Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 13

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Chương 13. Kỳ dịch cảm

Tại Bệnh viện Số 2 Mạn Kinh.

Bác sĩ nhíu mày nhìn vào kết quả khám sức khỏe mới, im lặng một lúc lâu.

“Bác cứ nói thẳng với tôi đi.” Ngu Tiểu Văn chống cằm nhìn bác sĩ. “Còn bao lâu nữa?”

Bác sĩ trầm ngâm một lúc, rồi nói với y: “Có lẽ chỉ còn vài tháng, chưa tới nửa năm.”

Nghĩ một chút, ông bổ sung thêm: “Nếu cậu muốn thử loại thuốc hóa trị đặc hiệu mà lần trước tôi đề cập, có thể kéo dài thêm chút thời gian.”

Ngu Tiểu Văn: “Là loại phải nhập viện dài hạn và còn có thể rụng tóc đúng không?”

Bác sĩ: “Đúng vậy. Thực ra bây giờ tốt nhất cậu nên nhập viện điều trị, nếu hiệu quả khả quan, cậu vẫn có thể được xuất viện…”

Ánh mắt của Ngu Tiểu Văn từ từ dời khỏi bác sĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y im lặng một lúc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Rồi y khẽ nói: “Thôi. Tôi không thể nhập viện được. Nằm viện rất chán.”

Nhìn hàng phố xanh mướt rợp bóng lá, những đóa hoa hồng mai rực rỡ giữa nắng, y khẽ hất cằm: “Tôi vẫn còn nhiều thứ muốn làm.”

Rời khỏi bệnh viện, Ngu Tiểu Văn không quay về cục cảnh sát, mà ngồi xe buýt đi thẳng đến trung tâm thương mại khu S. Sau khi manh mối trước đó bị đứt đoạn, đội điều tra của y chỉ còn cách lần tìm từ một nguồn cung dược phẩm khác, theo lời một người cung cấp tin, vài đối tượng khả nghi có liên quan đã xuất hiện ở đây mấy ngày qua.

Trên xe buýt, y lướt vài trang web, tìm đọc những bài viết như “Làm sao để đối diện với cái chết một cách đúng đắn”. Thấy câu nào có lý, y chụp màn hình lưu lại.

Những câu triết lý sâu sắc ấy khiến tâm trí y lúc thì trở nên sáng suốt, lúc lại luẩn quẩn bế tắc. Ngu Tiểu Văn bất giác nghĩ đến nạn nhân, rồi trong khoảnh khắc ấy, y cảm thấy mình thật may mắn. Y còn nhớ về buổi sớm hôm nào, khi ánh bình minh dịu dàng phủ xuống, tiếng “chào buổi sáng” khe khẽ vang lên gần bên. Y hối tiếc vì lúc đó đã không luồn tay ra khỏi chăn để kéo vạt áo của nạn nhân.

Rốt cuộc, y đã quá sĩ diện, nên chẳng có màn đụng chạm nào.

Không nên như thế.

Người chết là to nhất.

Ngu Tiểu Văn là to nhất.

Y mở điện thoại nhắn tin cho nạn nhân: [biểu cảm chó con]

Nạn nhân: Sao thế

Ngu Tiểu Văn: Nhớ cậu

Nạn nhân: Tôi đang bận.

Ngu Tiểu Văn: Tôi có hỏi cậu à

Nạn nhân im lặng, không nhắn lại.

“…” Ngu Tiểu Văn định nhắn thêm gì đó, nhưng xe buýt đã đến trạm.

Y chửi thầm một câu, cất điện thoại vào túi.

Lữ Không Quân bước ra khỏi phòng trị liệu, bác sĩ Cao Vũ Đinh cũng theo sau.

“Nhớ uống thuốc đúng giờ. Còn nữa, tuy bình thường ông không có thói quen đeo dụng cụ ức chế, nhưng lần này phải nhớ, trong suốt kỳ dịch cảm, không được tháo vòng tay ức chế.” Bác sĩ Cao vừa khép cửa vừa dặn dò.

“Ừm.”

Cả hai bước vào phòng tiếp khách trong phòng khám tư của bác sĩ Cao. Lữ Không Quân ngồi xuống ghế sofa, sau đó lắp dụng cụ chống cắn vào miệng, rồi khóa chốt sau gáy.

