Sổ Tay An Toàn Lao Động
Chương 128: Lâm Yên vs Lâm Yên
Trước hôm nay, Lâm Yên chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đón năm mới ở đâu.
Cậu ta yêu thích bầu không khí nhộn nhịp của dịp lễ, thích những dây đèn lấp lánh trên cành cây, những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, những tấm cắt dán cửa sổ xinh đẹp và cả mùi thuốc pháo thoang thoảng trong không khí.
Nhưng kể từ khi đến thế giới này, cậu ta đã từ bỏ khái niệm về lễ hội.
Chính cậu ta đã phá hủy ngày Tết này, Lâm Yên nghĩ, cho nên mất đi niềm vui vốn có của nó cũng là cái giá mà cậu ta đáng phải trả.
“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói của La Phiến Vũ kéo Lâm Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cậu ta nhìn hắn ta, khẽ nói: “Tết à? Chẳng có gì đáng để ăn mừng cả.”
Nghe vậy, La Phiến Vũ không tỏ ra bất ngờ, hắn ta hỏi tiếp: “Giờ cậu đang ở đâu? Đi siêu thị mua ít đồ đi, tối nay gói sủi cảo ăn.”
Lâm Yên hỏi: “Cậu biết gói sủi cảo à?” Cậu ta nhớ hồi trước, mỗi lần cả bọn cùng nhau nấu ăn tên này chỉ đứng hóng, trông chẳng có chút gì giống người biết làm chuyện bếp núc cả.
La Phiến Vũ thản nhiên đáp: “Có gì mà không biết.” Dù hắn ta thực sự không biết thì cũng đã có Lâm Yên ở đây, chẳng lẽ lại để hắn ta ăn sống chắc.
Lâm Yên nghĩ ngợi một chút thấy cũng có lý.
Cậu ta còn định nói gì đó nhưng La Phiến Vũ không cho cơ hội, trực tiếp kéo cậu ta đi thẳng đến siêu thị.
Giây phút bước vào cửa siêu thị, thời gian như quay ngược lại. Hai người lại cùng nhau chọn rau, mua thịt, không khí náo nhiệt giống hệt trước đây, họ vừa mua đồ vừa trò chuyện, nhắc lại những chuyện đã qua. La Phiến Vũ nói bao năm qua tìm không ra Lâm Yên thế là thỏa mãn đi làm đủ chuyện xấu, Lâm Yên nghe vậy liền nói thật không, cậu đã làm gì rồi, kể chi tiết xem nào.
La Phiến Vũ mở miệng bịa chuyện, nói hôm nay vừa cướp kẹo hồ lô của hai đứa nhỏ, nhìn chúng nó khóc oe oe vui không chịu nổi.
Lâm Yên bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu nói cậu thật là, chẳng thay đổi gì cả, vẫn thích nói đùa như vậy.
La Phiến Vũ cười cười nói không đùa đâu: “Tôi đúng là không thay đổi.” Rồi hắn ta nhìn Lâm Yên, hỏi lại: “Cậu thay đổi à?”
Lâm Yên bình tĩnh đáp: “Cậu nghĩ sao?”
Lâm Yên thực sự đã thay đổi, La Phiến Vũ không biết cậu ta đã trải qua những gì. Chỉ là không biết từ khi nào tình yêu sâu đậm cậu ta từng dành cho thế giới này đã biến mất, Lâm Yên không còn bận tâm đến con người hay sự việc xung quanh. Dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm như một người xa lạ mà La Phiến Vũ chưa từng gặp.
Nhưng chính dáng vẻ đó lại càng khiến La Phiến Vũ mê đắm hơn, hắn ta từng thấy một Lâm Yên thánh mẫu nhưng bây giờ Lâm Yên lại vô tình đến thế. Sự lạnh lùng ấy làm La Phiến Vũ nảy sinh một thứ h*m m**n xấu xa, nếu trước đây hắn ta không nỡ động đến cậu ta thì bây giờ, hắn ta muốn tận mắt thấy cảnh Lâm Yên cố nén nước mắt, khổ sở chịu đựng.
Kìm nén cảm xúc sôi trào trong lòng, La Phiến Vũ cười, làm ra vẻ vô tội: “Tối nay ăn nhân hẹ nhé.”
