Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 28
Chương 28. Con bạc | Edit: caphaos + Beta: Thúy Vi
Ngu Tiểu Văn bước ra từ sau gốc cây thì thấy nạn nhân với bộ vest chỉnh tề, đĩnh đạc đứng trước cửa tòa nhà đang nhìn về phía y. Dòng người qua lại ở cửa đều vô thức hướng mắt về phía anh hoặc ngoái nhìn anh chăm chú hồi lâu.
Thấy Ngu Tiểu Văn đi ra từ sau gốc cây, nạn nhân khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho y bước đến.
Ngu Tiểu Văn nhìn anh, chợt nghĩ rằng đúng là mình đã bị bệnh nặng rồi. Bóng dáng cậu thiếu niên mặc quần dài đi giày thể thao như chồng lên người đàn ông mặc vest lịch lãm, dưới ánh đèn tráng lệ của tòa nhà, hóa thành một cảm giác mới lạ.
Y ngập ngừng một chút rồi bước tới.
Lữ Không Quân đến S House cũng là bởi liên quan đến tên tống tiền mình đây, vậy mà lại đến mức khiến anh bị người khác bàn tán tệ hại như vậy. Ngu Tiểu Văn cảm thấy xấu hổ vì hành vi tống tiền của mình. Do dự một lúc, y quyết định sẽ báo cho đối phương những điều mình vừa nghe được.
Tuy Ngu Tiểu Văn không đánh giá cao Trần Kiến nhưng về cô nàng trưởng ban xinh đẹp kia, dù lần trước chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, y thực sự thấy cô ấy rất ổn, có thể nói là rất phù hợp với Lữ Không Quân ở mọi phương diện.
Mặc dù hiện tại Lữ Không Quân vẫn chưa khởi động hệ thống tình cảm, cũng từng nói mối quan hệ giữa mình và người trưởng ban kia chỉ là công việc, nhưng nếu có duyên, tương lai thế nào nào ai biết trước. Chẳng phải cậu ta cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn đấy ư.
Nghĩ đến hai chữ “tương lai”, ngực Ngu Tiểu Văn nặng nề đến nỗi muốn nôn ra, tất nhiên cũng có một phần là do đói quá.
Y đứng trước mặt nạn nhân, gãi cằm rồi báo cáo: “Trần Kiến đã kể chuyện gặp cậu ở S House cho em gái hắn nghe rồi, miêu tả cậu thảm đến mức không dám nhìn, chẳng khác gì cá lọt lưới dưới địa ngục hết.”
Mặt nạn nhân đờ ra, đáp: “Ồ.”
Con mẹ nó tên lãnh đạm này! Ngu Tiểu Văn phím lời: “Cậu không định giải thích mấy câu với người ta đi à?”
Nạn nhân trông cũng chẳng mấy bận tâm, giọng bình thản đáp: “Giải thích cái gì? Giải thích xong, cô ta lại nghĩ tôi có ý với mình, rồi lại đòi hẹn hò, đi đi lại lại thì lãng phí biết bao nhiêu thời gian làm việc. Cậu không biết việc có quan hệ mập mờ với người can hệ đến tài chính dự án phiền thế nào đâu.”
“…”
Quả nhiên.
Ngu Tiểu Văn mừng thầm trong bụng nghĩ, có thể vòng vèo đủ kiểu để cuối cùng vẫn được ở bên Lữ Không Quân FA, thậm chí còn từng quấn quýt thân thể cùng anh một đêm như thế mà không cần phải gánh chịu hậu quả, căn bệnh nan y của mình chẳng khác nào siêu năng lực.
Chợt nảy ra suy nghĩ lươn lẹo đầy vui sướng, y nhận ra căn bệnh này không phải hoàn toàn chỉ có hại.
“Có cậu thôi đã đủ khiến tôi nhọc lòng rồi.” Nạn nhân lại nói.
“Sao cậu lại so sánh như thế.” Ngu Tiểu Văn nhướng môi bật cười thành tiếng, “Hẹn hò với cô gái tốt như vậy cũng coi là lãng phí thời gian à?”
“Nếu thấy tốt thì tự đi mà theo đuổi cô ta. Dù gì cán bộ Ngu cũng rất tài giỏi trong việc quyến rũ người khác mà.” Nạn nhân mỉa mai xong thì chuyển chủ đề ngay trước khi Ngu Tiểu Văn kịp phản bác, “Tôi đói. Cậu còn muốn lên trên không?”
