Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 43


Kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng của Đại học C cuối cùng cũng kết thúc.


 


Trần Duệ đến trường sớm hơn Quý Mạc một ngày. Lâu rồi không gặp, cậu vừa thấy Quý Mạc liền ôm lấy cậu một cái thật nhiệt tình.


 


Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, cùng nhau quay về ký túc xá sắp xếp hành lý, rồi rủ nhau ra căn tin ăn cơm. Trên đường đi, họ gặp vài bạn cùng chuyên ngành của Quý Mạc. Những người bạn ấy đều rất nhiệt tình chào hỏi cậu.


 


Thế nhưng thái độ của Quý Mạc lại vô cùng lãnh đạm, trả lời hờ hững khiến mấy người kia lúng túng không thôi.


 


Trần Duệ cảm thấy như vậy không ổn, liền hỏi: "Cậu với đám bạn trong lớp giờ vẫn thế à? Này, cậu phải sửa cái tính này đi thôi. Lỡ đâu bị cô lập thì sao?"


 


Quý Mạc khẽ cười, không mấy muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ thờ ơ đáp: "Không sao đâu."


 


"Thôi được rồi, nói ra cậu cũng chẳng thích nghe, vậy không nói nữa." Trần Duệ cúi đầu ăn vài miếng rau xào, vừa nhai vừa lẩm bẩm. Quý Mạc phát hiện hôm nay cậu gọi toàn món chay, vừa định hỏi thì đã nghe Trần Duệ than: "Phiền thật đấy, dạo này mình béo lên rồi, phải giảm cân thôi."


 


Nhưng rõ ràng Trần Duệ so với học kỳ trước còn gầy hơn, sắc mặt cũng hơi xanh xao thiếu sức sống.


 


Vì lo lắng, Quý Mạc không hỏi thẳng, chỉ đẩy chén trứng hấp của mình đến trước mặt cậu, thử thăm dò: "Mình gọi hơi nhiều. Món này không gây tăng cân, cậu ăn không?"


 


"Cái dạ dày của cậu cũng nhỏ thật đấy. Không ăn thì phí quá." Trần Duệ lầu bầu, tỏ vẻ "bất đắc dĩ" nhận lấy chén trứng, vài thìa là ăn sạch bách.


 


Một bữa cơm xong, cả hai đều cảm thấy hài lòng. So với thời cấp ba, đồ ăn ở căn tin đại học đúng là ngon hơn hẳn. Mỗi lần nhắc đến bữa trưa ở trường cấp ba, Trần Duệ lại chỉ biết lắc đầu.


 


Cuối bữa, cậu hỏi: "Học kỳ này bọn mình đều chọn môn thể chất là cầu lông đúng không?"


 


"Muốn đi mua vợt chung không?"


 


"Không cần đâu, mình mượn vợt cũ của một đàn anh trong khoa rồi. Môn thể chất qua loa cho có là được mà."


 


Trần Duệ vừa thờ ơ trò chuyện cùng Quý Mạc, phần lớn thời gian là để trút bầu tâm sự về bạn cùng phòng Lâm Tự.


 


"Cậu còn nhớ chuyện trước mình kể với cậu không?" Trần Duệ vừa nói vừa ghé lại gần, giọng bí mật.


 


Quý Mạc ngơ ngác, không nhớ ra nổi.


 


Trần Duệ đập nhẹ chân xuống sàn: "Chuyện mình nghi ngờ Lâm Tự là nam giả gái ấy!"


 


"..."



 


"Hôm qua cậu ta cũng về ký túc, cậu đoán xem mình phát hiện gì?" Trần Duệ đảo mắt một vòng nhìn quanh, rồi ghé sát tai Quý Mạc thì thầm: "Tớ thấy trong vali cậu ta có q**n l*t nam! Còn trùng mẫu với cái của mình!"


 


Cậu suýt nữa tưởng Lâm Tự ăn cắp đồ của mình, suýt nhảy dựng lên luôn. May mà vẫn còn giữ được chút lý trí, thấy Lâm Tự cao to lực lưỡng liền âm thầm quay lại kiểm tra tủ quần áo, đếm từng chiếc một xem có thiếu cái nào không, nếu không hiểu lầm người ta thì ngại chết mất.


 


"..."


 


"Sao cậu không nói gì?"


 


"Biết đâu là của bạn trai cậu ta?" Quý Mạc không nhịn được, cũng hạ giọng góp lời, bản chất con người chung quy vẫn là thích hóng chuyện.


 


"Làm gì có! Đó là đồ lót của nam Omega, Alpha nào lại mặc thứ đó, nếu có mặc thì chắc chắn có vấn đề rồi." Trần Duệ nghiêm mặt siết nắm tay: "Bảo sao mỗi lần đến lượt là cậu ta chiếm nhà tắm lâu thế, chắc là đang thay đồ nữ!"


