Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 115: Ủy khuất

204@-

Thu Diệc nhón mũi chân do dự một hồi, thăm dò: "Sư tôn, người thật sự muốn đi sao?"


 


Chử Thanh Thu đưa mắt nhìn về tận cùng con phố dài, khẽ ừ một tiếng.


 


Nửa canh giờ sau, hai người đứng trước một ngôi miếu đổ nát nơi ngoại ô Nghiệp thành. Giữa cảnh xuân tươi tắn, nơi này lại lạc lõng, lá cờ rách nát phất phơ trong gió, bậc đá phủ rêu xanh, quanh đó vương vãi vài mảnh đá vụn, dường như rơi xuống từ tường gạch.


 


Trong miếu thờ Quan Âm Tống Tử, nhưng hiển nhiên đã lâu chẳng còn hương khói, lớp sơn ngoài của tượng Quan Âm đã phong hóa hơn nửa.


 


Thu Diệc vòng quanh trước sau, do dự: "Ta nghe lũ hỉ tước nói là ở đây, nhưng mà..."


 


Chử Thanh Thu đứng dưới bậc đá, khẽ nhắm mắt, môi mấp máy niệm một tràng chú dài. Sau đó rút ra Bạch Cốt, cây sáo ngọc trắng xoay mấy vòng giữa ngón tay, vẽ nên một trận pháp phức tạp.


 


Sau đó nàng khẽ nói một tiếng "Khai", trận pháp liền chìm vào lòng đất. Cùng lúc ấy, ngôi miếu đổ như bị mạnh tay kéo bỏ lớp che đậy, từ đầu đến chân hiển lộ diện mạo chân thật.


 


Cánh cổng đen kịt cao đến mấy trượng, hai bên treo đầu thú khô héo, vết đứt cổ còn đẫm máu, rõ ràng vừa bị chặt xuống từ yêu thú mà gắn lên.


 


Sau cánh cổng chẳng có gì, vòng ra phía sau chỉ thấy vách núi cheo leo nơi ngoại thành, chỉ duy hai cánh cửa đứng sừng sững trong lòng đất, kỳ dị lạ thường.


 


"Người nào tới?" Một cái đầu thú bất chợt mở miệng, con mắt khô nứt xoay kèn kẹt, khiến người ta sởn gai ốc.


 


"Chử Thanh Thu." Nàng sắc mặt không đổi, đáp.


 


"Chử Thanh Thu là ai?" Đầu thú bên kia cũng há miệng, giọng thô bạo, "Chưa từng nghe, không cho vào!"


 


Chử Thanh Thu mím chặt môi, lòng bàn tay đẩy ra trước, Bạch Cốt trong tay lập tức như tên rời dây, dễ dàng xuyên thẳng vào cánh cửa sắt như đâm vào miếng đậu hũ.


 


Hai đầu thú kinh hoàng há to miệng, chẳng nói nửa lời, đồng loạt ngoảnh đi. Cánh cửa liền ầm ầm mở, để lộ hành lang dài hẹp phía trong.


 


Lối đi dẫn xuống dưới, chẳng biết kéo dài đến tận nơi nào.


 


"Thì ra là một địa cung." Thu Diệc nhỏ giọng, đưa mắt nhìn sang Chử Thanh Thu. Thấy nàng lặng lẽ bước vào, nàng cũng vội vàng theo sau.


 


Ngay khi hai người đặt chân vào, cửa địa cung ầm ầm đóng lại. Hai bên hành lang sáng lên dãy trường minh đăng, càng đi vào trong, đèn càng sáng, đến cuối cùng rực rỡ như ban ngày, chói mắt đến mức chẳng mở nổi.


 


Ánh sáng ấy như xuyên qua một tầng kết giới, chờ đến khi mắt có thể nhìn rõ, Thu Diệc không khỏi há hốc mồm. Trước mặt là một cây cầu đá rộng lớn, dưới cầu nước chảy róc rách, từng đàn cá chép đủ màu bơi lượn, đôi khi có con toàn thân vàng óng bơi qua, rực sáng soi cả nửa cây cầu.


 


Đối diện bên kia cầu là mấy vòm cổng, từng cổng nối liền bằng một tòa bình đài, trên đài đặt hoa cỏ cùng điêu khắc, dưới đài lại có dòng suối róc rách. Tuy địa cung chìm trong đêm tối, nhưng chẳng hề khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.