Ngu Tiểu Văn nhún vai, “Đến cũng đến rồi, nên gặp thì cũng đã gặp rồi, đi thôi. Sau này biết đâu lại chẳng còn cơ hội đến nữa.”
Hai người vô thức giữ khoảng cách, lần lượt bước vào trong.
“Sao cậu lại đánh Đinh Khải?” Ngu Tiểu Văn hỏi.
Nạn nhân: “Đinh Khải là ai?”
Hai bên lối đi ở tầng một của tòa nhà là những cửa hàng và quầy trưng bày đồ xa xỉ, một số du khách đang tham quan và trò chuyện. Khoảng cách giữa hai người lại giãn ra thêm chút nữa.
Ngu Tiểu Văn không hỏi gì thêm, bởi món đồ thủ công bằng pha lê trên quầy hàng đã hấp dẫn ánh mắt y. Đó là hai con thiên nga, đầu chúng chạm nhau tạo thành hình trái tim, dáng vẻ duyên dáng yên bình, lông vũ được chạm khắc tinh xảo. Dưới ánh đèn, chúng phản chiếu màu sắc cầu vồng kỳ diệu. Trên đế của chúng còn khắc dòng chữ: “Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Món đồ thủ công mộng mơ vô cùng, xinh đẹp vô đối, nhưng giá trên bảng niêm yết lại khiến Ngu Tiểu Văn choáng váng.
“Vì cậu,” Nạn nhân đáp. Anh cũng dừng lại cùng Ngu Tiểu Văn nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, trông như cũng đang thưởng thức món đồ thủ công.
“Tôi phải nghe mệnh lệnh của cậu, mà gã kia lại đánh cậu. Vậy tôi là cái khỉ gì, dưới cơ hắn ta chắc?”
Ngu Tiểu Văn không nhịn được bật cười thành tiếng nên vô thức quay đầu nhìn nạn nhân một cái. Nạn nhân dường như cũng thấy món đồ thủ công khá ổn, khuôn mặt điển trai thoáng chốc không còn lạnh lùng. Anh vươn tay lướt qua ánh cầu vồng, để ánh cầu vồng từ pha lê in lên lòng bàn tay.
Ngu Tiểu Văn bước vòng lại, nhích về phía đối phương nửa bước.
“Tôi còn tưởng cậu ra tay vì tinh thần công dân nghĩa khí chứ, thấy cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ bị đánh nên ra tay dạy dỗ tên khốn đó chứ,” – y thì thầm – “Không ngờ lại có lý do đầy đủ đến vậy.”
Thấy đối phương không nói gì, Ngu Tiểu Văn lại nhích gần hơn chút nữa, kéo dài giọng: “‘Phải nghe mệnh lệnh của tôi’… Sắp hết thời gian tống tiền rồi, cậu có nhớ tôi không?”
Nạn nhân thở hắt ra, cất bước thẳng về phía thang máy, dùng tốc độ bước đi trả lời câu hỏi của Ngu Tiểu Văn.
“…Chạy gì mà chạy, chẳng phải vẫn phải đợi tôi cùng lên thang máy à.” Ngu Tiểu Văn đưa tay lên, chạm vào cùng một chùm ánh sáng cầu vồng với nạn nhân, để vệt cầu vồng ấy chuyển sang lòng bàn tay mình.
…
Lữ Không Quân không nhắc đến chuyện trong kỳ dịch cảm của mình, khi thấy đối tượng dịch cảm bị Alpha khác chạm vào, anh chỉ muốn hóa thành chó điên cắn chết toàn bộ Alpha ồn ào trong phòng.
Chắc chắn Trần Kiến đã nói rất khó nghe, nhưng tuyệt đối không hề bịa đặt gì về anh.
Thôi thì nó cũng đã qua.
“Cậu nghĩ Trần Kiến có tìm cách hạ bệ cậu không?” – Tên tống tiền nhanh chóng đuổi kịp – “Không cho em gái hẹn hò với cậu đâu có nghĩa là không muốn cậu làm khách VIP. Thấy cậu càng điên, hắn càng vui, dẫu sao thì hắn cũng kiếm tiền từ việc đó. Cậu cẩn thận đừng để bị những thứ kia…”
“Yên tâm, tôi đã nhìn thấy hết rồi. S House còn chẳng thú vị bằng văn phòng tôi,” Lữ Không Quân đáp.
