Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 23
Editor: caphaos | Beta: Beihe
Chương 23. Nguy hiểm từ pheromone
Ngu Tiểu Văn mở khóa một bên còng, cầm trong tay, rồi ngẩng đầu quan sát nạn nhân một lần nữa.
Y khẽ nhíu mày: “Trông cậu có vẻ…”
Ngu Tiểu Văn cúi đầu chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, ngay dưới ánh nhìn của nạn nhân.
Y chưa kịp ngẩng đầu lên đã cảm giác có thứ gì đó đè lên sau gáy. Y nghe thấy tiếng răng nghiến vào nhau vang sát bên tai, âm thanh đó khiến lông tơ trên lưng Ngu Tiểu Văn dựng đứng.
“Lữ Không Quân!”
Y không nhận được câu trả lời, chỉ có dụng chống cắn chắc chắn đang ép mạnh hơn vào sau gáy, dường như muốn đè nát tuyến thể của y.
“Lữ Không Quân, cậu… Chẳng phải cậu bảo mình không phải là chó điên sao… Thả, thả tôi ra!”
Người phía sau siết chặt y ép vào tường.
“! …”
Xương cụt của y cảm nhận rõ ràng toàn bộ kích thước, khiến chân tóc của y muốn dựng đứng hết cả lên.
Chưa kể đến tiếng nghiến răng không ngừng bên tai.
Ngu Tiểu Văn thường nghĩ dụng cụ chống cắn cho Alpha chỉ phòng người quân tử, không phòng được kẻ tiểu nhân, chẳng có hiệu quả gì mấy. Lúc này, y mới hiểu, phải có lý do thì thứ này mới được chế tạo ra. Là một cảnh sát hình sự từng chứng kiến rất nhiều thảm kịch trong xã hội, lẽ ra y phải cảnh giác hơn. Chính biểu hiện điềm tĩnh, tự chủ của nạn nhân đã khiến y mất đi sự nhạy bén cần có.
… Nhưng tên này vừa bước vào đã đeo vòng tay cho mình, còn kêu mình “giữ bình tĩnh”. Rõ ràng vẫn còn khả năng kiểm soát tốt, sao lại đột ngột trở thành như thế này?
Nạn nhân hít sâu một hơi vào tuyến thể của y. Ngu Tiểu Văn lập tức co chân lại, trèo lên tường thêm một chút.
Y co mông lại tạo thành bức tường phòng thủ: “… Vãi! Lữ Không Quân… Cậu, nếu không dừng lại cậu sẽ hối hận đấy!”
Y nghe thấy tiếng tháo khóa thắt lưng kim loại phía sau, liền nhân cơ hội dốc hết sức vươn cánh tay về phía tủ dưới bồn rửa, treo chiếc còng lông lên thanh lan can kim loại. Cạch một tiếng, cài khóa lại! Nạn nhân bị bất ngờ dừng động tác, anh nhìn về phía đó, kéo cánh tay khiến cánh cửa tủ va vào tạo ra tiếng động. Ngu Tiểu Văn lăn lộn vấp phải quần ngã nhào, tránh xa anh ra.
Nạn nhân quay đầu lại, cố gắng tháo chiếc còng tay trên thanh lan can.
Ngu Tiểu Văn lập tức rút thắt lưng lỏng lẻo trên quần của mình ra, quấn quanh cổ tay còn lại của anh, vòng qua, xoắn chặt, sau đó đặt lên vai kéo về phía vòi nước bên kia.
Nạn nhân im lặng chống cự, trong khi adrenalin của Ngu Tiểu Văn cũng phối hợp hoạt động, giúp y phát huy tiềm năng, lê từng bước chân nặng nề như một kẻ phu thuyền, tiếp cận vòi nước, rồi dùng sức treo thắt lưng lên đó, sau đó vòng vài vòng, nhanh chóng thắt nút chết.
Y tựa lưng vào tường thở hổn hển.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến nửa phút, nhưng y lại cảm thấy còn hao tâm tổn sức hơn việc lấy dịch ngọc ban nãy.
“Mẹ kiếp… rốt cuộc cậu làm sao thế hả?” Ngu Tiểu Văn nhìn cái kẻ suýt chút nữa làm cái thân bệnh tật vốn đã yếu ớt của y thêm rối loạn, không kìm được cơn giận đá vào chân anh một cái: “Nếu muốn làm việc vừa nãy sao không nói sớm rồi lên giường làm luôn? Còn phải làm thế này nữa hả? Điên à!”
