Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 69: Ngoại truyện 10: Em có thai rồi

94@-


Gần đây, Giang Nghiên cảm thấy tình cảm của Nhan Yểu dành cho mình nhạt đi.


Điều này thể hiện rõ nhất ở chỗ, h*m m**n của cô đối với thể xác anh tụt dốc thẳng tắp.


Anh thấy khó hiểu, đến mức mỗi ngày đứng trước gương càng lúc càng lâu.


Người đàn ông trong gương dường như chẳng khác gì trước đây: làn da sạch sẽ, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm, dù đã qua tuổi ba mươi cũng không hề có chút dấu vết già nua. Về khoản giữ dáng, anh chưa bao giờ buông lỏng, cơ bụng tám múi, đường cơ hông rõ ràng, ngay cả kích thước cơ ngực và bắp tay cũng vẫn y nguyên, không to không nhỏ, vừa vặn hoàn hảo.


Thế nhưng sao Nhan Yểu lại không còn nhiệt tình với anh nữa?


Càng nghĩ, Giang Nghiên càng buồn, tâm trạng dần chìm xuống. Thỉnh thoảng, trong đầu anh lại hiện lên đủ loại suy nghĩ vẩn vơ, như có hòn đá lớn đè nặng trong lòng, khiến chỉ cần rảnh ra một chút là lại thấy ngột ngạt khó chịu.


Anh vốn không phải người chủ động, hoặc có thể nói, trong mối quan hệ này, anh đã quen ở thế bị động. Dù đôi khi cũng giành quyền chủ động, nhưng phần lớn vẫn thuận theo ý Nhan Yểu.


Chuyện "vui thú vợ chồng" của họ cũng vậy, chỉ cần một người hơi gợi chút, là lập tức như lửa bén rơm, chẳng cần nói nhiều.


Thế nhưng dạo gần đây, anh đã gợi ý không dưới mười lần, hôn ôm cũng theo đúng "quy trình" như thường, nhưng cứ giữa chừng lại đột ngột dừng. Nhiều lần như vậy, Nhan Yểu dứt khoát làm lơ, thỉnh thoảng hôn lấy lệ hai cái, khác hẳn với sự cuồng nhiệt trước kia. Điều này khiến Giang Nghiên không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ cô "ăn chay" rồi, hay là đã chán món thịt này?


Lý trí bảo anh đừng nghĩ nhiều, vì được mất chỉ khiến bản thân thêm khổ, nhưng những suy nghĩ rối ren cứ như cỏ dại, cắt không hết, đốt chẳng xong.


Người ta nói tình cảm sẽ có thời điểm chán nhau, hôn nhân lại càng thế. Nhưng tình yêu của anh chưa hề thay đổi, sao cô lại lạnh trước?


Càng nghĩ, anh càng thấy tủi, thậm chí còn có cảm giác như mình chẳng làm gì sai mà lại bị mang tội lớn.


Anh không dám hỏi, sợ nhận câu trả lời mình không chịu nổi, nên đành giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục làm kẻ "điếc không sợ súng" để giữ nguyên vẻ yên bình.


Những nụ hôn hiếm hoi giờ đây cũng chẳng còn sự cuồng nhiệt, chỉ còn sự dò xét và lấy lòng dè dặt, không bị đẩy ra mới dám tiến thêm một chút.


Nhưng dù che giấu khéo đến mấy, khi sống cùng ngày qua ngày cũng sẽ để lộ sơ hở.


Nhan Yểu tất nhiên nhận ra sự trầm lắng của Giang Nghiên. Trước đây chỉ cần thấy anh buồn là cô sẽ lập tức dỗ dành, bởi tình cảm của cô dành cho anh sâu hơn cả những gì bản thân hay người ngoài tưởng, không chịu nổi khi thấy anh buồn, trái tim cô cũng sẽ đau.


Thế nhưng lần này, bản thân cô cũng rối bời, ôm một bí mật chưa biết nói ra sao.



Từ khi yêu Giang Nghiên, cô đã cảm thấy quỹ đạo đời mình thay đổi. Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ bước vào cánh cửa mang tên "hôn nhân", càng khó tưởng tượng sẽ chọn một người để bên nhau đến già.


Có lẽ sức mạnh lớn nhất của tình yêu là khiến ta sẵn sàng chấp nhận những điều từng vô cùng kháng cự.