Bác sĩ Cao tự rót cho mình một tách trà. Ban đầu hắn định rót cho Lữ Không Quân một tách, nhưng nhìn miếng ngăn cắn bịt chặt trên miệng đối phương, hắn đoán đối phương chẳng thể uống được, nên đặt ấm trà xuống.

“Kỳ dịch cảm lần này đến đột ngột quá nhỉ.” Bác sĩ Cao nhấp một ngụm trà.

Lữ Không Quân không trả lời.

Thấy vậy, bác sĩ Cao tiếp tục nói: “Alpha mạnh nhất thường sẽ gặp những vấn đề như: hiếu chiến, lăng nhăng, thậm chí nhiều lúc còn hơi méo mó và b**n th**… Vì những Alpha có mức độ pheromone cao đóng vai trò như sói đầu đàn trong bầy, phải tàn nhẫn và có khả năng sinh sản mạnh mẽ mới có thể đứng đầu, giành quyền lực và để lại nhiều hậu duệ. Nói thẳng ra, AO chúng ta chỉ là những loài động vật mang hình người chưa tiến hóa hoàn chỉnh. Ông cần đối diện với bản năng sinh học của mình.”

Bác sĩ đặt tách trà xuống bàn rồi nói: “Ở Mạn Kinh chẳng phải có một câu lạc bộ rất lớn sao? Nghe nói nhiều sĩ quan cấp S thường xuyên tới đó lắm, chỗ đó muốn gì có nấy, đảm bảo hài lòng, lại an toàn và kín đáo. Ông đi được thì cứ đi, cần gì lúc nào cũng phải đến phòng khám của tôi. Dịch vụ của tôi cũng không rẻ đâu.”

“Tôi không cần.” Lữ Không Quân đáp, “Với lại quân nhân không được phép tới mấy nơi như thế.”

Bác sĩ Cao thở dài: “Ông cũng là người trong nghề, chắc chắn hiểu rõ. Với một Alpha cấp bậc như ông, phải có cách giải tỏa riêng thì mới duy trì được sự ổn định.”

“Tôi rất ổn định.” Lữ Không Quân nói.

Bác sĩ Cao tặc lưỡi: “Ồ, mang dụng cụ chống cắn đến khám sớm thế này mà còn bảo là “ổn định” sao?”

“Biết đến khám bác sĩ chẳng phải đã chứng minh là tôi vẫn ổn rồi à?” Lữ Không Quân đáp. Sau đó anh nhìn quanh phòng khách, thuận miệng hỏi: “Anh tôi có tìm ông không? Anh ấy lấy thông tin liên lạc của ông từ tôi.”

Tay bác sĩ Cao khựng lại, đặt chén trà xuống rồi đứng lên, ra hiệu cho Lữ Không Quân đi theo.

Hắn dẫn anh đi qua một hành lang, đẩy cửa bước vào một không gian tương đối kín đáo. Ở phía trong còn một căn phòng nữa, bác sĩ Cao bước đến cửa, chỉ tay vào cửa sổ quan sát.

Lữ Không Quân nhìn vào bên trong qua cửa sổ.

Phòng trị liệu sáng đèn, được trang bị đủ loại máy móc y tế, ở giữa là một chiếc xe lăn, trên đó có một người đàn ông đang ngồi. Trên mặt gã cũng đang mang dụng cụ chống cắn, tay chân bị cố định trên xe lăn. Đầu người này cúi thấp, không thấy rõ mặt. Nhưng khi ánh mắt Lữ Không Quân lướt qua, gã như cảm nhận được mà ngẩng đầu nhìn lại.

Trạng thái người đàn ông trông tiều tụy yếu ớt, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một sự tập trung và lạnh lẽo vô hình.

“Đây là người mà anh ông đưa tới hai ngày trước. Tối mưa, muộn rồi mà vẫn gọi cho tôi, mang tới tận đây, nói là do ông giới thiệu.”

Lữ Không Quân: “Ừm.”

“Nghe nói là gián điệp của nước M, bị anh ông tra tấn đến phát điên.” Cao Vũ Đinh hạ giọng, giọng điệu có chút thích thú: “Xem anh ông kìa, rất biết cách tìm niềm vui trong công việc để tự giải tỏa.”

