Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 110: Quyển 3: Nhất kiếm thôn hải, thần ma tru thiên - Chương 110: Gặp lại

156@-

Dù tuyết có dày đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ tan, mùa đông năm ấy lặng lẽ trôi qua như bao năm khác, tiếp nối chính là xuân về đất ấm, vạn vật ngủ đông bừng tỉnh sức sống.


 


Ba tháng trôi qua, mọi thứ yên ả như tĩnh lặng trước cơn bão. Đại hạn kéo dài một năm trời cũng nhờ trận tuyết lớn mà tạm khép lại, x**n th** róc rách, chảy xuôi về phía đông.


 


Khắp các tiên môn cũng như được mùa xuân khích lệ, nhộn nhịp chuẩn bị cho Tru Ma Đại Hội. Một số môn phái ở nơi xa xôi đã dẫn đệ tử lên đường, hướng về Lục Căn Hoa Nghiêm đảo.


 


Lục Căn Hoa Nghiêm đảo tọa lạc tại vùng Trung Nguyên, chẳng nằm giữa biển khơi mà trôi lơ lửng trên tầng mây.


 


Nơi này vốn từng là thần tích vạn năm trước, đến nay được các tiên môn và thế gia dùng làm chỗ giao dịch, tụ hội. Bình thường đã náo nhiệt, nay lại càng rộn ràng gấp bội vì Tru Ma Đại Hội.


 


Bởi vị trí đặc biệt của Lục Căn Hoa Nghiêm đảo, thành Tương Châu dưới chân đảo cũng trở thành nơi người và tiên chen chúc. Dù nơi đây phần nhiều là phàm nhân, nhưng sớm đã quen với cảnh tiên nhân hiện thân, vẫn thản nhiên như thường, tiếp tục giữ vững vai trò trấn thành, là một pháo đài trọng yếu.


 


Sau tiết Thanh Minh, mưa xuân gõ rụng những quả anh đào đầu mùa, trải đầy trên đất, bị người xe qua lại nghiền nát thành lớp bùn thơm, rồi nhanh chóng được dịch phu quét sạch, trả lại con phố lát đá xanh tinh tươm.


 


Ngoài kia mưa bụi mênh mang, cảnh sắc thê lương; còn bên trong Phi Yến Cư, tửu lâu lớn nhất Tương Châu lại là cảnh xuân ý dạt dào. Khắp nơi đốt hương đào thơm ngát, sau bức bình phong thêu tinh xảo vang lên tiếng cổ cầm ngân nga, dễ khiến người nghe lim dim buồn ngủ.


 


Cửa bị đẩy mở, vài thiếu niên thiếu nữ chạy vào trú mưa, trên người đều khoác áo xanh trắng, lưng đeo ngọc bội đồng dạng. Tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn họ tìm bàn ngồi xuống.


 


"Thời tiết thật thất thường, mấy hôm trước còn nóng như thiêu, giờ Thanh Minh vừa mưa xuống đã lạnh se sắt rồi." Một thiếu niên tóc tề chỉnh than thở, vừa nói vừa hắt xì hơi.


 


Một thiếu nữ má hồng tươi tắn vội đưa khăn cho hắn, giọng nũng nịu: "Ai bảo ngươi chẳng chịu tu luyện cho đàng hoàng, đến tích cốc còn chưa nổi, bị lạnh cũng phải thôi."


 


"Ta nào có... hắt xì!" Thiếu niên định cãi nhưng lại cúi đầu xì mũi, lời chưa kịp ra đã bị cắt ngang.


 


Một thiếu nữ lớn tuổi hơn liền ngăn họ ồn ào, gọi tiểu nhị mang trà nóng, rồi nghiêm giọng: "Thôi đi, hiếm lắm mới theo sư phụ xuất môn, đừng để mất mặt Thiên Huyền Kiếm Tông của chúng ta."


