Song Bích
C60: Sơn trà
Sơn Trà không biết tại sao Minh Hoa Thường muốn xem chỗ ở của họ, nhưng sau lưng Minh Hoa Thường là Giang thế tử, Sơn Trà không đắc tội nổi, dù sao thì nàng ta cũng đang rảnh rỗi nên nàng ta đã dẫn Minh Hoa Thường đi xem xung quanh.
Minh Hoa Thường đi lên lầu hai, nàng rẽ ra thang gác, quả nhiên đã nhìn thấy một cánh cửa bình thường. Minh Hoa Thường đẩy ra, bên trong thiếu sáng, rất mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy tổng thể trong bóng tối.
Ánh sáng từ sau lưng rọi vào trong, Minh Hoa Thường mơ hồ nhìn thấy một cái giá gỗ đang tựa vào bức tường phía Nam, bên trên có bày dụng cụ pha rượu, chén trà nhỏ, dụng cụ đánh bạc. Minh Hoa Thường cẩn thận từng bước một mà đi vào trong, hỏi: “Sao chỗ này lại tối như vậy?”
Sơn Trà không kiên nhẫn mà tựa vào tường, nói: “Ba mặt đều là tường, tất nhiên là phải tối rồi.”
Quả thực, trong căn phòng này, ngoài những món đồ linh tinh ra thì ba mặt đều là vách tường, chỉ có một cái cửa thông gió nhỏ trên bức tường phía Bắc, nhưng cái cửa ấy lại nối liền với cầu thang nên cũng chẳng thể chiếu sáng, chỉ có thể giúp thoáng khí mà thôi.
Minh Hoa Thường đi lòng vòng quanh phòng, có thể thấy, nơi này được sử dụng rất thường xuyên, nhưng vì không có ai dọn dẹp nên đồ đạc chồng chất bừa bãi. Nàng đứng ở trước bức tường phía Nam, sau bức tường này là Phong Tình Tư Uyển, cũng chính là nơi Trương Tử Vân chết. Nhưng Minh Hoa Thường đã nhìn cả một lúc lâu, quả thật không thể tìm ra cách đi từ căn phòng này sang căn phòng sát vách.
Minh Hoa Thường chỉ đành ôm nỗi tiếc nuối mà đi ra ngoài. Nàng tới trước Phong Tình Tư Uyển, mới nhìn lướt qua đã thấy chữ “Phong” đầy khoa trương và rất chướng mắt trên đó. Minh Hoa Thường nhìn quanh tờ giấy niêm phong, Sơn Trà nhìn thấy rồi nghi ngờ nói: “Bên trong có người chết, ngươi không kiêng kỵ hay sao mà còn đi tới? Chẳng lẽ ngươi muốn đi vào?”
Bị nhìn thấu mất rồi. Minh Hoa Thường kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta chỉ kiểm tra xem các ngươi có nói sai sự thật hay không thôi. Trương Tam lang kia tự sát thật sao? Ta cảnh cáo ngươi, phủ Giang An Hầu của chúng ta cũng chẳng phải là kiểu ăn chay đâu, nếu thế tử gặp chuyện không may ở chỗ các ngươi thì chắc chắn là Giang An Hầu sẽ không tha cho các ngươi đâu.”
Sơn Trà nói: “Thật mà. Có lẽ Trương Tam lang đã tới vào giờ Dậu, Ngọc Quỳnh nói ngưỡng mộ tài vẽ của hắn ta nên đã một mình uống rượu với hắn ta ở Phong Tình Tư Uyển. Khoảng giờ Tuất, khách tới càng lúc càng đông, ta đang chuẩn bị múa thì bỗng nghe thấy âm thanh xôn xao dưới lầu. Hóa ra là khách quý thường xuyên bao Ngọc Quỳnh đã đến. Người nọ chỉ đích danh Ngọc Quỳnh tới hầu, tú bà bèn đi tới Phong Tình Tư Uyển gọi người, nhưng mà Trương Tam lang lại nói là còn chưa vẽ xong, có nói gì cũng không chịu để cho Ngọc Quỳnh đi. Tú bà bảo câm thúc mang vài hũ rượu lên thì hắn ta mới chịu yên tĩnh lại. Haiz, bọn văn nhân thối nát nghèo hèn đều có kiểu tính nết thế này.”
