Sổ Tay An Toàn Lao Động
Chương 114: Sàn đấu khốc liệt*
(*giải nghĩa tên chương: Tu La tràng (): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện. Cre: )
Lâu lắm rồi mới có một năm mới sôi động như vậy.
Căn nhà nhỏ của Lâm Chiếu Hạc chật kín người, có người đang dán riềm giấy, có người bận rộn trong bếp, có người đang bóc đậu phộng và hạt dưa, mọi người trò chuyện sôi nổi.
Trong bản tin truyền hình, chương trình phát sóng cũng đầy màu sắc rực rỡ, bông tuyết đậu trên đèn lồng đỏ đầy không khí vui mừng, cả căn phòng chìm trong mùi thơm của thức ăn. Lâm Chiếu Hạc đang nghiên cứu cán bột, khi thì ít nước quá, khi thì nhiều nước quá, vô thức nhào bột càng lúc càng lớn, cuối cùng A Diêu thật sự không chịu nổi xắn tay áo lên nói tránh ra để tôi làm cho.
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Cậu cũng biết cái này hả?"
A Diêu nói: "Này có gì mà không biết, nấu ăn là yêu cầu bắt buộc phải có với một người đàn ông tốt ở thời đại mới!"
Lâm Chiếu Hạc nhường vị trí cho A Diêu, tự đi băm thịt.
Mọi người ai bận việc nấy, bầu không khí sôi nổi ấm áp hoàn toàn khác với ngày cuối năm vắng vẻ, Cố Tuyệt Dục thật sự đáp ứng được kỳ vọng của mọi người về anh ấy, anh ấy nấu một bữa trưa thịnh soạn bằng rất nhiều nguyên liệu mà Lâm Chiếu Hạc chưa từng thấy, nghe Cố Tuyệt Dục giới thiệu, Lâm Chiếu Hạc chỉ cảm thấy có chút quen thuộc. Suy nghĩ cẩn thận cậu mới nhớ ra con mẹ nó này không phải là sinh vật trong Sơn Hải Kinh à, cậu lập tức quyết định ăn thêm vài miếng nữa.
"Người đàn ông của anh đâu rồi? Sao chưa về vậy?" A Diêu hỏi Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc nói anh ấy đi lấy đồ, lúc ăn tiệc tất niên mới về.
"Người đàn ông gì, cái gì mà người đàn ông cơ?" Cố Tu Du và Cố Tuyệt Dục chưa biết chuyện tình cảm của Lâm Chiếu Hạc, nghe A Diêu hỏi cả hai đều trợn tròn mắt nhìn cậu, Cố Tuyệt Dục không thể tưởng tượng được nói: "Lâm Chiếu Hạc, sao anh cũng mất đạo tâm* thế!"
(*Đạo Tâm (), là một thuật ngữ được sử dụng rất nhiều trong các tác phẩm: Võ Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Ảo,... cả trong phương pháp tu luyện của Đạo gia cũng luôn thường đề cập đến Đạo Tâm.)
Lâm Chiếu Hạc không thể hiểu được, cậu nói mình có tu tiên đâu mà cần đạo tâm.
Lời này quả thực như chọc trúng điểm yếu của Cố Tuyệt Dục, anh ấy uất ức liếc Cố Tu Du muốn nói lại thôi.
Cố Tu Du vẫn thờ ơ, lạnh lùng nói: "Cậu đã quên vì sao mình tên Cố Tuyệt Dục rồi à?"
Cố Tuyệt Dục: "..." Có lý.
"Chuyện yêu đương nhăng nhít! Chỉ là chướng ngại vật trên con đường tu tiên." Cố Tu Du vấn gọn tóc ra phía sau, tuy rằng mặc đồ hiện đại nhưng rất có khí chất tiên phong đạo cốt, anh lạnh lùng nói: "Muốn vinh đăng tiên đồ phải vứt bỏ thứ tình cảm dư thừa này!"
Cố Tuyệt Dục tủi thân nói: "Thế mà anh còn yêu đương trên mạng."
Mọi người: "?"
"Tôi yêu qua mạng khi nào?" Sắc mặt Cố Tu Du vẫn lặng như nước.
"Tôi thấy hết rồi!" Cố Tuyệt Dục nói: "Không phải khi anh chơi cùng đám bạn trên mạng đã thích một người à? Còn tặng hoa viết thư cho người ta nữa..."
Những người có mặt đều nhìn Cố Tu Du như đang nói không ngờ đấy không ngờ đấy. Cố Tu Du, trông anh hệt người thanh tâm quả dục vậy mà lại biết chơi phết, đã vậy còn biết yêu qua mạng nữa.
Cố Tu Du âm u hỏi: "Cậu không muốn sống nữa?"