Đôi mắt sáng rực của nạn nhân nhìn y chằm chằm, lồng ngực phập phồng liên tục, dường như cũng đang giận dữ. Một lúc sau, anh hạ mí mắt xuống như không muốn chấp nhặt với Ngu Tiểu Văn, anh hơi run rẩy, nói với giọng khàn khàn: “Dùng điện thoại của tôi gọi cho bác sĩ Cao Vũ Đinh.”
Ngu Tiểu Văn nhận ra chóp mũi của anh hơi ửng đỏ.
? ? ?
… Ngu Tiểu Văn vò đầu vài cái, rồi dịu giọng lại: “Điện thoại của cậu đâu?”
“Ở phòng khách.” Nạn nhân nhắm mắt lại.
Ngu Tiểu Văn dùng sức đứng dậy, kéo quần lên, đứng dậy rời khỏi phòng tắm. Y đứng trước bàn trong phòng khách, lắc đầu vài cái, lẩm bẩm mấy câu bực bội, rồi vớ lấy trái dừa tu mấy ngụm để làm dịu người. Sau đó, y cầm điện thoại của nạn nhân, quay lại bên cạnh anh.
Nạn nhân chậm rãi hé mắt ra, ngước mặt lên: “Tôi sẽ nhờ bác sĩ Cao hướng dẫn cậu làm.”
Ngu Tiểu Văn để điện thoại gần cánh tay bị treo của nạn nhân, sau khi mở khóa bằng dấu vân tay, nạn nhân dùng lệnh giọng nói: “Gọi cho bác sĩ Cao Vũ Đinh.”
Điện thoại tự động quay số gọi cho người có tên Bác sĩ Cao Vũ Đinh.
“Alô?” Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Không ngờ ông còn gọi được, vậy là đồ của đối tượng dịch cảm có hiệu quả rồi đúng không, nhanh thế! Chúc mừng nhé!”
“Chưa đâu,” nạn nhân chớp chớp mắt, tay bị treo siết chặt, giọng càng trầm hơn: “Tôi gặp chút vấn đề, ông chỉ cho cậu ấy làm thế nào.”
“… Hả? Gì? Cậu gặp vấn đề gì?” Bác sĩ bên kia lo lắng hỏi.
“… Chào bác sĩ.” Ngu Tiểu Văn theo ánh mắt ra hiệu của nạn nhân, đưa điện thoại lại gần mặt mình, nói: “Tôi là… người… hiến nước. Bác sĩ Lữ bây giờ không tiện di chuyển. Bác sĩ chỉ tôi làm là được.”
“Ồ… ồ, được,” bác sĩ Cao ngập ngừng vài giây, không hỏi thêm gì, nói: “Cậu vất vả rồi. Dịch cơ thể đủ rồi chứ?”
Ngu Tiểu Văn: “Ừm.”
Bác sĩ Cao: “Tốt, giờ cần trộn các thành phần phản ứng pheromone, Mordilin, chất trung hòa thuốc, theo tỷ lệ, cùng với dịch cơ thể tươi… Chủ nhiệm Lữ chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn hết rồi.”
Ngu Tiểu Văn nhìn sang nạn nhân, anh gật đầu.
“Mấy loại thuốc này ở đâu?” Ngu Tiểu Văn hỏi nạn nhân.
Sau một lát, nạn nhân khẽ đáp: “Trong hộp thuốc của tôi.”
Ngu Tiểu Văn nhỏ giọng: “Cái hộp có nhãn “thuốc an thần” ấy hả?”
Nạn nhân ngẩn ra, rồi đáp nhỏ hơn: “… Ừ.”
Ngu Tiểu Văn nhìn lại dịch cơ thể mà mình vừa sản xuất ra, may mà không bị trận tranh đấu ảnh hưởng, tất cả vẫn đang xếp gọn gàng trong các cốc đong của hộp dụng cụ.
Y nhấc hộp dụng cụ, định đi vào phòng trong thì nạn nhân đột ngột gọi y lại: “… Chờ đã. Cậu có thể để lại vòng tay cho tôi được không?”
Ngu Tiểu Văn đương nhiên đồng ý. Y tháo vòng tay ra, đeo lại cho nạn nhân, rồi lấy miếng dán ức chế mà mình từng dùng dán chặt lên sau gáy. Sau đó cầm hộp dụng cụ bước vào phòng, đặt lên bàn, rồi nhanh chóng tìm ra ngăn để hộp thuốc của bác sĩ Lữ, lấy nó ra.
Đầu dây bên kia nói: “Cậu có phải là đối tượng dịch cảm của chủ nhiệm Lữ không nhỉ?”