 


"Nơi này cũng chẳng giống như lời chúng nó nói đáng sợ." Thu Diệc nói, nàng theo sau Chử Thanh Thu bước qua từng vòm cổng, cuối cùng đến ngã ba, chia làm ba lối vào các khu vực khác nhau trong địa cung.



 


"Bên trái kia, nghe nói chính là nơi Ninh Phất Y dùng để... vui thú." Thu Diệc ngập ngừng nửa ngày vẫn không nói ra được từ kia, cuối cùng thay bằng "vui thú". "Sư tôn, dọc đường không hề có ai ngăn trở, e rằng có điều bất ổn."


 


Chử Thanh Thu ừ một tiếng.


 


Ngón tay ẩn trong tay áo của Chử Thanh Thu khẽ siết lại, nàng trấn định rồi bước về phía bên trái. Thu Diệc lo âu đầy mặt, nhưng cũng không dám nhiều lời.


 


Tiếng nhạc càng lúc càng vang rõ trong tai, xen lẫn đó là tiếng cười trong trẻo của nữ tử, hương thơm nồng nàn theo gió lướt qua chóp mũi, say đến mức khiến người ta đầu óc choáng váng.


 


Qua cánh cổng vòm cuối cùng đã đến tận cùng, Chử Thanh Thu bỗng dừng bước, ngăn Thu Diệc lại: "Thu Diệc, ngươi chờ bên ngoài."


 


Thu Diệc vẫn đầy lo lắng, còn chưa kịp mở miệng đã bị Chử Thanh Thu cắt lời.


 


"Không sao đâu." Nàng dịu giọng, vỗ nhẹ vai Thu Diệc, rồi một mình tiến vào.


 


Thu Diệc cắn môi xoay người, lại bất ngờ bị một bàn tay đặt lên vai kéo về phía bờ nước. Nàng theo bản năng định kêu, nhưng miệng lập tức bị bịt chặt, thân hình chao đảo ngã vào trong một gian phòng.


 


Bàn tay che miệng rất nhanh rời ra, song vẫn còn phảng phất mùi hương dễ chịu. Thu Diệc sững sờ một khắc, rồi mới nhìn rõ người đang dựa cửa, mỉm cười híp mắt – chính là Cửu Anh.


 


Nàng vội vàng né tránh ánh mắt, lảo đảo đứng lên, lùi về tận góc tường, hai tay mò lấy chuôi đao sau lưng.


 


"Ngươi sợ cái gì, ta có thể ăn ngươi được chắc?" Cửu Anh cười nhạt nhìn nàng, rồi liếc qua khe cửa ra ngoài: "Giờ tình huống thế này, ngươi đừng gây thêm rắc rối. Có vài lời, nếu có ngươi là một kẻ làm đồ đệ ở đó, thì sư tôn ngươi biết mở miệng nói sao?"


 


Thu Diệc cúi đầu, im thin thít, nhưng hai tay vẫn cố định nơi đai lưng.


 


Cửu Anh bị dáng vẻ phòng bị ấy thu hút, đứng thẳng người, tay đặt lên eo, từng bước uyển chuyển tiến lại gần, giọng như khói sương: "Vì sao ngươi lại sợ ta đến thế?"


 


"Ta... ta sợ ngươi lúc nào?" Thu Diệc vội quay mặt đi, không dám đối diện đôi mắt dài hẹp như hồ ly kia, lắp bắp: "Ngươi nói bậy gì đó!"


 


"Dù sao thì ta cũng từng ở phàm trần nuôi ngươi một năm, ngươi chẳng biết báo ơn thì thôi, vừa thấy ta liền như chuột thấy mèo." Cửu Anh bĩu môi, cúi sát người, vẻ mặt hứng thú ngắm nhìn dáng vẻ không còn đường lui của nàng.


 


Ngay khi móng tay đỏ thẫm sắp chạm tới, Thu Diệc vội nhắm chặt mắt, nào ngờ đầu ngón tay lạnh buốt ấy chẳng hề chạm đến, mà lại phạch một tiếng, ném xuống một gói giấy.


 


Thu Diệc mở bừng mắt, thấy mỹ nhân cười rực rỡ như ngân hà, rồi làn hương thoảng qua, bóng dáng yểu điệu đã rời đi.


 


Nàng mới buông lỏng toàn thân, nuốt khan một ngụm làm ướt cổ họng khô rát, run run mở gói giấy ra.


 


Thoáng chốc, cả người giật nảy, suýt chút đã quăng văng ra ngoài.


 


Bên trong lại là một gói châu chấu chiên nóng hổi, thơm ngào ngạt!



