cái đi chơi sau bữa tối. Nhưng càng đi vào sâu thì người càng thưa dần. Đến hồ nước mà Ngu Tiểu Văn nhắc đến thì gần như chẳng còn ai.
“Trước kia nhiều cặp đôi hẹn hò ở đây lắm.” Y hạ giọng cho phù hợp với bầu không khí, giải thích với nạn nhân, “Nhưng ba tháng trước, ở đây xảy ra một vụ án giết người vì tình, bởi vậy chỗ này dần mất đi sức hút, buổi tối gần như không ai dám lại.”
Nạn nhân: “.”
Ngu Tiểu Văn chỉ tay về phía một cái đình nhỏ gần bậc thềm đá, ban lệnh: “Qua bên đó.”
Bước qua những bậc đá trơn trượt, cả hai ngồi trong đình nghỉ. Họ giữ một khoảng cách xã giao vừa đủ cho một người ngồi.
Khung cảnh thật đẹp, không khí trong lành, hoa cỏ yên tĩnh. Chỉ có hai chúng ta.
Chỉ có hai chúng ta.
… Điều đó khiến cho sự im lặng giữa hai con người vốn chẳng có điểm chung nào để nói dần trở nên rõ ràng, tồn tại một cách không thể phớt lờ.
Nạn nhân quay đầu nhìn y: “Cậu cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
“… Ai nhìn cậu chằm chằm chứ, tại tôi không thấy rõ cậu thôi.” Ngu Tiểu Văn lập tức thu lại những ngón tay đang bò bò trên ghế đá, kéo vòng tay ra rồi búng tách một cái.
“…”
“…”
“…”
Ngu Tiểu Văn: “Vụ án đó… là do tôi xử lý. Cậu muốn nghe không?”
Nạn nhân: “Cậu muốn nói đến vụ án mạng vì tình ba tháng trước ở đây à?”
Ngu Tiểu Văn: “Hoặc nếu cậu muốn nói thẳng đáp án của vụ cá cược… Thì cậu cứ nói cũng được.”
Một lúc sau, nạn nhân nói: “Cậu kể đi.”
Ngu Tiểu Văn thở phào nhẹ nhõm trong bóng tối. Y hắng giọng, thần bí nói: “Vụ án này khá lạ lùng. Lúc đó Từ Kiệt vừa mới đến thực tập cho tôi…”
“Bạn đời của Alpha đó là một Beta, nhưng sau này anh ta lại gặp Omega định mệnh của mình. Vào ngày xảy ra vụ việc, người vợ Beta gọi điện hẹn anh ta ra ngoài nói chuyện, cuối cùng lại đẩy anh ta xuống hồ… Nhưng khi cảnh sát đến nhà Beta thì phát hiện cậu ta đã tự sát và chết từ vài ngày trước.” Xa xa vang lên tiếng nói của một phụ nữ, do không gian yên tĩnh nên nghe rất rõ, “Vậy nên, chính vợ cả đã mang theo kẻ bạc tình đi cùng. Ở ngay đây.”
“Đừng nói nữa.” Giọng một người đàn ông run rẩy vang lên, “Em dẫn anh đến đây làm gì?”
“Nếu anh có bồ nhí, em có chết cũng sẽ kéo anh theo.” Cô nói, “Em muốn anh đối diện với linh hồn nơi đây, thề sẽ chung thủy với em. Dù pheromone của chúng ta không hợp, anh cũng chỉ được yêu mình em.”
“… Em đúng là đồ thần kinh! Người bình thường ai lại dẫn bạn trai đến nơi xui xẻo, ma quái này để hẹn hò! Đồ điên! Dù không có bồ nhí anh cũng muốn chia tay với em!” Giọng người đàn ông vang lớn nhưng nghe lại yếu ớt, kèm theo tiếng bước chân gấp gáp bỏ chạy.
Người phụ nữ cuống quýt đuổi theo: “Anh yêu…”
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Thậm chí còn yên tĩnh hơn lúc trước.
“…” Một lát sau, Ngu Tiểu Văn gãi má, lúng túng ậm ừ một tiếng: “Không có ma quỷ gì đâu. Thực ra là O đã giết A vì phát hiện ra anh ta do dự, đánh dấu cậu ta nhưng lại chẳng hề có ý định chia tay với người bạn đời Beta của mình. Cuộc gọi của người chết là giả, vì O không biết Beta đã chết từ vài ngày trước. Vậy đấy. Một bi kịch tình yêu… Nhưng đổ xui xẻo lên cái hồ thì hơi quá rồi.”
Bãi cỏ quanh đây được trang trí bằng những bóng đèn nhỏ, ánh sáng hòa lẫn giữa trắng và xanh, hắt lên tạo ra những cái bóng cỏ khổng lồ mờ ảo. Hồ nước hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi nhè nhẹ trên tán lá, thỉnh thoảng đâu đó còn vang lên tiếng kêu lạ của côn trùng, khi thì yếu ớt, lúc lại thê lương.
Ngu Tiểu Văn cảm thấy cảnh sát không thích hợp để hẹn hò.
Ngu Tiểu Văn: “Chúng ta đi thôi.”
Nạn nhân: “Vụ án tình yêu này là một trường hợp điển hình trong quan hệ ABO.”
Ngu Tiểu Văn: “Hửm?”
