Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa

Chương 20


Ngay từ lúc gặp lại, từ giây phút nhận ra Quý Mạc, Cố Viễn Sâm đã luôn tuyệt tình như thế.
Lời anh nói chưa từng để lại đường lui, cũng chẳng cho Quý Mạc chút thể diện nào.


 


Thẳng thừng từ chối, lạnh lùng cắt đứt quá khứ, Cố Viễn Sâm đang vứt bỏ đoạn tình cảm từng có.


 


Anh chưa bao giờ tin rằng một Quý Mạc đã từng quyết tuyệt rời đi lại đột ngột quay về chỉ sau một năm. Nếu chỉ vì lợi ích giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố, thì cuộc hôn nhân của bọn họ xét cho cùng chẳng khác gì cuộc hôn nhân của Lục Thu Viễn năm đó.


 


Nói xong những gì cần nói, Cố Viễn Sâm đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Cậu nghỉ ngơi đi. Mai nhớ xin nghỉ học, sau này cũng đừng lạm dụng thuốc ức chế nữa."


 


Anh thầm nghĩ: đêm nay tiếng mưa ngoài cửa sổ thật khó chịu, mong là sớm tạnh.


 


Đột nhiên, tay anh bị kéo lại.


 


Lòng bàn tay nóng rực của Quý Mạc chạm lên, nhẹ nhàng giữ lấy anh. Cậu không dám dùng lực, giọng nói cũng trở nên mềm đi, như thì thầm khàn khàn trong ánh đèn ấm áp giữa đêm đông.


 


"Nhưng mới chỉ qua được mấy tháng thôi mà, học trưởng... làm sao anh biết được em sẽ không hiểu anh chứ?" Giọng Quý Mạc khẽ nghẹn, tay còn lại che mắt, lòng bàn tay ướt đẫm: "Em sẽ cố gắng để hiểu anh, một năm vẫn chưa hết, em thật sự sẽ cố gắng mà."


 


Cố Viễn Sâm còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Quý Mạc vừa khóc vừa nói: "Học trưởng, em xin anh đấy."


 


"Cho em một năm đi, đó là điều mình đã hứa với nhau rồi mà."


 


"Nếu một năm sau anh vẫn không thể thích em lại, em thề sẽ không bám lấy anh nữa. Đến lúc đó em nhất định sẽ ngoan ngoãn biến mất khỏi cuộc đời anh."


 


...


 


Quý Mạc khóc rất thương tâm, nước mắt không ngừng tuôn xuống.


 


Cố Viễn Sâm cũng hết cách đành chủ động đưa tay lau những giọt lệ trên má cậu. Nhưng những giọt nước mắt nóng hổi ấy lại như chuỗi ngọc bị đứt chỉ, từng hạt, từng hạt, lăn dài xuống. Chúng dồn dập trào ra khi Quý Mạc đang bệnh, đang yếu ớt và nhạy cảm, hoàn toàn không cách nào kìm lại được.


 


"Đừng khóc nữa." Cố Viễn Sâm khẽ nói.


 


Quý Mạc c*n m** d*** đến rớm máu, bàn tay vẫn níu lấy tay anh không chịu buông.


 


"Quý Mạc." Cố Viễn Sâm trầm giọng gọi, nhưng lại bị cậu móc ngón tay giữ chặt.
Anh không còn bài xích như ban đầu nữa, tuy chưa chấp nhận, nhưng cũng không lập tức đẩy ra.


 


Một khoảnh khắc chần chừ khiến kết cục anh mong muốn bắt đầu lệch hướng, không còn đường quay lại.


 


Quý Mạc khóc đến đỏ cả sống mũi, cố nén cảm xúc bi thương, gần như là đang van xin anh: "Học trưởng, anh đồng ý với em được không? Em trở về là vì anh, em đã cố gắng rất nhiều mới có thể đến gần anh... anh không biết đâu... Em sai rồi, học trưởng, em thật sự đã sai rồi."