 


Cậu thề rằng mình nhất định sẽ vạch trần chân tướng, mục tiêu cuối cùng là ép Lâm Tự rút ngắn thời gian dùng nhà tắm lại.


 


Quý Mạc thầm nghĩ, nếu Trần Duệ đem hết tâm tư này áp dụng vào học hành, chắc học bổng toàn khoa cũng đến tay cậu ấy rồi.


 


Học kỳ trước thành tích của Quý Mạc rất xuất sắc, giành được học bổng loại nhất. Cậu dự định dùng số tiền học bổng ấy để mua quà sinh nhật cho Cố Viễn Sâm, chứ không phải dùng tiền của nhà họ Quý.


 


Bởi nếu dùng tiền của nhà họ Quý, món quà đó dường như không còn là của cậu tặng nữa. Với Quý Mạc, điểm khác biệt ấy lại vô cùng quan trọng.


 


Chiều hôm đó không có tiết học, Quý Mạc cố tình một mình bắt xe đến trung tâm thành phố, tìm đến cửa hàng giày thể thao mà Lục Trạch An từng nhắc.


 


Do lần trước bị Quý Phong mắng, dạo này Quý Mạc bắt đầu mua quần áo có giá trị cao hơn, vì thế vừa bước vào cửa đã được nhân viên cửa hàng tiếp đón rất niềm nở.


 


Cậu lấy ra tấm ảnh đôi giày mà Trạch An từng gửi đưa cho nhân viên xem, đồng thời báo luôn cỡ giày. Thật ra cậu luôn biết rõ cỡ giày của Cố Viễn Sâm. Bề ngoài là do Trạch An nói cho cậu biết, nhưng thực tế mọi thông tin về Cố Viễn Sâm cậu đều đã khắc ghi kỹ càng từ lâu.


 


Nhân viên mỉm cười nói: "Đây là mẫu giới hạn mới ra năm nay, cửa hàng vừa được phân bổ đúng một đôi chưa có ai đặt, chính là đôi cuối cùng."


 


Nếu trễ thêm một chút, Quý Mạc chắc chắn đã không còn mua được nữa.


 


Nhưng đến khi thanh toán, cậu hoàn toàn sững sờ. Đôi giày này đắt đến mức cộng cả tiền học bổng lại vẫn không đủ. Cậu chưa từng thấy đôi nào có giá cao đến thế.


 


Ngay cả những đôi mà Quý Mộc từng mang cũng không sánh bằng.


 


Nhân viên nhận ra sự do dự trong ánh mắt cậu khẽ cười gượng: "Quý khách, vì là phiên bản giới hạn nên giá hơi cao một chút. Hay là ngài xem thử mẫu khác?"


 


"Không cần đâu, tôi lấy đôi này. Phiền anh chờ một lát." Quý Mạc đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại, viện cớ mượn Trạch An ít tiền mới có thể trả đủ số tiền đôi giày. Cậu còn vội vàng đảm bảo sẽ trả lại vào tháng sau, khiến Trạch An tưởng cậu xảy ra chuyện gì.



 


Quý Mạc đành phải giải thích: "Em muốn dùng tiền mình tự kiếm để mua quà cho học trưởng, nhưng học bổng lại không đủ."


 


Lục Trạch An tặc lưỡi: "Cậu cũng kiên cường thật đấy, dùng học bổng mua đôi giày này á?"
Cậu có chút hối hận, sớm biết vậy đã giới thiệu cho Quý Mạc một đôi rẻ hơn rồi.


 


Thế mà Quý Mạc lại chẳng hề để tâm, ngược lại còn có chút vui vẻ. Cậu nhìn chiếc túi xách trong tay, khẽ mỉm cười, vẻ mặt đầy mãn nguyện.


 


Đắt thì đắt chút cũng chẳng sao, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cậu tặng quà sinh nhật cho Cố Viễn Sâm, sao có thể để người ta thấy thất vọng được. Không biết đến khi nhận được, Cố Viễn Sâm sẽ có vẻ mặt gì. Nếu anh ấy nói một câu "Cảm ơn", Quý Mạc có khi lại đỏ mặt cũng nên.


 


Hôm sau Quý Mạc cùng Trần Duệ đến lớp thể chất.


 


Quý Mạc đã mua vợt mới, còn Trần Duệ thì thật sự cầm theo cây vợt cũ người ta không dùng nữa để đi học.


 


Lúc thầy giáo bắt đầu điểm danh, Quý Mạc mới phát hiện Tiêu Thừa cũng chọn lớp này.


