Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Chương 19
Thực ra ngay từ đầu Quý Mạc đã hoàn toàn tin chắc rằng Cố Viễn Sâm thích loại pheromone mang hương hoa hồng.
Trà đắng và hoa hồng, độ tương thích giữa chúng là 90%. Còn loài sơn chi bình dị trong khu vườn kia từ đầu đến cuối cũng chỉ là một đoá sơn chi bình thường mà thôi. Hoa hồng cao quý, thanh nhã; sơn chi giống như cỏ dại, xưa nay vốn chẳng thể đặt lên cùng một bàn cân.
Số mệnh của Cố Viễn Sâm từ rất lâu về trước đã được gắn chặt với một Omega thiếu niên có hương hoa hồng.
Tám năm trước.
Quý Mạc khi đó mới mười một tuổi, ngồi trên chiếc ghế dài trong hành lang bệnh viện, trong không khí vương vất mùi thuốc sát trùng. Cậu tẻ nhạt nhìn về phía cậu bé Omega ngồi cạnh, cũng tầm tuổi mình, ánh mắt dừng lại trên viên kẹo trong tay đối phương.
Là kẹo vị dâu được bọc bằng giấy màu hồng, cắn một cái liền lộ ra lớp trong đỏ trong veo dưới kẽ răng.
Cậu bé kia nhận ra ánh nhìn của Quý Mạc, nhướng mày rồi tự tay nghịch nghịch tờ giấy gói kẹo, chẳng bao lâu đã gấp thành một con hạc giấy. Hai người trông rất giống nhau, chỉ cần người ngoài nhìn thấy cũng đoán ra là anh em ruột.
"Cậu muốn có độ tương thích cao với thiếu gia nhà họ Cố không?" Cậu bé kia vừa đung đưa chân, vừa hỏi một cách uể oải.
Giọng Quý Mạc vang lên nhạt nhẽo: "Không quan trọng."
"Nếu tương thích cao, cậu có thể rời khỏi nhà họ Quý đấy." Cậu bé đặt con hạc giấy lên cạnh Quý Mạc, nó phảng phất mùi dâu ngọt nhẹ.
Quý Mạc khẽ nhíu đôi mày non nớt, bất giác nhớ đến mẹ, người thường hay mua cho cậu loại kẹo này.
Ký ức như tượng bùn trong quá khứ, cuối cùng cũng tan vỡ theo dòng thời gian chẳng còn lại điều gì.
Cậu bé thấy cậu không lên tiếng, liền đưa tay hất nhẹ phần mái tóc dày của Quý Mạc, giọng nhàn nhạt: "Chỉ cần rời khỏi nhà họ Quý, cậu sẽ không phải sống trên gác mái nữa. Nghe nói nhà họ Cố còn lớn hơn nhà chúng tôi, cũng giàu hơn. Biết đâu sẽ cho cậu một căn phòng riêng, biết đâu sẽ cho cậu ăn cơm nóng?"
Quý Mạc nghe ra sự chế nhạo trong giọng điệu ấy, khó chịu hất tay cậu ta ra.
Cậu bé kia cười hờ hững: "Thôi bỏ đi, cậu thích làm con chó nhỏ trong gác mái mà, đứa con riêng không ai để ý."
Khi cậu ta nói, trên người khẽ lan tỏa mùi hương hoa hồng nhè nhẹ. Đó là mùi pheromone bẩm sinh của cậu ở tuổi mười một, tuy chưa đủ để hấp dẫn Alpha, nhưng cũng đã khiến người ta dễ dàng say mê.
Trong các loại pheromone thuộc nhóm hoa của Omega, mùi hoa hồng là một trong số rất ít những loại hiếm và quý.
Vậy nên cậu ta là "hoàng tử" được sinh ra trong ánh sáng, còn Quý Mạc chỉ là một con "vịt con xấu xí" thấp hèn.
Bầu trời bên ngoài xám xịt như sắp đổ mưa, không khí nặng nề ngột ngạt. Quý Mạc cúi đầu, hai tay mân mê móng tay mình.
Trên cánh tay hai đứa vẫn còn vết chấm đỏ do vừa mới lấy máu.
Tất cả là để kiểm tra độ phù hợp pheromone với thiếu gia nhà họ Cố, Cố Viễn Sâm.
Khi đó Quý Mạc nghĩ, cũng chẳng sao cả. Dù sao cũng sẽ chẳng có ai thích mùi sơn chi của cậu.
Thế nào cũng được.
Cậu nhìn vào cánh tay mình, như đang nhìn thứ gì đó xa lạ. Chấm đỏ kia như một xoáy nước, muốn hút người ta vào rồi nuốt chửng.
Đây không phải là một giấc mơ đẹp. Gần đây cậu cứ luôn mơ về những chuyện đã qua.