Minh Hoa Thường hỏi: “Hắn ta đang uống rượu yên lành, sao tự dưng lại tự sát chứ?”
“Chuyện này thì ai mà biết?” Sơn Trà nói: “Giờ Tuất ta đang hiến vũ ở đại sảnh, rất nhiều người tới cổ vũ cho ta, ta đâu cần phải để ý đến một tên văn nhân làm gì. Ta nhảy xong thì cũng tới giờ Hợi rồi, ta rất mệt nên đã lên lầu nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên dưới tầng lầu có tiếng ma ma hét lên. Ta phái người đi hỏi thì mới biết dưới lầu xảy ra án mạng, tên mọt sách kia đang vẽ tranh mà lại hóa điên rồi tự vẫn.”
Minh Hoa Thường nhíu mày: “Tự vẫn?”
“Đúng vậy.” Sơn Trà nói như thể đây là chuyện hiển nhiên: “Từ sau giờ Tuất, cửa bao sương Phong Tình Tư Uyển vẫn luôn đóng chặt như thế, ai cũng thấy rõ hết cả. Trước mắt bao người như thế, chẳng lẽ, có kẻ nào đó đã qua mắt mọi người để xông vào phòng giết hắn ta sao? Sau giờ Hợi, cuối cùng ma ma cũng được rảnh tay, bà ấy định đi tới Phong Tình Tư Uyển giục hắn ta đi, không ngờ, lúc đẩy cửa ra lại nhìn thấy một người chết. Lúc ấy có rất nhiều người đi theo bên cạnh ma ma, tất cả mọi người đều thấy cửa sổ trong bao sương đã bị đóng chặt lại, mặt đất sạch sẽ, Trương Tam lang tựa người bên cạnh bàn, cầm đao trong tay và trên cổ có chảy máu, thậm chí là trên mặt còn nó nụ cười, chẳng ai biết đã chết bao lâu. Bức tranh được để trên bàn, tất cả mọi người đều nói là hắn ta mê tranh đến mức phát điên, đắc đạo giác ngộ, hồn phách tiến vào trong bức tranh để làm thần tiên rồi.”
Minh Hoa Thường im lặng, nếu không biết đến chuyện Trương Tử Vân mang theo bản vẽ quý bị mất bên người, thì có lẽ là nàng cũng nghĩ rằng hắn ta đã tự sát.
Nàng đi dạo bên ngoài Phong Tình Tư Uyển, từ tốn ước lượng cấu trúc. Qua cửa sổ, có thể thấy được rằng, hai phía Nam – Bắc của Phong Tình Tư Uyển là vách tường, phía Đông là cửa sổ sát đường, cửa phía Tây kề sát hành lang lầu hai.
Cửa sổ phía Đông có Huyền Kiêu Vệ theo dõi, chắc chắn là không có ai mở cửa sổ này ra; cửa phía Tây có Nguyệt Hồ theo dõi toàn bộ quá trình, cũng có thể khẳng định là không có bất kỳ ai tới gần.
Kỳ lạ thay, chẳng lẽ hung thủ biết thuật xuyên tường thật sao? Rốt cuộc là hắn ta tiến vào bao sương, giết chết Trương Tử Vân rồi lại lấy đi bản vẽ như thế nào?
Hay là nàng nên nghĩ theo hướng khác? Đúng thật là sau giờ Tuất không có người nào ra vào bao sương, nhưng nếu như hung thủ đã bỏ vật gì đó lại ở bên trong, nguỵ tạo thời gian tử vong của Trương Tử Vân thì sao? Vậy thì phải giải thích việc mất bản vẽ của cung Đại Minh như thế nào đây?
Minh Hoa Thường nghĩ mãi không ra, quyết định tìm hiểu cấu trúc của Thiên Hương các trước. Nàng không tin là trên đời này lại có chuyện quỷ hồn giết người hoặc là đắc đạo nhập vào tranh, chắc chắn cái thứ gọi là “căn phòng kín” ấy chính là cấu tạo quỷ quái của Thiên Hương các.
