Sổ Tay An Toàn Lao Động

Chương 129: Lâm Yên vs Lâm Yên


Vừa đúng mười hai giờ, màn đêm vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.


Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, tiếng pháo đì đùng vang vọng khắp nơi đẩy bầu không khí đêm nay lên đến đỉnh điểm. Những người đã trải qua hoạn nạn cùng nhau ăn mừng khoảng thời gian hòa bình quý giá này.


Ăn nốt chiếc sủi cảo nóng hổi cuối cùng trong bát, Lâm Yên cầm lấy áo khoác chào tạm biệt Lâm Chiếu Hạc.


“Chú ý an toàn nhé.” Lâm Chiếu Hạc mỉm cười dặn dò.


“Không sao đâu.” Anh Lý đi bên cạnh Lâm Yên, vỗ ngực cam đoan: “Tôi đảm bảo sẽ đưa em ấy về an toàn, không để cái thằng nhóc La Phiến Vũ kia nhân cơ hội làm bậy.”


Lâm Yên nghe vậy liền lườm một cái, rõ ràng trong mắt anh ta cả La Phiến Vũ lẫn anh Lý đều thuộc phạm trù nhóc con hỗn láo.


“Đi thôi.” Lâm Yên xoay người rời đi, anh Lý theo sát phía sau, hai người vô thức bước chung một nhịp tạo nên một sự ăn ý ngọt ngào.


Lâm Chiếu Hạc cười nhẹ, thì thầm tám chuyện với Trang Lạc không biết hai người họ bao giờ mới ở bên nhau nhỉ.


Trang Lạc đáp: “Chắc cũng sắp rồi.” Lâm Yên rất tốt tính, chỉ cần bị mài giũa thêm một chút, có lẽ cũng đến lúc rồi.


“Tuyết rơi kìa.” Bước ra khỏi nhà, Lâm Yên giơ tay đón lấy một bông tuyết. Đó là một bông tuyết bình thường nhất, hình dạng hoàn chỉnh, tan ra ngay trên đầu ngón tay anh ta.


Anh Lý vậy mà lại mang theo ô, giơ lên che trên đầu Lâm Yên: “Đi thôi, về nhà nào.”


Lâm Yên liếc anh một cái, hôm nay tốt tính không phản bác.


Sau khi trở về, anh Lý vẫn luôn ở lại nhà Lâm Yên. Mỗi lần Lâm Yên định đuổi anh ra ngoài, anh Lý liền bày vẻ mặt đáng thương như thể nếu bị đuổi đi thì anh sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ. Lâm Yên thực sự không có cách nào đối phó với anh, đuổi mấy lần đều thất bại, cuối cùng đành bất lực từ bỏ.


Nơi họ ở cách đây một quãng đường khá xa, anh Lý lái xe còn Lâm Yên ngồi bên cạnh.


Bên ngoài xe tuyết rơi dày đặc, bên trong lại ấm áp dễ chịu, giai điệu du dương khiến thần kinh con người thư giãn. Lâm Yên tựa lưng vào ghế, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi.


Khi tỉnh lại, trên người anh ta phủ một chiếc áo khoác của anh Lý. Chiếc áo mang theo hơi ấm như được ánh mặt trời dịu dàng bao bọc, anh ta mơ màng mở mắt liền thấy góc nghiêng của anh Lý.


Phải thừa nhận rằng, so với tính cách tệ hại của anh, dung mạo anh Lý thực sự đẹp đến mức khó tin. Lúc này, anh ngồi im lặng tựa như một pho tượng được điêu khắc tinh xảo, nếu anh không mở miệng nói chuyện thì tốt biết bao… Lâm Yên lơ mơ nghĩ.



Nhận ra động tĩnh bên cạnh, anh Lý quay đầu lại thấy Lâm Yên đã tỉnh.


“Dậy rồi?” Anh Lý nói: “Về đến nhà rồi.”


Lâm Yên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cả người có chút mơ hồ. Anh ta nhìn thấy anh Lý xuống xe, chậm rãi đi đến bên mình kéo cửa xe ra, giơ tay về phía anh ta—


Còn chưa kịp phản ứng, Lâm Yên đã bị anh Lý bế lên.