 


Cô gái má hồng chỉ cười, ghé vào vai vị sư tỷ, cười khúc khích: "Nghiễn Đàn sư tỷ, muội nghe nói lần này Tru Ma Đại Hội, anh hùng thiên hạ đều tụ hội, còn có cả Thần Tôn Chử Thanh Thu, cái vị từng hai lần tru sát Ma tộc, chuyện ấy thật không?"


 


Chu Nghiễn Đàn vội lấy điểm tâm nhét vào miệng nàng, đảo mắt nhìn quanh rồi trách: "Tên của Thần Tôn há để ngươi tùy tiện gọi! Ngay cả sư phụ Tùng Hương trưởng lão của chúng ta cũng phải kính xưng một tiếng Tổ sư nãi nãi."


 



Nàng đẩy thiếu nữ ra, tiếp lời: "Trường hợp long trọng thế này, các phái chưởng môn tất nhiên sẽ có mặt, Thần Tôn đương nhiên sẽ không vắng mặt."


 


"Ta nghe nói Chử Lăng Thần Tôn dung mạo như tiên, băng thanh ngọc khiết, có thật thế không?" Thiếu nữ kia lại tò mò hỏi.


 


"Làm sao ta biết? Ta chỉ từng xa xa thoáng thấy trong Chiêu Diêu Đại Hội ba mươi năm trước, lúc ấy tuổi ta cũng xấp xỉ ngươi bây giờ, nhớ sao nổi." Chu Nghiễn Đàn đẩy chén trà nóng đến trước mặt nàng, vừa trách vừa gắt nhẹ: "Lo mà uống đi."


 


Thiếu nữ vừa bất mãn cúi đầu uống trà, thì thiếu niên vừa lau mũi xong lại ngẩng lên, cúi người thì thầm: "Sư tỷ, sư tỷ, hôm qua ta nghe một tiểu hòa thượng Không Minh Tông nói, lần này Tru Ma Đại Hội, cái đám Sở Úy Đường trong truyền thuyết kia sẽ tới thật. Có việc này không?"


 


Chu Nghiễn Đàn bỏ dở chén trà, khẽ thở dài: "Hôm qua ta cũng nghe sư phụ nhắc qua một câu, chắc không sai đâu."


 


"Nhưng Tru Ma Đại Hội vốn lập ra để tru sát Ma tộc, bọn họ to gan vậy sao, dám công nhiên xuất hiện? Hơn nữa lục phái làm sao chịu để yên?" Thiếu niên đập bàn, mắt sáng rực.


 


"Nhỏ tiếng thôi." Chu Nghiễn Đàn đã hết kiên nhẫn, giơ tay gõ mạnh vào trán hắn: "Chuyện bên trong Sở Úy Đường toàn là yêu ma vốn chỉ là lời đồn. Chưa từng có ai bắt được bọn họ, lục phái không có chứng cứ, sao có thể dễ dàng kết tội?"


 


"Huống hồ đám người trong Sở Úy Đường hành tung quỷ dị, chỉ gửi thiệp mời đến tông môn chúng ta, còn từ đâu đến, có đến thật hay không, thì ai mà biết."


 


"Ấy ya, ngươi cứ yên tâm." Thiếu nữ uống trà liếc mắt cười: "Ngày đó không chỉ có lục đại môn phái, tứ đại thế gia, mà cả Bồng Lai cũng sẽ có mặt. Bồng Lai đều là bán thần, thực lực mạnh hơn cái gì mà Sở Úy Đường không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối không loạn được đâu."


 


"Cho dù Sở Úy Đường bọn họ thật sự toàn là ma, vậy thì càng hay, một lưới bắt trọn, ta còn mong được xem kịch vui nữa là!"


 


Chu Nghiễn Đàn thở dài: "Được rồi, có ăn cũng không chặn nổi cái miệng các ngươi!"


 


Đại sảnh thoạt nhìn vắng vẻ yên tĩnh, mấy thiếu niên non nớt nào hay biết toàn bộ cuộc trò chuyện đã lọt hết vào tai người khác.


