Sổ Tay An Toàn Lao Động
Chương 121: Vị thần của thế giới ấy (5)
Lâm Chiếu Hạc lọt thỏm trong chiếc chăn lông mềm mại ngủ, trông cậu như một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết. Cậu là kết tinh của vô số d*c v*ng đan xen mà con người đã tự tay viết nên.
Thế giới gần như hoàn toàn mục nát nhưng nhờ sự xuất hiện của cậu mà nó lại một lần nữa hồi sinh. Thế nhưng con người chẳng hề biết ơn cậu vì điều đó hoặc có thể nói, lòng biết ơn ấy đã biến chất ngay khi họ nhận ra năng lực của cậu, nó trở thành lòng tham vô đáy chỉ biết đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Trang Lạc là một người thông minh. Nhân vật mà hắn tạo ra là một vị thần hoàn hảo, chỉ có lợi cho loài người chứ không hề gây hại. Vị thần ấy có thể giúp con người xua đuổi vùng dung hợp, tiêu diệt không gian giả tưởng nhưng lại không có chút năng lực nào tự bảo vệ mình.
Mọi thứ đều diễn ra đúng theo kế hoạch. Điều duy nhất ngoài ý muốn lại chính là việc hắn nảy sinh thứ tình cảm không nên có với vị thần bé nhỏ ấy.
Trang Lạc là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng nếm trải hương vị của tình thân. Sau này, hắn dồn hết tâm trí vào sự nghiệp không màng đến bất cứ điều gì khác, đừng nói đến tình yêu, ngay cả một người bạn thực sự cũng không có mấy người.
Thế nhưng Lâm Chiếu Hạc lại chạm đến góc mềm yếu nhất trong lòng hắn. Cậu là nhân vật do chính hắn tạo ra, ngay từ lúc sinh ra đã chỉ có mình hắn bên cạnh, ngây thơ như một đứa trẻ toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào hắn. Lâm Chiếu Hạc chẳng biết gì cả, chỉ một viên kẹo cũng đủ khiến cậu vui cả ngày. Nhìn cậu như vậy Trang Lạc không khỏi mềm lòng, sao hắn có thể nhẫn tâm ra tay với cậu được chứ.
Đúng vậy, ngay từ khi kế hoạch tạo thần bắt đầu đã luôn có một cách để chấm dứt nó mà không gây tổn thất.
Vị thần dưới ngòi bút Trang Lạc tuy có thể giúp người khác thực hiện điều ước nhưng bản thân lại không có sức mạnh hay một cơ thể không bị thương. Nếu không cậu đã chẳng cần đến từng ấy người bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy.
Sao Trang Lạc có thể để mặc vị thần mà mình tạo ra tung hoành vô lo giữa thế gian. Trong câu chữ của hắn, hắn đã sớm đặt sẵn đường lui cho trường hợp mọi thứ đi chệch quỹ đạo—— một vị thần toàn năng vẫn có thể bị g**t ch*t.
Chỉ cần điều kiện được đáp ứng, chỉ cần thế giới an toàn, không còn nguy cơ dung hợp với không gian giả tưởng nữa thì họ có thể không chút do dự mà để vị thần rời khỏi thế gian này.
Trang Lạc giơ tay ra nhẹ nhàng chạm vào gò má Lâm Chiếu Hạc, ấm áp mềm mại chẳng khác gì con người. Nhưng trên khuôn mặt hắn lại hiện lên một nụ cười khổ sở.
Hắn đã nghĩ đến vô số khả năng mà chưa từng ngờ rằng người mắc sai lầm lại là chính mình. Đến tận ngày hôm nay, sao hắn có thể nhẫn tâm ra tay với Lâm Chiếu Hạc được.
Chính hắn đã đưa cậu đến thế giới này, vậy mà giờ đây khi đã lợi dụng cậu xong ại phải tàn nhẫn giết cậu.
Trang Lạc hít sâu một hơi, trong đầu trăm mối suy tư xoay chuyển, cuối cùng hắn đã chắc chắn một điều hắn không thể làm được—— hắn không thể ra tay với Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc đột nhiên tỉnh giấc từ giấc mơ kỳ lạ. Khi mở mắt ra cậu thấy Trang Lạc đang đứng bên cạnh, ánh mắt hắn sâu thẳm chăm chú nhìn cậu. Cậu mơ màng cọ cọ tay vào những ngón tay đang đặt trên má mình, giọng ngái ngủ khẽ r*n r*: “Dậy rồi…”
Lâm Chiếu Hạc trông chẳng khác nào một chú cún con mới sinh, đôi mắt nhập nhèm ngây ngô nhìn hắn. Trang Lạc vô thức thở dài, không phải hắn muốn thở dài mà là cái cảm giác hoàn toàn bó tay với Lâm Chiếu Hạc lại dâng lên trong lòng.