Lúc này ngoài cửa sổ mưa đổ như trút nước.
Quý Mạc ngủ trong phòng khách của nhà họ Cố mơ mơ màng màng thấy lại những chuyện đã rất xa xưa. Trong cơn mê, cậu lờ mờ nghe thấy có người đang nói gì đó bên cạnh mình, bóng người đan xen chập chờn. Quý Mạc từ từ mở mắt ra.
Vị bác sĩ gia đình đang đứng trước giường dặn dò mấy câu về thuốc men cần uống, rồi vội vã đội mưa rời đi.
Quý Mạc dụi mắt, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, cậu bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lục Thu Viễn.
"Tiểu Mạc, cháu tỉnh rồi à? Thế nào rồi, còn thấy khó chịu không?" Tay của Lục Thu Viễn rất lạnh, chắc ông vừa từ viện nghiên cứu chạy về. Khi ông ấy đặt tay lên trán Quý Mạc, mùi hương dễ chịu cũng theo đó lan tỏa ra.
Pheromone của Lục Thu Viễn là mùi hoa nhài, giờ phút này, ông đang cố gắng tỏa ra một ít để an ủi Quý Mạc. Pheromone đều thuộc nhóm hương hoa nên có thể làm dịu lẫn nhau, hơn nữa cả hai đều là Omega, nên sẽ không xảy ra hiện tượng bài xích như giữa Omega và Alpha.
Quý Mạc theo bản năng dụi dụi vào lòng bàn tay của Lục Thu Viễn trông như một đứa trẻ cần vỗ về.
Lục Thu Viễn xót xa nói: "Tài xế xin nghỉ, cháu nên để Viễn Sâm đưa đến trường. Đang yên đang lành, sao lại đi đứng dầm gió làm gì?"
Nói xong, ông lại bắt đầu càu nhàu về căn biệt thự nhà mình: "Hồi đó mua căn này, ba đã bảo là hẻo lánh quá, cha con cứ khăng khăng không nghe, nói là vị trí đẹp..." Những câu sau, có lẽ là đang nói với Cố Viễn Sâm.
Quý Mạc không nghe rõ Cố Viễn Sâm đã đáp lại những gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng Lục Thu Viễn đầy bất mãn: "Rồi sao? Mua nhà xong, ông ấy về ở được mấy lần? Giờ thì hay rồi, còn khiến Tiểu Mạc đổ bệnh."
Quý Mạc mím môi, hơi lạnh trên người cũng đã dịu bớt phần nào.
Lúc này đã bảy giờ rưỡi tối, vì Quý Mạc ngã bệnh nên mọi người vẫn chưa ai ăn tối.
Dì Trương đã chuẩn bị cả bàn đầy đồ ăn, còn nấu thêm một ít cháo hạt thông, rồi bước vào hỏi Quý Mạc có muốn ăn chút gì không.
Quý Mạc khẽ lắc đầu, cậu chẳng thấy đói chút nào.
Cậu hơi cử động ngón tay, như thể đang tìm thứ gì đó. Giữa lúc miệng khô khốc cậu lẩm bẩm, không rõ là đang nói với ai: "Sữa dâu của em... biến mất rồi."
Lục Thu Viễn ngẩn ra: "Sữa dâu nào cơ?"
Chỉ có Cố Viễn Sâm là lập tức hiểu ra: "Ở trên xe." Anh xoay người đi lấy, chẳng mấy chốc đã quay về, tay đặt hộp sữa dâu đã nguội lạnh lên tủ đầu giường của Quý Mạc.
Quý Mạc vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, chợt lẩm bẩm: "Em muốn uống cái này."
Lục Thu Viễn lại bưng bát cháo hạt thông dì Trương vừa mang tới: "Ngoan nào, cháu phải ăn cháo trước đã, rồi mới được uống thuốc. Sữa này lát nữa uống sau, được không?" Giọng ông rất dịu dàng, chăm sóc Quý Mạc cứ như đang chăm một đứa trẻ.
Dáng vẻ này của Lục Thu Viễn đã được Cố Viễn Sâm quen nhìn từ nhỏ. Mỗi lần ở bên cạnh những đứa trẻ ngoan ngoãn, Lục Thu Viễn luôn rất kiên nhẫn. Ông là người rất yêu trẻ con, chỉ tiếc cuộc hôn nhân ấy chỉ để lại cho ông một mình Cố Viễn Sâm.
Quý Mạc được dì Trương đỡ ngồi dậy, tự đưa tay đón lấy bát cháo: "Chú Lục, cảm ơn chú, cháu tự ăn được ạ."