Dù không cao bằng anh Lý nhưng Lâm Yên cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường. Thế mà khi được bế lên lại nhẹ bẫng như một đứa trẻ, anh ta vùng vẫy: “Anh làm gì vậy??”


Anh Lý cúi đầu nhìn anh ta: “Còn động đậy nữa là tôi hôn đấy.”


Lâm Yên lập tức ngậm miệng lại. Anh ta hiểu rõ, so với những kẻ chỉ giỏi nói miệng đe dọa thì anh Lý là người nói được làm được. Chắc chắn nếu anh ta dám giãy giụa thêm vài cái, cái bản mặt Lý Ngư này sẽ sáp lại ngay. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Lâm Yên quyết định không đôi co với anh nữa.


Không ngờ Lâm Yên lại thực sự không động đậy nữa, trong lòng anh Lý bỗng dưng dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu, anh thở dài một hơi.


“Mẹ kiếp, anh thở dài cái gì chứ!” Lâm Yên nổi giận.


“Sao em lại nói bậy thế?” Anh Lý lập tức trèo l*n đ*nh cao đạo đức, nghiêm túc chỉ trích Lâm Yên: “Nhỡ trẻ con nghe thấy rồi học theo em thì sao?”


Lâm Yên trừng mắt, thầm nghĩ nửa đêm nửa hôm ở đây lấy đâu ra trẻ con?


Anh Lý tiếp tục: “Người lớn học theo cũng không tốt đâu.”


Lâm Yên tức đến mức thất khiếu bốc khói, mặt đỏ bừng lên, không biết phải phản bác anh Lý thế nào chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau đưa tôi về nhà!”


Anh Lý cười ha ha.


Tuyết rơi ngày càng dày, cả thế giới chìm trong màn trắng xóa. Tiếng pháo hoa và pháo trúc dần xa, trả lại sự tĩnh lặng cho màn đêm.


Bị anh Lý bế vào căn phòng ấm áp, Lâm Yên ngồi yên trên ghế sofa như một đứa trẻ cúi đầu nhìn anh Lý giúp mình cởi giày.


“Anh thích tôi ở điểm nào vậy.” Bỗng nhiên Lâm Yên lên tiếng hỏi.


Anh Lý ngẩng đầu: “Gì cũng thích.”



Lâm Yên nghiêm túc: “Tôi hỏi nghiêm túc đấy.”


Anh Lý khựng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Thích cái cách em chửi tôi.”


Lâm Yên: “…” Thằng này bị điên à?


Anh Lý lại cười, dường như từ khi ở bên Lâm Yên, khoảng thời gian ngắn ngủi này anh còn cười nhiều hơn cả nửa đời trước.


Anh nói: “Tôi thích tất cả mọi thứ thuộc về em.”


Lâm Yên còn chưa kịp cảm động đã nghe thấy cái tên khốn nạn kia bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt là khi em bị tôi bắt nạt đến mức không thể phản kháng.”


Lâm Yên gào lên: “Cút đi ——”


Anh Lý cười khoái chí, tính tình em ngày càng tệ rồi, tuyệt quá tuyệt quá. Đọc Full Tại Truyenfull.vison


Lâm Yên mặt mày méo mó, trong lòng nghĩ thầm anh Lý đúng là một tên M cuồng bị ngược mà. Hình như trước khi anh ta biến thành ma nữ hai người họ không thân thiết đến mức này, vậy mà sau khi anh ta thay đổi trở nên nóng nảy hơn, lại càng hợp gu anh Lý. Nhưng mà khoan đã, thuốc của ma nữ kia thực sự không có tác dụng phụ sao, sao anh ta cứ cảm thấy tính tình mình càng lúc càng tệ thế này.


Nước ấm rửa trôi hết cái lạnh trên người, Lâm Yên lau mái tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm.


Trong phòng có hệ thống sưởi, anh Lý mặc áo thun quần đùi ngồi trên sofa gặm kem. Trên tivi đang phát một chương trình tạp kỹ hài hước, nhìn có vẻ nhạt nhẽo nhưng anh Lý lại xem vô cùng say sưa.