“Cậu dậy rồi à?” Trang Lạc hỏi.
“Ừm, dậy rồi.” Lâm Chiếu Hạc ngồi dậy từ trên sofa, đầu óc vẫn còn chậm chạp khởi động: “Trưa nay tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
“Trưa nào nữa.” Trang Lạc nhướn mày: “Bây giờ đã năm giờ chiều rồi.”
Lâm Chiếu Hạc ngẩn ra một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, cuối cùng đầu óc cũng hoạt động lại, lẩm bẩm: “Tôi ngủ lâu vậy cơ à?”
“Ừ.” Trang Lạc gật đầu: “Giờ có thể suy nghĩ xem tối nay muốn ăn gì rồi.”
“Tôi muốn ăn…” Lâm Chiếu Hạc còn chưa nói xong, Trang Lạc đã giúp cậu nối tiếp câu: “Lại là đồ ngọt?”
“Hehe, đúng vậy, đồ ngọt.” Lâm Chiếu Hạc cười ngốc nghếch.
Trang Lạc: “Không thể ngày nào cũng ăn đồ ngọt được. Thôi thì, sau bữa tối tôi nấu cho cậu một bát bánh trôi rượu nếp làm món tráng miệng nhé.”
“Cũng được.” Lâm Chiếu Hạc gật đầu.
Tuyết bên ngoài ngày càng rơi dày hơn, đất trời phủ một màu trắng xóa, củi cháy trong lò sưởi thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách.
Lâm Chiếu Hạc rất thích bầu không khí như thế này, không có những âm thanh ồn ào đáng sợ, dường như trên thế giới chỉ có cậu và Trang Lạc. Cậu cầm cốc sữa nóng hổi đứng bên cạnh vừa khoa tay múa chân vừa kể cho Trang Lạc nghe về giấc mơ vừa rồi của mình. Cậu mơ thấy mình biến thành một chiếc bánh quy nhỏ có vị caramel, khi rơi xuống từ trên bàn cậu được Trang Lạc đỡ lấy, ban đầu vui mừng lắm nhưng ngay giây tiếp theo, Trang Lạc đã cắn một miếng lớn trên người cậu làm cậu bị thiếu mất một góc.
“Biết đâu không phải tôi cắn thì sao?” Trang Lạc trêu cậu.
“Chắc chắn là anh!” Lâm Chiếu Hạc nghiêm túc chỉ trích những gì Trang Lạc đã làm trong giấc mơ: “Tôi còn nhớ rõ dấu răng của anh mà!”
Trang Lạc hỏi: “Ồ? Cậu nhớ dấu răng của tôi? Sao cậu biết răng tôi trông như thế nào?”
Lâm Chiếu Hạc đáp: “Tóm lại là tôi nhớ…” nhưng khí thế yếu dần.
Trang Lạc nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ cậu nhớ nhầm rồi.”
Lâm Chiếu Hạc ngơ ngác: “Nhớ nhầm… Sao? Vậy ai cắn tôi chứ?”
Nhìn cậu nghiêm túc suy nghĩ về tính logic của giấc mơ, Trang Lạc mỉm cười: “Hay là cậu thử nhìn xem thế nào?”
Lâm Chiếu Hạc nói được thôi, cậu vốn nghĩ Trang Lạc sẽ mở miệng cho cậu kiểm tra, ai ngờ tên này lại bất ngờ ghé sát lại cắn một cái ngay trên mặt cậu. Lực cắn không quá mạnh cũng không quá nhẹ vừa đủ để lại một hàng dấu răng ngay ngắn.
Lâm Chiếu Hạc sững sờ vì bị cắn, lắp bắp nói: “Anh cắn tôi?” Đọc Full Tại Truyenfull.vison
Trang Lạc thản nhiên đáp: “Không phải cậu muốn xem dấu răng sao?” Công nhận má của Lâm Chiếu Hạc mềm thật.
Lâm Chiếu Hạc: “Nhưng anh cắn lên mặt tôi thì sao tôi nhìn được?” Điều cậu quan tâm lại là chuyện này.
Trang Lạc không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nhìn dáng vẻ Lâm Chiếu Hạc trừng mắt, hắn bỗng có cảm giác như đang bắt nạt một đứa trẻ. Cảm giác này thật ra cũng không tệ lắm vì vậy nụ cười trên môi hắn càng rạng rỡ hơn.
