Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 114: Ly gián

284@-

Trong sân lặng im một thoáng, rồi mới bỗng nhiên huyên náo, rất nhiều người đồng loạt đứng dậy, dứt khoát không dám tin rằng thân ảnh toàn thân tà khí, cao cao đứng lơ lửng trên không kia lại chính là vị thiếu chưởng môn năm xưa ngay cả tu tiên cũng khó nhọc – Ninh Phất Y.


 


"Ta không nằm mơ chứ? Kia thật sự là Ninh Phất Y?" Phùng Ca chộp lấy tay Liễu Văn Trúc, luống cuống đứng bật dậy, "Đường chủ Sở Úy Đường, mở trò đùa gì vậy?"


 


Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm dĩ nhiên so với nàng càng thêm kinh hãi, một đứng một ngồi, thần sắc trên mặt biến đổi khôn lường, thế nào cũng chẳng dám tin.


 


"Y Y nàng..." Liễu Văn Trúc thì thầm, nuốt những lời còn lại vào bụng, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Phất Y, nét đau lòng vụt lóe qua.


 


Ở dãy sau, các trưởng lão cũng lục tục đứng dậy, Cảnh Sơn trưởng lão siết chặt vạt áo, nói: "Sở Úy Đường? Lúc trước ta đã thấy nàng cứng đầu ương bướng khó trị, không ngờ nay thật sự lại cùng tà vật cấu kết!"


 


"Cảnh Sơn trưởng lão, bớt lời đi!" Bình Dao trưởng lão sắc mặt trầm trọng, hạ giọng ngăn lại, "Hiện giờ sự việc chưa rõ ràng, làm sao biết nàng rốt cuộc cùng kẻ nào kết bè?"


 


"Nhưng mà..."


 


Ngay lúc ấy, âm thanh phóng đại vang vọng rành rọt, cắt đứt tiếng ồn xung quanh. Mọi người lập tức ngậm miệng, dõi nhìn về phía người vừa cất tiếng.


 


Văn Diệu Quân dường như cũng vô cùng kinh ngạc, song rốt cuộc từng trải qua gió to sóng lớn, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, mở miệng: "Người của ngươi?"


 


"Chúng ta sớm đã đoán được Sở Úy Đường từ đâu không rõ mà mọc ra, hẳn là lai lịch to lớn, chẳng ngờ lại chính là ngươi." Văn Diệu Quân vẫn giơ tay, "Ninh Phất Y, ngươi mai danh ẩn tích ba mươi năm, nay cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi?"


 


"Sở Úy đường là nơi yêu ma tụ tập, năm xưa lời tiên đoán quả nhiên không sai. Ngươi thật sự là ma vật trời sinh, kết giao cùng yêu tà." Hắn cười nhạt.


 


Ninh Phất Y liếc hắn, mỉm cười lắc đầu, sau đó tay khẽ hạ xuống, Nga Mi Thứ lập tức gỡ bỏ lực đạo của vòng bạc, khiến nó leng keng rơi xuống. Văn Diệu Quân thấy thế liền vung tay thu hồi.


 


"Cái gì mà kết giao với yêu tà, các ngươi Bồng Lai quả thật rất giỏi chụp mũ cho người khác. Mũ này chồng lên mũ khác, chẳng mấy chốc đội tới thủng cả trời rồi!" Ninh Phất Y đặt tay phải lên ngực, ngón tay khẩy khẩy vòng bạc, nhàn nhạt nói.


 


"Xin hỏi, trong chư vị ở đây, rốt cuộc là chỗ nào có yêu tà? Là Tinh Linh tộc nhân Đỗ Bạch Song, hay là ta?" Nàng làm ra vẻ ngây ngô chẳng hiểu, quay đầu cười hỏi lại.


 


"Đừng có chấp mê bất ngộ nữa!" Văn Diệu Quân chắp tay sau lưng, giọng vang như chuông đồng, "Ngươi thừa biết rõ ý ta, thân thể ngươi có ma căn, sớm muộn cũng tu thành ma vật hủy diệt lục giới. Lời tiên đoán ấy đã viết rõ ràng rành mạch, chối không thoát được!"