Con cá voi sát thủ nóng nảy này thoạt nhìn như chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần sống chung với anh một thời gian mới phát hiện ra anh thực sự là một kẻ hiếu kỳ. Hiếu kỳ với mùi vị của đồ ăn, hiếu kỳ với sự thay đổi của thời tiết, hiếu kỳ với màu sắc của quần áo, thậm chí đến đám cỏ ven đường chưa từng thấy cũng phải ngắm nghía một hồi lâu. Lâm Yên nói sao trước đây tôi không phát hiện ra anh lại yêu thế giới này đến vậy nhỉ.


Anh Lý nói: “Thực ra cũng yêu thích, chỉ là cách yêu không giống nhau thôi.”


Lâm Yên hỏi: “Trước đây anh yêu như thế nào?”


Anh Lý trả lời đầy tự tin: “Nhét vào miệng.”


Lâm Yên: “…” Anh không biết nhiều sinh vật biển chết vì ăn quá nhiều rác sao?


Trong phòng ấm áp, Lâm Yên ngồi thụp xuống sofa, anh Lý hỏi anh ta có muốn ăn kem không. Anh ta từ chối.


“Lạnh quá.” Lâm Yên nói xong lại cảm thấy buồn ngủ, mắt nửa khép nửa mở như một con thỏ đang ngủ gật, khiến người ta muốn giơ tay xoa đầu.



Anh Lý cầm điều khiển từ xa, giảm âm lượng chương trình tivi xuống một chút.


Trong giấc mơ mơ hồ ấy, Lâm Yên mơ về những năm tháng đã qua, nhớ lại năm ngoái mình đã đón Tết như thế nào. Chắc chắn là một mình, ăn chút đồ gì đó rồi ngủ mất… Thật ấm áp, Lâm Yên nghĩ, giống như mùa xuân đã đến.


Tối hôm đó, Lâm Yên mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong đó anh ta quay lại thời gian trước khi đến thế giới này. Lúc ấy, dù có nguy hiểm nhưng anh ta vẫn có những người bạn đồng hành, không cảm thấy cô đơn.


Trong giấc mơ, điều kỳ lạ là Lâm Yên mơ thấy anh Lý không nên xuất hiện trong giấc mơ của anh ta. Anh Lý hòa vào đám bạn của anh ta, bọn họ đang trêu chọc ầm ĩ, Lâm Yên định lên tiếng hỏi họ đang đùa gì thì đột nhiên thấy anh Lý quỳ một chân trước mặt anh ta.


“Lâm Yên! Anh thích em! Cưới anh nhé!” Âm thanh lớn làm rung chuyển màng nhĩ Lâm Yên, anh ta nhìn hình ảnh trước mặt, mắt anh ta mở to như đang thấy ma. Chắc chắn mình đang mơ, chắc chắn đang mơ!


Anh Lý mặc vest đen, một tay cầm hộp nhẫn, một tay cầm hoa hồng, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta. Xung quanh toàn là tiếng reo hò của bạn bè: “Lấy anh ấy đi, lấy anh ấy đi, lấy anh ấy đi…” Lâm Yên choáng váng, hét lên: “Mình đang mơ đúng không? Đây là mơ phải không?”


Thế nhưng anh ta vẫn không tỉnh lại.


“Tiểu Yên, em có đồng ý lấy anh không?” Anh Lý lại hỏi lần nữa, ánh mắt đầy chân thành.


Lâm Yên nhìn biểu cảm của anh, mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.


Anh Lý thấy anh ta không trả lời, trên gương mặt thoáng hiện nét u sầu. Anh nói: “Nếu Tiểu Yên không đồng ý, anh sẽ đi ngay, sau này không làm phiền em nữa.” Nói rồi, anh đứng dậy như thể thực sự sắp rời đi.


Lâm Yên đột nhiên hoảng hốt, vội nói: “Lý Ngư, đợi đã, anh đi đâu vậy?” Anh ta nhớ rõ khu dung hợp nơi Lý Ngư từng sống đã biến mất, nếu rời khỏi anh ta, Lý Ngư sẽ không còn nhà để về.