 


Sau bình phong, một khúc đàn vừa dứt. Người gảy đàn thu lại cổ cầm, khẽ gật đầu với nhạc sư kế tiếp, rồi ôm cổ cầm men theo cầu thang sau bình phong đi lên tầng trên.


 


Thân hình nàng uyển chuyển, áo dài xanh thẫm phảng phất dị vực phong tình, vòng eo và cần cổ để trần, da thịt trắng mịn như sữa, lấp lánh chuỗi bạc li ti, tựa như tuyết nõn có thể vỡ tan dưới ngón tay.


 


Nàng gõ nhẹ cửa một gian phòng, không đợi người mở cửa kịp phản ứng đã nhét cây đàn vào tay đối phương, mang theo hương thơm bước thẳng vào trong, đến bên giường, nửa quỳ cúi mình.


 


"Đường chủ, để nô gia hầu hạ." Nói rồi nàng đón lấy quả vải đang được bóc dở, dùng mười ngón tay từng lướt qua dây đàn khéo léo tách vỏ.



 


Trên giường ngọc, người nửa ngồi nửa nằm đang tựa vào gối chính là Ninh Phất Y. Lúc này nàng đã khôi phục dung mạo vốn có, không phải gương mặt ở Ma giới. Đôi phượng nhãn khẽ khép, lặng lẽ lắng nghe khúc nhạc vừa dừng.


 


Thân hình khoác áo đen tầng tầng lớp lớp buông rủ bên giường, da trắng nhợt như chẳng thuộc về kẻ sống, nhưng đôi môi đỏ mọng lại sinh động quá mức, khiến người ta không dám cho rằng đó là quỷ mị.


 


Bên hông nàng treo mấy chiếc chuông ngân, nhưng chẳng vang lên chút nào. Trên cổ đeo một thanh tiểu kiếm màu xanh ngọc, khắc hai chữ Tương Tư, còn trên tay là một chiếc giới chỉ màu đen, u ám lượn vòng tia điện.


 


*Giới chỉ = nhẫn.


 


Khuôn mặt không hề trang điểm, chỉ điểm nốt chu sa ở mi tâm, khiến nét lạnh lẽo kia tan đi đôi phần, ngược lại còn tô thêm vài phần yêu mị.


 


Nữ tử hầu hạ bóc vải nhìn dung nhan ấy, trong mắt dấy lên chút tham luyến khó nhận ra, sau đó đưa quả vải bóng mịn đến bên môi nàng.


 


"A..." Giọng nàng mềm nhẹ cất lên.


 


Thanh âm ấy khiến Hàn Nha ở cửa nổi da gà khắp người, chịu không nổi muốn xông lên dạy dỗ, lại bị Hỉ Tước phía sau giữ chặt.


 


"Bình tĩnh, người này còn có ích với chủ nhân, không thể giết!" Hỉ Tước ghé sát tai nàng khuyên giải.


 


Hàn Nha tức giận đến mức bóp mạnh nhân trung của mình, học theo dáng vẻ nũng nịu của nữ tử kia mà uốn éo: "Lão nương chịu hết nổi rồi! Ta còn chưa từng được gần chủ nhân đến thế, nàng ta còn 'a, a, a' cái rắm gì?!"


 


"Suỵt suỵt suỵt!" Hỉ Tước vội bịt miệng kéo nàng về, dịu giọng dỗ: "Bình tĩnh nào."


 


"Nghĩ thử xem, chủ nhân bây giờ mang thân phận là đường chủ phong lưu của Sở Úy Đường, tất nhiên bên cạnh phải có kẻ hầu hạ. Không phải nàng ta thì cũng sẽ là mỹ nhân, mỹ nam khác. Ngươi muốn chỉ một mình Đỗ Bạch Song, hay một đống nam tử tuấn tú đây?" Hỉ Tước hạ giọng.


