Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J

Chương 12

Editor: caphaos | Beta: Beihe

Chương 12. Vết Bầm

Xung quanh tối om. Ngu Tiểu Văn mò mẫm đến mép giường, ngả người ra sau rồi c** q**n áo, theo bản năng tự giải quyết cho mình. Y cảm nhận lần này rạo rực đến mức khiến cả bàn tay toàn là nước.

Âm thanh nhóp nhép phát ra nghe có chút kinh tởm, làm y luôn cảm thấy xấu hổ mỗi khi vẫn còn chút lý trí. Những âm thanh đó là minh chứng cho sự bất thường, b*nh h**n và kém cỏi của cơ thể Ngu Tiểu Văn.

Nhưng hôm nay, đầu óc y dường như đờ đẫn hơn bình thường, ngay cả cảm giác xấu hổ cũng biến mất. Y chỉ muốn phát điên lên, chỉ mong có thể nhanh chóng giải tỏa, chỉ cần thỏa mãn một chút, chỉ một chút thôi là đủ rồi.

Trong tiếng động nhóp nhép ngày càng gấp gáp, ánh sáng bất chợt lóe lên trong bóng tối. Ngu Tiểu Văn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn. Y thấy ánh sáng từ khe hở dần lan rộng ra, rồi một bóng người xuất hiện trong đó. Bóng người ấy tiến về phía y.

… À.

Y chợt nhận ra, đây là một giấc mơ.

Cũng giống như bao lần khác, khi rơi vào cơn mê trong kỳ đ*ng d*c mà không có thuốc, y lại mơ thấy giấc mơ đó.

Nương theo ánh sáng yếu ớt, nhân vật chính tiến lại gần y, ngồi xuống, đặt một vài thứ lên chiếc bàn đầu giường.

Ngu Tiểu Văn vừa tự giải quyết vừa nhìn gương mặt người kia trong ánh sáng lờ mờ: “Cậu… đến trễ quá, tôi tự làm một lúc rồi.”

Nhân vật chính nhìn động tác của y một lúc, không đưa tay đi bật đèn. Mà chỉ mượn chút ánh sáng hắt vào để đối diện với y trong bóng tối.

“Ngồi dậy, Ngu Tiểu Văn.” Nhân vật chính trong giấc mơ nói.

Ngu Tiểu Văn lập tức ngồi dậy, rồi lật người đè lên đối phương, tay chân không ngừng s* s**ng. Nhân vật chính nắm chặt tay y, rất mạnh: “Đừng chạm vào tôi. Thuốc ức chế của cậu ở trên bàn.”

“…” Người này… Ngu Tiểu Văn cười bất lực: “Có cậu ở đây rồi… cần gì thuốc ức chế.”

Y cố giật tay, nhưng nhân vật chính “bốp” một cái đẩy tay y ra. Rất vô tình.

“…” Ngu Tiểu Văn bĩu môi. Giấc mơ cũng không hoàn toàn theo ý con người. Đôi khi bạn muốn đi về hướng Đông, nhưng nó cứ khăng khăng kéo bạn về hướng Tây. Lữ Không Quân trong giấc mơ này cũng bướng bỉnh thật, chỉ là sản phẩm của trí óc mình, vậy mà phần lớn thời gian lại chẳng chịu phối hợp để y vui vẻ tận hưởng.

Ngu Tiểu Văn rút súng từ báng, gạt chốt an toàn, dí vào tuyến thể dưới má đối phương: “Hôm nay cán bộ rất… khó chịu. Rất khó chịu. Cậu hợp tác chút đi… Ngoan nào.”

Đối phương như thực sự bị dọa, rất lâu không nhúc nhích, sau đó hỏi: “Cảnh sát hình sự các cậu tan ca không cần nộp súng à?”

“Gần đây có vụ án đặc biệt, không nộp.” Ngu Tiểu Văn vẫn dí súng vào người kia, sau đó cúi xuống, cắn vào môi dưới của nhân vật chính trong giấc mơ.

Hô hấp ấm áp của người kia khẽ dừng lại, nhưng không phát ra tiếng.

Y lại cắn thêm một lần nữa, rồi bắt đầu một nụ hôn thực sự. Dù ngoài đời y không có nhiều kinh nghiệm, nhưng trong mơ lại khá đơn giản, cứ thoải mái tận hưởng, dính chặt lấy đối phương không buông. Vậy thôi là đủ.