Chiếc bánh quy nhỏ Lâm Chiếu Hạc này không chỉ bị cắn trong mơ mà ngay cả ở thực tế cũng không thoát khỏi số phận. Cuối cùng, nhờ vào sự kiên trì không ngừng nghỉ cậu đã bắt được thủ phạm chuyên cắn bánh quy Trang Lạc và được được thưởng hai viên kẹo.
Những ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cả hai. Đối với họ, đó là quãng thời gian không cần lo lắng về áp lực sinh tồn, không bị quấy rầy bởi thế giới bên ngoài, chỉ có họ như thể cả thế gian này chỉ tồn tại hai người mà thôi.
Cũng chính trong khoảng thời gian này, Trang Lạc đã xác định rõ tình cảm của mình dành cho Lâm Chiếu Hạc. Đó không phải là tình thân, cũng không phải tình bạn mà là một thứ tình yêu độc nhất vô nhị chứa đầy sự chiếm hữu.
Còn về cách hắn nhận ra điều đó đều nhờ vào một ngày nọ, khi Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không tự ý thức được mà trần như nhộng lao thẳng từ phòng tắm ra trước mặt hắn, vừa vội vàng vừa tủi thân kêu lên: “Trang Lạc! Nước nóng quá, sắp làm tôi bỏng rồi!”
Trang Lạc nhìn kỹ phát hiện làn da trắng nõn của Lâm Chiếu Hạc đã bị nước nóng làm đỏ bừng trông chẳng khác nào một con tôm luộc cỡ lớn, cậu ấm ức đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, sốt ruột lặp lại: “Nóng đến mức sắp làm bỏng tôi rồi!”
Mặc dù tình cảnh này trông có vẻ thảm thật nhưng dáng vẻ cậu lại đáng yêu đến khó tin. Trang Lạc không nhịn được mà khóe mắt cong lên khẽ cười: “Đừng chạy lung tung nữa lạnh lắm đấy. Mau vào đi tôi xem giúp cho.”
“Nhanh, nhanh xem giúp tôi đi!” Câu này vừa nói ra, Lâm Chiếu Hạc mới thật sự cảm thấy lạnh. Thế là cậu trần như nhộng chạy ra sao, giờ lại trần như nhộng chạy vào. Trang Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhóc lắc lắc cái mông, ba chân bốn cẳng lao thẳng về phía phòng tắm.
Hắn lặng lẽ đặt laptop trên tay xuống, không vội đi theo mà chỉ nhíu mày. Nhưng lần này không phải vì khó chịu mà bởi hắn nhận ra khi hắn nhìn bóng lưng Lâm Chiếu Hạc lại có một cảm giác kỳ lạ đột ngột lóe lên trong đầu…
Chết tiệt. Chuông báo động trong đầu Trang Lạc vang lên ầm ầm.
Lâm Chiếu Hạc vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Cậu chỉ cảm thấy mình vừa bị nước nóng làm bỏng sắp chín, thử lại nhiệt độ thì thấy vẫn chưa hạ xuống, sốt ruột đến mức lại gọi to mấy tiếng.
Bên ngoài, Trang Lạc chậm rãi đáp lại một tiếng, mãi mới đưa nước có nhiệt độ đã được điều chỉnh thích hợp vào.
Tối hôm đó, Trang Lạc không cho phép Lâm Chiếu Hạc gối đầu lên đùi mình như mọi khi nữa. Không phải hắn không muốn mà là hắn sợ nếu Lâm Chiếu Hạc vô tư cọ tới cọ lui như trước, lỡ đâu hắn lại bị ma sát đến bốc hỏa thật thì biết giải thích thế nào đây.
Mất đi chiếc gối đùi quen thuộc, Lâm Chiếu Hạc cảm thấy cả người không ổn chút nào, cậu hỏi: “Sao anh không cho tôi gối nữa?”
Trang Lạc đáp: “Vì chân tôi không thoải mái.”
Lâm Chiếu Hạc đâu phải con nít, vừa nghe đã biết ngay hắn đang nói dối: “Không thoải mái chỗ nào?”
Trang Lạc im lặng.
“Có phải anh không thích tôi nữa không?” Thần minh đâu hiểu được những lời vòng vo của con người, cứ mở miệng là nói thẳng. Từ khi đến thế giới này người duy nhất cậu quen chính là Trang Lạc, giờ phút này đối phương cố tình giữ khoảng cách với cậu, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả cái chết. Lâm Chiếu Hạc bức bối đến mức chỉ hận không thể nhào tới trực tiếp bẻ gãy chân Trang Lạc: “Nói đi, có phải anh không thích tôi nữa không?”
Trang Lạc: “…” Sao cậu có thể hỏi một cách đúng lý hợp tình như vậy chứ.
