Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Chương 111: Tề tụ
208@-
Ninh Phất Y suýt chút nữa đã nhận lầm người khi thấy nữ tử toàn thân áo trắng, nhưng ngọn lửa nóng rực từ trên trời giáng xuống ngay sau đó kèm theo thanh âm quen thuộc vang lên, nàng liền biết rõ đó là ai. Trong lòng thoáng chốc khựng lại, bước chân vô thức lùi về sau mấy phần.
Vốn định quay lưng bỏ đi, nhưng cuối cùng bước chân lại như bị trói buộc dừng tại chỗ, chỉ lặng lẽ nhìn nữ tử đã xa cách bao năm, nay dáng dấp đã thay đổi nhiều, đang tế ra Thiên Cân Chùy, lạnh lùng trừng mắt nhìn kẻ gây chuyện.
"Hoa Phi Vụ, đây là Tương Châu thành, các đại môn phái đều tề tụ nơi này, ngươi chớ có khinh người quá đáng, làm mất mặt Hoa Hồng giáo chủ của Phi Hoa giáo ngươi!" Giọng nói của Liễu Văn Trúc vang lên.
Thanh âm vốn nhu hòa dịu dàng, nay đã trải qua muôn trùng rèn luyện, giống như nước trong đã hóa thành rượu mạnh, vừa sắc bén vừa nồng hậu.
Đối diện Hoa Phi Vụ phủi tro bụi trên mặt, nhón chân ngó về phía sau lưng nàng, thấy Dung Cẩm liền nhếch môi cười nhạo: "Ôi chao, đây không phải thiếu gia chủ Liễu gia sao? Đánh không lại ta thì chạy đi tìm viện binh? Đường đường một đại nam nhân mà phải để sư muội chắn trước mặt, không biết xấu hổ à?"
"Ngươi tránh ra, ta tìm Dung Cẩm chỉ là luận bàn một trận, hắn trốn trốn tránh tránh như thế thì còn ra dáng nam nhi gì nữa?"
Dung Cẩm nghe đến đó thì mặt đã đỏ bừng. Liễu Văn Trúc siết chặt trọng chùy trong tay, vung lên khiến tất cả những kẻ có mặt đều tê cả da đầu.
"Sư huynh ta mang thương tích trong người, không thể cùng các ngươi động thủ. Đệ tử Phi Hoa giáo các ngươi đều là những kẻ thừa lúc người khác nguy nan mà xuống tay sao? Được, nếu đã muốn đánh thì cứ đánh với ta! Để ta xem ngươi có chịu nổi sức nặng của Thiên Cân Chùy trong tay ta hay không!" Liễu Văn Trúc hơi ngẩng cằm, giọng rền vang.
Hoa Phi Vụ khoanh tay, quay đầu liếc mắt nhìn đồng bọn, sau đó lắc đầu xoay người lại: "Hoa Phi Vụ ta là nam tử hán, chưa từng cùng nữ nhân tỉ thí. Dù có thắng cũng chỉ bị thiên hạ cười chê. Đến đó huynh trưởng ta lại nói ta khi dễ kẻ yếu, thắng cũng chẳng vinh quang gì!"
"Đừng ngụy biện nữa, rõ ràng là ngươi không dám!" Liễu Văn Trúc lập tức phản bác.
Hoa Phi Vụ nghe thấy lời này khóe môi khẽ nhếch, trường kiếm trong tay vừa định nâng lên, thì chợt trong viện đổ nát phía sau vang lên một tiếng thét chói tai, rồi theo sau là tiếng mắng như sấm: "Kẻ nào to gan dám quậy phá trong thành, có tin lão nương báo quan, tống cổ tất cả các ngươi ra khỏi Tương Châu thành không!"
Thanh âm kia vừa chua ngoa vừa đanh thép, Hoa Phi Vụ thấy có người đến, vội quay đầu trao đổi ánh mắt với đồng bọn, sau đó chỉ tay vào Liễu Văn Trúc nói: "Cứ chờ đấy cho ta!" rồi cùng đồng bọn biến mất ngay tại chỗ.
Liễu Văn Trúc tức giận nhưng không đuổi theo, chỉ thu hồi Thiên Cân Chùy, quay người lại chiếu cố Dung Cẩm.
Nhưng vừa xoay người, trong khóe mắt nàng bỗng bắt gặp một bóng đen thoáng qua, khiến nàng khẽ giật mình, lập tức ngẩng lên nhìn về góc tường trống trơn.
Giọng nàng run run: "Sư huynh, vừa rồi nơi này còn có người nữa phải không?"
Dung Cẩm hiện tại đã mất đi tu vi, khó thể cảm nhận khí tức, mà Ninh Phất Y lúc nãy lại đứng khá xa, vì vậy hắn không hề phát giác. Lúc này chỉ lắc đầu, khẽ đáp: "Chưa từng phát giác."
Liễu Văn Trúc ngẩn ngơ trong chốc lát, mới cúi xuống đỡ lấy Dung Cẩm đang tựa bên tường.
"Ta cứ tưởng, ta đã nhìn thấy Ninh Phất Y." Liễu Văn Trúc khẽ cười, nhưng trong mắt chẳng hề có lấy nửa phần ý cười.
Dung Cẩm hiểu rõ những năm qua nàng sống thế nào, lúc này chỉ cùng nàng im lặng một hồi, rồi mới mở miệng khuyên nhủ: "Chắc là muội hoa mắt rồi. Y Y đã biến mất nhiều năm, sao có thể xuất hiện ở nơi này?"
"Giờ ta vừa mong nàng xuất hiện, để ta biết nàng không giống như những lời đồn, không hề cùng Ma tộc cấu kết, lại vừa mong nàng vĩnh viễn đừng xuất hiện. Nếu bị Bồng Lai và các tiên môn bắt được, với sự thù hận mà thiên hạ dành cho kẻ diệt thế, thì dù cho nàng không bị giết cũng sẽ bị giam cầm vĩnh viễn." Liễu Văn Trúc thở dài, bùi ngùi nói.