Minh Hoa Thường nói: “Chúng ta lên lầu ba xem một chút đi.”
Phòng của các cô nương thanh lâu đều nằm trên lầu ba. Bao sương lầu hai tuy nhã nhặn, xa hoa nhưng lại không liên quan gì tới các nàng ấy cả. Đến cả Sơn Trà cũng vậy, nổi danh tân tú mà cũng chỉ có thể ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu ba. Từ ăn mặc cho đến ngủ nghỉ, thậm chí là cả tiếp khách, đều được làm ở đây.
Sơn Trà không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể dẫn Minh Hoa Thường lên lầu. Thang lầu được dựng bằng tấm ván gỗ, bên dưới là không trung lơ lửng, Minh Hoa Thường đi ở trên đó, chân hơi run run. Nàng bất giác nắm chặt lan can, không ngờ góc áo bị móc vào khe gỗ mất rồi.
Minh Hoa Thường run rẩy ngồi xuống tháo góc áo ra, nàng vô tình nhìn xuống phía dưới, thoáng chốc, nàng choáng váng hoa mắt. Minh Hoa Thường không nhịn nổi nữa nên mới hỏi: “Vũ đài và bao sương được xây dựng hoa lệ như thế, vì sao lại không tu sửa cầu thang?”
Sơn Trà hừ nhẹ, nói: “Nơi người ta không thấy, có ai cam tâm bỏ tiền ra đâu? Dù sao thì ân khách cũng chẳng thường dùng, ma ma sẽ không quan tâm đâu.”
Minh Hoa Thường không phản bác lại được, nàng cố gắng khống chế ánh mắt để mình không nhìn xuống, cẩn thận kéo y phục của mình ra. Nàng tiến gần tới chỗ bị vướng hơn, lúc kéo y phục ra, hình như nàng đã nhìn thấy một đống dây sợi màu đỏ mắc trên tấm ván gỗ của cầu thang.
Xem ra trước đây cũng có một người xui xẻo giống như nàng, y phục cũng bị mắc ở chỗ này. Minh Hoa Thường không để ý, gỡ góc áo ra rồi tiếp tục đi lên lầu.
Hai người đi lên lầu ba, Sơn Trà nói: “Đây, đây là chỗ chúng ta ở. Thật sự là chẳng biết có cái gì hay để nhìn nữa.”
Thứ lọt vào trong tầm mắt là một loạt cánh cửa phòng như chuồng chim bồ câu, được sắp xếp chỉnh tề, đêm đầu Hạ có chút ẩm ướt và khó chịu, phần lớn cửa sổ trong phòng đều đang được mở ra. Từ hành lang, người ta có thể dễ dàng trộm nhìn cảnh tượng bên trong.
Minh Hoa Thường không để ý đến lời châm chọc của Sơn Trà, nàng vừa đi vừa hỏi thăm, trong đầu phác họa lại hình tượng của chủ nhân mỗi căn phòng.
Nàng không hề nghĩ đến khả năng mình sẽ có cơ may gặp được hung thủ khi đang đi dạo thế này, nàng chỉ muốn quen với cảnh vật của Thiên Hương các mà thôi. Một phương khí hậu, một phương người [*], chỉ có cách hiểu hoàn cảnh thì mới có thể biết được cuộc sống của những người sống trong hoàn cảnh này, mới có thể biết họ suy nghĩ thế nào, họ muốn gì, rồi bước tiếp theo phải làm thế nào.
[*] Một phương khí hậu, một phương người: Hoàn cảnh khác biệt dẫn tới tư tưởng, quan niệm và văn hóa của mọi người khác biệt.
Cửa sổ phòng nào phòng nấy đều được mở he hé ra, căn bản là nữ tử thanh lâu chẳng hề có bất kỳ một sự riêng tư nào, phòng của Ngọc Quỳnh lại có vẻ đặc biệt nhất. Cửa sổ đóng chặt, trên cửa có dán lụa bố, bên trong như có lớp sương mù che phủ, rất mờ mịt, làm người ta chẳng còn nghĩ tới chuyện dùng đầu ngón tay chọc rách để rình mò nữa.
