Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Chương 22
Editor: caphaos | Beta: Beihe
Chương 22. Nhân vật then chốt.
Tên tống tiền quan sát Lữ Không Quân hồi lâu rồi mới chậm rãi bước vào phòng. Trong phòng tràn ngập mùi pheromone của Lữ Không Quân. Anh nhìn thấy tên tống tiền cúi người cẩn thận đặt hai trái dừa lên bàn, sau đó người nọ đưa tay chạm vào sau gáy kiểm tra miếng dán ức chế.
Thấy động tác ấy, Lữ Không Quân chợt nhớ đến lần đầu tiên đến nhà tên tống tiền, lúc đó anh đã tự tin khẳng định: “Trước mặt tôi, cậu không cần phải mang thứ đó.”
Cảm giác chóng mặt ngày càng nặng hơn. Anh nâng cánh tay, chống vào giá đỡ bên cạnh, tay kia cũng phải vịn lại để giữ thăng bằng.
“Cậu bệnh à?” Tên tống tiền quay lại, gỡ chiếc mũ lưỡi trai che mặt xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị mũ đè dẹp. Gò má tái nhợt của y dường như cũng hồng hào lên đôi chút do phải ôm dừa đi bộ một quãng khá xa.
Lữ Không Quân không nói gì. Anh bước đến bàn trà, định cầm ly nước thủy tinh lên. Nhưng vì cả đời chưa từng bị còng tay nên hai tay anh sượt qua cái ly, làm nó tuột ra khỏi tay, nhanh chóng rơi xuống.
Tên tống tiền nhanh chóng vươn tay ra, chụp lấy cái ly trước khi nó chạm đất.
Lữ Không Quân lại chửi thề trong lòng lần nữa.
Anh hỏi: “Cái đếm ngược hồi nãy là sao?”
Tên tống tiền cầm ly đứng thẳng người: “Cậu đã nhắn tin trả lời nên tôi đã đặt lại thời gian rồi. Yên tâm đi.”
“Ừm,” Lữ Không Quân hừ nhẹ một tiếng qua mũi.
Tên tống tiền hơi nhíu mày, lặng lẽ nghiêng người về phía trước, quan sát kỹ Lữ Không Quân, con ngươi nhạt màu dưới hàng mi lấp lánh ánh sáng.
… Lữ Không Quân cảm thấy tóc ướt bết lên trán và mắt, làm cho tầm nhìn vốn đã không rõ của anh càng thêm mờ mịt. Anh từ từ chớp mắt, đầu óc nặng trĩu, loạng choạng tiến về phía đối tượng dịch cảm.
Tên tống tiền chớp mắt hai lần, rồi đứng thẳng người. Y nghiêng đầu nói: “Say, say rượu à? Nặng vậy sao? Chẳng phải cậu đã dùng rất nhiều thuốc rồi à. Không hiệu quả? Bác sĩ của cậu cũng chẳng ra làm sao.”
Lữ Không Quân quay người ngồi xuống ghế sofa. Tên tống tiền lập tức ngồi xuống bên cạnh, đưa cái ly trong tay cho anh. Lữ Không Quân đưa ngón tay ra nắm lấy cái ly, tên tống tiền khéo léo tránh tay của anh, chuyển sang đỡ dưới đáy ly.
Sau đó y nói: “Uống đi… Tôi đỡ giúp cậu.”
Lữ Không Quân cúi xuống nhìn hai bàn tay đang cầm ly ở hai vị trí khác nhau.
Rồi anh ngước lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi của tên tống tiền, sau đó đưa ống hút trong ly vào khe của dụng cụ chống cắn, hút nước.
Cả hai im lặng một lúc. Lữ Không Quân nhả ống hút ra, nói: “Tôi sắp biến thành chó điên rồi.”
Tên tống tiền ngớ người một lúc, hỏi: “Cái gì?”
Lữ Không Quân: “Vì một vài lý do mà kỳ dịch cảm của tôi sắp bùng phát. Rất nghiêm trọng.”
