Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Chương 4: Ngươi yếu quá
176@-
Edit by meomeocute
Thời Cố ban đầu nghĩ rằng, ắt hẳn Úc Chiêm sẽ rất ghét bỏ căn nhà gỗ rách nát của hắn trên đỉnh Thập Lục.
Dù sao thì nhìn khắp cả Thương Vân Tông, e rằng cũng chẳng có nơi nào tồi tàn hơn chỗ này.
Thế nhưng ngoài dự đoán của hắn, Úc Chiêm lại sống rất thoải mái, ngoại trừ lúc mới đến có lộ vẻ khinh thường và buông một câu "quả nhiên là vậy", sau đó liền chẳng gây ra chuyện gì nữa.
Có điều, y không ở trong căn nhà gỗ, mà tự đào một hang động ở nơi linh khí dày đặc nhất trên đỉnh Thập Lục, ngày đêm ở lì trong đó, ngoài ba bữa ăn ra, Thời Cố hầu như chẳng thấy bóng dáng y đâu.
Ở trong hang đá không phải chuyện hiếm gặp ở Thương Vân Tông, hầu hết những người bế quan đều như vậy. Nhưng nếu ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng diễn ra bên trong, thì lại rất hiếm thấy.
Nói trắng ra, tu sĩ dù có tự xưng là siêu thoát thế gian, chung quy vẫn là thân xác phàm trần. Hang đá ẩm ướt, lạnh lẽo, tụ linh cũng tụ sát, một hai năm thì không sao, nhưng lâu dài rất dễ nảy sinh tâm ma.
Thời Cố đã khuyên một lần, nhưng bị Úc Chiêm phớt lờ, y vẫn cứ chui vào hang mỗi ngày.
Thời Cố cảm thấy, có lẽ y không muốn ở chung với hắn.
Hắn vốn không giỏi khuyên bảo, nếu Úc Chiêm muốn tự nhốt mình thì hắn cũng vui vẻ được tự do. Rảnh rỗi thì làm mấy nhiệm vụ nhánh, nếu cả nhiệm vụ nhánh cũng làm xong rồi, hắn liền ôm theo một túi lớn đầy các loại đồ ăn vặt, ngồi trên vách núi của đỉnh Thập Lục, vừa ăn vừa ngẩn người.
006 kể từ ngày bật dậy giả xác sống rồi xuất hiện được một nén nhang, sau đó liền bặt vô âm tín, chắc hẳn lại bận rộn ở thế giới khác. Còn mấy tiểu đồng môn phái phân cho Thời Cố thì ai nấy đều trầm mặc ít lời, không thích nói chuyện.
Thế là Thời Cố phát hiện, dù có thêm mấy người, nhưng cuộc sống hằng ngày của hắn dường như chẳng khác gì lúc còn ở một mình trên đỉnh Thập Lục.
Bình yên như vậy được hơn nửa tháng, cuối cùng đám chấp sự của Thương Vân Tông cũng nhớ ra còn có sự tồn tại của Úc Chiêm, liền thông báo cho y đến tiến sự phong tham gia lớp học chung của đệ tử nội môn.
Ngoài dự đoán, Úc Chiêm lại rất phối hợp, vừa nhận được tin liền lập tức lên đường.
Y vẫn khoác bộ võ phục đen như lúc mới đến, tóc dài buộc tùy ý, phong thái mạnh mẽ oai phong. Khi không ai để ý, vẻ mặt y luôn dửng dưng, không còn vẻ lạnh lùng âm trầm thường ngày, nhưng sống lưng và cơ bắp vẫn luôn căng chặt, như thể lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng, khiến toàn thân y toát ra một luồng khí thế cấm người lại gần.
Thật ra Thương Vân Tông có quy định đồng phục đệ tử, ví dụ như đệ tử ngoại môn mặc áo dài xám, còn đệ tử nội môn mặc áo gấm xanh.
Úc Chiêm bái nhập môn hạ Thời Cố, tuy không có nổi một buổi bái sư ra hồn, y cũng chẳng thừa nhận Thời Cố là sư phụ, nhưng vẫn thuộc phạm vi đệ tử chân truyền. Khác với đệ tử bình thường, trang phục của đệ tử chân truyền sẽ do trưởng lão mỗi đỉnh tự đặt làm riêng. Chỉ tiếc rằng, ngay cả chỗ nhận y phục của mình Thời Cố còn chưa biết, chuyện này thế là đành bỏ ngỏ.
