Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Chương 42
Lục Trạch Lâm bị ép làm tài xế cho hai người họ, vì Hạ Thần cấm tiệt không cho Lục Trạch An lái xe ra ngoài, còn tịch thu luôn bằng lái của cậu. Mà Quý Mạc thì vẫn chưa thi đậu bằng lái.
"Anh thề mai sẽ chăm chỉ học hành tử tế!" Lục Trạch An cuối cùng cũng bước ra được khỏi cổng nhà, hào hứng giơ tay thề với Lục Trạch Lâm đang mặt lạnh như tiền. Sau đó quay sang nói với Quý Mạc: "Tháng sau là sinh nhật anh Sâm rồi đó, cậu nghĩ xong định tặng gì chưa?"
Thật ra trong lòng Quý Mạc vẫn luôn canh cánh chuyện này: "Vẫn chưa nghĩ ra."
Cố Viễn Sâm dường như chẳng thiếu thứ gì. Hơn nữa, Quý Mạc cũng không chắc liệu anh có mời mình dự tiệc sinh nhật không.
Nhưng dù Cố Viễn Sâm không mời, Quý Mạc vẫn định tặng quà.
Trước đó cậu đã xem rất nhiều mẫu đồng hồ trên mạng, nhưng vẫn chưa thể quyết định được. Bởi lẽ chiếc đồng hồ mà Cố Viễn Sâm đang đeo đã rất đẹp và đắt tiền rồi. Còn mấy món như quần áo, khăn choàng thì lại quá bình thường.
Cậu chưa từng tặng quà sinh nhật cho ai bao giờ, thật sự không biết nên chọn gì cho phù hợp.
Vì thế Quý Mạc hỏi Lục Trạch An: "Anh An, năm ngoái anh được tặng gì vào sinh nhật vậy? Em muốn tham khảo chút."
"Chiếc xe này." Lục Trạch An chỉ vào chiếc xe mà họ đang ngồi.
"..."
"Đừng nhìn tôi kiểu đó chứ, đây là phần thưởng ba tôi dùng tiền thưởng cuối năm mua cho đấy nhé! Không phải tôi tự mở miệng xin đâu." Lục Trạch An bắt đầu khoe khoang, mặt mày rạng rỡ như thể đang nói: "Ba thương tôi nhất đấy!. Khiến Lục Trạch Lâm đang lái xe chỉ biết im lặng bất lực.
Lục Trạch Lâm lập tức vạch trần: "Rõ ràng là anh bảo có xe rồi sẽ chăm chỉ học hành. Ba chắc chắn đang hối hận vì đã tặng anh món quà đó."
Lục Trạch An làm bộ không nghe thấy, quay sang tiếp tục nói với Quý Mạc: "Vì cậu còn chưa quyết định tặng gì, khụ khụ, tôi có thể cho cậu một gợi ý."
Cậu lấy điện thoại ra, mở album ảnh đưa cho Quý Mạc xem một đôi giày thể thao, là mẫu đang rất hot vài năm gần đây của một thương hiệu nổi tiếng: "Chính là đôi này, cậu tặng anh Sâm, đảm bảo anh ấy sẽ thích."
Quý Mạc không rành lắm về giày thể thao, nhưng vẫn nghiêm túc ghi nhớ lại.
"Còn nữa, tôi nói cậu biết một tin tốt, năm nay anh Sâm không định tổ chức sinh nhật." Lục Trạch An nắm nhiều nguồn tin bên lề, mà lần nào cũng đáng tin cả.
"Nhưng em nhớ học trưởng năm nào cũng tổ chức mà?"
"Đúng, nhưng mấy hôm trước Từ Phong hỏi rồi, anh ấy nói năm nay không định tổ chức."
Dù sao thì năm nay Cố Viễn Sâm cũng phải đến tập đoàn nhà họ Cố thực tập, việc bận tới tấp, không còn tâm trí đâu mà lo chuẩn bị sinh nhật. Mà thật ra trước giờ những buổi tiệc sinh nhật của anh phần lớn đều do Lục Thu Viễn hoặc bạn bè thân thiết đứng ra sắp xếp. Với anh mà nói, tiệc sinh nhật rôm rả cũng chỉ giống như một bữa tụ họp ăn uống bình thường mà thôi.
"Anh ấy đã không định tổ chức tiệc, vậy chẳng phải có nghĩa là hôm đó anh Sâm rảnh sao? Cậu có thể hẹn riêng anh ấy mà! Đây mới là trọng điểm đó!"