 


Hàn Nha chống cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng nghiêm túc gật đầu: "Một người thôi vẫn hơn!"


 


"Đấy." Hỉ Tước cười vỗ vai, "Ráng nhịn đi."


 


Hai người nói chuyện chẳng hề kiêng dè, Ninh Phất Y nhắm mắt nghe rõ mồn một, trong lòng bật cười, song chẳng để ý, chỉ hé môi, dùng răng ngọc khẽ cắn quả vải ngọt mát.


 



Nước quả trong lành tràn ngập khoang miệng, hương vị ngọt lịm.


 


Đỗ Bạch Song nhìn chằm chằm đôi môi nàng ngậm lấy quả vải trắng trong, rồi đầu lưỡi cuốn vào, cảnh tượng ấy khiến lòng dạ nàng ta cuồn cuộn, nhưng ngoài mặt vẫn lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục bóc thêm.


 


Đỗ Bạch Song vốn là người hai năm trước lại xuất hiện trước mặt nàng. Khi ấy, nàng ta đã sa cơ thảm hại, bị đám người Đông Nhạc vây trong núi suýt bị chia ăn, may được Hàn Nha đi ngang qua cứu, mang về trước mặt Ninh Phất Y.


 


Theo lời nàng ta kể, vốn đã quay về Thiên Sơn, nhưng đám kẻ thù trong bóng tối vẫn không tha, tiếp tục truy sát, cuối cùng đường cùng phải xuống núi, lúc này mới chạm mặt Hàn Nha.


 


Ninh Phất Y nghĩ đến chút tình nghĩa kiếp trước, liền ban cho nàng một thân phận mới, để gia nhập Sở Úy Đường, ẩn mình ở thành Tương Châu, làm chưởng quỹ Phi Yến Cư, âm thầm thăm dò tin tức.


 


Giờ phút này, quả nhiên phát huy tác dụng.


 


Đỗ Bạch Song còn định tiếp tục đút, lại bị Ninh Phất Y giơ tay ngăn cản.


 


"Ăn nhiều vị ngọt ngấy lắm." Nàng khẽ nói, rồi vén rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài.


 


Bên ngoài là con đường lớn dẫn vào thành Tương Châu, xe ngựa qua lại tấp nập, bóng người hiếm hoi, dù có cũng đội nón khoác áo đi mưa, chẳng nhìn rõ mặt.


 


Giữa đám ấy lại có một nam tử áo vải xanh nhạt, thân hình cao gầy, sau lưng đeo một cây cung nặng nề, ép cả sống lưng gầy mảnh cong xuống.


 


Hắn như đang bị kẻ nào đuổi giết, lảo đảo chạy trốn. Kẻ truy đuổi chẳng bao lâu cũng hiện ra: vài nam nữ trẻ tuổi mặc môn phục nâu trắng, vừa vây ép vừa cười nhạo, ánh mắt đầy khinh bỉ, hệt như đang xem trò cười.


 


Đến khi trông thấy miếng ngọc khắc hình hoa sen treo bên hông nam tử, bàn tay nắm song cửa của Ninh Phất Y chợt siết chặt, khắc sâu hai dấu ngón tay trên khung gỗ tử đàn.


 


Là Dung Cẩm!


 


Từ lâu nàng đã biết Dung Cẩm không chết, lòng thầm an ủi, đôi khi còn lén tới nhìn hắn từ xa, nhưng chưa bao giờ dám đối mặt.


 


Không chỉ vì sợ liên lụy hắn, mà còn bởi khi ấy nàng đã xưng Ma Tôn của Ma giới, còn Dung Cẩm thì chính trực, căm ghét cái ác, nàng chẳng dám để hắn biết người mình liều mạng cứu lấy cuối cùng lại sa vào ma đạo.


 


Hơn nữa, ba mươi năm trước hắn từng thay nàng đỡ một kích, tuy không mất mạng, nhưng đã phế đi mấy chục năm tu vi, còn hủy hoại một nửa tiên mạch.