“Không phải anh ấy tìm niềm vui, mà là Lữ Kỳ Phong luôn quen với cách làm mọi thứ để đạt được mục đích, bất kể thủ đoạn.”

“Trên người người này chắc chắn còn có thứ gì đó mà anh ấy nhất định phải lấy được, nên mới đưa đến đây điều trị.” Lữ Không Quân thu ánh mắt lại, nhìn về phía bác sĩ Cao. “Tên điên đó giỏi làm người ta sống không bằng chết. Nếu anh tôi có yêu cầu gì với ông, cố gắng đừng khiến gã chịu tội quá. Việc này với ông chắc không khó.”

“…”

Người nhà họ Lữ mang trong mình loại gene di truyền vượt cấp, một bí mật không lớn cũng chẳng nhỏ. Vì mọi món quà đều đi kèm cả phúc lẫn họa. Bề ngoài họ sở hữu tài năng vượt trội và vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng bên trong lại ẩn giấu bản năng hoang dã điên cuồng vượt xa tưởng tượng.

Nếu Lữ Kỳ Phong là một kẻ điên, thì người buộc phải kiềm chế bản năng như Lữ Không Quân chẳng phải cũng là một loại b**n th** khác sao?

Bác sĩ Cao nhìn anh, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đáp ngắn gọn: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Hắn nhìn lên đồng hồ điện tử: “Trưa nay ăn cơm cùng nhé? Cũng sắp đến giờ rồi.”

Lữ Không Quân thở hắt ra.

“Trưa nay tôi phải đi xem mắt.”

Bác sĩ Cao ngẩn người: “… Xem mắt mà cũng mang theo dụng cụ chống cắn?”

“Ừ. Tôi có việc gấp, không thể trì hoãn.” Lữ Không Quân đáp.

Anh rời khỏi phòng khám, lái xe đến trung tâm thương mại khu S. Trợ lý của Lữ Thanh Xuyên đã đặt bữa trưa ở một nhà hàng cao cấp, sắp xếp cuộc gặp giữa anh và đối tượng xem mắt kiêm người phụ trách công việc – cô Trần từ Sở Tài chính.

Khi đến khu S, anh phải lái xe băng qua khu phố cổ. Lúc này, anh lại nhìn thấy quán hải sản Cá Chép. Ban ngày, quán ít bàn và vắng khách hơn, nên càng lộ rõ vẻ chen chúc và tồi tàn của những ngôi nhà cũ, cùng với những chiếc ô tô đỗ lộn xộn khiến giao thông tắc nghẽn.

Khi xe anh đi ngang qua chỗ mình từng đỗ, trong đầu như vang lên tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô trong suốt đơn sơ.

Đến bãi đỗ xe, anh lấy điện thoại ra nhắn tin: “Vừa bận. Có chuyện gì?”

Nhưng lần này, tên tống tiền không trả lời.

Ngu Tiểu Văn mua một chai nước, bẻ hai viên thuốc giảm đau rồi nuốt xuống. Sau khi nghỉ một lát, y quay lại dưới gốc cây. Người tố giác vẫn đang ngồi xổm tựa vào thân cây.

“Sếp Ngu, tiền phí tố giác khi nào mới được trả đây?”

“Khi nào cậu chứng minh được mình câu được cá thay vì chỉ biết đan áo len.” Y uống thêm một hớp nước.

Người tố giác: “Sếp Ngu, trời nóng thế này mà anh đi mua nước không mua cho tôi một chai à?”

Ngu Tiểu Văn: “Sếp Ngu không bắt cậu tự bỏ tiền mua nước là đã tử tế hơn 90% cấp trên rồi đấy. Vui quá đi còn gì.”

Người tố giác: “Sếp Ngu, anh hợp làm diễn viên tấu hài đấy. Hay là chúng ta lập một cặp đi?”

Ngu Tiểu Văn biết mấy tên nhãi tầng đáy như thế này chẳng mấy khi được gặp Omega, dù là loại thấp nhất. Đặc biệt với những cảnh sát phải lợi dụng chúng, chúng luôn cố kéo dài cuộc trò chuyện. Khi vui thì Ngu Tiểu Văn trò chuyện đôi ba câu, còn nếu không vui thì đá cho vài cú vào mông.