Có điều Úc Chiêm vốn chẳng để tâm đến mấy thứ này, cứ thế mà đi trên đường.
Chỉ là, đi được nửa đường, y chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ngươi theo ta làm gì?"
Trên con đường núi của đỉnh Thập Lục, Úc Chiêm lạnh lùng quay đầu.
"Ngươi lần đầu vào học, vi sư không yên tâm, đi theo xem thử." Thời Cố vô tội ra mặt.
Úc Chiêm nheo mắt đầy nghi hoặc: "Ngươi có lòng tốt vậy sao?"
Chàng thanh niên áo trắng trịnh trọng gật đầu.
Tất nhiên Thời Cố không có lòng tốt như vậy.
Thực ra đây là một nhiệm vụ nhánh của hắn.
Cái gọi là nhiệm vụ nhánh, thực chất cũng chẳng phải gì khác, mà chính là cuộc sống hằng ngày của "Thời Cố" trước đây.
Hắn thế chỗ người nọ đã được một thời gian, phát hiện ra "Thời Cố" ấy là một kẻ cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày ngoài trồng hoa, luyện dược thì chẳng có thú vui nào khác. Đi theo Úc Chiêm đến lớp học là nhiệm vụ nhánh duy nhất kể từ khi hắn xuyên đến đây mà có thể ra khỏi đỉnh Thập Lục.
Thực ra, "Thời Cố" trước kia không gọi là Thời Cố, mà là Thời Tấn. Không biết hệ thống đã dùng cách gì, mà có thể sửa đổi ký ức của tất cả mọi người, khiến trong mắt họ, Thời Cố chính là Thời Tấn, Thời Tấn chính là hắn.
Nếu Thời Cố đoán không sai, thì trong nguyên tác, Thời Tấn chắc là đã đi ké lớp học này.
Dù chưa từng tiếp xúc, nhưng Thời Cố vẫn cảm nhận được, Thời Tấn là một kẻ có chút điên rồ.
Hắn tư chất rất kém, có thể tu đến Kim Đan hoàn toàn là kỳ tích, nhưng lại không cam lòng nhận thua, có một sự chấp niệm đến cực đoan với việc trở nên mạnh hơn. Hắn trồng đầy dược thảo tăng tu vi trong sân, ngày ngày luyện chế đan dược tôi luyện linh căn. Thế nhưng thiên phú là thứ có cũng có, không có thì không thể cưỡng cầu. Dần dần, Thời Tấn bắt đầu trở nên méo mó.
Dược thảo trong sân biến thành độc thảo, đan dược luyện ra biến thành độc dược. Khi rảnh rỗi, hắn còn thích nghiên cứu chế tạo mấy thứ gọi là "hình cụ", mỹ danh là để kích phát tiềm năng.
Thời Cố không biết tiềm năng kia rốt cuộc có được kích phát hay không, hắn chỉ biết rằng, nếu không phải Thời Tấn ăn nhầm dược, khiến thân thể mình mục rữa thành một vũng nước xác, ngay cả cơ hội mượn xác hoàn hồn cũng không có, thì đâu đến lượt hắn đến thay thế người này.
Cũng chính vì vậy, Thời Cố không thấy bất ngờ khi nhận được nhiệm vụ này. Dù sao Thời Tấn cũng là một tán tu, chưa từng nhận qua truyền thừa chính thống, bài giảng của Thương Vân Tông đối với hắn mà nói là một cơ hội khó có được. Chắc hẳn nếu không phải chết quá oan ức, thì đối với cơ hội đi ké lớp học lần này, hắn sẽ vô cùng hào hứng.
Đáng tiếc thay.
"Chủ nhân!"
Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Cố.
Hắn nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy lưng chừng núi đỉnh Thập Lục, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người cao gầy.
Thời Cố nhớ hắn, đây là tùy tùng của Úc Chiêm. Lúc trước khi Úc Chiêm bóp cổ hắn, người này còn đưa tay can ngăn.
Hắn có ấn tượng không tệ về kẻ này, bèn giơ tay chào lại một cách máy móc, chào xong mới nhận ra động tác này quá mức tùy ý, dường như không phù hợp lắm với một nơi quy củ nghiêm ngặt như đây.