***


 


Ở tận cùng địa cung, tiếng tì bà vang vọng, khi thì như bầy chim tung cánh, khi như mưa lớn rào rạt, lại có lúc như lời tình tự, bám sâu tận tim gan.


 


Ninh Phất Y nửa nằm trên chiếc xích đu rộng một người ôm, trên đu dây kết đầy vòng hoa, mỗi lần đu đưa liền tỏa ra hương hoa thơm ngát.


 


Mấy vũ nữ vây quanh nàng múa vũ đạo, thỉnh thoảng tay áo dài rơi vào lòng bàn tay nàng, bị nàng khẽ giữ lại, kéo theo tiếng cười trong trẻo.


 


Song Ninh Phất Y lại chẳng mấy hứng thú. Trong tay nàng cầm một cuốn sách cũ bằng lụa, bên cạnh chất đống cổ thư, vừa xem vừa cố gắng đối chiếu.


 


Ngoài cửa sải cánh bay vào một con quạ, vỗ cánh đáp xuống, hóa thành hình người: "Chủ nhân, Đỗ Bạch Song từ Trừng Giới đường trở về, nói muốn cầu kiến ngài."


 


"Gặp đi." Ninh Phất Y ngáp dài, vứt cuốn sách xuống.


 


Hàn Nha đảo đảo đôi mắt đen láy, lại nói: "Còn nữa... Thần Tôn cũng tới rồi."


 


Cái ngáp của Ninh Phất Y nghẹn giữa chừng, nàng khép miệng, trầm mặc giây lát, gật đầu: "Được."


 


Hàn Nha lui ra, chẳng bao lâu sau cửa được đẩy mở. Đỗ Bạch Song trong bộ váy trắng bước vào, cẩn trọng nhìn Ninh Phất Y.


 


Trán nàng quấn một dải sa mảnh, ẩn hiện dưới mái tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh tế, tóc đen cùng váy trắng buông dài đến cổ chân, dáng vẻ như gió, dịu dàng mảnh mai.


 


Nàng bước đến trước Ninh Phất Y, mềm mại quỳ xuống, cúi đầu nói: "Đường chủ, nô gia biết sai rồi, từ nay tuyệt không dám tự tiện làm chủ nữa."


 


Nàng dường như rất quen thuộc với việc điều khiển nước mắt, đầu gối vừa chạm đất, lệ đã tí tách rơi xuống.


 


"Ta trách ngươi là vì ngươi tự ý làm chủ sao?" Ninh Phất Y chẳng hề nhìn nước mắt của nàng, cũng chẳng để mắt đến dung nhan kia, chỉ tựa người vào vòng hoa, đầu ngón tay day day huyệt thái dương.


 


"Ngươi chịu phạt, không phải bởi vì đi trộm cái pháp khí vớ vẩn kia, mà là vì bụng dạ mưu mô của ngươi." Giọng Ninh Phất Y nghe đôi chút mỏi mệt, "Việc ta cần xử lý đã quá nhiều, giữ ngươi lại cũng chỉ là nghĩ đến chút tình cũ, thuận tiệc làm việc cho ta. Nếu ngươi không rõ thân phận mình, luôn toan tính tâm cơ, vậy thì hãy trở về Thiên Sơn đi thôi."


 


Đỗ Bạch Song nghe vậy, vội vàng lau lệ, bi thương thốt lên: "Không, nô gia thật sự biết sai rồi, về sau tuyệt không tái phạm."


 


"Xin đừng đưa nô gia trở lại..." nàng nức nở.


 


Trước đó khóc lóc còn ba phần hư giả, chỉ có câu nói sau cùng mới là thật. Ninh Phất Y thoáng liếc nàng một cái.


 


Đỗ Bạch Song khác hẳn những Tinh Linh tộc khác, thân thể nàng như thế này không biết có bao kẻ ngấp nghé. Nếu thật sự bị lưu lạc, kết cục không phải bị cắn nuốt thì cũng bị bắt đi cưỡng ép luyện công.


 


Kiếp trước có thể trở thành lễ vật dâng tặng nàng, đã tính là cái kết không tệ.


 



 


"Thôi, về sau đừng phạm nữa là được." Ninh Phất Y thu ánh mắt, khẽ nâng tay, Đỗ Bạch Song liền mừng rỡ như được đại xá đứng dậy, âm thầm rơi lệ.


 


Mùi hoa sơn chi quen thuộc phảng phất len vào khe cửa, tim Ninh Phất Y khẽ siết lại. Nàng phất tay thu hết sách vở, đưa tay ra: "Lại đây."


