Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 30

Chương 30. Chất vấn | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc, Lữ Không Quân bước vào sân huấn luyện của quân khu S thuộc quân đội trung ương, bắt đầu khóa huấn luyện nội trú kéo dài hai tuần. Sau hai tuần, nếu hoàn thành toàn bộ môn học, là có thể nộp báo cáo, sau khi đánh giá công khai không có phản đối, sẽ chờ báo cáo công tác và thay đổi chức vụ.

Lịch học hàng ngày như sau: Buổi sáng là kiểm tra thể lực và thực chiến, buổi chiều học lý thuyết, tối đến là họp nhóm và phát biểu tổng kết.

Yêu cầu: 1. Ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, không được sử dụng điện thoại. 2. Thực hiện quản lý khép kín, trong thời gian huấn luyện không được tự ý rời khỏi doanh trại.

Khóa huấn luyện diễn ra rất căng thẳng. Dường như chủ nhiệm Lữ cũng tìm lại được sự bình tĩnh và tập trung vốn có của những ngày nghiên cứu, nhờ vậy mà tình trạng sức khỏe cũng dần ổn định. Hiện tượng “phản ứng dư âm” mà người ta thường nhắc tới cũng dần biến mất giữa cuộc sống bận rộn.

Thậm chí, anh còn cảm thấy bản thân đang trở lại quỹ đạo bình thường. Điều đó thật đáng mừng.

Có điều, là một phần của khóa huấn luyện, Bộ quân sự yêu cầu tất cả mọi người bất kể quân hàm hay chức vụ đều phải ở ký túc xá tập thể. Thế nên, mỗi tối anh phải tránh phạm vi hoạt động của những người khác để thực hiện nhiệm vụ tống tiền hàng ngày.

Phiền phức thật, nhưng cũng may thời gian không còn lâu nữa.

Mấy ngày sau đó, khi anh nghĩ cuộc sống đã dần ổn định trở lại, anh đột nhiên có một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, bản thân nóng bừng và một nửa khác đang giúp anh giải nhiệt. Việc ăn đối phương sảng khoái hệt như đang ăn kem giữa gió biển oi ả. Anh trong mơ giống như một loài động vật cấp thấp mang bản chất Alpha, dường như có thể chơi hỏng người kia bất cứ lúc nào. Giấc mơ này khiến chú em vào hôm sau như muốn nổ tung, đi vệ sinh cũng khó khăn. Anh phải cố gắng kiềm chế rất lâu mới bình tĩnh lại được.

Ngồi trên bồn cầu, anh cắn răng nanh suy nghĩ. Dù đúng là anh có tiếp xúc cơ thể với đối tượng dịch cảm vài lần nhưng đều rất hời hợt. Mà cảnh tượng trong mơ lại khiến anh cảm thấy mình rất quen thuộc cơ thể của đối phương.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của anh một lần nữa dao động. Không hiểu sao lại có chút bực bội.

Do đang trong thời gian huấn luyện, để tránh gây ra rắc rối không cần thiết, anh suy đi nghĩ lại rồi quyết định gọi cho bác sĩ Cao.

Điện thoại tắt máy.

Kỳ lạ. Người này chưa bao giờ tắt máy.

Anh vô thức đăng nhập vào email. Trông thấy email hẹn giờ của đối phương: “An toàn. Gặp sau.”

Sau khi xem xong, email biến mất.

Lữ Không Quân cố gắng suy ngẫm ý nghĩa của bốn chữ này. Anh rửa tay, lau tay, chùi điện thoại rồi bước vào ký túc xá. Người bạn cùng phòng ở giường bên cạnh – Lục Nhân Giả, bất ngờ ngồi dậy nhìn anh: “Cậu hai Lữ. Cao Vũ Đinh là bạn cậu phải không?”

Lữ Không Quân nhìn về phía gã. Đôi mắt của người này sắc bén và xảo quyệt, là đồng nghiệp của Lữ Kỳ Phong trong bộ phận tình báo, lần này gã cũng đến tham gia khóa huấn luyện thăng chức, không hiểu sao lại được sắp xếp chung phòng với anh. Ban đầu Lữ Không Quân còn thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ thì dường như đã hiểu sơ sơ. Anh im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Phải. Có chuyện gì sao?”