May mà hai người kia đều không để ý.
Không biết vì sao Úc Chiêm lại lạnh mặt, thấy xong chẳng buồn đoái hoài, quay đầu bỏ đi.
Thời Cố thấy vậy cũng đi theo, rũ mi cụp mắt, ít lời ít tiếng, nhìn chẳng khác nào đồ đệ, còn Úc Chiêm mới giống sư phụ.
Nam tử tùy tùng kia cũng không tức giận, lẳng lặng đi theo hai người, cây quạt xếp trong tay phe phẩy trông đầy phong lưu phóng khoáng, thậm chí còn giống chủ nhân hơn cả Úc Chiêm.
Còn vị có địa vị cao nhất - Thời Cố - thì bị kẹp giữa hai người, trông chẳng khác nào một kẻ hầu đáng thương.
"Vị trưởng lão này, chưa biết danh tính ra sao." Nam tử tùy tùng không biết từ lúc nào đã áp sát bên người Thời Cố.
Cách bắt chuyện này thật sự thấp kém, đừng nói cả Thương Vân Tông có mấy ai chưa từng nghe qua cái tên Thời Cố, chỉ riêng chuyện hôm qua, hắn ta đã có mặt ở đó, những lời đồn về Thời Cố nghe cũng không biết bao nhiêu lượt rồi, sao có thể không rõ được chứ?
Nhưng Thời Cố lại không nhìn ra, nghiêm túc tự giới thiệu: "Thời Cố, Thời trong thời gian, Cố trong vong cố."
Nụ cười trên mặt nam tử kia thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, không chút ngượng ngùng mà khen ngợi: "Tên hay."
Thời Cố cong môi đầy ẩn ý, trông cực kỳ ngoan ngoãn: "Ta cũng thấy vậy."
Nam tử kia vẫn chưa chịu từ bỏ, muốn tiếp tục bắt chuyện: "Tiểu nhân Phạm Hoằng Dận, người huyện Tầm, không biết trưởng lão..."
"Phạm, Hoằng, Dận."
Úc Chiêm bỗng dưng lên tiếng, từng chữ từng chữ chậm rãi: "Miệng lắm lời như vậy, chi bằng cắt luôn lưỡi ngươi đi, thấy thế nào?"
Phạm Hoằng Dận nhếch mép cười, làm một động tác ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Thời Cố không lên tiếng, nghiêng đầu đánh giá hai người.
Huyện Tầm... nghe có vẻ quen tai.
Thời Cố cúi đầu trầm tư.
Ừm... dường như là một nơi nằm ở ranh giới giữa yêu tộc và nhân tộc.
Cả đoạn đường chẳng ai nói lời nào. Khoảng cách với đỉnh Thập Lục càng xa, ánh mắt dừng trên ba người họ cũng dần dần nhiều thêm.
Thời Cố vốn tưởng bản thân mới là người gây tranh cãi nhất, không ngờ phần lớn ánh mắt của đệ tử trong tông lại đều đổ dồn lên người Úc Chiêm.
Chỉ là, những ánh mắt đó chẳng có lấy một tia thiện ý.
Chán ghét, căm hận, thậm chí là khinh bỉ, có khoảnh khắc, Thời Cố cảm thấy bọn họ không phải đang nhìn một con người, mà là nhìn một thứ... rác rưởi.
Chỉ vì huyết mạch của hắn sao?
Thời Cố nghi hoặc.
Nhưng xuất thân này, đâu phải Úc Chiêm có thể tự quyết định.
Có lẽ là đã quen từ lâu, Úc Chiêm tỏ ra vô cùng bình thản, không liếc ngang liếc dọc, cứ thế ngẩng đầu sải bước tiến vào Truyền Đạo Đường.
Người giảng dạy hôm nay là trưởng lão đỉnh Chín, Từ Thiện.
Ngay từ khi bước vào Truyền Đạo Đường, lão đã liên tục trừng mắt nhìn Thời Cố.
Suốt một buổi học, suýt chút nữa đã trừng đến mù mắt.
Đáng thương thay, Từ trưởng lão truyền đạo suốt trăm năm, đây vẫn là lần đầu tiên giảng bài cho một vị trưởng lão khác.
Thời Cố lại chẳng để tâm.