Cố Tuyệt Dục cố gắng giãy giụa nói câu cuối cùng: "Kết quả phát hiện người ta chỉ là NPC..."
Sau đó đương nhiên là thất tình, lại còn bởi vậy mà sa sút tinh thần một thời gian rất dài.
Người bạn tâm giao từng nghĩ cùng chí hướng hóa ra chỉ là một chuỗi dữ liệu vô hồn và nội dung cuộc trò chuyện của họ chỉ là một câu trả lời tự động trong trò chơi. Khi anh nhận ra người mình thích là một chương trình máy tính, đạo tâm ngoan cường của Cố Tu Du suýt chút nữa tan vỡ. Chuyện này quả thực là một sự sỉ nhục cả đời anh nhưng anh không ngờ lại bị Cố Tuyệt Dục phát hiện còn phanh phui trước mặt mọi người, anh rất muốn giết Cố Tuyệt Dục ngay tại chỗ.
Lâm Chiếu Hạc cũng nhận ra, cậu nhanh chóng giơ tay cản lại: "Tết nhất rồi bỏ đi, đánh đánh giết giết nhiều không tốt đâu."
Cố Tu Du híp mắt: "Cũng phải."
Xem ra cuộc sống của mọi người đều rất đặc sắc.
Sau khi ăn uống xong, bọn họ liền mở một bàn mạt chược, Lâm Chiếu Hạc đang chơi thì có người gọi điện, cậu cầm điện thoại lên liếc nhìn tên trên đó liền bảo hình vuông nhỏ màu đỏ thế chỗ mình, nói mình có việc phải làm.
"Có chuyện gì? Sao thế anh Lâm?" Có lẽ hình vuông nhỏ màu đỏ thấy sắc mặt cậu lạ lạ liền hỏi.
"Không sao." Lâm Chiếu Hạc nói: "Một người bạn đến tìm anh thôi."
Nói là bạn nhưng thật ra là Lâm Yên ác kia, Lâm Chiếu Hạc đi ra hành lang mới bắt máy.
"Cậu đang ở nhà?" Lâm Yên hỏi.
Lâm Chiếu Hạc: "Ừ, sao vậy?"
Lâm Yên đáp: "Tết rồi, tới tặng cậu chút quà."
Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm cậu mà cũng chú trọng đạo lý đối nhân xử thế như vậy sao, có điều sau khi cậu biết hết sự thật thì không còn hận Lâm Yên nữa mà thay vào đó là thương hại, cậu hỏi cậu ta quà gì, cậu đang ở đâu?
Lâm Yên chỉ cậu tới công viên bên cạnh.
Lâm Chiếu Hạc tới đó, ở công viên vô cùng náo nhiệt, tuyết đã ngừng rơi. Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, hơn nữa ngày đầu năm mới nên có rất nhiều người đến công viên chơi.
Lúc này không còn sự uy h**p của khu dung hợp, mọi người như sống một cuộc sống dưỡng lão sinh hoạt, cũng không cần phải cạnh tranh nhiều nữa ngược lại có thể tạo ra niềm vui từ những điều nhỏ nhặt.
Đám trẻ vui vẻ nô đùa trong công viên, chúng hồn nhiên xây người tuyết rồi ném tuyết tuyết, không còn phải thấy sự hoang tàn đáng sợ của quá khứ.
Lâm Chiếu Hạc lướt qua đám người, cậu nhanh chóng phát hiện Lâm Yên đang ngồi trong góc.
Nhìn cậu ta hơi lạc lõng trong sự nhộn nhịp xung quanh, Lâm Yên ngồi một mình đội mũ đeo khẩu trang trông rất khác loài.
Lâm Chiếu Hạc đi tới trước mặt cậu ta, cậu ta mới ngước mắt lên.
"Chúc mừng năm mới." Lâm Chiếu Hạc chào hỏi cậu ta.
"Năm mới vui vẻ." Lâm Yên lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi ra, nhìn hình dạng vô cùng khả nghi, Lâm Chiếu Hạc nghi ngờ hỏi: "Cậu định cầu hôn tôi đấy à?"
Lâm Yên suýt chút nữa sặc chết, nói Lâm Chiếu Hạc à thế giới đã được cứu rồi, trạng thái tinh thần cậu có thể bình thường chút được không.
Lâm Chiếu Hạc cười không thẳng được lưng.
"Rốt cuộc là quà gì." Lâm Chiếu Hạc nhận quà của Lâm Yên, đang định mở ra lại bị Lâm Yên giữ tay, Lâm Yên nói: "Về rồi hẵng mở."
Lâm Chiếu Hạc nói: "Cũng được." Đọc Full Tại Truyenfull.vison
"Tôi đi đây." Lâm Yên đứng lên.