Người kia suy nghĩ một lúc, nhìn quanh thấy không có ai. Cuối cùng gã quyết định bán chút ân tình cho cậu hai Lữ, hạ giọng nói: “Gián điệp nước M ở phòng khám của anh ta chạy rồi.”

Lữ Không Quân sững người: “Không phải các anh đã cử rất nhiều người giám sát sao?”

“… Thì bởi vậy anh trai cậu mới tức điên lên, toàn bộ người trực lúc đó đều bị đưa vào để thẩm vấn.” Giọng người kia càng hạ thấp hơn, “Cậu bảo bác sĩ Cao cẩn thận chút nhé. Tôi sợ anh trai cậu giận cá chém thớt mà giết anh ta mất, anh em trong nhà làm vậy thì khó coi lắm. Cậu hai điềm tĩnh, tôi nghĩ tốt nhất nên báo với cậu một tiếng. Nói bác sĩ kia chạy xa một chút.”

Cao Vũ Đinh không phải người đơn giản, lai lịch bí ẩn. Người hắn thầm yêu đang hôn mê và luôn được chăm sóc tại nước C, vì thế hắn cũng có hộ khẩu ở đó. Việc bác sĩ Cao gửi tin nhắn thông báo như vậy có lẽ là tín hiệu hắn đã chạy sang bên đó trốn rồi.

Lữ Kỳ Phong không với tay được tới nước C, dù có cố cũng chẳng bằng việc bắt lại tên gián điệp nước M.

Lữ Không Quân còn chưa kịp nói gì với Lục Nhân Giả về lời cảnh báo vừa rồi thì ngoài cửa lại có một người bạn cùng phòng khác bước vào.

“Thượng tá Lữ.” Người đó vắt áo khoác trên vai, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, nói: “Ngày mai sẽ là bài kiểm tra đối kháng tự do, ngài có muốn đấu với tôi không?”

Người này là một trung tá của đội lính thủy đánh bộ, có lẽ là họ hàng của Đinh Khải, chính là viên sĩ quan bị Lữ Không Quân tát tại S House mà Ngu Tiểu Văn nghe được. Ban đầu, Lữ Không Quân không biết người bạn cùng phòng này là họ hàng của Đinh Khải, thế nhưng dù người này không dám công khai gây rối song vẫn ngấm ngầm đối đầu với Lữ Không Quân.

Việc này khá là bất thường, vì đây là quân khu Mãn Kinh, nơi mà từ lính đến chỉ huy đều biết rõ về gia thế nhà họ Lữ.

Lữ Không Quân nhìn thấy tên gã ta, Đinh Khai, thế là đoán ra được thân phận của gã.

Người này có lẽ muốn lợi dụng trận đấu đối kháng ngày mai để đường đường chính chính trả thù cho họ hàng của mình. Vì khi đó, bất kể bạn là Alpha gì, đấu đối kháng là cấm sử dụng pheromone, chỉ đơn thuần là đối kháng thể lực.

Bác sĩ Lữ liếc nhìn đôi vai cơ bắp của gã ta, không nói gì.

Một bạn cùng phòng khác cũng bước vào, chẳng quan tâm đến ai, chỉ ngồi xuống bàn riêng, bật điện thoại lên, bắt đầu nói chuyện thì thầm. Tuy đã cố gắng giảm âm lượng nhưng giọng hắn vẫn khiến người nghe phải nhức tai.

“Anh à, sao anh không nghe điện thoại? Anh có ở nhà không? Đừng đi đâu nhé, em đang theo dõi camera đó.”

“Sao anh vào nhà vệ sinh lâu thế? Không được làm gì một mình đâu đấy. Anh nghe thấy tiếng em chứ? Chắc là được nhỉ. Nhanh ra đây cho em nhìn xem nào. Em chỉ nghỉ ngơi một chút thôi, nhớ anh lắm rồi.”

