Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 27

Chương 27. Chấm dứt | Editor: caphaos | Beta: Beihe

Tên tống tiền vịn vào chiếc ghế đối diện Lữ Không Quân, chậm rãi ngồi xuống. Sau khi xoa xoa mái tóc, y nói: “Cậu ngoan quá đấy.”

Hệ thống ngôn ngữ của tên tống tiền khá khó hiểu.

Lữ Không Quân cũng đã bắt đầu quen với điều này nên không đến mức phun nước. Anh nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Hửm?” Tên tống tiền nghiêng người tới gần bàn, chống cằm nhìn anh.

“Tôi sắp phải đi huấn luyện quân sự, chuyện này liên quan đến việc thăng chức nên nhất định phải đi. Bởi vậy, trong một thời gian ngắn tôi sẽ không thể trả lời tin nhắn, gọi là đến, hay hoàn thành mệnh lệnh của cậu ngay lập tức được.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nhiệm vụ cố định mỗi tối vẫn có thể thực hiện.”

Tên tống tiền: “Bao lâu?”

“Nửa tháng.” Lữ Không Quân đáp.

Tên tống tiền im lặng một lúc, nói: “Không được đi.”

Lữ Không Quân đặt tách trà xuống, quyết định thẳng thắn. Dựa vào những gì xảy ra trong thời gian gần đây, anh nhận ra mình cần phải nhanh chóng giải quyết vụ tống tiền này, không thể trì hoãn thêm nữa. Sự việc tồi tệ ngày hôm qua chỉ là khởi đầu, anh không dám tưởng tượng sau này sẽ còn diễn biến thế nào.

Anh nói: “Vậy cậu cứ đăng video Lữ Thanh Xuyên…”

“Đùa cậu thôi.” Tên tống tiền cong cong đôi mắt, đưa tay chạm vào tách trà trong tay anh. “Đi đi. Tôi đồng ý. Chúc chủ nhiệm Lữ sớm thăng chức, tiền đồ rộng mở.”

Lữ Không Quân cúi đầu, nhìn thấy đầu ngón tay của tên tống tiền rất khéo léo tránh các khe ngón tay của anh, chỉ khẽ lướt qua hoa văn trên tách trà rồi thu tay lại.

Đốt ngón tay trỏ của tên tống tiền có một vết chai, đó là dấu vết để lại từ việc luyện tập bắn súng.

Bắn súng.

Bắn.

Súng.

… Lữ Không Quân siết chặt tách trà.

Cơ thể anh không ổn chút nào. Loại sinh vật gì mà chỉ nhìn vết chai trên ngón tay của cảnh sát hình sự mà cũng có thể tưởng tượng ra chuyện đó?

Anh uống một ngụm lớn trà rồi mạnh tay đặt cái tách xuống bàn. Phản ứng “dư âm” này sẽ kéo dài bao lâu? Anh lấy điện thoại ra định nhắn tin hỏi Cao Vũ Đinh, nhưng rồi lại thôi.

Tham gia khóa huấn luyện quân sự có lẽ là cách tốt nhất để cai nghiện.

“Dù cậu không cho thì tôi vẫn đi.” Anh nói, “Con người ai cũng có giới hạn. Tôi sẽ không vì những việc bẩn thỉu của Lữ Thanh Xuyên mà tự bán mình để cậu đùa bỡn mãi.”

Tên tống tiền nhìn anh, cười không nói gì.

Một lúc sau, tên tống tiền bảo: “Bác sĩ Lữ đã hết chịu nổi tôi rồi sao? Vậy cậu định làm gì? Muốn tôi đăng tải video tuyệt vời đó lên mạng à?”

Tên tống tiền ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế với vẻ mặt bất cần, khóe miệng nhếch lên.

Lữ Không Quân muốn tỏa ra pheromone để cho đối phương nếm mùi.

Cuối cùng anh vẫn kiềm chế được bản thân. Hít nhẹ một hơi, khoanh tay lại, giữ thái độ bình tĩnh lý trí: “Cảnh sát Ngu Tiểu Văn, cậu nên hiểu là tôi không thể chấp nhận việc bị cậu tống tiền vô thời hạn. Cậu phải cho tôi biết ngày kết thúc, nếu không thì chấm dứt ngay tại đây. Tất nhiên cậu có thể phát tán video ra ngoài, nhà họ Lữ sẽ phải chịu hậu quả và bản thân cậu cũng vậy. Cậu hẳn biết rõ hậu quả khi đụng đến Lữ Thanh Xuyên là gì rồi chứ?”