 


Đỗ Bạch Song tuy không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lên, lau khô nước mắt, ngồi xuống bên cạnh nàng, tựa vào cánh tay, ngẩng mắt nhìn.


 


"Đường chủ giữ nô gia lại, là vì... nô gia có vài phần giống với Thần Tôn phải không?" Đỗ Bạch Song chợt hỏi.


 


Ninh Phất Y vốn định giải thích, rồi lại thấy chẳng cần thiết, liền khẽ ừ một tiếng, cầm lấy ly rượu trái cây trên bàn, thong thả nhấp một ngụm.


 


Đôi mắt đào hoa của Đỗ Bạch Song rủ xuống, đôi tay vòng lấy eo thon mềm mại của nàng.


 


Đúng lúc này cửa bật mở, một nữ tử bước vào, mạng sa che mặt bị gió thổi tung một bên, lộ nửa khuôn mặt không phấn son mà tuyệt mỹ kinh người. Hương hoa đậm đặc theo gió ùa vào, thanh khiết dễ chịu.


 


Trước khi đẩy cửa, Chử Thanh Thu đã lường trước sẽ thấy cảnh gì, song khi cửa mở ra, tim nàng vẫn thắt chặt một cái, đau đến nhíu chặt mi tâm.


 


Bàn tay Ninh Phất Y cầm chén rượu khựng lại, phượng nhãn khẽ nâng lên, hai người xa xa nhìn nhau qua tấm khăn che mặt. 


 


Âm nhạc thoáng chốc trở nên mơ hồ, rồi lại dồn dập hơn.


 


Ninh Phất Y đặt chén rượu xuống, cúi đầu cười nhạt: "Đã không coi ai ra gì đường hoàng xông vào địa giới của ta, cho dù là Thần Tôn, cũng đâu hợp lễ?"


 


Chung quanh, vũ nữ vẫn lắc lư theo nhạc, có người bưng lên khay trà điểm tâm, mỉm cười với Ninh Phất Y, rồi xoay người rời đi.


 


Chử Thanh Thu đem cảnh tượng trước mặt thu hết vào mắt, cuối cùng cưỡng ép rời ánh nhìn khỏi Đỗ Bạch Song, khẽ nói: "Ta muốn nói chuyện với ngươi."


 


Ninh Phất Y bật cười khẽ, đưa tay gắp một miếng điểm tâm đặt bên môi Đỗ Bạch Song. Đỗ Bạch Song lập tức hé đôi môi đỏ, khẽ l**m rồi ngậm vào.


 


Động tác ấy thế nào cũng ám muội, khiến móng tay Chử Thanh Thu gần như bấm rách lòng bàn tay. Cách một lớp khăn che mặt, nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm Ninh Phất Y.


 


"Được thôi, nể tình ta từng bái sư Vân Tế Sơn Môn, Thần Tôn muốn nói chuyện gì, ta đều bồi tiếp." Ninh Phất Y nhếch môi, giữa mi tâm dán một bông hoa đỏ tươi như máu.


 


"Ngươi thật sự là như vậy, hay chỉ là diễn trò cho người xem?" Chử Thanh Thu mở lời.


 


Hàng mày cong như trăng non của Ninh Phất Y khẽ động, như nghe phải trò cười, nàng đưa tay vuốt mái tóc mai của người trong lòng, ngạc nhiên cười: "Diễn trò? Cho ai xem? Cho ngươi xem sao?"


 


"Đừng có nói đùa, Thần Tôn một lòng lo nghĩ thiên hạ thương sinh, sao có thể bận tâm đến ta một vãn bối tầm thường? Ngươi lục căn thanh tịnh, ta chỉ là người phàm tục, phàm nhân làm chuyện phàm tục, nào có trái thiên đạo?"


 


Ninh Phất Y lắc đầu, bàn tay đặt nơi thắt lưng Đỗ Bạch Song, nhẹ ấn nàng vào lòng. Đỗ Bạch Song liền ngoan ngoãn tựa vào ngực nàng, ngẩng đầu thì thầm đôi câu.



"Đường chủ, nô gia khát."


 


Ninh Phất Y khẽ cong môi, đưa tay lấy chén rượu, thì Chử Thanh Thu rốt cuộc không nén nổi, cất giọng cao hơn: "Ninh Phất Y! Hiện tại có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo từng cử động của ngươi, Bồng Lai gần như rải khắp thiên hạ truy lùng tung tích, mà ngươi lại ở chốn này mặc sức hoan lạc, như thế sao có thể thích đáng?"