Câu hỏi với ngữ điệu kéo dài cuối câu, nghe có vẻ rất hứng thú.
Hắn khá hứng thú về đối tượng dịch cảm.
Thế là Ngu Tiểu Văn đáp: “À, không phải, tôi chỉ là bữa ăn thay thế thôi.”
Bác sĩ Cao: “.”
Chẳng mấy chốc, bên kia gửi qua vài ảnh chụp các lọ thuốc, nói: “Chỉ mấy loại thuốc này thôi. Tôi sẽ hướng dẫn cậu cách pha chế theo tỷ lệ, đơn giản lắm.”
Ngu Tiểu Văn: “Được rồi, tôi thấy rồi. Cảm ơn bác sĩ nhiều nhé, phiền anh rồi.”
Người bên kia cười: “Sao cậu lại cảm ơn tôi chứ, chuyện này là do số phận trêu ngươi, kéo cậu vào đây mà thôi. Cậu chịu giúp bệnh nhân của tôi giải quyết vấn đề, lẽ ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Ai cảm ơn ai, chuyện này thực ra rất vi diệu, nó tùy thuộc vào ai thân quen với Lữ Không Quân hơn, như vậy đối phương tự nhiên sẽ đứng ở vị trí bị làm phiền.
Nên Ngu Tiểu Văn suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Ấy, không không, bác sĩ Cao đừng khách sáo. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Ngu Tiểu Văn làm theo hướng dẫn, pha chế xong loại “thuốc”. Bác sĩ Cao nói: “Xong rồi, cậu đưa thứ này cho chủ nhiệm Lữ, rồi rời khỏi nhà cậu ấy là được.”
Ngu Tiểu Văn khựng lại: “Sau đó cậu ấy sẽ trở lại bình thường chứ? Để cậu ấy một mình có ổn không?”
Giọng bác sĩ Cao dịu đi đôi chút: “Nếu đó là dịch cơ thể của đối tượng dịch cảm thì sẽ sớm có hiệu quả. Tuy không rõ tình huống cụ thể của cậu, nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả giảm thiểu đáng kể, không cần lo lắng quá. Dù sao cậu ta cũng là Alpha cấp cao nhất.”
Ngu Tiểu Văn im lặng.
Y lại hỏi: “Vậy tiếp theo tôi còn cần làm gì không?”
“Chắc không cần gì nữa,” bác sĩ Cao đáp, “Nếu dịch cơ thể có thể bao phủ nhiều chỗ hơn thì… ừm, khụ, thôi. Chủ nhiệm Lữ không cần đâu. Chắc là xong rồi.”
“Ừ.” Ngu Tiểu Văn lắc lắc đầu. Miếng dán ức chế sau gáy đã bị tháo ra một lần, giờ phải tiếp xúc với lượng pheromone lớn thế này cũng không còn tác dụng mấy. Thế nên, dù cực kỳ không mong muốn, cơ thể mệt mỏi bị vắt kiệt của y vẫn bị động sản sinh ra chút phản ứng trong môi trường đầy pheromone đặc quánh.
Sự thôi thúc miễn cưỡng này khiến y không thể thoát khỏi cảm giác mệt mỏi khó chịu.
Y nhìn sang hàng “thuốc an thần” trong hộp thuốc.
Trước đó, nạn nhân từng cho y dùng loại “thuốc an thần” này, rất hiệu quả. Lần nào cũng yên ổn vượt qua kỳ đ*ng d*c dễ dàng, ngủ cũng rất ngon, thẳng một mạch đến sáng, thậm chí còn cảm thấy khỏe khoắn hơn cả những ngày bình thường bị bệnh.
Bao bì đóng gói của thuốc này kín hơn hẳn các thuốc khác, chắc chắn là rất đắt.
Ngu Tiểu Văn bưng thuốc ức chế đã pha chế trở lại phòng tắm, đưa điện thoại tới gần miệng nạn nhân: “Cậu còn muốn nói gì nữa không?”
“Đừng vội tắt máy, cậu cứ đặt điện thoại xuống rồi đi. Tôi sẽ theo dõi tình hình, có gì sẽ kịp thời liên lạc,” bác sĩ Cao dặn dò Ngu Tiểu Văn.
Ngu Tiểu Văn: “Ừ.”
“Không cần đâu. Tắt máy đi,” nạn nhân bác bỏ đề nghị.
“… Hả?” Ngu Tiểu Văn khó hiểu nhìn anh, “Bác sĩ nói không cần tắt máy mà.”