Tên tống tiền suy nghĩ rất nghiêm túc. Rồi đưa ra câu trả lời.

Y nói: “Được.”

Lữ Không Quân: “… Hửm?”

Tên tống tiền: “Tôi không còn yêu cầu gì nữa, rất hài lòng rồi. Chơi tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”

Tên tống tiền đồng ý quá dễ dàng khiến Lữ Không Quân bất ngờ, anh không biết có phải vì quyết tâm một mất một còn mà mình thể hiện làm đối phương kiêng dè hay không. Nên nhất thời anh không biết đáp lại thế nào.

“Chẳng còn ý nghĩa gì.” Thế là anh chỉ lặp lại năm chữ cuối.

Một lát sau anh nói tiếp: “Tôi tưởng cậu đang chơi vui vẻ lắm chứ.”

Tên tống tiền: “Đợt huấn luyện thăng chức quan trọng hơn, thời gian này tôi sẽ không giao nhiệm vụ gì nữa, cậu cứ yên tâm mà học tập thi cử. Nhưng sau khi cậu trở về, cậu phải hoàn thành một mệnh lệnh cuối cùng của tôi, rồi chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ. Thế nào?”

Thì ra vẫn còn một mệnh lệnh.

Cái gọi là “được” kia chẳng qua chỉ là chiêu trò của tên tống tiền mà thôi.

“Mệnh lệnh cuối cùng.” Lữ Không Quân hiểu ra ngả người dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nói: “Mệnh lệnh gì? Giúp cậu làm tổng thống à?”

“Cái đó dễ quá.” Tên tống tiền lắc đầu, nói, “Làm bạn đời của cậu.”

Lữ Không Quân: “.”

Tên tống tiền bật cười: “Yên tâm đi, sẽ không phải chuyện gì cậu không làm được. Cậu đã có quyết tâm một mất một còn rồi thì tôi cũng chẳng thể ép cậu quá đáng.”

Y tùy tiện rút ra một tờ giấy từ chồng báo và hóa đơn trên bàn, lật sang mặt trắng phía sau, rồi lấy trong hộp đồ lặt vặt ra một cây bút bi vỏ nhựa đã nhuốm màu thời gian, cẩn thận viết từng nét một.

To bác sĩ

Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng sẽ chấm dứt mối quan hệ tống tiền.

Cảnh sát.

Viết xong, y đẩy tờ giấy đến trước mặt Lữ Không Quân.

“Tôi là người rất giữ chữ tín, bác sĩ Lữ.” Tên tống tiền nói.

Lữ Không Quân nhìn tờ giấy.

Nguyện vọng cuối cùng. Chấm dứt mối quan hệ tống tiền.

Mặc dù không rõ hiệu lực của tờ giấy này là bao nhiêu, song anh vẫn gấp nó lại, cất vào túi trong.

“Hy vọng cậu nói được làm được, cảnh sát Ngu.”

Tên tống tiền mỉm cười nhìn anh, xoay cây bút trong tay. Cây bút bi xoay trơn tru giữa những ngón tay linh hoạt, cuối cùng dừng lại ở phần vết chai.

“Yên tâm đi. Tôi sẽ rời đi, cuộc sống của cậu sẽ trở lại như cũ, chẳng khác gì khi tôi chưa từng xuất hiện. Tôi đã nói từ trước rồi mà.”

Lữ Không Quân nhìn cây bút một lúc.

Anh cúi mắt, nhấc tách trà lên uống cạn.

“Tốt lắm.”

Hôm qua tên tống tiền đã giúp anh điều chế thuốc nên cả ngày hôm nay anh phải tuân theo chỉ thị. Sau khi đợi trong căn phòng nhỏ suốt cả ngày, mệnh lệnh đầu tiên của tên tống tiền vô cùng hợp lý, đó là đi ra ngoài ăn tối.