 


"Ta khinh! Chỉ dùng miệng lưỡi không chứng cứ mà dám hãm hại người khác, tiên đoán cái chó má gì! Hôm nay ta cũng nói, chính ta vừa bói một quẻ, tượng quẻ hiển lộ rõ ngươi mới là kẻ diệt thế. Vậy bây giờ ta giết ngươi, chẳng phải chính là trừ hại cho dân sao?" Ninh Phất Y kiêu ngạo ngẩng cằm, mắt nhìn thẳng hắn.


 


"Đứng có cưỡng từ đoạt lý! Tinh Tượng Bàn là thượng cổ thần khí, sao có thể đem so với thủ đoạn mèo cào vẽ bậy của ngươi? Tinh Linh tộc nhân này trộm pháp khí, mà ngươi lại có ma căn, hôm nay dù cho một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát, đừng phí lời nữa!"


 


Dứt lời, hắn bỗng lại giơ cả hai tay, vòng bạc xoay tròn trong lòng bàn tay, khiến y bào cùng tóc hắn bay ngược ra sau. Ngay sau đó, cuồng phong ào ạt, vô hình ập thẳng về phía Ninh Phất Y.


 


"Không tốt rồi, Y Y!" Liễu Văn Trúc theo bản năng muốn bật dậy, nhưng đã bị đồng môn phía sau kéo tay giữ lại. Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, chỉ thấy Ninh Phất Y vậy mà chẳng mảy may để ý, ung dung ngửa tay hứng lấy vòng bạc, tứ lạng bạt thiên cân nhẹ nhàng đẩy một cái, vòng bạc lập tức lần nữa mất lực, rơi "keng" xuống đám người.


 


Liễu Văn Trúc trợn tròn mắt, lại bị kéo mạnh ngồi xuống.


 


"Sao bây giờ nàng lại có tu vi cao thâm đến thế? Đối diện người Bồng Lai mà mặt không biến sắc!" Những người từng quen biết Ninh Phất Y đều hết sức kinh ngạc.


 


Trong nhã các trên cao, mấy người nghiêm nghị đứng đó, chỉ có Hoa Hồng vẫn thản nhiên bóc lạc ăn: "Tu vi này, không Đại Thừa thì cũng là Thông Hư. Chỉ mất ba mươi năm, lúc xưa là ai nói nàng thiên tư ngu dốt?"


 


"Với tốc độ tu luyện thế này, nếu thật sự là Ma tộc, phen này không trừ được thì sau này e rằng tiên môn chúng ta khó mà yên ổn."


 


"Ta cũng nghĩ vậy." Lý Hạm Đạm nhíu chặt mày, khẽ vuốt chiếc trường tiên (roi dài) bên hông: "Người thường tu luyện cả trăm năm cũng chẳng đạt được cảnh giới này. Ba mươi năm, nếu không nhờ vào bàng môn tả đạo nào đó, sao có thể thành tựu?"


 


Một bên, Đường Ôn Thư siết chặt chuôi kiếm, vẫn im lặng từ đầu. Lúc này mới mở miệng: "Nhưng ta thật sự không thấy chút ma khí nào trên người nàng. Huống hồ, ngoài lời tiên đoán kia, nàng đã từng bao giờ ra tay với Lục giới? Bồng Lai chỉ dựa vào thế mà muốn bức một hậu bối vào chỗ chết, thực sự không thỏa đáng."


 


Hoa Hồng ném thêm một hạt lạc vào miệng, phủi sạch vụn vỏ trên áo bào, cười lắc đầu: "Đường chưởng môn, muốn cho đệ tử trong môn yên ổn thì phải bỏ đi chút gọi là nhân nghĩa ấy. Dù sao cũng chẳng cần chúng ta ra mặt, hà tất tự chuốc lấy phiền?"


 


"Nhưng nếu tu tiên không vì nhân nghĩa, thì vì cái gì?" Đường Ôn Thư hỏi ngược lại.


 


Hoa Hồng liếc nhìn hắn, không đáp, chỉ cười nhạt rồi tiếp tục dõi xuống đài.



 


Bên ngoài cuộc, người người tâm tư khác biệt; ở trong cuộc thì tình hình giương cung bạt kiếm.


 


Sau khi Ninh Phất Y dễ dàng đánh rơi pháp khí của Văn Diệu Quân, lúc này rốt cuộc xoay người đáp xuống, tầng tầng váy áo tung bay, gió khẽ lùa khiến ngọn nến trên đài chập chờn, ánh lửa lung linh soi rọi.


 


Chử Thanh Thu vốn sững sờ như mất hồn, giờ mới hoàn hồn lại, ánh mắt dõi theo bước chân của Ninh Phất Y, tim đập rối loạn.