Một buổi học trôi qua, hắn chỉ cảm thấy mây mù giăng lối, chẳng hiểu mô tê gì, cứ thế gắng gượng đến khi tan học, cả mặt đều đờ đẫn, lần đầu tiên nảy sinh suy nghĩ không muốn làm nhiệm vụ nhánh.
Ngược lại, Úc Chiêm thì vẻ mặt bình thản hệt như một học bá, thậm chí còn ghi chép cẩn thận.
Thời Cố nghĩ, có lẽ là do mình quá ngu, nên đến buổi chiều liền cố gắng tập trung tinh thần, thử hòa mình vào bài giảng.
Đáng tiếc, kết cục cuối cùng vẫn là ngủ mất tiêu.
Cứ thế ngủ một giấc đến khi đám người trong đường đường rời đi gần hết, lúc mở mắt ra, Thời Cố mới phát hiện Úc Chiêm bị vây lại.
Hắn chậm rãi nghe bọn họ trò chuyện một lúc, rồi kết hợp với chút kinh nghiệm xem phim hạn hẹp hồi bé, cuối cùng cũng đi đến kết luận.
Phải rồi, đây chắc chắn chính là tình tiết kinh điển "pháo hôi khiêu khích, bị vả mặt thảm hại" mà nhân vật chính nhất định phải trải qua.
Chần chừ giữa việc xem kịch hay không xem kịch một lát, Thời Cố quyết định rời đi trước.
Nhưng đúng lúc ấy, một bóng đen bỗng như đạn pháo lao thẳng về phía hắn, đâm sầm vào người hắn.
Thời Cố lười tránh, mặc kệ bản thân bị đâm đến chao đảo.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện kẻ đang đè trên người mình không phải ai khác, mà chính là đồ đệ hờ của hắn - Úc Chiêm.
"..."
Thời Cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, buột miệng nói:
"Ngươi yếu quá."
Khuôn mặt vốn đã chẳng có sắc mặt tốt của Úc Chiêm thoáng chốc đen kịt: "Tên đó là Kim Đan! Đại viên mãn!"
Dứt lời, hắn lật người bật dậy một cách đẹp mắt, lại lần nữa lao vào cuộc chiến.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Edit by meomeocute
Thời Cố ban đầu nghĩ rằng, ắt hẳn Úc Chiêm sẽ rất ghét bỏ căn nhà gỗ rách nát của hắn trên đỉnh Thập Lục.
Dù sao thì nhìn khắp cả Thương Vân Tông, e rằng cũng chẳng có nơi nào tồi tàn hơn chỗ này.
Thế nhưng ngoài dự đoán của hắn, Úc Chiêm lại sống rất thoải mái, ngoại trừ lúc mới đến có lộ vẻ khinh thường và buông một câu "quả nhiên là vậy", sau đó liền chẳng gây ra chuyện gì nữa.
Có điều, y không ở trong căn nhà gỗ, mà tự đào một hang động ở nơi linh khí dày đặc nhất trên đỉnh Thập Lục, ngày đêm ở lì trong đó, ngoài ba bữa ăn ra, Thời Cố hầu như chẳng thấy bóng dáng y đâu.
Ở trong hang đá không phải chuyện hiếm gặp ở Thương Vân Tông, hầu hết những người bế quan đều như vậy. Nhưng nếu ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng diễn ra bên trong, thì lại rất hiếm thấy.
Nói trắng ra, tu sĩ dù có tự xưng là siêu thoát thế gian, chung quy vẫn là thân xác phàm trần. Hang đá ẩm ướt, lạnh lẽo, tụ linh cũng tụ sát, một hai năm thì không sao, nhưng lâu dài rất dễ nảy sinh tâm ma.
Thời Cố đã khuyên một lần, nhưng bị Úc Chiêm phớt lờ, y vẫn cứ chui vào hang mỗi ngày.
Thời Cố cảm thấy, có lẽ y không muốn ở chung với hắn.
Hắn vốn không giỏi khuyên bảo, nếu Úc Chiêm muốn tự nhốt mình thì hắn cũng vui vẻ được tự do. Rảnh rỗi thì làm mấy nhiệm vụ nhánh, nếu cả nhiệm vụ nhánh cũng làm xong rồi, hắn liền ôm theo một túi lớn đầy các loại đồ ăn vặt, ngồi trên vách núi của đỉnh Thập Lục, vừa ăn vừa ngẩn người.