Mặc dù vừa mới từ bệnh viện ra, nhưng trong những ngày đầy rẫy trò tống tiền bẩn thỉu này, tâm trạng Ngu Tiểu Văn vẫn khá tốt. Y thuận miệng hỏi: “Tấu hài là cái gì?”

Người tố giác chớp mắt: “Một loại nghệ thuật giao tiếp. Tôi từng nghe khi đi du lịch ở nước C. Vui lắm.”

Ngu Tiểu Văn cười, đóng nắp chai nước: “Ồ, cũng được đấy nhỉ, còn từng đi du lịch nước ngoài cơ. Cán bộ như tôi lớn từng này rồi mà chưa ra nước ngoài lần nào, cùng lắm cũng chỉ ra khỏi tỉnh khi nhận các vụ truy bắt liên tỉnh thôi.”

Người tố giác lập tức hào hứng: “Tôi khuyên anh nên đi, tuyệt lắm. Tôi từng đến một nơi gọi là Giang Thành, ở đó có tuyết rơi, lớn lắm.”

Ngu Tiểu Văn: “Tuyết à.”

“Ừ. Chắc anh chưa thấy bao giờ nhỉ?” Người tố giác ngước nhìn trời. Rõ ràng vừa nãy trời còn nắng đẹp, vậy mà giờ mây đen đã kéo đến, trông như sắp mưa.

“Ở đây suốt ngày chỉ có mưa, mưa, và mưa. Thật mẹ nó chán xỉu.”

Ngu Tiểu Văn: “Nhưng vẫn có rất nhiều người thích đến Mạn Kinh du lịch.”

Người tố giác lắc đầu: “Bọn họ không sống ở đây. Nóng quá thì lại quay về thôi.”

Ngu Tiểu Văn bật cười.

Người tố giác cũng cười theo. Sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên tập trung nhìn về phía xa, khiến Ngu Tiểu Văn cũng nhìn theo.

“Là người đó à? Chắc chứ?”

Người tố giác gật đầu thật mạnh: “Tôi đã gặp hắn hai lần ở hội trường của đại ca chúng tôi. Không thể nhầm được.”

Lữ Không Quân lần thứ hai ngồi đối diện với cô Trần. Nhà hàng vẫn sang trọng, bầu không khí vẫn tao nhã. Nhưng dụng cụ chống cắn trên miệng anh khiến khung cảnh có phần lạc điệu, làm anh chỉ có thể dùng ống hút để uống nước qua kẽ miệng.

“Anh bị làm sao thế?” Xem ra cô Trần có vẻ hứng thú. “Anh đang trong kỳ dịch cảm à? Lữ Không Quân mà cũng có kỳ dịch cảm sao?”

Lữ Không Quân đặt ly nước xuống: “Tôi là một Alpha bình thường, tất nhiên sẽ có kỳ dịch cảm.”

“Ồ?” Cô Trần nghiêng người về phía trước nhìn anh: “Vậy anh thường giải quyết thế nào?”

“Có nhiều cách.” Lữ Không Quân đáp.

Cô Trần cười: “Nói nghe xem nào. Tôi rất tò mò về cách Alpha cấp S vượt qua kỳ dịch cảm.”

Lữ Không Quân đáp: “Chẳng hạn như đến S House để làm bất kỳ điều gì mình muốn. Hoặc tìm một gã trai bao cùng giới, chơi những trò k*ch th*ch nhất ở những nơi tồi tàn nhất. Hoặc trong lúc thí nghiệm, trút giận lên tội phạm của nước đối địch.”

Cô Trần bật cười: “Anh đùa à. Anh tôi là một trong những giám đốc của câu lạc bộ đó, tôi đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy bảo anh chưa từng đến đó.”

Lữ Không Quân: “Thì ra là vậy. Sau này tôi sẽ thường xuyên ghé, coi như giúp anh trai cô làm ăn phát đạt.”

Anh lấy ra một tập tài liệu dự án, đưa cho cô Trần.

“Dự án này đã được nhà nước phê duyệt để hỗ trợ phòng thí nghiệm của tôi. Giờ chỉ còn thiếu chữ ký của Sở Tài chính và Sở Quân vụ.”

Cô Trần nhìn lướt qua tài liệu, rồi đặt xuống.