“Anh bảo là nếu em thăng chức thành công, anh sẽ chủ động hôn em mà… nhớ không? Vì anh, em sẽ làm mọi thứ. Nhanh ra đây gật đầu với em đi, nếu không thì em không chịu nổi đâu. Giờ em sẽ về gặp anh luôn đấy.”

Có vẻ video phát ra tiếng động gì đó, giọng của tên bạn cùng phòng mềm mại hơn, thậm chí còn có chút ý cười.

“Xin lỗi, em không có ý đó… xin lỗi, em sai rồi, xin lỗi…”

“Anh ơi, quà em mua cho anh đã đến chưa…”

“Chết tiệt.” Đinh Khai ném mạnh chiếc áo khoác lên giường mình, rồi cầm chậu nước bước ra ngoài, đóng sầm cửa.

Lục Nhân Giả cũng nằm xuống giường, đeo tai nghe vào.

Theo lời kể của những sĩ quan khác, người này chính là kẻ điên cấp S trong truyền thuyết, kẻ bị bùng phát kỳ dịch cảm và kết đôi với anh trai ruột của mình, sau đó lại lôi anh trai đã xuất gia trở về để kết hôn. Lý do người này được xếp vào phòng này chắc có lẽ là vì Lữ Không Quân là Alpha cấp cao nhất trong đợt huấn luyện.

Có lẽ sĩ quan phụ trách phân phòng nghĩ nếu trong thời gian huấn luyện mà tên điên này nổi khùng lên vì thiếu pheromone an ủi, thì người nhà họ Lữ với tư cách là A cấp cao nhất, ít ra có thể cầm cự được một lúc.

Lữ Không Quân ngồi trước bàn của mình, chống tay lên trán.

Tên điên đó không ngừng khoe khoang tình yêu chó ghét người chê của hắn, rải kẹo cưới tùm lum.

Thật phiền phức. Rất không vui. Bực mình không chịu nổi.

Buổi sáng là bài kiểm tra bắn súng. Khóa huấn luyện thăng chức sĩ quan không phải để chọn lính ra chiến trường, vì vậy yêu cầu bắn súng cũng không quá khắt khe, đạt cấp B là qua. Cũng có một số sĩ quan dân sự có xuất thân gia đình nên trình độ còn kém hơn nhiều. Sĩ quan huấn luyện cũng thường mắt nhắm mắt mở, điểm số xấp xỉ là được.

A cấp cao có thể chất vượt trội, mắt tinh, tâm tĩnh tay chắc. Yêu cầu về phẩm chất nghề nghiệp đối với bác sĩ cũng áp dụng tương tự với xạ thủ. Lúc học tại trường quân đội, thành tích bắn súng của Lữ Không Quân dễ dàng vượt qua các sĩ quan lục chiến cùng khóa, nhưng anh cũng không xem trọng.

Như chim ưng thì thị lực tốt hơn người, báo chạy nhanh hơn người, lợn ăn nhiều hơn người. So what?

Mỗi loài động vật đều có thế mạnh riêng.

Hiện tại, anh hoàn toàn không có sự kính trọng nào đối với súng ống vũ khí và nghề xạ thủ của quân đội, cầm khẩu M16A4 chế độ điểm xạ, bắn vào đầu hình nộm trên bia.

Sĩ quan huấn luyện: “… Thượng tá Lữ, mục tiêu của chúng ta là vòng số 10.”

Lữ Không Quân im lặng một lúc, quyết định tôn trọng sĩ quan huấn luyện. Anh nói: “Xin lỗi, nhưng tôi muốn phá hỏng cái bia.”

Sĩ quan huấn luyện: “… Được. Anh cứ chơi đi.” Ông lùi lại vài bước rồi nói.

Buổi tối, anh lấy lại điện thoại. Nhìn qua. Có một vài tin nhắn công việc, anh lần lượt trả lời từng cái.

Mặc dù anh đã nói với tên tống tiền rằng trong thời gian huấn luyện không thể trả lời tin nhắn, nhưng ban đầu y vẫn gửi tin cho anh. Anh không trả lời, người kia liền chuyển sang gửi video động vật nhỏ. Song, không biết có phải vì Lữ Không Quân không trả lời hay không, mà hai ngày gần đây y không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa. Chỉ còn lại hai tin nhắn nhiệm vụ màu xanh của mình xếp cạnh nhau, rất yên tĩnh.