Anh nhìn tên tống tiền đang mở to mắt hơn một chút, do dự một lúc rồi tiếp tục nói: “Tôi cần giúp đỡ.”
Tên tống tiền vẫn nhìn anh, khẽ gật đầu, dường như ra hiệu để anh tiếp tục nói.
Cảm giác trong cơ thể Lữ Không Quân càng lúc càng dâng trào khi đối tượng dịch cảm tiến gần. Công cụ đổ dầu vào lửa trong lòng anh từ cái muỗng biến thành cái xô. Anh không có thời gian vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đơn giản, kỳ dịch cảm là giai đoạn đ*ng d*c khiến Alpha muốn giao phối sinh thật nhiều chó con. Khi kỳ dịch cảm bùng phát, Alpha sẽ mất đi lý trí, điên cuồng muốn sinh càng nhiều chó con càng tốt, và nhu cầu sinh sản mang tính thú vật này chỉ có thể được giải quyết bằng cơ thể của Omega.”
“…” Tên tống tiền nhìn anh, tay còn lại đặt trên đùi từ từ siết chặt.
“Nhưng tôi có thể dùng một số phương pháp để lừa gạt nhu cầu sinh lý này. Phương pháp ấy yêu cầu dịch cơ thể của Omega,” Lữ Không Quân nói. “Dịch cơ thể tự nhiên từ đối tượng dịch cảm thì càng tốt.”
“…” Tên tống tiền nới lỏng tay ra, đổi ánh mắt khác nhìn anh, sau đó hơi ngả người ra sau.
Biểu cảm của y như đang suy nghĩ, rồi ngẩng cằm lên hỏi: “Thế tại sao cậu lại tìm tôi?”
Lữ Không Quân bị câu hỏi làm cho sững sờ trong giây lát, rồi môi anh bặm chặt, mắt cũng nheo lại. Tên tống tiền nhìn thấy biểu cảm đó thì bật cười, như thể đang chế giễu: “Vì tôi tiết ra nhiều? Hay là cậu không nỡ tìm… Ấy!…”
Lữ Không Quân chưa kịp phản ứng lại thì đã túm lấy cổ đối phương, đè xuống ghế sofa. Tiếng xích tay kêu khẽ, anh ngay lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn tên tống tiền. Khóe mắt của y đã đỏ lên.
Anh lặng lẽ buông tay ra, nhẹ nhàng thở ra: “Xin lỗi. Bây giờ tôi rất dễ mất kiểm soát. Đừng cố tình khiêu khích tôi.”
Anh nhẹ nhàng lau khóe mắt của tên tống tiền, xoa xoa trên đầu ngón tay, rồi l**m nhẹ chiếc răng nanh: “Giờ không phải lúc để cậu đùa. Tôi đang nghiêm túc. Nếu cậu đồng ý thì giúp tôi, không thì rời khỏi nhà tôi ngay.”
“Bây giờ, lập tức, đưa ra quyết định,” Anh thở đều nói, “Giúp tôi, hoặc nhanh chóng rời đi.”
Tên tống tiền đưa cánh tay lên che mắt, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, y bỏ tay xuống, chớp chớp đôi mắt vẫn còn ửng đỏ: “Giúp thế nào?”
“…” Lữ Không Quân không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, ngừng lại một chút rồi nói: “Cảm ơn.”
“… Cảm ơn cái quái gì. Nặng chết đi được, mau dậy đi.”
Tên tống tiền run môi vài cái, rồi giọng điệu y cao lên chút: “Cậu còn đè lên người tôi nữa là tôi sẽ tưởng cậu muốn trực tiếp dùng tôi để sinh chó con cho cậu đấy.”
Lữ Không Quân lập tức cắn môi, bò dậy khỏi người y, đồng thời khép hai chân ngồi sang một bên. Sau đó, anh đứng dậy, đẩy chiếc hộp dụng cụ đã chuẩn bị sẵn tới, rồi lại ngồi xuống.
Anh cầm lên một ống nghiệm bọc trong bao bì, giải thích: “Cái này để lấy dịch cơ thể phía trước. Chắc cậu quen rồi.”