“Cậu nghe lời thế? Cậu muốn cho nhiều người biết để tôi mất mặt phải không.” Nạn nhân kéo mạnh cánh tay, làm cửa tủ va đập tạo ra tiếng động, “Mục đích của cậu đạt được rồi đấy.”
“… Đệt,” Ngu Tiểu Văn nói, “Vừa nãy là ai suýt nữa gặm nát cả dụng cụ chống cắn của mình hả? Bác sĩ người ta chẳng phải chỉ lo cho cậu sao, đừng có giấu bệnh sợ thầy.”
Nạn nhân trừng mắt nhìn y đầy oán hận, rồi nhanh chóng nhắm lại, vẻ mặt đầy uất ức như phó mặc cho số phận.
Ngu Tiểu Văn: “…”
“Cậu thấy xử lý được thì tự làm đi,” bác sĩ bên kia thở phào nhẹ nhõm, “Vậy có cần tôi tháo dụng cụ chống cắn cho cậu không?”
Nạn nhân: “Không cần tháo vội.”
Cuộc gọi kết thúc.
Nạn nhân bị treo hai tay, ngồi bệt trên nền gạch với tư thế dang rộng như cánh chim, còn Ngu Tiểu Văn thì quỳ đối diện anh.
“Ngu Tiểu Văn, cậu chơi vui rồi chứ? Hài lòng chưa?” Nạn nhân nghiến răng nói, “Cậu hoàn toàn khiến tôi trở nên rối tung cả lên. Cậu có biết tôi là ai không? Nhưng nhìn tôi bây giờ mà xem, chẳng ra cái quái gì, ngay cả con người cũng không phải, chỉ có thú hoang mới bị trói chặt như thế này thôi.”
Ngu Tiểu Văn nghe vậy, có phần ngạc nhiên: “Lữ Không Quân, bệnh là bệnh, nhưng cả hệ quy chiếu của cậu cũng bệnh theo luôn à? Cậu bị trói là vì cậu đ*ng d*c. Cậu là một bác sĩ, tại sao lại để kỳ dịch cảm bùng phát mà không biết tự kiểm điểm? Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi có được gì đâu mà hài lòng?”
“… Là tôi tự đ*ng d*c” Nạn nhân thở gấp hơn, nhưng có vẻ đang cố gắng kiểm soát, “Tôi nên tự kiểm điểm?”
Ngu Tiểu Văn: “Nếu không thì sao? Đệt, vừa nãy đang yên đang lành, cậu đột nhiên xông vào rồi tự dưng mất kiểm soát.”
“… Là tôi tự mất kiểm soát?” Khuôn mặt nạn nhân tái nhợt.
“Cậu biết việc ép chặt cái rọ mõm đó có thể gây ra tổn thương tâm lý thế nào cho một Omega không? Tôi không bỏ chạy mà còn con mẹ nó gọi bác sĩ giúp cậu nữa đấy! Đồ vong ơn bội nghĩa, đồ tồi tệ… Nếu không phải thấy cơ thể cậu bất ổn, cán bộ đây đã chẳng thèm chấp với cậu.”
Ngực nạn nhân lên xuống nặng nề.
Thấy anh trông có chút đáng thương. Ngu Tiểu Văn lại nói, “Thôi, cậu chỉ bị bệnh… hiện tượng sinh lý thôi mà, không phải dã thú. Bình thường cậu rất tốt, sao lại tự nói bản thân như vậy.”
Im lặng.
“Được rồi.” Nạn nhân dần lấy lại bình tĩnh, “Vậy giờ cậu thả tôi ra. Tôi tự dùng thuốc.”
Ngu Tiểu Văn nhìn kỹ sắc mặt bình tĩnh của anh, rồi bước đến gỡ dây buộc trên tay nạn nhân: “Đừng giở trò nữa đấy. Cán bộ đây mà trói lại thì cũng dễ như trở bàn tay.”
Vừa tháo xong, Ngu Tiểu Văn lập tức giữ khoảng cách với anh. Con mắt y cảnh giác nhìn chằm chằm, đồng thời lùi ra sau. Mà nạn nhân chỉ xoa cổ tay, không làm động tác nào khác, cầm lấy thuốc đã pha, cau mày liếc nhìn.
Ngu Tiểu Văn vẫn theo dõi anh.
Y thấy nạn nhân nhúng ngón tay út vào cốc thuốc, sau đó cho ngón tay vào dụng cụ chống cắn, m*t một cái. Dường như đang thử nghiệm tác dụng thuốc.
Ngu Tiểu Văn: “…”
Y tựa sát vào tường, tai bắt đầu nóng lên. Dùng ngón tay che mắt, nhưng lại để hở một khe nhỏ giữa các ngón để tiếp tục quan sát phản ứng của đối phương.
