Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Chương 5: Ngược đãi nam chính
132@-
Edit by meomeocute
Kim Đan đại viên mãn...
Thần kinh trì độn của Thời Cố mất một lúc lâu mới phản ứng lại, tính toán ra rằng với tư cách một "Kim Đan", hắn không phải là đối thủ, thế là vô cùng không có nguyên tắc mà quyết định rời đi.
Thế nhưng, dường như hôm nay ông trời đang cố ý gây khó dễ cho hắn.
Mới đi được nửa đường, một tiếng gọi "Thời trưởng lão" đã khiến hắn đứng sững tại chỗ.
Hắn nhìn theo âm thanh, liền thấy được bộ y phục màu xanh quen thuộc của đệ tử nội môn.
Chính là người hôm trước dẫn đường cho hắn ở ngoại viện.
Thời Cố lờ mờ nhớ rằng, người này tên là Thanh Nguyên.
"Sao Thời trưởng lão cũng đến Truyền Đạo Đường?" Thanh Nguyên vừa đi đến vừa chắp tay hành lễ với hắn.
Lễ nghi thì rất chu toàn, chỉ là câu hỏi này, thực sự có chút không ra thể thống gì.
Dù thế nào đi nữa, Thời Cố cũng là một vị trưởng lão, làm gì có chuyện bị đệ tử chất vấn hành tung.
Nhưng xung quanh chẳng ai cảm thấy có gì bất ổn, thậm chí còn có vẻ xem đó là chuyện đương nhiên.
Hắn vừa định mở miệng, thì một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
"Thời trưởng lão vì lo lắng cho chủ nhân nhà ta nên mới đặc biệt đến đây, làm phiền tiên nhân quan tâm rồi."
Phạm Hoằng Dận phe phẩy cây quạt xếp, không biết từ đâu nhảy ra, nụ cười ôn hòa nhã nhặn, trông vừa giống một công tử phong lưu, lại vừa như một vị quan quý phái, thế nào cũng chẳng giống một kẻ hầu.
"Thanh Nguyên sư huynh quan tâm đến hành tung của Thời trưởng lão như vậy, là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu có, cứ sai bảo tiểu nhân là được."
Thanh Nguyên nhíu mày: "Ngươi là ai?"
"Tiểu nhân là người mà Thiên Tôn lão nhân gia phái đến hầu hạ Úc Chiêm tiểu công tử."
Câu này vừa thốt ra, ngay cả đệ tử đang giao đấu kịch liệt với Úc Chiêm cũng khựng lại một chút.
Thanh Nguyên càng thêm kinh ngạc, trong mắt ánh lên một tia nghi hoặc khi nhìn về phía Phạm Hoằng Dận.
Phải rồi, cho dù Thiên Tôn có xem thường Úc Chiêm đến mức nào đi nữa, thì y vẫn là ngoại tôn ruột thịt do huyết mạch của ông ta truyền xuống.
Lại nhìn đến diện mạo và khí chất của kẻ hầu trước mặt, thế nào cũng không giống người thường.
Lẽ nào... đây là người mà Thiên Tôn đặc biệt cử đến để trông coi Úc Chiêm?
Thanh Nguyên trầm ngâm suy nghĩ.
Thời Cố nghi hoặc nhìn người trước mặt diễn màn đổi sắc mặt, từ nghi ngờ đến kinh ngạc, rồi chuyển thành hoài nghi, cuối cùng cứng rắn nặn ra một nụ cười gượng gạo, ôm quyền nói:
"Thì ra là vậy, là Thanh Nguyên thất lễ rồi."
"Không có gì, không có gì." Phạm Hoằng Dận cười tủm tỉm, sau đó lại lộ ra một chút nghi hoặc vừa đủ: "Các vị đây là...?"
"Chúng ta đang luận bàn với sư đệ Úc." Thanh Nguyên mỉm cười nói, "Ngươi cũng biết đấy, sư huynh Hà là một kẻ si mê võ đạo, vừa nghe nói sư đệ Úc thiên phú xuất chúng, liền không nhịn được mà muốn so chiêu một phen."
Đúng lúc đó, Hà Tào Đạt - kẻ vẫn luôn cố tình kéo dài trận đấu chưa chịu kết thúc - chợt thu kiếm lại, làm động tác chỉ kiếm chạm tới là dừng, ôm quyền cười nói với Úc Chiêm:
"Đa tạ đã nhường. Sư đệ quả nhiên lợi hại, nếu chúng ta cùng cảnh giới Kim Đan, ta nhất định không phải là đối thủ của ngươi."