Rồi anh lấy ra hai chiếc cốc nhỏ ngắn dày: “Cái này để lấy dịch phụ, tùy vào tình hình của cậu mà thu thập.”
“Cái này dùng để lấy dịch phía sau,” Anh lấy ra ống nghiệm dài nhất, “Cái này quan trọng nhất.”
Anh giơ ngón tay hững hờ trên bụng của tên tống tiền, chỉ dẫn và giải thích: “Đây là khoang sinh sản. Càng gần khoang sinh sản, dịch cơ thể thu thập được sẽ càng có nồng độ pheromone cao hơn.” Anh trượt ngón tay xuống một đoạn, chỉ tiếp: “Vậy nên ống nghiệm phải đi vào ít nhất đến đây mới có tác dụng.”
Anh nhìn tên tống tiền rồi nói thêm: “Nếu đường khoang sinh sản quá hẹp thì đến đây là được rồi, không cần đi sâu hơn. Sợ cậu đau.”
Nghe đến đây, sắc mặt tên tống tiền trở nên kỳ lạ, dường như muốn nói gì đó, nhưng Lữ Không Quân lại tiếp lời: “Cậu đã đồng ý giúp tôi, tôi sẽ không để cậu thiệt thòi. Cậu muốn thù lao gì thì có thể nói trước với tôi.”
Thật ra, bản thân anh rơi vào cảnh này hoàn toàn là lỗi của tên tống tiền, nên đây là điều y phải làm.
Nếu tên tống tiền muốn nhân cơ hội để đòi hỏi, Lữ Không Quân thậm chí đã nghĩ đến việc dùng thủ đoạn trả đũa, ép buộc kẻ luôn gây rắc rối cho mình phải hợp tác. Nhưng vì tên tống tiền lại đồng ý một cách thong dong như vậy, lòng tự trọng của Lữ Không Quân buộc anh phải nói ra những lời khách sáo như thế.
Tên tống tiền nhìn anh trong hai giây, rồi thở dài: “… Bác sĩ Lữ à, với vẻ ngoài khám bệnh chuyên nghiệp này, cậu thật sự sắp bùng phát kỳ dịch cảm sao?”
Lữ Không Quân gật đầu: “Phải. Nếu không xử lý thì chắc chắn sẽ phát điên. Bằng không, tôi đã không nhờ cậu tới.”
Tên tống tiền tiếp tục quan sát anh, cuối cùng, có lẽ vì vẻ ngoài quá khác thường của Lữ Không Quân mà quyết định tin tưởng. Sau đó, y cầm ống nghiệm gõ nhẹ lên đầu anh.
“Bác sĩ Lữ muốn làm thẳng với tôi không,” Tên tống tiền đột ngột nói, “Như thế chẳng phải hiệu quả hơn à.”
Lữ Không Quân: “…”
Chó con, chó con, chó con. Sinh ra nhiều chó con.
“Không cần.” Tiếng xích còng tay của Lữ Không Quân phát ra tiếng lạch cạch, “Tôi không phải là chó điên.”
Nghe vậy, tên tống tiền sững lại, rồi bật cười, nhưng trong ánh mắt có một chút bi thương, hoặc có lẽ đó chỉ là ảo giác do tâm trí đang dần mơ hồ của Lữ Không Quân tạo ra.
“Đúng là bác sĩ Lữ mà tôi thích,” tên tống tiền gỡ miếng dán ức chế trên gáy xuống, hít một hơi.
Lữ Không Quân: “Cậu làm gì vậy?”
Tên tống tiền: “Không ngửi được pheromone của cậu thì làm sao có đủ nước mà cho cậu được hả, cục cưng của tôi ơi.”
Còng tay lông của Lữ Không Quân lại kêu lên. Anh giơ tay kéo nhẹ dụng cụ chống cắn.
“Cảm ơn cậu đã giúp. Cậu muốn gì cũng có thể nói với tôi.”