"Sư huynh, nếu nàng thật sự đi cùng Ma tộc, ta nên làm sao đây?" Liễu Văn Trúc nhắm chặt đôi mắt.
"Ma tộc đã giết phụ thân ta, ta sớm đã thề sống chết không đội trời chung với chúng, nhưng..."
Dung Cẩm thấy thế, lập tức ngắt lời nàng: "Muội yên tâm, Y Y vốn thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người. Năm đó muội chưa từng chứng kiến nàng bị Bồng Lai ép đến thảm cảnh ra sao. Nếu người chịu cảnh đó là ta, ta cũng khó đảm bảo không sinh oán hận, từ đó hận luôn cả tiên môn."
Nghe hắn nói từng lời chân thành, nỗi lo trong lòng Liễu Văn Trúc vơi đi đôi chút.
Đúng lúc đó, người phụ nữ vừa bị sập tường trong viện ló đầu ra, tiếp tục mắng chửi ầm ĩ. Hai người vội vã khom lưng xin lỗi rối rít, chẳng rảnh đâu mà đi xem xét kỹ.
Ninh Phất Y thừa lúc này trở về Phi Yến Cư, đứng lặng bên cửa sổ hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng luôn nghĩ đến việc tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với bằng hữu, nhưng đến khi thật sự đối diện thì lại không dám bước tới.
Nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng hay thậm chí là căm hận từ những người vốn quan trọng nhất với mình. Như vậy với nàng quá tàn nhẫn, huống chi hiện giờ bọn họ vốn chẳng cùng một trận tuyến. Về sau tiên môn có thể sẽ lại truy sát nàng như kiếp trước, lúc đó nếu liên lụy đến bọn họ thì càng thêm rắc rối.
Hơn nữa, lúc này còn có việc quan trọng hơn phải làm. Ninh Phất Y rất nhanh xua tan những tạp niệm trong đầu, quay người gõ gõ lên mặt bàn. Hàn Nha ló cái đầu nhỏ vào.
"Hàn Nha, bên Vân Khách thế nào?" nàng hỏi.
"Hồi bẩm chủ nhân, đây là thứ hắn vừa gửi về." Hàn Nha lật đật bước vào, đưa quyển sổ đã được chép tay cho Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y nhận lấy mở ra, khóe môi không tự chủ khẽ cong lên, nàng đọc từng chữ một đến hết.
"Tốn nhiều công sức như vậy, chỉ để dụ ta lên đảo, bắt một mình ta thôi ư? Không biết ta rốt cuộc đã đắc tội gì với Thiên Thụy Đế Quân mà hắn lại vội vã muốn đuổi tận giết tuyệt ta đến thế." Ninh Phất Y bật cười châm biếm.
"Đáng tiếc, dục tốc bất đạt. Trong cuộc cờ, đôi khi thắng thua không nằm ở thủ đoạn cao thấp, mà ở chỗ ai rối loạn trước thì kẻ đó thua."
*Dục tốc bất đạt: Nóng vội thì dễ hư chuyện.
Thanh âm nàng lạnh lùng quỷ dị, Hàn Nha nghe chẳng hiểu, chỉ chớp cặp mắt đen láy nhìn nàng.
"Giờ chủ nhân đã biết thủ đoạn của bọn họ rồi, vậy có còn định lên Lục Căn Hoa Nghiêm đảo nữa không?" Hàn Nha hỏi.
"Lên chứ, không lên thì không còn ý nghĩa." Ninh Phất Y mỉm cười, phất tay đốt quyển sổ. "Không chỉ lên, mà ta còn phải chuẩn bị cho bọn họ một món quà lớn."
Hàn Nha lơ mơ gật gật đầu, rồi lại nhớ ra chuyện khác, gõ gõ đầu mình: "À chủ nhân, còn một việc. Vừa rồi Đỗ Bạch Song nói muốn ra ngoài làm chút chuyện, chỉ chào qua rồi đi luôn."
"Nữ nhân đó tâm tư quá nặng, ta luôn cảm thấy thấy nàng ta không hề đơn thuần. Có cần ta len lén theo dõi, bắt nàng ta về không?" Hàn Nha siết nắm tay.
"Không cần. Ta biết nàng đi đâu." Ninh Phất Y khẽ gõ giữa chân mày, giọng có chút mỏi mệt.
Đỗ Bạch Song vốn là kẻ đặt tâm cơ lộ liễu ra ngoài, mưu tính rành rành, nhưng cũng may không có ý xấu. Ninh Phất Y dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ nàng đi.
Chuyện quan trọng nhất lần này chính là khiến Bồng Lai tự loạn trận cước, đồng thời ly gián Bồng Lai và các tiên môn khác.
"Vài ngày tới, ngươi và Hỉ Tước cùng đám yêu ma quỷ quái đều ở lại Tương Châu thành, tuyệt đối không được lên đảo. Ta sẽ sắp xếp Cửu Anh và người của Sở Úy Đường đi theo ta. Các ngươi chỉ cần ở dưới ứng viện, cần thiết thì cản trở thiên binh của Bồng Lai." Ninh Phất Y dặn.
"Rõ, chủ nhân!" Hàn Nha vừa nghe có đánh nhau hai mắt liền sáng rỡ, hí hửng quay người nhảy nhót chạy đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ninh Phất Y, nàng thở ra một hơi dài, tựa người vào bên cửa sổ, ánh mắt xuyên qua từng tầng mái ngói chồng chất, nhìn về dãy núi xa xăm nơi cuối thành.
Xuân sắc đang độ đẹp nhất.
Lục Căn Hoa Nghiêm Đảo nằm cao tận tầng mây, bởi thế dù bên dưới mưa bụi giăng giăng nhưng một khi bước lên đảo, chính là bầu trời quang đãng, mây tạnh gió trong.