006 kể từ ngày bật dậy giả xác sống rồi xuất hiện được một nén nhang, sau đó liền bặt vô âm tín, chắc hẳn lại bận rộn ở thế giới khác. Còn mấy tiểu đồng môn phái phân cho Thời Cố thì ai nấy đều trầm mặc ít lời, không thích nói chuyện.
Thế là Thời Cố phát hiện, dù có thêm mấy người, nhưng cuộc sống hằng ngày của hắn dường như chẳng khác gì lúc còn ở một mình trên đỉnh Thập Lục.
Bình yên như vậy được hơn nửa tháng, cuối cùng đám chấp sự của Thương Vân Tông cũng nhớ ra còn có sự tồn tại của Úc Chiêm, liền thông báo cho y đến tiến sự phong tham gia lớp học chung của đệ tử nội môn.
Ngoài dự đoán, Úc Chiêm lại rất phối hợp, vừa nhận được tin liền lập tức lên đường.
Y vẫn khoác bộ võ phục đen như lúc mới đến, tóc dài buộc tùy ý, phong thái mạnh mẽ oai phong. Khi không ai để ý, vẻ mặt y luôn dửng dưng, không còn vẻ lạnh lùng âm trầm thường ngày, nhưng sống lưng và cơ bắp vẫn luôn căng chặt, như thể lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng, khiến toàn thân y toát ra một luồng khí thế cấm người lại gần.
Thật ra Thương Vân Tông có quy định đồng phục đệ tử, ví dụ như đệ tử ngoại môn mặc áo dài xám, còn đệ tử nội môn mặc áo gấm xanh.
Úc Chiêm bái nhập môn hạ Thời Cố, tuy không có nổi một buổi bái sư ra hồn, y cũng chẳng thừa nhận Thời Cố là sư phụ, nhưng vẫn thuộc phạm vi đệ tử chân truyền. Khác với đệ tử bình thường, trang phục của đệ tử chân truyền sẽ do trưởng lão mỗi đỉnh tự đặt làm riêng. Chỉ tiếc rằng, ngay cả chỗ nhận y phục của mình Thời Cố còn chưa biết, chuyện này thế là đành bỏ ngỏ.
Có điều Úc Chiêm vốn chẳng để tâm đến mấy thứ này, cứ thế mà đi trên đường.
Chỉ là, đi được nửa đường, y chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ngươi theo ta làm gì?"
Trên con đường núi của đỉnh Thập Lục, Úc Chiêm lạnh lùng quay đầu.
"Ngươi lần đầu vào học, vi sư không yên tâm, đi theo xem thử." Thời Cố vô tội ra mặt.
Úc Chiêm nheo mắt đầy nghi hoặc: "Ngươi có lòng tốt vậy sao?"
Chàng thanh niên áo trắng trịnh trọng gật đầu.
Tất nhiên Thời Cố không có lòng tốt như vậy.
Thực ra đây là một nhiệm vụ nhánh của hắn.
Cái gọi là nhiệm vụ nhánh, thực chất cũng chẳng phải gì khác, mà chính là cuộc sống hằng ngày của "Thời Cố" trước đây.
Hắn thế chỗ người nọ đã được một thời gian, phát hiện ra "Thời Cố" ấy là một kẻ cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày ngoài trồng hoa, luyện dược thì chẳng có thú vui nào khác. Đi theo Úc Chiêm đến lớp học là nhiệm vụ nhánh duy nhất kể từ khi hắn xuyên đến đây mà có thể ra khỏi đỉnh Thập Lục.
Thực ra, "Thời Cố" trước kia không gọi là Thời Cố, mà là Thời Tấn. Không biết hệ thống đã dùng cách gì, mà có thể sửa đổi ký ức của tất cả mọi người, khiến trong mắt họ, Thời Cố chính là Thời Tấn, Thời Tấn chính là hắn.
Nếu Thời Cố đoán không sai, thì trong nguyên tác, Thời Tấn chắc là đã đi ké lớp học này.
Dù chưa từng tiếp xúc, nhưng Thời Cố vẫn cảm nhận được, Thời Tấn là một kẻ có chút điên rồ.