Có lẽ do kiêng dè khẩu súng, nhân vật chính trong mơ dù có véo eo y một cái song lại không đẩy y ra.

Cái hôn trong giấc mơ quá đỗi dễ chịu, Ngu Tiểu Văn run lên vì sung sướng, cảm giác như sắp tan chảy đến nơi, càng gấp gáp muốn bước vào chuyện chính. Sau một lúc hôn vội vã, y chống tay lên ngực đối phương để ngồi dậy. Khi tách ra, lưỡi y bị cắn đau.

Sau đó nhân vật chính hỏi: “Cậu lại định ra lệnh cho tôi làm chuyện đó với cậu sao?”

Ngu Tiểu Văn dùng súng đẩy đẩy vào tuyến thể dưới má anh: “Nếu không… thì cậu cũng đâu… có nghe lời tôi…”

“Tôi nghe. Tôi sẽ làm chuyện đó với cậu.” Nhân vật chính nắm lấy những ngón tay ướt đẫm của y, ngừng lại, rồi tiếp tục cầm lấy khẩu súng: “Cậu bỏ súng ra đi. Không nhìn rõ, nguy hiểm lắm.”

Ngu Tiểu Văn không nói gì thì coi như ngầm đồng ý. Vậy là người kia từ từ tháo súng khỏi tay y, khóa chốt an toàn, ném nó sang một bên giường. Sau đó nhân vật chính cũng ngồi dậy, nhìn người ngồi trên người mình, bốn mắt nhìn nhau.

“Tôi thích tư thế này.” Ngu Tiểu Văn dùng ngón tay chỉ lên trên, đối diện với sống mũi của nhân vật chính cách mình chỉ một khoảng rất nhỏ, thì thầm bằng giọng mũi đầy bí ẩn: “Nhưng không thể trực tiếp bắt đầu, phải dùng cách thông thường trước.”

“Thích à.” Sau hai giây, nhân vật chính hỏi: “Vậy nên cậu thường dùng tư thế này?”

“Xàm.” Cậu thô lỗ thổi hơi vào mặt đối phương: “Là bác sĩ bảo tôi chỉ có tư thế này mới có thể đẩy nắp bên trong của tôi ra.”

Y làm động tác phóng tên lửa bằng hai tay, nét mặt đầy nghiêm túc.

Ngu Tiểu Văn rất thành thật với Lữ Không Quân trong giấc mơ, bởi vì… y nghĩ đối phương có quyền được biết chuyện này.

Nhân vật chính suy nghĩ một lúc, nói: “Cửa vào của khoang sinh sản Omega hẹp hoặc lệch vị trí thường đi kèm với khiếm khuyết ở tuyến thể. Tuyến thể của cậu có vấn đề gì sao?”

Ngu Tiểu Văn cắn vào cằm của nhân vật chính, tiếp tục di chuyển xuống dưới: “Nhanh lên đi. Tôi khó chịu lắm. Muốn.”

Ngu Tiểu Văn dùng chóp mũi mình lần tìm tuyến thể dưới cằm của đối phương, rồi hít một hơi.

Đối với y, pheromone của nhân vật chính không phải là một mùi hương, mà là một cảm xúc. Ôi, y cảm thấy cảm xúc này thật tốt đẹp làm sao. Hạnh phúc và trọn vẹn.

Tầm nhìn của Ngu Tiểu Văn dần mờ đi, cơ thể y căng lên, cả người nổi gai ốc. Vì vậy y càng quá đáng hơn. Y dùng nước bọt đậm đặc pheromone của mình để gột rửa quả mọng căng tràn hạnh phúc này. Ngu Tiểu Văn thật không biết xấu hổ. Đối xử với tuyến thể của người khác phái như vậy, nếu không phải đang trong mơ, chắc chắn y đã là một kẻ phạm tội tấn công t*nh d*c rồi.