Lâm Yên không biết người anh em tốt của mình đang nghĩ gì, nhìn bó hẹ xanh mướt, thờ ơ gật đầu: “Gì cũng được.”
Sau khi mua một đống đồ lặt vặt, La Phiến Vũ theo sau Lâm Yên về đến chỗ ở của cậu ta.
Căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, đơn giản đến mức gần như sơ sài. Trong phòng chỉ có một chiếc ghế sô pha cũ kỹ và một cái tivi, thậm chí ngay cả một cái bàn cũng không có.
La Phiến Vũ quan sát căn phòng, ánh mắt dừng lại ở một chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ. Chậu hoa bằng nhựa không biết thuộc giống gì, chỉ thấy vài nụ hoa cô đơn vươn lên giữa những chiếc lá trông có phần tội nghiệp, giống hệt Lâm Yên lúc này.
“Để tôi đi rửa rau.” Lâm Yên tự nhiên thắt tạp dề rồi bước vào bếp.
La Phiến Vũ tựa lên cửa nhìn Lâm Yên rửa tay nấu nướng, hắn ta l**m môi rồi chậm rãi tiến lại gần cậu ta, khẽ gọi tên cậu ta bằng giọng trầm thấp: “Lâm Yên.”
La Phiến Vũ dựa vào quá gần, hơi thở nóng bỏng gần như phả lên tai Lâm Yên, khiến cơ thể cậu ta vô thức căng cứng: “Quá gần rồi.”
Cậu ta xoay người định đẩy La Phiến Vũ ra nhưng lại phát hiện người bạn vốn thấp hơn mình một cái đầu, trông có vẻ yếu ớt lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Chiều cao một mét chín mang đến áp lực đáng sợ, khuôn mặt anh tuấn cứng rắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi cụp xuống khiến Lâm Yên có một loại cảm giác nghẹt thở như thể bị một con dã thú khóa chặt tầm mắt. Lâm Yên hỏi: “Cậu biến thành thế này làm gì?”
Cậu ta biết dáng vẻ trước mắt chính là bộ dạng nguyên thủy nhất của La Phiến Vũ, mà Lâm Yên là người duy nhất trên thế giới từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của La Phiến Vũ.
Chỉ khi đứng trước mặt Lâm Yên, La Phiến Vũ mới chịu buông bỏ toàn bộ phòng thủ, để lộ bản chất chân thật nhất của mình.
Thật kỳ lạ, cằm La Phiến Vũ vừa hay có thể đặt l*n đ*nh đầu Lâm Yên, hắn ta kề sát cậu ta, thỏa mãn cảm nhận cơ thể Lâm Yên vì sự tiếp cận của mình mà càng lúc càng cứng đờ. Nụ cười trên môi hắn ta càng thêm đậm: “Đã lâu không gặp, Lâm Yên.”
Lâm Yên nói: “Cậu muốn làm gì…” Cậu ta vốn định trách mắng La Phiến Vũ vì hành động ngày càng quá đáng của hắn nhưng lời vừa đến bên môi lại bị cậu ta cứng nhắc nuốt xuống. Đột nhiên, cậu ta nhận ra bản thân cũng không còn là người tốt, không còn tư cách để quản giáo La Phiến Vũ như trước kia nữa, cậu ta không có lập trường đó.
“Sao không nói nữa?” La Phiến Vũ chậm rãi hỏi.
“Không có gì.” Lâm Yên cố gắng đẩy hắn ta ra nhưng cơ thể La Phiến Vũ vững chãi như một bức tường, kiên quyết chặn ngay trước mặt cậu ta.
Không khí giữa hai người ngày càng trở nên nguy hiểm. Chuông cảnh báo trong đầu Lâm Yên vang lên inh ỏi. Cậu ta cảnh giác nhìn chằm chằm La Phiến Vũ, toàn thân căng cứng như một tảng đá.
Ngay khi Lâm Yên nghĩ La Phiến Vũ sẽ làm hành động quá khích nào đó, người anh em tốt của cậu ta lại lùi về sau một bước nhìn cậu ta với vẻ nửa cười nửa không: “Căng thẳng như vậy làm gì. Chẳng lẽ tôi sẽ cưỡng ép làm gì cậu sao?”