Cô không phải người bốc đồng, nhưng chủ động cầu hôn Giang Nghiên là sự bốc đồng lớn nhất đời cô. Thế nhưng từng giây từng phút sau đó, cô chưa từng hối hận về quyết định ấy.


Nhan Yểu luôn hiểu, hôn nhân đồng nghĩa với điều gì, là hòa nhập vào một gia đình khác, ràng buộc sâu hơn không chỉ bởi tình cảm, mà còn bởi tiền bạc, thời gian, không gian, thậm chí danh dự...


Và cả đứa trẻ.


Một sinh mệnh mang chung huyết mạch, là sợi dây ràng buộc lớn nhất giữa hai con người.


Phải, cô đang mang thai.


Tin này đến bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng là điều dễ đoán.


Từ sau khi kết hôn, họ chẳng kiêng dè gì. Có lúc hứng lên là "hành sự" ngay ở góc nào đó trong căn hộ, đôi khi có chuẩn bị, đôi khi chẳng cần, cứ thế tận hưởng.


Không ai để tâm nhiều, nên việc có thai cũng chẳng lạ.


Gần đây, cô thấy cơ thể khác thường, "dì" trễ, lại hay buồn nôn.


Dù chưa có kinh nghiệm, nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn biết. Người phụ nữ vốn điềm tĩnh này lần đầu trải qua cảm giác hoảng loạn thực sự. Một mình ở Mỹ bao năm không sợ gì, vậy mà giờ lại thấy e dè khi đi khám. Cuối cùng, cô kéo Triệu Tiểu Du đi cùng đến khoa sản, và đúng như dự đoán, cô dính rồi.


Có lẽ vì lúc nghe kết quả, nét mặt Nhan Yểu khá u ám, cộng với vẻ há hốc của Triệu Tiểu Du, nên bác sĩ vô thức tưởng tượng ra một màn "bị gã tồi lừa dối, chưa cưới đã bầu", câu đầu tiên liền là: "Đây là chuyện rất nghiêm túc, nếu muốn bỏ thì phải làm sớm."


Nhan Yểu: "..."


Triệu Tiểu Du: "..."


Không khí bỗng gượng gạo, cuối cùng vẫn là Triệu Tiểu Du phản ứng nhanh, mặt lạnh từ chối lời khuyên của bác sĩ.


Hai người bước ra khỏi phòng khám, trái ngược hẳn với những cặp vợ chồng vui mừng khôn xiết xung quanh. Nhan Yểu chẳng tỏ ra mừng rỡ, còn Triệu Tiểu Du len lén nhìn cô, câu "chúc mừng" cũng chẳng biết nên nói hay không.


Nhan Yểu bảo Triệu Tiểu Du giữ kín chuyện này, cô chưa sẵn sàng công khai.



Vai trò "người mẹ" quá xa lạ với cô. Thuở nhỏ, người phụ nữ kia chỉ mang lại cho cô sự lợi dụng và đau khổ. Cô chưa từng cảm nhận tình mẫu tử, cũng không chắc mình sẽ là một người mẹ tốt, biết nuôi dạy con đúng cách.


Trách nhiệm này quá nặng, không đơn giản là ban cho một sinh mạng.


Một người sinh ra đời vốn không được quyền lựa chọn, sự tồn tại của nó chỉ là ý muốn của cha mẹ. Nhưng trên thế gian này, chắc hẳn có không ít đứa trẻ, giống như cô năm xưa, từng ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra.


Một khi đã chọn giữ lại, nghĩa là phải chịu trách nhiệm cả đời.


Lúc bác sĩ nói "phá thai", phản ứng bài xích theo bản năng khiến Nhan Yểu hiểu, có lẽ cô cũng không ghét "bất ngờ" này, nhưng quả thực chưa sẵn sàng làm mẹ.


Có lẽ vì mang thai nên cảm xúc cô nhạy cảm hơn trước. Một mặt suy nghĩ cách nói với Giang Nghiên, mặt khác phải chăm sóc đứa trẻ trong bụng, nên mới vô thức từ chối sự thân mật của anh.


Một hiểu lầm lặng lẽ hình thành giữa sự "em không nói, anh không hỏi".


...


Ngày qua ngày, Triệu Tiểu Du cũng giữ bí mật vất vả, thỉnh thoảng lại gọi điện giục Nhan Yểu mau thú nhận.