Y hít hít mũi, nói lắp bắp đầy gấp gáp: “Cho cơ thể tôi… nhiều pheromone của cậu nữa… Nhiều vào…”

Nhân vật chính liền đè y xuống giường. Ngu Tiểu Văn suýt nữa bị đè gãy người. Y cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên gáy, răng nanh sắc bén cũng áp lên, nhưng sau đó, thay vì cắn, thì lại là một cơn đau nhói ở cánh tay. Giống như bị muỗi đốt, cảm giác mà y rất quen thuộc – một mũi tiêm thuốc ức chế.

“… Cậu bị điên à?” Ngay cả trong mơ, Ngu Tiểu Văn cũng chưa từng thấy một Lữ Không Quân vô vị đến vậy, tại sao mẹ nhà cậu lại tiêm thuốc ức chế vào một người đang muốn tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời trên chiếc giường đầy xuân sắc thế này? Có nợ nần gì không thế?!

Y muốn vùng ra khỏi vòng tay đối phương, ngồi dậy, ít nhất là muốn giải tỏa cơn h*m m**n trước khi nó qua đi. Nhưng tầm nhìn mờ mịt và đầu óc choáng váng khiến y suýt ngã xuống đất lúc cố bò dậy. Theo phản xạ, nhân vật chính đưa tay ra, nắm lấy eo Ngu Tiểu Văn, kéo mạnh trở lại, kéo đến khi y đập vào người anh một cách chắc nịch.

Khóa thắt lưng lạnh lẽo bằng kim loại dán sát vào phần vạt áo xốc xếch sau lưng của Ngu Tiểu Văn, sau đó một bàn tay khác luồn qua, thay thế tay y. Cơ thể Ngu Tiểu Văn đột ngột cứng lại, phát ra âm thanh không kìm được.

“Đừng phát ra âm thanh như thế.” Y vừa quay đầu lại thì môi đã bị cắn, như thể để ngăn tiếng động hay trừng phạt y.

Y nhịn đau, cảm giác một mùi hương nồng nàn của pheromone Omega, kèm theo vị đắng chát, lan khắp căn phòng.

Tên tống tiền trông mệt mỏi, kiệt sức ngủ thiếp đi. Nhưng y vẫn bị Lữ Không Quân đánh thức.

Tên tống tiền nhăn mặt, từ từ mở mắt ra, thấy Lữ Không Quân giơ điện thoại ra trước mặt mình cho xem. Trên màn hình là đồng hồ đếm ngược, chỉ còn lại nửa tiếng.

Ánh sáng trên màn hình phản chiếu lên khuôn mặt tên tống tiền, đôi mắt nhạt màu khẽ nheo lại, rồi liếc ra bầu trời đang dần tản sáng ngoài rèm cửa mỏng. Y dừng lại một lát như nhớ ra điều gì, rồi khẽ cười: “Sao thế, lục lọi điện thoại của tôi cả đêm, tìm được gì hay ho không?”

Lữ Không Quân không trả lời. Tên tống tiền lấy lại điện thoại, giấu vào trong chăn để nhập mật khẩu.

Lữ Không Quân lặng lẽ vén chăn lên nhìn.

Tên tống tiền đẩy anh ra, quay sang bên khác để nhập mật khẩu, sau đó giơ màn hình đã đặt lại đồng hồ đếm ngược cho anh xem: “Xong rồi.”

Một lúc sau, Lữ Không Quân nói: “Tôi thấy cái đếm ngược này chỉ là thủ thuật che mắt thôi.”

Tên tống tiền thò đầu ra khỏi chăn: “Sao lại nói thế?”

“Vì trông cậu chẳng quan tâm gì đến thời hạn cả.”

“Tại sao tôi phải quan tâm?” Y cười, “Có phải video của tôi với người khác đâu.”

Lữ Không Quân hạ mắt, nhìn tên tống tiền bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nhưng lúc video được tải lên, cậu sẽ mất đi con bài tẩy và đó cũng là ngày tàn của cậu.”

Lữ Thanh Xuyên tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ phát tán video của ông, điều đó không cần phải bàn cãi.

Nụ cười của tên tống tiền dần tắt, chỉ còn sót lại một chút nhếch ở khóe miệng, y liếc lên, cố tạo ra vẻ mặt khiến người đối diện càng thêm khó chịu: “Đừng dọa dẫm. Tôi chẳng quan tâm đến mấy thứ cậu nói đâu, nên đừng nghĩ cậu đã nắm thóp được tôi.”