Sơn Trà thấy Minh Hoa Thường nhìn chằm chằm vào một cánh cửa sổ, lười biếng nói: “Đó là phòng của Ngọc Quỳnh. Nàng ta rất kỹ tính trong chuyện này, không cho người khác chạm vào đồ đạc của mình, chưa có được sự đồng ý mà vào phòng của nàng ta là nàng ta còn tức giận cơ.”
Minh Hoa Thường nói: “Ngọc Quỳnh đã làm hoa khôi nhiều năm rồi, chắc là trong phòng của nàng ta có rất nhiều đồ quý giá, thế nên, việc nàng ta không thích người khác chạm vào cũng là lẽ thường.”
Sơn Trà cười lạnh một tiếng, liếc mắt: “Hoàn toàn ngược lại. Vị hoa khôi này của chúng ta có tính khí rất kỳ lạ, nếu trong phòng của nàng ta vàng ngọc chồng chất thì ta cũng có thể hiểu được, nhưng nơi đó lại như là động tuyết vậy, tường trắng bao vây tứ phía, ta chỉ đi vào thôi mà cũng thấy sợ.”
Minh Hoa Thường bất ngờ: “Quả là không ngờ được mà, không ngờ Ngọc Quỳnh lại thích sự đơn giản đến vậy.”
Sơn Trà cười lạnh, khinh thường nói: “Giả vờ thanh cao mà thôi.”
Chầm chậm đi tới trước phòng Sơn Trà, Sơn Trà nghĩ thầm, người tới là khách, dù sao thì tối nay nàng ta cũng không cần phải tiếp khách, bèn mời Minh Hoa Thường đi vào ngồi một chút.
Minh Hoa Thường đang muốn kéo gần khoảng cách để quan sát cuộc sống thanh lâu nên vui vẻ đồng ý.
Chỗ ở của Sơn Trà giống với tính cách của nàng ta, chất đầy đồ màu đỏ và vàng, Minh Hoa Thường chỉ vừa mới đi vào thôi mà đã thấy khiếp sợ. Sơn Trà tùy tiện lấy tơ lụa trên giường khoác lên vai, nói: “Cứ ngồi đi.”
Minh Hoa Thường đứng trên mặt đất, nhìn đống đồ trang trí đỏ rực xung quanh, không có chỗ đặt chân. Minh Hoa Thường thấy bên trong chiếc rương sơn mài khảm xà cừ chứa đầy đồ màu đỏ, nàng không thể nhìn ra đó là trang phục gì nên hỏi: “Sơn Trà, đây là cái gì?”
Sơn Trà đang tìm đồ uống trà, nghe vậy, nàng ra quay đầu lại nhìn rồi đáp: “À, đó là dây lụa dùng để khiêu vũ của ta.”
Minh Hoa Thường cầm lên xem thử, khó có thể lý giải được: “Khiêu vũ phải dùng dây lụa dài như thế này sao? Không làm ngươi bị trượt chân chứ?”
Trong phòng chỉ có trà nguội, Sơn Trà tùy ý rót trà vào cốc, bưng đến trước mặt Minh Hoa Thường, mắt hơi nhìn xuống rồi giễu cợt: “Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới bị trượt chân.”
Minh Hoa Thường mơ hồ nhận ra nàng ta đàn châm chọc nàng bằng câu nói này, nàng còn chưa kịp trả lời mà Sơn Trà đã nhét chén trà nhỏ vào trong tay nàng, nghiêng người lấy lụa đỏ ra, xoay tròn ở trong căn phòng nhỏ – nhỏ đến nỗi cả lối đi cũng chẳng có.
Tơ lụa màu đỏ vờn quanh bên cạnh người nàng ta như mây như nước, gợn sóng đỏ rực cuộn trên cao rồi hạ xuống thấp, càng xoay càng nhanh, làn váy bên dưới nở rộ như hoa.