Hai người xuống lầu, tên tống tiền bước đến chiếc xe cũ kỹ yêu dấu của mình, khoe với Lữ Không Quân: “Nhìn này, đây từng là chiếc xe có hiệu năng tốt nhất trong tổ của bọn tôi đấy. Là tổ trưởng Trần đã nhường lại cho tôi.”

Lữ Không Quân nhìn chiếc xe.

Tên tống tiền v**t v* chiếc xe như báu vật, ánh mắt chuyên chú, không biết đang nghĩ gì.

Tên tống tiền vừa định mở khóa xe thì Lữ Không Quân gọi y lại: “Ngồi xe của tôi.”

Thế là hai người một trước một sau, đi xuyên qua những căn nhà dân thấp bé trong ngõ Liên Vụ. Lữ Không Quân đi phía trước, dẫn tên tống tiền tới chỗ mình đỗ xe. Đèn đường bắt đầu sáng lên, bóng hai người dần hiện rõ, tách rời rồi lại đan xen, hắt dài rồi ngắn lại trên nền đường. Tới một bãi đất trống khá rộng rãi và ánh đèn lờ mờ, Lữ Không Quân dừng bước, bấm chìa khóa xe của mình.

Đèn của chiếc xe đen rộng rãi và giản dị nháy sáng. Tên tống tiền bước đến, đứng trước đầu xe ngắm nghía, khẽ “ồ” một tiếng.

Y chắp tay sau lưng nhìn một lúc, sau đó giơ ngón tay chạm vào logo phía trước xe: “Khác với chiếc trước đây cậu lái.”

“Ừ. Tôi hiếm khi dùng chiếc này.” Lữ Không Quân nhún nhẹ mũi chân rồi quay người ngồi vào ghế lái. Tên tống tiền cũng theo sau, ngồi vào ghế phụ.

Tên tống tiền đóng cửa xe, tò mò nhìn xung quanh chỗ ngồi. Lữ Không Quân thấy vậy, liền nghiêng người qua, cánh tay vươn qua người tên tống tiền, nhấn nút điều chỉnh ghế ngồi dưới cửa sổ bên ghế phụ.

“Ù uôi, xịn thật đấy.” Tên tống tiền điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Cảm ơn.”

Y thay đổi tư thế, nhích người vào tựa lưng, loáng thoáng quệt vào cánh tay của Lữ Không Quân, nhưng cuối cùng lại không chạm vào.

“…”

Có ấn tượng. Lần trước ở Khu Cam, mình cũng từng bị y áp sát đến gần như vậy.

Một lát sau, tên tống tiền cúi đầu, đối mặt với Lữ Không Quân, hỏi nhỏ: “Đi đâu ăn đây?”

Lữ Không Quân ngồi lại ngay ngắn, thắt dây an toàn rồi khởi động xe.

“Cậu chọn đi.”

Xe bắt đầu lăn bánh trên đường. Tên tống tiền suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có thể mời cậu đến một quán hải sản ít xăng dầu, khói bụi. Ăn trong quán, cũng ở khu phố cổ nhưng sạch sẽ, vệ sinh hơn. Học trò của tôi, à chính là c* cậu trà sữa mà cậu hay để ý ấy, thằng c* giống y chang cậu ở cái khoản cậu ấm khó chiều, không bao giờ ăn quán vỉa hè. Nhưng cậu ấy bảo quán này khá ổn, tôi nghĩ chắc cậu cũng chịu được.”

Lữ Không Quân không nói gì.

Thấy vậy, tên tống tiền bèn lấy điện thoại, gửi một tin nhắn thoại ngắn gọn: “Quán hải sản đáng tin lần trước ở phố cổ tên gì nhỉ?”

Đối phương trả lời ngay bằng tin nhắn thoại: “Quán hải sản Cá Chép Lớn. Anh định đi hả? Em cũng chưa ăn tối, để em mời anh nhé.”

Lần này tên tống tiền không nói gì thêm, chỉ nhanh chóng gửi lại hai chữ rồi cất điện thoại. Khi điện thoại lại rung lên, y không thèm nhìn mà quay sang nói với Lữ Không Quân: “Tên quán là Cá Chép Lớn. Cậu bật định vị đi.”

Một lúc sau, Lữ Không Quân đề nghị: “Ở khu S có một nhà hàng ngắm cảnh trên cao, hải sản ở đó cũng khá ổn.”