 


Cậu nghẹn ngào, như thể sợ Lục Thu Viễn ngoài cửa nghe thấy. Dù trong hoàn cảnh nào Quý Mạc vẫn luôn nghĩ cho Cố Viễn Sâm.


 


"Em xin anh, học trưởng, đừng từ chối em nhanh như vậy."



 


Dáng vẻ Quý Mạc lúc này thật thấp bé, như thể chỉ cần mất đi Cố Viễn Sâm, thì cả thế giới này sẽ hoàn toàn sụp đổ đối với cậu.


 


Cố Viễn Sâm giống như một nhành cây mọc chênh vênh nơi vách đá, còn Quý Mạc thì tuyệt vọng vươn tay nắm lấy. Dù biết nhành cây đó có thể gãy, dù có thể sẽ ngã tan xương nát thịt, cậu vẫn tình nguyện nắm lấy không chút do dự.


 


Cố Viễn Sâm vốn định không để tâm thêm nữa, nhưng cuối cùng trước tiếng nức nở của Quý Mạc anh vẫn không đành lòng: "Đừng khóc nữa."


 


"Học trưởng, em xin anh."


 


"Tôi đồng ý với cậu."


 


Thời hạn một năm mà cậu yêu cầu, thật ra rất nhanh, cũng rất ngắn.


 


Cố Viễn Sâm nói: "Chỉ một năm thôi, cậu phải giữ đúng lời hứa."


 


"Vâng! Nhưng học trưởng cũng phải giữ lời... giữ đúng lời hứa với em, được không?" Quý Mạc nhân cơ hội níu lấy lời anh vừa nói, không buông.


 


"Được."


 


"Trong một năm này, dù có người khác theo đuổi, học trưởng cũng phải ưu tiên dành thời gian ở bên em." Quý Mạc cố nhịn tiếng khóc, nhưng vẫn không quên tranh thủ leo lên theo dây. Cái tính này cậu thật sự chưa từng thay đổi.


 


Cố Viễn Sâm đành phải chấp nhận một lần nữa. Đối với anh, Quý Mạc đúng là một rắc rối khó đẩy ra được. Đã như vậy, chi bằng tạm thời đồng ý. Dù sao một năm sau, anh cũng sẽ chia tay với Quý Mạc mà thôi.


 


"Vậy em có thể xin số điện thoại của học trưởng được không?" Quý Mạc hít hít mũi, giọng vẫn nghẹn ngào: "Em vẫn chưa có số của anh..."


 


"......"


 


"Học trưởng chẳng phải nói sẽ giữ đúng lời hứa một năm sao? Là lừa em à?" Cậu lại bắt đầu rơi nước mắt, lần này còn rơi dữ dội hơn ban nãy. Cố Viễn Sâm hoàn toàn hết cách, đành phải ngoan ngoãn nhập số mình vào điện thoại của Quý Mạc.


 


Đó là dãy số anh đích thân gõ vào. Bề ngoài Quý Mạc vẫn trưng ra vẻ tội nghiệp uất ức, nhưng trong lòng thì mừng rỡ muốn nổ tung. Cậu vừa lau nước mắt, vừa định nói gì đó thì bất ngờ nấc lên một tiếng nghẹn ngào giữa chừng.


 


Chuyện này thật sự không phải do Quý Mạc cố ý, cậu vừa rồi thật sự đã rất buồn. Cậu tưởng rằng Cố Viễn Sâm sẽ hoàn toàn đẩy cậu ra ngoài ranh giới. Cái tiếng nấc lạ lùng này có lẽ là kết quả của việc bị dọa sợ rồi đột ngột thả lỏng.


 


Cũng giống như lần trước bụng cậu réo lên giữa đêm khuya, hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn không kiểm soát nổi.


 


Quý Mạc tuy giỏi che giấu cảm xúc, nhưng trước mặt Cố Viễn Sâm cậu cứ như một đứa trẻ vụng về hay làm mấy chuyện ngốc nghếch không nên làm.