Vừa xinh đẹp mà lại vừa nguy hiểm, theo mỗi bước chân, Minh Hoa Thường đều lo rằng nàng ta sẽ giẫm vào mép váy hoặc bị lụa đỏ cuốn lấy, nhưng mỗi bước chân của Sơn Trà đều nằm ở ranh giới “xoay tròn” và “sắp té ngã”. Cuối cùng, Sơn Trà thu lụa đỏ vào trong tay, giống như đang làm ảo thuật vậy, xoay người một cái rồi bỗng dừng lại.
Minh Hoa Thường không nhịn được mà phải vỗ tay: “Lợi hại, nhảy giỏi quá!”
Sơn Trà cất dải lụa đi, hơi xấu hổ trước một lời khen ngợi thẳng thắn, không hề có ý dâm loạn suồng sã. Nàng ta vén tóc mai đã rũ xuống, nói: “Chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi. Ta còn chưa phô bày sở trường của ta nữa.”
“Vậy sao?” Minh Hoa Thường chưa từng thấy người nào nhảy múa giỏi như vậy, tò mò hỏi: “Vậy sở trường lớn nhất của ngươi là cái gì?”
Ngón tay Sơn Trà chỉ ra bên ngoài, nói: “Phi Thiên vũ.”
Minh Hoa Thường hiếu kỳ: “Đó là cái gì?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên có một nữ tử thật lòng nghiêm túc thảo luận chuyện vũ đạo với nàng ta, chứ không phải là híp mắt thăm dò, không bày ra dáng vẻ quái gở, không nói ra mấy lời khen như kiểu “trong bông có kim”, không ngoài mặt khen nhưng lại thầm chê, không lợi dụng học trộm. Nên Sơn Trà cũng thấy hào hứng, chỉ vào mái nhà mà nói: “Vừa hay trên đầu không có mảnh gỗ, đó là phạm vi được xây riêng cho ta. Ta mới nghĩ ra được một điệu múa, móc lụa đỏ lên mảnh gỗ rồi nhảy từ lầu ba xuống, vừa thả lỏng dải lụa vừa nhảy múa, vậy thì sẽ giống như là đang bay từ trên trời xuống phàm trần. Ta đã luyện lâu lắm rồi, hôm qua là lần đầu tiên hiến vũ.”
Minh Hoa Thường nghe thấy vậy bèn chảy mồ hôi lạnh: “Chuyện này quá nguy hiểm. Ngộ nhỡ ngươi không nắm chặt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao?”
Sơn Trà hừ nhẹ một tiếng, vênh cằm lên mà nói: “Người học nghệ không thông mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không đâu.”
Nói rồi, Sơn Trà muốn thể hiện. Nàng ta ôm lụa đỏ đi lên hành lang, rõ ràng đó là vải tơ mềm mại, nhưng không biết nàng ta đã dùng sức ném đi như thế nào mà dải lụa đỏ vượt qua xà ngang, phất phới rơi xuống một chỗ khác. Sơn Trà khép chân, cầm chặt lụa đỏ, ngoái đầu lại mà cười kiêu ngạo: “Một ngày không luyện, chân cũng hơi cứng rồi. Xem đây.”
Nói đoạn, hai tay nàng ta túm chặt dải lụa rồi nhẹ nhàng rời đi như một con bướm. Chân nàng ra nhẹ nhàng đạp lên lan can, trọng lượng của cơ thể khiến dải lụa đỏ trĩu xuống, rồi cuối cùng là mắc trên một cái xà nhà lớn.
Minh Hoa Thường chưa hoàn hồn lại được mà Sơn Trà đã đột ngột nhảy lầu, trái tim nàng như nghẹn ở cổ. Mắt thấy Sơn Trà sắp va vào lan can đối diện, thì nàng ta bỗng thu vải lại, thay đổi tư thế.
Minh Hoa Thường sắp thét lên rồi, còn Sơn Trà lại giống như đang vui đùa cùng với tất cả mọi người vay, thoáng cái đã lướt qua lan can. Lụa đỏ kéo nàng ta xoay tròn như chim bay, xoay từng vòng ở trên không trung ở đại sảnh.