Nhà hàng này là một địa điểm check-in nổi tiếng thế giới, cần phải đặt chỗ trước vài tháng, và giá cả thì vô cùng đắt đỏ.

“Vãi. Cậu gọi cái đó là ‘cũng khá ổn’ à?” Tên tống tiền quay đầu nhìn anh. “Cậu định bán tôi luôn chắc?”

“Tôi mời.” Lữ Không Quân nói, “Coi như cảm ơn cậu vì hôm qua đã tốn cả ngày giúp tôi.”

Tên tống tiền khều khều cánh tay anh: “Cảm ơn cậu ấm nhé. Nhưng nếu không còn chỗ thì sao? Hết chỗ rồi thì dù cậu họ Lữ cũng đâu thể đuổi khách đi được.”

Lữ Không Quân: “Tầng trên cùng của nhà hàng đó là câu lạc bộ tư nhân, cảnh sắc đẹp hơn, không có khách khác, đầu bếp ở đó cũng chính là bếp trưởng của nhà hàng. Không cần đặt trước.”

Tên tống tiền ngạc nhiên, rồi nheo mắt lại: “Đặc quyền giới thượng lưu các cậu à.”

Lữ Không Quân im lặng một lúc: “… Tôi không phải vậy. Bình thường tôi chỉ ăn ở căn-tin đơn vị, chẳng mấy khi đến mấy nơi lãng phí thời gian như thế.”

Sau đó anh mở định vị, nhập giọng nói ba chữ “Cá Chép Lớn.”

Khi Lữ Không Quân đọc rõ tên quán, tên tống tiền bật cười.

Lữ Không Quân mặt lạnh tanh, phóng to thu nhỏ để điều chỉnh lộ trình.

“Ha ha ha, thôi đi mà.” Cười xong, công chức cấp thấp vốn ghét cay ghét đắng tầng lớp thượng lưu – tên tống tiền mới lộ mặt thật của mình, y nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy tay Lữ Không Quân, xóa bỏ điều hướng trên màn hình, “Đưa tôi đến chỗ cậu nói đi. Dù gì cũng là cậu mời.”

Thế là xe không rẽ nữa, mà tiếp tục đi thẳng về hướng khu S.

Khu S là một khu thương mại cực kỳ sầm uất và rộng lớn. Dù Ngu Tiểu Văn biết đây là nơi tập trung nhiều nhà hàng nổi tiếng của thành phố nhưng y không rõ cụ thể chúng nằm ở đâu. Xuống xe đi bộ vài bước, y mới nhận ra đây chính là bãi đỗ xe nơi y từng bắt tên nghi phạm nước M lần trước.

Nói cách khác, đây cũng là nơi y thấy Lữ Không Quân che ô đi chung với nữ trưởng ban Omega xinh đẹp lần trước.

Ngu Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng, buột miệng hỏi: “Lần trước hai người cũng ăn ở đây à?”

Dường như phải mất vài giây nạn nhân mới hiểu ra câu hỏi của y, thẳng thắn trả lời: “Phải. Cô ấy chọn.”

“À.” Ngu Tiểu Văn đứng lại. Y cảm thấy mình không nên xóa lộ trình đến Cá Chép Lớn.

“Sao thế?” Nạn nhân hỏi.

Ngu Tiểu Văn chỉ vào bộ quần áo mình mặc: “Dù tôi đây đẹp trai ngời ngợi nhưng bộ đồ hôm nay quả thực không được trang trọng lắm, đi cùng cậu vào nhà hàng kiểu đó e là không hợp.”

“Ngược lại thì có.” Nạn nhân nói, “Chính vì cậu đi với tôi nên dù cậu có mặc bộ đồ rách rưới, chống gậy, ôm bát xin cơm cũng chẳng sao.”

Dù giọng anh không mặn không nhạt, nhưng nghe thế nào cũng giống đang khoe khoang. Ngu Tiểu Văn vừa chu môi định b*n r* vài lời mỉa mai, thì ánh mắt của nạn nhân bỗng thay đổi khi nhìn về phía cửa ra vào của tòa nhà, anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay Ngu Tiểu Văn, nửa người che chắn trước mặt y.

Anh nói khẽ: “Trần Kiến.”