Vì đảo này vốn là nơi giao dịch của người trong tiên môn nên trên đảo đủ loại kiến trúc đan xen: có tường trắng ngói đen, có tường Phật tự viện, cũng có cung lầu ngọc điện và cổ lâu Tây Vực, mỗi bước một khung cảnh, mỗi bước một thành trì.
Mỗi dịp tổ chức Tiên Ma Đại Hội, vô số tu giả sẽ chen chúc kéo đến, khiến địa giới rộng lớn cũng chật như nêm, khách đ**m tửu lâu sớm đã chật kín, một số người trong giang hồ không có môn phái nếu chỉ muốn góp vui thì dứt khoát ngả lưng ngoài đường, nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Nhưng cũng đừng tưởng khắp nơi đều là ngư long hỗn tạp, ở trung tâm đảo Đan Đỉnh Phủ thì luôn canh phòng nghiêm mật, từ sớm đã treo đầy lồng đèn nến đỏ, chuẩn bị tiệc chiêu đãi các tiên môn dự hội.
Nơi này vốn là khu giao dịch lớn nhất trên Lục Căn Hoa Nghiêm Đảo, kiến trúc hình tròn, trung tâm dựng đài cao, xung quanh bố trí giống như tửu lâu, phân khu khách thường và khách quý, bên dưới tầng tầng bàn ghế cung cấp cho người có nhu cầu ngồi nghỉ, phía trên là một vòng lầu các lơ lửng chuyên dành cho khách quý sử dụng.
Đan Đỉnh Phủ là sở hữu của Công Tôn thế gia ở Quảng Lăng, cho nên được thiết kế tựa như thuyền hoa: quanh đài là dòng nước trong vắt, thả đầy hoa đăng, khiến người ta có cảm giác như đang du ngoạn giữa sông.
Trên đầu không che mái, lấy bầu trời sao làm vòm, ngẩng lên liền thấy tinh tú ngân hà.
Lúc này cửa lớn mở ra, mọi người lần lượt tiến vào, bước chân vừa đặt xuống đã cất lời cảm thán, nhất là những đệ tử trẻ lần đầu đến đây, ríu rít trầm trồ không ngớt.
Liễu Văn Trúc dẫn đệ tử Vân Tế Sơn Môn an tọa bên phía đài cao, thỉnh thoảng có tiên thị nâng khay bày hoa quả mỹ vị, dịu dàng nói một câu xin mời dùng.
Bình Dao trưởng lão và Cảnh Sơn trưởng lão ngồi ở chỗ cao nhất, ai nấy đều giữ thần sắc nghiêm trang, chỉ có thủ tịch trưởng lão lại ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy vang trời dội đất.
Nữ đệ tử Đào Đào có búi tóc dựng thẳng ngồi cạnh Liễu Văn Trúc, mấy năm nay nàng cũng đã cao lớn hơn, chỉ là mái tóc vẫn chưa từng đổi, nổi bật hệt như trước.
Nàng hào hứng hỏi: "Văn Trúc Văn Trúc, Thần Tôn đâu?"
"Thần Tôn sau khi tỉnh lại thân thể không khỏe, không thích náo nhiệt, có lẽ bây giờ đang ở nhã các phía trên." Liễu Văn Trúc nói rồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên nhã các cao nhất le lói mấy điểm sáng.
"Ài, không biết sau khi Thần Tôn tỉnh lại, nghe chuyện của ba mươi năm trước thì trong lòng sẽ có tâm tình thế nào, dù sao nàng đối xử với Ninh Phất Y cũng hết sức che chở, còn từ ái hơn với chúng ta nhiều." Đào Đào chống má nói.
"Ma đầu kia sẽ không tới thật chứ?" Một đệ tử trẻ tuổi lạ mặt xen vào, "Nghe đồng môn nói nàng lúc trước là người của Vân Tế Sơn Môn, chắc sẽ không liên lụy đến chúng ta đâu nhỉ?"
"Hạng Ngọc Sơn, im miệng." Phùng Ca vẫn luôn im lặng lúc này mới lạnh giọng quát, chặn lời hắn lại.
Đệ tử trẻ lè lưỡi, rụt người về phía sau, rồi cùng mấy sư đệ Bắc Uyển mới nhập môn thì thào bàn tán: "Cứ cấm không cho nhắc tên Ninh Phất Y, chẳng phải chỉ là kẻ phản bội sư môn theo ma đạo thôi sao, sao phải giấu giấu giếm giếm thế này?"
"Người nhỏ tiếng thôi, Ninh Phất Y từng là bạn thân của Văn Trúc sư tỷ và Dung Cẩm sư huynh đấy. Ngươi nói trước mặt họ chẳng phải tự tìm đường chết à." Một đệ tử khác vội can ngăn.
Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm đưa mắt nhìn nhau, đều không nói một lời.
Ngược lại, bên cạnh lại truyền đến một tràng tiếng cười cố ý phóng đại. Vài người ngoảnh đầu nhìn, thì ra lại là Hoa Phi Vụ của Phi Hoa Giáo, hắn đang gác chân, ngồi ở vị trí tốt nhất, tay cầm quả dưa gặm ngon lành.
"Thật xui xẻo, sao lần nào cũng gặp hắn." Phùng Ca nhỏ giọng, quay mặt đi chẳng muốn nhìn thêm.
Dung Cẩm vừa nghe thấy giọng đó, lập tức siết chặt nắm tay, hận bản thân nay đã mất hết tu vi, chỉ có thể mặc cho người ta chèn ép, không tài nào phản kháng.
"Ngươi cười cái gì?" Liễu Văn Trúc nghiến răng bật ra.
Hoa Phi Vụ chống cằm nhìn nàng, ánh mắt từ trên xuống dưới: "Sao nào, đại tiểu thư Liễu gia các ngươi giờ cũng muốn quản chuyện của Phi Hoa Giáo ta à?"