 


Ninh Phất Y lạnh lùng giương mắt, tay bất ngờ vỗ mạnh xuống bàn, tức khắc một luồng cương phong từ dưới chân Chử Thanh Thu cuộn lên, thổi tung cả đấu lạp cùng mạng sa của nàng.


 


Đôi mắt sáng như trăng non ánh lên tia ửng đỏ, ngũ quan toàn bộ lộ rõ dưới ánh đèn. Chử Thanh Thu không né tránh, để mặc mạng sa rơi xuống đất, mái tóc lòa xòa phất qua sống mũi.


 


Diện mạo nàng tuy có bảy tám phần giống Đỗ Bạch Song, nhưng ba phần còn lại lại nhiều thêm nét thanh lãnh kiên cường. Đặt cạnh nhau, lại thành hai người hoàn toàn khác biệt.


 


"Hoan lạc thì đã sao? Ngươi tưởng ai cũng như ngươi chắc? Ngày ấy ngươi đã đoạn tuyệt tâm ý của ta, ta rời đi chính là rời đi, ngươi còn tìm ta làm gì? Ngươi chết cũng chẳng chịu liếc ta một cái, nay ta cũng chẳng muốn nhìn ngươi nữa, thế ngươi không nên mừng mới phải sao?"


 


Ninh Phất Y lời lẽ gay gắt, cho đến khi trông thấy trong mắt Chử Thanh Thu đã không còn che giấu được sắc đỏ, nàng mới chậm rãi thở ra, rồi lại nhếch môi nở nụ cười.


 


Nàng nhấc chén rượu kề lên môi Đỗ Bạch Song, nhìn đối phương cẩn thận uống cạn, mới đặt xuống, dùng tay lau giọt rượu còn nơi khóe miệng nàng.


 


"Huống hồ, sao ngươi biết ta chỉ đang chơi bời?" Ninh Phất Y nâng cằm Đỗ Bạch Song, đôi môi hạ thấp, mượn thế giận dữ mà thốt ra lời tuyệt tình: "Ngươi có biết một Tinh Linh tộc như nàng quý giá nhường nào không? Còn có pháp môn tu luyện nào, so được với cách này?"


 


Lời vừa dứt, lửa giận trong lòng Chử Thanh Thu bùng nổ: "Ninh Phất Y!"


 


Nàng chưa từng tin Ninh Phất Y sẽ thực sự như vậy, nhưng khi mọi việc hiện rõ trước mắt, nàng lại hoảng sợ, sợ rằng Ninh Phất Y thật sự lạc lối, chẳng còn là Ninh Phất Y nữa.


 


Ngoài nỗi sợ ấy, là cơn đau nhói như dao cắt khi thấy nàng ấy ôn nhu với người khác, cơn đau lan khắp lồng ngực, khiến nàng nghẹt thở.


 


"Không thể." Nàng thì thầm, nhắm mắt cúi đầu, "Ngươi không thể như vậy."


 


Ninh Phất Y lần này thực sự bật cười: "Không thể? Ngươi tưởng ngươi còn có thể quản được ta sao, Chử Lăng Thần Tôn?"


 


Đôi phượng nhãn ửng đỏ dõi thẳng vào nàng. Nữ nhân kia nghiêm trang đứng thẳng, nhưng trông như lay lắt trong gió, chực chờ sụp đổ.


 


"Có lẽ... vẫn còn một cách." Ninh Phất Y cúi đầu che giấu cảm xúc, buông tay khỏi Đỗ Bạch Song, đứng dậy vòng qua bàn đá, bước đến trước mặt Chử Thanh Thu.


 


Khi dừng lại đối diện nàng, Ninh Phất Y khẽ vung tay áo, lập tức vũ nữ nhạc công trong điện đều lui hết, chỉ còn lại hai người.


 


Đôi mắt Chử Thanh Thu đã nhòe lệ, một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống cằm. Vì thế dù trong mắt nàng tuy vẫn còn hàn băng, nhưng ẩn chứa nhiều hơn cả là tủi thân ủy khuất.


 


Ánh mắt Ninh Phất Y thoáng dao động. Nàng đưa tay lách vào trong tay áo Chử Thanh Thu, mạnh mẽ rút cây Bạch Cốt đang siết chặt trong tay nàng, ném choang xuống đất.


 


Sau đó, nàng giống như thản nhiên lau đi giọt lệ kia, thuận thế nâng chiếc cằm ướt át của nữ tử lên.


 


"Đổi ngươi đến." Nàng nói.


Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Story Chương 115: Ủy khuất
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...