“Đừng cảm ơn nữa,” Tên tống tiền nói, “Chỉ dùng phế liệu tôi tạo ra để chữa bệnh thôi, đâu phải hiến thận cho cậu, cảm ơn cái gì mà cảm ơn mãi.”
“Hơn nữa, tôi vẫn là tên tống tiền nắm giữ bí mật của nhà cậu.” Tên tống tiền cầm hộp dụng cụ lên, vẫn dùng giọng điệu dinh dính và đầy trêu chọc nói chuyện, “Bác sĩ Lữ phải nghe lời tôi. Cậu còn có thể cho tôi cái gì đây?”
Đúng. Chính xác. Lý do là vậy.
Tại sao lại phải cảm ơn một tên tống tiền chứ.
Chính y đã khiến cuộc sống và cơ thể mình trở nên hỗn loạn thế này mà.
Tên tống tiền rời khỏi phòng khách, đi vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Lữ Không Quân cũng đứng dậy, đi đến góc phòng nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt.
Tí tách. Tí tách. Thời gian trôi đi.
… Tiếng đồng hồ, dần dần, dần dần, bị khuếch đại qua những mạch máu nhỏ đang không ngừng giãn nở trong tai anh.
Anh vén mái tóc ướt đẫm lên, rút vạt áo sơ mi bị nhiệt độ cơ thể làm ướt ra khỏi thắt lưng, bước tới, đứng trước cửa, nói: “Ngu Tiểu Văn.”
Sau một lúc lâu, bên trong mới vang lên tiếng đáp rất khẽ: “… Ừ.”
“…” Anh nói: “Không phải là tôi “dùng cậu” để sinh chó con “của tôi”, mà là chúng ta “cùng nhau” sinh ra những chú chó con.”
Một khoảng lặng kéo dài.
“Chậc… tên họ Lữ kia, kỳ dịch cảm khiến cậu không h*m m**n nhưng lại làm tụt chỉ số IQ à? Bắt tôi ở đây gắng gượng để ra dịch, còn cậu đứng ở ngoài giảng về bình đẳng giới cho tôi sao? Đừng có mà làm phiền tôi làm việc!” Người bên trong bực tức nói, “Đúng là đồ ngốc…”
Những lời phía sau nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng thở phì phò.
Lữ Không Quân đứng ngoài cửa. Không nói gì nữa.
Ngón tay anh chạm vào cửa, móng tay và lòng bàn tay sượt qua bề mặt cửa rồi dừng lại.
Anh quay lại ghế sô pha, ngả người nửa nằm xuống, để bề mặt mát lạnh của ghế áp lên mặt mình. Anh kéo hai tay ra hai bên, muốn bứt đứt đoạn dây xích còng tay đang phát ra tiếng kêu khe khẽ giữa hai cái vòng.
Lòng bàn tay anh hằn những vết móng tay hình lưỡi liềm. Anh ấn chúng xuống bề mặt da ghế, tạo ra vài âm thanh nhỏ xoa dịu cảm giác ngứa ngáy.
…
Ngu Tiểu Văn đang cố gắng đặt chiếc ống nghiệm dài vào đúng vị trí để thu được lượng dịch “đạt tiêu chuẩn”.
Y đã thử vài tư thế, cuối cùng quỳ trên sàn, bám vào nắp bồn cầu, chổng người lên. Y dùng một tay chống đầu, nhìn hình phản chiếu mờ mờ của mình trên bức tường gạch men nhẵn bóng. Trong bức tường, hình ảnh mờ xám đó là một bóng người với tư thế vặn vẹo, đang giữ chặt “đuôi” của mình sau mông, trông như một con yêu quái đang dần hiện nguyên hình.
Y bị pheromone ảnh hưởng, nhìn thấy đuôi phía trước cũng dần xuất hiện… vì vậy y quay đi, không nhìn nữa.
Đệt. Ngu Tiểu Văn, một cảnh sát hình sự xuất sắc. Sao lại đi làm cái trò này. Đúng là một vết nhơ.