 


Không khí thoáng cái trở nên kỳ quặc. Quý Mạc ngừng khóc thút thít, nhưng vẫn nước mắt nước mũi tèm lem, thi thoảng lại nấc một cái.


 


Hai mắt cậu hoe đỏ, ươn ướt, ngượng ngùng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.


 


Cố Viễn Sâm chắc cũng lần đầu gặp phải người như vậy. Mới một giây trước còn khóc như thể trời sắp sập, giây sau đã bắt đầu nấc liên tục? Anh nhất thời chẳng biết nói gì, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh thường ngày, nhưng dưới ánh đèn vàng, cả hai người trong khoảnh khắc này lại trông có phần lệch tông.



Một người thì nghiêm túc, một người thì thảm hại. Nhìn kỹ lại, thậm chí còn hơi buồn cười.


 


Cố Viễn Sâm suýt nữa bị cậu chọc cười, bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, rồi đưa ly nước tới: "Uống nước đi."


 


"Hức." Quý Mạc chớp mắt nhìn anh, hàng mi dày đã ướt đẫm.


 


"......"


 


Quý Mạc ngoan ngoãn uống một ngụm, nhưng tiếng nấc vẫn không dừng lại, vừa ch** n**c mắt vừa nấc liên tục: "Học trưởng... hức, em không cố ý đâu... cái này, cái này em thật sự không ngăn được mà."


 


"Hức."


 


Cố Viễn Sâm hiểu ý, gật đầu: "Ừm."


 


"Hức."


 


"......"


 


"Học trưởng... nó không dừng lại được..." Quý Mạc tuyệt vọng nói, hai tay vô thức bấu chặt vào ống tay áo, hoảng loạn: "Phải... phải làm sao bây giờ?"


 


"Hức."


 


"Uống thêm nước nhé?"


 


Quý Mạc lắc đầu, cốc nước ban nãy đã uống sạch: "Không được."


 


Cố Viễn Sâm thật sự cũng hết cách, đành cầm lấy ly của cậu ra phòng khách rót thêm. Lục Thu Viễn không biết hai người trong phòng đang làm gì, chỉ thấy Cố Viễn Sâm cứ đi tới đi lui mang nước vào, nhịn không được liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"


 


Chỉ nghe thấy Cố Viễn Sâm ở xa xa đáp một câu: "Cậu ấy bị nấc!"


 


Lục Thu Viễn sững người: "Nấc? Con nói gì mà khiến nó nấc mãi thế?"


 


"Ba, ba có biết cách nào chữa nấc không?" Cố Viễn Sâm hỏi.


 


Lục Thu Viễn suy nghĩ một lúc: "Uống nước đi." Nhưng mà uống mãi mà không khỏi thì cũng không phải cách lâu dài. Lục Thu Viễn liếc vào trong phòng, rồi kéo Cố Viễn Sâm sang một bên, nói nhỏ: "Còn một cách dân gian nữa."


 


"Gì cơ?"


 


"Con hôn nó một cái đi."


 


Cố Viễn Sâm: "?"


 



 


Nhớ năm đó, lúc Cố Kiềm Minh cứ nấc mãi không dừng, ông cũng dùng cách này. Tuy lần ấy Cố Kiêm Minh suýt tức xám mặt, nhưng Quý Mạc thích Cố Viễn Sâm như thế, chắc chắn không giống Kiêm Minh ngày xưa đâu nhỉ?


 


Dù vậy, Lục Thu Viễn cũng rất hiểu tính con trai mình, đề nghị này quả nhiên bị phớt lờ hoàn toàn.


 


"Hoặc con làm gì đó giật mình nó cũng được, kiểu gì cũng hết nhanh thôi." Ông vừa lẩm bẩm, vừa bị Cố Viễn Sâm đẩy thẳng ra ngoài. "Rầm" cửa đóng sầm lại sau lưng.


