Sổ Tay An Toàn Lao Động

Chương 113: Chúc mừng năm mới


Thần đã chết!


 


Những người xem truyền hình trực tiếp đã nhanh chóng chấp nhận sự thật này.


 


Dường như năm mới đã đến sớm, mọi người đều phấn khởi như thể đang ăn mừng một ngày sinh mới.


 


Đường phố giăng đèn kết hoa, pháo hoa rực rỡ bùng nổ trên bầu trời tối, mọi người đổ xô ăn mừng sự kết thúc của ngày tận thế.


 


Không khí còn sôi động hơn cả năm mới.


 


Trong tiếng nổ bùm bùm của pháo hoa, Lâm Chiếu Hạc ôm chặt Trang Lạc, những hình ảnh tàn nhẫn trên TV vừa rồi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy Trang Lạc trước mặt mình trông vô cùng mong manh. Cứ cách một khoảng thời gian, cậu lại hỏi Trang Lạc xem hắn có cảm thấy khó chịu ở đâu không, khi con rối bị thương hắn có cảm nhận được gì không.


 


Đương nhiên, Trang Lạc biết Lâm Chiếu Hạc đang nghĩ gì, lúc đó Lâm Chiếu Hạc trở nên như vậy tâm trạng hắn còn đau đớn hơn cả Lâm Chiếu Hạc. Cho nên lúc này đối mặt với sự lo lắng của Lâm Chiếu Hạc, hắn không cảm thấy dư thừa mà vươn tay ôm cún con, cọ cọ cằm trên đỉnh đầu Lâm Chiếu Hạc, an ủi: "Không sao, hết rồi."


 


"Thật sự đã kết thúc rồi sao?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.


 


"Kết thúc rồi." Trang Lạc nhẹ nhàng trả lời.


 


Quả thật tất cả đều đã kết thúc, mong muốn của thần đã được thực hiện, kể từ ngày đó không còn khu dung hợp nữa.


 


Hung thủ giết thần chưa bao giờ được tìm thấy, dường như mọi người đã ngầm quên những gì đã xảy ra đêm đó và tận hưởng hòa bình khó giành được.


 


Sau một đêm tiệc tùng, mọi người đã trở lại cuộc sống bình thường, cuối cùng mọi người cũng có thể thử sáng tạo tiểu thuyết và truyện tranh, vô số tác phẩm mọc lên như nấm. Mà chuyện này mọi người gọi là sư phục hưng sau thảm họa, vô số tác phẩm hai chiều xuất hiện trên Internet và trong cuộc sống con người.


 


Lâm Chiếu Hạc nghĩ bọn họ sẽ quên sạch về vị thần đã chết như hắn chưa từng tồn tại vậy.


 


Nhưng không ngờ người dân lại chung tay kêu gọi cảnh sát tìm ra kẻ giết người.


 


Khi thần chết, những kẻ vô cùng ghét thần đột nhiên trở thành những tín đồ sùng đạo.


 


"Bất kể thế nào, bây giờ chúng ta có thể có một cuộc sống như vậy tất cả đều nhờ ngài ấy. Ngài ấy đã bị sát hại thì chúng ta phải tìm ra kẻ giết người cho ngài ấy công đạo chứ đúng không?" Những giọng nói như vậy bắt đầu xuất hiện, lúc đầu chỉ là ít ỏi vài người nhưng không ngờ ngày càng nhiều người ủng hộ.


 



Mọi người bắt đầu nhìn lại những gì thần đã làm sau khi hắn xuất hiện, thực tế hắn không làm bất cứ điều gì có hại cho nhân loại, cùng lắm là chỉ lấy một mảnh đất xây một ngôi nhà, ngoài chuyện này ra hắn không làm hại tính mạng bất cứ ai.


 


Tuy trông hắn hơi xấu xí và tố chất kém nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng đâu phạm tội đến mức phải chết đúng không?


 


Mọi người đột nhiên bắt đầu quý mến hắn.


 


"Tìm kẻ giết người, tìm kẻ giết thần——"


 


"Không phải bọn họ có Hội Giết Thần à? Nên công bố danh sách rồi đó!"


 


"Nào, mày tự xem lại bài đăng của mày đi, chẳng phải lúc đó mày muốn tham gia lắm à, sao giờ lật mặt nhanh thế?"


 


"Đừng có bày đặt đứng ở đỉnh cao của đạo đức, người nói muốn giết là mấy người. Cuối cùng chính tụi mày nói muốn tìm ra kẻ giết người, tởm chết được."


 


"Tạo thần, giết thần, giờ mở mồm nói giết thần không tốt, chứ chẳng phải chuyện tốt chuyện xấu đều do mấy người làm à."


 


"Ghê tởm!"