Lục Trạch An cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có để thúc đẩy tình cảm giữa hai người. Chỉ cần Quý Mạc mang quà đến, Cố Viễn Sâm chẳng lẽ lại không mời cậu ăn một bữa sao?
Thế nhưng Quý Mạc lại do dự: "Nhưng chẳng phải anh ấy không tổ chức vì quá bận à?"
"Chỉ ăn một bữa thôi mà, làm gì mà không có thời gian? Hơn nữa hôm đó ba tôi và chú Viễn đều có việc, không ai quấy rầy đâu. Quý Mạc, cơ hội khó có đấy!" Lục Trạch An tức giận vỗ lên vai cậu một cái, như kiểu "uổng công dạy bảo": "Xông lên!"
"..."
"Lên đi, nghe rõ chưa?" Lục Trạch An siết chặt nắm đấm, làm động tác cổ vũ.
"Được, vậy... em thử xem!" Quý Mạc cũng giơ tay lên nắm lại, động tác hơi vụng về.
Lục Trạch Lâm ngồi phía trước bị màn đối thoại ấy chọc cười. Cậu liếc nhìn gương chiếu hậu, bắt gặp Quý Mạc lúc này đang đỏ bừng cả vành tai, khẽ cười đầy ngượng ngùng.
Hệ thống sưởi trong xe hoạt động rất tốt, nhưng Lục Trạch Lâm lại cảm thấy có chút ngột ngạt, liền hé nhẹ cửa kính xe.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu vốn không có độ tương thích cao với Omega mang hương hoa, thế mà mỗi lần ở trong không gian kín lại luôn có thể ngửi thấy mùi ngọt nhè nhẹ thoảng qua từ người Quý Mạc.
Lục Trạch Lâm là Alpha được huấn luyện tại trường quân đội, khả năng cảm nhận pheromone nhạy hơn hẳn người bình thường. Những dấu hiệu người khác không phát hiện ra, cậu vẫn có thể ngửi được đôi chút nhưng sẽ không bị ảnh hưởng.
Gió lùa qua khe cửa sổ xe, mang theo hơi lạnh.
Lục Trạch An rùng mình một cái: "Em mở cửa sổ làm gì thế?"
Lục Trạch Lâm đáp hờ hững: "Không có gì, thấy hơi ngột ngạt."
Khi xe chạy ngang một khu dân cư, ba người chợt nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa từ xa vọng lại. Qua lớp kính xe, họ nhìn thấy một cột khói đen đang bốc lên từ trong khu nhà, dày đặc đến mức ngưng tụ thành hình dáng như một cái "đầu lâu".
Muốn đi tắt vào trung tâm thành phố, xe của họ buộc phải chạy ngang qua khu dân cư này. Khi xe càng lúc càng đến gần chỗ có khói, từ phía xa cũng mơ hồ truyền đến tiếng kêu khóc của ai đó, nghe thật xé lòng.
Tiếng la hét hoảng loạn, tiếng huyên náo hỗn tạp, xen lẫn cả tiếng trẻ con khóc nức nở.
"Bên kia cháy nhà à? Trông có vẻ nghiêm trọng thật đấy". Lục Trạch An lẩm bẩm, tiện tay hạ kính xe xuống.
Đúng lúc đó, cả ba trông thấy từ một căn hộ cao tầng đang bốc cháy có người bật tung cửa sổ rồi trực tiếp nhảy xuống.
"Trời ơi!" Lục Trạch An la thất thanh. Nhưng khi quay đầu lại, cậu chợt thấy nét mặt của Quý Mạc dần trở nên cứng đờ. Ánh mắt cậu dừng lại nơi đám khói đen cuồn cuộn, vẻ mặt đông cứng, như thể bất chợt bị kéo về một ký ức nào đó chẳng mấy tốt đẹp.
Chỉ trong thoáng chốc, nụ cười dịu dàng bên môi cậu hoàn toàn tan biến. Một nỗi sợ hãi như thoát khỏi chiếc hộp giam giữ trong lòng lặng lẽ trào ra. Mồ hôi lạnh bỗng chốc túa ướt sau lưng áo, cảm giác nghẹt thở năm xưa quay trở lại trong tâm trí cậu như một cơn sóng trào không cách nào khống chế.
Lục Trạch An vội hỏi cậu làm sao vậy, nhưng Quý Mạc chỉ mím chặt môi không nói lời nào.
Bởi vì đó là một ký ức không thể chạm đến.
Cậu sợ lửa. Cũng sợ tất cả những gì liên quan đến nó. Đã từng, cậu suýt chút nữa bỏ mạng trong một trận hỏa hoạn tại nhà họ Quý.