Sắc mặt Úc Chiêm âm trầm, lạnh lùng hừ một tiếng từ trong mũi.
Mãi đến khi mọi người lục tục rời đi, gương mặt y vẫn chưa thể dịu lại.
"Chủ nhân..."
"Cút ngay!" Úc Chiêm thô bạo đẩy Phạm Hoằng Dận ra, xoay người bỏ đi.
"Hắn sao vậy?" Thời Cố nghi hoặc.
Phạm Hoằng Dận lộ ra một nụ cười khổ: "Chủ nhân và Thiên Tôn... có chút hiểu lầm, nên rất ghét việc dựa vào danh nghĩa của Thiên Tôn."
"Thì ra là vậy." Thời Cố gật đầu, vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
"Vậy, ngươi thật sự là người do Thiên Tôn phái đến sao?"
Tay Phạm Hoằng Dận đang phe phẩy quạt chợt khựng lại, ánh mắt kinh ngạc chạm phải đôi mắt đen nhánh của Thời Cố, dường như không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy. Sau đó, y lại mỉm cười, cũng chẳng định giấu giếm: "Dĩ nhiên là không, ta nào có vinh hạnh tiếp xúc với Thiên Tôn chứ."
"Ồ..." Thời Cố kéo dài giọng đáp lại, nhưng ánh mắt lại rơi trên bóng lưng Úc Chiêm.
Đó là một bóng lưng mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đang vô cùng phẫn nộ.
Những ai quen thuộc với Thời Cố đều biết, hắn là người rất vô tâm, bất kể người khác vui hay giận, hắn đều như chẳng nhìn ra, khiến người ta phát bực.
Nhưng thực ra, Thời Cố rất nhạy bén với cảm xúc của người khác.
Đó là một loại trực giác gần như bản năng của loài dã thú.
Và lúc này đây, khi nhìn Úc Chiêm, Thời Cố lại cảm thấy y thực ra không hề giận dữ.
Nhưng nếu không giận, tại sao lại cố tỏ ra tức giận như vậy?
Thời Cố không hiểu.
Người bên ngoài, thật quá phức tạp.
Thiên Tôn sao...
Thời Cố hồi tưởng lại lời của Phạm Hoằng Dận, quyết định chờ lần sau 006 đến, sẽ nhờ hắn tìm hiểu về người này một chút.
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Úc Chiêm yên ổn hơn hẳn, ngay cả những kẻ bàn tán sau lưng y cũng giảm đi thấy rõ.
Thế nhưng, khi số người bàn luận về Úc Chiêm ít đi, thì những lời đàm tiếu về Thời Cố lại tăng lên đáng kể.
"Chuyện gì với Thời trưởng lão vậy? Đã đến Truyền Đạo Đường suốt nửa tháng nay rồi, chẳng lẽ Úc Chiêm quý giá đến mức đi học cũng cần sư tôn kè kè bảo hộ?"
"Ngươi thực sự tin hắn đến để ở bên Úc Chiêm sao?"
"Còn có thể là giả à?"
"Ngươi chẳng hiểu gì cả, hắn ta là đến để tranh thủ học ké đấy!"
"Hả?!"
Thời Cố: "..."
Mấy người này, sao lại nhiều chuyện thế chứ.
Thời Cố vừa thầm oán thán, vừa nhấm nháp mứt quả do đồng tử xuống núi mua về hôm qua, thì đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng "tít".
Là nhiệm vụ chính tuyến.
Lần này, nhiệm vụ chính tuyến không giống lần trước, mà còn có thêm cả nguyên nhân và hậu quả.
Suốt nửa tháng học tập liên tục, Thời Tấn cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách không thể san lấp giữa mình và Úc Chiêm. Lòng đố kỵ, âm thầm nảy sinh trong hắn.
Nội dung nhiệm vụ: Ngược đãi nam chính Úc Chiêm
Thời gian hoàn thành nhiệm vụ đếm ngược: 60 ngày
Động tác nhai mứt của Thời Cố khựng lại, hắn chậm rãi nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, rồi lập tức cụp mắt xuống.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Edit by meomeocute
Kim Đan đại viên mãn...