 


Vì thể lực giữa Omega và Alpha vốn chênh lệch khá lớn, nên thông thường Omega sẽ thi đấu với Omega, còn Beta thì đấu lẫn với Alpha. Dĩ nhiên cũng có một số Beta phàn nàn, họ thật sự không muốn đấu với Alpha, thiệt quá rõ rồi còn gì.


 


Nhưng lần này số Alpha chọn lớp lại rất ít, chủ yếu là Omega và các bạn nữ Beta.


 


Để đảm bảo công bằng, thầy giáo yêu cầu cả lớp bốc thăm chia cặp, sau đó các nhóm sẽ cố định học cùng nhau xuyên suốt học kỳ.


 


Khi Tiêu Thừa và Quý Mạc cùng bốc thăm, cả hai đều rút được mảnh giấy có cùng nội dung. Hai người nhìn nhau, Tiêu Thừa giơ tờ giấy trong tay lên, hỏi: "Cần tôi đổi với bạn cậu không?"


 


Nhưng Trần Duệ đã kịp bắt cặp với một bạn nữ Beta trong khoa.


 


Quý Mạc lắc đầu: "Không cần đâu."


 


Tiêu Thừa cười nói: "Cậu yên tâm, tôi chơi cầu lông rất tệ." Vốn dĩ là do đăng ký trễ nên mới không chọn được lớp bóng rổ, Tiêu Thừa đành phải chuyển sang cầu lông. Hơn nữa cậu cũng chẳng giỏi nói dối. Đã nói là không giỏi, tức là thật sự không giỏi.


 


Dù Quý Mạc phát cầu thế nào, Tiêu Thừa cũng thường xuyên không đỡ được.


 


Quý Mạc hết sức ngạc nhiên, cậu chưa từng thấy một Alpha nào có phản xạ vận động kém đến vậy. Cũng có thể Tiêu Thừa chỉ không hợp với cầu lông?


 


Đến giờ nghỉ, Quý Mạc thấy Tiêu Thừa chủ động đi đến đưa cho cậu một chai nước: "Cái đó..."


 


"Ừm?"


 


"Chuyện tôi chơi cầu lông quá dở... cậu có thể đừng nói cho Trạch An biết không?"



 


"......"


 


"Nếu nó mà biết, chắc chắn sẽ cười tôi suốt mất." Nói xong Tiêu Thừa đi sang bên kia một mình tập phát cầu.


 


Quý Mạc cầm chai nước đứng ngẩn ra một lúc, thật ra cậu hoàn toàn không định nói gì với Lục Trạch An cả. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì Trần Duệ bên cạnh đã chăm chú nhìn chằm chằm về phía Tiêu Thừa: "Quý Mạc, cái Alpha ngốc ngốc kia là ai vậy? Học chung khoa với cậu à? Trông cũng đẹp trai đó, mà cái kiểu không đỡ được cầu nhìn đáng yêu ghê!"


 


Quý Mạc cạn lời, thật sự không hiểu nổi trọng điểm trong mắt Trần Duệ là cái gì nữa rồi.


 


Cậu nói với Trần Duệ: "Cậu ấy là Tiêu Thừa, cùng khoa với mình, đứng đầu ngành đấy, không ngốc đâu."


 


Trần Duệ "hừ" nhẹ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tiêu Thừa.


 


Một lúc sau, Quý Mạc bỗng nhiên hỏi cậu: "Trần Duệ, lần trước cậu nói đi học hộ người ta để điểm danh thì được bao nhiêu tiền một tiết nhỉ?"


 


"Gì đấy, thiếu tiền à?"


 


"Không, chỉ hỏi thế thôi..." Bộ dạng ấp úng của Quý Mạc khiến Trần Duệ cũng không tiện gặng hỏi thêm. Cậu liền gửi danh sách mấy việc làm thêm của mình sang điện thoại Quý Mạc.


 


Đi học hộ: 30 tệ/tiết.
Chạy bộ hộ: 50 tệ/km.
Chạy vặt mua đồ ăn vặt: 3 tệ/lần.


 


......


 


Theo như lời gợi ý của Lục Trạch An, trước sinh nhật Cố Viễn Sâm một tuần, Quý Mạc rón rén hỏi anh có muốn cùng nhau đi ăn không.


 


Thế nhưng gần đây vì cảm xúc hỗn loạn không rõ nguyên nhân, Cố Viễn Sâm bắt đầu cố ý né tránh Quý Mạc. Mặt khác sau khi Quý Mạc không còn mua thời khóa biểu của anh nữa, cậu cũng gần như không đến nghe giảng ở lớp của anh. Từ đầu học kỳ đến giờ hai người mới chỉ tình cờ gặp nhau có hai lần.