“Ai cũng biết…” La Phiến Vũ gằn từng chữ một: “Cưỡng ép quan hệ là phạm pháp. Hơn nữa…”
Lâm Yên hỏi: “Hơn nữa cái gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
La Phiến Vũ nhún vai: “Tết nhất đến nơi rồi, tôi còn đang đợi ăn sủi cảo đây.” Nói xong, hắn ta thật sự buông Lâm Yên ra.
Lâm Yên liếc hắn ta một cái nhưng không nói gì, tay vẫn tiếp tục bận rộn. Chỉ là tốc độ băm hẹ nhanh hơn hẳn, dao đập xuống thớt vang lên những tiếng bịch bịch, không biết có phải đang tưởng tượng cái thớt là La Phiến Vũ mà chặt hay không.
La Phiến Vũ lại chẳng hề bận tâm, trở về dáng vẻ thiếu niên vô hại, vừa nghêu ngao hát vừa loanh quanh trong bếp.
Sủi cảo là nhân thịt heo hẹ, trắng tròn mũm mĩm trông như từng thỏi vàng nhỏ, lăn lộn trong làn nước sôi cuồn cuộn rồi được vớt lên, xếp đầy trong tô lớn.
Sau hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng La Phiến Vũ cũng cầm chén giấm, hớn hở đợi phần sủi cảo của mình.
“Ăn đi.” Lâm Yên nói.
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, trong nhà lại ấm áp vô cùng. Trên TV, chương trình Gala Xuân Vãn từng bị hủy trước đó đang được phát lại. Nhìn những MC quen thuộc xuất hiện trên màn hình, bọn họ như thể đã quay về quãng thời gian bình yên thuở trước.
Khi ấy, mọi người quây quần bên bàn ăn, hơi nóng bốc lên nghi ngút, tiếng cười nói rộn ràng vang khắp căn phòng.
Đáng tiếc, giờ đây trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họn nhưng La Phiến Vũ chẳng cảm thấy buồn, ngược lại hắn ta còn rất hưởng thụ khoảng thời gian được ở riêng bên Lâm Yên.
Sủi cảo nóng hổi vào miệng, cắn ra lại càng là hương vị quen thuộc. La Phiến Vũ thỏa mãn nheo mắt lại, trông chẳng khác gì một con mèo lớn đang nghỉ ngơi. Lâm Yên nghiêm túc ăn từng chiếc sủi cảo, đã bao nhiêu năm rồi cậu ta không được nếm thử món ăn mang ý nghĩa đoàn viên này, dường như Tết đã biến mất khỏi thế giới của cậu ta từ lâu. Giờ đây, khi được nếm lại hương vị ấy, trong lòng cậu ta bỗng dâng lên rất nhiều ký ức, tốt có, xấu có, hỗn loạn có.
Nhìn La Phiến Vũ bên cạnh đang ăn sủi cảo ngon lành, Lâm Yên bỗng sinh ra một ảo giác như thể chưa có chuyện gì từng xảy ra. Cứ như bọn họ vẫn chỉ là những nhân vật trong không gian giả tưởng, sống một cuộc đời bình thường của riêng mình.
Bùm! Ngoài cửa sổ, một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung kéo tâm trí của Lâm Yên trở về thực tại.
La Phiến Vũ đã ăn sủi cảo xong, lúc này hắn ta đang tựa lưng lên ghế sofa, thư thái xem chương trình trên TV. Dường như hắn ta đã quen với căn phòng đơn sơ này, thậm chí có thể ngồi trên chiếc sofa cứng ngắc một cách vô cùng thoải mái.
Lâm Yên có chút ăn không vô liền đặt bát xuống.
“Gần đây sống thế nào?” La Phiến Vũ hờ hững khơi chuyện, như thể chỉ là cuộc trò chuyện phiếm giữa bạn bè.
“Không tốt lắm.” Lâm Yên đáp: “Không còn thích con người nữa.” Có lẽ ban đầu còn giãy giụa và đau khổ nhưng từ lúc cậu ta bán tình yêu dành cho loài người cho Chimora, những thứ cảm xúc dây dưa đó liền vơi đi rất nhiều, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Cậu chỉ mới không thích à? Từ trước đến giờ tôi cũng đâu có thích.” La Phiến Vũ lầm bầm: “Vừa ích kỷ lại vừa đáng sợ…”
Lâm Yên thản nhiên nói: “Chung quy vẫn có thứ gì đó tốt đẹp chứ.”