 


Thế nhưng nữ tử sau khi chạm đất lại chẳng nhìn nàng lấy một cái, mà chỉ nhẹ nhàng bước đến trước mặt Đỗ Bạch Song, vung tay chém đứt xích sắt trói chặt tứ chi của nàng ta, rồi vươn tay kéo người dậy.


 


Đỗ Bạch Song từ lúc nữ tử xuất hiện thì đã ngừng khóc, chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng. Khi được kéo lên, giọt lệ còn sót lại b*n r* trong gió.


 


Trùng hợp rơi xuống mu bàn chân Chử Thanh Thu, thấm ướt đôi giày vải trắng tinh.


 


Chử Thanh Thu theo bản năng rụt chân về, mắt gắt gao nhìn Đỗ Bạch Song đang nắm chặt tay áo nữ tử, núp phía sau nàng như liễu yếu trước gió, ôn nhu dựa vào, toàn tâm toàn ý đều hướng về nàng.


 


Khung cảnh này lẽ ra nên mỹ lệ, nhưng lọt vào mắt Chử Thanh Thu lại lạ lùng chói gắt, đau rát đến tận đáy lòng.


 


Nàng không kìm được muốn bước lên nói một câu gì đó, hoặc trách mắng như thường lệ, hoặc điều gì khác cũng được. Nhưng ngay khi chân vừa nhấc lên, nữ tử đã vòng tay ôm lấy Đỗ Bạch Song, mang nàng tung người nhảy vọt lên không.


 


Một đen một trắng, áo váy phấp phới che khuất ánh nến, lại vương ánh sáng lung linh, đến khi mọi thứ mơ hồ tan đi, hai bóng người đã đứng trên nhã các, chỉ còn lại dư ảnh.


 


Chử Thanh Thu nhìn thêm chốc lát, mới nhận ra dư ảnh kia chẳng phải gì khác, mà là màn lệ mỏng tràn ra nơi mắt nàng.


 


May mắn không ai thấy, nàng liền xoay người bước xuống đài cao.


 


Tình thế lúc này quá hỗn loạn, lần đầu tiên chẳng mấy ai chú ý đến Chử Thanh Thu, toàn bộ ánh mắt đều tụ cả về hai tòa nhã các.


 


Văn Diệu Quân nhìn chằm chằm Ninh Phất Y, tay phải gõ nhẹ hai cái bên sườn, mấy tiên binh Bồng Lai bèn lặng lẽ rút lui, biến mất không thấy bóng.


 


"Đại nghịch ma vật, ngươi tưởng dựa vào chút trò mèo cào này là có thể thoát đi sao? Thật là ngây thơ." Văn Diệu Quân hừ lạnh, "Đã rơi vào Thiên Mệnh Võng của ta, dẫu ngươi có bản lĩnh thông thiên, hôm nay cũng khó tránh cái chết!"


 


Dứt lời, hắn bỗng vỗ tay. Tiếng vỗ giòn tan vang lên, trong nháy mắt, Đan Đỉnh phủ vốn sáng rực hoa đăng liền chìm vào bóng tối, ngay cả dải ngân hà trên đầu cũng như bị phủ lớp lụa đen, mờ mịt chẳng rõ.


 


Mọi người hốt hoảng ngẩng đầu nhìn quanh, liền thấy một điểm sáng bạc xuất hiện trên cao, rồi chậm rãi lan rộng, từng sợi tơ bạc giăng ra thành lưới, từ từ hạ xuống.


 


Áp lực khổng lồ đè nặng khiến ai nấy rối loạn, có đệ tử toan bỏ chạy, song cửa lớn đã khóa chặt, trên tường cũng tách ra từng sợi tơ bạc, tràn ngập vây lấy mọi người.


 


"Chư vị đừng hoảng, Bồng Lai ta xưa nay chưa từng liên lụy tiên hữu tiên môn. Đây chính là pháp khí do Thiên Thụy Đế Quân tự tay dệt thành, có thể chụp trọn thiên hạ hết thảy yêu ma, dù chỉ là chút ma căn nhỏ bé cũng khó thoát lưới. Còn chư vị đều là tiên thân, tất nhiên sẽ không bị tổn hại!" Giọng nói Văn Diệu Quân vang vọng khắp Đan Đỉnh phủ, lúc này mới dẹp yên được náo động.