"Để ta nói cho rõ nhé, cái kẻ họ Ninh kia căn bản chẳng dám lộ diện. Với chút tu vi mèo cào của nàng ta, đừng nói là Bồng Lai, ngay cả rơi vào tay Phi Hoa Giáo chúng ta cũng chẳng thoát nổi." Hoa Phi Vụ cố tình kéo dài giọng điệu, tràn đầy khinh miệt.
Nghe hắn phách lối như thế, Liễu Văn Trúc không nhịn nổi nữa, nàng co tay thành nắm đấm bật dậy. Nhưng lại thấy Hoa Phi Vụ dường như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, che lấy cổ rụt vào dưới gầm bàn.
Chẳng bao lâu, hắn bị một bàn tay nắm cổ áo lôi ra, ép úp mặt xuống bàn, miệng kêu oai oái: "Huynh trưởng, huynh trưởng, ta sai rồi, ta sai rồi! Đừng đánh vào mặt!"
Bàn tay kia xương khớp rõ ràng, lực đạo mạnh mẽ, đầu ngón tay có vết chai mỏng, nhưng da thịt lại trắng trẻo mềm mại, thoạt nhìn có chút khó phân nam nữ.
Liễu Văn Trúc buông lỏng Thiên Cân Chùy trong tay, tức tối trừng mắt nhìn hai người.
Kẻ bắt lấy Hoa Phi Vụ là một nam tử vô cùng tuấn tú, dáng người cao gầy, giữa tiết xuân vẫn khoác áo choàng dày, tựa như để che giấu sự gầy yếu.
Liễu Văn Trúc từng gặp người này ở Kỳ Quốc, khi ấy được phụ thân nàng là Liễu Văn Hải dẫn đến. Nhưng lúc ấy nàng mải lo nhiệm vụ của nữ đế nên không chú ý, giờ mới thấy quen mắt.
"Mau xin lỗi Liễu cô nương đi." Giọng nam tử trầm thấp, êm tai hơn hẳn người thường, rất xứng với dung nhan ấy.
Hoa Phi Vụ thường ngày vênh váo hống hách, nhưng trước mặt huynh trưởng thì chỉ như kẻ hèn nhát, vội vã the thé kêu: "Được, được, được, xin lỗi!"
Xa xa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Liễu Văn Trúc không muốn gây thêm chú ý, liền im lặng ngồi xuống.
Trước khi quay đi, nàng lại liếc nam tử một cái. Hắn chẳng hề nhìn nàng, chỉ cúi đầu trách mắng Hoa Phi Vụ, gương mặt nghiêng thanh tú, hàng mi dài rũ xuống.
"Nghe nói sau này sẽ tiếp quản Phi Hoa Giáo." Dung Cẩm nói thêm.
"Lại thêm một nam nhân đáng ghét, có liên can gì đến ta đâu." Liễu Văn Trúc cười nhạt.
Dung Cẩm chỉ cười cười.
Mọi động tĩnh phía dưới, từ trong nhã các trên cao đều có thể nhìn rõ.
Ngoài những nhã các dành cho chưởng môn các phái, còn có hai gian thần bí nhất. Một nơi rèm buông kín mít, chẳng để lọt chút ánh sáng; nơi kia lại lộng lẫy như thuyền hoa ven sông Tần Hoài, không ngớt tiếng tỳ bà du dương, bên trong cười nói huyên náo, khiến người ta phải mơ màng.
Đối diện với hai nhã các ấy, chỉ có một chiếc đèn lồng cô độc treo dưới mái hiên, rèm lụa mờ che nửa bóng. Trong rèm, hiện lên dáng ngồi ngay ngắn của một nữ nhân, bóng dáng áo trắng từng tầng chồng chất phủ dài dưới chân.
Trong tay nàng cầm một cây trâm ngọc trắng, dường như đang xuất thần.
Tiếng gõ cửa khẽ vang, Chử Thanh Thu đưa tay giấu trâm đi, ánh mắt đào hoa nhàn nhạt nhìn ra phía ngoài.
Một tiểu tiên thị mặc váy xanh biếc tiến vào, tay bưng chén trà, nhẹ nhàng bước lại: "Thần Tôn, đây là trà thang đặc chế của Đan Đỉnh Phủ, dùng dược thảo nhân gian, mời ngài..."
"Không cần. Ta không thích dược thảo." Nữ tử nhàn nhạt cất lời.
"Trà này thực sự rất tốt, mời ngài nếm thử một chút..."
Tiểu tiên thị tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu ý tứ, không biết nhìn sắc mặt còn muốn khuyên thêm, nào ngờ chén trà trong tay bỗng nổ tung, nước nóng hắt ra làm nàng thét lên đau đớn.
Lập tức quỳ rạp xuống: "Xin Thần Tôn tha tội, là hạ nhân không biết Thần Tôn lại bài xích như vậy..."
Chử Thanh Thu thoáng sững sờ, chính nàng cũng bất ngờ khi bản thân không kiềm chế nổi uy áp. Nàng vội bước tới định đỡ, nhưng nhìn thấy bờ vai run rẩy kia, lại thu tay về trong tay áo.
"Xin lỗi, bản tôn cũng không cố ý." Giọng nàng hạ thấp. Rồi tay áo khẽ phất qua bàn tay đỏ rát, vết bỏng lập tức biến mất.
Nàng ngừng lại, dịu giọng: "Không phải lỗi của ngươi, lui xuống đi. Ta không cần người hầu hạ."
Tiểu tiên thị rối rít dập đầu mấy lần, rồi luống cuống lui ra.
Chử Thanh Thu mấp máy cánh môi, ánh mắt thoáng hiện vẻ yếu mềm.
Từ khi trở về trong trận tuyết lớn, nàng luôn cảm thấy lạnh, bèn ôm chặt cánh tay, đứng bên rèm lụa, qua lớp mờ mịt mà ngó xuống biển người cùng ánh đèn rực rỡ.
Ninh Phất Y nàng đã đến chưa?
Nàng đang ở nơi nào.
Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Ninh Phất Y suýt chút nữa đã nhận lầm người khi thấy nữ tử toàn thân áo trắng, nhưng ngọn lửa nóng rực từ trên trời giáng xuống ngay sau đó kèm theo thanh âm quen thuộc vang lên, nàng liền biết rõ đó là ai. Trong lòng thoáng chốc khựng lại, bước chân vô thức lùi về sau mấy phần.
Vốn định quay lưng bỏ đi, nhưng cuối cùng bước chân lại như bị trói buộc dừng tại chỗ, chỉ lặng lẽ nhìn nữ tử đã xa cách bao năm, nay dáng dấp đã thay đổi nhiều, đang tế ra Thiên Cân Chùy, lạnh lùng trừng mắt nhìn kẻ gây chuyện.
"Hoa Phi Vụ, đây là Tương Châu thành, các đại môn phái đều tề tụ nơi này, ngươi chớ có khinh người quá đáng, làm mất mặt Hoa Hồng giáo chủ của Phi Hoa giáo ngươi!" Giọng nói của Liễu Văn Trúc vang lên.
Thanh âm vốn nhu hòa dịu dàng, nay đã trải qua muôn trùng rèn luyện, giống như nước trong đã hóa thành rượu mạnh, vừa sắc bén vừa nồng hậu.
Đối diện Hoa Phi Vụ phủi tro bụi trên mặt, nhón chân ngó về phía sau lưng nàng, thấy Dung Cẩm liền nhếch môi cười nhạo: "Ôi chao, đây không phải thiếu gia chủ Liễu gia sao? Đánh không lại ta thì chạy đi tìm viện binh? Đường đường một đại nam nhân mà phải để sư muội chắn trước mặt, không biết xấu hổ à?"
"Ngươi tránh ra, ta tìm Dung Cẩm chỉ là luận bàn một trận, hắn trốn trốn tránh tránh như thế thì còn ra dáng nam nhi gì nữa?"
Dung Cẩm nghe đến đó thì mặt đã đỏ bừng. Liễu Văn Trúc siết chặt trọng chùy trong tay, vung lên khiến tất cả những kẻ có mặt đều tê cả da đầu.
"Sư huynh ta mang thương tích trong người, không thể cùng các ngươi động thủ. Đệ tử Phi Hoa giáo các ngươi đều là những kẻ thừa lúc người khác nguy nan mà xuống tay sao? Được, nếu đã muốn đánh thì cứ đánh với ta! Để ta xem ngươi có chịu nổi sức nặng của Thiên Cân Chùy trong tay ta hay không!" Liễu Văn Trúc hơi ngẩng cằm, giọng rền vang.
Hoa Phi Vụ khoanh tay, quay đầu liếc mắt nhìn đồng bọn, sau đó lắc đầu xoay người lại: "Hoa Phi Vụ ta là nam tử hán, chưa từng cùng nữ nhân tỉ thí. Dù có thắng cũng chỉ bị thiên hạ cười chê. Đến đó huynh trưởng ta lại nói ta khi dễ kẻ yếu, thắng cũng chẳng vinh quang gì!"
"Đừng ngụy biện nữa, rõ ràng là ngươi không dám!" Liễu Văn Trúc lập tức phản bác.
Hoa Phi Vụ nghe thấy lời này khóe môi khẽ nhếch, trường kiếm trong tay vừa định nâng lên, thì chợt trong viện đổ nát phía sau vang lên một tiếng thét chói tai, rồi theo sau là tiếng mắng như sấm: "Kẻ nào to gan dám quậy phá trong thành, có tin lão nương báo quan, tống cổ tất cả các ngươi ra khỏi Tương Châu thành không!"
Thanh âm kia vừa chua ngoa vừa đanh thép, Hoa Phi Vụ thấy có người đến, vội quay đầu trao đổi ánh mắt với đồng bọn, sau đó chỉ tay vào Liễu Văn Trúc nói: "Cứ chờ đấy cho ta!" rồi cùng đồng bọn biến mất ngay tại chỗ.
Liễu Văn Trúc tức giận nhưng không đuổi theo, chỉ thu hồi Thiên Cân Chùy, quay người lại chiếu cố Dung Cẩm.
Nhưng vừa xoay người, trong khóe mắt nàng bỗng bắt gặp một bóng đen thoáng qua, khiến nàng khẽ giật mình, lập tức ngẩng lên nhìn về góc tường trống trơn.
Giọng nàng run run: "Sư huynh, vừa rồi nơi này còn có người nữa phải không?"
Dung Cẩm hiện tại đã mất đi tu vi, khó thể cảm nhận khí tức, mà Ninh Phất Y lúc nãy lại đứng khá xa, vì vậy hắn không hề phát giác. Lúc này chỉ lắc đầu, khẽ đáp: "Chưa từng phát giác."
Liễu Văn Trúc ngẩn ngơ trong chốc lát, mới cúi xuống đỡ lấy Dung Cẩm đang tựa bên tường.
"Ta cứ tưởng, ta đã nhìn thấy Ninh Phất Y." Liễu Văn Trúc khẽ cười, nhưng trong mắt chẳng hề có lấy nửa phần ý cười.
Dung Cẩm hiểu rõ những năm qua nàng sống thế nào, lúc này chỉ cùng nàng im lặng một hồi, rồi mới mở miệng khuyên nhủ: "Chắc là muội hoa mắt rồi. Y Y đã biến mất nhiều năm, sao có thể xuất hiện ở nơi này?"
"Giờ ta vừa mong nàng xuất hiện, để ta biết nàng không giống như những lời đồn, không hề cùng Ma tộc cấu kết, lại vừa mong nàng vĩnh viễn đừng xuất hiện. Nếu bị Bồng Lai và các tiên môn bắt được, với sự thù hận mà thiên hạ dành cho kẻ diệt thế, thì dù cho nàng không bị giết cũng sẽ bị giam cầm vĩnh viễn." Liễu Văn Trúc thở dài, bùi ngùi nói.