 


Dung Cẩm ngày nay vẫn khổ cực tu hành, song trong mắt các môn phái, hắn đã thành một kẻ phế nhân, chẳng thể bước tiếp tiên đạo.


 


Nhìn thấy hắn bị mấy người kia dồn vào góc hẻm tối, tim nàng thắt lại, vội vàng muốn lao ra.


 


Song vừa đứng lên, chợt nghĩ bản thân hiện giờ y phục tà khí, quá giống yêu ma, liền búng tay một cái, tức khắc đổi y phục với Hàn Nha, hóa thành áo vải giản dị.


 


Hàn Nha nhỏ bé bất ngờ bị áo dài của Ninh Phất Y phủ trùm, loay hoay đến nửa ngày mới nhờ Hỉ Tước gỡ ra được, còn chưa kịp kêu lên, đã thấy bóng chủ nhân biến mất.


 


Ninh Phất Y rất nhanh đã xuất hiện trong con hẻm tối ẩm ướt, rêu xanh trơn trượt dưới chân.


 


Nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy nam tử gầy gò đã bị dồn vào góc tường, xung quanh là mấy kẻ vác đao kiếm vây chặt.


 


Người cầm đầu mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, trên đầu đội một chiếc phát quan hình hoa sen. Y phục chỉnh tề, nhưng thần sắc lại mang vẻ ngạo mạn bất kham.


 


Hắn nhổ hạt quả trong miệng, búng về phía Dung Cẩm, cười nhạo: "Đây chẳng phải là Dung Cẩm sư huynh, người từng đánh bại ta ba mươi năm trước hay sao? Sao bây giờ gan lại nhỏ thế, vừa thấy tiểu gia liền không còn vênh váo, chỉ biết ôm đầu chạy trốn vậy?"


 


"Chẳng lẽ bởi Vân Tế Sơn Môn các ngươi đã suy tàn, biết chẳng còn ai chống lưng, nên chẳng dám cùng tiểu gia đây ngạo nghễ?" Nói xong hắn nhe răng cười trắng loá.


 


Dung Cẩm đưa tay áo gạt đi hạt quả, gương mặt thanh khiết vốn ôn hoà lúc này đã ngập tràn giận dữ: "Hoa Phi Vụ, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"


 


"Ô hô, đường đường là một nam nhi mà lại ấp a ấp úng, nếu không dám đánh thì quỳ xuống cầu xin đi, chúng ta cũng chẳng nỡ bắt nạt kẻ yếu đâu." Một gã khác cười lớn.


 


Hắn thẳng chân đá xuống, bùn nước văng tung toé, làm ướt đẫm y phục Dung Cẩm.


 


Dung Cẩm nghiến răng siết chặt, xoay tay nắm lấy cây cung sau lưng, nhưng cổ tay lại run rẩy, khó mà khống chế.


 


"Đúng thế, hôm nay ta nhất định phải đấu một trận cho ra trò, xem ngươi còn có thể thắng ta không!" Hoa Phi Vụ nhếch môi, rút thanh trường kiếm bên hông, lập tức lưỡi kiếm bốc lên ngọn lửa rực đỏ, chém thẳng xuống đầu Dung Cẩm.


 


Thấy Dung Cẩm khó lòng chống đỡ, Ninh Phất Y vội lao ra khỏi góc tường, vừa định ra tay, bỗng nghe tiếng gió rít gào, kế đó một tiếng nổ rung trời, tường viện đổ sụp tan tành.


 


Nàng lập tức kịp thời thu lại tiên lực, ngẩng mắt thì thấy một thân ảnh trắng tinh bay xuống, đáp mạnh ngay trước mặt hai người.


Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Truyện Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện Story Chương 110: Quyển 3: Nhất kiếm thôn hải, thần ma tru thiên - Chương 110: Gặp lại
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...