Thần kinh trì độn của Thời Cố mất một lúc lâu mới phản ứng lại, tính toán ra rằng với tư cách một "Kim Đan", hắn không phải là đối thủ, thế là vô cùng không có nguyên tắc mà quyết định rời đi.
Thế nhưng, dường như hôm nay ông trời đang cố ý gây khó dễ cho hắn.
Mới đi được nửa đường, một tiếng gọi "Thời trưởng lão" đã khiến hắn đứng sững tại chỗ.
Hắn nhìn theo âm thanh, liền thấy được bộ y phục màu xanh quen thuộc của đệ tử nội môn.
Chính là người hôm trước dẫn đường cho hắn ở ngoại viện.
Thời Cố lờ mờ nhớ rằng, người này tên là Thanh Nguyên.
"Sao Thời trưởng lão cũng đến Truyền Đạo Đường?" Thanh Nguyên vừa đi đến vừa chắp tay hành lễ với hắn.
Lễ nghi thì rất chu toàn, chỉ là câu hỏi này, thực sự có chút không ra thể thống gì.
Dù thế nào đi nữa, Thời Cố cũng là một vị trưởng lão, làm gì có chuyện bị đệ tử chất vấn hành tung.
Nhưng xung quanh chẳng ai cảm thấy có gì bất ổn, thậm chí còn có vẻ xem đó là chuyện đương nhiên.
Hắn vừa định mở miệng, thì một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
"Thời trưởng lão vì lo lắng cho chủ nhân nhà ta nên mới đặc biệt đến đây, làm phiền tiên nhân quan tâm rồi."
Phạm Hoằng Dận phe phẩy cây quạt xếp, không biết từ đâu nhảy ra, nụ cười ôn hòa nhã nhặn, trông vừa giống một công tử phong lưu, lại vừa như một vị quan quý phái, thế nào cũng chẳng giống một kẻ hầu.
"Thanh Nguyên sư huynh quan tâm đến hành tung của Thời trưởng lão như vậy, là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu có, cứ sai bảo tiểu nhân là được."
Thanh Nguyên nhíu mày: "Ngươi là ai?"
"Tiểu nhân là người mà Thiên Tôn lão nhân gia phái đến hầu hạ Úc Chiêm tiểu công tử."
Câu này vừa thốt ra, ngay cả đệ tử đang giao đấu kịch liệt với Úc Chiêm cũng khựng lại một chút.
Thanh Nguyên càng thêm kinh ngạc, trong mắt ánh lên một tia nghi hoặc khi nhìn về phía Phạm Hoằng Dận.
Phải rồi, cho dù Thiên Tôn có xem thường Úc Chiêm đến mức nào đi nữa, thì y vẫn là ngoại tôn ruột thịt do huyết mạch của ông ta truyền xuống.
Lại nhìn đến diện mạo và khí chất của kẻ hầu trước mặt, thế nào cũng không giống người thường.
Lẽ nào... đây là người mà Thiên Tôn đặc biệt cử đến để trông coi Úc Chiêm?
Thanh Nguyên trầm ngâm suy nghĩ.
Thời Cố nghi hoặc nhìn người trước mặt diễn màn đổi sắc mặt, từ nghi ngờ đến kinh ngạc, rồi chuyển thành hoài nghi, cuối cùng cứng rắn nặn ra một nụ cười gượng gạo, ôm quyền nói:
"Thì ra là vậy, là Thanh Nguyên thất lễ rồi."
"Không có gì, không có gì." Phạm Hoằng Dận cười tủm tỉm, sau đó lại lộ ra một chút nghi hoặc vừa đủ: "Các vị đây là...?"
"Chúng ta đang luận bàn với sư đệ Úc." Thanh Nguyên mỉm cười nói, "Ngươi cũng biết đấy, sư huynh Hà là một kẻ si mê võ đạo, vừa nghe nói sư đệ Úc thiên phú xuất chúng, liền không nhịn được mà muốn so chiêu một phen."
Đúng lúc đó, Hà Tào Đạt - kẻ vẫn luôn cố tình kéo dài trận đấu chưa chịu kết thúc - chợt thu kiếm lại, làm động tác chỉ kiếm chạm tới là dừng, ôm quyền cười nói với Úc Chiêm:
"Đa tạ đã nhường. Sư đệ quả nhiên lợi hại, nếu chúng ta cùng cảnh giới Kim Đan, ta nhất định không phải là đối thủ của ngươi."