Lâm Chiếu Hạc: "Vậy tối ăn tết ở đâu?"
Lâm Yên lạnh nhạt nói: "Năm mới có gì vui đâu."
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Vậy cậu đợi chút, tôi có làm há cảo để tôi gói lấy một ít cho cậu. Cậu thích ăn nhân gì, thịt heo cải trắng được không?"
"Tất nhiên Yên Yên nhà chúng ta thích ăn nhân rau hẹ nhất rồi." Một giọng nói đầy xảo quyệt từ đâu truyền đến, Lâm Chiếu Hạc và Lâm Yên chưa kịp phản ứng đã thấy một bàn tay vòng qua cổ Lâm Yên, trìu mến ôm lấy cậu ta.
Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn choáng váng, không biết La Phiến Vũ chui ra từ chỗ nào. Lâm Yên cũng đứng chết trân tại chỗ, cậu ta giống hệt ếch xanh bị rắn cuốn lấy không dám động đậy.
Cậu ta khác với Lâm Yên tốt bụng, phần lớn thời gian cậu ta luôn thể hiện khía cạnh cáu kỉnh tiêu cực, mạnh mẽ máu lạnh của mình trước mặt Lâm Chiếu Hạc nhưng vào lúc này dường như cậu ta lập tức thay đổi trở lại thành đức mẹ Lâm Yên bị La Phiến Vũ bắt nạt trong tiểu thuyết gốc, thậm chí còn không biết phải nói gì.
"Sao anh lại ở đây?" Lâm Chiếu Hạc sững sờ, cậu không ngờ La Phiến Vũ lại xuất hiện trước mặt cậu.
"Ha, cái này gọi là biết trước!" La Phiến Vũ cười gian xảo: "Trước kia khi cậu ấy nghe điện thoại tôi liền biết nhất định cậu ấy sẽ lén đến đây, Khà khà, tôi canh trước cửa nhà cậu thấy cậu xuống lầu đến công viên——" Hắn ta ôm chặt Lâm Yên như thể sợ cậu ta chạy.
Mặc dù Lâm Yên đeo khẩu trang nhưng Lâm Chiếu Hạc có thể cảm nhận rõ ràng sau khi La Phiến Vũ nói lời này, sắc mặt cậu ta tái xanh trắng bệch một hồi nhưng vẫn nhịn không nói gì.
Nghe những gì La Phiến Vũ nói, Lâm Chiếu Hạc không biết nên nói gì, cậu muốn nói với La Phiến Vũ rằng Lâm Yên trước mặt không giống như hắn ta nghĩ nhưng lại cảm thấy bầu không khí sẽ càng xấu hổ hơn khi nói ra.
Cuối cùng Lâm Yên cũng không chịu nổi nữa, kéo tay La Phiến Vũ nói với giọng khàn khàn: "Anh ôm tôi chặt quá, buông tay ra đã."
Thằng cha La Phiến Vũ này không biết xấu hổ từ chối: "Không."
Lâm Yên: "..."
"Lỡ tôi buông tay cậu chạy mất thì phải làm sao bây giờ." La Phiến Vũ nói: "Cậu là người tôi tìm thấy trước, không thể để thằng cha Lý Ngư kia chiếm lợi được. Tiểu Yên, tôi đã ở bên cậu nhiều năm như vậy, chắc cậu không nhẫn tâm nhìn tôi bị Lý Ngư bắt nạt đâu đúng không?" Tên này diện mạo thanh tú, hiện tại còn trưng vẻ mặt thoạt nhìn rất đáng thương ra nói tiếp: "Tôi có tất cả những gì cậu thích, Tiểu Yên, đừng bỏ rơi tôi."
Lâm Chiếu Hạc nghe đoạn này không khỏi muốn vỗ tay, cậu nghĩ ông nội La Phiến Vũ này thật sự có khả năng làm chuyện lớn, sẵn sàng vứt mặt mũi làm nũng đúng là một vai phản diện tiềm năng, văn vở có thể lôi kéo đồng đội... Không có gì ngạc nhiên khi có thể cạnh tranh với Lý Ngư.
Toàn thân Lâm Yên cứng đờ, đôi mắt cậu ta nhìn Lâm Chiếu Hạc với vẻ hoài nghi như thể đang hỏi Lâm Chiếu Hạc chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao người anh em tốt của mình lại nói chuyện với mình bằng giọng điệu này.