Bởi lẽ, Giang Nghiên sống khổ thì kéo Tưởng Vũ cùng khổ theo. Tưởng Vũ lại thỉnh thoảng bóng gió dò hỏi Triệu Tiểu Du. Cô nàng đã hứa không hé răng, đành giả ngu, nhưng với tư cách người ngoài, mỗi ngày đều sốt ruột như xem phim truyền hình, chỉ hận không thể ấn đầu nam nữ chính lại để họ nói rõ mọi chuyện!


Nhan Yểu bị giục liên tục, cộng thêm phản ứng thai nghén ngày càng rõ, tâm trạng cũng dễ cáu gắt. Mỗi ngày cô đều mặt lạnh, khiến nhân viên trong studio sống trong lo lắng, sợ sơ sẩy chạm phải "nòng súng" của sếp.


Giang Nghiên tất nhiên cũng nhận ra sự cáu kỉnh của cô, trong đầu lại hiện lên hai chữ "chán nhau", nên không nhịn được lôi Tưởng Vũ ra quán bar uống nước trái cây để "giải sầu".


Đây là một vòng luẩn quẩn kỳ quặc, cho đến ngày sinh nhật của Giang Nghiên mới bị phá vỡ.


Nhan Yểu vốn không giỏi nhớ ngày tháng.


Cô chẳng bao giờ nhớ nổi kỷ niệm ngày yêu nhau hay ngày cưới của hai người, thậm chí ngay cả sinh nhật mình cũng hay quên, thế nhưng lại luôn ghi nhớ sinh nhật của Giang Nghiên trong lòng.


Từ lần đi bệnh viện khám đến nay đã qua nửa tháng, Nhan Yểu cũng đã trăn trở suốt mười lăm ngày, cuối cùng vẫn quyết định chọn ngày sinh nhật của Giang Nghiên để nói cho anh biết chuyện này.


Giang Nghiên vốn chẳng mấy để tâm đến sinh nhật của mình, nhưng vừa nghĩ tới có thể mượn cớ này để thân mật với Nhan Yểu một phen, trong lòng anh cũng bắt đầu đặc biệt coi trọng ngày này hơn.


Hai người không hẹn ở nhà hàng nào cả, ngầm hiểu với nhau rằng sẽ ăn một bữa thật thịnh soạn ở nhà. Giang Nghiên chủ động nhận phần đặt bánh kem, còn Nhan Yểu thì dẹp hết công việc trong ngày từ sớm, để trống trọn cả hôm nay.



Trong nhà, ánh đèn vàng ấm áp phủ tràn không khí dịu dàng, những món ăn gia đình được bày biện tỉ mỉ lần lượt xuất hiện trên bàn, tỏa hương thơm ngào ngạt, mang theo vị ấm của một mái nhà.


Nhan Yểu liếc nhìn ngọn nến thấp đặt giữa bàn, khẽ nhướn mày: "Anh bày cây nến ở giữa làm gì vậy?"


Ngọn nến là dạng trụ tròn màu trắng, cao chừng mười phân, giờ đang chập chờn cháy giữa một bàn đầy thức ăn, trông vô cùng lạc quẻ.


"Bữa tối dưới ánh nến." Giang Nghiên nghiêm túc đáp, ánh mắt đen láy phản chiếu ánh lửa, như thể có vì sao rơi vào trong đó, khiến người ta chẳng thể dời mắt.


Nhan Yểu ngẩn ra một chút, rồi bật cười: "Bữa tối dưới ánh nến không phải dùng loại nến dài à?"


Giang Nghiên gắp cho cô một miếng thịt kho tàu, bỏ vào bát cô: "Nến cao quá thì anh gắp đồ ăn cho em bất tiện."


Lý do này nghe cũng chẳng có gì sai. Nhưng bình thường người ta sẽ chọn bỏ luôn "ánh nến" để tránh phiền phức, vậy mà Giang Nghiên lại cố tình đặt một cây nến nhỏ ở giữa.


Có lẽ đó cũng là nét đáng yêu riêng của anh.


Nhan Yểu mỉm cười, gắp một miếng thịt nếm thử, rồi thấy Giang Nghiên mở một chai vang đỏ, rót đầy ly cho cả hai.


"Anh định uống rượu à?" Cô hơi bất ngờ.


Cô biết tửu lượng của Giang Nghiên kém, bản thân anh không uống thì thôi, lại còn thường quản cô chặt chẽ, khiến người từng coi rượu như nước uống như Nhan Yểu giờ cũng thành kiểu ôm bình giữ nhiệt, uống trà kỷ tử dưỡng sinh.