 


Trong phòng, mặt Quý Mạc đỏ như cà chua chín mọng sắp nhỏ nước.


 


"Ba tôi ấy, thỉnh thoảng hay nói linh tinh vậy đấy." Cố Viễn Sâm bình tĩnh nói, rồi hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"


 


Quý Mạc cố nín thở, c*n m** d***, nhưng vẫn nhịn không nổi, lại "hức" một tiếng nữa.


 


"Uống thêm chút nước nhé?"


 


Quý Mạc lắc đầu. Vừa rồi cậu đã ăn cháo lại uống thêm một cốc nước lớn, giờ thế nào cũng không nuốt nổi thêm ngụm nào nữa. Nhưng cậu vẫn ôm lấy cốc nước trong tay, chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở. Nhịp nấc cũng vì thế mà dần dịu xuống.


 


"Cảm ơn học trưởng, em đỡ nhiều rồi." Cậu đặt cốc nước bên cạnh hộp sữa dâu, dưới ánh đèn ấm áp, hai gò má như vì khóc quá lâu mà phớt lên một sắc hồng nhè nhẹ.


 


Dáng vẻ lúc này của Quý Mạc, khiến Cố Viễn Sâm luôn cảm thấy khó mà gắn với hình ảnh một Quý Mạc đang "diễn kịch" như anh vẫn luôn tự thuyết phục mình. Trái tim ai cũng mềm yếu, Quý Mạc là vậy, mà Cố Viễn Sâm cũng vậy.


 


Trong không khí lặng lẽ lan ra một tầng hương hoa hồng dịu nhẹ, như thể quẩn quanh nơi chóp mũi của Cố Viễn Sâm. Mùi hương ấy giống như một khu vườn bí mật đang lặng lẽ nở rộ trong lòng, trong thế giới pheromone của Omega, đó là loại hoa cao quý mà cả đời nhiều Alpha cũng không thể chạm tới.


 


Vậy mà Cố Viễn Sâm lại có thể dễ dàng từ chối hương hoa hồng ấy: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài trước."


 


Đêm nay rất dài, nhưng Quý Mạc lại không ngủ yên.


 


Rõ ràng đang bị ốm, vậy mà lại mất ngủ.


 


Tiếng mưa ngoài cửa sổ rào rào ồn ào, Quý Mạc không thể chợp mắt, liền ngồi dậy. Ba lô của cậu để ngay bên cạnh, trong ngăn nhỏ là một chiếc ví da đơn giản. Cậu cầm lấy nhẹ nhàng mở ra. Một tấm ảnh đã bị cắt gọn rơi xuống lớp chăn bông mềm mại.


 


Không một tiếng động, Quý Mạc cúi người nhặt nó lên.


 


Trong tấm ảnh là Cố Viễn Sâm năm mười ba tuổi. Không xa phía sau có một thiếu niên đang nép mình trong lùm hoa bên trái.


 


Bóng dáng thiếu niên ấy rất mờ nhạt, chỉ là một chấm nhỏ thoáng qua. Nếu không nhìn kỹ, gần như không thể phát hiện.


 


Ở bên phải của Cố Viễn Sâm, ban đầu cũng có một thiếu niên khác, nhưng Quý Mạc đã cắt phần ấy đi, chỉ giữ lại hình bóng của một mình Cố Viễn Sâm.


 


Cậu nhìn vào mép ảnh bị cắt xén, khẽ hít sâu một hơi.


 


Trong đầu cậu, hai chữ lặp đi lặp lại như tiếng vang dưới đáy vực sâu: Quý Mộc, Quý Mộc.



Đó là em trai ruột của cậu, người lẽ ra nên xuất hiện ở bên phải Cố Viễn Sâm trong tấm ảnh ấy, cũng là thiếu gia thực sự của nhà họ Quý, là chủ nhân nguyên bản của mùi pheromone hoa hồng.