Năm đó là năm thứ ba cậu sống trong nhà họ Quý.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, dưới sự dẫn dắt của Quý Phong, cả nhà đến một căn biệt thự nghỉ dưỡng.
Ban đầu Viên Lập Mân không định cho Quý Mạc đi cùng. Nhưng con trai bà, Quý Mộc lại một mực nài nỉ dẫn Quý Mạc theo.
Bề ngoài Quý Mộc nói với Quý Phong rằng để Quý Mạc ở nhà một mình thì quá đáng thương.
Nhưng thực ra lý do lại rất đơn giản, cậu cần Quý Mạc làm giúp bài tập hè.
Quý Mộc và Quý Mạc vốn khác biệt. Kết quả học tập của Quý Mộc từ trước đến nay đều chẳng ra sao. Vì vậy, mỗi ngày Viên Lập Mân đều bắt kiểm tra bài tập của cậu. Không còn cách nào khác, cậu buộc phải mang theo Quý Mạc, đứa có thành tích học tập xuất sắc đi cùng, để có thể tạm thời qua mắt được mẹ mình.
Căn biệt thự ấy nằm ở nơi hẻo lánh, ẩn mình giữa rừng núi xanh um, vốn là một nơi nghỉ dưỡng thanh tĩnh và yên bình.
Thế nhưng không may là trong kỳ nghỉ lần đó, vì sự bất cẩn của người giúp việc, một đêm nọ khi mọi người đã say giấc, biệt thự bất ngờ bốc cháy.
Căn biệt thự này đã khá cũ, là công trình được ông nội nhà họ Quý xây từ lâu. Cộng thêm sự lơ là thường ngày của người làm, nên hệ thống phòng cháy gần như không hoàn chỉnh. May mắn là người giúp việc kịp thời đánh thức gia đình Quý Mộc, nhưng lại quên mất Quý Mạc đang ngủ ở phòng dành cho khách.
Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, lan theo rèm cửa, ga giường và các vật dụng mềm trong nhà. Cả căn biệt thự dần trở nên nóng hầm hập, khói đen đặc quánh khiến người ta nghẹt thở. Quý Mạc vốn là người ngủ không sâu, nhưng hôm đó lại quá mệt. Đến khi tỉnh dậy, cửa ra vào đã bị lửa thiêu rụi chắn lối.
Không ai nhớ đến cậu. Không có ai đến cứu cậu cả.
Thứ duy nhất có thể cứu cậu lúc đó là một ô cửa kính kín gió ở phòng khách tầng hai.
Cậu phải nhảy xuống.
Chỉ cần nhớ lại đêm hôm ấy thôi, Quý Mạc đã thấy khó thở. Sắc mặt cậu thay đổi rõ rệt, mồ hôi lạnh túa ra nơi thái dương. Ai nhìn vào cũng nhận ra sự bất thường.
Lục Trạch An thấy cậu như vậy, cuống cuồng bảo Lục Trạch Lâm lập tức quay đầu xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Nhưng Quý Mạc không phải vì cơ thể khó chịu. Thứ khiến cậu gục ngã là nỗi sợ âm thầm cắm rễ trong lòng từ lâu. Giống như nỗi khiếp đảm khi còn nhỏ mỗi lần đối diện với ánh mắt, lời nói, cử chỉ của Viên Lập Mân. Một nỗi sợ chẳng thể gọi tên, chẳng ai xoa dịu được.
Quý Mạc mặt mày tái nhợt, khẽ kéo tay Lục Trạch An: "Anh An, em không sao. Em chỉ muốn về nghỉ một chút. Hôm nay chắc không đi chơi với anh được rồi, xin lỗi."
Lục Trạch An làm sao trách cậu được. Cậu ngoan ngoãn đưa Quý Mạc về lại nhà họ Cố, sau đó lập tức gọi điện cho Cố Viễn Sâm.
Vì vậy, khi xe vừa đỗ trước cổng nhà họ Cố, Cố Viễn Sâm đã đứng đợi sẵn ở đó.
"Chuyện gì vậy?" Cố Viễn Sâm bước nhanh đến đỡ lấy Quý Mạc.
Quý Mạc tránh ánh mắt anh, khẽ nói: "Em chỉ là hơi mệt, muốn nghỉ một lát."
Nhưng Cố Viễn Sâm không nghe theo cậu: "Trạch Lâm, em lái xe. Chúng ta đến bệnh viện."