 


Phi Quang thiền sư đưa tay chạm thử vào tơ bạc, chẳng thấy dị thường, liền trao đổi ánh mắt với các chưởng môn chung quanh, tạm thời quan sát.


 


Ninh Phất Y liếc nhìn tấm Thiên Mệnh Võng đang phủ xuống đầu mình, nhưng dường như chẳng bận tâm, vẫn đứng thẳng sừng sững. Trái lại, người xem lại càng tim đập loạn, nhất là Chử Thanh Thu đã trở về nhã các, thấy vậy vội vàng triệu ra Bạch Cốt, đứng cảnh giác thủ thế.


 


Có lẽ tâm tư quá mức căng thẳng, nàng không nhận ra khí tức phía sau, mãi đến khi người nọ mở miệng mới hoảng hốt xoay người.


 


Đứng ở cửa chính là Cửu Anh, lúc này đã khôi phục lại dung mạo thật. Nàng mỉm cười tựa vào tường, cặp mắt dài hẹp đối diện Chử Thanh Thu, rồi lại nhìn sang Bạch Cốt mà nàng gọi ra, ánh mắt mang chút châm biếm.


 


"Thần Tôn đừng lo, ta tới đây là để nói với ngài một câu: chẳng cần phải bận lòng vì nàng. Nàng đã dám tới, tức là có mười phần nắm chắc." Giọng Cửu Anh lơ đãng vang lên.


 


Chử Thanh Thu chẳng nói tin cũng chẳng nói không tin, chỉ đứng bất động trong màn đêm, mở miệng: "Là nàng sai ngươi tới?"


 


"Không hề." Đôi môi đỏ của Cửu Anh khẽ cong, trong bóng tối vẫn ánh lên sắc son, "Chỉ là ta nghĩ, nếu ngài thật sự xuất thủ, chẳng những gây phiền toái cho nàng, mà ngay cả với chính ngài và Vân Tế Sơn Môn cũng chẳng hay ho gì."


 


Bạch Cốt trong tay Chử Thanh Thu khẽ rơi xuống, nàng không nói một lời.


 


"Lời ta đến đây là hết, Thần Tôn vạn an." Cửu Anh khẽ gật đầu, bóng dáng nhanh chóng tan biến.



Chử Thanh Thu lại siết chặt, Bạch Cốt liền biến mất trong lòng bàn tay. Nàng bất chợt dâng lên một cảm giác bất lực mãnh liệt, lùi mấy bước tựa lưng vào vách tường, quay đầu nhìn bóng hình cô tịch nơi đối diện.


 


Phải, hai đời đã qua, nay nàng ấy đã lột xác thành cường giả đến thế, chẳng còn cần đến bảo hộ nữa.


 


Thật tốt.


 


Phía bên kia Thiên Mệnh Võng vẫn hạ xuống, rất nhanh chạm tới đỉnh đầu Ninh Phất Y, nhưng nàng vẫn bình thản, khóe môi mang cười, đối diện ánh mắt Văn Diệu Quân.


 


Rồi chỉ thấy gương mặt hắn vốn tràn đầy đắc ý bỗng vỡ vụn, thay bằng kinh hoàng khó tin.


 


Thiên Mệnh Võng đã phủ đến tận chân nhưng lại chẳng hiển lộ dị trạng nào. Sau đó ánh đèn bùng sáng, quang mang như ban ngày tràn ngập khắp Đan Đỉnh phủ. Trong muôn vàn ánh mắt, Ninh Phất Y nở nụ cười, hai tay mở rộng.


 


Bộ dạng vô tội, nhưng rõ ràng là đang châm chọc.


 


Ngay lúc ấy, chúng tiên môn đồng loạt nổ ra bàn tán. Vài đệ tử gan lớn cao giọng: "Không phải nói là ma vật sao? Pháp khí gì thế, căn bản chẳng chụp ra được ma nào cả!"


 


Chỗ của Vân Tế Sơn Môn, mấy người đồng loạt thở phào. Lúc này ai nấy đều đứng dậy, mắt thấy náo động khó lòng khống chế, giọng của Bình Dao trưởng lão vang dội bốn phương:


 


"Năm đó Văn Diệu Quân mang người xông vào Vân Tế Sơn Môn ta, miệng nói trong môn có kẻ diệt thế, lại bảo người có ma căn tất sẽ thành tai họa. Nhân lúc chưởng môn trưởng lão trừ ma, gây cho Vân Tế Sơn Môn ta rối loạn, đệ tử bị bắt, nhiều người trọng thương."