“…“ Tên tống tiền có vẻ kinh ngạc, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
Y đi chậm lại như đang suy nghĩ, rồi lại bước nhanh hơn để theo kịp nhịp bước của Lữ Không Quân.
“Tôi đã nói sẽ không làm phiền cậu nữa, tôi chắc chắn sẽ giữ lời nhưng sau này đồng nghiệp của tôi có thể hỏi ý kiến cậu không? Mấy thứ trong sách tra cứu của cậu bọn tôi đọc cứ như sách trời ấy. Dù gì cậu cũng là chuyên gia mà.” Giọng y hiếm khi mang theo chút nịnh nọt.
Bước chân của Lữ Không Quân khựng lại, lạnh lùng trả lời, “Ồ, đồng nghiệp của cậu, nếu cần hỏi, bảo cục công an gửi yêu cầu hỗ trợ cho viện sinh học là được.”
Anh nghe thấy tên tống tiền lầm bầm chửi một câu.
Hai người lên tầng trên của nhà hàng ngắm cảnh, có vẻ như phục vụ đã nhận được thông báo trước nên dẫn họ vào sảnh lớn. Ngoài cửa kính cong rộng lớn, màn đêm vừa ghé đến Mạn Kinh. Một dải đèn chạy dọc bờ biển, ngăn cách hai phía đối lập, một bên là đại dương tĩnh lặng dưới màn đêm, một bên là thành phố sôi động sáng lấp lánh.
Tên tống tiền đứng bên cạnh người phục vụ đang nở nụ cười lịch sự nhưng đầy gượng gạo.
Nhìn khung cảnh và ánh đèn ngoài cửa sổ, y trầm trồ như thể lần đầu đến Mạn Kinh, thậm chí còn chà xát hai tay như một con ruồi.
Lữ Không Quân nghĩ y đang cố ý, chỉ vì vừa rồi mình nói chỉ cần theo mình, có chống gậy bưng bát cũng không sao.
Lữ Không Quân im lặng nhìn hành động nhỏ nhen của đối phương.
Người phục vụ tiếp tục dẫn họ vào một góc riêng trên cầu thang xoắn. Không gian yên tĩnh và riêng tư, rộng rãi, thoáng đãng, bao trọn một phần ba diện tích sảnh lớn, vị trí này được độc quyền ngắm nhìn toàn cảnh đêm, không phải chia sẻ với bất kỳ ai.
Sau khi châm trà, người phục vụ rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Khoảnh khắc im lặng giữa họ bị phá vỡ khi tên tống tiền nói: “Mấy nhân viên ở đây trông có vẻ đều quen biết cậu, liệu có vấn đề gì không?”
Lữ Không Quân: “Giờ cậu mới hỏi thì muộn rồi.”
“Ồ, vậy coi như tôi chưa hỏi gì.” Tên tống tiền ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhìn ngắm cảnh đêm. Nhưng có vẻ y không hoàn toàn tập trung, vẫn còn đang nghĩ về chuyện vừa rồi.
Lữ Không Quân lật thực đơn, bảo: “Cậu không nhìn à? Vậy tôi sẽ chọn bừa đấy.”
“…Để tôi chọn.” Tên tống tiền hoàn hồn, cầm lấy thực đơn từ tay Lữ Không Quân, lướt qua các món, “Tôi muốn gọi mấy món khiến túi tiền của cậu phải thút thít vì đã mời tôi đến đây.”
“Hm, tôi muốn tôm hùm lớn.”
“Tôm tích lớn.”
“Và sò to ~…”
Lữ Không Quân nhìn y lật từng trang thực đơn. Ánh sáng phản chiếu từ thực đơn hắt vào đôi mắt sáng của tên tống tiền như một ngọn hải đăng nhỏ, luôn dừng lại chần chừ nơi mức giá.
“Cậu đang tìm món nào khiến ví tôi phải khóc đấy à?” Anh hỏi.
Anh tiến lại gần nhìn thực đơn, dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ tay đối phương, lật mấy trang, chỉ vào hình ảnh của một món ăn chiếm cả một trang, nước sốt trông rực rỡ: “Món này là đắt nhất.”
Ánh sáng và bóng tối đan xen trên hàng mi của tên tống tiền thoáng rung động, có vẻ như y lại sắp làm hành động quen thuộc là chạm vào gáy.