Có một thoáng anh thấy mình thật nực cười. Nghĩ về giấc mơ của mình, rồi lại nghĩ về tên tống tiền ngoài đời. Là cảnh sát nhưng lại đi tống tiền, và là một con bạc luôn dùng mọi cách dụ dỗ thao túng anh, nhưng khi thật sự đến gần thì lại né tránh.

Thật sự cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ vậy, tâm trạng cả ngày nay của anh dần bình tĩnh lại. Anh xem lại vài lần video động vật nhỏ, rồi nhắn nhiệm vụ “Ngủ ngon, cục cưng”, sau đó bước ra khỏi phòng tắm, mò mẫm trong bóng tối để lên giường.

Theo manh mối đã thu thập được, tổ trọng án và đội phòng chống m* t** phối hợp với nhau, chuẩn bị tiếp cận băng đảng buôn bán sản phẩm sinh hóa xuyên quốc gia trong nước. Tuy nhiên, một cảnh sát nằm vùng trong băng đã mất liên lạc sau khi thâm nhập vào tổ chức. Hai ngày trước, khi phát hiện ra thì người này đã là một thi thể lạnh lẽo, trong khi bọn tội phạm đã sớm biến mất không dấu vết.

Dù người hy sinh không phải thành viên tổ trọng án nhưng vẫn là đồng nghiệp. Sáng hôm ấy, cả tổ trọng án đã đến nghĩa trang liệt sĩ ở ngoại ô Mạn Kinh, tham dự lễ tang.

Lễ tang cũng là một buổi lễ tuyên thệ. Toàn đội cảnh sát trang nghiêm thề trước linh hồn liệt sĩ, nhất định sẽ triệt hạ toàn bộ mạng lưới băng đảng trong nước, trả lại công lý cho người đã ngã xuống.

Sau lễ tang, tổ trọng án lại tiếp tục họp bàn về vụ án. Qua cả buổi sáng, buổi chiều rồi đến chạng vạng tối, tất cả mọi người không ai có ý định nghỉ ngơi, sự mệt mỏi dường như làm ánh đèn trắng cũng bớt sáng đi.

“Bên Đinh Khải có động tĩnh gì không?” Trần Tử Hàn dụi mắt hỏi.

Một người trong tổ trả lời: “Vẫn có người theo dõi anh ta. Hôm nay anh ta đến bệnh viện vì anh họ anh ta bị đánh khá nặng.”

“Hửm?” Trần Tử Hàn ngồi thẳng dậy, “Lại có người nhà họ Đinh bị đánh à? Có liên quan đến vụ án của chúng ta không?”

“… Tạm coi là có mà cũng không hẳn,” Người đó ngập ngừng, “Là Đinh Khai. Hôm nay chuyện về đồng nghiệp phòng chống m* t** hy sinh và lễ tang lan truyền trong quân khu, anh ta nghe thấy liền buông vài câu cợt nhả nên chắc bị cấp trên dạy cho một bài học. Nghe nói được khiêng từ sân tập ra.”

“…” Trần Tử Hàn không nói gì hồi lâu, mắt hắn đỏ lên, buông một câu chửi.

“Đáng đời.”

Tâm trạng Ngu Tiểu Văn không tốt, ngực cũng đau nhói, mắt hoa, thân thể mệt mỏi khó chịu. Y muốn tìm chỗ nào đó uống thuốc giảm đau rồi nghỉ ngơi một chút. Y đứng lên, vẫy tay chào mọi người, bước ra khỏi văn phòng.

Vừa nuốt viên thuốc giảm đau vừa rời khỏi đồn cảnh sát, ngoài trời đang có mưa phùn nhẹ.

Không biết từ bao giờ trời đã tối đen như vậy.

Y thở dài một hơi, nhìn vào bóng tối.

Ngẩng đầu lên, qua khóe mắt, y nhìn thấy một bóng người dưới ánh đèn phía bên kia đường, bỗng y cảm thấy lạnh toát. Suy nghĩ đầu tiên của y cho rằng đó có thể là tội phạm của tổ chức xuyên quốc gia nhưng chỉ cần nhìn thêm một giây thì y nhận ra đó là một người quen thuộc.