 


"Thế nhưng nay lại chẳng tìm ra ma căn nào cả, không biết Bồng Lai sẽ giải thích thế nào đây?"


 


Âm thanh bình ổn nhưng chấn động tai óc, khiến mọi người phải lấy tay bịt chặt lỗ tai.


 


"Hôm nay nhất định là Ma tộc kia dùng bàng môn tả đạo nào đó mới thoát được một kiếp. Kẻ này âm hiểm xảo trá, thật sự không thể tin cậy!" Văn Diệu Quân lúc này đã có phần hoảng loạn, giọng nói không còn khí thế nắm chắc phần thắng như trước, "Huống chi, tiên đoán là thật, nàng dù thế nào cũng không thoát nổi!"


 


Rồi hắn gắt gỏng quát: "Trước tiên hãy bắt trói ma vật này đưa về Bồng Lai, để Đế Quân tự có phán quyết!"


 


Thế nhưng lời vừa dứt, đã có một tiên binh từ phía sau chạy đến, mặt đỏ bừng, ghé sát tai hắn nói mấy câu, chỉ thấy Văn Diệu Quân trừng to mắt, tóc tai dựng đứng, lửa giận đùng đùng.


 


Hắn được tiên binh đỡ lấy mới đứng vững, liền lớn tiếng quát: "Ma vật, ngươi dám sai người bao vây Đan Đỉnh phủ, lá gan thật không nhỏ!"


 


Ninh Phất Y khẽ cong môi, đưa tay kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy chén trà Đỗ Bạch Song dâng lên, như thể tất cả những gì đang xảy ra chẳng hề liên quan đến mình.


 


"Sao vậy, chỉ cho phép các ngươi Bồng Lai 'bắt rùa trong vại', lại không cho ta 'kim thiền thoát xác' hay sao?" Nàng khẽ thổi lá trà, cười nhạt, "Da mặt đừng có dày quá mức."


 


"Ngày ấy ta chẳng qua chỉ là một đệ tử bình thường, vậy mà các ngươi Bồng Lai lại vin vào một lời tiên đoán vu vơ mà định tội, bao nhiêu cao thủ cùng lúc vây giết một hậu bối mới vừa bước vào Minh Cảnh, hại ta trọng thương đau đớn, rồi còn giam ta trong Thương Hải tháp, để ta chịu đủ tra tấn! Các ngươi Bồng Lai tự xưng là tiên, nhưng việc làm toàn là mờ ám dơ bẩn, ngay cả bắt ta cũng chỉ biết thừa lúc ta nguy nan. Cái loại giả nhân giả nghĩa này, còn dám vọng tưởng xưng là đứng đầu tiên môn ư?"


 


Lời lẽ của nàng tuy không nặng, nhưng từng câu đều tràn ngập khinh miệt. Càng bình thản nhàn nhạt, lại càng khiến người nghe sởn gai ốc.


 


Bởi vì ngày ấy quá mức hỗn loạn, lại cũng không có mấy ai tận mắt chứng kiến, phần lớn người trong tiên môn đều chỉ nghe lời đồn, liền mặc định rằng Ninh Phất Y giết Mai Thừa Tự, chính là kẻ diệt thế. Nay nghe nàng nói vậy, trong lòng lập tức sinh ra phức tạp.


 


"Ngươi đừng có..."


 


"Sao vậy, một Bồng Lai to lớn, đến cả kiên nhẫn nghe ta nói thêm vài câu cũng không có? Bao dung đến đâu rồi?"


 


Ninh Phất Y cất giọng ngắt lời, từng câu là nghi vấn, nhưng lại chẳng giống nghi vấn chút nào.


 


"Hôm nay ta không chỉ hỏi ngươi, mà hỏi cả chư vị tiên môn ở đây: Ta, Ninh Phất Y đã làm nên tội ác tày trời gì, mà phải chịu chư vị đối đãi như thế?"


 


"Ta giết Mai Thừa Tự, bởi vì hắn vì vị trí chưởng môn mà trăm phương nghìn kế mưu hại ta, còn đánh trọng thương sư huynh che chở ta, suýt nữa mất mạng. Ta giết hắn chẳng phải ức h**p, chỉ là để tự bảo toàn tấm thân!"