La Phiến Vũ trầm mặc một lát rồi nói: “Cũng đúng.”
Tất nhiên là có thứ tốt đẹp, La Phiến Vũ đã từng nhìn thấy những điều đẹp đẽ nhất của con người từ chính Lâm Yên. Hắn ta bị những điều đó hấp dẫn, bị người này hấp dẫn và hắn ta đã vô số lần tưởng tượng nếu một ngày nào đó Lâm Yên thay đổi thì sẽ biến thành dạng gì.
Hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng chưa từng nghĩ đến cảnh tượng trước mắt, hình như Lâm Yên đã phải chịu một cú sốc lớn mới trở nên chán ghét và tuyệt vọng với tất cả mọi thứ.
Nhưng trong sự chán ghét ấy lại ẩn giấu một thứ tình cảm thất vọng mà đầy yêu thương.
Thật thú vị, một Lâm Yên đã vỡ nát. La Phiến Vũ nhìn xuyên qua cơ thể Lâm Yên, chăm chú nhìn vào linh hồn đầy những vết thương chằng chịt của cậu ta. Đột nhiên, hắn ta nở một nụ cười—— ngay cả chính hắn ta cũng không biết tại sao mình lại muốn cười. Tóm lại, đây là một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng: “Cậu không vui chút nào.”
Lâm Yên đáp: “Chẳng có gì đáng vui cả.”
“Thế giới đã được cứu rồi.” La Phiến Vũ nói: “Vậy tại sao cậu lại không vui?”
Lâm Yên đáp: “Thì liên quan gì đến tôi?”
La Phiến Vũ cười: “Chẳng phải cậu cũng đang cố gắng cứu thế giới sao?”
Lâm Yên liếc hắn ta: “Tôi đang hủy diệt thế giới.”
“Không.” La Phiến Vũ nói: “Cậu không nỡ đâu.”
Lâm Yên không trả lời nữa. Cậu ta cảm thấy hơi phiền lòng nên im lặng.
La Phiến Vũ hỏi: “Sao lại không nói gì? Tôi nói trúng rồi à?” Hắn ta nghiêng người lại gần, khuôn mặt gần như chạm vào mặt Lâm Yên: “Cậu rất đau khổ.”
Lâm Yên nhìn hắn ta chằm chằm, khuôn mặt vô cảm.
“Mắt cậu.” La Phiến Vũ nói: “Đang khóc.” Bàn tay hắn ta lướt nhẹ trên gò má Lâm Yên.
Yết hầu Lâm Yên hơi lăn lên lộn xuống, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tên khốn này nói tiếp: “À, mắt Yên Nhi đẹp thật đấy, mặt cũng mềm nữa. Mấy năm không gặp, cảm giác vẫn tốt như vậy.” Nói xong, hắn ta còn gật gù ra vẻ hài lòng: “Ừm, tốt lắm, tốt lắm.”
Lâm Yên lập tức nổi giận, cậu ta nhận ra La Phiến Vũ đang dùng mấy chiêu tán gái để trêu chọc mình, mà bản thân lại còn suýt mắc bẫy. Mẹ kiếp, ai mà khóc chứ, bảo sao cậu ta nghe quen tai thế! Hóa ra là mấy câu thoại trong phim ngôn tình máu chó!
“Đcm!” Lâm Yên vung tay tát thẳng vào mặt hắn ta.
Lạc Phiến Vũ cười hì hì né sang một bên chặn lấy cổ tay cậu ta, nói ai da hung dữ thế làm gì, ra tay mạnh như vậy, lỡ đánh người ta bị thương thì sao. Hắn cong khóe mắt, trong lòng lại âm thầm cảm thấy hài lòng với dáng vẻ hiện tại của Lâm Yên.
Bởi vì vừa rồi hắn ta thực sự sợ, sợ rằng Lâm Yên sẽ rơi nước mắt.
Sổ Tay An Toàn Lao Động
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động
Story
Chương 128: Lâm Yên vs Lâm Yên
10.0/10 từ 28 lượt.