Ngu Tiểu Văn sững sờ, ngón tay siết lấy bao thuốc, bóp nó lại ọp ẹp rồi lặng lẽ nhét vào túi quần, sau đó chạy nhanh qua.

Càng đến gần, hình bóng người kia càng trở nên rõ ràng. Anh mặc bộ đồ quân đội rằn ri, dáng vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng hiếm thấy. Ngu Tiểu Văn nhìn đến ngây ngẩn, bước chân chậm lại, chợt nhớ đến dáng vẻ lôi thôi của mình hiện tại, quần áo nhăn nhúm, người tiều tụy, còn phảng phất mùi thuốc lá.

Không ổn tí nào. Y nắm chặt vạt áo, khẽ chỉnh lại.

“Lữ Không Quân, chẳng phải cậu đi huấn luyện…” – Y im bặt khi thấy khóe miệng đối phương có vết máu khô, hốc mắt cũng bầm tím. Không biết đã đứng trong mưa bao lâu mà người anh toát lên hơi lạnh ẩm ướt.

“Cậu làm sao thế? Mặt của cậu…” Ngu Tiểu Văn hỏi.

Nạn nhân đáp: “Huấn luyện.”

“… Khóa thăng chức nghiêm ngặt vậy à?” Ngu Tiểu Văn định đưa tay chạm vào vết thương của anh, nhưng lại sợ làm anh đau nên ngay lập tức rút tay lại.

Nạn nhân nhìn bàn tay y cho đến khi nó hoàn toàn buông xuống.

Ngu Tiểu Văn hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu ở nội trú à? Cậu ở đây bao lâu rồi?”

Người kia nhìn vào mắt y. Một lát sau, trả lời: “Tại sao cậu lại tắt máy? Cảnh sát không nên tắt điện thoại.”

“…” Ngu Tiểu Văn lấy điện thoại ra. Màn hình đã đen ngòm.

Y vò mái tóc, mở lại điện thoại: “… À. Sáng nay đi dự lễ tang, nên tôi tắt máy. Rồi bận trong đồn suốt đến giờ, mà người cần tìm tôi đều ở quanh đây cả… nên quên không mở. Cậu gọi cho tôi à?”

Giọng Ngu Tiểu Văn đầy sửng sốt.

“Vậy người bị tống tiền không phải là người cần tìm cậu sao?” Giọng nạn nhân vẫn lạnh lùng, nhưng thoáng chút gì đó hờn dỗi, “Tôi gọi cho cậu. Dự lễ tang sao lại phải tắt máy?”

“… Để bày tỏ sự kính trọng,” Ngu Tiểu Văn giải thích, “Chắc cậu đã nghe rồi? Hai ngày trước, một đồng nghiệp phòng chống m* t** của chúng tôi đã hy sinh. Hôm nay đến nghĩa trang liệt sĩ dự lễ tang anh ấy, tôi đại diện tổ trọng án bắn ba phát súng tưởng niệm. Tôi cảm thấy lúc đó cần sự yên tĩnh thực sự, kể cả trong suy nghĩ. Nên tôi đã tắt máy.”

Nạn nhân im lặng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo cánh hồng mai đậu xuống vai Ngu Tiểu Văn. Nạn nhân nhìn cánh hoa một lúc, rồi đưa tay gỡ xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào d** tai và đuôi tóc y.

Cả người Ngu Tiểu Văn khựng lại, một dòng nhiệt ấm lan từ lưng khiến y run rẩy. Ngu Tiểu Văn cảm giác như đang tiến gần đến cái chết, chỉ có y tự biết điều đó. Nỗi sợ hãi và cô đơn sau lễ tang bỗng chốc trở nên mạnh mẽ đến mức y không thể chịu nổi.

Y đưa tay ôm lấy mặt. Một lát sau, người kia đưa tay vỗ nhẹ lên vai y: “Được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi không trách cậu.”