 


"Ngoài chuyện đó ra, ta đã từng làm gì có lỗi với Lục giới, có lỗi với chúng sinh? Chỉ vì một lời tiên đoán vu vơ, mà ta sinh ra liền mang tội hay sao? Các ngươi nói ta ác là ta ác, vậy ai cho các ngươi cái quyền định tội ta? Ai có tư cách để định tội ta?"


 


Bóng áo đen của nàng hòa vào màn đêm, gương mặt lại hiện trong ánh sáng chập chờn, lời vừa dứt, bên dưới cả hội trường câm như hến, không một ai dám lên tiếng.


 



 


Nàng nhân cơ hội đem những lời dồn nén suốt hai đời trút xuống, gần như mắng sạch những kẻ đứng trong nhã các. Vậy mà những kẻ vốn là anh kiệt một phương trong giang hồ, giờ lại im phăng phắc, chẳng một lời phản bác.


 


Văn Diệu Quân tức giận đến nỗi tay gần như bóp gãy, nhân cơ hội len lén phát tín hiệu, lệnh cho người khác bắt Ninh Phất Y. Thế là Hắc Lân cùng đồng bọn ẩn thân trong bóng tối liền lặng lẽ rời đi.


 


Cùng lúc đó, bên nhã các của Giang gia, Giang Ly vẫn chăm chú nhìn sau lưng Văn Diệu Quân. Thấy bóng vạt áo đen kia biến mất, nàng lập tức quay người, nhưng lại bị Giang Vô Ảnh gọi lại.


 


"Giang Ly! Ngươi còn muốn trái lời lão thân sao!" Giang Vô Ảnh giận dữ quát.


 


Thân hình Giang Ly khựng lại, nhưng không quay đầu.


 


"Tổ mẫu, ta vốn xưa nay nghe lời người, cho nên ta đã bỏ lỡ một lần rồi."


 


"Lần này ta không muốn nghe nữa."


 


Nói xong, nàng chẳng thèm để tâm tới tiếng th* d*c phẫn nộ của Giang Vô Ảnh, lập tức lao khỏi nhã các, thân thể hóa thành dòng sáng vàng cam, lướt qua hành lang chật hẹp, chuẩn xác chặn lại một đoàn hắc khí đang định áp sát cửa tấn công Ninh Phất Y.


 


Hai người cùng xoay người đáp xuống, Hắc Lân rút ra chủy thủ cổ ngân, gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt có hàng mi nồng đậm liếc qua dung nhan nữ tử, mở miệng: "Không muốn chết thì tránh ra."


 


Giang Ly tháo bỏ tấm vải dệt vẫn hay vắt qua tai, hai tay vung tấm vải ấy ra như chiếc roi dài chắn trước người, ánh mắt sáng rực: "Nếu hôm nay ta cố tình không tránh thì sao?"


 


......


 


Lúc này Ninh Phất Y hoàn toàn không hay biết chuyện phía sau, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, chậm rãi rút từ tay áo ra Nhất Niệm Châu, đặt trên đầu ngón tay xoay chuyển.


 


"Thật ra hôm nay ta tới đây, cũng chẳng phải để phí nhiều lời, mà là muốn cho chư vị xem rõ, rốt cuộc cái gì mới là Bồng Lai thật sự."


 


Nói rồi, nàng ném ra một hạt châu, hạt châu vốn chỉ nhỏ cỡ ngón tay, thoáng chốc phình to như vầng trăng tròn, vô số trang giấy từ trong đó bay ra, rơi xuống khắp nơi như thiên nữ tán hoa, xa xa nhìn tựa phi tuyết tháng ba, đẹp đẽ phiêu dật.


 


Đệ tử bốn phía thi nhau đưa tay chụp lấy, rồi xôn xao chuyền nhau xem. Trên tờ giấy đều ghi tên người, có vài cái quen thuộc, còn đa phần chưa từng nghe qua.


 


"Chư vị hẳn biết Bồng Lai có bí thuật Trừu Ti Huyễn Phổ, có thể tái tạo ký ức của con người. Không phải khôi lỗi, mà còn hơn cả khôi lỗi. Đây chính là danh sách những tu giả hai nghìn năm nay vốn tưởng mai danh ẩn thế, nhưng thực ra đã bị Bồng Lai cải tạo ký ức, thu vào làm người của mình. Có lẽ trong đó còn có thân hữu của chư vị."