Hắn tư chất rất kém, có thể tu đến Kim Đan hoàn toàn là kỳ tích, nhưng lại không cam lòng nhận thua, có một sự chấp niệm đến cực đoan với việc trở nên mạnh hơn. Hắn trồng đầy dược thảo tăng tu vi trong sân, ngày ngày luyện chế đan dược tôi luyện linh căn. Thế nhưng thiên phú là thứ có cũng có, không có thì không thể cưỡng cầu. Dần dần, Thời Tấn bắt đầu trở nên méo mó.
Dược thảo trong sân biến thành độc thảo, đan dược luyện ra biến thành độc dược. Khi rảnh rỗi, hắn còn thích nghiên cứu chế tạo mấy thứ gọi là "hình cụ", mỹ danh là để kích phát tiềm năng.
Thời Cố không biết tiềm năng kia rốt cuộc có được kích phát hay không, hắn chỉ biết rằng, nếu không phải Thời Tấn ăn nhầm dược, khiến thân thể mình mục rữa thành một vũng nước xác, ngay cả cơ hội mượn xác hoàn hồn cũng không có, thì đâu đến lượt hắn đến thay thế người này.
Cũng chính vì vậy, Thời Cố không thấy bất ngờ khi nhận được nhiệm vụ này. Dù sao Thời Tấn cũng là một tán tu, chưa từng nhận qua truyền thừa chính thống, bài giảng của Thương Vân Tông đối với hắn mà nói là một cơ hội khó có được. Chắc hẳn nếu không phải chết quá oan ức, thì đối với cơ hội đi ké lớp học lần này, hắn sẽ vô cùng hào hứng.
Đáng tiếc thay.
"Chủ nhân!"
Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Cố.
Hắn nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy lưng chừng núi đỉnh Thập Lục, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người cao gầy.
Thời Cố nhớ hắn, đây là tùy tùng của Úc Chiêm. Lúc trước khi Úc Chiêm bóp cổ hắn, người này còn đưa tay can ngăn.
Hắn có ấn tượng không tệ về kẻ này, bèn giơ tay chào lại một cách máy móc, chào xong mới nhận ra động tác này quá mức tùy ý, dường như không phù hợp lắm với một nơi quy củ nghiêm ngặt như đây.
May mà hai người kia đều không để ý.
Không biết vì sao Úc Chiêm lại lạnh mặt, thấy xong chẳng buồn đoái hoài, quay đầu bỏ đi.
Thời Cố thấy vậy cũng đi theo, rũ mi cụp mắt, ít lời ít tiếng, nhìn chẳng khác nào đồ đệ, còn Úc Chiêm mới giống sư phụ.
Nam tử tùy tùng kia cũng không tức giận, lẳng lặng đi theo hai người, cây quạt xếp trong tay phe phẩy trông đầy phong lưu phóng khoáng, thậm chí còn giống chủ nhân hơn cả Úc Chiêm.
Còn vị có địa vị cao nhất - Thời Cố - thì bị kẹp giữa hai người, trông chẳng khác nào một kẻ hầu đáng thương.
"Vị trưởng lão này, chưa biết danh tính ra sao." Nam tử tùy tùng không biết từ lúc nào đã áp sát bên người Thời Cố.
Cách bắt chuyện này thật sự thấp kém, đừng nói cả Thương Vân Tông có mấy ai chưa từng nghe qua cái tên Thời Cố, chỉ riêng chuyện hôm qua, hắn ta đã có mặt ở đó, những lời đồn về Thời Cố nghe cũng không biết bao nhiêu lượt rồi, sao có thể không rõ được chứ?
Nhưng Thời Cố lại không nhìn ra, nghiêm túc tự giới thiệu: "Thời Cố, Thời trong thời gian, Cố trong vong cố."
Nụ cười trên mặt nam tử kia thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, không chút ngượng ngùng mà khen ngợi: "Tên hay."
Thời Cố cong môi đầy ẩn ý, trông cực kỳ ngoan ngoãn: "Ta cũng thấy vậy."
Nam tử kia vẫn chưa chịu từ bỏ, muốn tiếp tục bắt chuyện: "Tiểu nhân Phạm Hoằng Dận, người huyện Tầm, không biết trưởng lão..."
"Phạm, Hoằng, Dận."
Úc Chiêm bỗng dưng lên tiếng, từng chữ từng chữ chậm rãi: "Miệng lắm lời như vậy, chi bằng cắt luôn lưỡi ngươi đi, thấy thế nào?"