“… Ai cần cậu trách hay không?” Ngu Tiểu Văn bỏ tay xuống, giọng khàn khàn, “Cậu có chuyện gì mà lại tìm tôi vậy? Đến mức phải đến tận đây. Không cho tôi đến Viện sinh học tìm cậu, mà cậu thì lại dám đến đây. Sau này đừng có đến nữa.”

Y nhấn mạnh, lặp lại: “Sau này… nhất định đừng đến tìm tôi nữa.”

Nạn nhân đứng dưới ánh đèn đường nhìn y chằm chằm, nét mặt vẫn nghiêm túc như thần chết.

Khi nói đến “sau này,” cổ họng Ngu Tiểu Văn nghẹn lại. Y không muốn kéo dài thêm cảm xúc đau khổ này. Thực ra, bây giờ được gặp nạn nhân khiến y cảm thấy hôm nay cũng không đến nỗi quá tệ.

“… Ể? Khụ, cái đó,” Ngu Tiểu Văn đổi chủ đề, đưa hai ngón tay ra cầm nhẹ góc cổ áo chiến đấu của anh, cười nói: “Không phải cậu tưởng tôi chết nên đến xem thử đấy chứ…”

“Không phải.” Nạn nhân dứt khoát cắt ngang những suy nghĩ kỳ quặc của y.

“… Ò.” Ngu Tiểu Văn nhìn khuôn mặt vô cảm của anh, chờ nghe lý do thật sự.

Nhưng mãi sau, người kia vẫn không nói gì.

Ngu Tiểu Văn lại thử dò hỏi: “Chẳng lẽ cậu nghĩ ra lý do vì sao tôi tống tiền cậu rồi?”

Một lúc sau nạn nhân đáp: “Ừ.”

Ngu Tiểu Văn sửng sốt.

“Thật à?”

Nạn nhân ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Tất nhiên là thật.”

“… Vậy thôi à? Cậu chạy ra ngoài chỉ vì chuyện này hả?” Ngu Tiểu Văn cạn lời, “Tôi mẹ nó còn tưởng khóa huấn luyện của cậu nghiêm ngặt thế nào, cậu coi trọng sự nghiệp ra sao. Nhưng hóa ra chỉ cần muốn ra là ra à?”

Nạn nhân im lặng một lúc rồi trả lời: “Huấn luyện rất nghiêm ngặt, tôi cũng rất coi trọng sự nghiệp. Cũng không phải muốn ra là ra.”

“Ồ? Vậy sao. Cậu nói cái gì mà không thể trả lời tin nhắn của tôi, bảo là học tập căng thẳng gì đó, mẹ nó hóa ra chỉ muốn đuổi tôi đi thôi chứ gì? Ngày nào tôi cũng nhắn tin sang mà cậu không thèm trả lời lấy một cái, giờ còn trách tôi tại sao tắt máy nữa hả?

Nạn nhân không hề nao núng trước lời chất vấn của y: “Không phải ngày nào cũng nhắn. Hai ngày gần đây cậu chẳng nhắn gì cho tôi.”

“Đệt… Nói chuyện với bức tường ít ra còn có tiếng vọng lại.” Ngu Tiểu Văn thở dài. Sau đó tiến lại gần đối phương, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực anh, âm cuối chậm rãi kéo dài: “Được rồi, tôi đi đây. Cậu là đồ tồi tệ. Tò mò chứ gì? Không nói cho cậu đâu, muốn biết đáp án thì đợi huấn luyện xong rồi hãy nói.”

Y đi được hai bước, không nhịn nổi ngoái đầu lại nhìn. Nạn nhân vẫn đứng đó, không động đậy, hình như vẫn đang nhìn y.

Ngu Tiểu Văn khẽ đá mũi chân, tự mắng mình không có liêm sĩ. Nhưng nói thật, từ sân huấn luyện quân khu S đến đây cũng rất xa.

Y hậm hực quay lại, đứng yên.

Khuôn mặt như thần chết của nạn nhân có chút thay đổi, hình như ngạc nhiên khi thấy y quay lại.

Ngu Tiểu Văn hỏi: “Nghĩ được gì thì nói mau. Nhanh.”


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 30
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...