 


Lời này vừa ra, tựa như hòn đá ném xuống hồ sâu, dấy lên ngàn lớp sóng, tiếng xôn xao chấn động, mấy vị chưởng môn đều thất sắc, vội chộp lấy giấy, nhìn nhau sửng sốt.


 


"Hoang đường! Bồng Lai ta sinh ra liền có Thần dụ, sao có thể làm chuyện ti tiện thế! Chư vị, kẻ diệt thế đang ngay trước mắt, còn không ra tay!" Văn Diệu Quân hướng về tiên môn quát lớn.


 


Nhưng ngay lúc ấy, đèn đuốc trong phủ bỗng tắt ngúm, bóng tối mịt mùng, cuồng phong nổi lên, cuốn mọi người nghiêng ngả xiêu vẹo. Tiếng cười của nữ tử vang vọng bên tai, chấn đến nhức buốt màng nhĩ, khiến mọi người phải gập người né tránh.


 


Chử Thanh Thu cũng bị gió cuốn đến mức không mở nổi mắt, nhưng rất nhanh nàng điểm hai đạo tiên lực lên mắt, liền thấy trong cơn gió lồng lộng, nữ tử kia vòng tay bế lấy Đỗ Bạch Song, động tác ôn nhu, nhẹ nhàng tung người phá kết giới, hóa thành vạn điểm tinh quang trên bầu trời.


 


Đến tận lúc rời đi, nàng cũng không hề quay lại nhìn nàng một lần.


 


Chử Thanh Thu cảm thấy cả người rã rời, chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy hai gối. Khi còn là Tô Mạch, nàng đã hứa rằng sẽ cùng nhau gặp lại.


 


Chẳng lẽ bởi vì, nàng chỉ hứa với Tô Mạch thôi sao?


 


Gió vẫn gào thét, bên ngoài hỗn loạn thành một mớ, nhưng lần đầu tiên Chử Thanh Thu chẳng muốn quản gì nữa, chỉ lặng lẽ thu mình trong góc tối, chờ cho cuồng phong lắng xuống.


 


Không rõ qua bao lâu, gió mới dần yên. Nàng lặng lẽ ngẩng mắt, lại phát hiện bên chân mình có một tờ tuyên chỉ màu sắc khác thường rơi xuống.


 


Đưa tay nhặt lên, chỉ thấy trên đó là những chữ bay lượn như rồng phượng, cuối trang còn in dấu móng vuốt của một con Kỳ Lân.


 


Viết rằng: "Nghiệp thành, Tán Kim Kiều."


 


***



Từ sau Tru Ma đại hội, đã trôi qua nhiều ngày. Náo loạn dù ầm ĩ đến đâu rốt cuộc cũng phải hạ màn, Lục Căn Hoa Nghiêm đảo dần dần tan hết đám đông, khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản.


 


Vẫn náo nhiệt, nhưng khắp nơi ẩn giấu huyền cơ.


 


Quả thật kế ly gián của Ninh Phất Y không tệ. Dù cho Bồng Lai cực lực phủ nhận cái gọi là bí thuật kia, nhưng một khi hạt giống hoài nghi đã gieo, liền dễ dàng sinh sôi nảy mầm. Chỉ cần lục phái không còn hoàn toàn nghe theo lệnh Bồng Lai, thì đối với nàng mà nói, đó chính là thắng lợi.


 


Hôm ấy ở Nghiệp thành, đào hồng liễu biếc, núi xa như được dòng nước rửa sạch, uốn lượn dưới bầu trời nắng ấm.


 


"Sư tôn, người không trở về Tử Hà Phong, đến chốn phàm trần này làm gì?" Thân thể gầy yếu hơn nhiều, Thu Diệc bước nhỏ theo sau Chử Thanh Thu, nhìn gương mặt được mạng sa che khuất của nàng mà hỏi.


 


Chử Thanh Thu im lặng một hồi, rất lâu sau mới đáp: "Nghe nói Nghiệp thành đào nở đẹp nhất, vi sư muốn đến nhìn thử."


 


"Nhưng sư tôn từ bao giờ lại thích ngắm hoa đào..." Thu Diệc nhỏ giọng lẩm bẩm.


 


"Thân thể ngươi dạo này thế nào?" Chử Thanh Thu liền đổi chủ đề, hỏi thăm.