Một lúc sau, nạn nhân nói: “Có lẽ, lúc đầu Alpha thật sự muốn xây dựng mối quan hệ tình cảm với Beta mà mình thương, nhưng cơ thể họ cuối cùng vẫn muốn đánh dấu vật sở hữu của mình. Thật ra, ngay từ đầu đừng nên thách thức bản năng của Alpha. Bởi tình cảm có thể phai nhạt, nhưng bản năng động vật thì không.”
“Có lý. Tôi phải ghi lại câu này.” Ngu Tiểu Văn đồng tình, “Bác sĩ Lữ nói chuyện lúc nào cũng lý trí như vậy. Giá mà tôi có được một nửa thì tốt rồi.”
“Cậu là cậu, tôi là tôi,” Nạn nhân nói, “Cậu không cần phải giống tôi.”
“… Thế thì tôi có thể khuyên bạn mình.” Ngu Tiểu Văn nói, “Tôi có một người bạn, tuy cậu ấy là O, nhưng cơ thể có chút vấn đề nên không thể bị đánh dấu. Trường hợp này của cậu ấy thì phải làm sao nhỉ?”
Nạn nhân suy ngẫm một một lúc rồi trả lời: “Có thể kiểm tra xem đó là bẩm sinh hay bệnh lý, liệu có thể chữa được không. Nếu không chữa được, thì đúng là rất khó tìm được bạn đời trung thành chấp nhận khiếm khuyết của cậu ấy. Vì Alpha không thể đánh dấu cậu ấy, Beta cũng không thể an ủi khi cậu ấy đ*ng d*c. Đối với cả hai bên thì đây đều là rào cản khó khăn.”
Giọng điệu Ngu Tiểu Văn nhẹ nhàng: “Bẩm sinh cậu ấy đã thế. Do vấn đề của khoang sinh sản kèm theo tuyến thể bất thường, không thể chữa.”
“…” Nạn nhân quay đầu, dường như đang nhìn về phía y, chỉ là ánh mắt không rõ hàm ý.
Ngu Tiểu Văn: “Tôi thấy bạn mình xui xẻo lắm, cậu xem, Beta không thể bị đánh dấu, nhưng ít ra cũng không đ*ng d*c trước Alpha. Còn bạn O này vì không thể bị đánh dấu nên sẽ luôn đ*ng d*c với pheromone của bất kỳ Alpha nào. Cậu nói đúng, cả A và B đều không cần cậu ấy, đúng là ở đáy của hệ sinh thái.”
Ngu Tiểu Văn nói như một người ngoài cuộc, khoanh tay thở dài: “Mùi hương cũng khó ngửi, thà không có còn hơn. Haiz, ấy vậy mà cậu ấy lại mơ mộng hơn cả những người lành lặn bình thường.”
Một lúc sau, nạn nhân hỏi: “Vậy à, thế cậu ấy muốn gì?”
Ngu Tiểu Văn nghĩ một lúc, cười đáp: “Làm sao tôi biết được. Tôi và cậu ấy đâu có thân đến vậy.”
“Có lẽ sẽ không có ai biết được.” Ngu Tiểu Văn nói.
Im ắng.
Cho đến khi trăng lên cao.
Nạn nhân dặn dò Ngu Tiểu Văn: “Nói với bạn cậu đừng dại mà phẫu thuật tuyến thể, hiện tại kỹ thuật chưa đủ tiên tiến, hậu quả ngoài ý muốn nghiêm trọng hơn cậu tưởng.”
Ngu Tiểu Văn đung đưa chân, mũi giày khuấy động ánh trăng rơi cạnh nạn nhân: “Yên tâm. Cậu ấy sẽ không làm vậy. Cậu ấy không quan tâm đến chuyện đó.”
“Ừ.” Nạn nhân cúi đầu nhìn xuống, một lúc sau mới nói: “Vậy thì tốt.”
Vị bác sĩ nghiên cứu này quả thật có trái tim của người làm y, lại dặn dò thêm: “Nếu cần, sau này tôi tìm được tài liệu liên quan thì sẽ gửi cho cậu, để cậu đưa cho bạn mình xem.”
“Sau này?” Ngu Tiểu Văn nghiêng vai lại gần: “Đã thỏa thuận sau mệnh lệnh cuối cùng, chúng ta sẽ không liên lạc nữa mà. Đây chẳng phải là điều cậu muốn sao? Tất nhiên là tôi sẽ không vì chuyện của người khác mà làm phiền cậu nữa. Dù cho cậu có là chuyên gia y khoa giỏi nhất mà tôi từng biết, ha ha.”
Hai người chạm mắt.
Ngu Tiểu Văn nhếch môi cười. Y lấy điện thoại di động ra, mở giao diện xúc xắc, đặt nó vào giữa, rồi y xoay ngang, vắt hai chân qua hai bên ghế dài, đối diện thẳng với nạn nhân.
“Chúng ta vào chủ đề chính, nói đáp án của cậu đi.”
Do tư thế ngồi, vì để tránh va vào đối phương, đầu gối của y hướng sang hai bên, duỗi chân. Mưa đã tạnh, nhưng nước mưa từ mái đình vẫn nhỏ giọt thấm vào đùi y, mang theo hơi lạnh ẩm ướt.
Nạn nhân cúi đầu, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua bên chân y, kéo nhẹ vào trong để tránh đi vệt nước rơi từ mái đình. Ngu Tiểu Văn nhận ra bàn tay của nạn nhân không biết từ khi nào đã không còn lạnh nữa, mà trở nên nóng bỏng, nhanh chóng truyền hơi ấm qua lớp quần ẩm ướt của mình.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