 


Gần đây Lâm Chiếu Hạc không đi làm, cậu định lại làm công việc mà mình đảm nhận—— viết tiểu thuyết. Thường thường trước khi viết cậu sẽ lướt Internet nhưng không ngờ mọi người lại cãi nhau kịch liệt như vậy làm tâm trạng cậu vô cùng phức tạp.


 


Cậu nhớ rõ những lời mắng chửi thần nhưng không ngờ chỉ trong vài ngày đã xảy ra thay đổi long trời lở đất..


 


Những Người Ăn Thần từng được gọi là anh hùng giờ lại phải lẩn trốn, thần đột nhiên biến thành một nạn nhân đáng thương, bị con người tẩy chay và ghê tởm chỉ vì hắn xấu xí.


 


Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm, mấy người có thể thích anh ấy nhiều như vậy không phải vì anh ấy đã chết. Nếu anh ấy lại đi qua trước mặt mấy người với cái bụng bia Địa Trung Hải kia thì tình yêu của mấy người có thể kéo dài mấy giây đây.


 


Nơi thần bị giết bày đủ loại hoa và đồ cúng, thậm chí Lâm Chiếu Hạc còn thấy một con búp bê giống hệt người* ở đó, cậu rất không nói nên lời, dường như mọi người vẫn có chút thành kiến với thần...


 


(*là con này nè:)


 


Chắc chắn không thể tìm ra hung thủ rồi, Lâm Chiếu Hạc đã gặp những người trong Hội Giết Thần, tất cả bọn họ đều là những người có quyền lực, những người phía trên cũng đang cố tình bao che*, ước gì thần chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Vụ giết người này là kết quả của sự sắp xếp từ các thế lực khác nhau, thậm chí bọn họ còn không buồn đẩy một người chịu tội ra, trực tiếp nói hiện tại không có manh mối nào về kẻ giết người, luôn sẵn sàng nghênh đón người dân cung cấp thông tin.


 


(*Point shaving (): đề cập đến hành vi gian lận trong một trận khi mà bên có trình độ và sức mạnh vượt trội lại bị đánh thua hoặc hòa đối thủ yếu hơn.)



Mọi người mắng càng dữ dội hơn.


 


Trang Lạc rất hài lòng với chuyện này nhưng hắn không muốn gặp rắc rối chỉ vì tư giết chính mình.


 


"Anh nói xem có phải nhóm người này bị gì không?" Lâm Chiếu Hạc không hiểu: "Ngày nào cũng kêu muốn giết, giết thật rồi thì lại không vui."


 


Trang Lạc nói: "Không có gì lạ cả, năm đó em ngoan như vậy mà còn có người muốn giết em."


 


Lâm Chiếu Hạc: "Hả? Em đã như vậy rồi mà còn có người muốn giết em?"


 


"Chứ gì nữa." Trang Lạc nói.


 


Lúc đó Lâm Chiếu Hạc với tư cách là một vị thần được tạo ra bởi con người mà không có tý kinh nghiệm xã hội nào gần như đã cống hiến cả cơ thể và tâm trí mình cho loài người. Nhưng cuối cũng cũng không có kết quả tốt đẹp, khi cậu bị phá hủy bởi h*m m**n của con người và biến thành một cỗ máy ước lại có người muốn giết cậu, nói cậu là nguồn gốc của thảm họa.


 


Đúng vậy, chỉ cần thần bị giết, cậu không giúp người ta thực hiện nguyện vọng nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vison


 


Cho dù là ở đâu con người cũng sẽ lộ ra ác ý kinh người, Trang Lạc chắc chắn không quản đám người này, hắn trực tiếp dùng việc thanh toán tiền điện làm nguyên nhân sai khiến AI sống trong nhà Lâm Chiếu Hạc thu thập rất nhiều bình luận ác ý trên Internet, đồng thời lấy một cái tiêu đề là "Con người, tên của bạn là Dễ Thay Đổi". Đăng tất cả bình luận kêu gào giết thần, sau đó xúi giục bắt kẻ giết người rồi xử tử công khai, tất cả đều không bị làm mờ*, lúc trước mắng người ta thế nào thì bây giờ bị người ta mắng như thế.


 


(*Nguyên văn – Phiên âm Hán Việt là đả mã, tức là làm mờ, làm nhòe đi. Nhắc đến hai chữ đả mã tức là nhắc ngay đến phim con heo và những hình ảnh khiêu dâm, đồi trụy hoặc vi phạm tiêu chuẩn vì kiểu quái nào khi đăng lên cũng sẽ bị làm mờ hoặc che luôn bộ phận nhảy cảm.)