Nhưng y không thể từ chối yêu cầu của nạn nhân. Điều này không liên quan đến yêu hay ghét, mà thực sự chỉ là một loại nghĩa khí.
Là kiểu gieo nhân nào gặt quả nấy.
Đó là vào một ngày của nhiều năm trước, hồi trung học. Ngu Tiểu Văn bị một nhóm lưu manh bắt gặp, kết quả bị đuổi theo qua vài con phố dưới cơn mưa. Y cũng không hiểu sao lại quay trở lại phòng thiết bị của trường, tìm một tấm nệm để nằm nghỉ.
Ở đó, có một mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp khiến y cảm thấy rất dễ chịu, giống như mùi từ người mà y thầm thích. Sau cơn mưa mùa hè nóng nực, nó có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Ngu Tiểu Văn, khiến y thấy an tâm vui vẻ.
Y nằm một lát, cơ thể ướt đẫm càng lúc càng trở nên kỳ lạ, nóng bừng. Y mơ màng ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe thấy tiếng giày da vang lên phía sau, rồi là tiếng kéo ghế và giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.
“Sao thế? Tự dưng gọi anh đến.”
“Anh đưa cậu ấy đến bệnh viện đi. Hình như cơ thể cậu ấy có vấn đề.” Đây là giọng của Lữ Không Quân khi còn là thiếu niên.
Kèm theo tiếng bước chân đến gần, giọng người thanh niên hỏi: “Đây là ai? Là em ra tay với người ta à?”
“…Không, không quen.” Lữ Không Quân trả lời, “Bạn cùng lớp.”
Người thanh niên bật cười, nói: “Tiểu Quân, mùi trong phòng này… hừm, khiến anh tưởng em vừa làm xong rồi gọi anh tới giải quyết hậu quả đấy.”
Im lặng một lúc. Chàng thiếu niên thì thầm nén giọng, chỉ đủ nghe trong khoảng cách gần: “Em cảm thấy. Mùi này… hơi buồn nôn. Anh đưa cậu ấy đi đi.”
Người thanh niên hít một hơi thật dài rồi thở ra, như thể đang thưởng thức, rồi lại cười, giọng càng lúc càng gần phía Ngu Tiểu Văn: “Ừ, cảm giác của em đúng rồi đấy.”
Ngu Tiểu Văn nín thở, không dám động đậy.
Lữ Không Quân cũng không nói thêm gì.
Người thanh niên: “Sao không báo cho quản lý trường? Anh bận lắm.”
“Không được. Người này có tiền án.” Chàng thiếu niên lập tức từ chối, “Omega này đang sốt, anh không được giao cậu ấy cho người khác.”
Giọng người thanh niên cố tình chậm rãi kéo dài: “Ồ, thế sao em không tự làm? Gọi một Alpha đến đây thì an toàn hơn chắc?”
Giọng Lữ Không Quân hơi gấp gáp: “Anh là cấp cao nên không bị ảnh hưởng. Em không tin người khác. Cảm ơn. Bây giờ đi đi. Đi nhanh chút.”
Người thanh niên: “Chậc.”
Khi bị nhấc bổng lên, nước mắt của Ngu Tiểu Văn vì chấn động mà trào ra. Nhưng y không thể đưa tay lên lau vì đang giả vờ ngủ. Nếu Lữ Không Quân biết mình đã nghe thấy cậu ấy nói mùi mình buồn nôn, thì tình cảnh sẽ rất khó xử, phản bội lòng tốt người ta dù đã có ý giúp đỡ mình.
Vậy nên, Ngu Tiểu Văn chỉ biết nhăn mũi, giấu khuôn mặt đi.
Người thanh niên đỡ y dậy tự nhiên cũng nhìn thấy giọt nước mắt xấu hổ đó, liền khựng lại, rồi cười khẽ một tiếng.
“Thật thảm quá, đúng không?” Người thanh niên nói khẽ.
“Gì cơ?” Lữ Không Quân không biết tại sao, bỗng từ phía sau đáp lại lời người thanh niên.