"Sư huynh, nếu nàng thật sự đi cùng Ma tộc, ta nên làm sao đây?" Liễu Văn Trúc nhắm chặt đôi mắt.
"Ma tộc đã giết phụ thân ta, ta sớm đã thề sống chết không đội trời chung với chúng, nhưng..."
Dung Cẩm thấy thế, lập tức ngắt lời nàng: "Muội yên tâm, Y Y vốn thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người. Năm đó muội chưa từng chứng kiến nàng bị Bồng Lai ép đến thảm cảnh ra sao. Nếu người chịu cảnh đó là ta, ta cũng khó đảm bảo không sinh oán hận, từ đó hận luôn cả tiên môn."
Nghe hắn nói từng lời chân thành, nỗi lo trong lòng Liễu Văn Trúc vơi đi đôi chút.
Đúng lúc đó, người phụ nữ vừa bị sập tường trong viện ló đầu ra, tiếp tục mắng chửi ầm ĩ. Hai người vội vã khom lưng xin lỗi rối rít, chẳng rảnh đâu mà đi xem xét kỹ.
Ninh Phất Y thừa lúc này trở về Phi Yến Cư, đứng lặng bên cửa sổ hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng luôn nghĩ đến việc tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với bằng hữu, nhưng đến khi thật sự đối diện thì lại không dám bước tới.
Nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng hay thậm chí là căm hận từ những người vốn quan trọng nhất với mình. Như vậy với nàng quá tàn nhẫn, huống chi hiện giờ bọn họ vốn chẳng cùng một trận tuyến. Về sau tiên môn có thể sẽ lại truy sát nàng như kiếp trước, lúc đó nếu liên lụy đến bọn họ thì càng thêm rắc rối.
Hơn nữa, lúc này còn có việc quan trọng hơn phải làm. Ninh Phất Y rất nhanh xua tan những tạp niệm trong đầu, quay người gõ gõ lên mặt bàn. Hàn Nha ló cái đầu nhỏ vào.
"Hàn Nha, bên Vân Khách thế nào?" nàng hỏi.
"Hồi bẩm chủ nhân, đây là thứ hắn vừa gửi về." Hàn Nha lật đật bước vào, đưa quyển sổ đã được chép tay cho Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y nhận lấy mở ra, khóe môi không tự chủ khẽ cong lên, nàng đọc từng chữ một đến hết.
"Tốn nhiều công sức như vậy, chỉ để dụ ta lên đảo, bắt một mình ta thôi ư? Không biết ta rốt cuộc đã đắc tội gì với Thiên Thụy Đế Quân mà hắn lại vội vã muốn đuổi tận giết tuyệt ta đến thế." Ninh Phất Y bật cười châm biếm.
"Đáng tiếc, dục tốc bất đạt. Trong cuộc cờ, đôi khi thắng thua không nằm ở thủ đoạn cao thấp, mà ở chỗ ai rối loạn trước thì kẻ đó thua."
*Dục tốc bất đạt: Nóng vội thì dễ hư chuyện.
Thanh âm nàng lạnh lùng quỷ dị, Hàn Nha nghe chẳng hiểu, chỉ chớp cặp mắt đen láy nhìn nàng.
"Giờ chủ nhân đã biết thủ đoạn của bọn họ rồi, vậy có còn định lên Lục Căn Hoa Nghiêm đảo nữa không?" Hàn Nha hỏi.
"Lên chứ, không lên thì không còn ý nghĩa." Ninh Phất Y mỉm cười, phất tay đốt quyển sổ. "Không chỉ lên, mà ta còn phải chuẩn bị cho bọn họ một món quà lớn."
Hàn Nha lơ mơ gật gật đầu, rồi lại nhớ ra chuyện khác, gõ gõ đầu mình: "À chủ nhân, còn một việc. Vừa rồi Đỗ Bạch Song nói muốn ra ngoài làm chút chuyện, chỉ chào qua rồi đi luôn."
"Nữ nhân đó tâm tư quá nặng, ta luôn cảm thấy thấy nàng ta không hề đơn thuần. Có cần ta len lén theo dõi, bắt nàng ta về không?" Hàn Nha siết nắm tay.
"Không cần. Ta biết nàng đi đâu." Ninh Phất Y khẽ gõ giữa chân mày, giọng có chút mỏi mệt.
Đỗ Bạch Song vốn là kẻ đặt tâm cơ lộ liễu ra ngoài, mưu tính rành rành, nhưng cũng may không có ý xấu. Ninh Phất Y dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ nàng đi.
Chuyện quan trọng nhất lần này chính là khiến Bồng Lai tự loạn trận cước, đồng thời ly gián Bồng Lai và các tiên môn khác.
"Vài ngày tới, ngươi và Hỉ Tước cùng đám yêu ma quỷ quái đều ở lại Tương Châu thành, tuyệt đối không được lên đảo. Ta sẽ sắp xếp Cửu Anh và người của Sở Úy Đường đi theo ta. Các ngươi chỉ cần ở dưới ứng viện, cần thiết thì cản trở thiên binh của Bồng Lai." Ninh Phất Y dặn.
"Rõ, chủ nhân!" Hàn Nha vừa nghe có đánh nhau hai mắt liền sáng rỡ, hí hửng quay người nhảy nhót chạy đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ninh Phất Y, nàng thở ra một hơi dài, tựa người vào bên cửa sổ, ánh mắt xuyên qua từng tầng mái ngói chồng chất, nhìn về dãy núi xa xăm nơi cuối thành.
Xuân sắc đang độ đẹp nhất.
Lục Căn Hoa Nghiêm Đảo nằm cao tận tầng mây, bởi thế dù bên dưới mưa bụi giăng giăng nhưng một khi bước lên đảo, chính là bầu trời quang đãng, mây tạnh gió trong.