Bình thường trừ những dịp bắt buộc, Giang Nghiên hiếm khi để cô uống rượu, nhưng hôm nay lại là anh chủ động phá lệ.


"Sinh nhật mà, uống chút cũng không sao."


Anh nói rồi nâng ly nhấp một ngụm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã của một quý công tử.


Nhan Yểu nhìn, cảm giác có gì đó là lạ, nhưng lại chẳng thể chỉ ra điểm nào không ổn.


"Em không uống à?" Thấy người vốn mê rượu như cô lại không động vào ly, Giang Nghiên ngạc nhiên hỏi.


Nhan Yểu hơi khựng lại, ánh mắt né tránh, khẽ đáp: "Hôm nay... em không muốn uống."


Bàn tay cầm ly của anh khẽ siết lại, ngây người nhìn cô vài giây, rồi cúi mắt xuống, ánh nhìn thoáng xẹt qua chút thất vọng.



Hàng mi khẽ run, ánh đèn phủ lên làn da trắng mịn một vẻ mong manh, nhưng gương mặt bình tĩnh kia lại chẳng để người ta đọc ra điều gì.


Bữa cơm ấy tưởng chừng bình thường, nhưng đâu đâu cũng phảng phất sự khác lạ.


Điều rõ nhất là Giang Nghiên có vẻ quá mức phấn khích, một mình uống gần hết nửa chai vang, đến giữa bữa thì mặt đỏ lựng, say đến nỗi chưa kịp ăn bánh kem đã bắt đầu nói lảm nhảm.


Nhan Yểu bất đắc dĩ đành dìu anh về phòng ngủ, vừa định đặt anh xuống thì bất ngờ bị anh đè ngược xuống giường.


Chưa kịp phản ứng, môi đã bị phủ kín bởi những nụ hôn dồn dập, đầu lưỡi xông thẳng vào, cướp lấy hơi thở, quét qua vòm miệng, chiếm hữu một cách đầy áp đảo.


Anh quỳ nửa người trên giường, như con thú hoang phát cuồng, khóa chặt hai tay cô giơ quá đầu, không cho cô đường lui.


Nhan Yểu bị hôn đến khó thở, khẽ chau mày, vừa định giãy thì anh đã rời khỏi môi, trượt xuống cằm, dọc theo đường cong cần cổ để lại những dấu hôn dày đặc, khát khao như kẻ lữ hành giữa sa mạc tìm thấy dòng suối duy nhất, vừa khát vừa mang theo chút tuyệt vọng.


Khi cô hoàn hồn, cúc áo đã bị mở quá nửa, áo sơ mi trên người anh cũng biến mất, để lộ thân hình rắn chắc tràn đầy hormone nam tính.


Nhan Yểu hoảng hốt, lạnh mặt tung chân đá thẳng vào cơ bụng sáu múi của anh.


Anh khẽ rên một tiếng, rồi bất ngờ nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô, đôi mắt đỏ ngầu trừng thẳng vào cô, trong đó chứa cả chua xót lẫn uất nghẹn: "Nhan Yểu... em không cần anh nữa sao..."


Giọng khàn khàn, vỡ vụn, khiến tim cô hụt một nhịp.


Cô sững sờ nhìn anh, thấy khóe mắt anh rơi xuống một giọt lệ, mà lòng cô như bị xé một mảng, đau nhói.


"Hôm nay là sinh nhật anh, em còn chưa tặng quà." Anh nói, giọng vừa thê lương vừa thấp hèn, "Anh chỉ muốn em thôi."


Thời gian như ngừng lại. Hơi thở Nhan Yểu khựng lại, mà khi anh cúi xuống muốn hôn lên cổ chân cô, cô chỉ hơi giãy.


Hành động đó lại như xát muối vào vết thương của người đang bên bờ sụp đổ, khiến anh bật ra tiếng gào nghẹn: "Đến hôn anh, em cũng ghét bỏ rồi à?!"


Nhan Yểu: "..."


Ngay giây tiếp theo, chân cô mạnh mẽ nâng lên, lấy gan bàn chân chặn ngang miệng kẻ đang chuẩn bị òa khóc kia.


"Em có thai rồi."


Khoảnh khắc ấy, toàn thân Giang Nghiên cứng đờ, đôi mắt mở to, khóe mắt vẫn treo một giọt lệ, muốn rơi mà chưa rơi.


Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật Truyện Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật Story Chương 69: Ngoại truyện 10: Em có thai rồi
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...