"Anh Sâm, em thật sự không sao." Quý Mạc hơi run, lùi lại một bước, giọng nhỏ đi. "Em chỉ là... chỉ là bị dọa sợ thôi."
Lục Trạch An lập tức kể lại toàn bộ sự việc. Nhưng sau khi nghe xong, Cố Viễn Sâm vẫn cảm thấy khó hiểu. Dù Quý Mạc tận mắt chứng kiến đám cháy và người nhảy lầu, nhưng theo lời Lục Trạch An kể, bọn họ cũng không thực sự thấy thi thể rơi xuống. Chỉ như vậy mà Quý Mạc lại sợ đến mức hồn vía lên mây thế này. Quả thật có phần phản ứng thái quá.
Cố Viễn Sâm vẫn đưa Quý Mạc vào nhà. Thấy cậu run lẩy bẩy không ngừng, anh dặn dì Trương pha một tách trà gừng mang vào. Máy sưởi trong phòng bật rất cao, thế nhưng Quý Mạc vẫn không chịu cởi áo khoác.
Chỉ đến khi uống xong tách trà gừng, cậu mới dần lấy lại chút thần sắc. Lúc này Quý Mạc mới chậm rãi nhận ra mình dường như đã phản ứng quá mức. Cậu mím môi, định lên tiếng giải thích, nhưng lời đến bên môi lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Phải kể từ vết sẹo trên chân mình sao? Hay kể từ đêm năm ấy, khi cậu thoát chết trong gang tấc?
Cậu không biết. Cậu sợ lỡ lời, cũng sợ một quá khứ như vậy sẽ bị cho là làm quá, là yếu đuối, là mong cầu thương hại.
"Không sao đâu, Quý Mạc." Hiếm khi Cố Viễn Sâm lại nhẹ giọng lên tiếng, phá vỡ vẻ nghi hoặc khi nãy.
Có thể là vì dáng vẻ run rẩy đáng thương của cậu thật sự khiến người xót xa. Cũng có thể vì trái tim Cố Viễn Sâm vốn dĩ đã quá dịu dàng.
Quý Mạc nghe thấy Cố Viễn Sâm cố gắng hạ thấp giọng, nói một cách dịu dàng: "Quên chuyện đó đi, nghỉ ngơi cho tốt. Nếu vẫn thấy không ổn, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện."
Trong cổ họng Quý Mạc nghẹn lại một tiếng nức, cậu khẽ gật đầu, chần chừ. "Cảm ơn anh Sâm."
Cậu đứng dậy, dưới lời dặn dò của anh, một mình quay về phòng.
Khép cửa lại, Quý Mạc lặng lẽ ngồi bên mép giường ngẩn người rất lâu. Sau đó cậu mới chậm rãi kéo ống quần lên.
Trên bắp chân cậu là một vết sẹo dữ tợn và xấu xí, như móng vuốt ngoan độc găm sâu vào thịt da, bao năm vẫn chưa từng phai nhạt. Đó là dấu tích để lại khi cậu đập vỡ cửa kính nhảy xuống từ tầng hai năm ấy, mảnh kính c*m v** chân, sâu đến tận xương.
Cảnh tượng đêm đó, Quý Mạc nhớ như in.
Trước lúc đập vỡ ô cửa, cậu đã nhìn thấy Quý Phong, người cha danh nghĩa đã dẫn cả nhà chạy ra khỏi biệt thự.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cậu đập mạnh vào ô kính, lớn tiếng kêu cứu gọi "cha". Nhưng Quý Phong chẳng hề quay lại. Ngay cả lúc ấy, ông ta cũng không hề nhớ đến cậu. Ông chỉ cúi người chăm chú kiểm tra xem vị hôn thê của nhà họ Cố và Quý Mộc có bị thương hay không.
Quý Mộc bị dọa sợ, òa lên khóc nhào vào lòng Quý Phong. Viên Lập Mân thì đứng yên tại chỗ, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Đột nhiên bà quay đầu nhìn thấy Quý Mạc đang ở cửa sổ tầng hai.
Dưới ánh lửa bập bùng, Viên Lập Mân mặc một chiếc váy ngủ dài màu trắng, mái tóc đen rối bời bay nhẹ theo gió. Bà ta đứng bất động, chăm chăm nhìn cậu qua màn khói.
Ánh mắt kinh hoảng trong bà nhanh chóng hóa thành hưng phấn, một sự phấn khích quái dị. Khóe môi bà ta khẽ cong lên, môi mấp máy, gần như điên dại.
Không có tiếng, nhưng Quý Mạc đọc được khẩu hình rõ ràng: "Đi chết đi."