Vì đảo này vốn là nơi giao dịch của người trong tiên môn nên trên đảo đủ loại kiến trúc đan xen: có tường trắng ngói đen, có tường Phật tự viện, cũng có cung lầu ngọc điện và cổ lâu Tây Vực, mỗi bước một khung cảnh, mỗi bước một thành trì.
Mỗi dịp tổ chức Tiên Ma Đại Hội, vô số tu giả sẽ chen chúc kéo đến, khiến địa giới rộng lớn cũng chật như nêm, khách đ**m tửu lâu sớm đã chật kín, một số người trong giang hồ không có môn phái nếu chỉ muốn góp vui thì dứt khoát ngả lưng ngoài đường, nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Nhưng cũng đừng tưởng khắp nơi đều là ngư long hỗn tạp, ở trung tâm đảo Đan Đỉnh Phủ thì luôn canh phòng nghiêm mật, từ sớm đã treo đầy lồng đèn nến đỏ, chuẩn bị tiệc chiêu đãi các tiên môn dự hội.
Nơi này vốn là khu giao dịch lớn nhất trên Lục Căn Hoa Nghiêm Đảo, kiến trúc hình tròn, trung tâm dựng đài cao, xung quanh bố trí giống như tửu lâu, phân khu khách thường và khách quý, bên dưới tầng tầng bàn ghế cung cấp cho người có nhu cầu ngồi nghỉ, phía trên là một vòng lầu các lơ lửng chuyên dành cho khách quý sử dụng.
Đan Đỉnh Phủ là sở hữu của Công Tôn thế gia ở Quảng Lăng, cho nên được thiết kế tựa như thuyền hoa: quanh đài là dòng nước trong vắt, thả đầy hoa đăng, khiến người ta có cảm giác như đang du ngoạn giữa sông.
Trên đầu không che mái, lấy bầu trời sao làm vòm, ngẩng lên liền thấy tinh tú ngân hà.
Lúc này cửa lớn mở ra, mọi người lần lượt tiến vào, bước chân vừa đặt xuống đã cất lời cảm thán, nhất là những đệ tử trẻ lần đầu đến đây, ríu rít trầm trồ không ngớt.
Liễu Văn Trúc dẫn đệ tử Vân Tế Sơn Môn an tọa bên phía đài cao, thỉnh thoảng có tiên thị nâng khay bày hoa quả mỹ vị, dịu dàng nói một câu xin mời dùng.
Bình Dao trưởng lão và Cảnh Sơn trưởng lão ngồi ở chỗ cao nhất, ai nấy đều giữ thần sắc nghiêm trang, chỉ có thủ tịch trưởng lão lại ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy vang trời dội đất.
Nữ đệ tử Đào Đào có búi tóc dựng thẳng ngồi cạnh Liễu Văn Trúc, mấy năm nay nàng cũng đã cao lớn hơn, chỉ là mái tóc vẫn chưa từng đổi, nổi bật hệt như trước.
Nàng hào hứng hỏi: "Văn Trúc Văn Trúc, Thần Tôn đâu?"
"Thần Tôn sau khi tỉnh lại thân thể không khỏe, không thích náo nhiệt, có lẽ bây giờ đang ở nhã các phía trên." Liễu Văn Trúc nói rồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên nhã các cao nhất le lói mấy điểm sáng.
"Ài, không biết sau khi Thần Tôn tỉnh lại, nghe chuyện của ba mươi năm trước thì trong lòng sẽ có tâm tình thế nào, dù sao nàng đối xử với Ninh Phất Y cũng hết sức che chở, còn từ ái hơn với chúng ta nhiều." Đào Đào chống má nói.
"Ma đầu kia sẽ không tới thật chứ?" Một đệ tử trẻ tuổi lạ mặt xen vào, "Nghe đồng môn nói nàng lúc trước là người của Vân Tế Sơn Môn, chắc sẽ không liên lụy đến chúng ta đâu nhỉ?"
"Hạng Ngọc Sơn, im miệng." Phùng Ca vẫn luôn im lặng lúc này mới lạnh giọng quát, chặn lời hắn lại.
Đệ tử trẻ lè lưỡi, rụt người về phía sau, rồi cùng mấy sư đệ Bắc Uyển mới nhập môn thì thào bàn tán: "Cứ cấm không cho nhắc tên Ninh Phất Y, chẳng phải chỉ là kẻ phản bội sư môn theo ma đạo thôi sao, sao phải giấu giấu giếm giếm thế này?"
"Người nhỏ tiếng thôi, Ninh Phất Y từng là bạn thân của Văn Trúc sư tỷ và Dung Cẩm sư huynh đấy. Ngươi nói trước mặt họ chẳng phải tự tìm đường chết à." Một đệ tử khác vội can ngăn.
Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm đưa mắt nhìn nhau, đều không nói một lời.
Ngược lại, bên cạnh lại truyền đến một tràng tiếng cười cố ý phóng đại. Vài người ngoảnh đầu nhìn, thì ra lại là Hoa Phi Vụ của Phi Hoa Giáo, hắn đang gác chân, ngồi ở vị trí tốt nhất, tay cầm quả dưa gặm ngon lành.
"Thật xui xẻo, sao lần nào cũng gặp hắn." Phùng Ca nhỏ giọng, quay mặt đi chẳng muốn nhìn thêm.
Dung Cẩm vừa nghe thấy giọng đó, lập tức siết chặt nắm tay, hận bản thân nay đã mất hết tu vi, chỉ có thể mặc cho người ta chèn ép, không tài nào phản kháng.
"Ngươi cười cái gì?" Liễu Văn Trúc nghiến răng bật ra.
Hoa Phi Vụ chống cằm nhìn nàng, ánh mắt từ trên xuống dưới: "Sao nào, đại tiểu thư Liễu gia các ngươi giờ cũng muốn quản chuyện của Phi Hoa Giáo ta à?"