Sao Lâm Chiếu Hạc giải thích được, theo lý mà nói tất cả mọi thứ đều do chính Lâm Yên ác tạo ra. Nếu cậu ta không biến thành phù thủy rồi dùng phép thuật biến Lâm Chiếu Hạc thành cún con thì sẽ không có cuộc hành trình như vậy, tất nhiên La Phiến Vũ cũng không nảy sinh bất kỳ kỳ suy nghĩ vớ vẩn nào với Lâm Yên đã biến thành con gái, cho nên nguyên nhân của việc này là do chính Lâm Yên tự làm tự chịu!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lâm Chiếu Hạc đã tốt hơn rất nhiều, cậu quyết định đổ thêm dầu vào lửa, nói: "Aiza, Lâm Yên tốt bụng như vậy sao có thể bỏ rơi anh được."
"Tôi thích Tiểu Yến mặc kệ cậu ấy có tốt bụng hay không." La Phiến Vũ nói: "Tiểu Yên nào cũng đều được."
Lâm Yên nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mắng: "La Phiến Vũ, cậu bị úng nước rồi đúng không?"
La Phiến Vũ sửng sốt.
Lâm Yên nói: "Tôi là anh em tốt của cậu mà cậu lại như vậy với tôi?"
La Phiến Vũ: "?"
Lâm Yên lại mắng: "Nếu đầu óc cậu bị úng nước thì nhanh nhanh đi lắc nó ra đi, đừng có đ*ng d*c như một chó nữa!"
Có thể thấy Lâm Yên đã rất vất vả, cố gắng dùng những từ ngữ ác độc để đánh thức người anh em bị úng nước nhưng những câu từ yếu ớt này không những không làm La Phiến Vũ tỉnh lại mà còn khiến hắn ta hưng phấn hơn, Hắn ta nheo mắt để lộ biểu cảm khiến Lâm Yên cảm thấy không ổn, quả nhiên Lâm Yên nghe La Phiến Vũ hỏi: "Cậu là Lâm Yên nào?"
Lâm Chiếu Hạc không ngờ hắn ta lại nhận ra.
Đương nhiên Lâm Yên không muốn thừa nhận, tức giận nói: "Còn có thể là người nào nữa?"
La Phiến Vũ: "Có gì đó không đúng, Lâm Yên kia không chửi mấy từ th* t*c lưu loát như vậy đâu..."
Lâm Yên không nói nên lời, trong một khoảnh khắc cậu ta thật sự rất đồng cảm với Lâm Yên khác. Cậu ta biết mình dễ tính đến mức nào mà còn bị ép chửi, chung quy cũng là bị La Phiến Vũ ép không còn cách nào khác, chưa gì cậu ta đã có chút tức nước vỡ bờ rồi.
"Đây là Lâm Yên làm chuyện xấu đúng không!" Không hổ là người anh em tốt nhất của Lâm Yên, lời nói của La Phiến Vũ không khiến người ta sốc chết không thôi.
Thân phận Lâm Yên đột nhiên bị vạch trần, cậu ta cảm thấy hoảng sợ vô cớ, cậu ta muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm của La Phiến Vũ nhưng không ngờ lại thất bại thế là chỉ biết tức giận quát: "Buông ra!"
La Phiến Vũ không biết xấu hổ: "Không buông, cậu tính đi đâu? Tôi tìm cậu lâu như vậy cũng không tìm được..."
Lâm Yên hỏi: "Cậu quan tâm tôi làm gì?"
La Phiến Vũ nói: "Tsk, cậu muốn làm chuyện xấu thì nói sớm đi, chúng ta có thể cùng nhau làm! Tôi không muốn làm người tốt từ lâu rồi!"
Lâm Yên: "..." Cậu ta có thể nhìn thấy.
Đúng vậy thật, theo nguyên tác nếu Lâm Yên không ngăn cản, La Phiến Vũ đã hóa thân vai ác chuyên đi làm chuyện xấu rồi. Lúc này khi gặp Lâm Yên ác, La Phiến Vũ hưng phấn đến mức giống như chó đào được xương chỉ thiếu nước vẫy đuôi: "Này, sao, chúng ta hợp tác làm gì đó đi?"
Lâm Yên nghiến răng: "Cậu buông tay ra đã——"
"Không!" La Phiến Vũ nói: "Nếu tôi buông tay, cậu chạy mất ai đưa tôi đi làm chuyện xấu cùng."
Lâm Yên điên mất.
Lâm Chiếu Hạc đang ăn dưa bên cạnh cười đến mức ngã trước ngã sau, dáng vẻ vô tâm của cậu khiến Lâm Yên tức đến mức nghĩ đây là một cái bẫy mà Lâm Chiếu Hạc cố ý đặt ra cho mình!
---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Quà là quả dưa tuyệt vời này à? Sếp cũng tặng em y vậy đúng không...
Trang Lạc: ? Em muốn ăn dưa của anh à?
Sổ Tay An Toàn Lao Động
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động
Story
Chương 114: Sàn đấu khốc liệt*
10.0/10 từ 28 lượt.