 


Sau khi đăng lên mạng hắn còn vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa, Lâm Chiếu Hạc vô cùng khó hiểu cái sở thích này của Trang Lạc, hỏi hắn thấy mấy cái bình luận này mà không tức giận à? Cậu tốt tính như vậy mà thỉnh thoảng còn cáu.


 


Trang Lạc không quan tâm chút nào nói không giận đâu Tiểu Hạc, em định gửi cuốn tiểu thuyết của mình đi đâu? Gửi cho web của anh đi, anh hứa sẽ cho em lên top 1.


 


Lâm Chiếu Hạc ngây người, anh có web luôn hả.


 


"Do anh thấy công ty bảo hiểm khó làm ăn quá nên phải tìm nguồn khác." Trang Lạc xứng đáng là một nhà tư bản, phương diện kinh doanh kiếm tiền của hắn đứng số một. Tiểu thuyết của Lâm Chiếu Hạc chưa bắt đầu hắn đã mở công ty, Lâm Chiếu Hạc nhấp vào trang web và thấy một tiêu đề tiểu thuyết nổi bật—— "Những năm tháng tôi cùng thần yêu đương".


 


Tiêu đề này quá mặn, Lâm Chiếu Hạc không khỏi quay đầu nhìn Trang Lạc: "Vậy mà cũng viết được?"


 


Trang Lạc không khỏi cong môi cười.


 


Thần ở đây chắc chắn chính là thần đã chết, định kiến của mọi người với hắn đồng loạt dày hơn mấy trăm mét, hành vi thô lỗ đó đã trở thành khí chất chân chính nhưng không hiểu sao dáng vẻ của hắn lại trở thành một người thanh tú. Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm loài người ơi loài người, mấy người thật sự rất mê cái đẹp*, nếu Trang Lạc thật sự xuất hiện trước mặt mọi người với khuôn mặt quá xinh đẹp của hắn có lẽ cho dù hắn có giết người phóng hỏa cũng có fan tẩy trắng cho hắn.



 


(*Nguyên văn: . Thuật ngữ này mô tả những người có thể yêu thích một ai đó xinh đẹp. Còn cách gọi khác là "" giá trị nhan hay giá trị hấp dẫn.)


 


Những thay đổi kỳ lạ này khiến Lâm Chiếu Hạc không nói nên lời, cậu hỏi Trang Lạc năm đó sau khi cậu bị giết, thế giới có trở nên tốt đẹp hơn không.


 


Trang Lạc thở dài nói Lâm Chiếu Hạc thật sự có chút ngây thơ, tình hình trong ký ức hắn phức tạp hơn tưởng tượng của Lâm Chiếu Hạc nhiều. Lâm Chiếu Hạc thực hiện từng nguyện vọng một, việc thực hiện điều ước cũng theo thứ tự, ví dụ như A hy vọng mình là người giàu nhất nước và B cũng ước như vậy, sau đó điều ước của người thực hiện điều ước sẽ trở thành sự thật, tức là trước khi điều ước của B thành sự thật thì điều ước của A sẽ được thực hiện trước. Nhiều người ước như vậy nhưng trình tự thực hiện mong muốn của họ chỉ có ai đến trước ai đến sau, ai đến trước sẽ biến thế giới thành một thế giới hoàn toàn méo mó. Hôm nay A là siêu nhân mạnh nhất hành tinh, ngày mai B mạnh hơn A, hôm nay thực hiện mong muốn thế giới hòa bình, hòa bình chưa được ba ngày lại gặp một người muốn chiến tranh.


 


Vì vậy, điều đáng sợ nhất lúc đó là một ngày nào đó sẽ gặp một kẻ cực đoan muốn thế giới bị hủy diệt, muốn giết tất cả mọi người.


 


Nếu Lâm Chiếu Hạc chết thời gian không quay ngược lại được nữa, có thể nói Trang Lạc biết nắm bắt cơ hội cuối cùng lúc đó và xoay chuyển tình thế.


 


Bây giờ năm tháng tĩnh lặng, không ai biết loài người đã trải qua một tương lai tồi tệ như vậy.


 


Mấy ngày nữa là tới năm mới, Lâm Chiếu Hạc cùng hình vuông nhỏ đi siêu thị mua một đống hàng tết, hình vuông nhỏ nhận trách nhiệm đẩy hàng. Khi hai người về đến nhà thì thấy A Diêu đang dán câu đối Xuân trước nhà, ma nữ chuyển đến nhà cậu ta đã thay một bộ váy đỏ mừng năm mới...


 


Không đúng, ma nữ mặc đồ đỏ mà sao cứ thấy vui không nổi vậy? Nhưng A Diêu lại không nhận ra, vui vẻ nhiệt tình mời Lâm Chiếu Hạc cùng nhau ăn tiệc tất niên.