"Để ta nói cho rõ nhé, cái kẻ họ Ninh kia căn bản chẳng dám lộ diện. Với chút tu vi mèo cào của nàng ta, đừng nói là Bồng Lai, ngay cả rơi vào tay Phi Hoa Giáo chúng ta cũng chẳng thoát nổi." Hoa Phi Vụ cố tình kéo dài giọng điệu, tràn đầy khinh miệt.
Nghe hắn phách lối như thế, Liễu Văn Trúc không nhịn nổi nữa, nàng co tay thành nắm đấm bật dậy. Nhưng lại thấy Hoa Phi Vụ dường như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, che lấy cổ rụt vào dưới gầm bàn.
Chẳng bao lâu, hắn bị một bàn tay nắm cổ áo lôi ra, ép úp mặt xuống bàn, miệng kêu oai oái: "Huynh trưởng, huynh trưởng, ta sai rồi, ta sai rồi! Đừng đánh vào mặt!"
Bàn tay kia xương khớp rõ ràng, lực đạo mạnh mẽ, đầu ngón tay có vết chai mỏng, nhưng da thịt lại trắng trẻo mềm mại, thoạt nhìn có chút khó phân nam nữ.
Liễu Văn Trúc buông lỏng Thiên Cân Chùy trong tay, tức tối trừng mắt nhìn hai người.
Kẻ bắt lấy Hoa Phi Vụ là một nam tử vô cùng tuấn tú, dáng người cao gầy, giữa tiết xuân vẫn khoác áo choàng dày, tựa như để che giấu sự gầy yếu.
Liễu Văn Trúc từng gặp người này ở Kỳ Quốc, khi ấy được phụ thân nàng là Liễu Văn Hải dẫn đến. Nhưng lúc ấy nàng mải lo nhiệm vụ của nữ đế nên không chú ý, giờ mới thấy quen mắt.
"Mau xin lỗi Liễu cô nương đi." Giọng nam tử trầm thấp, êm tai hơn hẳn người thường, rất xứng với dung nhan ấy.
Hoa Phi Vụ thường ngày vênh váo hống hách, nhưng trước mặt huynh trưởng thì chỉ như kẻ hèn nhát, vội vã the thé kêu: "Được, được, được, xin lỗi!"
Xa xa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Liễu Văn Trúc không muốn gây thêm chú ý, liền im lặng ngồi xuống.
Trước khi quay đi, nàng lại liếc nam tử một cái. Hắn chẳng hề nhìn nàng, chỉ cúi đầu trách mắng Hoa Phi Vụ, gương mặt nghiêng thanh tú, hàng mi dài rũ xuống.
"Nghe nói sau này sẽ tiếp quản Phi Hoa Giáo." Dung Cẩm nói thêm.
"Lại thêm một nam nhân đáng ghét, có liên can gì đến ta đâu." Liễu Văn Trúc cười nhạt.
Dung Cẩm chỉ cười cười.
Mọi động tĩnh phía dưới, từ trong nhã các trên cao đều có thể nhìn rõ.
Ngoài những nhã các dành cho chưởng môn các phái, còn có hai gian thần bí nhất. Một nơi rèm buông kín mít, chẳng để lọt chút ánh sáng; nơi kia lại lộng lẫy như thuyền hoa ven sông Tần Hoài, không ngớt tiếng tỳ bà du dương, bên trong cười nói huyên náo, khiến người ta phải mơ màng.
Đối diện với hai nhã các ấy, chỉ có một chiếc đèn lồng cô độc treo dưới mái hiên, rèm lụa mờ che nửa bóng. Trong rèm, hiện lên dáng ngồi ngay ngắn của một nữ nhân, bóng dáng áo trắng từng tầng chồng chất phủ dài dưới chân.
Trong tay nàng cầm một cây trâm ngọc trắng, dường như đang xuất thần.
Tiếng gõ cửa khẽ vang, Chử Thanh Thu đưa tay giấu trâm đi, ánh mắt đào hoa nhàn nhạt nhìn ra phía ngoài.
Một tiểu tiên thị mặc váy xanh biếc tiến vào, tay bưng chén trà, nhẹ nhàng bước lại: "Thần Tôn, đây là trà thang đặc chế của Đan Đỉnh Phủ, dùng dược thảo nhân gian, mời ngài..."
"Không cần. Ta không thích dược thảo." Nữ tử nhàn nhạt cất lời.
"Trà này thực sự rất tốt, mời ngài nếm thử một chút..."
Tiểu tiên thị tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu ý tứ, không biết nhìn sắc mặt còn muốn khuyên thêm, nào ngờ chén trà trong tay bỗng nổ tung, nước nóng hắt ra làm nàng thét lên đau đớn.
Lập tức quỳ rạp xuống: "Xin Thần Tôn tha tội, là hạ nhân không biết Thần Tôn lại bài xích như vậy..."
Chử Thanh Thu thoáng sững sờ, chính nàng cũng bất ngờ khi bản thân không kiềm chế nổi uy áp. Nàng vội bước tới định đỡ, nhưng nhìn thấy bờ vai run rẩy kia, lại thu tay về trong tay áo.
"Xin lỗi, bản tôn cũng không cố ý." Giọng nàng hạ thấp. Rồi tay áo khẽ phất qua bàn tay đỏ rát, vết bỏng lập tức biến mất.
Nàng ngừng lại, dịu giọng: "Không phải lỗi của ngươi, lui xuống đi. Ta không cần người hầu hạ."
Tiểu tiên thị rối rít dập đầu mấy lần, rồi luống cuống lui ra.
Chử Thanh Thu mấp máy cánh môi, ánh mắt thoáng hiện vẻ yếu mềm.
Từ khi trở về trong trận tuyết lớn, nàng luôn cảm thấy lạnh, bèn ôm chặt cánh tay, đứng bên rèm lụa, qua lớp mờ mịt mà ngó xuống biển người cùng ánh đèn rực rỡ.
Ninh Phất Y nàng đã đến chưa?
Nàng đang ở nơi nào.
Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Story
Chương 111: Tề tụ
10.0/10 từ 22 lượt.