Từ nhỏ đến lớn dù có bệnh bên cạnh Quý Mạc cũng chẳng bao giờ có quá một người chăm sóc. Có lúc thậm chí cậu bị bệnh mà không ai hay biết. Lần này chỉ là sốt nhẹ, vậy mà có tới ba người vây quanh chăm sóc, khiến Quý Mạc cảm thấy rất ngại. Cậu bưng bát cháo ăn từng ngụm nhỏ, tính bụng lát nữa uống thuốc xong thì sẽ đi ngủ sớm.
Nào ngờ Lục Thu Viễn đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Mạc, sao cháu lại lạm dụng thuốc ức chế?"
Tay Quý Mạc khựng lại, suýt nữa làm đổ cả bát cháo.
Lục Thu Viễn nghiêm mặt: "Lần này cháu ngất đi phần lớn là do dùng thuốc ức chế quá liều. Bác sĩ nói pheromone của cháu thấp đến bất thường, nên chú đã nhờ đồng nghiệp tra giúp hồ sơ nhận thuốc của cháu. Kết quả là lượng thuốc cháu lãnh cao gấp ba lần người khác. Quý Mạc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Xét đến việc một số Omega có nồng độ pheromone quá mạnh đúng là sẽ cần dùng nhiều thuốc ức chế hơn, nên lấy gấp ba lần định mức vẫn còn trong phạm vi hợp lý. Nhưng của Quý Mạc lại khá nhạt nhòa, chỉ khi ở gần Cố Viễn Sâm mới bị kích phát rõ rệt. Vậy nên cậu hoàn toàn không cần dùng nhiều thuốc đến thế để duy trì ổn định.
"......"
Thứ mà bản thân cẩn thận gìn giữ, lại một lần nữa bị người khác không nương tay vạch trần, tay Quý Mạc khựng lại. Cậu nhớ tới câu chất vấn của Cố Viễn Sâm lúc ban ngày, trong thoáng chốc liền cắn chặt môi dưới.
Như thể điều gì đó khó lòng mở miệng, Quý Mạc không trả lời Lục Thu Viễn, chỉ cúi gằm đầu, trong lòng xoay tới xoay lui cố tìm lời giải thích. Phải nói gì đây? Phải nói thế nào đây.
Cuối cùng Cố Viễn Sâm là người đang đứng bên cửa lại lên tiếng.
"Là lỗi của con." Anh nói: "Trước đây con từng nói không thích pheromone của cậu ấy, nên cậu ấy mới luôn uống nhiều thuốc ức chế như vậy."
Quý Mạc lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt đầy giận dữ của Lục Thu Viễn: "Cố Viễn Sâm, rốt cuộc con đang làm cái gì?!"
Cố Viễn Sâm đứng thẳng người: "Xin lỗi."
"Con."
"Chú Lục!"
Lục Thu Viễn còn định nói gì đó, Quý Mạc đã kích động nhảy xuống giường. Trong tay cậu vẫn còn bưng bát cháo, mà cổ chân lại đang sưng, động tác lại quá đột ngột, đương nhiên là không đứng vững được. May mà có dì Trương kịp thời đỡ lấy, nếu không Quý Mạc đã ngã nhào xuống đất rồi.
"Chú Lục, là con tự nguyện uống mà! Không phải lỗi của học trưởng đâu! Con không muốn dùng độ phù hợp pheromone để ràng buộc học trưởng trong suốt một năm này, nên con mới uống thuốc, không phải vì những lời học trưởng từng nói!"
Vừa nói, hốc mắt Quý Mạc đã đỏ bừng, nước mắt bất ngờ lăn xuống không báo trước. "Tất cả đều là lỗi của con."
Dì Trương vội vàng nhận lấy bát cháo trong tay cậu, khuyên nhủ cậu mau ngồi xuống.
Nhưng Quý Mạc không chịu, cậu cứ đứng lì ở đó, như thể một khi mình ngồi xuống rồi Lục Thu Viễn lại sẽ quay sang mắng trách Cố Viễn Sâm nữa.
Lục Thu Viễn đành bất lực gật đầu trước, nhưng lúc này lại là Cố Viễn Sâm lên tiếng: "Ba, con có vài lời muốn nói riêng với Quý Mạc. Ba và dì Trương ra ngoài trước đi."
"Nó còn đang bệnh đấy." Lục Thu Viễn nhắc nhở Cố Viễn Sâm.
"Con biết." Nhưng có những lời cho dù Quý Mạc đang bệnh Cố Viễn Sâm cũng nhất định phải nói.
Hiểu lầm dường như cứ chất chồng mãi, là Quý Mạc đang hiểu lầm anh, hay chính anh mới là người chưa từng thật sự hiểu Quý Mạc?
Ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng rơi, có vẻ ngày mai lại sắp chuyển lạnh. Quý Mạc đến một chiếc áo ấm cũng không mang theo, rốt cuộc cậu về nước kiểu gì vậy? Cứ như chẳng có sự chuẩn bị nào cả, cũng chẳng có gì là cậu muốn giữ lấy.
Cậu khiến người ta có cảm giác lẻ loi, thiếu vắng hoàn toàn sự náo động và ngạo nghễ khi còn nhỏ. Quý Mạc bây giờ hoàn toàn không còn giống một thiếu gia nhà họ Quý được nuông chiều từ bé, chẳng thể chịu lấy một chút khổ nào.
Cánh cửa phòng khép lại, cháo trên tủ đầu giường vẫn còn bốc hơi nóng. Mùi hạt thông thơm ngậy hòa vào luồng khí ấm áp trong phòng lan tỏa ra khắp nơi. Một mùi hương dễ chịu như mang theo hơi thở của một mái nhà.
Cố Viễn Sâm đỡ Quý Mạc ngồi xuống mép giường, tiện tay kéo một chiếc ghế lại gần ngồi đối diện cậu.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức mặt Quý Mạc ửng đỏ cả lên: "Học trưởng?" Cậu khẽ gọi, giọng nhẹ như gãi vào màng nhĩ của Cố Viễn Sâm.
"Ăn chút cháo trước, rồi uống thuốc." Cố Viễn Sâm biết rõ cái nào cần làm trước. Anh giục Quý Mạc ăn hết nửa bát cháo, cả hai cùng im lặng khoảng mười phút, rồi anh đưa thuốc cho cậu rồi nhìn cậu uống xong.
Quý Mạc ngoan ngoãn làm theo lời anh, không có chút kháng cự nào. Trước mặt Cố Viễn Sâm, cậu còn ngoan hơn cả một con rối biết nghe lời. Chỉ cần Cố Viễn Sâm bằng lòng kéo nhẹ một sợi dây, Quý Mạc liền sẵn sàng trao cho anh quyền điều khiển toàn bộ tứ chi của mình.
"Quý Mạc."
"Học trưởng."
Cố Viễn Sâm trầm giọng lại: "Cậu đã từng thật sự hiểu rõ về tôi chưa?"
Không báo trước, Cố Viễn Sâm mở lời chậm rãi nói ra một đoạn như vậy: "Chúng ta lần đầu gặp nhau là khi cậu mười một tuổi, chỉ vẻn vẹn một tháng sau đó đã chia xa. Từ đó về sau, lúc đầu là email, rồi đến điện thoại, suốt tám năm trời chúng ta chưa từng gặp lại."
"..."
"Cho nên, cậu căn bản không hiểu gì về tôi cả. Mà tôi... cũng không hiểu gì về cậu."
Cố Viễn Sâm nói rất thẳng thắn, không một chút quanh co.
Quý Mạc hoảng lên: "Tại sao anh lại nói như vậy?"
Cố Viễn Sâm bình tĩnh nói: "Nếu cậu thật sự hiểu tôi, vậy cậu phải biết rằng năm tôi 13 tuổi đã vào học ở một trong những học viện Alpha hàng đầu trong nước. Tôi là người đứng đầu trong trường đó."
Cái "đứng đầu" này không chỉ là thành tích học tập, mà còn bao gồm cả khả năng tự kiểm soát của một Alpha, cũng như năng lực khống chế pheromone.
Quý Mạc dĩ nhiên biết điều đó, vì trước đây Cố Viễn Sâm từng nhắc tới trong email, chỉ một câu thôi nhưng Quý Mạc vẫn nhớ rõ.
Chỉ là dường như Cố Viễn Sâm đã không còn nhớ nữa.
"Cho nên đối với tôi, pheromone chẳng qua chỉ là chất xúc tác giúp mối quan hệ trở nên hòa hợp khi hai bên đã có tình cảm. Chỉ cần tôi thích, cho dù độ tương thích chỉ là 1%, tôi vẫn có thể bất chấp tất cả để yêu người ấy. Điều mà ba tôi luôn khăng khăng cái gọi là độ tương thích cao thật ra chỉ là một loại xiềng xích vô hình mà thôi. Tám năm qua, chúng ta sống ở hai nơi khác biệt, đâu phải nhờ vào độ tương thích mà duy trì mối quan hệ này."
Cố Viễn Sâm nói rõ ràng: "Cho nên, dù cậu có uống thuốc ức chế hay không, hay dù cậu cố gắng hết sức để chiều theo ý tôi, để lấy lòng tôi. Thì tất cả cũng vô ích."
"..."
"Không thích nữa, thì chính là không thích."
Làm gì cũng vô ích.
Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Đánh giá:
Truyện Sơn Chi - Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
Story
Chương 19
10.0/10 từ 16 lượt.