Ngu Tiểu Văn cũng lập tức nhìn theo. Bên cạnh cửa tòa nhà có một nam một nữ bước ra, nam là Trần Kiến, còn người phụ nữ chính là vị trưởng ban xinh đẹp mà lần trước Lữ Không Quân đi cùng.

Trần Kiến chưa chắc đã nhớ vụ y cải trang ở S House, nhưng nữ trưởng ban thì có giao tiếp với y một lúc nên chắc chắn sẽ nhớ mình là một cảnh sát. Mà giờ mình lại đi cùng Lữ Không Quân, chuyện này rõ ràng là không hợp lý, nếu gây ra bất kì rắc rối nào ảnh hưởng đến vụ án thì khá nguy. Ngu Tiểu Văn lập tức nép vào bóng dáng Lữ Không Quân, nhanh chóng lẩn mình trốn sau gốc cây gần nhất.

“Lữ Không Quân.” Vị nữ trưởng ban quả nhiên đã nhìn thấy anh, gọi tên, “Anh hết kỳ dịch cảm rồi à?”

Trần Kiến bật cười, che giấu đi vài phần ý vị không rõ.

Ba người nói chuyện qua lại vài câu, rồi Trần Kiến và nữ trưởng ban tách ra khỏi Lữ Không Quân. Khi họ đi đến bãi đỗ xe thì có đi ngang qua chỗ Ngu Tiểu Văn. Họ đã cố ý hạ giọng nhưng khoảng cách ngày càng gần khiến tiếng nói chuyện trở nên rõ hơn.

Theo đó là tiếng bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng của đôi giày cao gót.

Trần Kiến: “Đi xem mắt bao nhiêu lần rồi cũng không thành, anh thấy thôi đi thì hơn.”

Nữ trưởng ban: “Anh với bố chẳng phải muốn em tìm một người môn đăng hộ đối sao? Ngay cả Lữ Không Quân cũng không chịu, muốn em trèo lên trời chắc.”

Trần Kiến: “Nếu có thể kết thân với nhà họ Lữ thì dĩ nhiên có lợi, anh biết ông già đặc biệt muốn thế. Nhưng với tư cách cá nhân anh, anh không muốn cô em gái duy nhất của mình trở thành công cụ hôn nhân. Người nhà họ Lữ toàn là b**n th**. Bố, bác, chị, anh của cậu ta, họ Lữ có người nào bình thường không?”

Nữ trưởng ban: “Mấy người đó b**n th** thì có liên quan gì đến anh ấy. Nhân phẩm của anh ấy rất tốt.”

Trần Kiến: “Tốt cái quái gì. Mấy tên Alpha cấp cao nhất không ai là không điên. Anh mở S House, con mẹ nó anh rõ rất. Toàn súc vật. Dính vào họ thì đời em coi như xong.”

Nữ trưởng ban: “Anh ấy không như vậy đâu, anh ấy rất điềm tĩnh, chỉ tập trung vào công việc. Lữ Không Quân không thể nào đến mấy chỗ lộn xộn đó, anh toàn gặp kẻ xấu, sao mà biết anh ấy là người tốt.”

Trần Kiến cười khẩy: “Hôm trước cậu ta có đến S House đấy.”

Nữ trưởng ban đột ngột dừng lại.

Trần Kiến: “Điên lắm, vừa đến đã hỏi anh có thuốc không, bảo muốn chơi cái gì đó k*ch th*ch. Người của anh không ai chiều nổi cậu ta.”

Nữ trưởng ban: “Anh nói bậy.”

Trần Kiến: “Tính tình cậu ta còn cực kỳ âm u vặn vẹo, hễ không vừa ý là vô duyên vô cớ trút giận lên khách trong phòng bao của anh, vả Đinh Khải sưng vù như đầu heo, làm cả đám sợ xanh mặt, im như thóc cả đêm, đúng là đồ khùng. Cuối cùng cậu ta chọn một người vào phòng chơi, còn bắt nạt nhân viên tạp vụ của anh đến mức sụp đổ phải bỏ chạy. Kết quả là cậu ta đứng trong phòng nhìn bức tường đầy đồ chơi, ánh mắt sáng rỡ, cuối cùng còn mua một món đồ từ chỗ anh mang về nhà tự chơi…”


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 27
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...