Chuyện này xảy ra một cách bất ngờ, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Váy màu lựu của Sơn Trà bay phất phới, nàng ta vừa thu ngắn dải lụa lại, vừa buông dải lụa để khống chế tốc độ xoay tròn, vừa làm đủ động tác vũ đạo trên không trung. Quả thật là như một tiên nữ đang bay trên trời, nhẹ nhàng linh động, dải lụa màu bay bay, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Minh Hoa Thường đã nín thở cả một hồi lâu, nay nàng chầm chậm thở hắt ra rồi vỗ tay, thật lòng khâm phục nàng ta.
Giang Lăng và Nhậm Dao đang vắt óc nói chuyện với Ngọc Quỳnh, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô. Giang Lăng quay đầu lại, vừa hay hắn ta nhìn thấy một vị giai nhân màu đỏ lướt qua cửa sổ phía trước, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng nàng ta.
Giang Lăng nhìn đến nỗi ngẩn người ra: “Cái gì mới bay qua vậy?”
Ngọc Quỳnh thấy tất cả mọi người nhìn vào đại sảnh thì lẳng lặng dừng gảy đàn tỳ bà. Tú bà cũng lắp bắp kinh hãi, phản ứng đầu tiên lại là bóp cổ tay.
Tiểu tiện nhân Sơn Trà này, hôm qua cho nàng ta hiến vũ lần đầu thì cũng chẳng thấy nàng ta nhảy giỏi như vậy, hôm nay nổi điên cái gì thế? Sao bỗng dưng lại nhảy múa? Tú bà chỉ hận hôm nay không có khách, lãng phí màn này vô ích rồi, không thể nâng giá Sơn Trà lên.
Nhưng mà, ít ra còn có Giang An Hầu thế tử, tú bà nhìn Giang Lăng, tự an ủi mình rằng, vẫn còn có con cá lớn này mà, không hẳn là vô ích.
Hai tạp dịch đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn nữ tử lượn vòng trong Thiên Hương các. Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều đang nhìn, bọn họ có nhìn thì cũng không khác thường gì cả. Nam tử có thân hình thấp hơn đụng vào người bên cạnh, hạ giọng cười nói: “Đúng là không ngờ đó, Nhị muội ở nơi này lại như cá gặp nước. Đầu tiên là tranh giành tình nhân với hoa khôi trước, bây giờ là để cho hoa khôi say khiêu vũ cho mình, ta tự ti quá đi mất.”
Thiếu niên trong bóng tối lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, thiếu niên có dung mạo bình thường nhưng ánh mắt lại rộng lớn như chứa cả dải ngân hà, đôi mắt như thế mà lại ở trên một gương mặt như thế này, thật sự khiến người ta thấy tiếc nuối vô cùng.
“Câm miệng.” Thiếu niên hạ thanh âm nhỏ xuống, như thể là không muốn cho người ta nghe rõ giọng của mình, chất giọng khàn khàn cất lên: “Đến hầm rượu kiểm tra câm nô mang rượu, đừng đứng ở chỗ này chơi bời lêu lổng nữa.”
“Sao ta lại là người chơi bời lêu lổng hả?” Tạ Tế Xuyên uất ức: “Ngươi muốn đi vào ngắm hoa khôi mà lại bảo ta đi tìm nam nhân vừa câm vừa xấu xí, nói đi, ngươi cố ý phải không?”
Minh Hoa Chương cũng muốn đi điều tra câm nô hơn, nhưng Minh Hoa Thường đang ở bên trong, ồn ào quá dễ làm người khác chú ý đến, Minh Hoa Chương sợ nàng gặp chuyện không may, nên hắn chỉ đành đi vào bên trong theo dõi. Hắn lạnh lùng trừng mắt với Tạ Tế Xuyên, không đáp lại trò đùa của hắn ta, lạnh nhạt nói: “Mau đi đi.”
Tạ Tế Xuyên lẩm bẩm câu “Không thú vị gì cả”, sau đó hắn ta chậm chạp quay người đi. Hắn ta đang muốn đi vào trong bóng tối, bỗng có tiếng hét vang từ sau lưng tới: “Cẩn thận!”
Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương cùng ngoái đầu nhìn lại, họ trông thấy dải lụa đỏ bị đứt, Sơn Trà mất thăng bằng rồi ngã thẳng xuống.
Song Bích