 


Ngón tay Quý Mạc khẽ vuốt dọc mép tấm ảnh rồi cẩn thận xếp lại, gói nhiều lớp như thể đang cất giữ một bí mật, nhét sâu vào ngăn phụ trong ba lô. Như thể chôn vùi cả sự thật vào tận nơi sâu nhất trong ký ức mình.


 


Cậu chợt nhớ đến một năm trước trong sân nhà họ Quý.


 


Cha cậu, Quý Phong chống gậy lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, nhà họ Quý không còn thiếu gia tên là Quý Mộc nữa."


 


Vừa dứt lời, trong nhà vang lên tiếng gào khóc xé tim và những lời nguyền rủa bẩn thỉu.


 


Quý Mạc khi ấy chỉ lặng lẽ đứng trước mặt Quý Phong, ánh mắt thản nhiên không gợn sóng, nhưng trong đó lại là cả một vực sâu không đáy.


 


Cậu đang rơi, rơi vào cái ngục tù lạnh lẽo mang tên "gia đình nhà họ Quý."


 


Cậu biết mình phải bỏ lại tất cả quá khứ.
Tất cả.


 


Quý Phong phớt lờ những tiếng gào khóc đau đớn kia, hoàn toàn không thương xót, cũng chẳng quan tâm. Ông ta chỉ giơ cây gậy lên chỉ vào Quý Mạc đang đứng trước mặt, không có lấy một chút tôn trọng, giống như đang ban ân cho một kẻ đáng thương: "Từ bây giờ, con mới là thiếu gia nhà họ Quý, cũng là hôn ước đã định sẵn với nhà họ Cố. Nhớ rõ chưa?"


 


Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi và niềm vui đen tối cùng lúc ập đến cuốn lấy trái tim rỗng tuếch của Quý Mạc.


 


Dù là ăn mày hay là kẻ cướp, cậu đều là một kẻ hèn mọn và thấp kém.


 


Quý Phong đứng tập tễnh trước mặt cậu, đôi mắt dài hẹp như rắn độc nhìn cậu chằm chằm:
"Con không giống em con. Con giống ta hơn. Nó đã bị hủy hoại rồi, nên con đừng làm ta thất vọng, con trai."


 


Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm, cha cậu Quý Phong gọi cậu là "con trai". Trước đó, Quý Mạc chỉ là một đứa con hoang sống tạm bợ trong căn gác xép của nhà họ Quý, một thứ rác rưởi có cũng được, không có cũng chẳng sao.


 


"Cha."


 


Cậu mở miệng: "Con sẽ làm theo tâm nguyện của cha. Nhưng con có một yêu cầu."


 


Quý Phong khẽ nhắm mắt lại, không lên tiếng.


 


"Cái tên này là thứ duy nhất mẹ ruột để lại cho con. Con không muốn cả đời sống trong cái tên của em trai mình. Duy nhất điều này, xin cha hãy để con giữ lại."


 


Quý Mạc – Quý Mộc. Năm xưa cố tình đặt trùng, nhưng lại là hai con người hoàn toàn khác biệt, hai cuộc đời tách biệt, và hai cơn ác mộng bắt đầu từ cùng một cái tên.


 


......


 


Quý Mạc nhắm chặt mắt, rất lâu sau mới thoát ra khỏi cơn ác mộng tỉnh táo ấy.
Cậu đưa tay ôm mặt, mồ hôi lạnh thấm ướt mái tóc trước trán.


 


Từng đợt lạnh lẽo cuốn tới, như muốn kéo cậu chìm sâu vào hết lời dối trá này đến lời dối trá khác, không bao giờ thoát ra được nữa.


 


"Tôi làm sao có thể khiến ông thất vọng chứ." Quý Mạc tự nói với chính mình, siết chặt bàn tay tái nhợt, trong đôi mắt chứa đầy một nỗi hận khó tả: "Tôi nhất định sẽ thay thế Quý Mộc."


Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa Story Chương 20
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...