Nạn nhân không bộc lộ vẻ mặt buồn nôn như y dự đoán.
Nạn nhân khẽ cử động cánh mũi, l**m môi một cái.
Ngu Tiểu Văn co chân lên, ép sát vào ngực mình, khe hở giữa các ngón tay cũng khép lại hẹp hơn.
Nạn nhân nhìn sang, y hỏi: “Sao rồi, dùng được không?”
Một lúc sau, nạn nhân mới khẽ gật đầu. Rồi ngón tay anh xoa nhẹ quanh mép cốc, nhấc cổ tay lên. Giọng nói anh yếu ớt, nhưng có vẻ như đã thoải mái hơn phần nào: “Miếng dán ức chế của cậu sắp hết tác dụng rồi. Nhưng tôi cũng cần dùng vòng tay, tạm thời không thể đưa cho cậu được.”
“Không sao đâu. Đứng ở cửa tán bớt mùi, tôi chịu được.” Ngu Tiểu Văn thở phào nhẹ nhõm rồi đứng lên: “Thế tôi về đây.”
“… Hay là, tôi đưa cậu một liều thuốc an thần, nghỉ ngơi ở đây rồi hẵng về.” Nạn nhân đề nghị.
Ngu Tiểu Văn lập tức từ chối, khóe miệng nhếch lên cười trêu ghẹo: “Thôi đi. Ở nhà cậu, khóa chặt cửa nhà tắm rồi mà cậu vẫn vào được, mông ông đây bị nhìn hết cả.”
Lông mày nạn nhân giật giật: “Tôi không nhìn.”
Anh lại nhúng ngón tay vào “thuốc”, đưa lên miệng m*t: “Thực ra tôi không biết liệu sau này có còn cần cậu giúp nữa không.”
“Bác sĩ Cao bảo là không cần. Anh ta bảo tôi tốt nhất nên rời đi.” Ngu Tiểu Văn dời ánh mắt, dựa vào tường, đá nhẹ mũi chân từng cái một, “Anh ta nói cậu tự xoay sở được tốt hơn tôi nghĩ nhiều.”
Nạn nhân: “…”
Cuối cùng, nạn nhân đưa cho Ngu Tiểu Văn một liều “thuốc an thần cao cấp” cùng vài chỉ dẫn sử dụng, dặn y về dùng để ngủ ngon hơn.
Ngu Tiểu Văn đội mũ lưỡi trai, vừa bước ra khỏi cửa, trời lại đổ mưa lâm râm. Nạn nhân lấy một cây ô, ném ra ngoài. Chiếc ô xoay một nửa vòng trên mặt đất rồi dừng lại, tán ô vang lên tiếng lách tách của mưa rơi.
“Chờ đã, lắc cho sạch mùi trong phòng bám trên ô.” Nạn nhân nói, rồi lùi lại giữ khoảng cách, “Tôi gọi xe cho cậu rồi, đợi ở đầu hẻm phía nam khu Cam.”
“Cậu gọi xe cho tôi?” Ngu Tiểu Văn đáp, “… Không cần đâu.”
“Cậu còn muốn ai đến đón nữa? Trong bộ dạng thế này?” Nạn nhân vừa nâng “thuốc” lên mũi, ngửi qua dụng cụ chống cắn, vừa nói: “Tôi đã gọi xe riêng có tài xế Beta rồi. Đừng để bị cảm, vào xe thì nhờ người đó bật điều hòa cao lên. Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.”
Ngu Tiểu Văn ngẩn người nhìn anh một lúc.
“Cậu làm như đang hẹn hò với tôi ấy, bác sĩ Lữ.”
Sắc thái tinh thần của nạn nhân vừa chuyển biến tốt đẹp lại có vẻ như sắp tan vỡ lần nữa.
Ngu Tiểu Văn khịt mũi, bật cười khẽ: “Thế nên cậu nhìn xem, pheromone thật sự rất nguy hiểm… Sau này nhất định phải cẩn thận đấy.”
Ngu Tiểu Văn bước vào màn mưa, nhặt chiếc ô lên, lông mi đã vương đầy hạt mưa.
Y quay đầu vẫy tay.
“Tạm biệt.”
Nạn nhân đứng dưới ánh đèn ngoài cửa, bàn tay cầm cốc thuốc nổi đầy gân xanh, từng đường rõ ràng. Anh mấp máy môi nhưng giọng nói lại rất nhỏ nhẹ, bị tiếng mưa che lấp.
“Buổi tối gặp.”
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