Lữ Không Quân quan sát y. Tên tống tiền lại bò dậy, dùng tay chống nửa người lên gối: “Không tin thì lần tới, đến giờ đó, chúng ta cùng chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại ấy nhé? Video bản đầy đủ, tôi đoán cậu còn chưa xem qua đâu.”

Ánh mắt của Lữ Không Quân càng lạnh lẽo hơn. Tên tống tiền nằm xuống, kéo chăn lên lại.

“Video bố cậu cưng chiều gã râu quai nón đúng là kinh điển đấy, ai mà ngờ Alpha lại có thể phóng túng hơn cả Omega chứ.”

Lữ Không Quân liếc nhìn ga giường mới thay, không đáp lời.

Sau đó anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Lữ Không Quân.” Tên tống tiền gọi lại. “Qua đây.”

Lữ Không Quân quay người nhìn y.

Tên tống tiền ngoắc tay ra hiệu bảo anh đến gần. Thế là anh lại ngồi xuống mép giường.

“Làm gì?”

“Chuyện tối qua cậu giăng bẫy rồi còn trói tôi mạnh tay như vậy, cứ thế mà cho qua sao?” Tên tống tiền hỏi.

Lữ Không Quân nghĩ, lúc nãy y nhập mật khẩu đã chứng minh y không định vì chuyện này mà tức giận hủy đi con bài trong tay. Nhưng xem ra chuyện đó cũng không đồng nghĩa với việc y sẽ bỏ qua.

“Không cho qua thì sao? Lẽ nào cậu còn nghĩ tôi nợ cậu à? Là lỗi của tôi?” Lữ Không Quân nói.

“Cậu đang móc mỉa tôi đấy à? Ừm, tốt lắm. Tôi thích nhìn cậu không giữ nổi bình tĩnh. Đáng yêu thật đấy.” Tên tống tiền nhếch mép.

Rồi y hé nửa mặt khỏi chăn, ra lệnh: “Lại đây, hôn tôi.”

“…”

Lữ Không Quân chống tay xuống gối, cúi người lại gần. Tên tống tiền ngước mắt nhìn anh.

Môi của y vẫn còn hơi sưng.

Lữ Không Quân dời ánh mắt, khẽ chạm vào má y rồi lập tức rời đi.

“… Nói đi, cậu nói “Ngủ ngon cục cưng”.” Tên tống tiền che nửa khuôn mặt, nhỏ giọng ra lệnh.

Lữ Không Quân hé miệng nhưng lại khép lại. Anh mím môi, liếc nhìn bầu trời đang dần sáng: “Sắp sáng rồi, còn chúc ngủ ngon gì nữa.”

“Vậy thì nói “Chào buổi sáng cục cưng”.”

“…”

“Chào buổi sáng.”

Anh mím môi lại, rồi nói thêm: “cục, cưng.”

Tên tống tiền: “Nói cả câu.”

Lữ Không Quân: “Gì cơ.”

“Hôn tôi, rồi nói “Chào buổi sáng, cục cưng”.”

Lữ Không Quân vẫn không nhúc nhích.

Tên tống tiền: “Là một Alpha cấp S, bác sĩ Lữ đúng là hình mẫu xuất sắc trong khả năng kiểm soát pheromone và đạo đức nghề nghiệp đấy, xứng đáng được thăng chức tăng lương.”

Ngón tay của Lữ Không Quân siết chặt lại. Anh không lấy được thông tin gì hữu ích từ tên tống tiền, nhưng ngưỡng kiểm soát cảm xúc của anh lại đang ngày càng tụt dốc.

Anh hôn lên mặt kẻ tống tiền rồi nói: “Chào buổi sáng, cục cưng.”

Tên tống tiền chầm chậm rúc cả mặt vào trong chăn.

“Thế là xong?” Lữ Không Quân hỏi.

“Tôi sẽ xử lý cậu. Cậu cứ chờ xem.” Một lúc sau, giọng của tên tống tiền vọng ra từ trong chăn.

Lữ Không Quân đứng dậy, bước về phía cửa. Trước khi đi, anh nghĩ đến một chuyện, quay đầu nói: “Nếu cậu cần đến quyền lực của nhà họ Lữ để làm việc, dưới sự uy h**p của cậu nên tôi buộc phải giúp. Nhưng sau này cố gắng đừng dẫn đồng nghiệp đến đơn vị tìm tôi.”