 


Thu Diệc tuy đã được nàng dùng lá hoa cứu sống, nhưng rốt cuộc vẫn để lại di chứng, thân thể không còn mạnh khỏe như xưa. Có lẽ vì từng chết đi một lần nên tính tình vốn kiêu ngạo phóng túng cũng thu liễm đi nhiều, thường xuyên yên tĩnh, như thể đã thành một người khác.


 


"Sư tôn không cần lo lắng, đồ nhi rất khỏe mạnh." Thu Diệc đưa tay gãi gãi đầu, ánh mắt trôi nổi một lúc, rồi mở miệng: "Sư tôn đến nơi này... là vì Ninh Phất Y phải không?"


 


Hàng mi dưới tấm mạng sa của Chử Thanh Thu khẽ run, nhưng nàng không đáp.


 


"Thật ra, chuyện ở phàm trần, đồ nhi đều nhớ rõ..."


 


"Thu Diệc!" Chử Thanh Thu bỗng dừng bước, xoay người lại, khiến Thu Diệc lập tức căng cứng cả người, không dám thở mạnh.


 


"Ta đã nói rồi, chuyện phàm trần, không được nhắc lại." Chử Thanh Thu lạnh giọng.


 


Thu Diệc đan tay sau lưng, rụt rè gật đầu. Phải biết rằng từ sau khi sống lại, Chử Thanh Thu ngày thường vẫn như cũ, chỉ là tuyệt đối không cho phép nàng nhắc nửa câu về chuyện phàm trần, như thể muốn hoàn toàn quên đi việc bản thân từng là Tô Mạch.


 


Chỉ cần nhắc đến, chính là lửa giận ngút trời. Thu Diệc nhất thời cũng chẳng phân rõ được sư tôn trở nên vui giận thất thường, rốt cuộc là tốt hay xấu.


 


"Vậy chuyện người muốn đồ nhi dò la liên quan đến Sở Úy Đường, đồ nhi còn cần phải nói không?" Thu Diệc dè dặt hỏi.


 


Chử Thanh Thu sải bước đi tiếp, giọng thản nhiên: "Nói."


 


Thu Diệc từng làm một lần chim, giờ đã nghe hiểu được tiếng chim, dùng để thám thính tin tức vô cùng thích hợp.


 


"Ta nghe mấy con hỉ tước bảo, Sở Úy Đường lập ngay bên ngoài thành Nghiệp thành, chỉ là dùng kết giới che đi hình dạng, người thường không sao phát hiện. Chúng nó... chúng nó nói..."


 


"Nói rằng đường chủ Sở Úy Đường, từ lúc quay về môn thì chưa từng rời khỏi, cả ngày đắm chìm trong tửu sắc, còn thu nhận không ít tiểu yêu xinh đẹp vào trong."


 


Nói đến đây mặt Thu Diệc có chút ửng đỏ, nàng khẽ xoa má rồi mới tiếp: "Đám hỉ tước ấy còn đồn rằng, Ninh Phất Y vì vậy mà dựng nên một nơi... song... tĩnh tu, mỗi khi có người đi ngang, chỉ nghe tiếng động thôi cũng chẳng dám nán lại."


 


Lời vừa dứt, chỉ nghe "rắc" một tiếng, chẳng biết Chử Thanh Thu bóp nát thứ gì trong tay.


 


Ngực nàng như bốc hỏa từng tầng, thiêu đốt tim phổi, đầu óc thoáng chốc trống rỗng. Đến khi kịp phản ứng, môi đã cắn rách, rỉ máu.


 


Một Đỗ Bạch Song thì cũng thôi, vậy mà nay còn thêm...


 


"Như vậy thì thành ra cái thể thống gì, nàng... nàng sao lại biến thành như vậy!" Chử Thanh Thu tức giận đến mức trong ngôn ngữ cũng mang theo tiếng nghẹn ngào.


 


Thu Diệc chưa từng thấy sư tôn phẫn nộ đến thế, trong cơn giận lại xen lẫn ấm ức, khiến bóng dáng ấy càng thêm phiêu diêu mỏng manh.


 


Thu Diệc vội vàng lên tiếng an ủi, nhưng bất ngờ lại chạm phải đôi mắt đỏ hoe của Chử Thanh Thu khi nàng xoay người lại.


 


"Thu Diệc, đưa bản tôn đến Sở Úy Đường!" nàng thấp giọng nói.


Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Story Chương 114: Ly gián
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...