Người thanh niên không trả lời, chỉ tháo chiếc vòng tay của mình ra, đeo vào cổ tay Ngu Tiểu Văn: “Một Omega cấp thấp chẳng đủ tiền mua nổi vòng ức chế, mơ mộng tiếp cận Alpha cấp cao thì chỉ nhận được nước mắt mà thôi.”
“…” Tình trạng cơ thể vì vòng ức chế mà cảm thấy tốt hơn, nhưng đồng thời, Ngu Tiểu Văn thấy như đang chìm vào băng lạnh. Một sự đau đớn xé rách mà trước giờ y chưa từng nếm trải.
Người thanh niên nâng y lên cao hơn, cúi xuống, thì thầm vào tai y: “Nhóc con hèn mọn đáng thương, đừng phí công vô ích nữa. Em ấy sẽ không bao giờ thuộc về cậu đâu.”
Thuộc về cái đầu mày…
Mày là ai đấy?
Nếu không phải vì phải ông đây giả vờ ngủ… mẹ nhà mày!
“Lữ Kỳ Phong, cậu ấy là vị thành niên.” Lữ Không Quân kìm nén giọng, nói.
Lữ Kỳ Phong. Cũng họ Lữ.
Ngu Tiểu Văn ngay lập tức rút lại lời nguyền trong đầu dành cho tổ tiên của người đàn ông này.
“Lúc nãy còn tin tưởng anh mà giờ đã đổi ý nhanh thế sao?” Người thanh niên quay đầu lại nói, “Yên tâm, kiểu như cậu ta, dù đã trưởng thành, anh cũng sẽ không động vào. Chẳng phải em biết điều này nên mới gọi anh tới sao?”
Vì vậy.
Người từng giúp đỡ mình khi xưa, giờ là nạn nhân, mình cũng nên giúp lại. Đây là quy tắc làm người cơ bản.
Ngửi nhiều pheromone, Ngu Tiểu Văn bắt đầu mất kiểm soát, liên tục tạo ra chất dịch, không biết trời đất ra sao. Y cảm nhận được cổ tay mình bị giữ lại, ép phải ngừng lại: “Được rồi, Ngu Tiểu Văn. Đủ rồi, ổn rồi.”
Sau đó, y được đeo vòng tay ức chế: “Được rồi, dừng lại, tỉnh táo chút.”
Chiếc vòng tay này khiến Ngu Tiểu Văn vô thức buột miệng nhắc đến cái tên vừa lướt qua trong trí nhớ: “Lữ Kỳ…”
Nhưng nhanh chóng, y phân biệt được thực tại với ký ức mà mở mắt ra. Y nhìn thấy trên cổ tay mình thực sự có một chiếc vòng ức chế, không phải ảo giác. Còn nạn nhân Lữ Không Quân, vẫn đeo đôi còng tay gắn tai mèo, sợi xích giữa hai cổ tay lấp lánh đung đưa.
Ánh đèn ấm trong phòng tắm chiếu lên gương mặt của nạn nhân. Phần tóc mái và đôi mắt của anh đều ẩm ướt, hơi nóng từ cơ thể anh thấm vào quần áo, có chút điên cuồng. Trông có vẻ anh vẫn chưa dùng đến chất dịch mà mình vừa trao cho.
Ngu Tiểu Văn nhanh chóng thả cổ tay anh ra, cũng phất tay đuổi anh: “Tôi không sao… Mau đi dùng thứ tinh hoa ngọc dịch tôi ban cho mà luyện đan đi.”
Nạn nhân không nhúc nhích.
Ánh mắt của anh khiến Ngu Tiểu Văn cảm thấy ớn lạnh, y vô thức đo khoảng cách từ chỗ mình đến cửa. Lúc này, nạn nhân mới cử động. Anh nâng hai cổ tay lên, giọng điềm tĩnh: “Được. Cậu mở giúp tôi đi. Tôi không tự mở được.”
Ngu Tiểu Văn nhìn cổ tay của anh, rồi lại nhìn vào ánh mắt anh.
Thế là, y bước tới, mở một bên còng tay của anh.
Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