Thấy Trang Lạc im lặng, Lâm Chiếu Hạc lập tức hoảng lên, cậu lao tới túm chặt lấy hắn: “Anh nói gì đi chứ! Có phải anh có vị thần khác rồi không?”
Trang Lạc nghiến răng: “Buông tay ra trước đã—”
“Không buông!!” Lâm Chiếu Hạc giận dữ hét lên: “Lỡ tôi buông rồi anh chạy mất thì sao? Ở nơi núi sâu rừng già này nếu chỉ còn lại một mình, chẳng phải tôi sẽ bị nước nóng luộc chín sao!”
Trang Lạc hít sâu một hơi cố gắng thương lượng với Lâm Chiếu Hạc: “Tôi biết cậu đang rất gấp nhưng đừng hoảng. Nào, thả tay ra trước được không?”
Nhưng Lâm Chiếu Hạc nào có chịu nghe, vẫn bám chặt không buông.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng người sụp đổ lại là Trang Lạc. Hắn khàn giọng cảnh cáo: “Lâm Chiếu Hạc, nếu cậu không buông tay, cậu sẽ hối hận thật đấy.” Chết tiệt… Cái tên Lâm Chiếu Hạc này lại còn nắm ngay chỗ đó…
Lâm Chiếu Hạc cảm nhận được nguy hiểm nhưng nỗi sợ bị bỏ rơi lại cho cậu thêm dũng khí. Cậu cứng đầu đáp: “Tôi không hối hận đâu!” Nhưng mà thứ cậu đang nắm sao cảm giác trong tay ngày càng kỳ lạ vậy…
Trang Lạc hỏi: “Không buông tay thật chứ?”
Lâm Chiếu Hạc: “Hả?”
Trang Lạc nghiến răng: “Cậu đúng là cần bị dạy dỗ.”
Hôm đó, sau một thời gian sống ở thế giới này, Lâm Chiếu Hạc đã học thêm được vài từ mới. Những từ ấy tác động mạnh mẽ đến tâm hồn trong sáng của cậu khiến cậu nhận ra rằng con người thực sự là những sinh vật tà ác đến mức nào.
Nhưng thực ra Trang Lạc cũng không làm gì quá đáng. Nhìn Lâm Chiếu Hạc nước mắt lưng tròng khóc sụt sịt như sắp vỡ òa, cuối cùng hắn vẫn không nỡ ép buộc cậu thế là hắn cắn răng kiềm chế, quyết định đi tắm nước lạnh để hạ hỏa.
Nhưng đúng lúc này, cái tên không biết sợ chết Lâm Chiếu Hạc lại la lên: “Anh đi đâu đấy? Sao lại vào phòng tắm? Máy nước nóng hỏng rồi đấy! Anh sẽ bị luộc thành tôm mất!!”
Trang Lạc nghiến răng, gằn từng chữ: “Im miệng!” Hắn sắp phát điên rồi!
Lâm Chiếu Hạc ngơ ngác: “Tôi chỉ đang khuyên anh thôi mà. Không mặc quần áo chạy loạn thế này dễ bị cảm lắm!” Lúc này thì nói nhiều thế, còn cái vẻ đáng thương nhõng nhẽo vừa rồi chẳng lẽ chỉ là ảo giác của hắn sao?
Trang Lạc hít sâu một hơi, cố nhắc nhở bản thân đừng chấp nhặt với tên ngốc này. Hắn quay đầu lại chậm rãi nói: “Tôi không đi tắm chẳng lẽ cậu muốn tôi tiếp tục?”
Lâm Chiếu Hạc ngơ ngác: “Tiếp tục cái gì?”
Trang Lạc: “Chuyện vừa rồi.”
Lâm Chiếu Hạc im lặng vài giây rồi lắp bắp: “Cũng, cũng không phải là không được.” Nghĩ nghĩ một chút còn bổ sung: “Hình như, cũng khá dễ chịu…”
Trang Lạc: “Thế sao cậu lại khóc?”
Lâm Chiếu Hạc đáp: “Thì tại chưa gặp phải bao giờ nên hơi ngại thôi mà.” Giọng điệu cậu còn vô cùng dõng dạc làm như người thiếu kinh nghiệm là Trang Lạc vậy.
Trang Lạc nghiến răng, cảnh cáo: “Lâm Chiếu Hạc, đừng có hối hận.”
Dù có hối hận thì cũng chẳng còn cơ hội đâu!
Sổ Tay An Toàn Lao Động
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động
Story
Chương 121: Vị thần của thế giới ấy (5)
10.0/10 từ 28 lượt.