Hôm nay Lữ Không Quân có cuộc họp sáng. Anh bước vào phòng họp, mọi người chào hỏi anh. Sau khi ngồi xuống, anh thấy trên bàn có một tập tài liệu, là văn bản phê duyệt thí nghiệm mới trước đó. Anh mở ra xem, phát hiện tài liệu đã bị Sở Quân vụ và Sở Tài chính trả lại.

Anh sững người một lát, nhíu mày, hỏi trợ lý thí nghiệm bên cạnh: “Chuyện gì thế này? Tài liệu bị trả lại rồi còn họp làm gì nữa?”

“Ừm… em đã đến cả Sở Quân vụ và Sở Tài chính hai lần rồi, nhưng bên đó bảo Sở trưởng Trần đang đi công tác vẫn chưa về, không có ở Mạn Kinh.”

“Không nhất thiết phải cần chữ ký của sở trưởng. Cấp dưới ký cũng được, cậu không biết à?”

“Cái này… em…” Trợ lý nhìn sắc mặt anh, vâng vâng dạ dạ cúi xuống gật đầu, ngập ngừng: “Chủ nhiệm Lữ… hay là gọi thêm một cuộc điện thoại hỏi lại?”

Lữ Không Quân im lặng một lúc, nói: “Cứ bắt đầu trước đi.”

Màn hình chiếu bật lên, một người bắt đầu trình bày một số công việc.

Lữ Không Quân bước ra khỏi phòng họp, gọi cho Lữ Thanh Xuyên. Khi đầu dây bên kia nhấc máy, anh nói thẳng: “Dự án thuốc mới bị trả lại rồi.”

Lữ Thanh Xuyên bên kia phát ra tiếng động như đang sắp xếp giấy tờ. Sau đó ông nói: “Sở trưởng Trần đúng là đang đi công tác. Con gái ông ấy làm bên Sở Tài chính. Mấy việc này tự anh xử lý được, không cần cái gì cũng báo với bố.”

Lữ Không Quân hỏi: “Bố muốn con làm gì?”

Lữ Thanh Xuyên đáp: “Tôi bảo anh làm gì à? Đừng tỏ vẻ như bố ép anh phải làm.”

Lữ Không Quân im lặng. Một lúc sau, Lữ Thanh Xuyên nói thêm: “Tiểu Quân, bố chỉ bảo anh không cần vội, gặp cô Trần rồi nhân tiện ký luôn, việc công và việc tư đều không lỡ.”

Lữ Không Quân: “Ở đâu.”

Ngay sau cuộc gọi, trợ lý của Lữ Thanh Xuyên gửi địa chỉ một nhà hàng cao cấp cho anh.

Anh quay lại phòng họp, ngồi xuống. Dù khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng điện thoại lại bị ném mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh không nhỏ.

Người đang trình bày lập tức im bặt, Lữ Không Quân nói: “Tiếp tục.”

Điện thoại trên bàn lại rung lên. Anh dùng một ngón tay mở màn hình.

Người nhắn đến không phải Lữ Thanh Xuyên, mà là tên tống tiền.

Anh mở tin nhắn với vẻ mặt lạnh tanh.

Đệt: Lữ Không Quân, con mẹ cậu. Có phải cậu nhân lúc tôi bất tỉnh để ngược đãi tôi đúng không? Cậu có còn là con người không thế?

“…”

Lữ Không Quân trả lời: Con mẹ nó cậu có bị điên không?

Đánh chữ chửi thề không cần nói ra miệng, cảm giác tiếp nhận cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đệt: [Hình ảnh]

Ảnh nhỏ chụp lại một phần eo trắng mịn, đường nét thon thả.

Lữ Không Quân lập tức cầm lấy điện thoại. Anh liếc nhìn xung quanh, rồi kéo ghế ra sau, dựng thẳng màn hình lên để xem.

Trong ảnh là làn da có vài vết bầm xanh.

Anh cau mày suy nghĩ, rồi nhắn lại: Lúc lên lầu cậu tự ngã đấy chứ.


Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Truyện Suỵt, Đừng Nói Chuyện - Tại Hạ Tiểu Thần J Story Chương 12
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...