Phạm Hoằng Dận nhếch mép cười, làm một động tác ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Thời Cố không lên tiếng, nghiêng đầu đánh giá hai người.
Huyện Tầm... nghe có vẻ quen tai.
Thời Cố cúi đầu trầm tư.
Ừm... dường như là một nơi nằm ở ranh giới giữa yêu tộc và nhân tộc.
Cả đoạn đường chẳng ai nói lời nào. Khoảng cách với đỉnh Thập Lục càng xa, ánh mắt dừng trên ba người họ cũng dần dần nhiều thêm.
Thời Cố vốn tưởng bản thân mới là người gây tranh cãi nhất, không ngờ phần lớn ánh mắt của đệ tử trong tông lại đều đổ dồn lên người Úc Chiêm.
Chỉ là, những ánh mắt đó chẳng có lấy một tia thiện ý.
Chán ghét, căm hận, thậm chí là khinh bỉ, có khoảnh khắc, Thời Cố cảm thấy bọn họ không phải đang nhìn một con người, mà là nhìn một thứ... rác rưởi.
Chỉ vì huyết mạch của hắn sao?
Thời Cố nghi hoặc.
Nhưng xuất thân này, đâu phải Úc Chiêm có thể tự quyết định.
Có lẽ là đã quen từ lâu, Úc Chiêm tỏ ra vô cùng bình thản, không liếc ngang liếc dọc, cứ thế ngẩng đầu sải bước tiến vào Truyền Đạo Đường.
Người giảng dạy hôm nay là trưởng lão đỉnh Chín, Từ Thiện.
Ngay từ khi bước vào Truyền Đạo Đường, lão đã liên tục trừng mắt nhìn Thời Cố.
Suốt một buổi học, suýt chút nữa đã trừng đến mù mắt.
Đáng thương thay, Từ trưởng lão truyền đạo suốt trăm năm, đây vẫn là lần đầu tiên giảng bài cho một vị trưởng lão khác.
Thời Cố lại chẳng để tâm.
Một buổi học trôi qua, hắn chỉ cảm thấy mây mù giăng lối, chẳng hiểu mô tê gì, cứ thế gắng gượng đến khi tan học, cả mặt đều đờ đẫn, lần đầu tiên nảy sinh suy nghĩ không muốn làm nhiệm vụ nhánh.
Ngược lại, Úc Chiêm thì vẻ mặt bình thản hệt như một học bá, thậm chí còn ghi chép cẩn thận.
Thời Cố nghĩ, có lẽ là do mình quá ngu, nên đến buổi chiều liền cố gắng tập trung tinh thần, thử hòa mình vào bài giảng.
Đáng tiếc, kết cục cuối cùng vẫn là ngủ mất tiêu.
Cứ thế ngủ một giấc đến khi đám người trong đường đường rời đi gần hết, lúc mở mắt ra, Thời Cố mới phát hiện Úc Chiêm bị vây lại.
Hắn chậm rãi nghe bọn họ trò chuyện một lúc, rồi kết hợp với chút kinh nghiệm xem phim hạn hẹp hồi bé, cuối cùng cũng đi đến kết luận.
Phải rồi, đây chắc chắn chính là tình tiết kinh điển "pháo hôi khiêu khích, bị vả mặt thảm hại" mà nhân vật chính nhất định phải trải qua.
Chần chừ giữa việc xem kịch hay không xem kịch một lát, Thời Cố quyết định rời đi trước.
Nhưng đúng lúc ấy, một bóng đen bỗng như đạn pháo lao thẳng về phía hắn, đâm sầm vào người hắn.
Thời Cố lười tránh, mặc kệ bản thân bị đâm đến chao đảo.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện kẻ đang đè trên người mình không phải ai khác, mà chính là đồ đệ hờ của hắn - Úc Chiêm.
"..."
Thời Cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, buột miệng nói:
"Ngươi yếu quá."
Khuôn mặt vốn đã chẳng có sắc mặt tốt của Úc Chiêm thoáng chốc đen kịt: "Tên đó là Kim Đan! Đại viên mãn!"
Dứt lời, hắn lật người bật dậy một cách đẹp mắt, lại lần nữa lao vào cuộc chiến.
Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần
Story
Chương 4: Ngươi yếu quá
10.0/10 từ 43 lượt.