Ánh mắt ghê tởm ấy chẳng chút che giấu truyền thẳng vào đáy mắt Quý Mạc.
Đôi chân cậu như bị đóng đinh tại chỗ, toàn thân lạnh toát như băng: "Cứu em với."
Nhưng tiếng khóc của Quý Mộc lấn át dần lời cầu cứu ngày một yếu ớt của cậu. Bị bỏ rơi giữa biển lửa, cuối cùng Quý Mạc cũng đã hiểu sống chết của mình đối với nhà họ Quý mà nói chẳng là gì cả.
Cậu chỉ là thứ rác rưởi không đáng nhắc đến. Nếu cậu chết đi, sẽ không có ai tiếc thương. Cũng sẽ chẳng có một giọt nước mắt nào rơi xuống vì cậu. Cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này một cách âm thầm lặng lẽ, thấp hèn như hạt bụi, nhỏ bé như viên sỏi.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Quý Mạc đánh mất khát vọng được sống. Sớm muộn gì nhà họ Quý cũng sẽ vắt kiệt cậu như họ từng làm với mẹ, để rồi chết trong bóng tối nơi đó.
Dẫu cậu có cố gắng đến đâu, mọi thứ cũng sẽ không đổi thay. Tất cả đều là vô ích.
Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến Cố Viễn Sâm, người duy nhất bây giờ còn quan tâm đến cậu. Qua những dòng thư điện tử, chỉ mấy câu ngắn ngủi, Cố Viễn Sâm đã từng nói với cậu: [Tôi nghĩ em là một người rất tốt.]
Chưa từng có ai khen cậu như thế.
Chỉ cần trong thư, trong lòng Cố Viễn Sâm. Quý Mạc, người đang mang trên mình một lớp ngụy trang vẫn có thể sống như thể mình thuộc về ánh sáng.
Cậu siết chặt nắm tay, nghiến răng nhấc chiếc ghế bên cạnh lên. Một lần, hai lần, ba lần.
Kính vỡ loảng xoảng thành từng mảnh, bắn tung tóe khắp nơi. Một số mảnh găm thẳng vào lòng bàn chân trần của cậu, máu và thịt lẫn lộn, cơn đau sắc nhọn như muốn xé toạc lý trí.
Khói đen cuồn cuộn khiến cậu ngạt thở, cuối cùng ngã gục xuống sàn, một mảnh kính cắm sâu vào bắp chân.
Lý trí nói với cậu, cậu phải nhảy xuống. Nhưng cơ thể trì trệ lại nói cho cậu biết ý thức của cậu đã bắt đầu mờ dần đi rồi.
Quý Mạc tuyệt vọng bò trên sàn nhà, bấu lấy bậu cửa sổ bằng cả hai tay, bám chặt không buông.
So với nói là cậu nhảy xuống, chẳng bằng nói sau khi da thịt bị rạch nát vì những mảnh kính, cậu đã ngã nhào xuống đó, không còn sức níu kéo.
Căn biệt thự hai tầng không cao lắm, nhưng Quý Mạc vẫn bị thương nặng. Cậu được người giúp việc phát hiện ra, xe cứu thương hú còi đưa cậu đến bệnh viện gần đó.
Cơn ác mộng cứ thế bám riết lấy cậu. Đến khi tỉnh lại đã là một tuần sau.
Bên giường bệnh không có người thân, không có bạn bè. Không một bóng người.
Quý Mạc cảm thấy thế giới yên tĩnh đến lạ thường, yên tĩnh đến mức cậu từng nghĩ có khi mình đã bị điếc rồi cũng nên.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi xuất viện, chính là trả lời email của Cố Viễn Sâm.
Vẫn là giọng điệu dịu dàng như ánh mặt trời, vẫn là thái độ tích cực luôn hướng về phía trước. Cậu khoác lên mình lớp vỏ mang tên "Quý Mộc", rồi từng chút một lặng lẽ sa vào tình yêu với Cố Viễn Sâm.
Còn lúc này đây
Sau khi Quý Mạc trở về phòng, Cố Viễn Sâm gọi một cú điện thoại.
"Giúp tôi điều tra một việc."
Đầu dây bên kia nói gì đó, giọng anh trầm xuống: "Xem thử trước đây Quý Mạc có từng gặp hỏa hoạn, hoặc có bóng ma tâm lý liên quan đến việc rơi từ trên cao. ại khái là những chuyện tương tự. Ừ. Càng nhanh càng tốt."
Nói xong, anh cúp máy.
Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Story
Chương 42
10.0/10 từ 16 lượt.