 


Qua điện thoại cảm nhận được thái độ do dự từ phía Cố Viễn Sâm, Quý Mạc khẽ nói: "Em đã mua quà sinh nhật cho anh rồi. Hôm đó em có thể đến chỗ anh học đợi anh được không? Em muốn tự tay đưa món quà đó cho anh."


 


Cậu bổ sung: "Anh nhất định sẽ thích cho xem!"


 


Cố Viễn Sâm: "......"


 


Quý Mạc tủi thân nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu bất tiện thì em có thể gửi đến nhà anh cũng được."


 


Cố Viễn Sâm: "......"


 


Quý Mạc thấy đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, còn tưởng anh đã cúp máy. Cậu vội cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn đang trong cuộc gọi.



 


Cậu mím môi, thấy anh không từ chối, chỉ là im lặng không nói gì, nên cũng nhẹ lòng đôi chút. Cậu khẽ nở nụ cười, nét mặt giãn ra, nhưng giọng nói vẫn mềm nhũn mang theo chút yếu ớt thường ngày: "Vậy... vậy em gửi bưu điện cho anh nhé, được không?"


 


Cố Viễn Sâm khẽ ho một tiếng: "Quý Mạc, thật ra em không cần phải tốn công như vậy đâu."
Anh xưa nay vốn chẳng để tâm đến chuyện sinh nhật.


 


"Trước đây mỗi lần em gửi email nói về chuyện này, em luôn rất muốn được một lần cùng anh đón sinh nhật." Quý Mạc thành thật nói: "Dù bây giờ có hơi muộn, nhưng em vẫn muốn làm gì đó cho sinh nhật của anh."


 


Trái tim Cố Viễn Sâm đã sớm bị Quý Mạc chạm vào đến mềm nhũn, anh không còn cứng rắn như hồi học kỳ trước nữa. Những lời từ chối vốn định thốt ra nghẹn lại trong cổ họng, rồi dần dần nuốt xuống hóa thành cơn sóng lặng dưới đáy lòng, không sao nói thành lời.


 


"Nếu anh không thích, em sẽ không làm vậy nữa." Quý Mạc nói bằng giọng buồn buồn: "Xin lỗi anh."


 


Cậu vừa định cúp máy, thì nghe giọng Cố Viễn Sâm vang lên vội vã: "Tôi không có nói là không thích!"


 


Nói xong, Cố Viễn Sâm tự nhận thấy ngữ khí mình không ổn, liền sửa lại: "Ý tôi là... cảm ơn em vì món quà. Hôm đó tôi vừa hay rảnh. Năm giờ chiều gặp nhau ở bãi đỗ xe bên cạnh khu giảng đường phía Tây, mình cùng ăn tối nhé."


 


"Cảm ơn anh!" Quý Mạc mừng rỡ.


 


"......"


 


"Em, ý em là em rất vui khi được chúc mừng sinh nhật anh." Quý Mạc lắp bắp.


 


Cố Viễn Sâm không đáp lời, nhưng khóe môi anh khẽ cong lên, ý cười nhàn nhạt mà ấm áp: "Vậy hôm đó gặp nhé."


 


Tối hôm đó Quý Mạc gần như ôm luôn đôi giày đi ngủ. Cậu vui vẻ ôm điện thoại, tải một ứng dụng đánh giá đồ ăn mà Trần Duệ từng giới thiệu, lần lượt đọc hết bình luận của các tiệm bánh nổi tiếng trong thành phố, cuối cùng đặt trước một chiếc bánh sinh nhật ở cửa tiệm được đánh giá cao nhất.


 


Phần ghi chú, cậu viết: "Nhớ kèm theo nến sinh nhật."


 


Từ năm mười tuổi trở đi Quý Mạc chưa từng có một sinh nhật đúng nghĩa. Trong ký ức của cậu, hồi còn nhỏ, mỗi lần đến sinh nhật, Tuệ Tưu đều sẽ mua cho cậu một chiếc bánh thật to.


 


Dù cuộc sống khi đó chẳng mấy dư dả, mẹ vẫn cố mua về chiếc bánh kem dâu mà Quý Mạc thích nhất, rồi nhìn cậu cười, dịu dàng nói: "Chúc mừng sinh nhật, bảo bối. Mong con mãi mãi hạnh phúc."


 


Vì thế trong tiềm thức của Quý Mạc, sinh nhật nhất định phải có bánh kem. Chỉ có ăn bánh kem thật ngon, mọi lời chúc mới trở nên ngọt ngào và trọn vẹn.


 


Cậu cũng muốn nói với Cố Viễn Sâm câu ấy: "Chúc mừng sinh nhật. Mong anh mãi mãi hạnh phúc."


 


------------


 


Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau tôi lại chuẩn bị "tạo nghiệp" rồi đấy, mà cũng sắp được ở bên nhau rồi nha!


Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Story Chương 43
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...