Nhưng Lý Ngư không hề dừng lại, bóng lưng rời đi đầy quyết tuyệt.


Lâm Yên bỗng thấy mềm lòng. Trong giấc mơ, suy nghĩ vốn dĩ hỗn loạn, thậm chí anh ta bắt đầu tự hỏi liệu mình có quá đáng hay không. Tấm lòng thánh mẫu lâu không xuất hiện lại trỗi dậy, Lâm Yên vội giơ tay ra, nói: “Đợi đã, đợi đã, cho tôi chút thời gian suy nghĩ!”


Anh Lý quay đầu lại.


“Tôi suy nghĩ một chút.” Lâm Yên cau mày nói.


“Suy nghĩ gì?” Có ai đó hỏi.


Lâm Yên th* d*c, vẫn chưa phân biệt được giữa mơ và thực, anh ta nói: “Tôi suy nghĩ xem có nên lấy anh hay không, đừng đi vội…”


“Hả?” Nghe thấy lời của Lâm Yên, người bên cạnh lập tức bật cười: “Yên Nhi, em mơ thấy gì thế?”



Lâm Yên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt phóng đại của anh Lý ở ngay trước mắt. Anh ta trợn to mắt, ngây người ba giây mới nhận ra mình vừa mơ nhưng giấc mơ vừa rồi chân thực đến mức thậm chí anh ta còn không phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ…


“Mơ thấy gì thế?” Anh Lý đâu dễ dàng bỏ qua, tiếp tục truy hỏi.


“Không có gì.” Lâm Yên chột dạ, vội nhìn chỗ khác.


Anh Lý nói: “Vậy em đã suy nghĩ kỹ chưa?”


Lâm Yên ngẩn ra: “Suy nghĩ gì cơ?”


Anh Lý mỉm cười: “Suy nghĩ xem có muốn lấy tôi không.”


Lâm Yên lập tức phản bác: “Tất nhiên là không rồi!”


“Vậy em không lấy tôi cũng được.” Anh Lý mặt dày nói: “Tôi chịu thiệt một chút, lấy em vậy.”


Lâm Yên: “?”


“Nếu không thì tôi chỉ có thể về nhà thôi.” Trước khi Lâm Yên kịp nói lời từ chối, anh Lý đã rũ mắt nhẹ giọng nói: “Em cũng biết rồi đấy, khu dung hợp bên tôi đã biến mất, tôi không có tiền, cũng chẳng có nơi ở, bên đó lạnh lắm.” Thậm chí anh còn nghẹn ngào một chút, phối hợp với gương mặt kia trông đáng thương đến mức khiến Lâm Yên có ảo giác mình mới là kẻ xấu xa. Anh Lý tiếp tục: “Nếu em không cần tôi nữa, tôi chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ thôi…”


Không thể không thừa nhận đọc kỹ nguyên tác hai mươi lần quả thực rất có hiệu quả. Anh Lý nhìn biểu cảm Lâm Yên dần mềm xuống liền nhẹ nhàng nức nở một tiếng, anh nghĩ giả vờ đáng thương đúng là chiêu chí mạng với một thánh mẫu, ai mà nỡ từ chối một kẻ đáng thương, không nhà không cửa mà lại còn xinh đẹp như anh đây chứ. Rõ ràng, Lâm Yên không thể.


Quả nhiên Lâm Yên không thể, dù anh ta biết tám mươi phần trăm là anh Lý đang diễn trò nhưng vẫn không kìm được mà mềm lòng. Anh ta lắp bắp: “Vậy, vậy anh đừng về nữa, cứ ở cùng tôi đi.”


Anh Lý: “Vậy em lấy tôi không?”


Lâm Yên: “Cút!”


Anh Lý: “Thế tôi lấy em cũng được.”


Lâm Yên: “…” Người này đúng là chẳng còn chút liêm sỉ nào.


——————————–


Tác giả có đôi lời muốn nói:


Hỏng rồi, quên đặt thời gian mất tiêu.


Sổ Tay An Toàn Lao Động
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động Story Chương 129: Lâm Yên vs Lâm Yên
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...