Sắc mặt Úc Chiêm âm trầm, lạnh lùng hừ một tiếng từ trong mũi.
Mãi đến khi mọi người lục tục rời đi, gương mặt y vẫn chưa thể dịu lại.
"Chủ nhân..."
"Cút ngay!" Úc Chiêm thô bạo đẩy Phạm Hoằng Dận ra, xoay người bỏ đi.
"Hắn sao vậy?" Thời Cố nghi hoặc.
Phạm Hoằng Dận lộ ra một nụ cười khổ: "Chủ nhân và Thiên Tôn... có chút hiểu lầm, nên rất ghét việc dựa vào danh nghĩa của Thiên Tôn."
"Thì ra là vậy." Thời Cố gật đầu, vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
"Vậy, ngươi thật sự là người do Thiên Tôn phái đến sao?"
Tay Phạm Hoằng Dận đang phe phẩy quạt chợt khựng lại, ánh mắt kinh ngạc chạm phải đôi mắt đen nhánh của Thời Cố, dường như không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy. Sau đó, y lại mỉm cười, cũng chẳng định giấu giếm: "Dĩ nhiên là không, ta nào có vinh hạnh tiếp xúc với Thiên Tôn chứ."
"Ồ..." Thời Cố kéo dài giọng đáp lại, nhưng ánh mắt lại rơi trên bóng lưng Úc Chiêm.
Đó là một bóng lưng mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đang vô cùng phẫn nộ.
Những ai quen thuộc với Thời Cố đều biết, hắn là người rất vô tâm, bất kể người khác vui hay giận, hắn đều như chẳng nhìn ra, khiến người ta phát bực.
Nhưng thực ra, Thời Cố rất nhạy bén với cảm xúc của người khác.
Đó là một loại trực giác gần như bản năng của loài dã thú.
Và lúc này đây, khi nhìn Úc Chiêm, Thời Cố lại cảm thấy y thực ra không hề giận dữ.
Nhưng nếu không giận, tại sao lại cố tỏ ra tức giận như vậy?
Thời Cố không hiểu.
Người bên ngoài, thật quá phức tạp.
Thiên Tôn sao...
Thời Cố hồi tưởng lại lời của Phạm Hoằng Dận, quyết định chờ lần sau 006 đến, sẽ nhờ hắn tìm hiểu về người này một chút.
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Úc Chiêm yên ổn hơn hẳn, ngay cả những kẻ bàn tán sau lưng y cũng giảm đi thấy rõ.
Thế nhưng, khi số người bàn luận về Úc Chiêm ít đi, thì những lời đàm tiếu về Thời Cố lại tăng lên đáng kể.
"Chuyện gì với Thời trưởng lão vậy? Đã đến Truyền Đạo Đường suốt nửa tháng nay rồi, chẳng lẽ Úc Chiêm quý giá đến mức đi học cũng cần sư tôn kè kè bảo hộ?"
"Ngươi thực sự tin hắn đến để ở bên Úc Chiêm sao?"
"Còn có thể là giả à?"
"Ngươi chẳng hiểu gì cả, hắn ta là đến để tranh thủ học ké đấy!"
"Hả?!"
Thời Cố: "..."
Mấy người này, sao lại nhiều chuyện thế chứ.
Thời Cố vừa thầm oán thán, vừa nhấm nháp mứt quả do đồng tử xuống núi mua về hôm qua, thì đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng "tít".
Là nhiệm vụ chính tuyến.
Lần này, nhiệm vụ chính tuyến không giống lần trước, mà còn có thêm cả nguyên nhân và hậu quả.
Suốt nửa tháng học tập liên tục, Thời Tấn cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách không thể san lấp giữa mình và Úc Chiêm. Lòng đố kỵ, âm thầm nảy sinh trong hắn.
Nội dung nhiệm vụ: Ngược đãi nam chính Úc Chiêm
Thời gian hoàn thành nhiệm vụ đếm ngược: 60 ngày
Động tác nhai mứt của Thời Cố khựng lại, hắn chậm rãi nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, rồi lập tức cụp mắt xuống.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Story
Chương 5: Ngược đãi nam chính
10.0/10 từ 43 lượt.