“Tôi biết ngay anh đến đây là vì cái này. Chủ nhiệm Lữ, anh là một Alpha cấp S đang trong kỳ dịch cảm, lại mang dụng cụ chống cắn đến gặp mặt một Omega sao? Lịch sự vậy à?”

“Nếu trưởng ban Trần thấy buổi gặp này xúc phạm, thì cứ coi nó như một cuộc họp đơn thuần thôi.” Lữ Không Quân lại đẩy tập tài liệu về phía cô. “Cô xem kỹ đi, nếu có chỗ nào không đúng với thủ tục phê duyệt, cô có thể trả về, tôi sẽ làm lại. Nếu không, thì ký vào.”

Cô Trần nhìn chằm chằm anh một lúc rồi lật mở tài liệu ra xem.

Lật nhìn một lúc, cô lấy bút ra, ký tên.

Rồi nói: “Chữ ký của Sở Quân vụ cần bố tôi ký. Bây giờ anh đưa tôi về nhà, tiện thể gặp ông ấy ký luôn. Thế nào?”

Lữ Không Quân nghĩ một chút, trả lời: “Được.”

Lúc rời khỏi nhà hàng, trời bắt đầu đổ mưa. Lữ Không Quân miễn cưỡng giương ô che cho cả hai người trên đầu, đi về phía bãi đỗ xe. Hai người duy trì một khoảng cách nhỏ, cô Trần vẫn đang mang đôi giày cao gót không mấy thuận tiện dưới mưa. Lữ Không Quân khéo léo nghiêng ô nhiều hơn về phía cô, khiến một phần vai của mình bị lộ ra ngoài, ướt dưới làn mưa.

Cô Trần nhìn phần vai đã thấm nước của anh, khẽ nhếch môi cười, rồi cẩn thận bước qua những vũng nước.

“Anh cũng không đến nỗi thô lỗ như tôi nghĩ… ơ.”

Cả hai bỗng dừng lại, mắt nhìn về phía trước không xa.

Trong màn mưa, hai người đàn ông lấm lem bùn đất đang vật lộn trong vũng nước. Rồi một người đột nhiên lao tới, đè nghiến người kia xuống.

“Mẹ nhà nó… cảnh sát chết tiệt…”

Cảnh tượng kịch liệt như hai con bò đực giao chiến trong cơn đ*ng d*c.

Người bị đè dưới thở gấp, nhưng y nhanh chóng bẻ gập tay đối thủ, rồi rút ra một chiếc còng tay sáng loáng. Chỉ nghe “cạch, cạch” hai tiếng, đối thủ đã bị khóa gọn gàng, tay bị bẻ ra sau lưng, sau đó, y dùng đầu gối th*c m*nh vào người kia, khiến gã hét lên đau đớn. Nhân cơ hội, y bật dậy, đảo ngược tình thế, khóa chặt cổ đối thủ và hoàn toàn khống chế gã.

Cô Trần kinh ngạc thốt lên. Người đàn ông lấm bùn nghe thế ngẩng đầu lên, th* d*c.

Nhìn thấy Lữ Không Quân, y sững người trong giây lát, rồi nhanh chóng đưa tay quệt đi bùn trên mặt. Nhưng động tác đó chỉ khiến khuôn mặt y càng trở nên lem luốc.

Ánh mắt y dừng lại trên dụng cụ chống cắn mà Lữ Không Quân đang đeo, sau đó ngay lập tức nhìn sang Omega nữ đứng cạnh anh. Cái nhìn từ người đàn ông hung hăng vật lộn ban nãy khiến tim cô Trần đập mạnh, cô vô thức lùi lại một bước, nấp sau lưng Lữ Không Quân.

Người đàn ông bị khống chế dưới đất la hét, cố vùng vẫy thoát thân. Kẻ khống chế gã nhíu mày, dùng mu bàn tay lau nước mưa khỏi mắt rồi cúi xuống, tiếp tục ấn chặt đối phương.

“Tao đã bảo mày đừng có nhúc nhích. Tay bị còng rồi, chạy cũng chỉ tự làm đau mình thôi.” Y khản giọng nói với kẻ kia.

Lữ Không Quân thấy rõ mặt người kia, anh sờ lên cổ tay mình, tinh chỉnh mức độ của thiết bị ức chế lên cao hơn.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 13
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...