Lữ Không Quân nắm lấy cổ tay y, rồi nhẹ nhàng đeo vòng tay sang tay đối phương: “Cơ thể tôi đã hồi phục rồi, không cần phải dùng cái này nữa. Cậu tháo miếng dán ức chế kém chất lượng ở tuyến thể ra đi.”
Tên tống tiền nhìn động tác của anh, rồi lại nhìn sang chiếc vòng tay.
Lữ Không Quân cảm nhận được cổ tay đối phương khẽ rụt lại, bèn buông tay ra, nói: “Dù cơ thể dễ đ*ng d*c đến đâu, cũng không cần phải dùng loại mạnh màu đỏ sẫm như thế mãi. Cậu ở cùng Alpha thật sự mệt mỏi đến vậy à? Ở sở cảnh sát cũng vậy sao?”
Tên tống tiền: “…”
“Tôi…” Tên tống tiền đưa tay lên che mắt.
Sau đó y nhanh chóng đưa tay lên gáy, xé miếng dán ức chế ra, dùng đầu ngón tay cuộn miếng dán lại, nắm chặt trong tay.
“Lữ Không Quân.” Tên tống tiền gọi tên anh.
Lữ Không Quân: “Ừm.”
Tên tống tiền: “Cậu từng nói vì muốn chấm dứt quan hệ tống tiền này nhanh chóng, nên đã tới S House để tìm manh mối. Chuyện đó tôi nên tự kiểm điểm. Là tôi đã đưa công việc vào mối quan hệ tống tiền của chúng ta, khiến cậu phải mạo hiểm. Cậu nói đúng, xử lý chuyện này nên theo quy tắc, nộp đơn xin phép mới là cách đúng đắn nhất.”
Lữ Không Quân khựng lại ít lâu, rồi nói: “Không cần phải tự kiểm điểm.”
Một lát sau, anh nói thêm: “Mối quan hệ giữa chúng ta vốn là quan hệ tống tiền, nói đến công tư phân minh và đạo đức nghề nghiệp cảnh sát thì thật nực cười.”
Tên tống tiền cười rất vui vẻ: “Xin lỗi nhé.”
“…” Lữ Không Quân nhìn y cười, không hiểu vì sao y lại cười, khẽ dùng đầu lưỡi đẩy răng nanh.
“Tôi biết mà,” – tên tống tiền nói – “Vì cậu thậm chí còn không rõ mục đích tống tiền của tôi, thì làm gì có chuyện công và tư, hay đạo đức.”
Một lúc sau, tên tống tiền chống cằm bằng một tay, nhìn Lữ Không Quân với đôi mắt long lanh, khóe miệng nhếch lên, có vẻ sâu xa.
“Cậu vẫn luôn muốn biết tại sao lại xui xẻo dính vào tên tống tiền này. Vậy tôi cho cậu một cơ hội nhé. Cục cưng ạ!”
Tên tống tiền dùng tay còn lại nhấc điện thoại lên, bấm một hồi rồi quay sang Lữ Không Quân cho anh xem. Đó là một chiếc xúc xắc ảo với các mặt bị ẩn đi, chỉ khi lắc mới hiện lên. Đây là loại đạo cụ giải trí cấp thấp thường dùng trong những nơi không mấy sang trọng.
Lữ Không Quân: “…”
“Từ giờ trở đi, cậu có ba lần đoán. Đoán xem vì sao tôi lại tống tiền cậu.” Tên tống tiền đẩy điện thoại về phía Lữ Không Quân, nút đổ xúc xắc hướng về phía anh.
“Đoán đúng, tôi chắc chắn sẽ không giấu giếm, tin hay không tùy cậu. Nhưng mỗi lần đoán sai, cậu sẽ phải ấn nút lắc xúc xắc một lần.”
Tên tống tiền khẽ gõ nhịp lên má bằng đầu ngón tay.
“Để tôi cho cậu một gợi ý: Nguyên do này, dù rất quan trọng với tôi, nhưng thật ra chẳng mấy ý nghĩa với cậu, vì nó vốn không phải điều cậu quan tâm. Vậy nên, cậu hãy cân nhắc xem có muốn tham gia hay không, vì mệnh lệnh trên xúc xắc có thể sẽ rất quá đáng.”
Lữ Không Quân nhìn vào đôi mắt đầy vẻ mập mờ của đối phương.
Đôi khi tên tống tiền trông chẳng giống cảnh sát, mà giống một con bạc. Cái dáng vẻ bất chấp hậu quả ấy rất hợp với cảnh đêm sâu hun hút như vực thẳm sau lưng y.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