 


Cậu không còn người thân nào, nhân cơ hội này tụ họp bạn bè cũng được, thế là Lâm Chiếu Hạc liền gọi cho đám Lâm Yên mời họ cùng tới ăn tất niên. Không biết Lâm Yên đang làm gì mà đầu bên kia điện thoại có tiếng ồn ào, ngay cả Lâm Chiếu Hạc còn nghe thấy giọng anh Lý và La Phiến Vũ, cậu còn cho rằng mình nghe nhầm liền hỏi Lâm Yên đang làm gì đấy?


 


Lâm Yên ậm ờ giải thích: "Mua đồ..."


 


Lâm Chiếu Hạc: "Hở? Mua cái gì?"


 


"Mua quan tài cho mấy con chó!" Lâm Yên chưa từng chửi thề mà giờ như đã quen với việc nổi cáu chửi bậy, có chút giống với đặc điểm của kẻ sinh tồn mạnh nhất sau khi trải qua chọn lọc tự nhiên. Bên kia bụp bụp mấy tiếng như đánh ai đó, bầu không khí ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh: "Ăn cơm tất niên đúng không? Tôi sẽ đến—"


 


Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm phía mấy cậu dỡ nhà đấy à, nói: "Vậy cậu nhớ đến đúng giờ." Dừng một chút: "Đưa anh Lý hay La Phiến Vũ đi cùng thế?"


 


Lời này vừa nói ra, Lâm Yên im lặng ba giây, sau đó có người giật điện thoại nhiệt tình nói: "Lâm Chiếu Hạc đúng không? Tôi sẽ đi cùng Lâm Yên!"


 


"Anh cút con mẹ anh đi, anh đi? Anh là ai? Tôi chơi với Tiểu Yên mười mấy năm rồi, anh chui đâu ra vậy?"


 


"Yo, mười mấy năm mà Tiểu Yên có thèm để ý đến cậu đâu, xem ra là do cậu không có năng lực nhỉ?"


 



 


Tút tút bên kia lập tức cúp máy, Lâm Chiếu Hạc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cậu nghĩ người nên có vướng mắc tình cảm là A Diêu nhưng cậu không ngờ vì ma nữ rút lui mà bây giờ người bị vây trong đó lại trở thành Lâm Yên.


 


La Phiến Vũ và anh Lý đều không phải đèn cạn dầu, hình như quá trình tuyển chọn cũng không vui vẻ gì.


 


Lâm Chiếu Hạc rất tò mò ngày đó Lâm Yên sẽ mang theo ai.


 


Năm nay là mùa đông lạnh lẽo nhưng lòng mọi người đều ấm áp, không còn sự uy h**p của khu dung hợp, con đường tràn ngập ánh đèn, không khí của năm mới càng ngày càng nồng đậm.


 


Sáng đó đám người Cố Tu Du đã đến rồi, bọn họ còn mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn mới lạ. Lâm Chiếu Hạc nấu ăn không giỏi lắm cho nên Cố Tu Du chỉ chỉ vào Cố Tuyệt Dục nói cần làm gì cứ bảo cậu ta làm.


 


Cố Tuyệt Dục nghe vậy uất ức nói quân tử xa nhà bếp, anh ấy là nam tử hán đại trượng phu sao có thể làm những việc này được.


 


Cố Tu Du không lên tiếng, anh không mặn không nhạt liếc Cố Tuyệt Dục anh ấy lập tức ỉu xìu đi vào phòng bếp khóc sướt mướt, sự thật chứng minh cho dù anh ấy có tập luyện bao nhiêu đi chăng nữa thì tính cách ăn sâu trong xương cốt vẫn không thể thay đổi. Cho dù có diễu võ dương oai trước mặt học trò đến đâu, anh ấy cũng hệt như một cô con dâu nhỏ đáng thương trước mặt chính chủ.


 


Lâm Chiếu Hạc gọi cho Trang Lạc hỏi hắn khi nào về, Trang Lạc nói: "Nhanh thôi, lấy được đồ là về ngay." Lâm Chiếu Hạc hỏi Trang Lạc lấy gì thế.


 


Trang Lạc mỉm cười: "Quà năm mới cho em."


 


Lâm Chiếu Hạc: "Quà năm mới gì?"


 


Trang Lạc nói: "Bí mật."


 


Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm không biết cái gì mà Trang Lạc thần thần bí bí như vậy.


 


------------------------------------


 


Tác giả có lời muốn nói:


 


Trang Lạc: Tôi muốn tặng món quà tốt nhất cho Tiểu Hạc!


 


Lâm Chiếu Hạc: Sao anh không tặng thẳng công ty cho em í?


 


Trang Lạc: ?


Sổ Tay An Toàn Lao Động
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động Story Chương 113: Chúc mừng năm mới
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...